Ngô Chí cạo râu, trong gương hắn nhìn thấy một nam nhân trưởng thành, một trận hoảng hốt.
Bất tri bất giác đã lâu như vậy rồi, ở trong này, cảnh vật xung quanh chẳng có gì thay đổi, người nọ cũng chả có gì thay đổi, thời gian như bị trói buộc, trôi qua càng ngày càng chậm chạp mơ hồ. Ngô Chí bỗng nhớ tới khoảng thời gian cuối cùng của Ngô Viện, nàng một mạt mỉm cười:
–Xèo xèo cứ như vậy lớn lên, càng ngày càng cao, càng ngày càng tráng, càng ngày càng anh tuấn...... A a, thật sự hảo muốn tận mắt nhìn thấy Ngô Chí phiên bản lão già rụng răng —
Ngô Chí tựa đầu vào gương, nam nhân trong gương biểu tình khuôn mặt biến hóa kỳ lạ e rằng chẳng thể nào hình dung được.
Hắn làm được ư, hắn sẽ càng ngày càng phát triển, càng ngày càng già đi, rồi đón nhận...... một kết thúc.
— vậy còn người kia, hắn phải làm cái gì bây giờ? Ngô Chí ấn ngực, trái tim đột nhiên đau quá.
—————————————————————–
Thời gian trôi qua, ngay lúc Ngô Chí nghĩ hắn cả đời này sẽ ở khách sạn, ngày hôm đó, truyền đến một trận ồn ào kỳ tích.
Ngô Chí đang xem tivi ngây ngẩn cả người, hắn thủ hoảng cước loạn tắt tivi, nín thở lắng nghe, sau đó rốt cục hắn cũng nghe thấy được, tại cái thành phố hoang vắng này, lần đầu tiên vang lên tiếng ồn không thuộc về Ngô Chí cùng Diệp Thanh Linh.
Đó là tiếng súng, tiếng thuốc nổ, còn có tiếng thét tê rống chói tai.
Oanh — Ngô Chí thấy toàn bộ khách sạn đều rung động một phen, hắn chống gậy, liều mạng tiến đến phía trước cửa sổ tìm tòi cái gì — tim đập không thể nhanh hơn được nữa, hắn đến tột cùng là chờ mong cái gì, cái gì?
Sau đó Ngô Chí nhìn thấy, ngã tư đường trống trải phía dưới xuất hiện hai đạo thân ảnh một đỏ một đen, bọn họ rất nhanh chạy trốn ở ngã tư đường, liên tục quay lại phía bên kia đường nổ súng, như là có cái gì đó đáng sợ đuổi theo phía sau. Nhìn thấy khách sạn vẫn đứng vững giữa thành phố, hai đạo thân ảnh kia tựa hồ đứng lại một lúc, sau đó liền dứt khoát chạy về phía bên này.
Ngô Chí nhìn chằm chằm vào bọn họ thẳng đến khi không còn bóng dáng, hắn cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, giống như mong đợi, lại giống như sợ hãi cái gì đó. Hôm nay Diệp Thanh Linh đi vắng, chỉ còn một mình hắn ở khách sạn, đi đón tiếp hai vị khách sắp đến.
Ở dưới lầu có tiếng vang, sợ là hai người kia phát hiện tầng dưới bị phá không thể đi vào được, có vài tiếng loảng xoảng rồi lại im ắng. Ngô Chí đợi một hồi, lại nhịn không được tiến đến phía trước cửa sổ, xem bọn họ có phải hay không rời đi rồi.
Chào đón hắn là một viên đạn, xuyên thủng lớp thủy *** sượt qua tai Ngô Chí, Ngô Chí theo bản năng lấy tay ôm đầu, những mảnh vỡ thủy *** bắn vào người một trận bùm bùm đau đớn. Ngay sau đó, một bóng đen phá song cửa đi vào rồi đánh ngã Ngô Chí sang một bên.
“Hắc! Ông đây còn tưởng có cái gì đáng sợ, hóa ra nơi này có con chuột.”
Đi vào là một gã đại hán áo đen, miệng vết thương trên người gã đang chảy máu, nhưng gã chẳng thèm để ý. Gã cầm khẩu súng tự động m5g43 chặn ngang, hướng ngoài cửa sổ la hét: “Tiến vào! Nơi này chẳng có cái quỷ gì mà ngoạn, chỉ có một con chuột.”
Ở ngoài cửa sổ lưỡng lự một lúc lâu được cho phép, truyền đến một trận tất tất tác tác đích tiếng vang, một nữ nhân áo đỏ khoan một lỗ chui vào. Bộ dáng của nàng tựa hồ thật không tốt lắm, đôi mày nhíu chặt nắn mũi, lúc lâu sau mới lục lọi túi lấy ra vài đồ vật giống nhau, đó là một cái khẩu trang. Nữ nhân đem khẩu trang mang theo, kéo cái kính bơi trên trán đeo xuống, cái cách ăn mặc chẳng đâu ra đâu này có vẻ làm cho nàng dễ chịu rất nhiều.
Lúc này gã đại hán bắt đầu chạy khắp khách sạn, không ngừng chậc chậc phát ra tiếng thán phục.
“Misha Misha! Mau tới đây!.....Trời ơi, ngươi không tin được ta phát hiện ra cái gì đâu!”
Gã đại hán áo đen kinh hỉ mà vọt trở về, trong lòng, ôm mấy bình rượu.
“Rượu! Đồ ăn! Thuốc lá! Thiệt nhiều thiệt nhiều!” Đại hán áo đen hưng phấn nhảy nhót hoa tay múa chân, tay chân ra sức khua múa:”Vô biên vô hạn, quả thực là vô biên vô hạn! Còn có *** dầu cùng sữa tắm!”
Lúc nữ nhân áo đỏ nghe thấy cũng nhịn không được xúc động, có trời mới biết nàng bao lâu chưa được dùng sữa tắm, ở lúc tận thế này, những vật phẩm xa xỉ như *** dầu sữa tắm đều bị lũ người ở giai cấp thống trị kia dùng hết để lấy lòng nữ nhân của mình.
Misha liền theo gã đại hán hướng căn phòng khác đi tới, nàng mở cửa, sau đó bị đống thực phẩm chất đầy trong căn phòng làm cho thất kinh. Misha máy móc mở ra từng căn phòng, chết lặng nhìn đến đống đồ làm cho những người bên ngoài điên cuồng trong căn phòng này lại đầy một đống.
Ôi chúa ơi, nàng đang mơ sao? Đống đồ này có thể chống đỡ qua một đợt phản động của quân nhân.
Misha đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ lờ mờ chợt biến mất, nàng nhanh chóng chạy về căn phòng đầu tiên, nam nhân tóc đen kia!
Ngô Chí loạng choạng bò ra khỏi những mảnh thủy *** vỡ, hắn tựa lên tường, tâm tình phức tạp khó có thể dùng lời diễn tả được. Đột nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn mình đến nhói cả da, Ngô Chí ngẩng đầu, nhìn đến trang phục kỳ quái của nữ nhân đang đứng ở cửa, cho dù cách một lớp kính, cũng có thể cảm nhận được sự phòng bị của nàng.
“Nhĩ hảo.” Misha cẩn thận bắt chuyện, tay phải đút túi:” Tôi là Misha. Crick, lính đánh thuê cấp A.”
Ngô Chí trầm mặc nhìn Misha, thực không có biện pháp để tươi cười: “......Tôi là Ngô Chí.”
“Ngô tiên sinh, ” Misha trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi tất cả đồ trong này đều là của anh sao?”
“...... Coi như thế đi.”
Nữ nhân áo đỏ trực tiếp dùng hành động để tỏ vẻ không tin của nàng, nàng có ý riêng liếc qua chân trái không trọn vẹn của Ngô Chí.
“...... Mấy thứ đồ này các người muốn lấy bao nhiêu thì tùy.” Ngô Chí coi như không để ý đến ánh mắt hoài nghi của Misha, hắn chống gậy đứng lên:” Đổi lại tôi chỉ muốn hỏi một vài chuyện.”
Misha làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
“Nói cho tôi biết, bên ngoài..... Như thế nào rồi.” Ngô Chí không nhìn đến vẻ mặt Misha hơi kinh ngạc, hắn bình tĩnh mà trần thuật: “Tôi vẫn đợi ở chỗ này, từ ngày hôm đó.”
Misha lần này là triệt để ngây ngẩn cả người, ánh mắt của Ngô Chí khó có thể dùng lời diễn tả được. Nữ nhân áo đỏ không có cự tuyệt, nàng đơn giản nói qua loa một lần, Ngô Chí giờ đã biết, thế giới này hiện giờ không còn quốc gia nào cả, không có thành thị, chỉ còn một đám người sống sót ỷ mạnh hiếp yếu dựng lên chế độ quân phiệt; hắn đã biết, giữa lúc tận thế này, vì thành phố bị phá hủy kéo theo nhân viên khoa học kỹ thuật chết cùng, nền khoa học kỹ thuật của toàn nhân loại đã thụt lùi 100 năm, thế nhưng ngành y học sụp đổ suốt một thế kỷ — hiện tại trên thế giới những thế lực lớn kêu gọi các bác sĩ liên hợp tổ chức, những nhà nghiên cứu khoa học còn sống điên cuồng lao vào nghiên cứu bệnh độc, bọn họ nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh: con người không cần lo lắng về việc mình bị lây nhiễm nữa; Bọn họ tăng cường phát triển bào chế thuốc ——, nhân loại có người bị lây nhiễm đối đầu với tư bản; hắn còn biết, cuối thời người bị hại lúc này đứng đối diện với những người sống sót, đám kia so với lúc trước có khuynh hướng tiến hóa khủng bố hơn, khiến người ta cảm thấy bất an chính là, người bị nhiễm bệnh giai đoạn đầu là cả người thối rữa, càng về sau chúng nó tiến hóa càng mạnh lên, càng giống con người, chuyện này quả thật rất đáng mỉa mai, chế nhạo “chân thực” đã quay về bản chất thật của mình.
“......Thành phố Cam Tuyền là một tòa ‘ phế tích ’ nguy hiểm cấp A (PS: lúc tận thế, những thành phố bỏ hoang là bị những người nhiễm bệnh chiếm lĩnh, tuy nguy hiểm nhưng cũng còn rất nhiều đồ đạc của cải, lính đánh thuê phải đi trước đến phế tích để thăm dò vật tư chiến lược hoặc là bắt giữ biến dị thể.), không ai biết tình hình thực tế trong thành phố, bởi vì từ đó đến giờ chưa có ai vào thành phố Cam Tuyền này mà sống sót trở ra — thành phố này rất kỳ quái, những thành phố khác có lác đác một vài người biến dị đều là do người ngoài tiến vào mà từ từ tăng lên, vừa lúc tôi cùng Hadron xông tới lại lại phát hiện, tất cả những người biến dị ở thành phố này đều tập trung ở ngoại biên, mà chính giữa lại có một khu vực trống không......?”
Misha giọng nói thực khôn khéo mà trần thuật:” Tôi thật lâu không được nhìn thấy địa phương nào được bảo vệ trọn vẹn như thế, khu vực này hoàn toàn mới! Thứ duy nhất bị tổn hại là bốn tầng dưới của khách sạn này đi...... Tất cả những thứ này đều là các người làm? Các người làm như nào mà vào được, sống giữa trung tâm thành phố này?” Đem tất cả lũ người biến dị kia xua đuổi ra khỏi thành phố, sức mạnh này quá mức đáng sợ a.
Ngô Chí cố tình không chú ý đến câu “Các người” mang hàm ý khác của Misha, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười cười nói:” Vì phòng lũ người biến dị kia xâm lấn, nên mới phá hủy bốn tầng dưới.”
Biểu tình trên mặt Misha làm Ngô Chí á khẩu, bộ dáng nữ nhân lúc này nhìn hắn như nhìn mấy người thiểu năng.
“Ngô Chí Ngô Chí, anh thật đúng là ‘Vô tri ’ a......” Misha trề môi, giọng điệu thuần túy là cảm khái, tuy rằng không có sự châm biếm trong đó, nhưng cũng đủ khiến Ngô Chí bực bội đứng lên. Nữ nhân áo đỏ nhìn Ngô Chí, lại bình thản bất quá kể rõ mọi chuyện:” Đừng nói đến lũ người biến dị cấp A, chỉ cấp C thôi cũng có năng lực nhảy và leo lên đây, càng không cần phải nói năng lực leo trèo của cái lũ đó đang ngày càng tiến hóa.”
Ngô Chí sững người.
Nếu phá hủy bốn tầng dưới không phải là vì phong tỏa ngăn cản người biến dị tiến vào, như vậy đến tột cùng là vì cái gì?
Đáp án không phải rất rõ ràng sao —— bị khóa lại không phải lũ biến dị ngoài kia, mà là người bên trong khách sạn này.
Thì ra tháp cao chưa bao giờ là thứ công cụ cản trở mụ phù thủy, mà chính là xiềng xích trói buộc công chúa.
Diệp Thanh Linh nói: “Ngô Chí, ở nơi này, chúng nó vào không được.”
Misha nói: “Nơi này căn bản không thể ngăn cản được chúng nó!”
Diệp Thanh Linh nói: “Ngô Chí, cậu muốn cái gì, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu.”
Misha nói: “Đây là thiên đường! Những vật dụng ở đây có thể làm người khác điên cuồng!”
Ngô Chí từ trước đến giờ mới sâu sắc cảm nhận được, hắn bị Diệp Thanh Linh quyển dưỡng là thật.
Misha không mở miệng, nàng bất động thanh sắc quan sát sắc mặt tái nhợt của Ngô Chí, tìm tòi nghiên cứu, lời nói khi nãy của nàng khiến nam nhân trước mắt thay đổi sắc mặt.
“Mấy người......” Ngô Chí mở miệng, thanh âm có chút run rẩy cùng yếu ớt: “Rất mạnh sao?”
“Anh nói xem?” Misha quyến rũ nở nụ cười.
Đại hán áo đen kia cường hóa về thể chất, mà nữ nhân áo đỏ còn lại là cường hóa về độ nhạy bén của năm giác quan —— Misha phức tạp tìm tòi, Hadron phụ trách về khoản đập phá. Loại tổ hợp quái dị này khó mà nói rõ được, bọn họ ít nhất còn sống bắt được vài tên lính đánh thuê cấp A để xác thực.
“Có chắc là ra khỏi đây được không?”
“...... Ai biết được.” Misha không chắc chắn, lúc bọn họ xông tới thật sự là có chút dựa vào vận khí, lần sau khó có thể nói được bọn họ có chết nửa đường hay không.
“Tôi có thể nói tất cả mọi việc cho cô.” Vẻ mặt Ngô Chí rất bình tĩnh, bình tĩnh có chút trống rỗng:” Yêu cầu duy nhất của tôi là, đưa tôi ra khỏi đây.”
“Tôi sẽ nói cho cô thành phố Cam Tuyền này tồn tại dị thường như thế nào, nơi này cái gì cũng có, nhưng thứ quan trọng nhất không có là chiến lược tài nguyên (súng đạn, áo giáp) phải không? Tôi biết những thứ đó ở đâu, tôi có thể dẫn đường cho các người, đổi lại tôi chỉ muốn các người đưa tôi đi khỏi đây.”
Ngô Chí nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trước mắt là một khoảng không thuần khiết.
“Tôi phải rời khỏi đây.”
Bất tri bất giác đã lâu như vậy rồi, ở trong này, cảnh vật xung quanh chẳng có gì thay đổi, người nọ cũng chả có gì thay đổi, thời gian như bị trói buộc, trôi qua càng ngày càng chậm chạp mơ hồ. Ngô Chí bỗng nhớ tới khoảng thời gian cuối cùng của Ngô Viện, nàng một mạt mỉm cười:
–Xèo xèo cứ như vậy lớn lên, càng ngày càng cao, càng ngày càng tráng, càng ngày càng anh tuấn...... A a, thật sự hảo muốn tận mắt nhìn thấy Ngô Chí phiên bản lão già rụng răng —
Ngô Chí tựa đầu vào gương, nam nhân trong gương biểu tình khuôn mặt biến hóa kỳ lạ e rằng chẳng thể nào hình dung được.
Hắn làm được ư, hắn sẽ càng ngày càng phát triển, càng ngày càng già đi, rồi đón nhận...... một kết thúc.
— vậy còn người kia, hắn phải làm cái gì bây giờ? Ngô Chí ấn ngực, trái tim đột nhiên đau quá.
—————————————————————–
Thời gian trôi qua, ngay lúc Ngô Chí nghĩ hắn cả đời này sẽ ở khách sạn, ngày hôm đó, truyền đến một trận ồn ào kỳ tích.
Ngô Chí đang xem tivi ngây ngẩn cả người, hắn thủ hoảng cước loạn tắt tivi, nín thở lắng nghe, sau đó rốt cục hắn cũng nghe thấy được, tại cái thành phố hoang vắng này, lần đầu tiên vang lên tiếng ồn không thuộc về Ngô Chí cùng Diệp Thanh Linh.
Đó là tiếng súng, tiếng thuốc nổ, còn có tiếng thét tê rống chói tai.
Oanh — Ngô Chí thấy toàn bộ khách sạn đều rung động một phen, hắn chống gậy, liều mạng tiến đến phía trước cửa sổ tìm tòi cái gì — tim đập không thể nhanh hơn được nữa, hắn đến tột cùng là chờ mong cái gì, cái gì?
Sau đó Ngô Chí nhìn thấy, ngã tư đường trống trải phía dưới xuất hiện hai đạo thân ảnh một đỏ một đen, bọn họ rất nhanh chạy trốn ở ngã tư đường, liên tục quay lại phía bên kia đường nổ súng, như là có cái gì đó đáng sợ đuổi theo phía sau. Nhìn thấy khách sạn vẫn đứng vững giữa thành phố, hai đạo thân ảnh kia tựa hồ đứng lại một lúc, sau đó liền dứt khoát chạy về phía bên này.
Ngô Chí nhìn chằm chằm vào bọn họ thẳng đến khi không còn bóng dáng, hắn cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, giống như mong đợi, lại giống như sợ hãi cái gì đó. Hôm nay Diệp Thanh Linh đi vắng, chỉ còn một mình hắn ở khách sạn, đi đón tiếp hai vị khách sắp đến.
Ở dưới lầu có tiếng vang, sợ là hai người kia phát hiện tầng dưới bị phá không thể đi vào được, có vài tiếng loảng xoảng rồi lại im ắng. Ngô Chí đợi một hồi, lại nhịn không được tiến đến phía trước cửa sổ, xem bọn họ có phải hay không rời đi rồi.
Chào đón hắn là một viên đạn, xuyên thủng lớp thủy *** sượt qua tai Ngô Chí, Ngô Chí theo bản năng lấy tay ôm đầu, những mảnh vỡ thủy *** bắn vào người một trận bùm bùm đau đớn. Ngay sau đó, một bóng đen phá song cửa đi vào rồi đánh ngã Ngô Chí sang một bên.
“Hắc! Ông đây còn tưởng có cái gì đáng sợ, hóa ra nơi này có con chuột.”
Đi vào là một gã đại hán áo đen, miệng vết thương trên người gã đang chảy máu, nhưng gã chẳng thèm để ý. Gã cầm khẩu súng tự động m5g43 chặn ngang, hướng ngoài cửa sổ la hét: “Tiến vào! Nơi này chẳng có cái quỷ gì mà ngoạn, chỉ có một con chuột.”
Ở ngoài cửa sổ lưỡng lự một lúc lâu được cho phép, truyền đến một trận tất tất tác tác đích tiếng vang, một nữ nhân áo đỏ khoan một lỗ chui vào. Bộ dáng của nàng tựa hồ thật không tốt lắm, đôi mày nhíu chặt nắn mũi, lúc lâu sau mới lục lọi túi lấy ra vài đồ vật giống nhau, đó là một cái khẩu trang. Nữ nhân đem khẩu trang mang theo, kéo cái kính bơi trên trán đeo xuống, cái cách ăn mặc chẳng đâu ra đâu này có vẻ làm cho nàng dễ chịu rất nhiều.
Lúc này gã đại hán bắt đầu chạy khắp khách sạn, không ngừng chậc chậc phát ra tiếng thán phục.
“Misha Misha! Mau tới đây!.....Trời ơi, ngươi không tin được ta phát hiện ra cái gì đâu!”
Gã đại hán áo đen kinh hỉ mà vọt trở về, trong lòng, ôm mấy bình rượu.
“Rượu! Đồ ăn! Thuốc lá! Thiệt nhiều thiệt nhiều!” Đại hán áo đen hưng phấn nhảy nhót hoa tay múa chân, tay chân ra sức khua múa:”Vô biên vô hạn, quả thực là vô biên vô hạn! Còn có *** dầu cùng sữa tắm!”
Lúc nữ nhân áo đỏ nghe thấy cũng nhịn không được xúc động, có trời mới biết nàng bao lâu chưa được dùng sữa tắm, ở lúc tận thế này, những vật phẩm xa xỉ như *** dầu sữa tắm đều bị lũ người ở giai cấp thống trị kia dùng hết để lấy lòng nữ nhân của mình.
Misha liền theo gã đại hán hướng căn phòng khác đi tới, nàng mở cửa, sau đó bị đống thực phẩm chất đầy trong căn phòng làm cho thất kinh. Misha máy móc mở ra từng căn phòng, chết lặng nhìn đến đống đồ làm cho những người bên ngoài điên cuồng trong căn phòng này lại đầy một đống.
Ôi chúa ơi, nàng đang mơ sao? Đống đồ này có thể chống đỡ qua một đợt phản động của quân nhân.
Misha đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ lờ mờ chợt biến mất, nàng nhanh chóng chạy về căn phòng đầu tiên, nam nhân tóc đen kia!
Ngô Chí loạng choạng bò ra khỏi những mảnh thủy *** vỡ, hắn tựa lên tường, tâm tình phức tạp khó có thể dùng lời diễn tả được. Đột nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn mình đến nhói cả da, Ngô Chí ngẩng đầu, nhìn đến trang phục kỳ quái của nữ nhân đang đứng ở cửa, cho dù cách một lớp kính, cũng có thể cảm nhận được sự phòng bị của nàng.
“Nhĩ hảo.” Misha cẩn thận bắt chuyện, tay phải đút túi:” Tôi là Misha. Crick, lính đánh thuê cấp A.”
Ngô Chí trầm mặc nhìn Misha, thực không có biện pháp để tươi cười: “......Tôi là Ngô Chí.”
“Ngô tiên sinh, ” Misha trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi tất cả đồ trong này đều là của anh sao?”
“...... Coi như thế đi.”
Nữ nhân áo đỏ trực tiếp dùng hành động để tỏ vẻ không tin của nàng, nàng có ý riêng liếc qua chân trái không trọn vẹn của Ngô Chí.
“...... Mấy thứ đồ này các người muốn lấy bao nhiêu thì tùy.” Ngô Chí coi như không để ý đến ánh mắt hoài nghi của Misha, hắn chống gậy đứng lên:” Đổi lại tôi chỉ muốn hỏi một vài chuyện.”
Misha làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
“Nói cho tôi biết, bên ngoài..... Như thế nào rồi.” Ngô Chí không nhìn đến vẻ mặt Misha hơi kinh ngạc, hắn bình tĩnh mà trần thuật: “Tôi vẫn đợi ở chỗ này, từ ngày hôm đó.”
Misha lần này là triệt để ngây ngẩn cả người, ánh mắt của Ngô Chí khó có thể dùng lời diễn tả được. Nữ nhân áo đỏ không có cự tuyệt, nàng đơn giản nói qua loa một lần, Ngô Chí giờ đã biết, thế giới này hiện giờ không còn quốc gia nào cả, không có thành thị, chỉ còn một đám người sống sót ỷ mạnh hiếp yếu dựng lên chế độ quân phiệt; hắn đã biết, giữa lúc tận thế này, vì thành phố bị phá hủy kéo theo nhân viên khoa học kỹ thuật chết cùng, nền khoa học kỹ thuật của toàn nhân loại đã thụt lùi 100 năm, thế nhưng ngành y học sụp đổ suốt một thế kỷ — hiện tại trên thế giới những thế lực lớn kêu gọi các bác sĩ liên hợp tổ chức, những nhà nghiên cứu khoa học còn sống điên cuồng lao vào nghiên cứu bệnh độc, bọn họ nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh: con người không cần lo lắng về việc mình bị lây nhiễm nữa; Bọn họ tăng cường phát triển bào chế thuốc ——, nhân loại có người bị lây nhiễm đối đầu với tư bản; hắn còn biết, cuối thời người bị hại lúc này đứng đối diện với những người sống sót, đám kia so với lúc trước có khuynh hướng tiến hóa khủng bố hơn, khiến người ta cảm thấy bất an chính là, người bị nhiễm bệnh giai đoạn đầu là cả người thối rữa, càng về sau chúng nó tiến hóa càng mạnh lên, càng giống con người, chuyện này quả thật rất đáng mỉa mai, chế nhạo “chân thực” đã quay về bản chất thật của mình.
“......Thành phố Cam Tuyền là một tòa ‘ phế tích ’ nguy hiểm cấp A (PS: lúc tận thế, những thành phố bỏ hoang là bị những người nhiễm bệnh chiếm lĩnh, tuy nguy hiểm nhưng cũng còn rất nhiều đồ đạc của cải, lính đánh thuê phải đi trước đến phế tích để thăm dò vật tư chiến lược hoặc là bắt giữ biến dị thể.), không ai biết tình hình thực tế trong thành phố, bởi vì từ đó đến giờ chưa có ai vào thành phố Cam Tuyền này mà sống sót trở ra — thành phố này rất kỳ quái, những thành phố khác có lác đác một vài người biến dị đều là do người ngoài tiến vào mà từ từ tăng lên, vừa lúc tôi cùng Hadron xông tới lại lại phát hiện, tất cả những người biến dị ở thành phố này đều tập trung ở ngoại biên, mà chính giữa lại có một khu vực trống không......?”
Misha giọng nói thực khôn khéo mà trần thuật:” Tôi thật lâu không được nhìn thấy địa phương nào được bảo vệ trọn vẹn như thế, khu vực này hoàn toàn mới! Thứ duy nhất bị tổn hại là bốn tầng dưới của khách sạn này đi...... Tất cả những thứ này đều là các người làm? Các người làm như nào mà vào được, sống giữa trung tâm thành phố này?” Đem tất cả lũ người biến dị kia xua đuổi ra khỏi thành phố, sức mạnh này quá mức đáng sợ a.
Ngô Chí cố tình không chú ý đến câu “Các người” mang hàm ý khác của Misha, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười cười nói:” Vì phòng lũ người biến dị kia xâm lấn, nên mới phá hủy bốn tầng dưới.”
Biểu tình trên mặt Misha làm Ngô Chí á khẩu, bộ dáng nữ nhân lúc này nhìn hắn như nhìn mấy người thiểu năng.
“Ngô Chí Ngô Chí, anh thật đúng là ‘Vô tri ’ a......” Misha trề môi, giọng điệu thuần túy là cảm khái, tuy rằng không có sự châm biếm trong đó, nhưng cũng đủ khiến Ngô Chí bực bội đứng lên. Nữ nhân áo đỏ nhìn Ngô Chí, lại bình thản bất quá kể rõ mọi chuyện:” Đừng nói đến lũ người biến dị cấp A, chỉ cấp C thôi cũng có năng lực nhảy và leo lên đây, càng không cần phải nói năng lực leo trèo của cái lũ đó đang ngày càng tiến hóa.”
Ngô Chí sững người.
Nếu phá hủy bốn tầng dưới không phải là vì phong tỏa ngăn cản người biến dị tiến vào, như vậy đến tột cùng là vì cái gì?
Đáp án không phải rất rõ ràng sao —— bị khóa lại không phải lũ biến dị ngoài kia, mà là người bên trong khách sạn này.
Thì ra tháp cao chưa bao giờ là thứ công cụ cản trở mụ phù thủy, mà chính là xiềng xích trói buộc công chúa.
Diệp Thanh Linh nói: “Ngô Chí, ở nơi này, chúng nó vào không được.”
Misha nói: “Nơi này căn bản không thể ngăn cản được chúng nó!”
Diệp Thanh Linh nói: “Ngô Chí, cậu muốn cái gì, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu.”
Misha nói: “Đây là thiên đường! Những vật dụng ở đây có thể làm người khác điên cuồng!”
Ngô Chí từ trước đến giờ mới sâu sắc cảm nhận được, hắn bị Diệp Thanh Linh quyển dưỡng là thật.
Misha không mở miệng, nàng bất động thanh sắc quan sát sắc mặt tái nhợt của Ngô Chí, tìm tòi nghiên cứu, lời nói khi nãy của nàng khiến nam nhân trước mắt thay đổi sắc mặt.
“Mấy người......” Ngô Chí mở miệng, thanh âm có chút run rẩy cùng yếu ớt: “Rất mạnh sao?”
“Anh nói xem?” Misha quyến rũ nở nụ cười.
Đại hán áo đen kia cường hóa về thể chất, mà nữ nhân áo đỏ còn lại là cường hóa về độ nhạy bén của năm giác quan —— Misha phức tạp tìm tòi, Hadron phụ trách về khoản đập phá. Loại tổ hợp quái dị này khó mà nói rõ được, bọn họ ít nhất còn sống bắt được vài tên lính đánh thuê cấp A để xác thực.
“Có chắc là ra khỏi đây được không?”
“...... Ai biết được.” Misha không chắc chắn, lúc bọn họ xông tới thật sự là có chút dựa vào vận khí, lần sau khó có thể nói được bọn họ có chết nửa đường hay không.
“Tôi có thể nói tất cả mọi việc cho cô.” Vẻ mặt Ngô Chí rất bình tĩnh, bình tĩnh có chút trống rỗng:” Yêu cầu duy nhất của tôi là, đưa tôi ra khỏi đây.”
“Tôi sẽ nói cho cô thành phố Cam Tuyền này tồn tại dị thường như thế nào, nơi này cái gì cũng có, nhưng thứ quan trọng nhất không có là chiến lược tài nguyên (súng đạn, áo giáp) phải không? Tôi biết những thứ đó ở đâu, tôi có thể dẫn đường cho các người, đổi lại tôi chỉ muốn các người đưa tôi đi khỏi đây.”
Ngô Chí nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trước mắt là một khoảng không thuần khiết.
“Tôi phải rời khỏi đây.”
Danh sách chương