Tiến sĩ Grey nhấp hé miệng, "Cậu cảm thấy không giống như hắn chỉ xúc động nhất thời."

"Đúng vậy, tôi không có cách nào ở lại chung một tiểu đội cùng người có ý đồ ... với mình, tôi sợ có một ngày nào đó, trong cơn xúc động, tôi sẽ muốn nhìn thấy hắn bị bom nổ chết, hoặc là....... Dù sao tôi cũng không chịu được."

"Sean, trong thời gian ở trong quân doanh cậu có đối tượng để “tình dục ảo” hay không?"

"Cái gì?" Sean không rõ vì sao Grey phải hỏi vấn đề này.

"Trả lời tôi, Sean. Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi sẽ không hỏi cậu những chuyện không cần thiết."

"Có. Angelina Jolie.......... Cô ấy thực gợi cảm."

"Được rồi, cậu sẽ nghĩ đến cô ấy trong khi “nghịch súng”, nếu cô ấy đứng trước mặt cậu, cậu cũng sẽ muốn hôn và ôm cô ấy, nhưng cậu sẽ thực sự quan hệ tình dục với cô ấy sao?" Grey nghiêng đầu, dùng ánh mắt chăm chú tận lực khiến cho mình có vẻ đang vô cùng nghiêm túc.

"Đương nhiên sẽ không."

"Cũng vậy, Hawkins xem cậu như đối tượng ảo tưởng tình dục, vậy có nghĩa là hắn nhất định sẽ bắt buộc cậu cùng hắn làm tình hay sao?"

Sean ngẩn người, sau đó lắc lắc đầu. Anh nhớ tới dù vào lúc mình uống phải thuốc kích dục, Hawkins cũng chỉ hôn môi cộng thêm hai người cọ cùng một chỗ “chơi súng”, những chuyện quá đáng hơn hắn quả thật không làm.

"Lại giả dụ, nếu Hawkins thật sự thích đàn ông... Được rồi, hắn thích cậu, sau đó muốn hôn cậu, ôm cậu, thậm chí cùng cậu ân ái là dơ bẩn, là chuyện đáng xấu hổ hay sao?"

"Đương nhiên không phải." Sean trả lời rồi lại cảm thấy có chút gì là lạ, giống như hết thảy những chuyện này đều là chính anh không đúng. (Hài tử tội nghiệp, con đã bị tên cáo già này quay mòng mòng rồi! TT^TT)

"Hawkins là tổ trưởng của cậu, cũng là người tiếp cận với nguy hiểm nhiều nhất trong số các cậu, nếu nói hắn thích cậu hoặc là đối với cậu có loại ý đồ gì đó bất chính, cậu có bao giờ tự hỏi vì sao hắn không chọn Rick lại chọn cậu?" Ngón tay Tiến sĩ Grey đập vào trân mặt bàn.

"Vì sao?" Sean cũng rất muốn biết, anh đã suy nghĩ car một buổi tối, nhưng cũng không nghĩ ra được.

"Bởi vì hắn sinh ra cảm giác muốn ỷ lại cậu, Sean. Điều này khiến cho cậu cùng với các binh sĩ khác quanh hắn trở nên khác biệt, có lẽ ở trong mắt Hawkins, chỉ có cậu mới là chiến hữu của hắn, chỉ có cậu mà thôi." Tiến sĩ Grey thoáng tựa đầu về phía sau, nhìn về phía Sean.

Đây là một loại tâm lý ám chỉ, ông ta dùng qua rất nhiều lần, nhưng ông ta không biết dùng với Sean có hữu dụng hay không.

"Cái gì?" Sean trừng mắt nhìn Grey.

Anh bỗng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cái kẻ bày ra tư thái không sao cả nằm trên giường ở ký túc xá - Hawkins.

Y hỏi anh có biết chức trách của mình là gì hay không.

Anh trả lời, tôi sẽ trở thành hậu phương của anh.

Tiến sĩ Grey đem tờ đơn xin thuyên chuyển kia trả lại trước mặt Sean, "Trung sĩ Elvis, cậu có thể đem lá đơn này trình lên trên, tôi không có quyền ngăn cản cậu."

Sean có chút sững sờ, mà Tiến sĩ Grey đã đứng lên, một lần nữa lắp đĩa nhạc, nhạc khúc lại vang lên.

Tiến sĩ Grey thầm cười to trong lòng, ông ta biết vừa rồi mình đã nói hồ lộng, bởi vì mỗi một quân nhân đều có tâm lý ỷ lại chiến hữu của mình, nhưng cũng không phải mỗi người sẽ đối với chiến hữu sinh ra dục vọng chiếm đoạt.

Sean rời khỏi văn phòng tư vấn tâm lý, mà Tiến sĩ Grey chống tay lên đầu âm thầm thở ra một hơi, ông ta hy vọng Sean sẽ không đi ra khỏi mê cung này, như vậy ông ta thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Hawkins rồi.

***

Lá đơn xin thuyên chuyển ở trong tay Sean bị siết chặt đến ướt mồ hôi.

Hawkins ỷ lại anh? Ỷ lại? Từ ngữ thật sự rất buồn cười, cái tên Hawkins tự phụ lại ích kỷ kia có thể ỷ lại ai? Y chỉ tin tưởng ngón tay y và quả bom! Nhưng nhớ đến những lời của Tiến sĩ Grey, anh bỗng cảm thấy dục niệm của Hawkins đối với mình lại tựa như không đáng sợ đến như vậy, thậm chí hình như là nhân chi thường tình. (Hài tử đáng thương, con đã hoàn toàn bị “ăn” xong! TT^TT)

Cho tới nay, Hawkins tựa như một cái hòm kín không kẽ hở, ai cũng không biết bên trong có cái gì, nhưng tất cả mọi người vẫn bình an vô sự. Nhưng rồi có một ngày, Sean không cẩn thận nhìn thấy được thứ gì đó ở bên trong, anh bị dọa tới rồi, giống như mở ra chiếc hộp Pandora, tất cả tai nạn đều bị phóng ra.

Đợi cho đến khi Sean phản ứng lại được, lá đơn xin thuyên chuyển kia đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay anh làm cho nhòe đi, cái gì cũng nhìn không rõ nữa.

"A.........." Sean cười cười tự giễu, "Hiện tại mi là rác rưởi ."

Anh hẳn phải cảm ơn Hawkins đã cho Rick đi doanh bộ xin ngày nghỉ, ít nhất trước sáng mai, anh còn có thể nghỉ ngơi một chút.

Khi anh đi đến trước cửa phòng, anh lại nhìn thấy Hawkins.

Ở trên bậc thang trước cửa, Hawkins ngồi với một điếu thuốc trên tay. Cằm y hơi đưa ra phía trước, ánh mắt cùng khói thuốc quấn quýt, mang vẻ quyến rũ của người đàn ông từng trải.

Rất khiến người.......... xa tư*. (* nghĩ xa xôi, mơ mộng, liên tưởng lung tung, ý nói Hawkins rất gợi cảm.)

Sean đi đến trước mặt y, thở dài.

Hawkins không nói lời nào, chỉ im lặng hút thuốc.

"Tiến sĩ Grey nói.......... Anh ỷ lại tôi, có thật vậy không?"

Hawkins chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sean, "Sao tôi còn không biết có chuyện đó?"

Sean phù một tiếng bật cười, ngồi xuống bên cạnh Hawkins, "Tôi đã nghĩ hoàn toàn không có khả năng."

Thế giới trở nên im lặng, Sean nhìn về phía những binh sĩ đi lại ở xa xa, mà Hawkins tiếp tục hút thuốc.

"Điều gì đã khiến anh muốn làm chuyện này với tôi?" Sean nghiêng mặt lại, lần đầu tiên anh thấy Hawkins lộ ra vẻ mặt tự hỏi.

"Cậu nói cậu muốn trở thành hậu phương cho tôi, cậu quả thật đã làm được."

"Được rồi, điều này cho thấy anh đã có một chút tin cậy tôi."

"Còn có, cậu nhìn tôi và cười."

"Ta có cười với anh sao?" Sean sờ sờ đầu, "Nhưng chúng ta là đồng đội, tôi cười với anh không có gì kỳ quái. Chẳng lẽ mấy thứ này đã khiến cho anh có ý nghĩ ..... với tôi?"

Hawkins ném mẩu thuốc xuống đất, "Có lẽ căn bản không có nguyên nhân gì, cậu chính là không nên xuất hiện."

"Đúng, hết thảy đều là sai lầm của tôi." Sean cười cười tự giễu.

"Sean, kỳ thật mỗi một lần gỡ bom, tôi đều biết cậu đang ở một nơi nào đó, thay tôi canh chừng những nơi tôi không thể nhìn đến được." Hawkins nhìn chằm chằm vào mẩu thuốc lá còn đang bốc khói, "Cho nên tôi có thể làm việc mà tôi muốn làm. Cho nên tôi có thể thực bình tĩnh."

Trái tim Sean khẽ run.

Hawkins đứng lên, "Cậu sẽ ở lại chứ, Sean?"

Sean thở hắt ra, "Tôi không biết. Anh có thể không đem tôi làm đối tượng ảo tưởng tình dục được không?"

"Không thể, nếu người hiện lên trong đầu tôi không phải là cậu, tôi không bắn được." Hawkins dùng ngữ khí bình tĩnh đích nói ra những lời làm cho người nghe thực bất đắc dĩ, "Nhưng tôi cam đoan vào lúc gỡ bom, tôi chỉ nghĩ đến bom."

Sean đứng dậy, về phòng.

Vào lúc đóng cửa lại, anh bỗng cảm thấy hết thảy đều không thay đổi, anh tạm thời là tổ viên của Hawkins như cũ, nhiệm vụ của anh cũng không thay đổi, thậm chí ngay cả thứ “ý tưởng” mà Hawkins dành cho anh cũng vẫn đang tồn tại, nhưng trái tim anh tựa hồ không còn trầm trọng như trước.

Ngay cả anh cũng không biết là vì sao.

Ngã vào trên giường, anh vốn nghĩ muốn nằm nghỉ ngơi một chút, nhưng không ngờ lại ngủ quên.

Thẳng cho đến khi có người gõ cửa thật mạnh, là tiếng Rick, "Sean! Sean! Đứng lên —— chúng ta có nhiệm vụ!"

Sean xoa xoa mắt, lúc này mới ý thức được mình đang ngủ, "Có chuyện gì vậy.......... Không phải nói hôm nay chúng ta không cần làm nhiệm vụ sao?"

"Được rồi, tiểu tổ của Sẹo làm không xong, cần chúng ta trợ giúp!"

Vừa nghe đến là Sẹo, cả người Sean đều bắn lên khỏi giường, nhanh chóng mặc quân trang, mở cửa đi ra, phát hiện Rick cùng Hawkins đã đang ở ngoài chờ anh.

"Đừng lãng phí thời gian." Ngữ khí của Hawkins vẫn trầm thấp mà ngắn gọn.

Ba người nhanh chóng nhảy lên Hummer, chiếc xe bay vào trong bóng đêm Baghdad.

Không ai có thể tưởng tượng, thành phố bị người ngoại quốc đóng quân này, ban đêm không hề tịch mịch, những ngọn đèn nhấp nháy, vài quán bar vẫn sáng, dân bản địa vẫn ngồi uống bia.

Đèn đường lóe ra, Rick bắt đầu trần thuật tình huống.

2h30’ sáng, ba chiếc xe vận chuyển quân nhu đi qua ngã tư đường trong nội thành Baghdad chuẩn bị tiến vào quân doanh, bọn họ liền phát hiện một chút tình huống, đó là bên đường tựa hồ có vùi bom. Xe tải chở quân nhu gây ra chấn động còn lớn hơn xe máy gấp mấy lần, mà những quả bom này dường như sẽ nổ khi có chấn động. Xe tải không thể đi tiếp, đồng thời cũng không dám rút lui, đành phải đem tất cả vật tư tháo xuống, từng nhóm vòng qua đường khác vận chuyển quay về nơi dừng chân. Mà tiểu đội của Sẹo thừa lệnh đi giải quyết bom, nhưng khó một điều là, bom được trải dọc mấy chục mét bên đường, không thể dỡ bỏ một lần.

"Thực thần kỳ, đoàn vận chuyển quân nhu thế nhưng có thể phát hiện bom." Sean thuận miệng nói một câu.

"Nghe nói có một tên xuống dưới muốn ở ven đường giải quyết... , kết quả phát hiện có thứ gì đó giống như dây dẫn, cho nên liền xem xét một chút. Tôi dám đổ, người anh em kia phỏng chừng phải đem nước tiểu nghẹn trở về." Rick nhún vai, nhưng Sean lại phát hiện vẻ mặt của cậu ta thực cứng ngắc.

"Đừng sợ Rick, đêm nay cũng nhất định không phải là đêm cuối cùng của chúng ta." Sean vỗ vỗ Rick, lập tức nhìn thoáng Hawkins qua kính chiếu hậu, vẻ mặt của y biến mất ở trong bóng tối, có thứ gì đó bắt đầu khiến Sean lo sợ bất an hẳn lên.

Xe dừng ở đầu phố xảy ra tình huống, một vài binh lính đang đứng canh phòng, đương nhiên cũng chính là Sniper cùng kỹ thuật binh.

Sẹo mặc trang phục bảo hộ đã đi tới.

Hawkins hỏi: "Tình huống thế nào?"

"Hai tiếng đồng hồ, ta chỉ dỡ bỏ được trang bị chấn động của ba quả bom, nhưng nơi này còn lại ít nhất mười hai quả."

"Chúng tiếp nối theo quan hệ song song hay là xâu chuỗi?"

"Quan hệ song song, điều này cũng có nghĩa là chỉ cần có một quả nổ, chúng ta liền biến thành phân bón cho Bangdad. Nếu còn sót một quả không tháo, chúng ta cũng sẽ toi." Sẹo đích hô hấp thực trầm trọng, "Ông trời, hy vọng tiền trợ cấp của quân đội cho tôi cũng đủ để mua sữa bột cho con tôi."

Hawkins xoay người, đi đến chỗ thùng dụng cụ phía sau chiếc Hummer, mang thùng dụng cụ đi sang khu phố bị vùi bom.

"Hawkins!" Sean gọi y lại, "Anh lại không mặc trang phục phòng hộ!"

"Cậu cũng biết cả con phố này đều là bom, nếu thực sự bạo tạc thì cho dù mặc thứ đồ chơi kia tôi cũng sẽ chết." Hawkins thản nhiên nói.

"Ha, người anh em, cậu quả nhiên có gan." Sẹo lấy tay đẩy đẩy phía sau lưng anh.

Sean cười nhạo một tiếng, đúng vậy, đây là Hawkins.

"Khi cậu vẫn còn là tổ viên của tôi, hãy nhớ rõ lời cậu đã hứa với tôi." Hawkins liếc nhìn Sean một cái, liền đi về phía kia ngã tư đường vắng lặng nhưng lạnh lẽo kia, bốn phía phòng ốc có một vài ngọn đèn vẫn sáng, cũng có người đang vươn đầu qua cửa sổ nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện