Nghi Lan quận chúa thu kiếm lại sát người:

- Không phải ta coi thường ngươi dùng bàn tay, ngươi nghĩ có thể so quyền với ta sao? Đến đây, ta cho ngươi biết thế nào mới là Quyền pháp chân chính!

- Ha ha ha ha...

Đường Tiêu điên cuồng mỉm cười. Sau khi hắn nói nhỏ với Chu Kiền vài câu, đột nhiên dùng chân khí toàn thân ngưng khí hóa điêu, kêu to một tiếng giương cánh vỗ trong không trung, chậm rãi quạt Nghi Lan quận chúa lùi xa tới ba mét.

Đương nhiên, ngưng khí toàn thân thành một con Tuyết Điêu to lớn, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, bay ở trên cao hai mét. Toàn thân trắng như tuyết, từng mảnh từng mảnh giống như những lưỡi dao siêu mỏng sắp khít thành hàng. Sauk hi giương cạnh rộng tới mấy trượng, nhìn tao nhã tuyệt thế, lộ ra khí chất vô cùng kiêu ngạo và cao quý. Trong lúc nhất thời Nghi Lan quận chúa cũng có chút giật mình.

- Hừ! Ngươi cứ bay đi! Ta xem ngươi có thể bay được bao lâu!

Trong lòng Nghi Lan quận chúa thầm mắng. Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy ngưng khí hóa điêu ở cự ly gần như vậy, hơn nữa còn là một con Tuyết Điêu hoa mỹ cực kỳ cao quý. Điều này khiến trong lòng Nghi Lan quận chúa không khỏi hướng tới Hóa Điêu Lược Không Thất Thức.

Đây không phải tuyệt học thành danh của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên sao?

Nghi Lan quận chúa xem xét với tu vi của mình hiện nay, nếu lấy cứng chọi cứng đối chọi với Tuyết Điêu có thể sẽ chịu thiệt. Võ học ngưng khí thành hình, thậm chí uy lực phát động công kích vượt quá bản thân võ giả tu vi vừa đến nhị cấp.

Tuy nhiên trong lòng Nghi Lan quận chúa hiểu rất rõ, với tu vi võ giả Nhân Nguyên Cấp tam cấp cảu Đường Tiêu hiện tại, lấy thực hình ngưng khí hóa điêu bay trong không trung, chân khí trong cơ thể sẽ tiêu hao rất lớn. Hắn không có khả năng chống đỡ quá lâu. Lúc này chỉ cần cẩn thận dùng cương khí hộ thể, phòng công kích của hắn là được. Chờ đến khi chân khí của hắn bị hao hết. Đến khi đó chỉ có thể tùy theo sự bài bố của mình.

- Vương gia! Sao ngài lại tự mình tới đây?

Chu Kiền lng lẽ đi từ dưới thân Tuyết Điêu hướng về phía Nghi Lan quận chúa hô to một tiếng.

Nghi Lan quận chúa hoảng sợ, theo bản năng nhìn lại, sau lưng nào có bóng dáng của Lan Vương? Nàng lập tức hiểu mình mắc mưu của Chu Kiền.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Khi Nghi Lan quận chúa hoảng sợ quay đầu nhìn lại, Đường Tiêu đã ra tay...

Thừa Hiên Vũ Các!"

Tuyết Điêu to lớn giương cánh vẽ ra một đạo hồ quang đẹp mắt màu trắng, giống như đang múa một vũ khúc cực kỳ hoa mỹ. Hai cánh cuồn cuộn tạo ra vô số cương khí sắc bén, đánh về phía trước mặt Nghi Lan quận chúa giống như vung tay đánh gôn đặt trên mặt đất.

Tuy rằng Nghi Lan quận chúa có cương khí hộ thể của Nhân Nguyên Cấp tứ cấp đỉnh phong, nhưng vừa rồi Đường Tiêu ra tay nắm bắt thời cơ cực kỳ chuẩn xác. Hắn rat ay lúc Nghi Lan quận chúa hoảng sợ quay đầu lại. Lúc này Nghi Lan quận chúa nhất thời không tập trung chú ý, là thời điểm cương khí hộ thể bên ngoài cơ thể yếu nhất.

Cánh chim có thể sắc bén ngang với lưỡi dao, rất dễ dàng cắt qua cương khí hộ thể của Nghi Lan quận chúa, khiến thân thể nàng bị thương nặng.

- A!!!

Nghi Lan quận chúa kêu một tiếng thảm thiết. Thân thể giống như một con diều đứt dây, nặng nề bị đánh bay ra ngoài. Nàng vừa định nỗ lực ngưng khí biến hóa, lấy chân khí trong cơ thể ngưng tụ thành một đạo kiếm gạt bỏ một đòn này của Đường Tiêu, không ngờ thân thể của nàng bị đánh đập vào tường thành cao dày của Nghi Lan Thành.

Nghi Lan quận chúa nặng nề mà đập vào tường thành Nghi Lan Thành, tạo thành một lỗ nhỏ trên tường thành, chính cô ta thì vô cùng hoàn mỹ kẹt ở trong đó. Không nói tới hình tượng vạn phần chật vật, ngay cả thân thể của nàng cũng vì bị va chạm mãnh liệt dẫn đến trọng thương. Vài chỗ bị gãy xương, điên cuồng nhổ ra một ngụm máu tươi. Mãi một hồi lâu cũng chưa có khí lực rời khỏi hố to đó ra ngoài.

Hai cánh Đường Tiêu cùng mở ra, bay tới, sau đó thu hai cánh trắng như tuyết hạ xuống mặt đất. Sau khi khôi phục lại hình người, Vẻ mặt đùa cợt nhìn Nghi Lan quận chúa vẫn còn bị kẹt trong lỗ trống trên tường thành, còn không đã quên bình luận thêm vài câu:

- Quận chúa, vừa rồi tư thế ngươi bay vào hố lớn vô cùng tuyệt đẹp. Quả thực có thể có thể nói Nghi Lan Thành đệ nhất phi nữ à!

- Cẩu tặc! Ngươi chờ đấy cho ta, ta... Ta tuyệt không tha cho ngươi!

Nghi Lan quận chúa điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nhìn về phía Đường Tiêu cũng tràn đầy lửa giận, đang hừng hực thiêu đốt.

- Ngươi không buông tha ta? Hừ! Hiện tại ta sẽ lột sạch ngươi, sau đó treo lên cửa thành Nghi Lan Thành! Ta xem ngươi không buông tha ta thế nào!

Đường Tiêu lạnh lùng nghiêm mặt, vừa nói vừa vươn tay về hướng thân thể Nghi Lan quận chúa.

- A!!! Không muốn à!!!!!!

Nghi Lan quận chúa hoàn toàn bị hắn dọa tới mức choáng váng, dùng hết sức lực hô to lên.

- Không muốn? Vậy được rồi.

Đường Tiêu thò đầu qua cái hố to:

- Chúng ta nói chuyện giao dịch đi. Nếu ngươi có thể thỏa mãn điều kiện trao đổi của ta, làm ta hài lòng, ta có thể cân nhắc không lột quần áo của ngươi, không treo thân thể lõa lồ của ngươi.

- Ngươi là một tên dâm tặc...

Nghi Lan quận chúa mắng được một nửa, lại vội vàng muốn đem nói ra nuốt trở về. Bởi vì tay Đường Tiêu đã chộp vào ngực của nàng, hơn nữa bộ dạng có vẻ sẽ lập tức dùng sức xé rách quần áo nàng.

- Không muốn à! Nhanh nói điều kiện của ngươi đi!

Nghi Lan quận chúa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhận thua với Đường Tiêu.

Tuy nhiên giờ phút này nàng cũng không phải hoàn toàn chuẩn bị thúc thủ chịu trói. Nàng một mặt nói chuyện với Đường Tiêu, một mặt vụng trộm vận chuyển chân khí trong cơ thể, chữa trị thương thế trong cơ thể. Sau đó tính thừa dịp Đường Tiêu phân tán sự chú ý, dùng Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm đâm chết hắn ở khoảng cách gần!

- Đưa kiếm phổ Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm cho ta.

Đường Tiêu không chút do dự đưa ra yêu cầu của hắn. Vừa rồi hắn đã nghe được đám sĩ tử xung quanh lớn tiếng bàn luận, biết Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm là tuyệt học của Lan Vương.

- Ngươi có không lầm? Liếm phổ Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm sao? Ngươi cảm thấy ta giao tuyệt kỹ gia truyền của Môn gia cho ngươi sao?

Nghi Lan quận chúa thật sự không dự đoán được Đường Tiêu lại dám mở miệng đòi cái này. Tuy nhiên nàng nhân lúc nói chuyện với Đường Tiêu, tích tụ một vài chân khí cuối cùng trên ngón tay.

Tuy rằng hiện tại ngón tay của Nghi Lan quận chúa đã ngưng khí thành kiếm với uy lực rất nhỏ, nhưng trong phạm vi gần như vậy, nàng vẫn chắc chắn có thể khiến Đường Tiêu bị trọng thương.

- Ngươi không có lựa chọn nào khác. Ta đếm đến ba, nếu ngươi không giao kiếm phổ Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm cho ta, ta sẽ lập tức lấy lột hết quần áo của ngươi, khiến ngươi trần truồng rồi treo ngươi ở phía trên cửa thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện