Huống chi hiện tại cách ngày hẹn với Dực Thai công chúa chỉ còn một tháng cuối cùng, Dực Thai công chúa là võ giả cấp Nhân Nguyên tam giai, Đường Tiêu trong một tháng tới, tối đa chỉ có thể tiến vào nhị giai, tu vi của võ giả, càng về sau cách thực lực nhất giai càng lớn, vậy mà Đường Tiêu lại muốn trong thời gian một tháng còn lại đột phá tiến vào nhị giai, sau đó rất nhanh nhảy vào tam giai tựa hồ là chuyện không thể nào.

Cuối cùng khi đến ngày hẹn đấu với Dực Thai công chúa, rất có thể sẽ dùng lực nhị giai đấu với tam giai của nàng, cơ hội chiến thắng thật sự quá nhỏ.

Mặc dù Đường Tiêu không coi trọng hôn sự này, nhưng nếu thực sự bị ép đến mức Trấn quốc hầu Đường Uyên từ hôn với hoàng gia, thể diện của Đường phủ xem như đã mất hết ở kinh thành, hơn nữa không cần nghĩ cũng biết, trong kinh thành có bao nhiêu người muốn xem trò cười của Đường gia.

Tuyệt đối không thể thua! Nhất định phải nghĩ cách thắng được trận ước đấu này!

Khi tiếp tục diễn luyện Hổ Liệt quyền, Đường Tiêu phát hiện tốc độ thân thể hắn thu nạp thiên địa nguyên khí chung quanh càng ngày càng chậm, cho dù đã dùng Luyện Khí hoàn cũng không còn hiệu quả như trước đó, Mục Thương nói với Đường Tiêu, đây chính tình huống đặc biệt xuất hiện trước khi võ giả tấn giai.

Võ giả tấn giai một mặt cần phải có nền tảng đặc biệt kiên cố, một mặt cần có cơ hội ở phương diện lĩnh ngộ nào đó, ví dụ như tuyệt cảnh cầu sinh, sinh tử một đường, ví dụ như cửa nát nhà tan hay các loại cảm xúc kịch liệt…

Nhưng cũng có một số võ giả, trong lúc nhàn nhã dạo chơi, đột nhiên lĩnh ngộ, sau đó đột phá.

Bất kể là tình huống như thế nào, trước mỗi lần tấn giai đều khiến cho lòng người buồn bực bất an, tựa như tất cả đều hiện ra trước mắt, nhưng muốn bắt được một cảm giác thiết thực nào đó, cuối cùng lại không bắt được cái gì.

Giống như Mục Thương, tấn cấp đến võ giả cấp Nhân Nguyên lục giai đã mười năm, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào đạt được cơ hội đột phá, không cách nào tấn cấp đến võ giả cấp Địa Nguyên, vì thế hắn thậm chí đã từng thử qua các loại biện pháp, để cho mình lâm vào tuyệt cảnh, sinh tử tương giao vẫn không làm nên chuyện gì.

......

Ba ngày nữa lại trôi qua, Đường Tiêu vẫn chưa đột phá, mặc dù biết bản thân chỉ dùng hai tháng đã đạt đến trình độ người khác chí ít mất thời gian từ sáu tháng đến một năm mới có thể đạt được, nhưng vẫn không cách nào chân chính hoàn thành đột phá từ nhất giai đến nhị giai, trong lòng Đường Tiêu vẫn mơ hồ có chút sốt ruột.

Không thể đột phá đến nhị giai, cũng có nghĩa là đến ngày hẹn đấu với Dực Thai công chúa, thời gian hắn trèo lên nhị giai võ giả sẽ càng ngắn, không thể đột phá đến nhị giai, hắn cũng không cách nào tu luyện được cuốn "Hóa Điêu Lược Không Thất Thức" mà Trấn quốc hầu Đường Uyên cho hắn, mà học được "Hóa Điêu Lược Không Thất Thức" đối với Đường Tiêu mà nói vô cùng quan trọng.

......

Đường Tiêu phát hiện trong thế giới luyện võ sau này, hắn không chỉ có sức mạnh tăng cường gấp bội so với kiếp trước, mà thính lực, thị lực cũng đều gia tăng trên diện rộng, không chỗ nào không có thiên địa nguyên khí, phảng phất như có thể kéo dài các loại giác quan xúc giác của hắn, khiến hắn có một số thể ngộ mà kiếp trước vĩnh viễn không thể nào có được.

Trường kỳ luyện công trong đêm tối, cũng làm cho đôi mắt của Đường Tiêu sắc bén như kiếm, dễ dàng có thể nhìn thấu cảnh vật hắc ám bên ngoài mười mấy thước.

Đây cũng là một đêm yên tĩnh, chỉ có hai tên tiểu nha đầu ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh hầu hạ. Vào lúc đêm khuya thế này, Đường Tiêu thỉnh thoảng sẽ luyện tập một số võ kỹ kiếp trước của hắn, ví dụ như chiến đấu áp sát, vật lộn quyết liệt…mặt khác còn có Đạn chỉ thần công và đao pháp độc môn khác.

Mặc dù Mục Thương nói những tiểu kỹ tài mọn này trước mặt các võ giả chân chính cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng Đường Tiêu lại không cho rằng như vậy, đặc biệt sau khi hắn phát hiện thiên địa nguyên khí trong cơ thể mình càng ngày càng tràn đầy, những võ kỹ trình độ bình thường trong kiếp trước cũng phát huy ra uy lực siêu việt.

Đặc biệt là Đạn Chỉ thần công, ở kiếp trước nhiều nhất chỉ có thể đánh ra hiệu quả như ná cao su, có thể bắn rớt một con chim trên trời, hoặc là trong lúc đánh nhau với người khác, đột nhiên bắn ra một quả thạch hoàn hoặc bi thép, đạt được hiệu quả sát thương thần kỳ không ngờ tới, nhưng muốn dùng Đạn Chỉ thần công phá đá phá vàng cũng có chút khó khăn, dù sao chỉ lực của con người cũng có hạn, dù cường thịnh cũng không thể mạnh hơn viên đạn của thời kỳ vũ khí nóng.

Sau khi luyện tập Hổ Liệt quyền lâu như vậy, Đường Tiêu đã biết Hổ Liệt quyền sở dĩ uy mãnh, cũng không phải ở chỗ chiêu thức, mà nằm ở giữa các chiêu thức của nó, sẽ kết hợp rất tốt uy lực nguyên khí trong cơ thể và nguyên khí thiên địa cùng phát huy ra, cho nên chiêu thức rất bình thường, trong tay võ giả khác nhau, uy lực diễn dịch ra cũng rất khác biệt.

Chiêu thức võ công chỉ là hiện tượng mặt ngoài, uy lực cực đại chân chính chính là điều khiển đối với thiên địa nguyên khí.

Cho nên Đường Tiêu cũng thử khu động thiên địa nguyên khí, tăng cường uy lực của Đạn Chỉ thần công, trải qua thử nghiệm hết lần này tới lần khác, tối nay hắn đặt một hòn đá nhỏ giữa ngón cái và ngón giữa của bàn tay phải, nằm sau ngón trỏ phía trước, trong lòng hắn đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Hắn cảm giác được trong cơ thể có một luồng chân khí cực lớn đang tụ tập trên cánh tay phải, trong nháy mắt nào đó hắn thậm chí cảm giác được cánh tay phải đang không ngừng nở ra, tựa hồ sức mạnh toàn thân đều đang hội tụ trên ngón trỏ tay phải của hắn.

Điều này khiến hắn có một loại khát vọng mãnh liệt, muốn bắn ra hòn đá nhỏ đặt ở ngón trỏ phía trước, hơn nữa hắn dự cảm được viên đá nhỏ bắn ra hôm nay sẽ rất khác so với lực bắn ra trước kia.

Đường Tiêu nhắm tay vào đúng một bức tượng bằng đá bên hồ Nhật Nguyệt, đó là một bức tượng chiến sĩ nhân ngư, khi Đường Tiêu luyện tập hàng ngày đã làm bộ mặt bức tượng hoàn toàn thay đổi, nhưng cũng chỉ tạo ra một số lỗ nhỏ trên mặt mà thôi.

Lúc này, Đường Tiêu đang nhắm vào đúng con mắt của chiến sĩ nhân ngư.

Đợi đã….đợi một chút….

Đường Tiêu tựa hồ cảm giác được sức mạnh trong cơ thể vẫn còn tiếp tục tập trung trên ngón trỏ bàn tay phải của hắn, loại cảm giác này rất kỳ diệu, chỉ hiểu chứ không thể diễn đạt bằng lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện