Sông cùng nuối cạn còn có thể đổi được mấy đồng, dù sao những bộ quần áo này đều được làm từ chất liệu tinh xảo và được gia công tốt.
Vì thuận tiện và thiết thực, nàng đã từ bỏ những bộ quần áo phụ nữ rườm rà.
Giày thêu tuy đẹp, nhưng không có cách nào dùng để leo núi lội nước, nếu mang ủng thì sẽ thuận tiện đi bộ hơn.
Ngô Đông Minh không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, đừng xem thường mấy thứ này, lúc mấu chốt có thể dùng rất nhiều."Ngươi rất thông minh, trước kia sao chưa từng nghe nói qua có nhân vật như ngươi."
Há chỉ có thông minh, tâm tính này cũng thuộc dàng lợi hại số một.
Ngay cả quan viên tam phẩm cũng không tiếp nhận được sự thật tàn khốc, nàng thì lại bình tĩnh dự đoán trước, chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Đối mặt với Ô Y Vệ khám xét nhà, người khác bị dọa tới phát run, mà nàng lại thản nhiên ứng đối, tự nhiên hào phóng, can đảm kinh người.
Mộc Vãn Tình tự giễu cười nói, "Ta thì được tính là nhân vật gì chứ, nhưng cũng có chút thông minh, không dám mạo hiểm, cố gắng làm một nữ tử yếu đuối tầm thường."
Lời này quá vi diệu, trong sân một mảnh yên tĩnh, đồng loạt nhìn về phía Mộc Cẩm Dao.
Ở kinh thành, không ai có thể cướp đoạt danh tiếng của Mộc Cẩm Dao.
Ở Mộc gia, ai cũng không thể xuất sắc hơn Mộc Cẩm Dao.
Đích thứ khác biệt, phân lượng của trưởng nữ đặc biệt nặng.
Hốc mắt của Mộc nhị phu nhân không khỏi đỏ lên, vô cùng đau lòng, lúc nàng gả vào liền biết giấu ở dưới khuôn mặt ôn nhu từ ái của mẹ chồng là sự tâm ngoan thủ lạt, không chỉ chèn ép nhị phòng, còn thỉnh thoảng khiến cho nàng phải nghện khuất, lấy hiếu đạo áp chế cả nhà bọn họ, đè ép bọn họ không thở nổi.
Đừng nhìn vào phong quang của Mộc gia, nhưng cuộc sống phu thê bọn họ không được dễ chịu, như đi trên lớp băng mỏng, bình thường khiêm tốn lại điệu thấp.
May mắn, hoạn nạn thấy lòng người, tương thân tương ái khiến cho tình cảm phu thê bọn họ đặc biệt sâu đậm, nhị phòng không có thiếp thất, cũng không có con cái vợ lẻ.
Mặc dù ba đứa con đều là những người tầm thường, nhưng nàng đã rất hài lòng.
Vừa rồi, nàng còn hoài nghi nữ nhi không thích hợp, có phải bị đồ bẩn bám thân hay không.
Nhưng bây giờ mới hiểu được, nữ nhi đâu phải tính tình đại biến, rõ ràng là khổ sở che dấu sự ưu tú của mình, không dám để cho bản thân quá xuất sắc, ngay cả chí thân cũng phải giấu diếm.
Nữ nhi đáng thương của nàng a, tại sao lại đi đầu thai vào trong bụng nàng, Mộc nhị gia cũng rất tự trách, từ nhỏ hắn đã phải gian nan mưu sinh ở trong tay trưởng mẫu, sớm đã biết cách tự bảo vệ mình, còn thường xuyên dạy dỗ nữ nhi, khiêm tốn làm người, không nên làm chim đầu đàn, không nên tranh phong với đại phòng tam phòng.
Ngô Đông Minh giây lát đã hiểu ý của Mộc Vãn Tình, nàng là nữ nhi thứ xuất nhị phòng Mộc gia, sao dám ưu tú hơn trưởng nữ, phàm là nàng dám xuất đầu, sớm đã bị nữ chủ nhân tát chết.
Ngàn vạn lần không nên xem thường nữ nhân, cũng không nên xem thường thủ đoạn giết người không thấy máu ở hậu viện.
"Vậy bây giờ ngươi không sợ nữa."
Mộc Vãn Tình hất cằm, nhìn về phía đám người Mộc gia lầy lội giống như bùn lầy cùng Mộc lão thái thái hôn mê bất tỉnh, "Dù tệ đến đâu cũng chỉ đến thế, không phải sao?"
Đều ngã xuống bùn đất, ai cao quý hơn ai.
Mộc lão thái thái không đè được nhị phòng nữa, mệnh đều sắp biến mất, cần mấy thứ hiếu đạo thanh danh này để làm gì chứ.
Ngô Đông Minh chăm chú nhìn nàng, "Đáng tiếc."
Đáng tiếc nàng là nữ hài tử, nếu nàng nam nhi, với trí thông minh cùng biết nhìn thời thế của nàng, chỉ cần Mộc gia không diệt tiệt, tất nhiên có thể làm cho Mộc gia một lần nữa đứng lên.
Hắn nhìn ra được rất nhiều thứ, nhưng người Mộc gia lại không hiểu, Mộc đại gia có năng lực này, nhưng tâm tư không ở phương diện này.
Tâm tư cả nhà bọn họ đã sớm bay đi, trông mong nhìn cửa.
Chờ cứu tinh đến.
Sẽ đến, người khác có tới hay không thì khó mà nói, nhưng Định Viễn Hầu phủ sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Hôn sự này là do quý phi trong cung định ra, tuyệt đối không có đạo lý bỏ dở nửa chừng.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mọi người đều đang chờ đợi, cổ đều duỗi dài.
Rốt cục, ngoài cửa truyền đến một trận huên náo.
Ánh mắt Mộc Cẩm Dao sáng lên, đến rồi, rốt cục người Mộc gia đều kích động mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, đồng loạt nhìn chằm chằm vào đại môn.
Tiếng bước chân bên ngoài cửa ngày càng gần…
Vì thuận tiện và thiết thực, nàng đã từ bỏ những bộ quần áo phụ nữ rườm rà.
Giày thêu tuy đẹp, nhưng không có cách nào dùng để leo núi lội nước, nếu mang ủng thì sẽ thuận tiện đi bộ hơn.
Ngô Đông Minh không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, đừng xem thường mấy thứ này, lúc mấu chốt có thể dùng rất nhiều."Ngươi rất thông minh, trước kia sao chưa từng nghe nói qua có nhân vật như ngươi."
Há chỉ có thông minh, tâm tính này cũng thuộc dàng lợi hại số một.
Ngay cả quan viên tam phẩm cũng không tiếp nhận được sự thật tàn khốc, nàng thì lại bình tĩnh dự đoán trước, chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Đối mặt với Ô Y Vệ khám xét nhà, người khác bị dọa tới phát run, mà nàng lại thản nhiên ứng đối, tự nhiên hào phóng, can đảm kinh người.
Mộc Vãn Tình tự giễu cười nói, "Ta thì được tính là nhân vật gì chứ, nhưng cũng có chút thông minh, không dám mạo hiểm, cố gắng làm một nữ tử yếu đuối tầm thường."
Lời này quá vi diệu, trong sân một mảnh yên tĩnh, đồng loạt nhìn về phía Mộc Cẩm Dao.
Ở kinh thành, không ai có thể cướp đoạt danh tiếng của Mộc Cẩm Dao.
Ở Mộc gia, ai cũng không thể xuất sắc hơn Mộc Cẩm Dao.
Đích thứ khác biệt, phân lượng của trưởng nữ đặc biệt nặng.
Hốc mắt của Mộc nhị phu nhân không khỏi đỏ lên, vô cùng đau lòng, lúc nàng gả vào liền biết giấu ở dưới khuôn mặt ôn nhu từ ái của mẹ chồng là sự tâm ngoan thủ lạt, không chỉ chèn ép nhị phòng, còn thỉnh thoảng khiến cho nàng phải nghện khuất, lấy hiếu đạo áp chế cả nhà bọn họ, đè ép bọn họ không thở nổi.
Đừng nhìn vào phong quang của Mộc gia, nhưng cuộc sống phu thê bọn họ không được dễ chịu, như đi trên lớp băng mỏng, bình thường khiêm tốn lại điệu thấp.
May mắn, hoạn nạn thấy lòng người, tương thân tương ái khiến cho tình cảm phu thê bọn họ đặc biệt sâu đậm, nhị phòng không có thiếp thất, cũng không có con cái vợ lẻ.
Mặc dù ba đứa con đều là những người tầm thường, nhưng nàng đã rất hài lòng.
Vừa rồi, nàng còn hoài nghi nữ nhi không thích hợp, có phải bị đồ bẩn bám thân hay không.
Nhưng bây giờ mới hiểu được, nữ nhi đâu phải tính tình đại biến, rõ ràng là khổ sở che dấu sự ưu tú của mình, không dám để cho bản thân quá xuất sắc, ngay cả chí thân cũng phải giấu diếm.
Nữ nhi đáng thương của nàng a, tại sao lại đi đầu thai vào trong bụng nàng, Mộc nhị gia cũng rất tự trách, từ nhỏ hắn đã phải gian nan mưu sinh ở trong tay trưởng mẫu, sớm đã biết cách tự bảo vệ mình, còn thường xuyên dạy dỗ nữ nhi, khiêm tốn làm người, không nên làm chim đầu đàn, không nên tranh phong với đại phòng tam phòng.
Ngô Đông Minh giây lát đã hiểu ý của Mộc Vãn Tình, nàng là nữ nhi thứ xuất nhị phòng Mộc gia, sao dám ưu tú hơn trưởng nữ, phàm là nàng dám xuất đầu, sớm đã bị nữ chủ nhân tát chết.
Ngàn vạn lần không nên xem thường nữ nhân, cũng không nên xem thường thủ đoạn giết người không thấy máu ở hậu viện.
"Vậy bây giờ ngươi không sợ nữa."
Mộc Vãn Tình hất cằm, nhìn về phía đám người Mộc gia lầy lội giống như bùn lầy cùng Mộc lão thái thái hôn mê bất tỉnh, "Dù tệ đến đâu cũng chỉ đến thế, không phải sao?"
Đều ngã xuống bùn đất, ai cao quý hơn ai.
Mộc lão thái thái không đè được nhị phòng nữa, mệnh đều sắp biến mất, cần mấy thứ hiếu đạo thanh danh này để làm gì chứ.
Ngô Đông Minh chăm chú nhìn nàng, "Đáng tiếc."
Đáng tiếc nàng là nữ hài tử, nếu nàng nam nhi, với trí thông minh cùng biết nhìn thời thế của nàng, chỉ cần Mộc gia không diệt tiệt, tất nhiên có thể làm cho Mộc gia một lần nữa đứng lên.
Hắn nhìn ra được rất nhiều thứ, nhưng người Mộc gia lại không hiểu, Mộc đại gia có năng lực này, nhưng tâm tư không ở phương diện này.
Tâm tư cả nhà bọn họ đã sớm bay đi, trông mong nhìn cửa.
Chờ cứu tinh đến.
Sẽ đến, người khác có tới hay không thì khó mà nói, nhưng Định Viễn Hầu phủ sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Hôn sự này là do quý phi trong cung định ra, tuyệt đối không có đạo lý bỏ dở nửa chừng.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mọi người đều đang chờ đợi, cổ đều duỗi dài.
Rốt cục, ngoài cửa truyền đến một trận huên náo.
Ánh mắt Mộc Cẩm Dao sáng lên, đến rồi, rốt cục người Mộc gia đều kích động mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, đồng loạt nhìn chằm chằm vào đại môn.
Tiếng bước chân bên ngoài cửa ngày càng gần…
Danh sách chương