La Tứ Thiếu khẽ nhíu mày, quay người định chạy về hướng ngược lại, thế nhưng sau lưng cũng có ba bốn ám vệ đứng đó, bọn họ vây xung quanh không để y có đường thoát thân.
"Vô ích thôi, mau theo ta trở về đi."
Hình Thiên vừa nói vừa chậm rãi đi về phía y, gió đêm thổi bay trường bào màu tím hoa lệ trên người hắn, từng bước chân đều toát ra khí tức cuồng ngạo bá đạo không hề che giấu, khiến cho La Tứ Thiếu không nhịn được có chút khẩn trương.
Y lui về sau mấy bước, đột nhiên ném ra một thứ tròn tròn đen thui.
"Tránh ra."
Hình Thiên từng nhìn thấy vật này ở lần rước dâu trước kia, hắn cũng không dám xem thường nó, vội vã lùi về sau, tay vận nội lực chuẩn bị xua tan làn khói dày đặc tỏa ra.
Ngoài dự đoán, viên bi rơi xuống đất cũng không phát nổ mà lăn lông lốc ở sát bên chân hắn.

Gương mặt anh tuấn của Hình trang chủ lập tức xám xịt, hắn thế mà bị y lừa mới ghê.
La Tứ Thiếu nhân lúc hắn phân tâm trong khoảnh khắc liền phi thân lên nóc nhà toan trốn đi, bốn ảnh vệ thấy thế lập tức đuổi theo vây y lại.

La Tứ Thiếu cũng không thèm nghĩ ngợi, y rút thanh đao nhỏ giấu ở trong ngực, lao về phía một người trong số đó.

Mấy ảnh vệ kia nào dám thật sự ra tay, cả đám luống cuống vừa đánh vừa bao vây, còn phải cẩn thận dè chừng để không làm y bị thương, đúng là khổ không thể tả.
La Tứ Thiếu được đà lấn tới, ra chiêu nhanh như chớp, mắt thấy sắp mở được đường lui, bỗng nhiên eo hông bị một sợi roi dài màu tím quấn lấy, y còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cả người đã bay lên không trung, phút chốc rơi vào một vòng ôm rắn chắc.
"Chơi như vậy là đủ rồi, đến lúc phải trở về rồi đấy, phu nhân của ta."
Giọng nói lạnh lẽo của Hình Thiên vang lên trên đỉnh đầu La Tứ Thiếu, chính thức báo tử cho kế hoạch chạy trốn bất thành của y.
Người này đúng là âm hồn không tan.
"Thả ta ra." La Tứ Thiếu buồn bực lên tiếng.
Đáp lại y là sự im lặng đến quỷ dị.

Hình Thiên bình tĩnh điểm lên từng huyệt đạo trên người La Tứ Thiếu, thủ pháp vô cùng tinh diệu, giống như trước kia phong bế toàn bộ nội lực của y.
"Đúng là không nên khôi phục võ công cho phu nhân, ngươi thật sự rất không an phận."
La Tứ Thiếu đen mặt, y rất muốn chửi má nó, thế nhưng suy xét đến tính nguy hiểm khi nói câu này cuối cùng lại bấm bụng nuốt vào trong.
"Mùi gì đây?" Hình trang chủ nhíu mày, giống như chó ngửi ngửi khắp người La Tứ Thiếu, mặt nhăn nhó hỏi.
La Tứ Thiếu bị hắn giữ chặt hít lấy hít để, gương mặt hờ hững mơ hồ có dấu hiệu muốn nứt ra, y nghiến răng đáp:
"Không biết! Mau buông ta ra."
Y mặc là quần áo của người ta, làm sao biết tên đó đã dùng cái chó má gì chứ.
Hình Thiên hỏi xong mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hắn lập tức bày ra vẻ mặt như nuốt phải ruồi, lạnh giọng nói:
"Thật khó ngửi, mau theo vi phu trở về tắm rửa ngay."
Đây chắc hẳn là y phục của tên nam sủng kia, mùi hương thật nồng nặc, hoàn toàn không thanh mát dễ chịu như mùi hương trên người La Tứ Thiếu.
Hắn không thích, đồng thời cũng không muốn trên người y lây dính mùi vị của nam nhân khác, càng đừng nói là còn mặc đồ của người ta.

Muốn mặc cũng chỉ có thể mặc của hắn thôi.

Hình Thiên sử dụng khinh công ôm La Tứ Thiếu một đường bay nhanh hồi phủ.

Sau khi đáp xuống nơi ở của mình liền vác thẳng người đi vào dục trì.
"Ngươi muốn làm gì?" La Tứ Thiếu cảnh giác hỏi hắn.
Hình Thiên vòng ra sau vách ngăn được làm từ những tấm bình phong tinh xảo, hắn cất giọng trầm thấp bá đạo:
"Trên người phu nhân có mùi của nam nhân khác, cho nên phải tẩy đi, nghe rõ chưa!"
"Mùi trên người ngươi còn khó ngửi hơn ta." La Tứ Thiếu liếc mắt xem thường nói.
Y mơ hồ nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách, vì thế liền ngẩng cao đầu xem thử.

Đập vào mắt là một hồ nước bốc hơi nghi ngút, bốn bề được lát bằng đá xanh, bên trên mép hồ thỉnh thoảng còn lấp ló vài hòn giả sơn, khung cảnh mờ mờ ảo ảo.
Nơi này...!tựa như là một suối nước nóng thu nhỏ.
Tên này thật đúng là biết hưởng thụ.

La Tứ Thiếu lại gục đầu xuống, tiếp tục vắt vẻo trên vai Hình Thiên.
Hình trang chủ cho rằng y tức giận nên mới nói lẫy, rõ ràng là hắn vừa tắm xong, làm sao có thể bốc mùi được.

Thế nhưng hắn có điều không biết, cái mùi mà La Tứ Thiếu nhắc đến không phải là mùi hôi, mà đó là mùi hương thoang thoảng trên người hắn, không biết là mùi gì nhưng y rất không thích, cảm giác không hợp lỗ mũi.
Thấy La Tứ Thiếu nhăn mày, trong mắt Hình Thiên chợt lóe lên tia sáng, hắn nở nụ cười trông rất tà ác, ngôn ngữ ái muội nói:
"Bởi vậy nên vi phu quyết định tắm chung với phu nhân, chúng ta làm một đôi uyên ương hí thủy, phu nhân thấy thế nào?"
La Tứ Thiếu: "..."
Uyên ương cái đầu ngươi, tự ngươi đi mà hí thủy, ta mới không cần.
Hình Thiên cũng không thật sự trưng cầu ý kiến của y, hắn ôm người đến mép dục trì, ném cả người thiếu niên vào bên trong, sau đó cũng nhảy xuống.
"Ọc...!ọc...ục..." La Tứ Thiếu ở dưới nước giãy dụa một lát mới ngoi lên được.

Y vuốt nước trên mặt, miệng ho sù sụ, đôi mắt nhạt màu bởi vì sặc nước mà đỏ ửng hết lên, trông vừa đáng yêu lại có nét quyến rũ nói không nên lời.
Hình Thiên sáp lại gần kéo y vào trong ngực, ánh mắt tối đen sâu thẳm quét qua từng đường nét cơ thể như ẩn như hiện dưới lớp y phục ướt nhẹp của thiếu niên.
Da thịt La Tứ Thiếu vốn trắng trẻo mịn màng, bị hơi nóng của dục trì hun cho ửng hồng, khuôn mặt quanh năm lạnh nhạt nay tăng thêm một tầng xuân sắc, khiến Hình trang chủ trông thấy không khỏi tim đập xốn xang..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện