Mộc Vãn Tình ngủ trên giường mềm mại, một đêm vô mộng, ngủ thẳng đến hừng đông.
Nàng bị Mộc nhị phu nhân đánh thức, vắt khô khắn ướt rồi nhàng lau lên mặt Mộc Vãn Tình, "Mau dậy đi, sắp xuất phát rồi. Hôm nay phải đi đường rất nhiều, nhất định phải đến trạm trước khi trời tối."
Mộc Vãn Tình thanh tỉnh vài phần, tiếp nhận khăn tay rồi lau mặt, lúc này mới nhìn ra bên ngoài.
Trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Nàng vừa mặc quần áo xong, ly súc miệng liền đưa đến tay nàng, súc sạch khoang miệng, lại nhai nát lá trà tươi mát.
Mộc nhị phu nhân nhét một cái bánh nướng cho nàng, nàng vừa ăn vừa đi, chờ hai mẹ con các nàng đi ra ngoài, mọi người cơ bản đều đã tới.
Người Mộc gia nhìn thấy các nàng liền lần lượt quay đầu đi, làm như không thấy.
Mộc Vãn Tình chậm rãi đi tới, a, xe la nhà mình đại biến, phía trên nóc được lợp mái tranh, mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, không sai.
Mộc Nhị gia đứng bên cạnh xe la rất là kiêu ngạo, đây chính là thành quả nửa đêm của hắn. "Ta đã trải thêm một tầng vải dầu dưới lớp cỏ tranh, bên cửa sổ xe có hai tấm rèm che mưa, như vậy trời mưa cũng không cần sợ, hiện tại những thứ không cần đều buộc trên nóc xe."
Đây không phải là chuyện mà nhất thời có thể hoàn thành, hắn lại còn đeo gông xiềng, Mộc Vãn Tình có chút kinh ngạc, "Phụ thân ngài thức dậy khi nào? Sao không nghỉ ngơi thêm một lát chứ? Tay phụ thân…"
Sắc mặt của nàng thay đổi, chỉ thấy cổ tay của Mộc nhị gia đều bị gông xiềng mài rách, vết máu loang lổ.
Mộc Nhị gia theo bản năng muốn giấu tay, lại quên mất không có cách nào che giấu, nhe răng cười ngây ngô, "Không đau, thật sự không đau."
Hốc mắt Mộc nhị phu nhân đỏ lên, cất giọng nói, "Không tiện hành động thì cứ chờ đi, còn lợp mái tranh gì chứ? Đưa ta xem nào!"
"Không cần, ta thật sự không sao cả."
"Mau tới đây." Mộc nhị phu nhân một tay túm lấy hắn, "Tình nhi, lấy bột thuốc ra, lại tìm một miếng vải sạch sẽ."
Mộc Vãn Tình đáp một tiếng, lấy ra rương thuốc nhỏ, bên trong chứa đầy thuốc cùng băng gạc.
Mộc nhị phu nhân giúp hắn bôi thuốc, còn quấn băng gạc ở phần cổ tay, như vậy có thể hạn chê ma sát giữ gông xiềng và tay, có tác dụng bảo hộ.
"Băng cho hai đứa nhỏ nữa." Mộc Nhị gia kêu một tiếng về phía đám người, huynh đệ Mộc Tử Ngang không biết từ nơi nào chạy ra.
Cổ tay hai người cũng đều bị mài rách da, đều là da mịn thịt mềm không chịu nổi ma sát, Mộc nhị phu nhân đau lòng không thôi, lại bất lực.
Để phòng ngừa lưu phạm bạo loạn, trên đường lưu đày sẽ không mở gông xiềng, nhưng con đường này vẫn còn dài a.
Mộc Vãn Tình hơi hé miệng, "Nương, đừng khổ sở, gông xiềng của phụ thân cùng các ca ca sẽ được giải trừ sớm thôi."
Mọi người chỉ coi lời nàng nói là an ủi, cười gật đầu, nhưng đều không coi là thật.
Đôi mắt Mộc Vãn Tình rũ xuống, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Tiếng cồng chiêng vang lên, đã tới giờ khởi hành, Mộc Nhị gia nhẹ giọng thúc giục, "Tình nhi, ngươi cùng mẫu thân nhanh lên xe, ta ở phía trước dắt la."
Như vậy sẽ không cần phải bắt đánh xe.
Tầm mắt Mộc Vãn Tình dừng ở cổ tay hắn, "Phụ thân, người vẫn nên nghỉ ngơi đi."
Nữ nhi hiếu thuận, trong lòng Mộc nhị gia rất hưởng thụ, nhưng kiên trì để cho nàng lên xe, nữ hài tử nên được sủng ái.
"Vậy luân phiên đi, mỗi người nghỉ ngơi một canh giờ." Mộc Vãn Tình hy vọng mỗi người đều khỏe mạnh, vạn nhất nửa đường mệt mỏi, đó mới là phiền toái.
Nàng vén rèm lên chui vào trong xe, thật tốt, vật tư được sắp xếp chỉnh tề, chiếm nửa xe, đây là kết quả sau khi nàng đã cực lực khống chế dục vọng mua hàng.
Không gian thoáng cái trở nên nhỏ đi, chỉ có thể dung nạp hai người, còn phải ngồi cạnh nhau.
Sàn xe được trải hai lớp chăn nệm thật dày, Mộc Vãn Tình dứt khoát ngồi ở phía trên, rất êm ái.
Mộc Nhị phu nhân ngồi bên cạnh nàng, cầm lấy hộp kim chỉ và vải vóc bắt đầu làm việc.
Phải chuẩn bị thêm nội y cùng y phục thu đông, mỗi người phải có hai bộ, còn có giày.
Nữ nhi đã sớm bàn với bọn họ, càng đi về phía tây sẽ càng lạnh, mùa đông ở Lương Thành không phải lạnh như bình thường.
Nàng bị Mộc nhị phu nhân đánh thức, vắt khô khắn ướt rồi nhàng lau lên mặt Mộc Vãn Tình, "Mau dậy đi, sắp xuất phát rồi. Hôm nay phải đi đường rất nhiều, nhất định phải đến trạm trước khi trời tối."
Mộc Vãn Tình thanh tỉnh vài phần, tiếp nhận khăn tay rồi lau mặt, lúc này mới nhìn ra bên ngoài.
Trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Nàng vừa mặc quần áo xong, ly súc miệng liền đưa đến tay nàng, súc sạch khoang miệng, lại nhai nát lá trà tươi mát.
Mộc nhị phu nhân nhét một cái bánh nướng cho nàng, nàng vừa ăn vừa đi, chờ hai mẹ con các nàng đi ra ngoài, mọi người cơ bản đều đã tới.
Người Mộc gia nhìn thấy các nàng liền lần lượt quay đầu đi, làm như không thấy.
Mộc Vãn Tình chậm rãi đi tới, a, xe la nhà mình đại biến, phía trên nóc được lợp mái tranh, mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, không sai.
Mộc Nhị gia đứng bên cạnh xe la rất là kiêu ngạo, đây chính là thành quả nửa đêm của hắn. "Ta đã trải thêm một tầng vải dầu dưới lớp cỏ tranh, bên cửa sổ xe có hai tấm rèm che mưa, như vậy trời mưa cũng không cần sợ, hiện tại những thứ không cần đều buộc trên nóc xe."
Đây không phải là chuyện mà nhất thời có thể hoàn thành, hắn lại còn đeo gông xiềng, Mộc Vãn Tình có chút kinh ngạc, "Phụ thân ngài thức dậy khi nào? Sao không nghỉ ngơi thêm một lát chứ? Tay phụ thân…"
Sắc mặt của nàng thay đổi, chỉ thấy cổ tay của Mộc nhị gia đều bị gông xiềng mài rách, vết máu loang lổ.
Mộc Nhị gia theo bản năng muốn giấu tay, lại quên mất không có cách nào che giấu, nhe răng cười ngây ngô, "Không đau, thật sự không đau."
Hốc mắt Mộc nhị phu nhân đỏ lên, cất giọng nói, "Không tiện hành động thì cứ chờ đi, còn lợp mái tranh gì chứ? Đưa ta xem nào!"
"Không cần, ta thật sự không sao cả."
"Mau tới đây." Mộc nhị phu nhân một tay túm lấy hắn, "Tình nhi, lấy bột thuốc ra, lại tìm một miếng vải sạch sẽ."
Mộc Vãn Tình đáp một tiếng, lấy ra rương thuốc nhỏ, bên trong chứa đầy thuốc cùng băng gạc.
Mộc nhị phu nhân giúp hắn bôi thuốc, còn quấn băng gạc ở phần cổ tay, như vậy có thể hạn chê ma sát giữ gông xiềng và tay, có tác dụng bảo hộ.
"Băng cho hai đứa nhỏ nữa." Mộc Nhị gia kêu một tiếng về phía đám người, huynh đệ Mộc Tử Ngang không biết từ nơi nào chạy ra.
Cổ tay hai người cũng đều bị mài rách da, đều là da mịn thịt mềm không chịu nổi ma sát, Mộc nhị phu nhân đau lòng không thôi, lại bất lực.
Để phòng ngừa lưu phạm bạo loạn, trên đường lưu đày sẽ không mở gông xiềng, nhưng con đường này vẫn còn dài a.
Mộc Vãn Tình hơi hé miệng, "Nương, đừng khổ sở, gông xiềng của phụ thân cùng các ca ca sẽ được giải trừ sớm thôi."
Mọi người chỉ coi lời nàng nói là an ủi, cười gật đầu, nhưng đều không coi là thật.
Đôi mắt Mộc Vãn Tình rũ xuống, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Tiếng cồng chiêng vang lên, đã tới giờ khởi hành, Mộc Nhị gia nhẹ giọng thúc giục, "Tình nhi, ngươi cùng mẫu thân nhanh lên xe, ta ở phía trước dắt la."
Như vậy sẽ không cần phải bắt đánh xe.
Tầm mắt Mộc Vãn Tình dừng ở cổ tay hắn, "Phụ thân, người vẫn nên nghỉ ngơi đi."
Nữ nhi hiếu thuận, trong lòng Mộc nhị gia rất hưởng thụ, nhưng kiên trì để cho nàng lên xe, nữ hài tử nên được sủng ái.
"Vậy luân phiên đi, mỗi người nghỉ ngơi một canh giờ." Mộc Vãn Tình hy vọng mỗi người đều khỏe mạnh, vạn nhất nửa đường mệt mỏi, đó mới là phiền toái.
Nàng vén rèm lên chui vào trong xe, thật tốt, vật tư được sắp xếp chỉnh tề, chiếm nửa xe, đây là kết quả sau khi nàng đã cực lực khống chế dục vọng mua hàng.
Không gian thoáng cái trở nên nhỏ đi, chỉ có thể dung nạp hai người, còn phải ngồi cạnh nhau.
Sàn xe được trải hai lớp chăn nệm thật dày, Mộc Vãn Tình dứt khoát ngồi ở phía trên, rất êm ái.
Mộc Nhị phu nhân ngồi bên cạnh nàng, cầm lấy hộp kim chỉ và vải vóc bắt đầu làm việc.
Phải chuẩn bị thêm nội y cùng y phục thu đông, mỗi người phải có hai bộ, còn có giày.
Nữ nhi đã sớm bàn với bọn họ, càng đi về phía tây sẽ càng lạnh, mùa đông ở Lương Thành không phải lạnh như bình thường.
Danh sách chương