Sau khi ra khỏi mật thất, Đường Tiêu ngồi phịch xuống đất. Hắn biết đời trước nếu mất máu tới tận đây thì đã sớm chết. Đời này nếu không phải có tu ti võ giả cấp Nhân Nguyên bậc hai, chỉ sợ bây giờ hắn chết lâu rồi.

Đương nhiên bây giờ Đường Tiêu còn sống không liên quan đến tu vi cấp Nhân Nguyên bậc hai của mình. Đó là do tu vi hơn vạn năm của Chính Thủy Tổ dung nhập vào thân thể hắn, cộng thêm Luyện Yêu Thối Ma Hồ ở đan điền mới giữ lại mạng nhỏ của hắn.

Sau này có thể sống sót, thành công chạy khỏi hoàng cung hay không thì phải xem tạo hóa của chính hắn.

- Phải rời khỏi nơi này, nếu không nhất định phải chết!

Đường Tiêu không ngừng khích lệ chính mình, cố gắng không để cho ý thức mình mơ hồ hoặc là hôn mê.

Ngay lập tức, Đường Tiêu nhìn về phía gian phòng tràn đầy các loại chai thuốc khác. Hắn nghĩ ở bên trong có lẽ tìm được một ít dược hoàn bổ huyết nói không chừng.

Đường Tiêu rất gian nan mà tiến vào gian phòng kia, sau khi nghỉ ngơi một hồi lâu, mới nỗ lực ngồi dậy, vươn tay đem một lọ đan dược cầm được, đưa lên nghiên cứu một phen.

- Mẹ nó! Ghi công dụng lên bình đan dược sẽ chết à? Không biết sản phẩm ba không là trái pháp luật sao?

Đường Tiêu mắng to một tiếng. Trên những chai thuốc này, nhiều lắm là có một cái tên mà thôi, cái gì Kim Cương đan, Âm Dương tán…, căn bản không biết là dùng làm gì, mà có chút chai thuốc, ngay cả danh tự cũng không có.

Đường Tiêu biết rõ, nếu như ăn bậy những đan dược này, chẳng những vô bổ, rất có thể còn chết thảm.

Không thể ăn bậy, Đường Tiêu quyết định trước ngửi một cái, căn cứ mùi vị, hoặc nhiều hoặc ít có thể đoán được là thuốc bổ hay là độc dược a?

Ở kiếp trước, Đường Tiêu chuyên môn tiếp nhận huấn luyện ngửi độc, nếu như những dược hoàn này có độc, hắn khẳng định có thể nghe ra một chút. Một lọ rồi một lọ mà ngửi qua, có chút đan dược ngửi thấy làm cho Đường Tiêu hắt hơi, có chút đan dược ngửi được sẽ làm cho đầu của hắn càng hôn mê thêm.

Nhưng mà có một lọ không ghi danh tự, sau khi ngửi được, Đường Tiêu lập tức tinh thần đại chấn, hơn nữa trên người cũng có chút ít khí lực, làm cho hắn thậm chí có thể đứng dậy.

Do dự một chút, Đường Tiêu vẫn không dám ăn tươi viên đan dược kia, hắn chỉ ngửi nó vài cái, rốt cục thân thể tích góp từng tí lực lượng, làm cho hắn có thể vịn tường mà đi.

Không phải là thuốc kích thích đó chứ?

Ở trong đống đan dược, Đường Tiêu lại tìm được ba bình đan dược giống như đúc chai này, hắn thu toàn bộ vào, muốn từ trong hoàng cung thành công thoát thân, chỉ sợ phải nhờ vào mấy bình đan dược này.

Không phải vạn bất đắc dĩ, Đường Tiêu sẽ không đem những đan dược này nuốt vào, dược hiệu hưng phấn mạnh như vậy, ngửi thoáng một phát là tinh thần đại chấn, nếu như ăn hết, gây chuyện không tốt sẽ đem mạng nhỏ góp vào rồi.

Đến cùng nên từ trong mật thất mang đi cái gì đó, lại trở thành một vấn đề làm Đường Tiêu rất đau đầu. Trong mật thất này khẳng định đều là bảo vật thượng hạng, là Hoàng thất Đại Minh mấy trăm năm tích lũy.

Kể cả những đan dược này, khẳng định cũng đều là đan dược tốt nhất, nhưng mà không gian của mấy hồ lô trữ vật có hạn, căn bản mang không bao nhiêu đồ vật. Hơn nữa thân thể hắn hiện tại rất hư nhược, càng không có khả năng khiêng một túi đồ vật trong hoàng cung chạy khắp nơi.

Do dự thật lâu, Đường Tiêu đem hơn hai trăm miếng Lôi Chấn Tử hồ lô trước thu ở trên người, thứ này không chiếm diện tích nhất, hơn nữa cũng đã kiểm tra xong uy lực của bọn nó, xác thực là đồ dành cho lữ hành, giết người phóng hỏa rất tốt.

Không gian còn lại trong trữ vật, Đường Tiêu lại tùy tiện chọn lựa một ít đồ không tệ, lấy mười bình đan dược có mùi cổ quái, về phần loại nào là đồ tốt, loại nào không tốt, thì toàn bộ bằng vận khí.

Về sau nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm một cái không gian trữ vật lớn hơn, miễn cho giống như hôm nay như vậy, đã tìm được một tòa kim sơn, lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, không cách nào đem Kim Sơn mang đi.

Nghĩ tới đây, Đường Tiêu đột nhiên nhớ tới, trong đan điền hắn chính là một không gian, không biết có thể chứa đồ vật hay không, kết quả khi Đường Tiêu đem thần thức ngưng tụ ở đan điền, lại như là lấy muối bỏ biển, không có bất kỳ phản ứng.

Hơn nữa loại nếm thử này, cũng làm cho thân thể Đường Tiêu lần nữa trở nên vô lực, hắn vội vàng dừng lại không dám tiếp tục thử. Lại ngửi bình đan dược trong tay, tinh thần Đường Tiêu chuyển biến tốt một tí, nhưng mà lúc này hiệu quả hưng phấn đã không có mãnh liệt như lần thứ nhất.

Đường Tiêu khóa kỹ mật thất, bò từ trong địa đạo đi ra, vặn nến đóng lại phiến đá mật thất, đem long sàn khôi phục lại, sau đó lại tiêu trừ một ít dấu vết, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mà từ trong tẩm cung Hoàng thượng đi ra, hướng bốn phía nhìn quanh một phen.

Vẫn không có một bóng người.

Đường Tiêu suy nghĩ đến bây giờ, vẫn chưa có người nào điều tra đến nơi đây, có thể là những Ngự lâm quân kia đối với cấm chế bên ngoài tẩm cung Hoàng Thượng rất có lòng tin a?

Nhưng thật ra là không ai có thể đi vào.

Đường Tiêu còn tưởng rằng, tất cả mọi người có thể lách vào giống như hắn sao.

Đường Tiêu lại về phía trước đi vài bước, không nghĩ tới thân thể lay động một cái, lại nặng nề ngã trên mặt đất. Hắn hiện tại đã suy yếu đến cực hạn. Không có biện pháp, Đường Tiêu mở chai thuốc trong tay, một ngụm đem đan dược kia nuốt xuống.

Trái tim Đường Tiêu lập tức gia tốc nhảy lên, Đường Tiêu đoán chừng, trái tim của hắn hiện tại một phút đã vượt qua 300 lần đập. Trong cơ thể hắn, huyết dịch còn thừa không nhiều cũng gia tốc quay vòng lên. Đường Tiêu lập tức tinh thần đại chấn, so với trạng thái bình thường còn tốt hơn nhiều.

Đường Tiêu thử đi vài bước, phát hiện mình bây giờ quả thực là thân nhẹ như yến, đất bằng như bay, vừa sải bước là xa bảy tám mét!

Ta phi! Thật là cường hãn đan dược!

Đường Tiêu hiện tại đã có thể vững tin đan dược này là thuốc kích thích rồi, căn cứ ở kiếp trước, hắn đối với thuốc kích thích rất hiểu rõ. Hắn biết rõ, trạng thái hiện tại không có khả năng tiếp tục quá lâu, cho nên nhất định phải ở trước khi dược hiệu biến mất ly khai Hoàng cung, nếu không hậu quả không thể lường được.

Đường Tiêu đã làm sát thủ cả đời, cũng từng sử dụng qua thuốc kích thích, hắn biết loại dược vật này có tác dụng phụ, ăn một viên cũng đã rất mạo hiểm rồi, hắn thật không dám lại ăn miếng thứ hai.

Sau khi tìm một cơ hội đột phá cấm chế, Đường Tiêu lấy vải đen che mặt, lập tức từ tẩm cung Hoàng Thượng vọt ra, một cái cất bước liền biến mất tung tích, nhanh chóng hướng bên ngoài Tử Cấm thành chạy như bay.

- Bắt thích khách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện