Lục Duệ nghĩ rất xa, hắn biết mình không có khả năng vĩnh viễn ở vị trí thư ký mãi, sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ đến hương trấn, thậm chí đi tới chổ xa hơn.

Nếu như mình có thể đến giúp đỡ ra một nhóm xí nghiệp giống như Lý Hoành, đối với bố cục sau này của mình sẽ có lợi rất lớn.
Theo bố cục trong lòng Lục Duệ, trong mười năm sau này, hắn hoàn toàn có nắm chắc xây dựng ra một đế quốc thương nghiệp khổng lồ, chỉ bất quá cái xí nghiệp này phải nắm giữ trong người mà mình có thể tín nhiệm được, bằng không rất có khả năng một cước đạp bay mình.
Theo hắn thấy, Lý Chí Cường cũng là người được chọn tốt nhất để nắm giữ đế quốc thương nghiệp này, dù sao giao tình của hắn với mình cũng có, hơn nữa xuất thân của cha con Lý Chí Cường cũng quyết định bọn họ không có chổ dựa trong quan trường, chỉ có thể lựa chọn dựa vào mình.
"Chú Lý, chú có nghĩ là làm cho sự nghiệp của mình kiêu ngạo?"
Lý Hoành thoáng cái ngây ngẩn cả người, không ngờ rằng Lục Duệ sẽ nói ra lời như thế, tuy rằng biết Lục Duệ lúc này thành quý nhân trong quan trường khu Đông Phong rất có thể có biện pháp kiếm tiền, như vậy xem ra rất có khả năng là Âu Văn Hải tiết lộ cho hắn tin tức.
Cười ha ha, Lý Hoành gật đầu nói: "Coi con nói kìa, nào có ai không muốn phát tài chứ?"
Ông không phải ngu ngốc, nếu Lục Duệ có thể nói ra, khẳng định là buôn bán kiếm tiền, cái mình cần làm đơn giản cũng là phối hợp mà thôi.

Tối đa khi kiếm tiền, chia chút chỗ tốt cho hắn là được.

Nhìn nụ cười của ông ta, Lục Duệ biết Lý Hoành khẳng định là nghĩ sai, bất quá cái này cũng là nhân chi thường tình, không ai sẽ cho rằng mình có thể có biện pháp nào khiến cho ông ta phát tài, ánh mắt chuyển động, Lục Duệ cười nói: "Trước không vội, hai tháng này phỏng chừng sẽ có người đến mua khối đất của chúng ta, chú nhớ kỹ lời của con, không nên chào giá cao, một mẫu đất năm mươi đến sáu mươi ngàn là được, chúng ta kiếm tiền cũng phải nhường cho người ta có tiền kiếm."
Lý Hoành gật đầu, ông kinh thương nhiều năm, tự nhiên rõ ràng làm việc phải lưu lại đường lui.
"Cường tử, cậu gần đây cũng đừng chạy loạn, hỗ trợ ba của cậu đi, tập trung một chút." Lục Duệ quay đầu, nói với Lý Chí Cường vẻ mặt cười cười.
Lý Chí Cường ngẩn ra, mặc dù có chút nghi hoặc, bất quá vẫn gật đầu.

Từ nhỏ trong mấy người bọn họ, Lục Duệ đã là nhân vật ra lệnh, mấy người bọn họ đã sớm thành thói quen nghe theo Lục Duệ chỉ huy, dù sao người này chưa bao giờ làm cho người nhà chịu thiệt.
Nghe được Lục Duệ dặn dò Lý Chí Cường, Lý Hoành hơi nhíu mày, nhìn Lục Duệ nghi hoặc nói: "Tiểu Duệ, con đừng trách chú Lý nhát gan, con nói rõ với chú một chút đi, rốt cục muốn làm cái gì?"
Lục Duệ cười có chút áy náy, lúc này mới nhớ Lý Hoành dù sao không phải Lý Chí Cường, quan hệ với mình còn chưa có sâu như vậy, hắn cười cười, chỉ vào tin tức trên TV nhà mình nói: "Chú Lý, không có việc gì xem tin tức nhiều một chút, rất có lợi."
Lý Hoành vừa định nói, nhưng nhớ tới Điền Mẫn Chính dặn dò mình, lúc tới, Điền Mẫn Chính nói qua, mặc kệ Lục Duệ nói cái gì, mình chỉ cần làm theo là được.

Tiền đồ của người thanh niên này sau này tuyệt đối là không thể đo lường, có thể tạo quan hệ với hắn, đối với sinh ý nhà mình mà nói tuyệt đối là trăm lợi mà không có một hại.
Nghĩ tới đây, Lý Hoành không chút nào chần chờ gật đầu nói: "Con yên tâm, quay đầu về chú sẽ bắt đầu gom tiền mặt, con cho chú một lời chắc chắn, đại khái lúc nào cần?"
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Lục Duệ trầm giọng nói: "Chậm nhất là trước quốc khánh, có thể gom góp được bao nhiêu thì gom góp bấy nhiêu, nếu như có thể, nghĩ biện pháp vay ngân hàng cũng có thể.

Nói như thế, chú Lý, lần này chú đầu tư càng nhiều thì kiếm cũng càng nhiều."
Lý Hoành còn chưa nói gì, một bên Lý Chí Cường hơi có chút chần chờ nói: "Đầu gỗ, cậu có thể nói rõ chút không, cái này nếu như lỡ như có sai lầm, nhà của chúng tôi sẽ tiêu."
Lục Duệ thản nhiên cười, "Cậu yên tâm, cho dù các người đền hết, chỉ cần Lục Duệ tôi còn một ngày, nhất định có thể bảo vệ cậu rất nhanh.

Không nói cái khác, chỉ nói năm ấy cậu thay tôi đỡ đao, tôi cũng không thể để cho các người chịu thiệt."

Nghe hắn nói như thế, Lý Chí Cường liền không lên tiếng.

Mặc dù là Hàn Thục Hà và Lý Hoành hai người cũng lâm vào im lặng.
Lục Duệ cùng Lý Chí Cường hai người là bạn bè từ tiểu học đến sơ trung, năm đó tại sơ trung lúc mỗi ngày cùng nhau đi học, bạn tốt như hình với bóng.

Lý Chí Cường từ nhỏ tính cách phô trương, hơn nữa trong nhà lại có tiền, luôn luôn thích gây sự sinh sự.

Bình thường hay đánh nhau với người ta, chọc không ít tai họa.
Có một lần, bởi vì đánh nhau với một người ngoài trường học, chọc vào một đám lưu manh vô lại, hai người bị đối phương chặn lại trong một ngõ nhỏ.
Lục Duệ đến bây giờ đều nhớ kỹ Lý Chí Cường đối mặt hơn mười tên lưu manh cầm đao trong tay thái độ lạnh lùng đến nỗi làm cho trái tim băng giá: "Lão tử ngày hôm nay chấp nhận thua, bọn mày muốn làm gì tao đều được, thế nhưng không thể đụng đến anh em của tao, bằng không, tao chết cũng có thể kéo một người lót lưng."
Tên đầu lĩnh lưu manh cũng là một nhân vật hung hãn, dù đã chém Lý Chí Cường ba đao, mắt thấy đối phương mất đi năng lực phản kháng, dĩ nhiên còn muốn động thủ, không ngờ rằng lúc này, Lục Duệ vẫn im lặng không nói hình như một đầu gỗ trong giây lát nhào đánh tới hắn, liều mạng chịu một đao của đối phương ở sau lưng, một chiêu khống chế tên lưu manh đầu lĩnh kia.
Nói là khống chế, thật ra cũng là Lục Duệ cầm một con dao gọt trái cây nhỏ, để vào trên cổ của đối phương mà thôi.
Làm cho ngoài ý muốn chính là, Lục Duệ một câu cũng không nói, đâm liền ba nhát trên người tên lưu manh, hơn nữa rất có chừng mực lựa chọn những chổ không phải yếu hại, sau đó mới lạnh lùng nhìn chằm chằm đám lưu manh đối diện có chút kinh hoảng, vẫn như cũ không có một chút âm thanh.
Đám lưu manh đã choáng váng, tất cả mọi người nhìn phía sau lưng Lục Duệ bị chém một đao, thế nhưng tên nhóc này hình như không có cảm giác đau, chỉ là dùng dao đâm lão đại mình, nhìn mình giống như thấy người chết.

Không ai hoài nghi, nếu như bọn họ còn dám tiến về phía trước một bước, đứa nhỏ nhìn qua hào hoa phong nhã vẻ mặt hòa khí có thể lần thứ hai vung tay hay không.
Cứng sợ mạnh, mạnh sợ liều.

Những tên côn đồ này rốt cục không khống chế sợ hãi trong lòng, ầm ầm bỏ chạy, ngay cả tên lão đại cũng rốt cục không nhịn được khóc lóc cầu xin Lục Duệ tha thứ.
Sau đó, Lý Hoành mang theo người của mình chạy tới, chỉ nhìn thấy Lục Duệ giống như một đầu gỗ như nhau đứng bên cạnh Lý Chí Cường đang ở quỳ trên mặt đất, thần tình vẫn lạnh lùng như trước, thẳng đến thấy mình trong nháy mắt, mới bỗng nhiên trầm tĩnh lại, thoáng cái hôn mê ngã xuống.
Sở dĩ quan hệ của Lục Duệ và Lý Chí Cường thân mật như vậy, là vì nguyên nhân này.
"Nếu tiểu Duệ con nói như thế, vậy chú sẽ cược, quay đầu lại chú đi tìm lãnh đạo xã thương lượng, xem có thể mượn nhiều một chút hay không." Lý Hoành châm một điếu thuốc lá, khẽ cắn môi nói.
Lục Duệ gật đầu, nói với Lý Hoành: "Hôm nào con đem bảng kế hoạch cho chú Lý, chuyện còn lại chú cùng Cường tử thương lượng làm là được.

Chú cũng biết, con là phải đi con đường làm quan, chuyện trên thương nghiệp, con chỉ có thể cho chú chút kiến nghị mà thôi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện