Không gần nữ sắc? Dạ Cô Tinh tỏ vẻ rất nghi ngờ. Nếu đúng như tin đồn, vậy người tối nào cũng giày vò cô mệt muốn chết là ai chứ? “Chị nói này Nhất Nhất, em đừng có mà không tin! Nghe nói trước kia con gái nhà họ Đảng là vì chọc giận vị kia mới bị ném vào hang sói của Mafia, vvv… Kết cục vô cùng thê thảm…”

Mắt Dạ Cô Tinh hơi chớp, chuyện này cô đã nghe nói, nhưng không thèm để ý, chẳng qua là một người đàn bà đã chết, chỉ có thể chứng minh An Tuyển Hoàng rất giữ mình, nghĩ đến lần đầu tiên của hai người, đột nhiên cô có cảm giác mình giống như mấy tên lưu manh cưỡng ép con gái nhà lành vậy.

Lưu Hinh Đình vuốt cằm, cười xấu xa: “Em cứ ở đó mà âm thầm đắc ý đi! Chị đảm bảo, vị kia nhà em chắc chắn là giấu lần đầu tiên quý giá, sau đó, tặng cho em, chị nói đúng không?”

Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói, kẻ ngốc mới trả lời loại này vấn đề riêng tư này! An Tuyển Hoàng có phải lần đầu tiên hay không, trong lòng cô biết rõ, cô nhếch miệng cười, trong lòng hiện giờ đang vui vẻ tới mức nổ tung!

“Đúng rồi, em còn chưa trả lời câu hỏi của chị đâu! Đừng đánh trống lảng.”

“Cái gì?”

“Vụ kia của An Tuyển Hoàng đó!”

Dạ Cô Tinh trừng mắt: “Chị còn chưa xong à?”

“Á à! Còn giấu không chịu nói à? Hừ, không nói chị cũng có thể đoán được, nhìn cái mặt phơi phới của em kìa, chắc chắn là rất được rồi!”

Dạ Cô Tinh nhướng mày.

“Người ta vẫn nói đàn bà nhìn đàn ông, đầu tiên sẽ xem có đẹp trai hay không, thứ hai sẽ nhìn xem ví có đủ dày hay không, còn về thứ ba, đương nhiên là xem thứ đó có đủ to hay không rồi!”

Dạ Cô Tinh thấy cô ấy ăn nói trắng trợn như vậy thì má đỏ bừng lên, nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là nên tìm đàn ông quản lý chị rồi, để xem chị còn dám nghịch ngợm không!”

“Thôi ha! Thôi ha! Xin thứ cho kẻ bất tài này! Chị là hoa đã có chủ rồi đó!”

“Ồ? Thật hay giả đó?”

“Còn thật hơn vàng!”

“Ai vậy?”

Lưu Hinh Đình cười thần bí: “Lát nữa sẽ giới thiệu cho em biết!”

Hai người nói chuyện rất nhanh đã đến sân bay, đi thẳng tới cửa dành cho khách VIP, chưa đến 1 phút sau, đã thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da đẩy hành lý đi ra.

“Huyễn!” Lưu Hinh Đình không kìm được vui sướng, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của Dạ Cô Tinh, chạy tới bên cạnh người kia, ôm ấp, hai người ôm hôn nhau, khó có thể tách ra được.

Đầu Dạ Cô Tinh đầy vạch đen, không hổ danh là từng sống ở Mỹ, cũng quá thoáng rồi!

Mặn nồng xong, Lưu Hinh Đình kéo người đàn ông đến trước mặt Dạ Cô Tinh: “Bạn của chị, Mặc Huyễn.” Sau đó nói với người đàn ông: “Em gái của em, Nhất Nhất.”

Dạ Cô Tinh đánh giá người đàn ông có dáng người cao ngất ở trước mắt, ngoại hình điển trai, nụ cười trong trẻo, ấm áp, mang theo một loại cảm giác ôn hòa của gió xuân tháng 3, khiến cho người ta có cảm tình, buông lỏng cảnh giác.

“Chào em, anh là Mặc Huyễn.”

“Chào anh, Dạ Cô Tinh.”

Hai người bắt tay, đánh giá lẫn nhau, nhưng nói tóm lại, ấn tượng cũng không tệ.

Ấn đường cô đột nhiên một cau lại, Mặc Huyễn? Cảm giác xa lạ mà thân quen ập đến với cô, cô luôn cảm thấy mình đã nghe cái tên này rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Đưa họ về nhà, Dạ Cô Tinh mới rút lui, nhìn thấy trai xinh gái đẹp cùng nắm tay đi, hình ảnh đó đẹp đến mức nói không nên lời.

Cô lái xe quay về biệt thự, thì mặt trời đã ngả về tây, ánh trời chiều chiếu vào phòng, trước tiên cô đi thăm con trai, rồi lại chơi với con gái một lát, mới đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy người đàn ông đi vào cửa.

Dạ Cô Tinh đưa tay nhận lấy áo khoác trên khuỷu tay anh, xoay người mắc áo lên giá, động tác hơi khựng lại, hơi thở ấm áp của người đàn ông đã tiến lại gần.

“Vợ ơi…”

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, lòng cô mềm nhũn, vâng một tiếng, đặt tay lên bàn tay của người đàn ông: “Làm sao vậy?”

“Không, chỉ là muốn gọi em vậy thôi…”

Dạ Cô Tinh dịu dàng cười, ánh mắt dịu dàng.

“Vợ ơi…”

“Em đây.”

“Vợ à…”

“Em đây.”

Chỉ cảm thấy năm tháng yên bình, thời gian lặng lẽ trôi.

Còn Lưu Hinh Đình và Mặc Huyễn sau khi rời sân bay, thì lái xe đến một nhà hàng Pháp.

Bữa tối dưới ánh nến, vô cùng lãng mạn.

Màn đêm bắt đầu buông, bên ngoài cửa sổ sát đất lóe lên ánh đèn đỏ lập lòe, nhà nhà lên đèn.

Lưu Hinh Đình nhấc ly rượu, chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống cổ họng, mùi rượu tỏa ra, làm cho người ta không tự chủ được mà say mê trong đó.

Từ đầu đến giờ đôi mắt trong trẻo, ấm áp của người đàn ông đều đặt trên người cô ấy, ý cưng chiều ấm áp, nhưng không hề áp lực, người đàn ông này đã im lặng chờ đợi suốt bảy năm, chưa bao giờ đòi hỏi một lời hứa hẹn, thâm tình đến đáng sợ, cũng phóng khoáng quá đáng luôn.

Lần thứ hai Lưu Hinh Đình nâng ly, lại bị một đôi tay to lớn ngăn lại, ngón tay người đàn ông thon dài trắng nõn, như cỏ chi lan vậy.

Người con gái ngước mắt lên, ánh mắt càng thêm quyến rũ vì rượu, còn đôi mắt của người đàn ông thì hơi tối.

“Tina, em uống nhiều rồi.”

Lưu Hinh Đình đưa ngón trỏ lên quơ quơ: “Mới một ly, không nhiều.”

“Anh sợ em say.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.

“Huyễn, em ở Mỹ bị anh quản bảy năm, hiện giờ đã trở lại Trung Quốc rồi còn bị anh quản, đúng là…  Rất không đáng yêu!”

“Nếu có thể, anh hy vọng được quản em cả đời.” Người đàn ông cười dịu dàng, trong mắt lại có vẻ trịnh trọng bướng bỉnh, tựa như có thứ gì đó sắp trào ra.

Dưới ánh mắt chân thành của anh, cô đột nhiên mất hết dũng khí, ánh mắt khẽ chuyển, cô thậm chí không dám nhìn vào mắt người đàn ông. Nhưng trái tim cô đang đập dữ dội, lần đầu tiên Lưu Hinh Đình bắt đầu nhìn thẳng vào trái tim mình.

Mặc Huyễn đột nhiên đứng dậy, đi đến bên người cô, đưa tay nâng cằm của cô ấy lên, từ góc độ nhìn từ trên cao xuống anh khẽ nhíu mày, lồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô.

Trong lòng Lưu Hinh Đình hơi giật mình, cô từng xem qua một quyển tạp chí, trong đó có một chuyên mục, trong đó viết nếu có một người đàn ông có thể dùng tư thế ngang hàng nhìn một người phụ nữ, thì đã đủ chứng minh tình yêu và tình cảm của anh ta.

“Tina, bảy năm qua, anh chưa từng ép em, bởi vì anh biết, em không bỏ xuống được, cho nên, anh luôn chờ đợi, hiện giờ, em đã buông xuống được chưa? Anh… Đợi được chưa?”

Ánh mắt người đàn ông rất dịu dàng, đó là thứ tình cảm mà tất cả phụ nữ trên đời này đều mong muốn —— thứ tình yêu say đắm và duy nhất của cuộc đời!

Ở trong mắt anh, Lưu Hinh Đình thấy được tương lai, có lẽ, anh chính là một người chồng tốt…

“Huyễn, em…” Nhưng khi chỉ cách cánh cửa một bước, cô ấy lại do dự, một người phụ nữ đã không thể sinh con, liệu còn có tư cách có được hạnh phúc nữa không?

Cô chỉ cười khổ.

Đôi mắt người đàn ông sâu hơn, có chút kiên định: “Tina, em đang trốn tránh.” Trốn tránh vấn đề này, trốn tránh anh!

“Xin lỗi, Huyễn… Em, em…” Trong mắt bối rối, chật vật của cô, bị người đàn ông nhìn thấy hết.

Anh quay đầu cô lại, bốn mắt nhìn nhau, một loại chấn động từ trong tâm hồn cùng xuyên qua trái tim hai người: “Lưu Hinh Đình, em hãy nghe cho kỹ đây, Mặc Huyễn anh cái gì cũng có thể không cần, chỉ cần em!”

Cái gì cũng có thể không cần, chỉ cần em!

Chỉ cần em!

Mũi cô cay cay, cuối cùng cô không nhịn được nhào vào trong lồng ngực người đàn ông: “Em đã từng qua tay người đàn ông khác, em từng mất đi một đứa con, em đã chết một lần, em còn không bao giờ… làm mẹ được nữa… Em như vậy, anh còn cần không?”

Mặc Huyễn, đến em mà còn còn không dám đối diện với chính mình, sao anh có thể chấp nhận em được?

“Anh đã nói rồi, anh chỉ cần em.” Chỉ cần là cô, dù tốt hay xấu, dù thiện hay ác, anh ấy đều cần, vì đó là cô, là giấc mơ anh ấy đã theo đuổi bảy năm…

Lưu Hinh Đình rời khỏi lồng ngực của anh, nhìn anh chằm chằm: “Em không chịu nổi, em dơ bẩn, em… Không xứng với anh.”

Mặc Huyễn lại nhẹ giọng cười, ánh mắt nóng rực: “Lưu Hinh Đình, em cho là anh sạch sẽ lắm sao?”

“Anh…” Tim cô nhất thời đập mạnh loạn nhịp.

“Anh yêu em, Đình.”

Môi chạm vào nhau, dường như có một luồng điện xẹt qua hai người, người đàn ông run lên, ôm chặt lấy người phụ nữ vào lòng mình, như muốn hòa cô vào xương cốt, hòa linh hồn làm một.

Người phụ nữ này là người anh ấy đã bảo vệ bảy năm, từ xa nhìn theo, rồi không tự chủ được đến gần, chìm đắm vào, cuối cùng phải trả giá bằng sự kiên nhẫn và chân thành, không vô ích đúng không?

Ít nhất, giờ khắc này, cô đang ở trong lòng anh, không hề kiêng nể gì mà khóc.

Từ nhỏ, anh ấy đã không đòi hỏi quá nhiều, mọi thứ sẽ thuận theo tự nhiên, không yêu thương tha thiết, không chán ghét gì, cuộc sống của anh ấy không mặn không nhạt, bao năm qua, người phụ nữ này chính là điều mà anh ấy muốn có được nhất!

Trở lại khách sạn, hai người đi vào thang máy, lại bắt đầu hôn, giống như phát hiện ra một món đồ chơi mới, chơi thế nào cũng không đủ.

Lưu Hinh Đình biết, những vết sẹo khắc cốt ghi tâm đã theo cái chết của người nào đó mà dần dần phai mờ, tình yêu cũng đã sớm mất đi, trong lòng chỉ còn lại oán hận, hiện giờ, những oán hận này cũng bắt đầu tan dần, cô lại bắt đầu mãnh liệt khao khát tình yêu.

Nhiều lúc, cô nghĩ, tình dục và tình yêu có thể tách nhau ra.

Trước kia, lúc ở Mỹ cô và Mặc Huyễn là đối tác với nhau, cũng là bạn tình hợp nhất của nhau, cô không yêu anh, nhưng có thể đạt được khoái cảm từ những lần hoan ái ngắn ngủi.

Khi kích tình qua đi, những gì còn lại chỉ là sự trống trải vô tận.

Cô sa vào sa hoa trụy lạc để làm chính mình tê liệt, lấy độc trị độc để áp chế tình cảm của mình, cô nghĩ anh cũng giống cô, chẳng qua chỉ là khách qua đường của nhau rồi vội vã bước đi mà thôi, có lẽ tiếp theo giây cả hai sẽ rơi vào hoàn cảnh gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời, nhìn nhau mà không thể nói gì.

Không biết là từ khi nào cô lại nhận ra anh không hề như vậy?

Có lẽ là từ cuộc điện thoại mà mỗi tối anh gọi, hoặc là sự chiều chuộng ẩn dấu dưới nụ cười của anh, hay là ly nước đường đỏ ấm vào mỗi ngày đến tháng anh pha……..

Tất cả những gì anh làm đều vượt ra ngoài phạm vi của người bạn tình, hơn nữa giống như một người bạn trai chăm sóc cô bạn gái của mình hơn. Cô trở nên bất an, không còn “yên tâm thoải mái” như trước nữa, vì vậy cô đã chạy trốn, trốn về Trung Quốc, nơi khiến trái tim cô chết đi.

Có lẽ, trong tiềm thức, cô biết, cô ngã xuống ở nơi này, thì cô phải đứng lên từ nó.

Vì Đường Vũ Mô à? Không, có lẽ ngay từ đầu, cô chỉ trở về để tìm cảm giác nhẹ nhõm, tìm kiếm trái tim đã mất, sau đó nhặt nó lên, lau sạch rồi cố gắng dành nó cho người đàn ông trước mặt.

Cô là Dạ Thập Nhị, cô gái tự tay giết chết cha mình, cũng có thể nở nụ cười ngọt ngào, có lẽ, bản chất của cô là một người máu lạnh, cho nên số mệnh của cô là vĩnh viễn không thể yêu dài lâu.

Mất đi Đường Vũ Mô, cô lại gặp Mặc Huyễn, liệt phụ trong sạch là cái gì chứ? Lưu Hinh Đình cô chưa bao giờ cần phải để bản thân chịu thiệt thòi, như Nhất Nhất vậy, yêu chính là yêu, chỉ cần người đàn ông của cô nguyện ý, cô sẽ không cần xấu hổ!

Người của Dạ Tổ, nói chuyện và làm việc, không bao giờ dài dòng, kể cả giải quyết việc tình cảm, lúc yêu thì sẵn sàng yêu hết mình, lúc chia tay không cần phải giận dỗi oán hận.

Cô làm bản thân phải mệt mỏi 7 năm, chính người đàn ông đang đè lên người cô tùy ý làm bậy này đưa tay ra kéo cô ra khỏi bóng tối.

“Huyễn.” Trong bóng đêm, cô có thể cảm nhận rõ ràng được mỗi động tác của anh ấy: “Anh có thể yêu em bao lâu?”

“… Cho tới giây phút em không còn yêu anh nữa.”

“Không phải anh nói sẽ quản em cả đời sao?”

“Ừ. Anh dùng cả đời làm trâu làm ngựa cho em.”

Lưu Hinh Đình nhịn xuống cảm giác khác thường của thân thể, cắn môi dưới, nhẹ giọng thở dốc: “Nếu, hôm nay em từ chối, anh sẽ làm như thế nào?”

“Em sẽ không.”

“Anh không phải em, sao mà biết được?”

Tay của người đàn ông đã sát đến vị trí tim của cô, ánh mắt đen láy sâu thẳm dọa người, bàn tay nóng rực như lửa: “Tina, thừa nhận đi, trên đời này chỉ anh mới là người hiểu em nhất.”

“Ưm… xem ra… Anh đã đoán được…” Cô thở dốc.

Anh cũng khẽ rên lên như đồng tình, giọng có vẻ vui: “Cả đời này em chỉ có thể yêu anh. Bởi vì, em không lừa được chính mình, mà anh cũng không thể!”

Mắt Lưu Hinh Đình co rụt lại: “Anh đã sớm lên kế hoạch…”

“Đối với em, anh buộc phải làm vậy!”

7 năm qua, chỉ lúc này cô mới nhìn ra, người đàn ông hiền lành ôn hòa này chính là một con sói đội lốt cừu!

“Anh đúng là hư!”

“Ngoan, tập trung đi.”

“Anh đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”

“Bảo bối ngoan, đừng gây chuyện…”

“Hu hu… Mặc Huyễn, anh bắt nạt em!”

“Đời này, anh chỉ bắt nạt em…”

Bên này thì lãng mạn, biểu diễn tiết mục sói ‘ăn’ thịt cừu, bên kia vốn dĩ cũng sẽ lãng mạn như vậy, nhưng lại bị hai đứa nhóc làm gián đoạn.

“Phu nhân, dù dỗ như thế nào cô chủ nhỏ cũng không ngủ, phải làm sao bây giờ ạ?” Đầu An Du đổ đầy mồ hôi, liếc mắt nhìn trộm An Tuyển Hoàng ở bên cạnh, nơm nớp lo sợ.

Không phải cô ấy cố ý gõ cửa quấy rầy chuyện tốt của gia chủ, chỉ là, cô chủ nhỏ không chịu ngủ, cô không có cách gì cả?

Bác sĩ Tịch nói, cô chủ nhỏ phải ngủ đủ giấc để tăng cường sức đề kháng, nếu không sẽ lại ốm.

Dạ Cô Tinh đưa tay bế cô bé, đôi mắt to của cô bé chớp chớp, nhìn thấy mẹ thì cười ngọt ngào.

An Tuyển Hoàng đang chuẩn bị nói, lại bị tiếng gõ cửa ngắt lời.

Trước khi anh nói một chữ “Cút” thì Dạ Cô Tinh đã lên tiếng trước, cô còn không quên liếc mắt trừng anh nói: “Vào đi.”

Lại thấy An Cẩn ôm một cái ‘bọc’ nhỏ khác đi vào, xấu hổ: “Phu, phu nhân, cậu chủ nhỏ, cậu ấy…”

“Không ngủ được à?” Dạ Cô Tinh nhướng mày.

An Cẩn xấu hổ cúi đầu: “Vầng.”

Vốn dĩ nhiệm vụ của cậu ấy và An Du là chăm sóc hai đứa trẻ, không ngờ cậu chru nhỏ và cô chủ nhỏ lại chẳng hợp tác gì cả, lại đúng lúc như vậy, cậu ấy nhìn thấy sắc mặt của gia chủ tối sầm lại như mây đen không nhìn được sợ hãi.

Dạ Cô Tinh bảo hai người để hai đứa bé lại, liếc nhìn gương mặt đang ỉu xìu của An Tuyển Hoàng, xem ra đêm nay sẽ lại có chuyện rồi!

An Cẩn, An Du như được đại xá, chuồn nhanh như chớp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện