Bởi vì chuyện hành thích, Bình An hầu cũng không còn che giấu ý đồ của mình nữa.

Ông cùng mấy người La Nhất Phong lên kế hoạch đáp trả, bọn họ trà trộn vào trong dân chúng, ở những nơi đông người phơi bày tội trạng và sự thối nát của Trịnh thừa tướng cùng bè phái lão ta, kích động sự phẫn nộ của dân chúng trong kinh thành.
Dân chúng bình thường vốn không ưa gì tác phong của Trịnh Tông, nay nghe được chuyện mà lão làm đều âm thầm nhổ một ngụm nước miếng.

Nhân sĩ có tri thức thì tỉnh táo hơn một chút, yên lặng nghe ngóng rồi phân tích một phen, thế nhưng cuối cùng cũng không có ai đứng ra nói tốt cho lão ta.

Rất nhiều người trước đây từng bị đám người nhà và thân thích của lão ức hiếp cũng nhân cơ hội này lên tiếng vạch trần bộ mặt thối nát của Trịnh gia.
Bởi vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, tiếng xấu của thừa tướng đương triều như nước lũ tràn ngập khắp kinh thành.

Lúc lão biết được thì đã không thể nào ngăn cản.
Bên trong thư phòng của Trịnh thừa tướng.
Một nam nhân trung niên mặc y phục màu xám đang cúi gằm mặt trên chiếc ghế đằng sau án thư, chân mày ông ta nhíu lại thật chặt, trong mắt lộ ra hung quang như thể muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.
"Chủ nhân không cần tức giận, hại đến thân thể, mấy lời xàm ngôn ngoài kia chỉ là mưu kế hòng chọc tức ngài thôi.


Chủ nhân không nên mắc mưu của bọn chúng."
Một tên thuộc hạ tự cho là thông minh lên tiếng an ủi lão.

Gã vừa dứt lời thì một cái tách trà bay đến đập vào mặt, giọng nói của Trịnh thừa tướng âm trầm rít qua kẽ răng:
"Ai cho phép ngươi lên tiếng hả?"
Tên thuộc hạ vội co rúm lại, Trịnh Tông nhìn hắn càng chướng mắt thêm.
"Hừ, đám vô dụng các ngươi ngay cả một tên tuyên truyền xàm ngôn ngoài kia cũng không bắt được, ta còn trông cậy được ai đây?"
Tình thế càng lúc càng rối ren, ông ta không thể ngồi yên chờ đợi nữa.

Vốn định lợi dụng thái tử để nhiếp chính, ông ta đã bảo nữ nhi của mình âm thầm tăng liều lượng thuốc độc mạn tính cho tên hoàng đế kia, để hắn chết càng nhanh.

Thế nhưng bây giờ thái tử mất tích, ông ta không thể thực hiện kế hoạch, vậy nên chỉ đành tìm cách khác.
Trịnh Tông vội vã tiến cung, ông ta nói ý định của mình cho con gái là Chiêu Dương hoàng hậu.

Nàng ta nghe phụ thân nói muốn cho hoàng đế sớm quy tiên, sau đó sẽ lấy lí do họ Lý đánh mất lòng dân, để đám triều thần vốn hơn một nửa theo phe ông ta tôn ông ta lên làm hoàng đế, liền nhàn nhạt nói:
"Nếu phụ thân đã quyết định như vậy, con cũng không có ý kiến gì.

Về phần thái tử..." Nàng dừng một chút, đôi mắt phượng xinh đẹp rũ xuống.
"Dù sao cũng không phải nhi tử ruột thịt của con, bỏ đi cũng không sao."
"Vậy chúng ta phải giải thích với các vị quan trong triều và dân chúng như thế nào?"
Chiêu Dương đặt tách trà xuống bàn, nhìn ông rồi khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng lên:
"Phụ thân cứ nói với bên ngoài nó không phải là cốt nhục của hoàng đế, mà là của một phi tần đã tằng tịu với nam nhân khác sinh ra.

Bởi vì nữ nhân kia khó sinh nên đã chết, hoàng hậu thương tình đem đến bên người dưỡng dục, gần đây mới phát hiện ra chuyện này."
Hừ, đám người kia không phải muốn dùng thái tử để đối đầu với cha con bọn họ hay sao? Như vậy thì nàng phế đi thái tử là được.

Dù sao hoàng thượng cũng sinh toàn con gái, lấy lí do này cũng rất thuyết phục nha.

Không thể không nói, ở một phương diện nào đó, nữ nhân so với nam nhân còn nhạy bén hơn nhiều.
***
Sau khi tin tức thái tử không phải là huyết mạch của hoàng tộc được công bố, dân chúng lại cảm thán một phen.

Ai cũng đem vị hoàng đế đang nằm liệt giường kia ra để bàn tán, kể một hồi mới nhận ra cả quá trình tại vị của hoàng đế này ngoại trừ vô dụng thì chính là bị người dắt mũi.
Chỉ tội cho đương kim bệ hạ của chúng ta, đang yên đang lành tự nhiên lại bị chụp cho cái nón xanh to tổ bố.
Bình An hầu phủ.
Lê hầu gia và Trần tướng quân nghe đám người báo cáo lại, không khỏi nhíu mi.
"Tên Trịnh Tông này đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, đến cả huyết mạch của thái tử cũng dám bịa ra."
"Cha, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Nếu như cứ để tình trạng hiểu lầm này, dù chúng ta có thái tử trong tay cũng không thể hành sự." Lê Lâm nhíu mày nói.
Trần tướng quân: "Chúng ta có thể vào cung làm kiểm tra nhỏ máu nghiệm thân trước mặt văn võ bá quan."
Chỉ khi thân phận của thái tử được chứng thực, bọn họ mới có cớ để xử lý tên Trịnh Tông này.
"Theo vãn bối thì không cần thiết phải làm như vậy, vừa nguy hiểm vừa không chắc chắn." La Nhị Gia nói.
"Vậy theo ngươi thì phải làm thế nào?"
"Không phải còn có một người có thể quyết định chuyện này hay sao?"
Lê Lâm liếc hắn: "Ngươi có gì thì nói toạc ra, thần thần bí bí như thế làm gì?"
La Nhị Gia cũng không quan tâm y, chậm rãi nói:
"Người kế vị là do hoàng đế đương nhiệm chọn ra.


Cho dù thái tử không phải huyết mạch hoàng tộc, chỉ cần ông ta đồng ý, ai dám nói cái gì, chớ nói chi thái tử còn thật sự là nhi tử của hắn.

Chúng ta chỉ cần để ông ấy lập thánh chỉ nhường ngôi cho thái tử là xong."
Lê hầu gia gật đầu tán dương: "Nói rất đúng, tuy nhiên hoàng thượng bệnh nặng không tỉnh, việc này rất khó thực hiện."
La Nhị Gia nhìn ông, khẽ mỉm cười: "Hầu gia quên chúng ta còn có một người biết y thuật sao.

Cứ cho hắn thử một chút, biết đâu lại cứu tỉnh được."
La Nhất Phong vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng: "Đệ muốn để tiểu Lục đi xem bệnh cho hoàng thượng sao?"
"Đúng vậy! Tiểu Lục am hiểu độc dược, nếu hoàng thượng thật sự bị hạ độc, vậy đệ ấy đi đúng là thích hợp nhất rồi."
Thấy La Nhất Phong khẽ nhăn mày, hắn lại nói tiếp: "Đại ca yên tâm, có chúng ta bảo vệ Tiểu Lục sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
La Nhất Phong thở dài: "Được rồi, cứ quyết định như thế đi."
Lê hầu gia và Trần tướng quân yên lặng nghe bọn họ bàn bạc, trong lòng không nhịn được lại nhớ đến vị bằng hữu kia.

Có thể thu nhận một đám đệ tử như thế này, hắn chắc là đắc ý lắm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện