Chử Tiểu Du không kịp phản ứng: “Tướng quân lông xanh?”

Trịnh Quốc Lương mừng rỡ: “Thì chính là cái cỏ màu xanh xanh, sáng rực ở trên đầu cậu ta á?”

Chử Tiểu Du đứng hình một lúc, có thể để Trịnh Tranh đội mũ xanh cũng chỉ có cậu, nhưng có đời nào cậu làm loại chuyện như vậy: “Chú nói vớ vẩn cái gì đó?”

Trịnh Quốc Lương khó chịu, phản bác: “Tôi có nói vớ vẩn cái gì, địa bàn của tôi ở đây chả lẽ tin tức không đến tai tôi đầu tiên? Tôi từ Tân Hải trở về, tự dưng nghe nói có người chụp ảnh ba người một nhà cậu, bọn họ đều nói Trịnh Tranh tự nhiên lại ở cùng một chỗ với một người đàn ông có con, không phải là đội mũ xanh sao?”

“Nhưng Chử Đỉnh Đỉnh cũng là con trai Trịnh tiên sinh mà.” Chử Tiểu Du đứng bật dậy.

Trịnh Quốc Lương: “Nhưng người ta không biết.”

Chử Tiểu Du ánh mắt mang theo chút giận dữ: “Vậy là người ta nói láo!”

Trịnh Quốc Lương “Ừ” một tiếng, tay còn lại vò vò tóc: “Cậu gọi cho tôi chỉ vì việc này à, tôi còn đang uống rượu, không nói chuyện nữa.”

Chử Tiểu Du vội vàng ngăn hắn lại: “Không cho phép tắt máy, tôi còn có một chuyện nữa, tôi đang nghĩ đến chuyện tham gia vào quỹ của chú đi làm tình nguyện viên.”

Trịnh Quốc Lương trong giọng còn mang theo men say, vô cùng hưng phấn: “Cha~ quỹ này hằng năm tôi đều phụ trách tìm đám hồ bằng cẩu hữu để bóc lột, chứ tôi đâu thèm quản lý. Chồng cậu mới là người đứng đầu tất cả, chúng tôi đều nghe Trịnh Tranh, cậu ta nói cho cậu đi làm thì cậu đi!” 

Trịnh Tranh tự dưng lại là chủ tịch… Người cầm lái? Mỗi ngày Trịnh Tranh đều bận như con quay(*)?

[(*)Con quay hồi chuyển. Ý Chử Tiểu Du muốn nói là Trịnh Tranh chạy đi chạy lại làm việc, bận đến chóng cả mặt.]

Chử Tiểu Du nghi ngờ tắt máy, Trịnh Tranh làm việc bận rộn như vậy, cậu không muốn quấy rầy hắn. Chử Tiểu Du chỉ có thể đến trường lên lớp trước, tan học còn từ chối hẹn đi uống rượu với lớp trưởng mà chạy về nhà.

Trịnh Tranh sẽ không về sớm như vậy.

Chử Tiểu Du về nhà bế Chử Đỉnh Đỉnh xuống lầu tản bộ. Dạo này thời tiết không quá nóng, phần lớn các cô các chị thích đi tập thể dục đều xuống đây, hai ba người mang theo con trẻ, dắt chó đi dạo chơi đùa.

Tiểu khu lúc chạng vạng lúc nào cũng náo nhiệt đến như vậy.

Chử Tiểu Du cũng là thành viên trong chỗ này.

Nhưng Chử Tiểu Du hơi khác biệt, cậu tuổi trẻ có khí chất lại đẹp trai, hơn nữa lại là baba trẻ tuổi, mỗi lần ôm con trông thật đáng yêu.

Chử Đỉnh Đỉnh được ba tháng, rốt cuộc cũng nhìn rõ(*), thấy rõ người xung quanh trông thật ngu ngốc, lại càng đối với người ta càng càng không quan tâm, gặp người nào cũng lạnh lùng.

[(*)”Ban đầu, mắt của trẻ sơ sinh sẽ không nhận biết được rõ ràng các chi tiết trong thế giới xung quanh nhưng chúng phát triển rất nhanh, đến khi được 3 tháng tuổi trẻ có thể phân biết được mặt cha và mặt mẹ rõ ràng hơn”, giáo sư Anugawela nói. Các bạn có thể tham khảo thêm ở trên genk nhé ^^]

Móc nối được mối quan hệ không phải là dễ, cho nên lúc Chử Tiểu Du tản bộ, các cô các chị đều khen một câu “Trời ơi, con trai thật đáng yêu”, chờ Chử Tiểu Du hào hứng bọn họ mới hỏi cậu bao tuổi, sao trẻ như vậy đã có con rồi, sao không thấy bóng dáng vợ xuống đây bao giờ.

Chử Tiểu Du lúc đầu chưa quen nhưng dần dần thích ứng, chẳng qua đề tài về một đại nam nhân thật sự không làm họ hứng thú, có nhiều lúc cậu đi tới chỉ chào hỏi rồi đi, giả vờ im lặng cùng Chử Đỉnh Đỉnh ngắm hoa.

Hôm nay cũng như vậy, Chử Tiểu Du bế con đi trong tiểu khu, phụ nữ già trẻ ai cũng biết cậu, nhưng quy trình vẫn như vậy. Chử Tiểu Du chào hỏi xong đã tách ra đi một mình, khóe mắt lại nhìn thấy xe Trịnh Tranh đang đi tới.

Chử Tiểu Du trên mặt hiện rõ sự vui sướng nhưng dù sao đây cũng ở chốn đông người, cậu không thể gọi Trịnh Tranh được, chỉ là đôi mắt mèo không kiềm chế được mà chậm rãi dõi theo xe Trịnh Tranh, vui vẻ nhìn nó đi ở phía trước mở đường.

Dẹp đường dẹp đường là được về nhà rồi~

Nhưng đột nhiên, chiếc xe màu đen kia dừng lại.

Xe vừa dừng lại hấp dẫn không ít ánh mặt không tự chủ được mà nhìn tới, trong tiểu khu thấy xe đi qua là chuyện bình thường, nhưng thường là đi thẳng vào gara, sao hôm nay lại đột nhiên đỗ ở đây?

Không ít người tò mò nhìn, đột nhiên cửa xe mở, một nam nhân cao to mặc âu phục bước xuống.

Bọn họ có chút bị dọa giật mình.

Người này không có cố ý ăn diện, âu phục tuy trông cao cấp lại rất đơn giản, nhưng người này làm người khác cảm thấy rất lạnh lùng, trang trọng, cả người đều tản ra khí chất nghiêm trang và tỉ mỉ. Sau khi xuống xe, ánh mắt lạnh như băng trực tiếp dừng lại ở bên cạnh bọn họ, sau đó đi về phía bọn họ.

Nhìn người đi đến, ngay lập tức đám người xôn xao chen chúc, dường như chỉ có khí thế của Trịnh Tranh đàn áp lại đám người này.

Chử Tiểu Du là người duy nhất cao hứng, vì có người đứng chắn trước mặt, mèo con cố ý kiễng chân để vẫy tay chào Trịnh Tranh, ra hiệu cậu đang ở chỗ nào.

Trịnh Tranh nhếch môi mỉm cười.

Lúc hắn đi đến, tầm mười người đều đứng im không nhúc nhích, Trịnh Tranh cũng không quan tâm đến bọn họ, nhìn Chử Tiểu Du cười: “Khó có được cơ hội, anh đi cùng em với Đỉnh Đỉnh.”

Chử Tiểu Du gật đầu: “Được, anh tới đẩy xe đi.”

Tình phụ tử cần phải bồi dưỡng, Trịnh Tranh bận làm việc nên thời gian dành cho Chử Trịnh quá ít. Chử Tiểu Du cảm thấy cậu nên để Trịnh Tranh đẩy xe đẩy, cũng có thể bồi dưỡng tình cảm.

Trịnh Tranh biết nghe lời phải, đôi chồng chồng nói cười đi phía trước, để lại một đám người há hốc mồm kinh ngạc đến ngây người.

Đây là con của chú của cậu ta?(*)

[(*)Ý là Chử Trịnh là con của Trịnh Tranh còn Trịnh Tranh là chú của Chử Tiểu Du:v]

Nhưng nhìn qua không giống chút nào? Không khí quá thân mật.

o(╯□╰)o

Nhưng bây giờ mọi người cũng đã nghĩ thoáng hơn, đại gia cũng không bao đồng đến mức đi quan tâm chuyện của người khác, bọn họ không dám vượt lên đi ở phía trước, chỉ có thể im lặng đi ở phía sau hai người.

Nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn hai người phía trước.

Hai nam nhân càng đi càng thân mật, một cao một thấp trông hợp đến kì lạ, người thấp hơn trông dường như rất vui vẻ, từ phía sau cũng có thể nhìn thấy cậu ta rất hưng phấn, nhìn góc nghiêng mặt cậu, ánh mắt đều đặt ở người còn lại, cả người như tỏa sáng.

Quần chúng đột nhiên cảm thấy đôi này càng thân mật lại càng đẹp mắt?

Vì có đôi chồng chồng gia nhập, hôm nay đám người tản bộ cảm thấy quá kì lạ. Những người đang đi ở trước mặt đôi chồng chồng này đều thả bước chân đi chậm lại đằng sau, len lén nhìn trộm, bất tri bất giác(*) Chử Tiểu Du và Trịnh Tranh đã đi trước mặt bọn họ.

[(*)Bất tri bất giác (不知不觉): Có 2 nghĩa, nghĩa thứ nhất thường được dùng là thuận theo tự nhiên, không có sự can thiệp của lí trí. Nghĩa thứ hai là không có kế hoạch sẵn mà bất thình lình bị động trong một thời gian, nghĩa này ít dùng hơn.]

Chử Tiểu Du nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi của những người xung quanh, mặc dù cậu đã học được cách đối diện với ánh mắt của người khác trong tuần trăng mật, nhưng vẫn không nhịn được mà đi sát cạnh Trịnh Tranh, ánh mắt có chút rụt rè, khiếp sợ.

Trịnh Tranh cười: “Không khác lắm, chúng ta lên nhà đi?”

Chử Tiểu Du vội vàng gật đầu: “Vâng, đúng lúc em có việc muốn nói cho anh.”

Hai người đi rồi, đám người phía sau lập tức thở dài một hơi, mồm năm miệng mười thảo luận đôi nam nam này quan hệ gì, còn nam nhân cao to kia dáng vẻ đàng hoàng như vậy, sao trông dọa người được?

Bên kia đôi chồng chồng về đến nhà, Chử Đỉnh Đỉnh không thể chờ thêm nữa mà đi tìm nguồn sữa. Chử Tiểu Du lại có việc muốn tìm Trịnh Tranh trao đổi, đem Chử Đỉnh Đỉnh giao cho vú em, còn nói một lúc nữa sẽ đi kể chuyện cho Chử Đỉnh Đỉnh nghe trước khi ngủ.

Chử Đỉnh Đỉnh không để ý đến cậu, dù sao có nghe cũng không hiểu.

Vì liên quan đến chuyện **, mèo con kéo Trịnh Tranh vào trong phòng ngồi nói chuyện, chuyện đầu tiên cậu muốn nói chính là đi làm tình nguyện viên.

Trịnh Tranh không nhíu mày cũng không cười, nhàn nhạt nói: “Hay là chúng ta cứ học hết trước đi.”

Chử Tiểu Du không bạo lực thì không hợp tác: “Em chỉ đi làm tình nguyện thôi mà, cũng không mất quá nhiều thời gian, hơn nữa em xin hứa học xong học kì này, sang năm em sẽ bắt đầu đi làm.”

Trịnh Tranh không thích nghe loại hứa hẹn này, nhíu mày đứng lên.

“Tiểu Du.” Hắn chậm rãi nói: “Em có cảm thấy bước đi này quá lớn không?”

Chử Tiểu Du hơi sửng sốt, ánh mắt mờ mịt nhìn Trịnh Tranh: “Em chỉ là muốn…”

Trịnh Tranh biết con mèo này nghĩ gì sẽ làm đấy, nếu không cũng chả ngu ngơ dẫn bóng mà chạy, hắn bất đắc dĩ cười cười: “Anh cũng chỉ lo lắng cho em thôi.”

Chử Tiểu Du nhíu mày, cậu cảm giác cậu và Trịnh Tranh không có quan điểm chung trong việc này, Trịnh Tranh quá cưng chiều cậu.

Chử Tiểu Du muốn nổi dậy, cậu không hy vọng Trịnh Tranh ngăn cản con đường này: “Trịnh Tranh, em… Anh có thể để em thử trước được không? Em chỉ thử thôi?”

Trịnh Tranh không lên tiếng trả lời.

Cân nhắc thật lâu sau, Trịnh Tranh mới thấp giọng lên tiếng: “Tiểu Du, trong xã hội này em đã gặp qua đen, cũng như trắng, có rất nhiều chuyện không như em nghĩ, có người vứt bỏ em, có người gần gũi với em, nhưng em đều biết họ, càng ngày càng có nhiều người mà em không biết. Nếu em muốn ra ngoài tìm việc làm, em có thể chấp nhận những người xa lạ không quen biết mình, thậm chí căn bản chả biết em là người như nào mà lên tiếng chửi rủa, chửi cả mười tám đời tổ tông nhà em lên, em có thể chấp nhận được không?”

Chử Tiểu Du muốn gật đầu nhưng lại thôi: “Giống như người khác nói anh là tướng quân lông xanh?”

Trịnh Tranh mỉm cười: “Anh thích nhìn thấy dáng vẻ ngớ ngẩn của bọn họ.”

Chử Tiểu Du lại nghĩ, cậu tuyệt đối không để cho Trịnh Tranh chịu sự sỉ nhục như thế.

“Trịnh Tranh, em thấy ở trên mạng nói hai ngày nữa sẽ có một buổi tiệc từ thiện, em muốn đi.”

Trịnh Tranh hơi bất ngờ, nhướng mày.

Chử Tiểu Du dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn: “Kết hôn với Trịnh tiên sinh là lúc em quyết định sống chung với anh cả đời, em không thể trốn sau lưng anh cả đời được. Em muốn đi làm, muốn đi thích ứng với thế giới của anh, cho dù là bạn bè của anh thì vẫn là cuộc sống của anh, em muốn hòa hợp với anh.”

Chử Tiểu Du là người không nói nhiều, ngày trước bị bao dưỡng lúc nào mèo con cũng sẽ ngoan ngoan, cái gì cũng nghe hắn, nhưng hiện giờ mèo con bắt đầu làm chủ gia đình, còn học được cách thổ lộ đáng yêu như vậy.

Trịnh Tranh cười, trong lòng không nhịn được cảm thấy xót xa, giống như đứa trẻ mình nuôi lớn rốt cuộc cũng muốn cùng hắn sóng vai bước đi, trông mặt thì cao hứng nhưng trong lòng lại cẩm thấy mình già thật rồi, sắp không đuổi kịp bước đi của cậu.

Chử Tiểu Du mới hai mươi, đúng là thời điểm thanh niên tiến lên phía trước.

“Được.” Trịnh Tranh hôn trán Chử Tiểu Du, trong mắt mang theo sự cưng chiều và thán phục.

Rất nhiều người đều sẽ lưu luyến cuộc sống đang có, nhưng Chử Tiểu Du sẽ không như vậy.

Có lẽ…

Chử Tiểu Du rốt cuộc vẫn sẽ lựa chọn đi phẫu phẫu.

Trịnh Tranh biết suy nghĩ của cậu, năm đó Chử Tiểu Du nguyện ý bị bao dưỡng để có được số tiền thực hiện mong muốn này, nhưng sau khi mang thai cũng không còn suy nghĩ như vậy, chỉ là Trịnh Tranh có linh cảm trước, không biết vì sao hắn đoán được cuộc hôn nhân ngắn ngủi của mình.

Bản tính mèo con vẫn còn đó, nhưng hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng: “Tiểu Du, ngày mai chúng ta đi may một bộ âu phục mới có được không?”

Chử Tiểu Du tò mò dạ một tiếng, mặc dù cậu hơi thấp nhưng eo nhỏ chân dài mặc âu phục cũng không quá khó coi, nhưng Chử Tiểu Du cảm thấy khí chất quá mình quá non, mặc vào trông càng nhỏ bé hơn, mà mặc âu phục lại bó người, chắc chắn phải quấn ngực.

Lần đầu Trịnh Tranh kiên trì như vậy, cười nói: “Mặc âu phục đôi, đến lúc đó cho chói mắt bọn cẩu độc thân.”

Chử Tiểu Du mừng rỡ, hôm nay cậu rất vui, vừa được đi tản bộ với Trịnh Tranh vừa được cho đi làm, mèo con lập tức cọ đến cọ lui trong ngực Trịnh Tranh, chớp chớp mắt mèo, nũng nịu nói: “Tốt quá, cùng mặc đồ đôi với ông xã~ Chờ chút nữa sẽ không mặc gì với ông xã, cầu được yêu yêu~”

Trịnh Tranh ánh mắt nóng rực cúi hạ mắt nhìn cậu, trầm giọng nói: “Được, yêu mèo con.”

Được Trịnh Tranh cho phép, hai ngày nay Chử Tiểu Du cao hứng đến điên rồi, mỗi ngày ở trong phòng chạy đi chạy lại. Bình thường Trịnh Tranh về nhà làm việc cũng không dám quấy rầy, nhưng hai ngày nay Chử Tiểu Du không nhịn được mà mặc âu phục mới đi catwalk, sau đó câu dẫn Trịnh Tranh cởi đồ cậu ra. Trước đây Chử Tiểu Du không thể ở trong phòng làm loạn, hiện giờ lại đuổi người hết đi, chui vào một chỗ mà cọ người Trịnh Tranh, ngửi mùi hương của hắn.

Mèo con ngứa cổ a  _(:зゝ∠)_

Hai ngày hài hòa như vậy, cuối cùng buổi tiệc từ thiện cũng tới, Chử Tiểu Du tự thắt nơ cho mình, nhìn qua vừa đẹp trai lại sạch sẽ, cậu nhìn mình trong gương mà cười cười.

Buổi tối hôm nay, cậu muốn nói cho cả thế giới biết Trịnh Tranh là người lợi hại nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện