Lục Duệ đáng thương phát hiện mình sững sờ là bị cảnh trước mắt này khiến cho không nói gì, lẽ nào nói rằng mình vừa rồi vừa cảm giác tỉnh lại, thời gian rút lui mười lăm năm?
Không kịp cảm khái cảnh còn người mất thời gian biến thiên thay đổi, sau một khắc Lục Duệ trong giây lát nghĩ tới hôm nay hình như chính là ngày mọi người rời khỏi trường, cái này là một trò vui đùa của số phận, khiến cho mình dùng phương thức như vậy một lần nữa làm lại từ đầu? Hay hoặc là, mình căn bản chỉ là nằm một giấc mộng kỳ quái mà thôi?
Lúc này chính là thời điểm nóng nhất cả mùa hè, đối với các sinh viên chuẩn bị rời trường mà nói, là ngày cuối cùng bọn họ sinh hoạt trong nhà trường, bên trong này đa số người rời khỏi đây dần dần trở về bình thường, giống như Lục Duệ trong mộng, vài chục năm sau nhìn lại ngày hôm nay, Lục Duệ luôn luôn nghĩ mình tựa hồ như đã bỏ lỡ cái gì.

Thế nhưng khi hắn mang tâm tình kích động không gì sánh được nhìn ký túc xá và khu dạy học đại học trong trí nhớ quen thuộc, căn bản là không phát hiện ở đây có thứ gì mình lưu luyến.
Đối với hắn mà nói, tựa như chỉ có bảy người trước mặt đang mỉm cười với mình là có vẻ đặc biệt thân thiết một ít.
Bảy người này trước mắt, cũng là bảy bạn cùng phòng đại học của Lục Duệ, cũng là bảy bạn bè thân cận nhất sau đó của hắn.


Ở chỗ sâu trong ký ức, trong mấy người này, lão Thất mập mạp Tương Trí ngủ phía dưới mình sau khi tốt nghiệp được trong nhà an bài vào viện kiểm sát, sau đó còn lăn lộn đến vị trí cán bộ cấp xử, tuy rằng cán bộ cấp xử chỉ là ở viện kiểm sát.

Mà người bị mình dẫm lên chân gọi lão tam Trương Thành Công làm thương nhân, những người còn lại, có xuất ngoại, có làm giáo sư, mà nhớ kỹ lúc mình sống lại, lão nhị Triệu Đông Phương hình như vừa lên chức phó chủ biên tại toà soạn.
Mười lăm năm sau, liên lạc của mình cùng bạn đại học hầu như đã không có, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện thoại cho vài người, mới có thể nghe nói một chút cảnh ngộ của bọn họ.
"Lão đại, ngày hôm nay mày bị trúng gió hả, không phải nói phải về nhà cùng ba mẹ tao đàm phán sao?" .
Tương Trí nhìn người bạn trước mặt có chút đờ ra, không nhịn được mở miệng hỏi.

Bốn năm cùng sống, vài người trong phòng ngủ đã thân như anh em với nhau, đương nhiên biết Lục Duệ ngày hôm nay muốn làm cái gì.
Do dự một chút, Lục Duệ không có lập tức trả lời, mà là nhìn Tương Trí, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: "Lão Thất, mày thật muốn vào viện kiểm sát?" .
Cười hắc hắc, trên mặt Tương Trí lộ ra một biểu tình bất đắc dĩ.

"Lão đại, tuy rằng là làm tạm thời, thế nhưng ba mẹ tao thật vất vả nhờ quan hệ mới khiến cho tao đi vào, tao có thể không đi sao?" .
Lục Duệ nhìn chàng thai niên trước mắt vẻ mặt mập mạp thế nhưng tràn ngập ánh mặt trời, rất khó tưởng tượng rằn đây là người đàn ông sau vài chục năm sau tinh thần lúc nào cũng chán choừng, mỗi lần gặp mặt mình đều uống đến say mèm ra, hơi nhíu mày, Lục Duệ luôn cảm thấy mình tựa như nhớ tới một chuyện tình có quan hệ cùng Tương Trí, hơn nữa chuyện kia rất quan trọng, quan trọng đến nổi có thể ảnh hưởng tiền đồ của Tương Trí.


Thế nhưng lúc này tất cả đang quá mức quỷ dị, thậm chí còn có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời thật không nhớ rõ là chuyện gì.
Tương Trí thấy Lục Duệ không có trả lời mình, liền không nhiều lời nữa, biết rõ tính cách Lục Duệ hắn tự nhiên rõ ràng, Lục Duệ vô cùng mâu thuẫn đối với công tác mà trong nhà an bài, cùng lúc là nghĩ không bỏ xuống được tư thái sinh viên, về phương diện khác, còn bởi vì một nguyên nhân khác.
Đối với những thiên chi kiêu tử vừa tốt nghiệp đại học này mà nói, tiếng chuông thiên niên kỷ mới tựa như cách mình cũng không xa xôi, mộng tưởng mỹ lệ đối với những người tuổi trẻ ước mơ về tương lai hoàn mỹ này mà nói, cũng không phải cái loại hậu thế bị gió táp mưa sa không thể tránh được mà rụng rời tiều tụy.

Trong lòng bọn họ, đã có những kế hoạch về tương lai hoàn mỹ của mình, cho rằng mình có thể thay đổi số phận người bình thường, bởi vì bọn họ từ đầu đến cuối đều tin tưởng, mình là độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Đương nhiên, ngoại trừ Lục Duệ có chút hoảng hốt, không ai có thể đủ dự đoán đến, ngày sau kinh tế toàn cầu thay đổi, thời đại tin tức bùng nổ, áp lực vào nghề của xã hội trong tương lai thậm chí nghiêm trọng đến nổi khiến đại đa số sinh viên vừa tốt nghiệp chỉ có thể đủ đi ở tầng dưới chót, kiếm mỗi tháng tám trăm đồng tiền lương, mà người có kinh nghiệm xã hội phong phú ngược lại trở thành loại hình thích đến cơ quan nhàn hạ.
Mơ mơ màng màng Lục Duệ bị mấy người bạn bè lôi kéo, mọi người cùng nhau muốn đi tiễn đưa lão nhị Triệu Đông Phương, lúc ra đến cửa, bọn họ ngoài ý muốn gặp mấy nữ sinh, rất rõ ràng, các nàng vành mắt hồng hồng vừa rồi cũng tiễn biệt bạn học mình, lúc này đang chìm đắm trong bi thương.
Lòng dạ phụ nữ luôn luôn mẫn cảm, mắt thấy đang chuẩn bị qua mặt bọn họ, chợt nghe đến một âm thanh nói: "Lục Duệ, cậu có phải là nam nhân không!" .
Lục Duệ thoáng cái đã bị cái âm thanh này kéo từ hoảng hốt trong về hiện thực, nhìn cô gái trên mặt hơi có chút tàn nhang đối diện, nghĩ đến một cô gái tên là Hiểu Đồng, là bạn cùng phòng của bạn gái thời đại học của mình Đường Yên, cũng là nhân vật phong vân, không chỉ bởi vì đẹp, càng bởi vì tính cách rộng rãi, pha một chút nghịch ngợm đáng yêu, thậm chí khiến cho một vài nam sinh của các trường khác phải đến đây để “liệt diễm”.

Vài chục năm sau, mình tựa hồ nghe Triệu Đông Phương đề cập qua một lần, có người nói cô gái này cuối cùng gả cho một người nước ngoài, cầm thẻ xanh của nước Mỹ, có cuộc sống hạnh phúc mà mỹ mãn.

Về phần là vì thẻ xanh còn là vì ái tình, cái này thì không được biết rồi.
Mà đứng ở bên người cô ta, nhìn mình lộ ra vẻ mặt cười khổ tên là Đường Yên, là lúc đó, ặc, phải nói là bạn gái vừa chia tay hiện tại của Lục Duệ, Lục Duệ nhớ mang máng, mình bởi vì một đêm trước nói chuyện điện thoại không hợp ý kiến với cha mẹ, uống một đống rượu, say khướt theo mọi người đưa tiễn Triệu Đông Phương đến cửa, sau đó Tương Trí trở về trễ hơn nói ở tại cửa thấy đoàn người Đường liễu, mà hiện tại bởi vì mình mới vừa rồi cười đùa một trận cùng lão tam bên trong phòng ngủ, ngược lại làm lỡ một chút thời gian, vì vậy hai đám người gặp gỡ ở chỗ này.
Thiếu chút nữa quên nói, người bạn gái mà Lục Duệ quen ở thời đại học, cũng là một người bạn gái cuối cùng trong đời này của hắn, sau đó Lục Duệ khốn cùng chán nản, phiêu bạt chung quanh, trở thành nhà văn inte, tuy rằng tiền nhuận bút không ít, thế nhưng biến thành một thằng đàn ông mình trần thân trụi, căn bản không có thời gian cũng không có cơ hội đi tìm đàn bà, cho nên hơn ba mươi tuổi vẫn sống độc thân.
Đường Yên không có biểu hiện kích động giống như Hiểu Đồng vậy, có thể là bởi vì hai người chia tay là do cô ấy đưa ra, mặt khác cùng lúc cũng là bởi vì cô ấy nghĩ nếu hai người tốt nghiệp không thể phát triển tại một thành thị, tiếp tục dây dưa như vậy cũng không có ý nghĩa gì, xa mặt thì cách lòng, còn có thể lâu dài? Bất quá thấy mái tóc mất trật tự và ánh mắt có chút tiều tụy của Lục Duệ lúc này, ba năm tình cảm vẫn khiến cho trong lòng cô ta đau xót, lo lắng nhìn Lục Duệ.
Chỉ bất quá khiến cho cô ấy ngoài ý muốn chính là, vào lúc nào, Lục Duệ tự nhiên nở nụ cười


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện