Nụ cười của Mộc lão thái thái càng nhiệt tình hơn, ngón tay chỉ về phía Mộc Vãn Tình đang mê man trong góc: "Ngươi xem, cháu gái ta từ nhỏ đã nhu thuận ngoan ngoãn nghe lời, còn tri thư đạt lễ, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, ta thương yêu nàng nhất. Nếu như không ghét bỏ, ta liền gả cháu gái cho tiểu nhi tử nhà ngươi, ngươi xem thế nào."

Cai ngục này rất động tâm, người chia làm tam lục cửu đẳng, cai ngục như bọn họ chính là hạ đẳng nhất, là tiện tịch, khác với quan viên một trời một vực.

Hai con dâu gả vào nhà mình đều là nữ tử thấp hèn không biết chữ nghĩa, hắn nằm mơ cũng muốn được thay đổi địa vị…

Có thể cưới được một nữ nhi nhà quan để cải thiện huyết thống, còn có thể mang đến thư hương khí, đây là một chuyện cực tốt, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng hiện tại, chuyện này khá là mạo hiểm.

Theo quy củ triều đình, nếu nữ quyến nhà phạm quan đã đính hôn, đồng thời nhà trai nguyện ý thực hiện hôn ước thì có thể mang người rời đi.

Sẽ không liên lụy tới cô nương xuất giá.

Quy củ là như vậy, nhưng bản năng của con người luôn là tìm lợi tránh hại.

Dù sao có mấy ai sống trên đời mà không có vài ba kẻ địch, vạn nhất bị liên lụy thì sao? Mộc lão thái thái cười cười nhìn về phía thứ tử, "Lão nhị, ta thay tam nha đầu tìm một nơi tốt, không cần phải chịu khổ với chúng ta, ngươi xem."

Mộc nhị gia cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra. Làm một phụ thân yêu thương nữ nhi, hắn đương nhiên hy vọng nữ nhi có thể thoát ly khổ hải.

"Đa tạ mẫu thân"



Ánh mắt của Mộc đại gia chợt lóe, không nói một lời.

Không đợi Mộc Nhị gia nói xong, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, "Tốt như vậy sao không để lại cho cháu gái ruột nhà ngươi đi"

Là Mộc Vãn Tình, nàng xoay người ngồi dậy, vuốt lại mái tóc rối bời.

"Ta nha, nguyện noi theo gương Khổng Dung, nhường các tỷ muội được hưởng phúc."

Nếu không tỉnh lại sẽ bị kéo ra ngoài bán, Mộc lão thái thái đúng là không phải người.

Phụ thân ruột của nàng bị dưỡng phế, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.

"A Tuyết A Sương nhà ta còn nhỏ." Mộc Tam phu nhân vội vàng nhảy ra, "Vãn Tình, đây là tâm ý của tổ mẫu, ngươi cũng không thể cô phụ."

"Tam thẩm, lời này của thẩm không đúng." Mộc Vãn Tình nghiêm túc phản bác, "Tổ mẫu thường xuyên nói với ta, cần phải biết kính yêu tỷ tỷ, mọi việc đều không thể tranh giành. Mà đối với muội muội tuổi còn nhỏ, mọi thứ đều phải nhường cho muội muội.

Dù sao các nàng mới là cháu gái ruột thịt của tổ mẫu, phụ thân ta là con của thiếp thất, nhị phòng chúng ta không có nửa điểm huyết thống với tổ mẫu, tỷ tỷ muội muội ta đều tôn quý, ta đều hiểu."

Thẳng đến lúc này cai ngục mới hiểu rõ, cái gì là mà đứa cháu gái được yêu thương nhất, toàn là dối trá!

Những người khác cũng hiểu rõ, thần sắc phức tạp.

Mộc nhị phu nhân không khỏi nóng nảy, "Lão thái thái, từ xưa đến nay hôn sự của con cái đều có cha mẹ làm chủ, ta không đồng ý."

Lời của nàng còn chưa nói xong, đã bị Mộc lão thái thái giận dữ quát một tiếng cắt đứt: "Túc phụ nhị gia, ngươi ngỗ nghịch mẹ chồng, là muốn bị hưu sao?"



Mộc Vãn Tình vốn không có ý định xé rách mặt với người khác, đều thành tù nhân cả, nhưng thủ đoạn này của lão thái thái quá thối, chạm vào điểm mấu chốt của nàng.

Nàng thản nhiên mở miệng, "Vậy thì quá tốt, mau hưu đi, thả mẹ ta rời khỏi nơi này, lão thái thái cuối cùng cũng làm được một việc giống con người."

Ánh mắt Mộc lão thái thái âm lãnh nhìn chằm chằm nàng, Mộc Vãn Tình hoàn toàn không sợ hãi, còn cười ác liệt với bà ta.

Còn coi mình là lão thái quân nói một không có hai sao?

Mộc Trọng Đức giận tím mặt, "Mộc Vãn Tình, sao ngươi dám nói chuyện như vậy với tổ mẫu? Quy củ ngươi học được đâu rồi?"

Ở Mộc gia, Mộc lão thái thái là đỉnh kim tự tháp.

Kế tiếp là hai huynh đệ Mộc Trọng Đức và Mộc Trọng Văn, phía dưới là nhi tử, nữ nhi, tức phụ của bọn họ.

Mà Nhị phòng Mộc Trọng Bình ở tầng dưới cùng, không có chút quyền nói chuyện, ngay cả tiểu hài tử tam phòng cũng không để nhị thúc để vào mắt.

Mộc Vãn Tình thờ ơ cười nói, "Đại bá, Mộc gia đều bị hủy trong tay ngài, mấy đời cơ nghiệp đều bị ngươi hủy sạch sẽ, ngươi còn dám nói tới quy củ, phàm là có chút mặt mũi, đều đã lấy chết tạ tội."

Đây chính là chọc thẳng vào nỗi đau.

Cả người Mộc Trọng Đức đều phát run, hốc mắt đỏ bừng.

Mọi người nhìn nhau, không biết làm sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện