Ánh mặt trời vô cùng sáng lạn.

Lòng thiếu niên cũng vô cùng suy sụp.

Nghĩ đến hành vi hoang đường tối qua, Mạnh Niệm Kì liền muốn đụng vào tường cho rồi!

Mình có phải điên rồi không? Mình như nào lại để hắn làm ra hành vi mất thể diện với mình như vậy!

Lại… Lại bắn tinh trong tay hắn? A a a! Để tôi chết đi!

Mạnh Niệm Kì thật sự không dám đối mặt Phí Tử Ngang, sáng sớm liền trốn chạy, ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà đi thẳng đến phòng học.

Hô… Như vậy là được rồi. Ít nhất ban ngày không cần nhìn thấy kẻ kia, có chuyện gì chờ buổi tối giải quyết đi.

Mạnh Niệm Kì đem túi sách thả xuống, ở chỗ ngồi hàng cuối cùng ngồi xuống, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

May mắn cậu cùng Phí Tử Ngang không cùng lớp, nếu không thì cậu chỗ nào cũng phải nhìn thấy hắn, vậy cậu tuyệt đối sẽ phát điên.

Không được, xem ra vẫn là đi nhờ vả phó hiệu trưởng một chút, xem có thể giúp mình đổi kí túc hay không, cậu không thể tiếp tục ở cùng “phần tử khủng bố” kia được.

Nguy hiểm, rất nguy hiểm!

Reng~ Reng~

Tiếng chuông vào học vang lên.

Sáng nay là họp lớp, cô giáo Vương của Mạnh Niệm Kì vừa đi vào, liền lộ ra một vẻ mặt tươi cười bất ngờ.

Cô Vương là một người phụ nữ trung niên chừng năm mươi, bình thường luôn làm vẻ nghiêm túc, nói năng thận trọng. Như thế nào hôm nay lại cười như hoa thế kia?

“Hi, cô Vương nhất định tối qua được chồng cô tiêm thuốc bổ cho rùi!”

“Nhất định là thế, bằng không làm nào lại cười như mê gái thế kia?”

“Chồng cô ấy nếu mỗi ngày đều cố gắng như vậy, ngày nào chúng ta cũng ổn rồi.”

Mấy bạn nam ở dưới líu ríu bàn luận.

“Các em xin yên lặng!” Cô Vương gõ gõ bàn, tươi cười đầy mặt mà nói.

“Hôm nay cô vô cùng vinh hạnh giới thiệu với các em một bạn học mới vào lớp chúng ta, thành tích của em ấy chẳng những xuất sắc, đạo đức lại hơn người, có thành tích cao, chọn trong một vạn học sinh tốt, lại từng vinh quang giành được…”

Nghe cô Vương lưu loát nói một tràng, tất cả học sinh đều bắt đầu thì thầm với nhau.

“Oa, là người nổi tiếng nào a? Lại có thể khiến cô Vương mắt mọc trên đỉnh đầu thành ra như vậy?”

“Đúng thế, hơn nữa sao khai giảng một tháng rồi mới đi học?”

“Gì? Chẳng lẽ là Tường vy Vương tử?”

“Không có khả năng đâu! Vương tử luôn cũng lớp với Tống Tiệp cùng Duẫn Thiên Kì, như thế nào có thể đến lớp chúng ta?”

“Đúng thế, nói cũng đúng. Thật đáng tiếc quá, nếu Vương tử có thể học cùng chúng ta, những người khác nhất định hâm mộ chúng ta chết mất!”

Mọi người bàn luận sôi nổi, Mạnh Niệm Kì lại đang đắm chìm trong “ác mộng” tối qua, căn bản không chú ý cô cùng các bạn đang nói cái gì.

“Được rồi, cô biết các em nhất định sốt ruột muốn gặp bạn học mới, vậy chúng ta vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh bạn nào~” Cô Vương hưng phấn không ngừng vỗ tay.

Một mỹ nam như hoa chết người không đền mạng nhanh nhẹn đi vào phòng…

“Các bạn xin chỉ giáo thêm.”

Phí Tử Ngang vừa hiện thân, cả phòng nhất thời như nổ tung!

“A a a! Vương tử!”

“Là Tường vy Vương tử!”

“Không thể tin Tường vy Vương tử lại học cùng lớp chúng ta! Tớ phải nhanh nói cho mấy đứa khác, để bọn nó hâm mộ chết thôi!”

Các học sinh đều lấy di động ra chụp ảnh, cô Vương chẳng những không ngăn, còn hưng phấn mà tranh chụp ảnh với Vương tử, cảnh tượng quả thực so với concert của Thiên Vương Idol còn náo nhiệt hơn!

“Có nhầm không? Phí Tử Ngang này nghĩ mình là siêu sao Thiên Vương à? Làm ồn ào như vậy! Vênh váo!” Học sinh Thượng Lạc không đồng tình mà nói.

“Kì lạ, nghe nói Phí Tử Ngang cùng Tống Tiệp, Duẫn Thiên Kì từ trước đến nay là Mạnh không rời Tiêu*, như thế nào lại đột nhiên chuyển đến lớp mình?”

“Ai biết? Công tử nhà có tiền đều là biến thái có mới nới cũ! Chúng ta tuyệt đối không thể để hắn sống yên.”

“Đúng, cái này gọi là thiên đường có đường mi không đi, địa ngục không cửa lại đâm đầu vào! Tuyệt đối phải cho hắn biết lợi hại của Thượng Lạc chúng ta! Anh Cả, anh nói đúng không?”

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Mạnh Niệm Kì trên mặt bình tĩnh không dao động. Tựa như sự xuất hiện của Phí Tử Ngang một chút cũng không ảnh hưởng đến cậu.

Oa, đây mới là anh Cả của chúng ta! Thấy biến không sợ hãi, Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc! Đẹp trai ngây người!

Học sinh Thượng Lạc đối với anh Cả bọn họ càng thêm sùng bái!

Mọi người không ngờ là, trên thực tế, Mạnh Niệm Kì mặt không phải không đổi sắc, mà là trợn mắt há hốc mồm!

Nhìn Phí Tử Ngang được mọi người vây quanh, Mạnh Niệm Kì đầu trống rỗng, đã không biết làm cái phản ứng gì.

“Được rồi, được rồi, các em đừng kích động, nhanh về chỗ đi!” Cô Vương vỗ vỗ tay, cười tươi như hoa cúc mà nói: “Trò Phí, em thích ngồi chỗ nào? Tự chọn đi.”

“Cô, em người hơi cao, ngồi phía trước sợ cản các bạn khác, vẫn là ngồi hàng cuối đi.”

“A, trò Phí thực sự là quan tâm chu đáo a. Vậy em cứ ngồi cạnh Mạnh Niệm Kì nhé, các em không phải là bạn cùng phòng sao? Em ấy giờ bị thương, em vừa vặn có thể chăm sóc em ấy.”

“Cám ơn cô, có thể ngồi cùng bạn Mạnh, thật sự là quá tốt…” Phí Tử Ngang mỉm cười mà đi đến phía cuối phòng, tư thế tao nhã mầ ngồi chỗ trống cạnh Mạnh Niệm Kì.

Mạnh Niệm Kì giờ phút này đã hoàn hồn từ trong khiếp sợ cực độ!

Này đúng là tên âm hồn không tan mà! Có phải muốn đem mình bức đến điên không a?

Mạnh Niệm Kì nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.

“Bạn Mạnh, bạn làm sao vậy? Biểu tình thống khổ như vậy, có phải miệng vết thương làm đau không? Cô ơi!” Phí Tử Ngang đột nhiên đứng dậy, “Tay bạn Mạnh bị thương, em muốn ngồi cùng bàn với bạn ấy. Như vậy em mới có thể giúp bạn ấy lật sách. Xin hỏi có thể chứ ạ?”

“Ôi chao! Đương nhiên có thể chứ! Trò Phí thật sự là rất biết nghĩ cho mọi người. Các em, các em phải học bạn Phí sự yêu thương không vụ lợi này nhé.”

“Vương tử thật sự là một người tốt a!”

“Đúng vậy, ngay cả đối thủ một mất một còn của mình còn quan tâm như vậy.”

“Thật không hổ là Vương tử chúng ta sùng ái a! Người đẹp tâm còn đẹp hơn!”

Gian kế của Phí Tử Ngang thực hiện được, vui vui vẻ vẻ mà đem bàn xê qua.

Mạnh Niệm Kì thiếu chút nữa ức đến hộc máu: “Cái gì yêu thương không vụ lợi? Rõ ràng là quỷ kế đầy mình!”

“Quỷ kế gì?” Phí Tử Ngang chớp chớp đôi mắt màu lam đẹp đẽ, vô tội mà nhìn cậu: “Tiểu Kì chẳng lẽn không vui khi chúng ta có thể cùng lớp lại cùng bàn?”

“Quỷ mới vui được!”

“Quá đáng quá đó, tôi chính là vui muốn chết!”

Phí Tử Ngang cười so với mặt giời còn sáng lạn hơn, khiến Mạnh Niệm Kì thiếu chút nữa không mở mắt ra được.

Cái gọi là “Đưa tay không đánh người đang cười”, Mạnh Niệm Kì mắng cũng không được, đánh cũng không xong, thật đúng là không biết bắt chẹt hắn như nào cho phải.

Họp lớp xong, tiếp theo chính là tiết hóa.

Thầy hóa Lục Thư Dĩnh đúng giờ đi vào lớp.

Cậu liếc một cái liền thấy Phí Tử Ngang lúc trước cùng cục cưng Vương Vũ Kiệt của cậu hôn môi, trong lòng vừa không thích vừa nghi hoặc. “Phí Tử Ngang? Em sao lại ở đây?”

“Thầy, em đã chuyển đến lớp này. Về sau còn phải nhờ thầy chỉ giáo nhiều hơn.” Phí Tử Ngang biết quan hệ của anh ta cùng người anh em tốt Vương Vũ Kiệt, tự nhiên thái độ đối với anh ta so với giáo viên bình thường còn thân thiện hơn.

Nhưng Lục Thư Dĩnh lòng tràn đầy ghen tuông cũng không chịu thua, liên tục ra rất nhiều đề khó, gọi Phí Tử Ngang lên bảng trả lời.

Quả tim Mạnh Niệm Kì vô cớ gào lên.

Trời ạ, khó như vậy, người kia giải sao nổi?

Im, Mạnh Niệm Kì, mày lo cái gì? Hắn không giải được càng tốt, để cho cái tên kiêu căng này tịt ngay tại chỗ mới tốt! Trong lòng rõ ràng nghĩ vậy, nhưng Mạnh Niệm Kì vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm bảng.

Phí Tử Ngang mỉm cười, tao nhã thong dong mà đi đến trước bảng đen, ở trong các kiểu ánh mắt chờ mong, sùng bái cùng chờ mong xem kịch vui, cầm lấy phấn, bắt đầu thoăn thoắt giải đề.

Phí Tử Ngang bài vở tuy không có được bằng học sinh thiên tài Duẫn Thiên Kì kia, nhưng cũng là học sinh trường năng khiếu, giải vấn đề loại này vẫn rất thành thạo.

“Tốt lắm, đều làm đúng.” Lục Thư Dĩnh vừa lòng mà gật gật đầu.

Cậu tuy rằng đối với Phí Tử Ngang lòng vẫn tồn tại khúc mắc, nhưng nhìn học trò có thể đem hóa học học đến tốt như vậy, tâm lý vẫn là cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Oa, Vương tử thật là lợi hại nhé!”

“Thần tượng a!”

Học sinh Hữu Thượng đều nhiệt liệt vỗ tay.

“Xì, cũng không phải đạt giải thưởng hóa học, đắc ý cái gì a.”

“Đúng vậy, loại vấn đề nhi đồng này, anh Cả bọn tôi cũng biết a.”

“Đúng vậy, anh Cả chính là nổi tiếng bậc nhất toàn bộ Thượng Lạc bọn tôi đó!”

Đối với ca ngợi của học sinh Thượng Lạc, Mạnh Niệm Kì cũng không tự đại đến cho rằng mình có thể thắng nổi Phí Tử Ngang.

Dù sao giáo viên cùng trang thiết bị giữa hai trường còn xa nhau một khoảng lớn, này cũng là chuyện thực không thể tránh được mà phải thừa nhận.

Từ sau khi Cao trung Thượng Lạc cùng cao trung Hữu Thượng xác nhập xong, cậu một mực quan sát ngôi trường Hữu Thượng này.

Phát hiện đội ngũ giáo viên của họ vô cùng vững chắc, phương thức dạy học cũng vô cùng tự do cởi mở, đầy đủ khuyến khích sáng tạo và tư duy.

Tuy rằng có nhiều công tử có tiền cùng thiên kim xa xỉ kiêu căng, không chuyên tâm bài vở, nhưng không thể phủ nhận, Hữu Thượng vẫn có rất nhiều học sinh xuất sắc chằng những có học vấn, kiến thức cũng rất rộng, vô cùng đáng giá để học sinh Thượng Lạc học tập.

Nếu học sinh hai trường có thể vứt bỏ thành kiến, ở chung tử tế hòa hợp, nhất định có thể học tập ưu điểm của đối phương.

Xem ra, cậu phải nghĩ cách, làm nào tiêu trừ thành kiến của hai bên.

Không nghĩ Mạnh Niệm Kì còn chưa có nghĩ ra cách loại bỏ thành kiến hai bên, liền xảy ra một chuyện lớn, khiến cho hai bên giằng co càng thêm kịch liệt!

Reng~ Reng~

Giờ nghỉ trưa đã đến, khi các học sinh đang muốn rời đi thì, đột nhiên một đại mỹ nhân xinh đẹp không thể so bì tới phòng học lớp hai năm ba.

“Oa, Vưu Thiếu Vân đến kìa.”

“Nhất định là đến tìm Vương tử.”

“Nói thừa, không lẽ đến tìm cậu?”

“Xin hỏi…” Vưu Thiếu Vân đứng ở cửa phòng thẹn thùng nói, “…Bạn Mạnh Niệm Kì có ở đây không?”

Bùm…

Nam sinh Hữu Thượng tất cả đều lộn thành từng mảnh.

Có lầm không? Hoa hậu trường Hữu Thượng chúng ta thế mà lại tìm anh Cả Thượng Lạc?

Nhưng nam sinh Thượng Lạc vừa nghe liền hưng phấn, lập tức chen tới cửa!

“Chậc! Vưu Thiếu Vân, xem như em tinh mắt!”

“Đúng, mau vứt Phí Tử Ngang cái tên mặt trắng kia, nhảy vào lòng anh Cả nam tử hán của bọn anh đi!”

Mấy nam sinh lời nói trắng trợn thiếu chút nữa đem Vưu Thiếu Vân dọa chạy, cô nắm tay, căng thẳng hỏi, “Xin… Xin hỏi bạn Mạnh Niệm Kì ở đây không?”

“Ở, ở, anh Cả bọn anh có ở trong.”

“Anh Cả, ngoài cửa có người tìm anh.”

Phí Tử Ngang cùng Mạnh Niệm Kì vốn còn đang đấu võ mồm, vừa nghe thấy tiếng gọi, đồng loạt ngẩng đầu lên…

“Ai a?” Mạnh Niệm Kì nghi hoặc hỏi.

“Anh qua xem sẽ biết.”

Mạnh Niệm Kì vừa đứng lên đi ra cửa, Phí Tử Ngang cũng đi theo sau mông cậu.

“Là bạn?” Mạnh Niệm Kì vừa thấy Vưu Thiếu Vân, hơi hơi nhíu mày, “Tìm tôi có việc sao?”

“Em…” Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Thiếu Vân hơi hơi đỏ lên, một đôi mắt to ngập nước lúng liếng đưa tình mà nhìn cậu, “Em là đến cám ơn anh hôm qua đã cứu em.”

“Tiện tay làm thôi, không cần cảm ơn gì.” Mạnh Niệm Kì thản nhiên nói.

“Em biết anh sẽ không để chuyện này trong lòng, nhưng hại anh bị thương, em rất băn khoăn. Vết thương của anh nghiêm trọng không?”

“Không có gì, khâu mấy mũi thôi.”

“Trời ơi.” Vưu Thiếu Vân nghe vậy buồn bã mà che miệng lại, nước mắt cũng nhanh rơi xuống.

Mỹ nhân vành mắt rưng rưng, dáng vẻ khổ sở động lòng người, khiến cho cả đám nam sinh, chẳng phân biệt Thượng Lạc hay Hữu Thượng, tất cả đều say sưa nhìn…

“Thật sự rất có lỗi. Em chẳng có tài cán vì anh làm cái gì đó, cho nên liền nấu một nồi canh cho anh bồi bổ thân thể, đối với vết thương rất có ích cho việc phục hồi như cũ.” Vưu Thiếu Vân đưa cặp lồng trên tay cho cậu.

“Thật sự không cần.” Mạnh Niệm Kì thản nhiên cự tuyệt.

“Nhưng em hầm mấy giờ liền…” Vưu Thiếu Vân đáng thương nhìn cậu.

“Ôi chao, anh Cả, anh hãy nhận đi mà.”

“Đúng vậy! Anh Cả, đừng không hợp tình hợp lí như vậy.”

Ngay cả học sinh Thượng Lạc cũng nhìn không nổi, đều ồn ào.

Mạnh Niệm Kì nghĩ thầm nhanh thoát thân thôi, đành bất đắc dĩ nhận lấy. “Được, tôi nhận, cảm ơn bạn.”

“Vậy anh phải uống hết nhé. Em ngày mau còn có thể đến nữa, quản gia của em nói, phải uống liên tục một tuần mới có hiệu quả.

“Cái gì? Đừng, bạn không cần lại…”

“Em đi đây! Mai gặp!” Vưu Thiếu Vân không đợi Mạnh Niệm Kì nói hết lời, liền chạy nhanh đi mất.

Đợi cho Vưu Thiếu Vân đi, cả phòng học lập tức lâm vào đại chiến!

“Ha ha, nhìn thấy chửa? Vẫn là anh Cả bọn tôi có mị lực nhỉ?”

“Đúng, ngay cả hoa khôi Hữu Thượng các cậu cũng ve vãn anh Cả bọn tôi rồi!”

“Nói láo! Vưu Thiếu Vân chỉ là đến bày tỏ lòng biết ơn mà thôi, ai sẽ coi trọng đám nhà quê Thượng Lạc bọn mi chứ?”

“Đúng, bọn mi cũng xứng? Ngay cả xách giày cho hoa khôi của bọn này còn không xứng!”

“Mi nói cái gì? Có gan lặp lại lần nữa!”

“Có nói một trăm lần nữa cũng dám!”

Đội ngũ hai bên ồn đến túi bụi, mắt thấy sẽ bùng nổ một cuộc đại chiến!

“Toàn bộ câm cho tôi!” Phí Tử Ngang cùng Mạnh Niệm Kì trăm miệng một lời!

Có lệnh của anh lớn, học sinh hai bên mới tức giận bất bình mà câm miệng.

Mạnh Niệm Kì thản nhiên nói, “Giữa trưa không muốn ăn cơm thì đi dọn WC.”

Phí Tử Ngang cũng cười nói, “Đúng, nếu mọi người tinh lực dư thừa như vậy, vườn hoa sau núi cũng có thể qua giúp làm cỏ.

“Ôi chao! Đói chết! Chúng ta nhanh đí ăn đi!”

“Đúng, đói chết! Đói chết! Đi mau a!”

Mọi người vừa nghe lập tức chuồn mất!

Phí Tử Ngang thấy phòng học không người, lớn gan đưa tay kéo tay Mạnh Niệm Kì.

“Cậu làm gì? Mau buông tay!” Mạnh Niệm Kì căng thằng nói.

“Theo tôi đến sau núi.”

“Đến sau núi làm gì?”

“Ăn cơm a.”

“Ăn cỏ á! Phía sau núi không có nhà ăn, ăn cơm cái gì?”

“Cậu đi theo tôi chẳng phải sẽ biết?”

“Không đi!”

“Không phải do cậu. Xem cậu là muốn tự theo tôi, hay là muốn tôi như ngày đó dùng kiểu bế công chúa?”

“Phí Tử Ngang!”

“Tự quyết đi.” Phí Tử Ngang cười tủm tỉm nhìn câu.

“Cậu… Cậu là đồ vô lại!”

“Tôi tối qua vô lại chính là làm cho cậu thích đến xiêu vẹo đó.” Phí Tử Ngang cười xấu xa.

Mạnh Niệm Kì mặt đỏ như lửa: “Không được nhắc lại chuyện tối qua!”

“Được, được, tôi không đề cập nữa, nhưng cậu phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.” Tôi không đề cập tới, tôi làm luôn. Phí Tử Ngang âm thầm le lưỡi.

“Tiểu Kì, theo tôi đi.”

“Không được! Hai chúng ta cùng đi, đồn đại còn không bay đầy trời? Cậu đi trước đi, tôi theo ra sau.” Mạnh Niệm Kì mới không mong trở thành đối tượng cho mọi người bình loạn.

“Được, vậy cậu đi đến dưới cây đại thụ sau núi nhé, tôi ở đó chờ cậu. Không gặp không về!”

***

“Mạnh không rời Tiêu( Tiêu không rời Mạnh): đây là  Mạnh Lương và Tiêu Tán trong “Dương gia tướng”, họ là anh em kết nghĩa, là đại tướng dưới quyền của Dương Diên Chiêu- Dương Lục Lang, luôn như bóng như hình, sau câu này chỉ hai người quan hệ rất mật thiết, sâu đậm*chống cằm* nghe sặc mùi đam mỹ nhỉ:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện