Đến tận khi ra khỏi cục dân chính vào trong xe, Chử Tiểu Du vẫn còn cảm thấy như đang mơ.
Vốn dĩ hôm nay cậu sẽ cùng bạn bè đi ăn một bữa tôm no nê, sau đó lại biến thành gặp phải người mẹ cặn bã, bỗng dưng cuối cùng lại biến thành đi kết hôn!
Cuộc đời đúng thật có những lúc không ngờ.
Chử Tiểu Du nhìn tờ giấy màu đỏ trong tay, rối rắm không thôi.
Ảnh chụp kết hôn của người ta thì xinh xinh đẹp đẹp, nhưng Chử Tiểu Du mặc áo khoác của Trịnh Tranh, giống như con mèo đáng thương bị nhấn chìm trong nước, lại so với kim chủ đứng bên cạnh cậu, Chử Tiểu Du tan nát cõi lòng.
Nhưng vẫn đáng tự hào.
Chử Tiểu Du cất tờ giấy màu đỏ đi, sau đó quay đầu lo sợ nói với Trịnh Tranh: “Trịnh tiên sinh, chuyện kết hôn của chúng ta nhất định không thể nói cho ai biết hết, ai cũng không được nói.”
Trịnh Tranh nhướng mày: “Hửm?”
Muốn nói sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho anh, Chử Tiểu Du trong lòng có chút tự trách bản thân quá bốc đồng, cậu thì không có vấn đề gì nhưng sẽ biến kim chủ thành chủ đề người khác bàn tán lúc trà dư tửu hậu(*).
[(*)Trà dư tửu hậu: chỉ lúc nhàn rỗi.]
Chử Tiểu Du đau lòng thay Trịnh Tranh, giang hai tay ra nũng nịu: “Muốn ôm một cái.”
Trịnh Tranh trong lòng nổi sóng, kéo thắt lưng ôm chầm lấy Chử Tiểu Du, hôn chóp mũi con mèo nhỏ.
Hôm nay có việc mừng, Chử Tiểu Du vừa về nhà đã bảo mọi người làm thêm thật nhiều đồ ăn, bình thường cậu sẽ không nói chuyện cùng bảo tiêu, người hầu vả cả bảo mẫu, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện lấy lòng bọn họ nhưng lần này cậu thật sự muốn cùng bọn họ ăn bữa cơm để chúc mừng chuyện vui này.
Đương nhiên, việc chúc mừng kết hôn lại không thể nói _(:3ゝ∠)_
Nhưng làm gì có ai không nhìn ra!
Hai người trên bàn cơm tình nồng ý mật muốn ngược đàn cẩu độc thân, mặc dù không tình chàng ý thiếp đến đáng sợ như vậy nhưng ánh mặt Trịnh Tranh cưng chiều đều rõ đến chảy không ra nước, Chử Tiểu Du lại đỏ mặt từ đầu đến cuối, liếc mắt nhìn Trịnh Tranh đã lập tức dời mắt đi, dường như sợ bị bắt gian tại trận.
Các anh em cùng Trịnh Tranh ăn cơm đều thầm khóc trong lòng, cảm thấy bản thân như đang ăn thức ăn cho chó vậy.
Cơm nước xong, Trịnh Tranh vui vẻ phát cho mỗi người một bao đỏ thẫm, nháy mắt không khí trở nên sôi động. Bảo tiêu không dám lỗ mãng với Trịnh Tranh, chỉ có thể trêu chọc Chử Tiểu Du nói cậu may mắn khiến cậu vui vẻ ánh mắt sáng lấp lánh, tiến lên bắt tay từng người một nói cảm ơn.
Trịnh Tranh đen mặt đuổi bọn họ đi.
Chử Tiểu Du hưng phấn đến đỏ cả mặt, nhìn Trịnh Tranh nói: “Em muốn đi gọi điện cho chú Lâm.”
Trịnh Tranh cười gật đầu.
Đương nhiên kết quả là bị Lâm Cận Ngôn mắng một trận.
Chử Tiểu Du chưa nói chuyện hôm nay bị Hoàng Gia Lan tìm tới tận nơi, thật ra cậu cảm thấy chính mình bị dao động, nhưng hiện giờ cậu lại rất hạnh phúc, nghĩ đến kim chủ lòng liền ngọt như đường: “Chú Lâm, cho dù có như nào, bây giờ cháu là chồng hợp pháp của Trịnh tiên sinh rồi.”
Lâm Cận Ngôn choáng váng nửa ngày, dở khóc dở cười: “Ngày mai chú qua thăm cháu, thuận tiện thăm cả Đỉnh Đỉnh.”
“Dạ!” Chử Tiểu Du cực kỳ cao hứng, cậu đã lâu chưa được gặp Lâm Cận Ngôn, cúp điện thoại xong Chử Tiểu Du nghĩ nên đến chơi với Đại vương Đỉnh Đỉnh.
Hôm nay Đại vương Đỉnh Đỉnh thật vất vả mới có một buổi chiều thanh tĩnh, nhìn thấy ba ba lớn lập tức bày vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Quả nhiên Chử Tiểu Du lại lấy quả bóng lông vui đùa cùng Đỉnh Đỉnh, Đại vương Đỉnh Đỉnh hai mắt ưu sầu nhìn nhìn, lẳng lặng đưa mắt ra chỗ khác.
Chử Tiểu Du bắt đầu nói với Chử Trịnh: “Hôm nay baba lớn kết hôn với baba nhỏ, hộ khẩu của con có thể đặt dưới tên chúng ta rồi, thật ra baba lớn nghĩ con theo ba chắc chắn sẽ bị người đời chỉ trích. Nhưng chỉ riêng việc này là baba lớn ích kỷ, con là con của ba, ba nhất định sẽ ở bên cạnh con, bảo vệ con, chăm sóc con.”
Chử Tiểu Du thiên mã hành không(*) nói xong: “Đỉnh Đỉnh, tương lai còn dài con phải yêu ba, đừng hận ba có được không?”
[*Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.]
Chử Đỉnh Đỉnh nghe chả hiểu gì hết, lẳng lặng người nhìn trần nhà. Mặc dù nó đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa khỏe hẳn, mỗi ngày đều phải ngủ rất lâu, tỉnh dậy cũng không nghịch, cả người lười biếng lại cao lãnh.
Chử Tiểu Du đem ngón trỏ của mình vào trong lòng bàn tay bé nhỏ của Chử Đỉnh Đỉnh, đại vương Đỉnh Đỉnh nể tình dùng móng vuốt nắm chặt ngón tay cậu, ánh mắt đờ đẫn trông như muốn ngủ.
Chử Tiểu Du trong lòng tràn đầy ấm áp, còn có đau tiếc.
Cậu hy vọng Đỉnh Đỉnh mãi khỏe mạnh, luôn vui cười.
Chử Tiểu Du nói với nó thêm nửa tiếng, Chử Đỉnh Đỉnh ngủ thiếp đi, mắt Chử Tiểu Du cũng díp lại buồn ngủ, cậu ngáp một cái, ra khỏi phòng con trai.
Vừa ra ngoài đã thấy Trịnh Tranh ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách xem văn kiện.
Chử Tiểu Du nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ sao kim chủ không vào thư phòng, không phải là… Chờ cậu đấy chứ? Trong lòng có chút ngọt ngào, Chử Tiểu Du ngoan ngoãn đi qua: “Trịnh tiên sinh, chúng ta đi ngủ đi.”
Trịnh Tranh nhìn Chử Tiểu Du liếc mắt một cái, đem cả người cậu ôm vào trong ngực: “Còn gọi anh là Trịnh tiên sinh?”
“A?” Chử Tiểu Du sửng sốt lập tức hiểu vấn đề, bây giờ cậu không nên gọi kim chủ là kim chủ, cũng không thể đối mặt gọi Trịnh tiên sinh, nhưng Chử Tiểu Du cảm thấy gọi ông xã thật sự rất xấu hổ.
Cậu xấu hổ ở trong lồng ngực Trịnh Tranh xoay loạn, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn chạy trốn.
Trịnh Tranh đen mặt đè cậu ở trên salon, ghé sát vào tai Chử Tiểu Du trêu đùa nói: “Em không gọi tôi, vậy tôi đây gọi em có được hay không? Ông xã.”
Âm thanh này, Chử Tiểu Du cảm giác cậu sắp chảy máu mũi, nháy mắt mấy cái nhìn kim chủ… Không đúng, là nhìn Trịnh tiên sinh.
“Ông xã.” Chử Tiểu Du trong mắt ậng nước.
Ngay lập tức Trịnh Tranh mắt đen sâu thẳm đang đè trên người con mèo nhỏ đứng dậy, nhìn chằm chằm dấu vết trên môi Chử Tiểu Du, dù sao vẫn còn người ở đây, Trịnh Tranh cúi người bế Chử Tiểu Du, thật vất vả nhịn đến khi vào phòng, cũng không đợi được đến lúc lên giường, đè Chử Tiểu Du lên cửa, gọi mèo con bảo bối lè lưỡi ra.
Chử Tiểu Du ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi phấn hồng ra.
Trịnh Tranh từng chút từng chút ăn cậu, xâm lược làm nước bọt tràn vào trong miệng, thật khó chịu, cậu mê man hai tay quấn lấy kim chủ, nhẹ nhàng nói: “Trực tiếp hôn đi… Không đau.”
Trịnh Tranh buồn cười, ôm lấy Chử Tiểu Du, hai tay tháo sợi dây chuyền trên cổ, lấy chiếc nhẫn trên vòng ra.
Vì là kiểu nam nên trông cũng thật giản dị tự nhiên, bên trong khắc C&Z(*), vô cùng đơn giản mà không rườm rà.
[(*)Trịnh Tranh (郑铮) phiên âm là /Zhèng Zhēng/ còn Chử Tiểu Du (褚小悠) phiên âm là /Chǔ Xiǎo Yōu/]
Trịnh Tranh cầm nhẫn, khó có được bình tĩnh mới ngước mắt lên nhìn Chử Tiểu Du: “Mèo con, cần tôi quỳ xuống không?”
Chử Tiểu Du nhăn mũi: “Hay chúng ta thay nhau quỳ xuống?”
Trịnh Tranh bật cười, rốt cuộc không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn Chử Tiểu Du, không đổi tư thế mà cầm tay trái Chử Tiểu Du lên đeo nhẫn vào ngón áp út, Chử Tiểu Du hưởng thụ “hừ hừ” mấy tiếng, cho dù Trịnh Tranh đang cưng chiều hôn cậu vẫn cảm nhận được cảm giác nhẫn đeo lên tay.
Thật hạnh phúc, đầu óc đều quay cuồng hết lên.
Trịnh tiên sinh thật tốt.
Cậu cũng muốn học cách thay đổi bên cạnh Trịnh Tranh, thò tay mò xuống túi quần hắn.
Trịnh Tranh từng nhập ngũ, trên người chưa bao giờ đeo trang sức nên sẽ không giống Chử Tiểu Du luồn nhẫn vào dây chuyền làm vòng cổ, người ta lại cất cẩn thận trong túi, Chử Tiểu Du cảm thấy may mắn khi Trịnh Tranh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu không đã làm mất từ lâu rồi.
Nhẫn vẫn nằm trong túi Trịnh Tranh, Chử Tiểu Du lấy nó ra đeo vào ngón áp úp của hắn.
Khớp xương ngón tay Trịnh Tranh to hơn cậu rất nhiều, trên tay còn có vết chai do luyện súng, sờ lên rất thô ráp, Chử Tiểu Du mất một lúc lâu mới để đeo vào, thỉnh thoảng lại phải dừng lại vì Trịnh Tranh tiến công liên tục, có thể nói là thập phần gian nan.
Nhưng lúc vừa đeo xong, cả hai đều mất bình tĩnh.
Chử Tiểu Du đứng không vững, cậu hoàn toàn bị kích động, cảm thấy lúc này nên nói gì đó, cũng không muốn nói mấy lời ngon tiếng ngọt cho Trịnh Tranh nghe, nhưng trong thời khắc quan trọng như vậy nhất định phải biểu hiện thành ý.
Nhưng nên nói gì đây?
Chử Tiểu Du ăn nói vụng về, chờ Trịnh Tranh hôn xong, hai mắt đầy nước nhìn hắn, cực kỳ ảo não.
Cậu nghĩ một lúc, đỏ bừng mặt, trong mắt hiện lên sự mơ màng quyến rũ, mềm giọng nói: “Em không sao, ông xã đến yêu…”
Trịnh Tranh bỗng nhiên híp mắt, đánh một cái lên mông Chử Tiểu Du: “Lại lấy việc cơ thể không có gì đáng lo?”
Nói lời như thế mà còn bị cự tuyệt, trong chớp mắt Chử Tiểu Du thẹn đến trên mặt muốn nhỏ máu, dính trên người Trịnh Tranh không tha, mèo con nói không suy nghĩ: “Em nhìn thấy hết rồi, anh, anh mua bao đặt ở tủ đầu giường.”
Cuộc đời Trịnh Tranh bỗng dưng mờ mịt, hận không thể bóp chết Chử Tiểu Du.
“Còn hơn một tháng nữa mà anh đã chuẩn bị đồ làm gì?” Chử Tiểu Du càng nói càng thấy có lý: “Lại nói trước đây chúng ta có dùng bao giờ đâu, không thấy lạ à?”
Trịnh Tranh oán hận cắn vành tai của cậu: “Mèo con, anh vì tốt cho em cả.”
Dù sao cũng không muốn dùng, Chử Tiểu Du càng làm nũng: “Em đây một là uống thuốc hai là đi phá, có thế nào đi chăng nữa cũng không muốn dùng, em chỉ muốn cùng anh thật sự cọ xát ~ cọ xát.”
“Chử Tiểu Du!” Trịnh Tranh gầm lên.
Hắn có chút điên cuồng, lại nhìn khuôn mặt đã ửng hồng của Chử Tiểu Du, nghẹn không thở nổi, không quan tâm đôi môi bị cắn nát của Chử Tiểu Du, hôn tới tấp đem hai chân cậu như nhũn ra.
Nhưng còn chưa qua ba tháng, Trịnh Tranh nghẹn đầy bụng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mèo con, em còn muốn mang thai nữa? Đã vậy tối nay anh cho em mang thai luôn?”
Chử Tiểu Du sững sờ, không biết lấy sức lực ở đâu, đẩy Trịnh Tranh ra khỏi cửa: “Hôm nay chúng ta chia phòng ngủ!”
Trịnh Tranh: “…”
Đêm tân hôn mà bị bỏ rơi.
Chắc lên đầu đề báo xã hội mất.
Đóng cửa xong, Chử Tiểu Du ở bên trong mặt đỏ tim đập thình thịch, vốn cậu chỉ muốn trêu Trịnh Tranh một chút, kết quả lại vơ được cả con thuyền tình ái.
_(:3ゝ∠)_
Chử Tiểu Du nhận ra lập tức không ngủ được, tắm rửa xong trèo lên giường, lúc xoay người, lúc cọ gối, lúc ôm chăn, Chử Tiểu Du trong lòng rất ngứa ngáy, cuối cùng đến tận hai giờ sáng, hai con mắt u sầu.
Một lúc sau, cậu trộm chạy ra khỏi phòng, chạy đến sofa chui vào trong ngực Trịnh Tranh.
Sofa không nhỏ nhưng dáng người Trịnh Tranh cao to, lại thêm Chử Tiểu Du không đủ nằm, con mèo con chỉ có thể cuộn mình nép vào trong ngực Trịnh Tranh, giả vờ mình thật nhỏ bé.
Trịnh Tranh cười khẽ, rung cả tai Chử Tiểu Du.
Chử Tiểu Du đỏ mặt, Trịnh Tranh vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, ngủ ngon rồi ngày mai chúng ta đi chụp ảnh cưới, hửm?”
Chử Tiểu Du lớn gan lớn mật, nói: “Hôn hôn, hôn hôn mới ngủ.”
Trong lòng Trịnh Tranh như thủy triều lên, động tác nhẹ nhàng như gió thoảng, hôn lên trán cậu một cái.
Chử Tiểu Du nhếch môi cười, chôn mặt vào hõm vãi Trịnh Tranh làm nũng, không bao lâu thì ngủ mất.
Sáng hôm sau, hai người bị chuông điện thoại đánh thức, Trịnh Tranh dỗ con mèo nhỏ đang ngủ một chút, vừa nhắm mắt vừa nghe, mãi mới “Ừ” một tiếng: “Được, tôi biết rồi.”
Vốn dĩ hôm nay cậu sẽ cùng bạn bè đi ăn một bữa tôm no nê, sau đó lại biến thành gặp phải người mẹ cặn bã, bỗng dưng cuối cùng lại biến thành đi kết hôn!
Cuộc đời đúng thật có những lúc không ngờ.
Chử Tiểu Du nhìn tờ giấy màu đỏ trong tay, rối rắm không thôi.
Ảnh chụp kết hôn của người ta thì xinh xinh đẹp đẹp, nhưng Chử Tiểu Du mặc áo khoác của Trịnh Tranh, giống như con mèo đáng thương bị nhấn chìm trong nước, lại so với kim chủ đứng bên cạnh cậu, Chử Tiểu Du tan nát cõi lòng.
Nhưng vẫn đáng tự hào.
Chử Tiểu Du cất tờ giấy màu đỏ đi, sau đó quay đầu lo sợ nói với Trịnh Tranh: “Trịnh tiên sinh, chuyện kết hôn của chúng ta nhất định không thể nói cho ai biết hết, ai cũng không được nói.”
Trịnh Tranh nhướng mày: “Hửm?”
Muốn nói sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho anh, Chử Tiểu Du trong lòng có chút tự trách bản thân quá bốc đồng, cậu thì không có vấn đề gì nhưng sẽ biến kim chủ thành chủ đề người khác bàn tán lúc trà dư tửu hậu(*).
[(*)Trà dư tửu hậu: chỉ lúc nhàn rỗi.]
Chử Tiểu Du đau lòng thay Trịnh Tranh, giang hai tay ra nũng nịu: “Muốn ôm một cái.”
Trịnh Tranh trong lòng nổi sóng, kéo thắt lưng ôm chầm lấy Chử Tiểu Du, hôn chóp mũi con mèo nhỏ.
Hôm nay có việc mừng, Chử Tiểu Du vừa về nhà đã bảo mọi người làm thêm thật nhiều đồ ăn, bình thường cậu sẽ không nói chuyện cùng bảo tiêu, người hầu vả cả bảo mẫu, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện lấy lòng bọn họ nhưng lần này cậu thật sự muốn cùng bọn họ ăn bữa cơm để chúc mừng chuyện vui này.
Đương nhiên, việc chúc mừng kết hôn lại không thể nói _(:3ゝ∠)_
Nhưng làm gì có ai không nhìn ra!
Hai người trên bàn cơm tình nồng ý mật muốn ngược đàn cẩu độc thân, mặc dù không tình chàng ý thiếp đến đáng sợ như vậy nhưng ánh mặt Trịnh Tranh cưng chiều đều rõ đến chảy không ra nước, Chử Tiểu Du lại đỏ mặt từ đầu đến cuối, liếc mắt nhìn Trịnh Tranh đã lập tức dời mắt đi, dường như sợ bị bắt gian tại trận.
Các anh em cùng Trịnh Tranh ăn cơm đều thầm khóc trong lòng, cảm thấy bản thân như đang ăn thức ăn cho chó vậy.
Cơm nước xong, Trịnh Tranh vui vẻ phát cho mỗi người một bao đỏ thẫm, nháy mắt không khí trở nên sôi động. Bảo tiêu không dám lỗ mãng với Trịnh Tranh, chỉ có thể trêu chọc Chử Tiểu Du nói cậu may mắn khiến cậu vui vẻ ánh mắt sáng lấp lánh, tiến lên bắt tay từng người một nói cảm ơn.
Trịnh Tranh đen mặt đuổi bọn họ đi.
Chử Tiểu Du hưng phấn đến đỏ cả mặt, nhìn Trịnh Tranh nói: “Em muốn đi gọi điện cho chú Lâm.”
Trịnh Tranh cười gật đầu.
Đương nhiên kết quả là bị Lâm Cận Ngôn mắng một trận.
Chử Tiểu Du chưa nói chuyện hôm nay bị Hoàng Gia Lan tìm tới tận nơi, thật ra cậu cảm thấy chính mình bị dao động, nhưng hiện giờ cậu lại rất hạnh phúc, nghĩ đến kim chủ lòng liền ngọt như đường: “Chú Lâm, cho dù có như nào, bây giờ cháu là chồng hợp pháp của Trịnh tiên sinh rồi.”
Lâm Cận Ngôn choáng váng nửa ngày, dở khóc dở cười: “Ngày mai chú qua thăm cháu, thuận tiện thăm cả Đỉnh Đỉnh.”
“Dạ!” Chử Tiểu Du cực kỳ cao hứng, cậu đã lâu chưa được gặp Lâm Cận Ngôn, cúp điện thoại xong Chử Tiểu Du nghĩ nên đến chơi với Đại vương Đỉnh Đỉnh.
Hôm nay Đại vương Đỉnh Đỉnh thật vất vả mới có một buổi chiều thanh tĩnh, nhìn thấy ba ba lớn lập tức bày vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Quả nhiên Chử Tiểu Du lại lấy quả bóng lông vui đùa cùng Đỉnh Đỉnh, Đại vương Đỉnh Đỉnh hai mắt ưu sầu nhìn nhìn, lẳng lặng đưa mắt ra chỗ khác.
Chử Tiểu Du bắt đầu nói với Chử Trịnh: “Hôm nay baba lớn kết hôn với baba nhỏ, hộ khẩu của con có thể đặt dưới tên chúng ta rồi, thật ra baba lớn nghĩ con theo ba chắc chắn sẽ bị người đời chỉ trích. Nhưng chỉ riêng việc này là baba lớn ích kỷ, con là con của ba, ba nhất định sẽ ở bên cạnh con, bảo vệ con, chăm sóc con.”
Chử Tiểu Du thiên mã hành không(*) nói xong: “Đỉnh Đỉnh, tương lai còn dài con phải yêu ba, đừng hận ba có được không?”
[*Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.]
Chử Đỉnh Đỉnh nghe chả hiểu gì hết, lẳng lặng người nhìn trần nhà. Mặc dù nó đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa khỏe hẳn, mỗi ngày đều phải ngủ rất lâu, tỉnh dậy cũng không nghịch, cả người lười biếng lại cao lãnh.
Chử Tiểu Du đem ngón trỏ của mình vào trong lòng bàn tay bé nhỏ của Chử Đỉnh Đỉnh, đại vương Đỉnh Đỉnh nể tình dùng móng vuốt nắm chặt ngón tay cậu, ánh mắt đờ đẫn trông như muốn ngủ.
Chử Tiểu Du trong lòng tràn đầy ấm áp, còn có đau tiếc.
Cậu hy vọng Đỉnh Đỉnh mãi khỏe mạnh, luôn vui cười.
Chử Tiểu Du nói với nó thêm nửa tiếng, Chử Đỉnh Đỉnh ngủ thiếp đi, mắt Chử Tiểu Du cũng díp lại buồn ngủ, cậu ngáp một cái, ra khỏi phòng con trai.
Vừa ra ngoài đã thấy Trịnh Tranh ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách xem văn kiện.
Chử Tiểu Du nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ sao kim chủ không vào thư phòng, không phải là… Chờ cậu đấy chứ? Trong lòng có chút ngọt ngào, Chử Tiểu Du ngoan ngoãn đi qua: “Trịnh tiên sinh, chúng ta đi ngủ đi.”
Trịnh Tranh nhìn Chử Tiểu Du liếc mắt một cái, đem cả người cậu ôm vào trong ngực: “Còn gọi anh là Trịnh tiên sinh?”
“A?” Chử Tiểu Du sửng sốt lập tức hiểu vấn đề, bây giờ cậu không nên gọi kim chủ là kim chủ, cũng không thể đối mặt gọi Trịnh tiên sinh, nhưng Chử Tiểu Du cảm thấy gọi ông xã thật sự rất xấu hổ.
Cậu xấu hổ ở trong lồng ngực Trịnh Tranh xoay loạn, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn chạy trốn.
Trịnh Tranh đen mặt đè cậu ở trên salon, ghé sát vào tai Chử Tiểu Du trêu đùa nói: “Em không gọi tôi, vậy tôi đây gọi em có được hay không? Ông xã.”
Âm thanh này, Chử Tiểu Du cảm giác cậu sắp chảy máu mũi, nháy mắt mấy cái nhìn kim chủ… Không đúng, là nhìn Trịnh tiên sinh.
“Ông xã.” Chử Tiểu Du trong mắt ậng nước.
Ngay lập tức Trịnh Tranh mắt đen sâu thẳm đang đè trên người con mèo nhỏ đứng dậy, nhìn chằm chằm dấu vết trên môi Chử Tiểu Du, dù sao vẫn còn người ở đây, Trịnh Tranh cúi người bế Chử Tiểu Du, thật vất vả nhịn đến khi vào phòng, cũng không đợi được đến lúc lên giường, đè Chử Tiểu Du lên cửa, gọi mèo con bảo bối lè lưỡi ra.
Chử Tiểu Du ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi phấn hồng ra.
Trịnh Tranh từng chút từng chút ăn cậu, xâm lược làm nước bọt tràn vào trong miệng, thật khó chịu, cậu mê man hai tay quấn lấy kim chủ, nhẹ nhàng nói: “Trực tiếp hôn đi… Không đau.”
Trịnh Tranh buồn cười, ôm lấy Chử Tiểu Du, hai tay tháo sợi dây chuyền trên cổ, lấy chiếc nhẫn trên vòng ra.
Vì là kiểu nam nên trông cũng thật giản dị tự nhiên, bên trong khắc C&Z(*), vô cùng đơn giản mà không rườm rà.
[(*)Trịnh Tranh (郑铮) phiên âm là /Zhèng Zhēng/ còn Chử Tiểu Du (褚小悠) phiên âm là /Chǔ Xiǎo Yōu/]
Trịnh Tranh cầm nhẫn, khó có được bình tĩnh mới ngước mắt lên nhìn Chử Tiểu Du: “Mèo con, cần tôi quỳ xuống không?”
Chử Tiểu Du nhăn mũi: “Hay chúng ta thay nhau quỳ xuống?”
Trịnh Tranh bật cười, rốt cuộc không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn Chử Tiểu Du, không đổi tư thế mà cầm tay trái Chử Tiểu Du lên đeo nhẫn vào ngón áp út, Chử Tiểu Du hưởng thụ “hừ hừ” mấy tiếng, cho dù Trịnh Tranh đang cưng chiều hôn cậu vẫn cảm nhận được cảm giác nhẫn đeo lên tay.
Thật hạnh phúc, đầu óc đều quay cuồng hết lên.
Trịnh tiên sinh thật tốt.
Cậu cũng muốn học cách thay đổi bên cạnh Trịnh Tranh, thò tay mò xuống túi quần hắn.
Trịnh Tranh từng nhập ngũ, trên người chưa bao giờ đeo trang sức nên sẽ không giống Chử Tiểu Du luồn nhẫn vào dây chuyền làm vòng cổ, người ta lại cất cẩn thận trong túi, Chử Tiểu Du cảm thấy may mắn khi Trịnh Tranh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu không đã làm mất từ lâu rồi.
Nhẫn vẫn nằm trong túi Trịnh Tranh, Chử Tiểu Du lấy nó ra đeo vào ngón áp úp của hắn.
Khớp xương ngón tay Trịnh Tranh to hơn cậu rất nhiều, trên tay còn có vết chai do luyện súng, sờ lên rất thô ráp, Chử Tiểu Du mất một lúc lâu mới để đeo vào, thỉnh thoảng lại phải dừng lại vì Trịnh Tranh tiến công liên tục, có thể nói là thập phần gian nan.
Nhưng lúc vừa đeo xong, cả hai đều mất bình tĩnh.
Chử Tiểu Du đứng không vững, cậu hoàn toàn bị kích động, cảm thấy lúc này nên nói gì đó, cũng không muốn nói mấy lời ngon tiếng ngọt cho Trịnh Tranh nghe, nhưng trong thời khắc quan trọng như vậy nhất định phải biểu hiện thành ý.
Nhưng nên nói gì đây?
Chử Tiểu Du ăn nói vụng về, chờ Trịnh Tranh hôn xong, hai mắt đầy nước nhìn hắn, cực kỳ ảo não.
Cậu nghĩ một lúc, đỏ bừng mặt, trong mắt hiện lên sự mơ màng quyến rũ, mềm giọng nói: “Em không sao, ông xã đến yêu…”
Trịnh Tranh bỗng nhiên híp mắt, đánh một cái lên mông Chử Tiểu Du: “Lại lấy việc cơ thể không có gì đáng lo?”
Nói lời như thế mà còn bị cự tuyệt, trong chớp mắt Chử Tiểu Du thẹn đến trên mặt muốn nhỏ máu, dính trên người Trịnh Tranh không tha, mèo con nói không suy nghĩ: “Em nhìn thấy hết rồi, anh, anh mua bao đặt ở tủ đầu giường.”
Cuộc đời Trịnh Tranh bỗng dưng mờ mịt, hận không thể bóp chết Chử Tiểu Du.
“Còn hơn một tháng nữa mà anh đã chuẩn bị đồ làm gì?” Chử Tiểu Du càng nói càng thấy có lý: “Lại nói trước đây chúng ta có dùng bao giờ đâu, không thấy lạ à?”
Trịnh Tranh oán hận cắn vành tai của cậu: “Mèo con, anh vì tốt cho em cả.”
Dù sao cũng không muốn dùng, Chử Tiểu Du càng làm nũng: “Em đây một là uống thuốc hai là đi phá, có thế nào đi chăng nữa cũng không muốn dùng, em chỉ muốn cùng anh thật sự cọ xát ~ cọ xát.”
“Chử Tiểu Du!” Trịnh Tranh gầm lên.
Hắn có chút điên cuồng, lại nhìn khuôn mặt đã ửng hồng của Chử Tiểu Du, nghẹn không thở nổi, không quan tâm đôi môi bị cắn nát của Chử Tiểu Du, hôn tới tấp đem hai chân cậu như nhũn ra.
Nhưng còn chưa qua ba tháng, Trịnh Tranh nghẹn đầy bụng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mèo con, em còn muốn mang thai nữa? Đã vậy tối nay anh cho em mang thai luôn?”
Chử Tiểu Du sững sờ, không biết lấy sức lực ở đâu, đẩy Trịnh Tranh ra khỏi cửa: “Hôm nay chúng ta chia phòng ngủ!”
Trịnh Tranh: “…”
Đêm tân hôn mà bị bỏ rơi.
Chắc lên đầu đề báo xã hội mất.
Đóng cửa xong, Chử Tiểu Du ở bên trong mặt đỏ tim đập thình thịch, vốn cậu chỉ muốn trêu Trịnh Tranh một chút, kết quả lại vơ được cả con thuyền tình ái.
_(:3ゝ∠)_
Chử Tiểu Du nhận ra lập tức không ngủ được, tắm rửa xong trèo lên giường, lúc xoay người, lúc cọ gối, lúc ôm chăn, Chử Tiểu Du trong lòng rất ngứa ngáy, cuối cùng đến tận hai giờ sáng, hai con mắt u sầu.
Một lúc sau, cậu trộm chạy ra khỏi phòng, chạy đến sofa chui vào trong ngực Trịnh Tranh.
Sofa không nhỏ nhưng dáng người Trịnh Tranh cao to, lại thêm Chử Tiểu Du không đủ nằm, con mèo con chỉ có thể cuộn mình nép vào trong ngực Trịnh Tranh, giả vờ mình thật nhỏ bé.
Trịnh Tranh cười khẽ, rung cả tai Chử Tiểu Du.
Chử Tiểu Du đỏ mặt, Trịnh Tranh vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, ngủ ngon rồi ngày mai chúng ta đi chụp ảnh cưới, hửm?”
Chử Tiểu Du lớn gan lớn mật, nói: “Hôn hôn, hôn hôn mới ngủ.”
Trong lòng Trịnh Tranh như thủy triều lên, động tác nhẹ nhàng như gió thoảng, hôn lên trán cậu một cái.
Chử Tiểu Du nhếch môi cười, chôn mặt vào hõm vãi Trịnh Tranh làm nũng, không bao lâu thì ngủ mất.
Sáng hôm sau, hai người bị chuông điện thoại đánh thức, Trịnh Tranh dỗ con mèo nhỏ đang ngủ một chút, vừa nhắm mắt vừa nghe, mãi mới “Ừ” một tiếng: “Được, tôi biết rồi.”
Danh sách chương