Diệp Thanh Linh, ngươi không được phép có tình cảm.

Người nam nhân gọi là phụ thân đang đẩy kính mắt, mắt kính phản chiếu chỉ là một màu trắng, chiếc áo dài trên người nam nhân cũng là màu trắng, Diệp Thanh Linh không cần chăm chú nhìn, cũng biết biểu tình nam nhân là trống rỗng, công việc nghiên cứu hấp dẫn lấy nam nhân rồi không chỉ đoạt đi của nam nhân tất cả lực chú ý, mà còn đoạt đi người vợ, gia đình, đến cả khả năng biểu đạt cũng lấy nốt. Diệp Thanh Linh ngẩng mặt lên, cũng y chang không biểu tình.

Đúng, ba ba.

Trái tim như thế này rất tốt.

Nam nhân lạnh lùng sờ sờ đầu Diệp Thanh Linh, rồi xoay người lại làm việc.

Trí nhớ Diệp Thanh Linh quả thực rất tốt, nhưng những ký ức thời thơ ấu của hắn lại cực kỳ hiếm hoi, bởi vì Diệp Thanh Linh không có hứng thú với chuyện của người khác, cái thái độ luôn là coi thường, cũng bởi vậy tạo thành trong trí nhớ hắn thời thơ ấu phần lớn phần lớn là trống rỗng, loại tình huống này vẫn cứ liên tục cho đến khi gặp Ngô Chí mới thôi, từ khi đó, trí nhớ của Diệp Thanh Linh bị cái người tên Ngô Chí chiếm giữ tất cả không gian. Nhưng mà, có một đoạn trí nhớ chẳng biết vì sao lại thủy chung lưu tại trong đầu Diệp Thanh Linh.

Đó là một phòng thuốc Đông y cổ xưa, Diệp Thanh Linh vì mắc bệnh bệnh tim nên không ít lần đến đây. Ánh sáng lờ mờ làm cảnh vật trong phòng u ám, trong phòng toàn mùi của dược thảo cùng huân hương, huân yên lượn lờ khuếch tán trong không khí, tầm mắt Diệp Thanh Linh từ bản vẽ kinh mạch thân thể dời đến lão trung y trông như bộ xương khô, cổ tay gầy gò của lão khoác lên Diệp Thanh Linh thật giống móng gà khô quắt.

Lão trung y trong lời nói cũng có vẻ nho nhã, giống như chọn xuống từ tiểu thuyết võ hiệp hạng ba:

...... Tiểu bằng hữu nghe lão phu một lời, nếu nếu không vì tâm giảo khó khăn, cần ghi nhớ tâm niệm của ngươi không thể đại hỉ đại bi, chớ động phàm niệm. Chỉ như vậy mới dễ phàm tâm nhập ma, với tình hình của ngươi, có chút sai lầm, sợ tạo thành kết quả không thể vãn hồi. Nhớ lấy, nhớ lấy......

Lão trung y nhắc đi nhắc lại cùng huân yên đồng thời mập mờ trong không khí, Diệp Thanh Linh cho rằng có thể đây là có duyên, vì thế liền nhớ kỹ, run run rẩy rẩy mông lung nhậm câu kia khắc sâu trong đầu “Chớ động phàm niệm, phàm tâm nhập ma”, khi đó Diệp Thanh Linh đối với những lời này không quá để ý, từ nhỏ Diệp Thanh Linh cũng đã học được làm như thế nào để khống chế cảm tình cảm xúc, học được cách coi thường mọi thứ — Diệp Thanh Linh chưa từng nghĩ tới, việc gặp Ngô Chí lại làm hắn để ý động tâm cực kỳ.

— trên thế giới này sao có thể có một người mỹ hảo như vậy ni? Làm cho hắn tâm động không thôi, làm cho hắn thích đến sắp chết, làm cho hắn thích đến.....suýt nữa nhập ma. Không thấy hắn, trái tim vì đó lo âu mà đau đớn; tiếp xúc với hắn, trái tim vì vui sướng mà đau đớn; không được hắn chú ý, trái tim cũng vì đó bi thương mà đau đớn. Biết rõ Ngô Chí đối với Diệp Thanh Linh mà nói, là một loại độc trí mạng, mỗi khi tâm động vui mừng đến đau đớn cũng đều mang thêm một loại ngọt ngào có tên “Ngô Chí”.

Cho nên, một khắc đó xác định mình sẽ trở thành gánh nặng, Diệp Thanh Linh không chút do dự nhảy xuống biển hủ thi, ích kỷ mừng thầm sẽ làm cho Ngô Chí cả đời nhớ kỹ Diệp Thanh Linh; vì thế, lúc tỉnh lại giữa đợt hỗn loạn, Diệp Thanh Linh không có thời gian để suy nghĩ đến bản thân mình may mắn còn tồn tại cùng biến đổi, liền gấp rút đi tìm Ngô Chí, đem Ngô Chí nhặt về nuôi nhốt, mang theo Ngô Chí chỉ có mình Diệp Thanh Linh ích kỷ hài lòng.

Hắn làm sao có thể thích một người đến như vậy? Bất kể là ở quá khứ, hay là hiện tại, hoặc là tương lai; Bất kể là thân là nhân loại, hay biến thành một con quái vật, Diệp Thanh Linh thủy chung chỉ nghĩ muốn có Ngô Chí. Điên rồi giống như, nhập ma. Hắn đã từng bài khai ngực trái của mình, xé rách lớp da ngoài, cắt huyết nhục, tách ra xương sườn trắng toát, bệnh độc trong cơ thể hắn sẽ không để cho hắn chết dễ dàng như vậy, cho nên hắn cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy vật kia bại lộ trong không khí, khí quan còn đang tươi sống nhảy lên. Diệp Thanh Linh mặt không chút thay đổi nghĩ, đây là trái tim đã dày vò hắn nửa đời người sao? Cái khối thịt đang nhảy lên khó coi như thế, gân xanh nổi lên, mang theo đầy mỡ sáng bóng, không sợ chết cổ động, nhảy lên — chính là nó, chính nó đã làm cho cái quá khứ trước đây của hắn ngay cả lúc sống đều phiền toái, ngay cả khi thoáng tưởng niệm người nọ nó đều không biết tốt xấu kháng nghị. Cỡ nào nhỏ bé, rất nhỏ bé, khối thịt nhỏ bé xấu xí này ngay cả một mẩu của người nọ cũng không chứa được.

Diệp Thanh Linh lấy tay bóp khối thịt không biết tốt xấu nhảy lên, nó run rẩy vì bị ảnh hưởng mạnh, vì bị sung huyết nên có vẻ càng phát ra đầy mỡ đỏ tươi. Diệp Thanh Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là không đem trái tim móc ra, vi rút bệnh độc sống não của hắn kịch liệt cảnh cáo —— đối với hành vi thật sự sẽ làm kí chủ bị thương, vật nhỏ này sẽ kích thích đại não phát ra tín hiệu cưỡng chế, giống như con người khi tay chạm vào lửa sẽ nhanh rút về để bảo vệ. Diệp Thanh Linh hoảng hốt đem khối thịt bỏ vào, giống như kéo khóa đem da thịt nhét quay về chỗ cũ, nhìn thấy làn da tuyết trắng chừng giây tiếp theo liền khép lại thu nạp không một chút dấu vết, đầu ngón tay Diệp Thanh Linh dính máu tính toán, trầm mặc. Hắn, cả đời này hắn thủy chung sống cùng khối thịt kia, nhận thức này làm hắn có chút không hài lòng.

Diệp Thanh Linh rất bình tĩnh, vì thế ngay từ đầu hắn đã nhận thấy được, bệnh độc không chỉ biến đổi thân thể hắn, có lẽ cũng cải tạo toàn bộ suy nghĩ của hắn. Hay là bởi vì Diệp Thanh Linh quá mức lý trí, cho nên hắn mới không giống lũ quái vật bên ngoài đầu óc hỗn độn chỉ còn biết theo bản năng, thế nhưng Diệp Thanh Linh như trước cảm giác được rất rõ ràng, bản thân mình thay đổi: Hắn không chán ghét việc giết “Người” khác, không ghét máu, không để tâm đến ăn thức ăn để sinh tồn —— hắn thậm chí rất thích hương vị của óc người, hắn có thể thử nghiệm ngay lúc Ngô Chí không phát hiện làm một phần để nhìn Ngô Chí ăn, đối với trù nghệ của mình hắn rất tin tưởng; Hắn thậm chí không hề cố kỵ cắt rời thân mình —— Diệp Thanh Linh hiện tại thật đúng là một con quái vật.

Diệp Thanh Linh thân là nhân loại, chỉ cần có thể xa xa nhìn Ngô Chí liền thỏa mãn; mà Diệp Thanh Linh thân là quái vật, không hề kiêng kỵ. Nếu mà nói Diệp Thanh Linh nguyện ý vì Ngô Chí mà chết, còn Diệp Thanh Linh của hiện tại dù có chết, cũng sẽ kéo Ngô Chí xuống địa ngục cùng.

Hắn đúng là điên, Diệp Thanh Linh lãnh đạm phân tích bản thân mình. Diệp Thanh Linh cũng không phải không có tình cảm, bản tính động vật cùng tình cảm con người là hai đặc trưng to lớn, chẳng qua hồi nhỏ hắn học được cách khống chế tình cảm, nhưng Diệp Thanh Linh cũng biết, một khi tình cảm dồn nén bùng nổ...... Lão trung y run run rẩy rẩy “Chớ động phàm niệm...... Phàm tâm nhập ma......có chút sai lầm, sợ tạo thành kết quả không thể vãn hồi......” Gần đây lượn lờ trong tâm trí hắn. Hắn kỳ thật cùng nam nhân gọi là phụ thân kia có vẻ giống nhau, nam nhân vì công việc mà phát điên, còn Diệp Thanh Linh lại vì Ngô Chí mà phát điên.

Đã muộn rồi, Diệp Thanh Linh nghĩ, đã muộn rồi, hắn đã sớm nhập ma.

Diệp Thanh Linh nhìn Ngô Chí ngủ say, mặt trời cũng không vì tận thế mà keo kiệt cho ít ánh sáng cùng nhiệt độ, ánh nắng ban mai xuyên qua giữa bức màn chiếu vào giường, chiếu vào mái tóc. Ngô Chí lúc thường thoạt nhìn tùy tiện, khi ngủ lại là lúc thành thật nhất, bị Diệp Thanh Linh oa ở trong lòng ôm đi ngủ cũng không nhúc nhích, giống mèo meo meo thở. Diệp Thanh Linh không chớp mắt nhìn khuôn mặt Ngô Chí say ngủ, nghĩ, trên thế giới Ngô Chí đẹp nhất, mà Ngô Chí, hiện tại là của hắn rồi.

Hoàn toàn không thể chống cự lại sự hấp dẫn mang tên Ngô Chí, Diệp Thanh Linh sáp đến hôn lên đôi môi no đủ kia, □ cọ cọ, tìm ra lối vào liền đỉnh đi vào (đỉnh của cái ý ý ><). Ngày hôm qua ồn ào đến khuya. Tiểu huyệt vẫn như trước ẩm ướt mềm mại, rất dễ dàng tiếp nhận kẻ xâm nhập. Ngô Chí cả đầu chôn vào gối, hắn ùm ùm giãy dụa đi ra, mơ mơ màng màng mở mắt, trong mắt lộ vẻ như đứa nhỏ ngây thơ không biết, phía sau bị tiến vào cảm giác còn chưa hiểu rõ, kẻ xâm nhập phía trên liền công khai thúc đẩy, Ngô Chí trực tiếp bị sáp đến không nói được gì. “Diệp Thanh Linh ngươi vô liêm sỉ......” Ngô Chí tức giận sắp chết, phẫn nộ bùm: “Con mẹ nó ngươi...... Sáng sớm đã phải tức giận...... Ngô a!” Diệp Thanh Linh đè lên Ngô Chí, động tác giống mèo xù lông dùng móng vuốt ghì chặt con mồi của mình lại, Ngô Chí ngay lập tức cảm giác được thân thể bị công kích lợi hại hơn, nhỏ giọng hút khí bắt đầu chịu thua cầu xin tha thứ, sáng sớm ra, ai vừa mở mắt liền chịu đựng được việc này a. “Đừng, đừng...... A a...... Ngươi du, kiềm chế một chút...... Tiểu gia ngày hôm qua sắp bị ngươi giết chết ngô ——!” “Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh thả miệng Ngô Chí, cúi đầu liếm lưng khiến Ngô Chí mặt đỏ ửng: “Sinh nhật vui vẻ.” Ngô Chí động tác dừng như cứng đờ, hắn quay đầu lườm nguýt tên gia hỏa giảo hoạt giả nhân giả nghĩa kia, gắt gao biểu đạt sự phẫn nộ khi hắn bị ăn. Do tư thế nên Ngô Chí cuối cùng vẫn là thất bại, hắn hấp khí, lén lút vểnh mông lên, hướng Diệp Thanh Linh kề sát một chút, lại gần một chút. (em đang dụ dỗ anh nha >0<) 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện