Vào ăn đi, cứ kệ hai đứa chúng nó!
- Nhưng ba à, con bé hôm nay tròn mười tám rồi, nhỡ cậu ta làm gì quá giới hạn thì sao? - Thì cứ sinh ra thôi, ngày kia lễ đính hôn diễn ra rồi, trong hôn ước cũng ghi dõ rồi!
Lâm Mạc nói dứt câu, ông vỗ vỗ vai cậu rồi quay về phòng ăn, Dương Vân Đặng hầm hực giấu không kín nổi nỗi bất bình lo lắng trong lòng mà đi thẳngmột mạch lên thư phòng làm việc, người làm anh như cậu không yên tâm làđiều hiển nhiên, kể cả đã mười tám nhưng ở tuổi này sức khỏe và cơ thểcòn chưa phát triển hoàn toàn, nếu cô xảy ra chuyện gì, chắc chắn VânĐặng này sẽ tự tay treo cổ tên Vương Lam Nhất kia lên trước cửa chínhcủa Vương Gia không lấu chút thương tiếc.
Ở bên này, Dương NgọcYến bị anh kéo vào trong phòng, mãi một lúc sau cô mới định hình lạiđược rồi hất thẳng tay anh ra, cùng với điệu bộ tức giận mà quát lớnlên:
- Anh bị điên à!? Đừng...ư
Không để cô nói tiếp câu,Vương Lam Nhất giữ lấy chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn kia mà kéo mạnh vàongười mình tay anh khoá chặt tứ phía không nói không rằng gì mà trựctiếp để môi áp môi, cô tròn mắt lên vì không kịp phản xạ, cơ thể bị épchặt đến nỗi mền nhũn ra, phải nói nụ hôn kia quá cuốn, cuốn đến mức làm cô trở nên mù mịt, đầu óc trống rỗng như thể bị anh điều khiển vậy.
Chiếc lưỡi tinh nghịch của anh bắt đầu luồn lách len lỏi vào khoang miệng nhỏ của cô, khuân miệng cứng rắn ấy bắt đầu t.i.ế.n sâu thêm vào mà m.ú.tlấy cái lưỡi rụt rè ư.ớ.t á.t của ai kia, tuyết nước bọt cũng vì thế màhoà vào làm một. Tiếng chùn "chụt" phát ra đến mê muôi tâm trí cả hai.
Đối mặt với sự điên cuồng của anh, Dương Ngọc Yến lấy lại chút lý trí cuốicùng còn sót lại bất lực ngả đầu ra đằng sau để tránh đi nụ hôn đangdang dở kia, Vương Lam Nhất không làm khó cô nữa, anh nhả môi ra kéotheo sợ chỉ bạc mong manh trong xuất.
Tiếng thở hổn hển của cô như đánh thức đưa cả hai về thực tại, Dương Ngọc Yến gục mặt xuống bả vai của anh vừa thở vừa nói:
- Anh...anh đúng là...đồ tồi mà, muốn tôi ngạt thở mà chết đúng không?
Vương Lam Nhất nghiêng mặt hôn lên cánh tai đang đỏ ửng lên kia, thong dong trả lời:
- Bình thường thở bằng mũi, tôi hôn môi chứ có hôn mũi đâu mà không thở được?
Cô bực dọc dùng lực đấm mạnh vào tay anh một cái mà nói:
- Ai bảo anh hôn!?
Cái đấm kia như vỗi bụi, anh thật sự là không có một chút cảm giác gì,nhưng nhớ tới câu nói của Dương Ngọc Yến vừa lúc nãy khiến anh như mấtbình tĩnh mà siết chặt cơ thể cô lại như thể sắp sửa phải mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, anh ghé sát lại gần tai cô dụi dụi vài cái, giọng nói khàn đục vang lên nhưng đày nét dịu dàng:
- Tôi thích thế! Nhưng chẳng phải là do em à?
Cô run rẩy hết cả người, gương mặt từ từ rời khỏi vai anh, cốgắng cựa quậy muốn thoát ra nhưng bất thành, Dương Ngọc Yến khó chịu lên tiếng:
- Anh mau buông ra nhanh lên, do cái gì mà do, tôi có làm gì anh đâu?
Khoé miệng anh khẽ nhếch lên, trong đấy mắt lộ dõ vẻ điên cuồng tức giận,anh cười nhạt, nụ cười khiến người ta không khỏi dùng mình sợ hãi, những ngón tay thon dài chạm vào chiếc cằm nhỏ mà nâng nó lên, hai con ngươiđen láy nhìn cô đầy thâm túy. Giọng nói phát ra trầm ấm nhưng mang chútsự lạnh lẽo khắc sâu vào từng con chữ:
- Miệng nói muốn hủy hôn, giờ lại chối à?
Cô gạt tay anh ra, mà thẳng thắn trả lời:
- Thì sao? Anh không sống được với sở thích của tôi thì lấy về liệu ở với nhau được bao lâu? Thay vào đấy là hủy hôn đi cho nhẹ người, tôi cầnmột người chấp nhận tính cách của tôi chứ không cần người phá vỡ đinhững điều tôi thích! Nếu anh sợ danh tiếng mình đi xuống vì tôi thì hủy hôn là vừa đẹp!
Anh sững người trước câu nói cứng cỏi kia, khôngphải là không thể sống cùng với tính cách và mái tóc của cô, mái tóc mới này thật sự là vô cùng hợp, nó giúp cô tôn lên làn da trắng bóc tựnhiên của mình, nhưng điều Vương Lam Nhất khó chịu là sợ rằng nhuộm cóquá nhiều hoá chất sẽ ảnh hưởng nặng đến tóc và sức khỏe, đều là lo chocô nhưng có lẽ cô nhóc này đã hiểu sai vấn đề mà trách mắng anh rồi.
Vương Lam Nhất không giải thích, anh giữ nguyên chất giọng lạnh tanh của mình mà nói:
- Làm gì có chuyện hủy hôn, Vương Lam Nhất đời này không biết hai từ " hủy hôn" viết như thế nào!
Cô nghe xong thì luôn miệng trả lời ngay:
- Anh buông tôi ra, xong tôi dạy anh tập viết chữ "hủy hôn" nha!
Khoé mắt anh giật giật lên nhìn cô, nếu bây giờ có giải trao tặng cho ngườisống lạc quan trong mọi trường hợp thì chắc chắn phải gửi cho cô cáigiải nhất.
Anh cười nhạt không thèm trêu đùa cô như mọi hôm nữa, gương mặt nghiêm túc mà nói:
- Sinh thần vui vẻ nhé nhóc con, đừng mơ đến việc hủy hôn, đủ mười tám rồi tôi không ngại đè em ra đâu!
- Nhưng ba à, con bé hôm nay tròn mười tám rồi, nhỡ cậu ta làm gì quá giới hạn thì sao? - Thì cứ sinh ra thôi, ngày kia lễ đính hôn diễn ra rồi, trong hôn ước cũng ghi dõ rồi!
Lâm Mạc nói dứt câu, ông vỗ vỗ vai cậu rồi quay về phòng ăn, Dương Vân Đặng hầm hực giấu không kín nổi nỗi bất bình lo lắng trong lòng mà đi thẳngmột mạch lên thư phòng làm việc, người làm anh như cậu không yên tâm làđiều hiển nhiên, kể cả đã mười tám nhưng ở tuổi này sức khỏe và cơ thểcòn chưa phát triển hoàn toàn, nếu cô xảy ra chuyện gì, chắc chắn VânĐặng này sẽ tự tay treo cổ tên Vương Lam Nhất kia lên trước cửa chínhcủa Vương Gia không lấu chút thương tiếc.
Ở bên này, Dương NgọcYến bị anh kéo vào trong phòng, mãi một lúc sau cô mới định hình lạiđược rồi hất thẳng tay anh ra, cùng với điệu bộ tức giận mà quát lớnlên:
- Anh bị điên à!? Đừng...ư
Không để cô nói tiếp câu,Vương Lam Nhất giữ lấy chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn kia mà kéo mạnh vàongười mình tay anh khoá chặt tứ phía không nói không rằng gì mà trựctiếp để môi áp môi, cô tròn mắt lên vì không kịp phản xạ, cơ thể bị épchặt đến nỗi mền nhũn ra, phải nói nụ hôn kia quá cuốn, cuốn đến mức làm cô trở nên mù mịt, đầu óc trống rỗng như thể bị anh điều khiển vậy.
Chiếc lưỡi tinh nghịch của anh bắt đầu luồn lách len lỏi vào khoang miệng nhỏ của cô, khuân miệng cứng rắn ấy bắt đầu t.i.ế.n sâu thêm vào mà m.ú.tlấy cái lưỡi rụt rè ư.ớ.t á.t của ai kia, tuyết nước bọt cũng vì thế màhoà vào làm một. Tiếng chùn "chụt" phát ra đến mê muôi tâm trí cả hai.
Đối mặt với sự điên cuồng của anh, Dương Ngọc Yến lấy lại chút lý trí cuốicùng còn sót lại bất lực ngả đầu ra đằng sau để tránh đi nụ hôn đangdang dở kia, Vương Lam Nhất không làm khó cô nữa, anh nhả môi ra kéotheo sợ chỉ bạc mong manh trong xuất.
Tiếng thở hổn hển của cô như đánh thức đưa cả hai về thực tại, Dương Ngọc Yến gục mặt xuống bả vai của anh vừa thở vừa nói:
- Anh...anh đúng là...đồ tồi mà, muốn tôi ngạt thở mà chết đúng không?
Vương Lam Nhất nghiêng mặt hôn lên cánh tai đang đỏ ửng lên kia, thong dong trả lời:
- Bình thường thở bằng mũi, tôi hôn môi chứ có hôn mũi đâu mà không thở được?
Cô bực dọc dùng lực đấm mạnh vào tay anh một cái mà nói:
- Ai bảo anh hôn!?
Cái đấm kia như vỗi bụi, anh thật sự là không có một chút cảm giác gì,nhưng nhớ tới câu nói của Dương Ngọc Yến vừa lúc nãy khiến anh như mấtbình tĩnh mà siết chặt cơ thể cô lại như thể sắp sửa phải mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, anh ghé sát lại gần tai cô dụi dụi vài cái, giọng nói khàn đục vang lên nhưng đày nét dịu dàng:
- Tôi thích thế! Nhưng chẳng phải là do em à?
Cô run rẩy hết cả người, gương mặt từ từ rời khỏi vai anh, cốgắng cựa quậy muốn thoát ra nhưng bất thành, Dương Ngọc Yến khó chịu lên tiếng:
- Anh mau buông ra nhanh lên, do cái gì mà do, tôi có làm gì anh đâu?
Khoé miệng anh khẽ nhếch lên, trong đấy mắt lộ dõ vẻ điên cuồng tức giận,anh cười nhạt, nụ cười khiến người ta không khỏi dùng mình sợ hãi, những ngón tay thon dài chạm vào chiếc cằm nhỏ mà nâng nó lên, hai con ngươiđen láy nhìn cô đầy thâm túy. Giọng nói phát ra trầm ấm nhưng mang chútsự lạnh lẽo khắc sâu vào từng con chữ:
- Miệng nói muốn hủy hôn, giờ lại chối à?
Cô gạt tay anh ra, mà thẳng thắn trả lời:
- Thì sao? Anh không sống được với sở thích của tôi thì lấy về liệu ở với nhau được bao lâu? Thay vào đấy là hủy hôn đi cho nhẹ người, tôi cầnmột người chấp nhận tính cách của tôi chứ không cần người phá vỡ đinhững điều tôi thích! Nếu anh sợ danh tiếng mình đi xuống vì tôi thì hủy hôn là vừa đẹp!
Anh sững người trước câu nói cứng cỏi kia, khôngphải là không thể sống cùng với tính cách và mái tóc của cô, mái tóc mới này thật sự là vô cùng hợp, nó giúp cô tôn lên làn da trắng bóc tựnhiên của mình, nhưng điều Vương Lam Nhất khó chịu là sợ rằng nhuộm cóquá nhiều hoá chất sẽ ảnh hưởng nặng đến tóc và sức khỏe, đều là lo chocô nhưng có lẽ cô nhóc này đã hiểu sai vấn đề mà trách mắng anh rồi.
Vương Lam Nhất không giải thích, anh giữ nguyên chất giọng lạnh tanh của mình mà nói:
- Làm gì có chuyện hủy hôn, Vương Lam Nhất đời này không biết hai từ " hủy hôn" viết như thế nào!
Cô nghe xong thì luôn miệng trả lời ngay:
- Anh buông tôi ra, xong tôi dạy anh tập viết chữ "hủy hôn" nha!
Khoé mắt anh giật giật lên nhìn cô, nếu bây giờ có giải trao tặng cho ngườisống lạc quan trong mọi trường hợp thì chắc chắn phải gửi cho cô cáigiải nhất.
Anh cười nhạt không thèm trêu đùa cô như mọi hôm nữa, gương mặt nghiêm túc mà nói:
- Sinh thần vui vẻ nhé nhóc con, đừng mơ đến việc hủy hôn, đủ mười tám rồi tôi không ngại đè em ra đâu!
Danh sách chương