30/10/2021
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
Editor: Autumnnolove
---
Khán giả xem bộ dáng của Ngụy Diệu, một đám càng khiếp sợ, Lạc Ninh cư nhiên có thể tính ra được hôm nay hắn sẽ rơi xuống nước.
[ Lạc Ninh trâu quá vậy, như vậy mà cũng có thể nhìn ra tới ]
[ Đây là cao thủ huyền học trong truyền thuyết sao? ]
[ Chắc chắn là vậy, một lần thì có thể nói là trùng hợp, liên tiếp tính chuẩn như vậy khẳng định là có bản lĩnh ]
[ Tui nghe nói mấy đại sư huyền học đều rất lợi hại, trước kia còn không quá tin tưởng, nhưng hiện tại nhìn thấy Lạc Ninh lại tin ]
[ Rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm, Ninh bảo của chúng ta lại cố tình dưa vào tài hoa, ngầu! ]
[ Hồi nảy ai nói chờ Ninh bảo bị vả mặt, tôi thấy mặt các người mới bị đánh sưng lên lần nữa đó ]
[ Đúng vậy, hắc tử bây giờ có thể câm miệng được rồi, mỗi ngày đều bị vả mặt, mặt các người không đau tôi cũng cảm thấy đau á ]
[ Nhìn thấy trạng thái của Ngụy lão sư không tốt lám, không biết còn có thể tiếp tục tham gia chương trình không, thật lo lắng cho thân thể chú ấy ]
[ Chú ấy nên nghe lời Lạc Ninh đừng đến mấy chỗ có nước ]
[ Cũng không thể hoàn toàn trách Ngụy lão sư. Bạc Tương Tương nhất nhất lôi kéo bọn họ đi câu cá, lại một hai nhờ Ngụy lão sư giúp cô ta kéo cần câu, thầy ấy cũng không tiện cự tuyệt mà ]
[ Nói đến cái này, tôi liền cảm thấy Bạc Tương Tương giống như cố ý ]
[ Nếu là cố ý thì tâm tư của cô ấy cũng quá hiểm độc ]
[ Chắc là không đến mức đó đâu mọi người ]
[ Nhưng hôm qua cô ta cũng nghe được Lạc Ninh cùng Ngụy lão sư nói chuyện, vì cái gì không kêu người khác tới giúp mà một hai phải kêu Ngụy lão sư? ]
[ Tôi cảm thấy cô ta chính là muốn thể hiện một chút, sau đó hắc Lạc Ninh một phen, nếu Ngụy lão sư không có rơi xuống nước, Lạc Ninh khẳng định sẽ bị mắng ]
[ Tâm tư thật khủng khiếp a! ]
Không ít người hoài nghi Bạc Tương Tương là cố ý, nhưng đại đa số người đều cảm thấy cô hẳn là không đến mức ác độc như vậy hại người, thật sự là không phải cố ý, chỉ là ấn tượng đối với cô cũng không còn tốt như ban đầu.
Bên kia, Bạc Tương Tương đi theo mọi người vào xem Ngụy Diệu. Vừa rồi lúc Ngụy Diệu rơi xuống ao, trong lòng cô cũng lộp bộp một chút, thấy hắn được cứu lên không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Nếu Ngụy Diệu chết đuối, cô tuyệt đối sẽ bị cộng đồng mạng mắng thảm, ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp. Vận khí của cô tốt như vậy, làm sao mà Ngụy Diệu vẫn rơi vào trong nước, cô cảm thấy mọi chuyện không nên xảy ra như thế này.
Bạc Tương Tương sở dĩ một hai phải lôi kéo mấy người này đi câu cá, hơn nữa kêu Ngụy Diệu tới kéo cần câu giúp cô, ngoài việc muốn để lại ấn tượng tốt, còn muốn phá Lạc Ninh một phen. Cô căn bản không tin Lạc Ninh có thể từ tướng mạo nhìn ra được cái gì, nếu cô ta nói Ngụy Diệu đi gần khu vực ao hồ sông suối sẽ rơi xuống nước, cô liền phải chứng minh chuyện như vậy không có khả năng xảy ra. Nhưng không ngờ đến Ngụy Diệu lại thật sự rơi xuống nước, Lạc Ninh cũng quá tà môn.
Nhưng hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ mấy chuyện khác, cô tỏ vẻ ủ rũ, vành mắt đỏ hoe, sau đó đi đến mép giường: "Ngụy lão sư, con không nghĩ tới con cá kia lại mạnh như vậy, kéo luôn cả chú xuống nước, con thật không phải cố ý, thực xin lỗi!". Cô mở miệng đầy áy náy.
Ngụy Diệu trong lòng vốn còn oán khí, hơn nữa lúc trước hắn vốn không nghĩ đến gần mấy chỗ có nước, nhưng Bạc Tương Tương vẫn cứ năn nỉ, hắn liền mềm lòng đi theo. Hiện tại nhìn vành mắt cô hồng hồng đầy vẻ áy náy, hắn thở dài: "Được rồi! Con cũng không có cố ý!"
Hắn là một người đàn ông trung niên, cũng không tiện so đo cùng một cô gái trẻ. Tuy rằng cũng không có để bụng chuyện Bạc Tương Tương, nhưng hắn quyết đinh về sau vẫn nên cách xa cô ta một chút.
Bạc Tương Tương đã tìm được một góc độ tốt dưới máy quay, nước mắt liền rơi xuống, "Ngụy lão sư thật tốt, mặc kệ là nói như thế nào cũng đều do con liên lụy chú, hôm nay để con chiếu cố chú đi."
Bạc Tương Tương vẫn luôn xây dựng hình tượng tiểu thiên sứ ấm áp, lúc trước bởi vì Lạc Ninh đoạt nổi bật, hơn nữa còn thường xuyên ra bài không theo lẽ thường, làm cô có chút rối loạn rồi hành động không đúng mực. Trong lòng cô có một cái dự cảm không thể tiếp tục như thế này được, cô phải không ngừng xây dựng hảo cảm với những người xung quanh mới được. Cho nên cô đem lực chú ý từ trên người Kỷ Tinh Hành cùng Lục Tuân dời đi, phân một ít trên người đám người Ngụy Diệu.
Ngụy Diệu: "...". Không! Hắn một chút đều không cần Bạc Tương Tương chiếu cố.
Hắn muổn cự tuyệt, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dáng Bạc Tương Tương đáng thương không ngừng rơi lệ, không biết vì cái gì, lại có chút mềm lòng, vừa mới chuẩn bị đáp ứng thì Lạc Ninh đi đến, cũng vì vậy mà gián đoạn.
"Ngụy lão sư, chú không sao chứ?"
Nhìn thấy người tiến vào là Lạc Ninh, trên mặt Ngụy Diệu liền tươi cười, "Không có việc gì, vừa rồi bị ngạt nước nên thân thể còn có chút không thoải mái."
"Tôi có thể nói riêng vài câu với Lạc Ninh không?". Hắn hỏi đạo diễn.
Đạo diễn dường như cũng đoán ra được hắn muốn làm gì, vì thế gật đầu, mang người rời khỏi phòng, thiết bị phát sóng trực tiếp cũng mang theo.
"Tiểu Lạc, cảm ơn con hôm qua nhắc nhở chú. Cũng không biết vì cái gì, chú rõ ràng cảm thấy có một chuyện rất quan trọng, nhưng lúc Bạc Tương Tương kêu đi câu cá liền quên mất, mới có thể bị rơi xuống ao". Ngụy Diệu có chút ảo nảo nói. Trong tiềm thức của hắn rất coi trọng chuyện này, nhưng ai biết chuyện nên xảy ra cũng sẽ xảy ra.
Lạc Ninh biết hào quang nữ chủ lợi hại, Ngụy Diệu tránh không được, "Không có việc gì là tốt rồi, Ngụy lão sư gọi con tới đây còn có chuyện gì khác muốn hỏi sao?"
Ngụy Diệu gật gật đầu, "Tiểu Lạc, con bán cho chú một lá bùa bình an được không?". Kỳ thật hôm qua hắn đã có ý định mua, hiện tại rơi xuống nước linh nghiệm, hắn liền chờ không kịp muốn lập tức mua một lá bùa đặt ở bên người.
Lạc Ninh cười cười: "Không thành vấn đề! Lúc trước con còn vẽ bùa còn dư lại một tấm!"
"Con bán một lá bùa bao nhiêu? Chú chuyển tiền cho con". Ngụy Diệu hỏi.
Lạc Ninh suy nghĩ một hồi lại nói: "Chú là người quen, hơn nữa cũng xem như là khách hàng đầu tiên của con, tính chú 50 vạn đi".
Đây là lần đầu tiên có người chủ động bỏ tiền ra mua bùa cô vẽ, sinh ý này về sau có thể tiếp tục duy trì.
"Nếu những người khác muốn mua, con đều bán giá một trăm vạn". Cô bổ sung một câu. Cô dùng linh khí vẽ bùa bình an, giá trị tuyệt đối đáng giá một trăm vạn.
"Được, cảm ơn con đã giảm cho chú nửa giá". Ngụy Diệu trong mắt vui vẻ, cảm thấy Lạc Ninh quả nhiên là bạn chí cốt. Hắn không có trả giá, nói Lạc Ninh gửi số tài khoản để hắn chuyển tiền qua. Hôm nay tự do hoạt động cho nên tổ tiết mục đã trả lại di động cho các khách mời.
"Không cần khách khí". Lạc Ninh lấy từ trong túi một túi bùa bình an đưa qua.
"Tiểu Lạc, con xem trong thời gian sắp tới chú có thể gặp chuyện gì nữa không?". Ngụy Diệu nhận lấy bùa bình an, không nhịn được hỏi hỏi.
Lạc Ninh quan sát hắn một chút mới nói: "Hai ngày này sẽ có chuyện tốt, cũng sẽ không gặp tai nạn ngoài ý muốn nữa, yên tâm đi."
Ngụy Diệu nhẹ nhàng thở ra, "Vậy thì tốt rồi!"
"Tiểu Lạc, về sau nếu muốn đóng phim có thể tới tìm chú, chú quen biết một vài vị đạo diễn, có thể giới thiệu cho con". Ấn tượng của Ngụy Diệu đối với Lạc Ninh rất tốt, hơn nữa hiên tại rất muốn giao hảo với cô, cho nên có thể về cô cung cấp một số tài nguyên trong giới.
Lạc Ninh cười nói: "Cảm ơn Ngụy lão sư, khi nào muốn đóng phim con lại tìm chú".
"Được!"
Sau khi Lạc Ninh rời khỏi phòng, Ngụy Diệu đem bùa bình an nhét vào trong túi áo sơ mi. Cũng không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, có bùa bình an bên người, tâm tình khủng hoảng dần dần bình tĩnh trở lại, thân thể cũng cảm thấy thoải mái không ít.
Đám người đạo diễn sau đó cũng qua hỏi hắn có yêu cầu cái gì không. Ngụy Diệu cười nói: "Không cần đâu, tôi ngủ một giấc thì tốt rồi."
"Tôi thấy khí sắc của ông tốt hơn vừa rồi rất nhiều". Đạo diễn phát hiện sắc mặt Ngụy Diệu không còn tái nhợt xanh xao nữa mà hồng hào hơn.
Ngụy Diệu cũng không giấu giếm: "Vừa rồi tôi mua một lá bùa bình an ở chỗ Tiểu Lạc, hiện tại thật sự cảm thấy tốt lên rất nhiều."