Chử Tiểu Du suy nghĩ muốn quay về ngay lập tức, nhưng cậu không biết bản thân sẽ nói gì với Sở Tiểu Mộc, thái độ như nào mới được tự nhiên.
Cậu rất khẩn trương.
Trịnh Tranh cũng không cho cậu về, hắn nói hung thủ gây tai nạn đã bắt đầu có manh mối, bảo cậu đến chỗ Lâm Cận Ngôn.
Chử Tiểu Du thế mới biết Trịnh Tranh lại dễ dàng thả cậu đi như vậy, trong lòng có chút chua chua chát chát, nhưng Trịnh Tranh làm vậy nhất định là có lý do của hắn, lại nói nếu hung thủ thật sự là cha Trịnh Tranh, cậu có về đó thì cũng khó xử lý được hậu quả.
Chử Tiểu Du có vẻ không vui từ cô nhi viện đến nhà Lâm Cận Ngôn. Bảo tiêu ở ngoài cô nhi viện nhàm chán nửa tháng, cho dù nhiệm vụ là di dời thì vẻ mặt cũng hào hứng không thôi, càng làm gương mặt nhỏ nhắt của Chử Tiểu Du trông càng cô đơn.
Đến nơi, bảo tiêu cùng cậu đi thang máy trong suốt lên tầng.
Lâm Cận Ngôn làm một bàn thức ăn ngon cho Chử Tiểu Du, nghe thấy chuông vội vàng ra mở cửa, kết quả vừa mở đã nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của mèo con, y nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Chử Tiểu Du muốn khóc.
Lâm Cận Chí từ trong phòng bếp thò đầu ra, vui vẻ nói: “Tiểu Du đến à, mau vào, mau vào.”
Chử Tiểu Du cất giọng đáp “Vâng”, lại khó chịu buông thả hai vai. Lâm Cận Ngôn liếc cậu một cái, cuối cùng lại không nói gì, chỉ dẫn cậu vào phòng.
Phòng này Chử Tiểu Du đã từng ở một thời gian, nhưng hiện tại bị Lâm Cận Ngôn bố trí lại, hơn nữa lại tự mình dọn dẹp, có chút không khí người ở, trên sofa còn có chăn.
Chử Tiểu Du nhíu mày hỏi: “Chú Lâm, chú còn ngủ ở phòng khách à?”
Lâm Cận Ngôn cũng không quay đầu lại: “Không, là chú Lâm lớn.”
Chử Tiểu Du lại được dẫn ra ngồi vào bàn cơm, không yên lòng, thuận miệng hỏi: “Chú Lâm lớn không phải ở cách vách sao, sao lại ngủ trên sofa ở đây?”
Lâm Cận Ngôn: “Tối hôm qua anh ấy xem bóng đá đến tận nửa đêm, tiện thể ngủ luôn ở đấy.”
Chử Tiểu Du “A” một tiếng, trong phòng bếp Lâm Cận Chí để Lâm Cận Ngôn đi gọi con trai đi ăn cơm, Lâm Cận Ngôn nhíu mày: “Lâm Tiếu, suốt ngày chơi game. Tiểu Du mai sau phải quản lý Chử Đỉnh Đỉnh, đừng để nó suốt ngày chơi điện thoại.”
Chử Tiểu Du lại “A” một tiếng, cảm thấy Lâm Cận Ngôn ở cùng với Lâm Cận Chí như người một nhà như vậy thật tốt.
Không đúng, anh em người ta vốn là người một nhà.
Chử Tiểu Du hâm mộ hai anh em họ, cậu không nghĩ sẽ thân thiết với Sở Tiểu Mộc như vậy, nhưng cuộc sống có ra sao cũng chỉ có một người thân để tin tưởng nhau, giúp đỡ lẫn nhau, như thế là ổn.
Lâm Cận Ngôn đi sang cách vách gọi Lâm Tiếu, đứa trẻ hơn nửa năm không gặp đã cao hơn nhiều, khỉ con này vẫn giảo hoạt như cũ, nhìn thấy Chử Tiểu Du liền vui vẻ cười tươi: “Anh trai xinh đẹp!”
Chử Tiểu Du vội vàng nặn ra một nụ cười: “Chào Tiếu Tiếu.”
Lâm Tiếu tay còn cầm một cái Ipad, giờ lại không muốn đồ chơi này, chạy vội đến bên người Chử Tiểu Du ngồi xuống, đôi mắt tròn trịa nhìn chằm chằm cậu, cao thấp thưởng thức: “Anh trai xinh đẹp thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, mai sau làm vợ em đi?”
Lâm Cận Ngôn đưa môi cơm cho nó: “Nói vớ vẩn cái gì đấy, đi xới cơm.”
Lâm Tiếu mặt mũi ủy khuất, nhưng không dám cãi lại Lâm Cận Ngôn, cũng không thôi nhìn Chử Tiểu Du: “Anh trai xinh đẹp nhớ chờ em, em đi xới cơm cho anh, xới một bát đầy ự.”
Nó nói được thì làm được, đến phòng bếp như lốc xoáy, làm Lâm Cận Chí giật mình, nhìn đứa trẻ chuẩn bị đem cả nồi cơm đặt vào bát Chử Tiểu Du, dở khóc dở cười: “Anh trai xinh đẹp nhà người ta thích ăn đồ ăn, con gắp nhiều món vào.”
Lâm Tiếu cảm thấy cha mình quả thật lợi hại.
Trên bàn cơm, Lâm Tiếu tranh chỗ ngồi cạnh Chử Tiểu Du, đứa trẻ chằm chằm theo dõi cậu, lúc gặp một ít thịt bò, lúc lại gắp miến, động tác cầm đũa vẫn chưa thạo, Chử Tiểu Du run sợ trong lòng nhìn theo từng động tác của Lâm Tiếu.
Một lớn một nhỏ ồn ào, Lâm Cận Ngôn trợn trắng mắt nhìn.
Lâm Tiếu ở cùng với Chử Tiểu Du quan hệ cũng không tồi, cơm nước xong liền lôi kéo Chử Tiểu Du chơi game. Về phương diện này Chử Tiểu Du phải nói là cao thủ, nói cậu cũng mê chơi game, trước kia còn chơi hơn 2 năm.
Đương nhiên, đã hơn một năm cậu không vào trò kia rồi.
Lâm Tiếu lại có vẻ rất hứng thú, lớn như vậy còn chưa từng chơi qua game online, quấn lấy Chử Tiểu Du muốn xem cậu chơi.
Chử Tiểu Du nhìn nó cao hứng mà đáp ứng, Lâm Cận Ngôn nghĩ biểu hiện của Chử Tiểu Du lúc mới đến thì không ngăn cản. Y cảm thấy mỗi lần chỉ dẫn nói chuyện với cậu xong đều không ổn, như này về sau không chừng sẽ dạy Chử Đỉnh Đỉnh để cùng chơi game mất.
Trò chơi cuối cùng cũng tải xong, Chử Tiểu Du thành thạo nhập tài khoản và mật khẩu, thuận lợi vào game, kết quả nhìn thấy nhân vật trong game liền kinh ngạc.
Lâm Tiếu “Oa” một tiếng: “Anh trai xinh đẹp, anh thật sự rất lợi hại. Em gặp người lợi hãi nhất cũng chỉ có trên tay phát sáng, cả người ai đều phát sáng.”
Chử Tiểu Du nhớ lại lần cuối vào game, là thời điểm cậu mang thai, sau đó cậu căn bản không có khả năng vào game.
Nhưng càng không có khả năng bị hack nick.
Nhân vật trong trò này cậu chỉ chạy linh tinh trong thành, chưa từng một lần tiêu một đồng tiền nào. Trong trò này có vũ khí và diện mạo đều có hiệu ứng đặc biệt nhưng cậu chưa bao giờ mua một món nào, sao tự dưng vừa đăng nhập lại biến thành cây gậy phát sáng? Chử Tiểu Du bối rối nhấn nút vào game, Lâm Tiếu ở bên cạnh liên tục hét lên, hai mắt sáng ngời nhìn nhân vật trong game: “Thật sự rất hào nhoáng nha, đây là quần áo gì? Rất lợi hại sao? Có thể giết quái trong nháy mắt không?”
Chử Tiểu Du đứng hình, mở trang bị ra nhìn, ngon thật, phàm là thương thành có đồ gì cậu cũng có, không quan tâm có hữu dụng cũng chất đầy trong kho. Ngay cả sủng vật cũng có một tá, sủng vậy này không phải đập mấy vạn khối là có thể có được, nói gì đến mang đi cường hóa thần binh lợi khí màu tím.
Có thể biết tài khoản của cậu, giúp cậu thay đổi nhân vật thành như vậy cũng chỉ có Trịnh Tranh.
Trịnh Tranh rất ghét cậu chơi game, nhưng thời điểm đăng ký là lúc cậu đang trốn tránh Trịnh Tranh, hắn lại đang rất muốn tìm ra cậu, rất muốn lấy lòng cậu nên mới làm như vậy đi…
Chử Tiểu Du nhịn không được bật cười, hai mắt sáng ngời.
Lâm Tiếu lại không chú ý tâm tư của cậu, hiện giờ đứa trẻ này dồn hết tinh lực đặt ở tia chớp trên đầu nhân vật, ảo tưởng chính mình là đại sát tứ phương: “Anh trai xinh đẹp, cho em mượn cái này chơi đi, em muốn thử một chút.”
Chử Tiểu Du cười cười: “Được, cho em chơi mười phút, em phải làm bài tập một giờ.”
Lâm Tiếu buồn bực nhưng ngay lập tức thẳng sống lưng, thề son sắt đáp ứng: “Vâng!”
Dỗ Lâm Tiếu xong, Chử Tiểu Du đi ra ngoài. Hai anh em họ Lâm đang ngồi trên ghế sofa xem TV, thấy cậu đi ra, Lâm Cận Chí nhìn cậu cười một cái: “Lại đây, Tiểu Du ra ăn hoa quả.”
Chử Tiểu Du ngoan ngoãn đi tới, ngồi ở bên sofa.
Lâm Cận Ngôn gọt một quả cam cho cậu: “Ở cô nhi viện có chuyện gì à?”
Chử Tiểu Du do dự một chút, đem chuyện của Sở Tiểu Mộc nói, hỏi Lâm Cận Ngôn: “Chú Lâm, chú nói cháu có nên hòa giải với Sở Tiểu Mộc không?”
Lâm Cận Ngôn không nghĩ tới Sở Tiểu Mộc lại là một đứa nhỏ có tâm tư như vậy, nhíu mày nói: “Giữa hai anh em còn cần phải hòa giải như nào? Chú với chú Lâm lớn cũng nhiều năm không gặp nhau quá vài lần, còn cần phải lấy lòng mới hòa hợp được sao?”
Lâm Cận Chí cười khổ một tiếng, cướp lời, mở miệng nói: “Tiểu Du, cháu cùng đứa bé kia không ở chung với nhau nhiều, nhưng chắc hẳn từ nhỏ nó cũng hy vọng có một người thân ở bên cạnh, có thể đối xử tốt với nó, hòa hợp không phải là vấn đề, hơn nữa giờ nó còn nhỏ, hai đứa vẫn còn nhiều thời gian.”
Nói đến lúc còn nhỏ, trong mắt Lâm Cận Chí thậm chí có chút hâm mộ.
Chử Tiểu Du do dự một chút, nhẹ nhàng nói: “Được, khi nào quay về cháu sẽ nói chuyện với nó.”
Không nghĩ tới buổi chiều Trịnh Quốc Lương liền gọi điện cho cậu, giọng vừa lớn tiếng vừa khinh hoảng: “Đờ mờ, cha ơi, xảy ra chuyện lớn rồi! Ông nội của tôi bị người ta đâm một dao.”
Chử Tiểu Du không hiểu rõ mối quan hệ này: “Ông nội chú?”
“Anh tôi, là cha Trịnh Tranh, bị người ta đâm một dao đang trong bệnh viện cấp cứu!”
Cậu rất khẩn trương.
Trịnh Tranh cũng không cho cậu về, hắn nói hung thủ gây tai nạn đã bắt đầu có manh mối, bảo cậu đến chỗ Lâm Cận Ngôn.
Chử Tiểu Du thế mới biết Trịnh Tranh lại dễ dàng thả cậu đi như vậy, trong lòng có chút chua chua chát chát, nhưng Trịnh Tranh làm vậy nhất định là có lý do của hắn, lại nói nếu hung thủ thật sự là cha Trịnh Tranh, cậu có về đó thì cũng khó xử lý được hậu quả.
Chử Tiểu Du có vẻ không vui từ cô nhi viện đến nhà Lâm Cận Ngôn. Bảo tiêu ở ngoài cô nhi viện nhàm chán nửa tháng, cho dù nhiệm vụ là di dời thì vẻ mặt cũng hào hứng không thôi, càng làm gương mặt nhỏ nhắt của Chử Tiểu Du trông càng cô đơn.
Đến nơi, bảo tiêu cùng cậu đi thang máy trong suốt lên tầng.
Lâm Cận Ngôn làm một bàn thức ăn ngon cho Chử Tiểu Du, nghe thấy chuông vội vàng ra mở cửa, kết quả vừa mở đã nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của mèo con, y nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Chử Tiểu Du muốn khóc.
Lâm Cận Chí từ trong phòng bếp thò đầu ra, vui vẻ nói: “Tiểu Du đến à, mau vào, mau vào.”
Chử Tiểu Du cất giọng đáp “Vâng”, lại khó chịu buông thả hai vai. Lâm Cận Ngôn liếc cậu một cái, cuối cùng lại không nói gì, chỉ dẫn cậu vào phòng.
Phòng này Chử Tiểu Du đã từng ở một thời gian, nhưng hiện tại bị Lâm Cận Ngôn bố trí lại, hơn nữa lại tự mình dọn dẹp, có chút không khí người ở, trên sofa còn có chăn.
Chử Tiểu Du nhíu mày hỏi: “Chú Lâm, chú còn ngủ ở phòng khách à?”
Lâm Cận Ngôn cũng không quay đầu lại: “Không, là chú Lâm lớn.”
Chử Tiểu Du lại được dẫn ra ngồi vào bàn cơm, không yên lòng, thuận miệng hỏi: “Chú Lâm lớn không phải ở cách vách sao, sao lại ngủ trên sofa ở đây?”
Lâm Cận Ngôn: “Tối hôm qua anh ấy xem bóng đá đến tận nửa đêm, tiện thể ngủ luôn ở đấy.”
Chử Tiểu Du “A” một tiếng, trong phòng bếp Lâm Cận Chí để Lâm Cận Ngôn đi gọi con trai đi ăn cơm, Lâm Cận Ngôn nhíu mày: “Lâm Tiếu, suốt ngày chơi game. Tiểu Du mai sau phải quản lý Chử Đỉnh Đỉnh, đừng để nó suốt ngày chơi điện thoại.”
Chử Tiểu Du lại “A” một tiếng, cảm thấy Lâm Cận Ngôn ở cùng với Lâm Cận Chí như người một nhà như vậy thật tốt.
Không đúng, anh em người ta vốn là người một nhà.
Chử Tiểu Du hâm mộ hai anh em họ, cậu không nghĩ sẽ thân thiết với Sở Tiểu Mộc như vậy, nhưng cuộc sống có ra sao cũng chỉ có một người thân để tin tưởng nhau, giúp đỡ lẫn nhau, như thế là ổn.
Lâm Cận Ngôn đi sang cách vách gọi Lâm Tiếu, đứa trẻ hơn nửa năm không gặp đã cao hơn nhiều, khỉ con này vẫn giảo hoạt như cũ, nhìn thấy Chử Tiểu Du liền vui vẻ cười tươi: “Anh trai xinh đẹp!”
Chử Tiểu Du vội vàng nặn ra một nụ cười: “Chào Tiếu Tiếu.”
Lâm Tiếu tay còn cầm một cái Ipad, giờ lại không muốn đồ chơi này, chạy vội đến bên người Chử Tiểu Du ngồi xuống, đôi mắt tròn trịa nhìn chằm chằm cậu, cao thấp thưởng thức: “Anh trai xinh đẹp thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, mai sau làm vợ em đi?”
Lâm Cận Ngôn đưa môi cơm cho nó: “Nói vớ vẩn cái gì đấy, đi xới cơm.”
Lâm Tiếu mặt mũi ủy khuất, nhưng không dám cãi lại Lâm Cận Ngôn, cũng không thôi nhìn Chử Tiểu Du: “Anh trai xinh đẹp nhớ chờ em, em đi xới cơm cho anh, xới một bát đầy ự.”
Nó nói được thì làm được, đến phòng bếp như lốc xoáy, làm Lâm Cận Chí giật mình, nhìn đứa trẻ chuẩn bị đem cả nồi cơm đặt vào bát Chử Tiểu Du, dở khóc dở cười: “Anh trai xinh đẹp nhà người ta thích ăn đồ ăn, con gắp nhiều món vào.”
Lâm Tiếu cảm thấy cha mình quả thật lợi hại.
Trên bàn cơm, Lâm Tiếu tranh chỗ ngồi cạnh Chử Tiểu Du, đứa trẻ chằm chằm theo dõi cậu, lúc gặp một ít thịt bò, lúc lại gắp miến, động tác cầm đũa vẫn chưa thạo, Chử Tiểu Du run sợ trong lòng nhìn theo từng động tác của Lâm Tiếu.
Một lớn một nhỏ ồn ào, Lâm Cận Ngôn trợn trắng mắt nhìn.
Lâm Tiếu ở cùng với Chử Tiểu Du quan hệ cũng không tồi, cơm nước xong liền lôi kéo Chử Tiểu Du chơi game. Về phương diện này Chử Tiểu Du phải nói là cao thủ, nói cậu cũng mê chơi game, trước kia còn chơi hơn 2 năm.
Đương nhiên, đã hơn một năm cậu không vào trò kia rồi.
Lâm Tiếu lại có vẻ rất hứng thú, lớn như vậy còn chưa từng chơi qua game online, quấn lấy Chử Tiểu Du muốn xem cậu chơi.
Chử Tiểu Du nhìn nó cao hứng mà đáp ứng, Lâm Cận Ngôn nghĩ biểu hiện của Chử Tiểu Du lúc mới đến thì không ngăn cản. Y cảm thấy mỗi lần chỉ dẫn nói chuyện với cậu xong đều không ổn, như này về sau không chừng sẽ dạy Chử Đỉnh Đỉnh để cùng chơi game mất.
Trò chơi cuối cùng cũng tải xong, Chử Tiểu Du thành thạo nhập tài khoản và mật khẩu, thuận lợi vào game, kết quả nhìn thấy nhân vật trong game liền kinh ngạc.
Lâm Tiếu “Oa” một tiếng: “Anh trai xinh đẹp, anh thật sự rất lợi hại. Em gặp người lợi hãi nhất cũng chỉ có trên tay phát sáng, cả người ai đều phát sáng.”
Chử Tiểu Du nhớ lại lần cuối vào game, là thời điểm cậu mang thai, sau đó cậu căn bản không có khả năng vào game.
Nhưng càng không có khả năng bị hack nick.
Nhân vật trong trò này cậu chỉ chạy linh tinh trong thành, chưa từng một lần tiêu một đồng tiền nào. Trong trò này có vũ khí và diện mạo đều có hiệu ứng đặc biệt nhưng cậu chưa bao giờ mua một món nào, sao tự dưng vừa đăng nhập lại biến thành cây gậy phát sáng? Chử Tiểu Du bối rối nhấn nút vào game, Lâm Tiếu ở bên cạnh liên tục hét lên, hai mắt sáng ngời nhìn nhân vật trong game: “Thật sự rất hào nhoáng nha, đây là quần áo gì? Rất lợi hại sao? Có thể giết quái trong nháy mắt không?”
Chử Tiểu Du đứng hình, mở trang bị ra nhìn, ngon thật, phàm là thương thành có đồ gì cậu cũng có, không quan tâm có hữu dụng cũng chất đầy trong kho. Ngay cả sủng vật cũng có một tá, sủng vậy này không phải đập mấy vạn khối là có thể có được, nói gì đến mang đi cường hóa thần binh lợi khí màu tím.
Có thể biết tài khoản của cậu, giúp cậu thay đổi nhân vật thành như vậy cũng chỉ có Trịnh Tranh.
Trịnh Tranh rất ghét cậu chơi game, nhưng thời điểm đăng ký là lúc cậu đang trốn tránh Trịnh Tranh, hắn lại đang rất muốn tìm ra cậu, rất muốn lấy lòng cậu nên mới làm như vậy đi…
Chử Tiểu Du nhịn không được bật cười, hai mắt sáng ngời.
Lâm Tiếu lại không chú ý tâm tư của cậu, hiện giờ đứa trẻ này dồn hết tinh lực đặt ở tia chớp trên đầu nhân vật, ảo tưởng chính mình là đại sát tứ phương: “Anh trai xinh đẹp, cho em mượn cái này chơi đi, em muốn thử một chút.”
Chử Tiểu Du cười cười: “Được, cho em chơi mười phút, em phải làm bài tập một giờ.”
Lâm Tiếu buồn bực nhưng ngay lập tức thẳng sống lưng, thề son sắt đáp ứng: “Vâng!”
Dỗ Lâm Tiếu xong, Chử Tiểu Du đi ra ngoài. Hai anh em họ Lâm đang ngồi trên ghế sofa xem TV, thấy cậu đi ra, Lâm Cận Chí nhìn cậu cười một cái: “Lại đây, Tiểu Du ra ăn hoa quả.”
Chử Tiểu Du ngoan ngoãn đi tới, ngồi ở bên sofa.
Lâm Cận Ngôn gọt một quả cam cho cậu: “Ở cô nhi viện có chuyện gì à?”
Chử Tiểu Du do dự một chút, đem chuyện của Sở Tiểu Mộc nói, hỏi Lâm Cận Ngôn: “Chú Lâm, chú nói cháu có nên hòa giải với Sở Tiểu Mộc không?”
Lâm Cận Ngôn không nghĩ tới Sở Tiểu Mộc lại là một đứa nhỏ có tâm tư như vậy, nhíu mày nói: “Giữa hai anh em còn cần phải hòa giải như nào? Chú với chú Lâm lớn cũng nhiều năm không gặp nhau quá vài lần, còn cần phải lấy lòng mới hòa hợp được sao?”
Lâm Cận Chí cười khổ một tiếng, cướp lời, mở miệng nói: “Tiểu Du, cháu cùng đứa bé kia không ở chung với nhau nhiều, nhưng chắc hẳn từ nhỏ nó cũng hy vọng có một người thân ở bên cạnh, có thể đối xử tốt với nó, hòa hợp không phải là vấn đề, hơn nữa giờ nó còn nhỏ, hai đứa vẫn còn nhiều thời gian.”
Nói đến lúc còn nhỏ, trong mắt Lâm Cận Chí thậm chí có chút hâm mộ.
Chử Tiểu Du do dự một chút, nhẹ nhàng nói: “Được, khi nào quay về cháu sẽ nói chuyện với nó.”
Không nghĩ tới buổi chiều Trịnh Quốc Lương liền gọi điện cho cậu, giọng vừa lớn tiếng vừa khinh hoảng: “Đờ mờ, cha ơi, xảy ra chuyện lớn rồi! Ông nội của tôi bị người ta đâm một dao.”
Chử Tiểu Du không hiểu rõ mối quan hệ này: “Ông nội chú?”
“Anh tôi, là cha Trịnh Tranh, bị người ta đâm một dao đang trong bệnh viện cấp cứu!”
Danh sách chương