Một hồi Hồng Môn Yến ở Đông cung đã khiến cả triều đình kinh hãi, nhưng hầu như ai cũng cố gắng bảo trì bình tĩnh cùng hờ hững vốn có, tràng tranh đấu như vậy, sự kiện như vậy, quyết tuyệt như vậy, tựa hồ là chuyện đã được dự báo từ lâu, không có gì đáng ngạc nhiên, không có gì cần khẩn trương.
Lý Uyên chỉ ngồi giữa cung vàng điện ngọc buông một câu “Hồ đồ!”, rồi cũng không có quyết sách gì cả, chỉ phái ngự y đến Tần Vương Phủ chẩn bệnh cho Tần Vương, cũng không cho người đến Đông cung hỏi tội Thái tử, ông tựa hồ chỉ là bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, không phán đoán, không thắc mắc. Không ai biết tâm tư hoàng đế bệ hạ ra sao, cho dù triều đình văn võ ai cũng muốn biết rốt cuộc hoàng thượng đứng ở phe nào giữa hai huynh đệ họ, hay là, còn có tính toán nào khác nữa.
Ánh dương quang chiếu vào phòng có chút chói mắt, Lý Thế Dân vừa tỉnh lại liền vô thức đưa cánh tay lên che trước mặt, đây là lúc nào, đây là nơi nào? Hắn còn nhớ mình đang dự tiệc ở Đông cung của đại ca, sau đó…
“Vương gia, thế nào rồi?” Vương phi Trưởng Tôn thị cúi đầu khẽ hỏi.
Giữa mông lung, nhìn thấy vẻ mặt nữ nhân lo lắng, trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ quái. Hắn vươn tay, định bắt lấy thứ gì, nhưng giữa hư không chỉ bắt được một cổ tay nhỏ dài như ngọc, không đủ khiến hắn cảm thấy an ổn. Ngón tay hữu lực siết chặt lại, ngữ âm có chút mơ màng, “Ca…”
Sóng mắt lưu chuyển mang theo đau thương vô hạn, nàng khẽ vuốt gương mặt của chồng, “Không có việc gì nữa rồi, không có việc gì nữa rồi, tất cả rồi sẽ tốt đẹp…” Lời còn chưa nói xong, lệ đã như trân châu chan khắp mặt.
Nàng đã từng cho rằng, Tần Vương kiên định quật cường không gì sánh được, lại không biết từ lúc nào đã bắt đầu minh bạch, chồng của nàng, cũng có một mặt cực kỳ yếu đuối, mà mỗi khi như vậy, người bị mọi người cho là hung thủ kia, lại luôn là phương thức trị liệu tốt nhất.
Tạo vật trêu người, lấy gì chống đỡ đây?
Mỗi lần đứng dưới bậc thềm cung điện này, Ngụy Trưng luôn có một cảm giác bất an khó tả. Cho toàn bộ mọi người lui ra, chỉ để lại một mình hắn trong điện, trong lòng Thái tử đến tột cùng là nghĩ cái gì, hắn không thể nào nghĩ ra.
Người này, tựa như dòng suối, quá trong suốt, quá sáng tỏ, rồi lại tựa như phủ một tầng sương mù, khiến người không sao nhìn thấu, không sao hiểu rõ tâm y.
“Ngụy Trưng, chinh phạt lần này, ngươi không có ý kiến gì sao? Vì sao vẫn trầm mặc không nói?” Lý Kiến Thành ngồi ở ngôi cao, thanh âm bình tĩnh như thường.
Ngụy Trưng gật đầu, không cần phải nghĩ nhiều, “Toàn bộ quyết định đều ở trong lòng điện hạ, Ngụy Trưng không dám vọng ngôn.”
Lý Kiến Thành dừng động tác nâng chén trà, mâu trung chớp động nhìn xuống dưới thềm điện.
“Khi nào thì ngươi đã học được cách ăn nói này?” Ngữ khí của y hoàn toàn không khách khí.
Ngụy Trưng không hốt hoảng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp kia, thanh âm vô cùng kiên định, “Lúc đầu trên đại điện, khi tranh cho được binh quyền cho Tề Vương, trong lòng điện hạ tự có tính toán cho thời gian tới, tăng cường thế lực của Tề Vương, đoạt binh quyền của Tần Vương, kỳ thực…”
“Kỳ thực vì sao?”
“Người dụng binh, thật mà hư, hư mà thật, đối với một đế quốc chưa thống nhất mà nói, Tần Vương dĩ nhiên thường xuyên thắng lợi, nhưng không thể vĩnh viễn thắng lợi, càng không thể vì điện hạ mà vĩnh viễn thắng lợi, soái không thể chỉ có một, tướng không thể chỉ có trăm, cho nên… Tính toán trong lòng điện hạ, Ngụy Trưng hà tất phải đứng trước mặt mọi người mà nhiều lời.”
Lý Kiến Thành mỉm cười lộ ra chút thoải mái hiếm thấy, bàn tay cầm chén rượu cũng thả lỏng hơn. Y quả thực không chọn sai người, tài hoa xuất chúng, khôn khéo giỏi giang, lại dám giận dám nói, mặc dù khó tránh khỏi cứng quá dễ gẫy, nhưng đây cũng chính là cánh tay đắc lực của Đại Đường trong thời gian tới.
“Nếu đã biết tâm tư của ta, vậy ngươi chỉ điểm cho Tề Vương một chút, nó không cẩn thận được như ngươi.” Người bên cạnh y, ngoại trừ Lục Tuấn, có lẽ chỉ còn Ngụy Trưng này là có thể đọc được tâm y.
“Vâng.” Ngụy Trưng khom người nhận lệnh.
“Còn nữa…” Lý Kiến Thành nhẹ nhàng hít một hơi, biết rõ lo lắng của mình không thừa, “Nói cho Nguyên Cát, hành sự không thể nóng nảy, dù sao kẻ thù bên ngoài còn đó, dưa hái xanh không ngọt, làm gì cũng phải có chừng mực.”
“Vâng.” Ngụy Trưng lần thứ hai khom người hành lễ, sau đó lui về phía sau vài bước, xoay người ra khỏi điện.
“Chờ một chút.”
Ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước, lần thứ hai Lý Kiến Thành nâng chén trà lên miệng, thế nhưng, lời nói ra…
“Tướng tuy khó cầu, nhưng khi cần cũng phải giết gà dọa khỉ, tiên phong La Thành kia xem ra không cần quá câu nệ. Nói với Tề Vương, đừng để hắn trở lại.”
Một câu nói ngắn gọn lại khiến Ngụy Trưng toát ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn tinh tường nghe được tim mình đập mạnh thế nào, ngây ngốc đứng đó một hồi lâu không biết phải phản ứng ra sao, muốn xoay người quay đầu lại, nhưng sau cùng cũng không có làm. Hắn biết, lúc này, hắn sẽ không thể thăm dò ra được bất cứ biểu tình gì trên gương mặt kia.
“Vâng.” Một lần nữa đáp lời, dứt khoát mà kiên quyết.
Màn che bên người nhẹ nhàng đong đưa, chén trà đặt ở trên bàn tỏa hương theo gió, chung quy có bao nhiêu chuyện sẽ còn tiếp diễn? Có bao nhiêu sinh mệnh, sẽ bởi vì mục tiêu của y mà biến mất vô hình? Thực sự, không còn cách nào khác, mặc cho các ngươi hận ta, hận xong kiếp này hận đến kiếp sau, vĩnh viễn hận như vậy cũng được!
----------------
Rốt cuộc là thế nào đây? Thành lớn muốn giết Thành nhỏ, phen này Thành nhỏ không thoát được rồi. Thật muốn có một tia hi vọng Thành lớn hồi tâm chuyển ý, thế nhưng, lịch sử đã vậy, Thành nhỏ chắc chắn chết tại trận chiến này, không còn lối thoát nào khác.
Tại sao cứ phải làm khổ mình như vậy?
Danh sách chương