Internet vào năm 2001, đối với phần lớn người ở Mộc Dương mà nói, vẫn đều là thứ khá xa lạ, hẳn coi như chỉ là một chuyện mới mà thôi.
Tại khu Đông Phong này, muốn lắp đặt mạng, còn cần phải đi tìm bưu cục, Lưu Duệ cũng không có thời gian rãnh đi bưu cục làm gì, cho nên thẳng thắn nhờ Hà Đông Tiến hỗ trợ làm giúp.
Hà Đông Tiến cười gật đầu, đối với loại thỉnh cầu có thể kéo gần quan hệ của mình cùng Lục Duệ, gã hiện tại là vui lòng cống hiến sức lực.
Đưa Hà Đông Tiến đến đại viện chính phủ khu, Lục Duệ bảo Trịnh Vĩnh Thành lái chiếc Santana 2000 đi nhà Âu Văn Hải.
Đồ của Âu Văn Hải cũng không nhiều, ngoại trừ một đống sách lớn, cũng chỉ có một vài thứ đơn giản.
Vợ của ông Từ Lệ là bác sĩ của bệnh viện nhân dân thành phố Mộc Dương, hai người có một căn nhà ở tại khu vực thành thị, đứa nhỏ đang học đại học bên ngoài, cho nên Âu Văn Hải thẳng thắn tự mình đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy khu trưởng nên Hạ Phi có chút khẩn trương trương, lúc thấy Âu Văn Hải suýt nữa nói không ra lời, nhưng thật ra lúc Âu Văn Hải nghe Lục Duệ giới thiệu Trịnh Vĩnh Thành là tài xế của Lý Hiếu Đức, hơi sửng sốt, thế nhưng không có biểu hiện ra bất mãn, mà là rất nhiệt tình vỗ vỗ vai của Trịnh Vĩnh Thành nói: "Sau này sẽ phiền phức cậu."
Trịnh Vĩnh Thành liền nói không dám, mọi người giúp Âu Văn Hải dọn đồ, nhanh chóng đi tới căn nhà mà chính phủ khu phân phối cho Âu Văn Hải.
Bởi vì có bảo mẫu dọn dẹp, ở đây có vẻ rất sạch sẽ.
Trịnh Vĩnh Thành cùng Hạ Phi hỗ trợ thu dọn đơn giản một chút rồi cáo từ rời đi, trong phòng chỉ còn lại có Lục Duệ và Âu Văn Hải hai người.
Sắc mặt của Âu Văn Hải trở nên nghiêm túc lên, nhìn Lục Duệ nói: "Tiểu Lục, chuyện gì xảy ra? Vì sao chọn tài xế của Lý Hiếu Đức?"
Ông thật ra không để ý mình dùng người nào làm tài xế, chỉ bất quá Lý Hiếu Đức là bởi vì tham ô nên bị mất chức điều tra, người tài xế này trên người có sạch sẽ hay không cũng không chắc, Lục Duệ lựa chọn người như vậy làm tài xế cho mình, có thể ảnh hưởng không tốt hay không?
Lục Duệ nghe được câu hỏi của Âu Văn Hải chỉ cười nhạt, cung kính hồi đáp: "Bất quá chỉ là một người tài xế mà thôi, trong mọi người ở phòng xe chỉ có hắn thích hợp nhất."
Âu Văn Hải nhướng mày, "Sao nói như vậy?"
"Làm tài xế của Lý Hiếu Đức năm năm, bên kiểm tra kỷ luật không có thẩm tra ra vấn đề của hắn, có thể chứng minh phẩm hạnh của người này.
Xuất thân từ lính xuất ngũ, kỹ thuật vượt qua thử thách.
Quan trọng nhất là, hắn theo Lý Hiếu Đức năm năm, đối với mấy vấn đề của chính phủ khu Đông Phong thậm chí còn vượt xa Hà Đông Tiến.
Mặt khác, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lúc người khác cần nhất ngài giúp đỡ một chút, tôi tin tưởng, hắn sau này sẽ là tài xế trung thành nhất của ngài."
Lục Duệ thản nhiên đối mặt ánh mắt thăm dò của Âu Văn Hải, một phen chậm rãi mà nói, Âu Văn Hải không nhịn được liên tục gật đầu.
Một người nếu như tán thưởng một người khác, chỉ cần đối phương làm những chuyện như vậy có thể có lý do hợp lý, như vậy người bị động tiếp thu sẽ lựa chọn tin tưởng đối phương, như Âu Văn Hải hiện tại, Lục Duệ theo người ở bên ngoài xem ra là lúc Âu Văn Hải cần nhất, lựa chọn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến cho Âu Văn Hải trong lúc cho rằng tất cả mọi người sẽ ruồng bỏ mình, tìm được một phần cảm giác được tôn trọng.
Cho nên mặc dù đối với chủ trương của Lục Duệ tự có chút bất mãn, thế nhưng Âu Văn Hải vẫn là lựa chọn tin tưởng Lục Duệ, bởi vì ông biết, Lục Duệ sẽ không hại mình.
Huống chi Lục Duệ nói quả thật có đạo lý, nếu như có thể thật sự thu phục Trịnh Vĩnh Thành, vậy đối với Âu Văn Hải hai mắt một bôi đen nhậm chức khu trưởng, tác dụng là rõ ràng.
Dù sao Hà Đông Tiến là người của chính phủ khu, đối với chuyện của bên cạnh Lý Hiếu Đức, cũng không lý giải, ngược lại không bằng Trịnh Vĩnh Thành tài xế biết được nhiều.
Thở dài một hơi, Âu Văn Hải đưa tay cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm, nói với Lục Duệ: "Cậu nói xem, ngày hôm qua họp công tác khu trưởng có cảm tưởng gì?"
Lục Duệ sửng sốt, tựa như không ngờ rằng Âu Văn Hải sẽ hỏi mình như vậy, lúc chần chờ chợt nghe đến Âu Văn Hải nói tiếp: " Người mà tôi chân chính có thể tín nhiệm tại chính phủ khu, cũng chỉ có cậu! Tuy rằng cậu vừa tiến vào quan trường, rất nhiều thứ đều không rõ, bất quá nếu tôi không tìm được người nào, vậy không thể làm gì khác hơn là hai người chúng ta ở chỗ này nhắm mắt làm liều.
Cho nên, cậu cứ yên tâm lớn mật nói, không sợ nói sai cái gì."
"Họp công tác khu trưởng.
.
." Lục Duệ trong miệng lập lại lời nói mới vừa rồi của Âu Văn Hải, nhưng không có lập tức trả lời, chỉ là có chút xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, tựa như đang tự hỏi cái gì.
Âu Văn Hải cũng không nóng nảy, cứ như vậy nhìn Lục Duệ đờ ra.
Ông sở dĩ lựa chọn tham vấn Lục Duệ, cùng lúc là bởi vì quả thật không có người có thể phân tích việc này với ông, mặt khác, cũng là vì khảo nghiệm Lục Duệ một chút.
Dù sao nhà mình có chuyện nhà mình biết, có Hàn Định Bang, mình từng bước thăng chức là sắp tới.
Mà Lục Duệ người thanh niên này, sau này mình sẽ tăng mạnh bồi dưỡng.
Chờ mình qua vài năm điều đi, khẳng định phải đem hắn đặt xuống dưới.
Mà làm một người quan viên, trí tuệ chính trị là phải có, bằng không mặc dù có mình và Hàn Định Bang ở phía sau làm chỗ dựa, cũng sẽ bị đối thủ đấu suy sụp.
Lục Duệ trong đầu nhanh chóng chớp động về hình ảnh buổi chiều họp công tác khu trưởng ngày hôm qua, cuối cùng dừng hình ảnh tại tranh chấp giữa thường vụ phó khu trưởng Trần Quốc Dân cùng phó khu trưởng Chiêm Hải Yến về chọn người của cục trưởng tài chính, xem ra họp công tác ngày hôm qua, vấn đề nằm ở chổ chọn cục trưởng tài chính.
Vừa nghĩ đến người phía sau của hai vị phó khu trưởng, Lục Duệ trong lòng bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang, bật thốt lên nói: "Tam Quốc Diễn Nghĩa!"
"Tam Quốc Diễn Nghĩa?"
Âu Văn Hải ngẩn ra, ánh mắt nhìn Lục Duệ tràn ngập nghi hoặc, tựa như không rõ hắn đang nói cái gì, bất quá vẫn lẳng lặng nhìn hắn, đợi hắn giải thích.
Lục Duệ nở nụ cười ha ha, bình tĩnh nói với Âu Văn Hải: "Cũng là Tam Quốc! Khu trưởng, ngài không cảm thấy khu Đông Phong chúng ta lúc này, thật giống như Tam Quốc sao?"
Nghe cái này giải thích, Âu Văn Hải tự nhiên rõ ràng là chuyện gì xảy ra, bất quá còn có chút không giải thích được hỏi: "Ý của cậu là, bảo tôi học Lưu Bị? Liên Ngô kháng Tào?"
Lục Duệ lắc đầu, vẻ mặt cười khổ nói: "Nói ngài không thích nghe, với thực lực hiện tại của ngài, ngay cả Lưu Bị cũng không được, chưa nói tới kháng Tào."
Bất đắc dĩ gật đầu, Âu Văn Hải thở dài một hơi.
Ông tự nhiên rõ ràng tình cảnh lúc này của mình.
Làm cái đinh của bí thư thị ủy Lý Minh Quốc an tiến vào khu Đông Phong, ông lúc này ngoại trừ Lục Duệ là tuyệt đối tâm phúc, cũng chỉ có hai người thủ hạ vừa dựa vào mình là Hà Đông Tiến và Điền Mẫn Chính.
Ngay cả việc chọn người của của cục trưởng cục tài chính khu do mình quản, đều phải khiến cho hai thế lực khác nhắc tới, có thể thấy được lúc này Âu Văn Hải thực lực cực kém.
Hơn nữa, mình lúc này chỉ là đại diện khu trưởng, cần trải qua phê chuẩn.
Nếu như trong nửa năm xảy ra cái gì, rất có khả năng sẽ bị người lôi xuống ngựa.
Nghĩ tới đây, Âu Văn Hải trên mặt không khỏi lộ ra một vẻ u sầu.
Một bên Lục Duệ thấy ông ta như vậy, cười hắc hắc nói: "Khu trưởng, ngài có nghĩ là đem tài quyền nắm trong tay của mình?".
Tại khu Đông Phong này, muốn lắp đặt mạng, còn cần phải đi tìm bưu cục, Lưu Duệ cũng không có thời gian rãnh đi bưu cục làm gì, cho nên thẳng thắn nhờ Hà Đông Tiến hỗ trợ làm giúp.
Hà Đông Tiến cười gật đầu, đối với loại thỉnh cầu có thể kéo gần quan hệ của mình cùng Lục Duệ, gã hiện tại là vui lòng cống hiến sức lực.
Đưa Hà Đông Tiến đến đại viện chính phủ khu, Lục Duệ bảo Trịnh Vĩnh Thành lái chiếc Santana 2000 đi nhà Âu Văn Hải.
Đồ của Âu Văn Hải cũng không nhiều, ngoại trừ một đống sách lớn, cũng chỉ có một vài thứ đơn giản.
Vợ của ông Từ Lệ là bác sĩ của bệnh viện nhân dân thành phố Mộc Dương, hai người có một căn nhà ở tại khu vực thành thị, đứa nhỏ đang học đại học bên ngoài, cho nên Âu Văn Hải thẳng thắn tự mình đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy khu trưởng nên Hạ Phi có chút khẩn trương trương, lúc thấy Âu Văn Hải suýt nữa nói không ra lời, nhưng thật ra lúc Âu Văn Hải nghe Lục Duệ giới thiệu Trịnh Vĩnh Thành là tài xế của Lý Hiếu Đức, hơi sửng sốt, thế nhưng không có biểu hiện ra bất mãn, mà là rất nhiệt tình vỗ vỗ vai của Trịnh Vĩnh Thành nói: "Sau này sẽ phiền phức cậu."
Trịnh Vĩnh Thành liền nói không dám, mọi người giúp Âu Văn Hải dọn đồ, nhanh chóng đi tới căn nhà mà chính phủ khu phân phối cho Âu Văn Hải.
Bởi vì có bảo mẫu dọn dẹp, ở đây có vẻ rất sạch sẽ.
Trịnh Vĩnh Thành cùng Hạ Phi hỗ trợ thu dọn đơn giản một chút rồi cáo từ rời đi, trong phòng chỉ còn lại có Lục Duệ và Âu Văn Hải hai người.
Sắc mặt của Âu Văn Hải trở nên nghiêm túc lên, nhìn Lục Duệ nói: "Tiểu Lục, chuyện gì xảy ra? Vì sao chọn tài xế của Lý Hiếu Đức?"
Ông thật ra không để ý mình dùng người nào làm tài xế, chỉ bất quá Lý Hiếu Đức là bởi vì tham ô nên bị mất chức điều tra, người tài xế này trên người có sạch sẽ hay không cũng không chắc, Lục Duệ lựa chọn người như vậy làm tài xế cho mình, có thể ảnh hưởng không tốt hay không?
Lục Duệ nghe được câu hỏi của Âu Văn Hải chỉ cười nhạt, cung kính hồi đáp: "Bất quá chỉ là một người tài xế mà thôi, trong mọi người ở phòng xe chỉ có hắn thích hợp nhất."
Âu Văn Hải nhướng mày, "Sao nói như vậy?"
"Làm tài xế của Lý Hiếu Đức năm năm, bên kiểm tra kỷ luật không có thẩm tra ra vấn đề của hắn, có thể chứng minh phẩm hạnh của người này.
Xuất thân từ lính xuất ngũ, kỹ thuật vượt qua thử thách.
Quan trọng nhất là, hắn theo Lý Hiếu Đức năm năm, đối với mấy vấn đề của chính phủ khu Đông Phong thậm chí còn vượt xa Hà Đông Tiến.
Mặt khác, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lúc người khác cần nhất ngài giúp đỡ một chút, tôi tin tưởng, hắn sau này sẽ là tài xế trung thành nhất của ngài."
Lục Duệ thản nhiên đối mặt ánh mắt thăm dò của Âu Văn Hải, một phen chậm rãi mà nói, Âu Văn Hải không nhịn được liên tục gật đầu.
Một người nếu như tán thưởng một người khác, chỉ cần đối phương làm những chuyện như vậy có thể có lý do hợp lý, như vậy người bị động tiếp thu sẽ lựa chọn tin tưởng đối phương, như Âu Văn Hải hiện tại, Lục Duệ theo người ở bên ngoài xem ra là lúc Âu Văn Hải cần nhất, lựa chọn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến cho Âu Văn Hải trong lúc cho rằng tất cả mọi người sẽ ruồng bỏ mình, tìm được một phần cảm giác được tôn trọng.
Cho nên mặc dù đối với chủ trương của Lục Duệ tự có chút bất mãn, thế nhưng Âu Văn Hải vẫn là lựa chọn tin tưởng Lục Duệ, bởi vì ông biết, Lục Duệ sẽ không hại mình.
Huống chi Lục Duệ nói quả thật có đạo lý, nếu như có thể thật sự thu phục Trịnh Vĩnh Thành, vậy đối với Âu Văn Hải hai mắt một bôi đen nhậm chức khu trưởng, tác dụng là rõ ràng.
Dù sao Hà Đông Tiến là người của chính phủ khu, đối với chuyện của bên cạnh Lý Hiếu Đức, cũng không lý giải, ngược lại không bằng Trịnh Vĩnh Thành tài xế biết được nhiều.
Thở dài một hơi, Âu Văn Hải đưa tay cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm, nói với Lục Duệ: "Cậu nói xem, ngày hôm qua họp công tác khu trưởng có cảm tưởng gì?"
Lục Duệ sửng sốt, tựa như không ngờ rằng Âu Văn Hải sẽ hỏi mình như vậy, lúc chần chờ chợt nghe đến Âu Văn Hải nói tiếp: " Người mà tôi chân chính có thể tín nhiệm tại chính phủ khu, cũng chỉ có cậu! Tuy rằng cậu vừa tiến vào quan trường, rất nhiều thứ đều không rõ, bất quá nếu tôi không tìm được người nào, vậy không thể làm gì khác hơn là hai người chúng ta ở chỗ này nhắm mắt làm liều.
Cho nên, cậu cứ yên tâm lớn mật nói, không sợ nói sai cái gì."
"Họp công tác khu trưởng.
.
." Lục Duệ trong miệng lập lại lời nói mới vừa rồi của Âu Văn Hải, nhưng không có lập tức trả lời, chỉ là có chút xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, tựa như đang tự hỏi cái gì.
Âu Văn Hải cũng không nóng nảy, cứ như vậy nhìn Lục Duệ đờ ra.
Ông sở dĩ lựa chọn tham vấn Lục Duệ, cùng lúc là bởi vì quả thật không có người có thể phân tích việc này với ông, mặt khác, cũng là vì khảo nghiệm Lục Duệ một chút.
Dù sao nhà mình có chuyện nhà mình biết, có Hàn Định Bang, mình từng bước thăng chức là sắp tới.
Mà Lục Duệ người thanh niên này, sau này mình sẽ tăng mạnh bồi dưỡng.
Chờ mình qua vài năm điều đi, khẳng định phải đem hắn đặt xuống dưới.
Mà làm một người quan viên, trí tuệ chính trị là phải có, bằng không mặc dù có mình và Hàn Định Bang ở phía sau làm chỗ dựa, cũng sẽ bị đối thủ đấu suy sụp.
Lục Duệ trong đầu nhanh chóng chớp động về hình ảnh buổi chiều họp công tác khu trưởng ngày hôm qua, cuối cùng dừng hình ảnh tại tranh chấp giữa thường vụ phó khu trưởng Trần Quốc Dân cùng phó khu trưởng Chiêm Hải Yến về chọn người của cục trưởng tài chính, xem ra họp công tác ngày hôm qua, vấn đề nằm ở chổ chọn cục trưởng tài chính.
Vừa nghĩ đến người phía sau của hai vị phó khu trưởng, Lục Duệ trong lòng bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang, bật thốt lên nói: "Tam Quốc Diễn Nghĩa!"
"Tam Quốc Diễn Nghĩa?"
Âu Văn Hải ngẩn ra, ánh mắt nhìn Lục Duệ tràn ngập nghi hoặc, tựa như không rõ hắn đang nói cái gì, bất quá vẫn lẳng lặng nhìn hắn, đợi hắn giải thích.
Lục Duệ nở nụ cười ha ha, bình tĩnh nói với Âu Văn Hải: "Cũng là Tam Quốc! Khu trưởng, ngài không cảm thấy khu Đông Phong chúng ta lúc này, thật giống như Tam Quốc sao?"
Nghe cái này giải thích, Âu Văn Hải tự nhiên rõ ràng là chuyện gì xảy ra, bất quá còn có chút không giải thích được hỏi: "Ý của cậu là, bảo tôi học Lưu Bị? Liên Ngô kháng Tào?"
Lục Duệ lắc đầu, vẻ mặt cười khổ nói: "Nói ngài không thích nghe, với thực lực hiện tại của ngài, ngay cả Lưu Bị cũng không được, chưa nói tới kháng Tào."
Bất đắc dĩ gật đầu, Âu Văn Hải thở dài một hơi.
Ông tự nhiên rõ ràng tình cảnh lúc này của mình.
Làm cái đinh của bí thư thị ủy Lý Minh Quốc an tiến vào khu Đông Phong, ông lúc này ngoại trừ Lục Duệ là tuyệt đối tâm phúc, cũng chỉ có hai người thủ hạ vừa dựa vào mình là Hà Đông Tiến và Điền Mẫn Chính.
Ngay cả việc chọn người của của cục trưởng cục tài chính khu do mình quản, đều phải khiến cho hai thế lực khác nhắc tới, có thể thấy được lúc này Âu Văn Hải thực lực cực kém.
Hơn nữa, mình lúc này chỉ là đại diện khu trưởng, cần trải qua phê chuẩn.
Nếu như trong nửa năm xảy ra cái gì, rất có khả năng sẽ bị người lôi xuống ngựa.
Nghĩ tới đây, Âu Văn Hải trên mặt không khỏi lộ ra một vẻ u sầu.
Một bên Lục Duệ thấy ông ta như vậy, cười hắc hắc nói: "Khu trưởng, ngài có nghĩ là đem tài quyền nắm trong tay của mình?".
Danh sách chương