“Nguyệt hộ pháp, Minh tiền tướng, bác sĩ Minh.” An Cẩn lần lượt chào hỏi, mặc dù anh ấy không được người trong gia tộc dạy bảo, cũng không có quan hệ trên dưới gì với đám người Minh Chiêu, nhưng mà phép lịch sự căn bản cũng phải có.
Anh Tử Lạc không quay đầu, từ lúc nghe giọng nói lạnh lùng kia, cô ấy đã biết người đến là ai, nhưng mà không ngờ Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt cũng đến.
Cô ấy lại múc một miếng bánh đưa đến trước mặt cô bé, nhưng mắt cô ấy lại bắt đầu mờ đi, cô ấy thậm chí còn không có dũng khí để quay đầu lại nhìn người đó một cái. Bởi vì cô ấy sợ bản thân không kiềm chế được lại làm ra hành động ngu ngốc nào đó!
Một lòng chân thành giao cho cho người trước mặt, anh ta lại không thèm liếc nhìn, sau đó bị ném xuống đất rồi lại bị hung hăng giẫm một phát, đó không phải coi thường thì là cái gì? Lần đầu tiên, cô ấy cắn môi anh ta, anh ta chửi cô ấy là đồ điên.
Lần thứ hai, cô ấy sờ chỗ đó của anh ta, anh ta chửi mắng cô là tự phụ, tự mình đa tình, không sạch sẽ.
Lần thứ ba, cô kiên quyết ỷ vào bị thương, đòi anh ta ôm, đòi anh ta hôn, nhưng anh ta lại nói —— “Cô bị rớt não à… cô đối với tôi như thế nào là chuyện của cô, tôi không quan tâm….”
Có lẽ, từ đầu tới cuối, tất cả đều do cô ấy làm, ở trong mắt anh ta đều là thiếu tự trọng, thật ra điều anh ta muốn nói hẳn là “đồ không biết xấu hổ”!
Từ nhỏ, cô ấy chính là bảo bối được cha nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương và trân trọng nhất. Cái cô chịu không được chính là loại ánh mắt khinh thường này của Minh Chiêu, giống như cô ấy là một người phụ nữ vô liêm sỉ không biết xấu hổ, trái tim của cô ấy rất mong manh, không chịu nổi chà đạp nặng nề kia. Vì vậy, đứng trước người đàn ông đó, chọn lựa tốt nhất là cô ấy nên quay mặt rời đi.
Đã sớm nhìn thấy được kết quả, không có điểm cuối cùng, cô ấy không có dũng khí để chờ đợi đáp án tàn nhẫn như thế, nên cô ấy hèn nhát chọn cách chạy trốn.
Bé con há miệng, nhìn chằm chằm vào cái bánh trên tay cô ấy, một đôi mắt to đen bóng đảo loạn không ngừng, đôi chân bé nhỏ dễ mến cũng đập mạnh “A ô… A a… Phốc a…”
Anh Tử Lạc thầm nghĩ, cũng không có gì to tát, chẳng qua chỉ là chút cảm tình không có kết quả, thậm chí còn chưa từng nở hoa, có lẽ ngay cả nụ còn không có! Không phải lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải yêu đơn phương, chỉ là do người ta không biết trân trọng mà thôi, thực sự không có gì phải vướng bận!
Cô ấy cứ như ngồi thừ người ra như vậy, cố gắng làm cho bản thân mình thoải mái một chút, nhưng trong lòng lại như hổng một lỗ lớn, cái gì cũng không có trừ một mảnh hoang vu. Rốt cuộc, một thoáng khi nhìn vào đôi mắt sáng của bé con trước mặt, nụ cười hiện lên trong tâm trí cô ấy, giống như một dòng suối cải tử hồi sinh, trong phút chốc, sự hoang vắng biến mất, sự sống xuất hiện.
Anh Tử Lạc khịt mũi, thật sự không quay đầu nhìn người kia, cười với bé con một cái: “Húc ngoan, đừng vội đừng vội, từ từ thôi, không ai giành với con đâu…”
“A a… Ô a…”
“Ừm! Cục cưng nhà chúng ta thật đáng yêu! Đúng rồi, ăn từ từ thôi nha…”
Bé con ở trong ngực An Cẩn vui vẻ hoa tay múa chân. Mà sau khi An Cẩn chào hỏi với ba người đó xong, tầm mắt lại chuyển về Anh Tử Lạc, ánh mắt dịu dàng và trìu mến dường như sắp nhấn chìm người khác.
Minh Chiêu lạnh lùng nhìn hình ảnh trước mắt, trong lòng có một cảm giác khó chịu không nói nên lời, anh ta trừng mắt nhìn, giống như muốn làm giảm sự đau đớn khó chịu ấy.
Nguyệt Vô Tình bình tĩnh nhìn hình ảnh tươi đẹp trước mắt, cảm xúc không hề dao động, mượn câu nói của Minh Triệt trêu chọc nghĩ —— thằng nhóc này đoán chừng sắp sửa phi thăng, đứng vào hàng tiên nhân, đoạn tuyệt thất tình lục dục!
Minh Triệt vuốt cằm, đưa mắt qua lại nhìn ba người An Cẩn, Anh Tử Lạc và Minh Chiêu, như có như không.
Vừa rồi nghe thấy câu nói—— “Hai người đang làm gì đó?” Quả thật là từ cái miệng gỗ của tên đầu gỗ Minh Chiêu phát ra, còn bất ngờ hơn nữa là giọng nói mang theo chút tức giận, gần như là quát lớn, trong đó còn có mùi vị chua chua, Minh Triệt đều thấy rất rõ ràng!
Chuyện này thật sự càng ngày càng thú vị…
“Hai người đang làm gì đó?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên, Minh Triệt trợn tròn mắt, thiếu chút rớt luôn đôi mắt, cái tên này vậy mà lại mở miệng hỏi… lần thứ hai?
An Cẩn sửng sốt, có chút khó hiểu: “Tôi, tôi và Lạc Lạc cho cô chủ nhỏ ăn bánh kem…”
Anh Tử Lạc và bé con mắt đối mắt, khuôn mặt cười đối khuôn mặt cười, chuyện không liên quan tới mình cũng không thèm nhìn.
Minh Chiêu vô thức siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh. Nguyệt Vô Tình vẫn thờ ơ, Minh Triệt lại vô cùng thích thú, sống chết mặc bây, xem tảng băng lạnh ngàn năm bị nham thạch nóng chảy sẽ bùng nổ kinh khủng như thế nào! Chắc chắn là lửa văng khắp nơi, đất trời rung chuyển…
“Gia chủ và phu nhân, để cho cậu và An Du chăm sóc cho cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, cậu thế mà lại để người khác làm là sao hả?”
Câu nói này của Minh Chiêu vừa nghe qua thì có lý, miệng đầy trách nhiệm và quy tắc, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì không tránh khỏi quá mức gay gắt.
Đầu tiên, Anh Tử Lạc bị nói là “người khác.” Cô ấy gọi Dạ Cô Tinh một tiếng dì nhỏ, gọi An Tuyển Hoàng một tiếng dượng nhỏ, thì hai đứa bé kia phải gọi cô ấy một tiếng chị, chị đút em ăn thì có gì sai?
Còn nữa, sự xuất hiện của An Cẩn và An Du là để chăm sóc và bảo vệ cô cậu chủ nhỏ, đề phòng chính là người ngoài, còn Anh Tử Lạc là người một nhà!
Thứ ba, An Cẩn và An Du là do đích thân chú An tự tay huấn luyện, được cử đến bên người gia chủ và phu nhân để chăm sóc cô cậu chủ nhỏ, vì bọn họ không sinh ra trong gia tộc, đương nhiên sẽ không thuộc quyền quản lý của Minh Chiêu. Vì vậy, câu hỏi chất vấn này của Minh Chiêu, khiến cho người khác có hơi nghi ngờ!
Nguyệt Vô Tình khẽ nhíu mày, hơi liếc mắt nhìn, nhưng rất nhanh đã trở về như cũ, không chút gợn sóng, như không có chuyện gì xảy ra.
Minh Triệt thật ra rất có hứng thú, anh ta muốn xem đầu gỗ Minh Chiêu bùng nổ sẽ như thế nào, đã suy nghĩ rất nhiều năm nhưng đều thất bại. Bây giờ có phải giấc mơ sắp trở thành hiện thực rồi không?
Hạnh phúc tới quá đột ngột, đến nỗi có chút không kịp trở tay…
An Cẩn nghe vậy, thu hồi hai mắt, giọng nói không lớn nhưng lại rất rõ ràng ——
“Tôi thấy Lạc Lạc không phải là người khác.”
Trong lòng Anh Tử Lạc ấm áp, mỉm cười nhìn An Cẩn, nhưng trong lòng cô ấy lại hoàn toàn trống rỗng, hoá ra trong mắt người kia, cô vẫn luôn là “người khác” cần đề phòng!
Thảo nào anh ta lại nói chuyện lạnh lùng, chẳng trách anh ta không nói gì, chả trách anh ta lại thờ ơ đối với lời thổ lộ của cô. Hoá ra từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ tin tưởng cô! Cuối cùng, cô cũng chỉ là người ngoài…
Trái tim Anh Tử Lạc như rơi vào hầm băng.
Minh Chiêu âm thầm buồn bã, vừa muốn mở miệng lại bị một tiếng leng keng lanh lảnh cắt đứt.
Hoá ra là Anh Tử Lạc đã đút xong miếng bánh cuối cùng, cái muỗng inox khẽ đập vào thành chén phát ra tiếng leng keng giòn vang, chỉ thấy cô gái đứng dậy, mỉm cười chào mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Minh Chiêu, cử chỉ lễ độ mà xa cách nói từng chữ: “Không liên quan đến An Cẩn. Lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa.”
Ánh mắt Minh Chiêu tối sầm lại, mím môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được lời nào. Bởi vì Anh Tử Lạc đã quay người cầm chén đi về phía nhà bếp, bỏ lại mọi người với bóng lưng thẳng tắp.
An Cẩn cúi đầu, dùng khăn bông sạch lau miệng cho Tiểu Húc, bé con trong lòng ngực anh ấy ăn uống no đủ thì tươi cười sáng lạn, thấp thoáng hai má lúm nhỏ đáng yêu vô cùng.
Nguyệt Vô Tình rời đi, sau đó Minh Triệt cũng đuổi theo.
Để lại Minh Chiêu đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của người con gái càng lúc càng xa, lồng ngực nặng trĩu giống như có một cục đá đè nặng không tài nào thở được.
Ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt dịu dàng của An Cẩn đang ôm đứa bé cách đó không xa, dường như anh ta vừa hiểu lại dường như không hiểu một cái gì đó…
Đứng trong vườn, cảm nhận làn gió nhè nhẹ buổi tối, nước mắt Anh Tử Lạc đã khô trên khoé mắt, chỉ còn chút cảm giác thắt lại để tự nhắc nhở bản thân rằng, một phút trước cô ấy vẫn đã khóc, cho dù cô đã cố gắng chịu đựng.
Gió thổi tung mái tóc sau tai, cô ấy vẫn im lặng nhìn hoàng hôn chỉ còn lại nửa mặt trời phía chân trời tận ngoài biển xa. Đôi mi khẽ run che dấu mờ mịt trong đôi mắt.
Cha cô ấy từng nói, cả đời này ông ấy chỉ yêu duy nhất một người tên “Diệp Tử”, nhưng người mà ông ấy có lỗi nhất chính là mẹ.
Khi còn nhỏ, Tử Lạc đã từng hỏi cha mình: “Có phải mỗi ngày cha đều nhớ đến dì Diệp Tử không?”
Cha cô ấy gật đầu rồi lại lắc đầu: “Lúc đầu, mỗi ngày cha đều nhớ, nhưng rồi đến một ngày cha mới phát hiện, ngoại trừ nhớ nhung, thì ra cha có rất nhiều việc phải làm, sau đó, từ từ cha cũng ít nhớ đến cô ấy, bây giờ cha cũng chỉ thỉnh thoảng mới nhớ đến cô ấy.”
“Vậy là cha đã quên dì Diệp Tử đó rồi sao?”
“Có lẽ thế…. Đôi khi, quên là để nhớ sâu hơn, khi người đó đã cắm rễ trong lòng con, bất cứ suy nghĩ nào cũng trở nên nhỏ bé không đáng nhắc đến, cũng bởi vì, nỗi nhớ đó đã sớm trở thành một loại niềm tin, tan vào trong xương….”
Anh Tử Lạc không hối hận vì bản thân đã dành tình yêu chân thành, tình cảm chân thật cho Minh Chiêu, cô ấy chỉ là hối tiếc, không thể lưỡng tình tương duyệt. Nếu đã như vậy thì cũng giống như cha cô ấy, dùng quên để nhớ, mang nỗi nhớ trở tình niềm tin, cũng không uổng phí lòng yêu mến của cô ấy.
Trong lòng đã thông suốt, Anh Tử Lạc nhìn một góc chiều tà cuối cùng, chống nạnh cười lớn —— ha ha ha!
Thở ra một hơi, cô ấy phát hiện bản thân mình đói, sờ bụng, cô ấy chuẩn bị quay về phòng bếp kiếm gì đó để ăn, vừa đảo mắt đã đụng ngay vào đôi mắt màu tối đen lạnh lẽo.
Hai người đều nhất thời sửng sốt, Anh Tử Lạc hít thở nặng nề, cong môi mỉm cười khẽ gật đầu với anh ta, lách người đi qua, ôm bụng chạy về phía nhà bếp.
Trong lòng thầm bối rối, lẽ nào đây là nhất thông thì bách thông trong truyền thuyết?
Tâm thông, sau đó đường ruột cũng thông?
Giây tiếp theo, lại bị một bức tường thịt ngăn lại, Anh Tử Lạc bị đụng một cái: “Úi…. Làm phiền, tránh ra.”
Minh Chiêu vẫn bất động như núi, sừng sững đứng nguyên tại chỗ.
“Ngày đó, cô nói…”
Trong lòng Anh Tử Lạc hồi hộp nhưng trên mặt vẫn điềm nhiên như không có gì, mỉm cười quay đầu nhìn anh ta nói: “Tôi đã nói gì sao?” Đôi mắt trầm xuống: “Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ…”
Vừa dứt lời, toàn thân Minh Chiêu cử động, nắm chặt bàn tay lộ rõ gân xanh, Anh Tử Lạc lùi nửa bước, ánh mắt lộ ra cảnh giác. Trong nháy mắt, cô đã bị hai tay như thép của người đàn ông siết chặt, giãy không ra được.
“Cô, mau, nói, lại, lần, nữa!” Người đàn ông cắn chặt quai hàm, nghiến răng nghiến lợi!
Anh Tử Lạc khẽ mím môi: “Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ…”
“Thôi đi! Rõ ràng cô đã từng nói!”
Anh Tử Lạc cười lạnh, người đàn ông này đến cùng là còn muốn nhục nhã cô ấy tới khi nào? Vết sẹo này vừa mới kết vảy anh ta lại tàn nhẫn xé nát khiến máu chảy đầm đìa một lần nữa dưới ánh nắng mặt trời hay sao, ngay cả lòng tự trọng duy nhất còn sót lại cũng bị cướp đi!
Con nhím bị nhổ hết gai, còn được gọi là nhím sao?
Cô tiến lại gần hai bước, trong mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng: “Tôi đã nói gì?”
Minh Chiêu nhíu mày: “Cô nói…” Ba chữ kia lại không thể thốt ra.
Anh Tử Lạc lặng lẽ nhìn anh ta, nụ cười mỉa mai trên môi làm cay mắt người đàn ông, cảm giác ngột ngạt lướt qua ngay lập tức.
“Tôi đã nói gì?” Cô từng bước tiến lại, bốn mắt nhìn nhau, mũi chạm mũi, hô hấp rối loạn, Minh Chiêu đột nhiện cảm thấy chấn động, tim đập nhanh như trống!
“Cô nói….”
Anh Tử Lạc vươn tay nắm lấy cổ anh ta, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, đột nhiên hét lớn: “Anh dám nói lại hả? Không phải anh muốn làm nhục tôi hả? Không phải muốn đến chế nhạo tôi sao? Sao anh không nói? Đúng, anh không nói bởi vì tôi là người ngoài không xứng đáng!”
Minh Chiêu sững sờ: “Không phải, tôi không có…”
“Ha ha… Không phải anh muốn chế nhạo, chê cười tôi sao? Tôi tự mình đa tình, tự cho là đúng, Anh Tử Lạc tôi không xứng để thích Minh Chiêu anh! Đủ rồi chứ? Không đủ phải không? Anh còn muốn nghe cái gì?”
Ánh mắt Minh Chiêu đau xót, hai tay siết chặt hai vai thon gầy của người phụ nữ: “Không phải, cô không phải người ngoài….”
“À, tôi biết rồi, ý anh muốn nói, não tôi bị hư rồi, trong này toàn bã đậu! Tôi xin lỗi anh, thật xin lỗi! Tôi từ đầu không nên đến gần anh, anh yên tâm, Anh Tử Lạc tôi thề với trời, từ nay về sau không bao giờ… xuất hiện trước mặt anh nữa, được rồi chứ? Chưa đủ sao? Tôi sẽ không trêu chọc anh, cũng sẽ không yêu anh nữa, sau này cũng không, anh không cần phải lo lắng nữa, tôi sẽ không tự tìm mất mặt!”
“Ha ha… Kiên nhẫn của cô cũng chỉ có nhiêu đó thôi hả?” Đôi mắt Minh Chiêu dường như sắp phun ra lửa, nhất là câu nói kia của Anh Tử Lạc “Từ nay về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa” khiến cho anh ta muốn phát điên!
Lửa giận tích tụ trong người dường như muốn bộc phát, càng buồn hơn là, anh ta căn bản không biết sự tức giận này từ đâu mà ra?
Minh Chiêu cảm thấy một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, đó là sự bối rối và phản kháng theo bản năng trước những điều chưa biết. Anh ta cảm thấy bản thân như đứng trước vực thẳm đen tối, lại không thể quay đầu, không làm chủ được lý trí, biết rõ là vực sâu vạn trượng, nhưng có một giọng nói trong tim lại như nói với anh ta rằng —— Mày phải cố gắng hết sức!
Giờ phút này, trong mắt người đàn ông chỉ còn lại ánh mắt khiêu khích trước mắt, vậy mà người phụ nữ đó lại rút lui không chịu trách nhiệm!
“Sự nhạt nhẽo của anh, đã làm tiêu tan tất cả, bao gồm cả kiên nhẫn!” Anh Tử Lạc gầm nhẹ.
Người đàn ông nghiến răng: “Ngày đó, em nói thích tôi, có thật không?”
Anh ta cuối cùng cũng nói ra ba chữ kia, nhưng chỉ đổi lại là cái nhếch môi lạnh lùng của người phụ nữ. Anh Tử Lạc nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt tuôn rơi, trái tim cô ấy đã rơi xuống đáy vực từ lâu, chôn vùi trong nghìn trượng băng tuyết.
Cô ấy không ngừng giãy dụa, gào thét: “Là giả! Tất cả đều là giả! Tôi không thích anh! Cũng không dám… thích anh nữa!”
“Em nói dối! Em nói dối!” Người đàn ông lắc đôi vai gầy của cô gái, đôi mắt như chảy máu: “Sao em có thể? Sao em dám? Đến khi tôi phải hiện bản thân thích em, thì em lại không thích tôi nữa rồi…”
“Anh, anh nói cái gì?” Anh Tử Lạc trừng mắt, trên mặt như gặp quỷ, nước mắt ngừng chảy, chân cũng ngừng đá.
Anh Tử Lạc không quay đầu, từ lúc nghe giọng nói lạnh lùng kia, cô ấy đã biết người đến là ai, nhưng mà không ngờ Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt cũng đến.
Cô ấy lại múc một miếng bánh đưa đến trước mặt cô bé, nhưng mắt cô ấy lại bắt đầu mờ đi, cô ấy thậm chí còn không có dũng khí để quay đầu lại nhìn người đó một cái. Bởi vì cô ấy sợ bản thân không kiềm chế được lại làm ra hành động ngu ngốc nào đó!
Một lòng chân thành giao cho cho người trước mặt, anh ta lại không thèm liếc nhìn, sau đó bị ném xuống đất rồi lại bị hung hăng giẫm một phát, đó không phải coi thường thì là cái gì? Lần đầu tiên, cô ấy cắn môi anh ta, anh ta chửi cô ấy là đồ điên.
Lần thứ hai, cô ấy sờ chỗ đó của anh ta, anh ta chửi mắng cô là tự phụ, tự mình đa tình, không sạch sẽ.
Lần thứ ba, cô kiên quyết ỷ vào bị thương, đòi anh ta ôm, đòi anh ta hôn, nhưng anh ta lại nói —— “Cô bị rớt não à… cô đối với tôi như thế nào là chuyện của cô, tôi không quan tâm….”
Có lẽ, từ đầu tới cuối, tất cả đều do cô ấy làm, ở trong mắt anh ta đều là thiếu tự trọng, thật ra điều anh ta muốn nói hẳn là “đồ không biết xấu hổ”!
Từ nhỏ, cô ấy chính là bảo bối được cha nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương và trân trọng nhất. Cái cô chịu không được chính là loại ánh mắt khinh thường này của Minh Chiêu, giống như cô ấy là một người phụ nữ vô liêm sỉ không biết xấu hổ, trái tim của cô ấy rất mong manh, không chịu nổi chà đạp nặng nề kia. Vì vậy, đứng trước người đàn ông đó, chọn lựa tốt nhất là cô ấy nên quay mặt rời đi.
Đã sớm nhìn thấy được kết quả, không có điểm cuối cùng, cô ấy không có dũng khí để chờ đợi đáp án tàn nhẫn như thế, nên cô ấy hèn nhát chọn cách chạy trốn.
Bé con há miệng, nhìn chằm chằm vào cái bánh trên tay cô ấy, một đôi mắt to đen bóng đảo loạn không ngừng, đôi chân bé nhỏ dễ mến cũng đập mạnh “A ô… A a… Phốc a…”
Anh Tử Lạc thầm nghĩ, cũng không có gì to tát, chẳng qua chỉ là chút cảm tình không có kết quả, thậm chí còn chưa từng nở hoa, có lẽ ngay cả nụ còn không có! Không phải lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải yêu đơn phương, chỉ là do người ta không biết trân trọng mà thôi, thực sự không có gì phải vướng bận!
Cô ấy cứ như ngồi thừ người ra như vậy, cố gắng làm cho bản thân mình thoải mái một chút, nhưng trong lòng lại như hổng một lỗ lớn, cái gì cũng không có trừ một mảnh hoang vu. Rốt cuộc, một thoáng khi nhìn vào đôi mắt sáng của bé con trước mặt, nụ cười hiện lên trong tâm trí cô ấy, giống như một dòng suối cải tử hồi sinh, trong phút chốc, sự hoang vắng biến mất, sự sống xuất hiện.
Anh Tử Lạc khịt mũi, thật sự không quay đầu nhìn người kia, cười với bé con một cái: “Húc ngoan, đừng vội đừng vội, từ từ thôi, không ai giành với con đâu…”
“A a… Ô a…”
“Ừm! Cục cưng nhà chúng ta thật đáng yêu! Đúng rồi, ăn từ từ thôi nha…”
Bé con ở trong ngực An Cẩn vui vẻ hoa tay múa chân. Mà sau khi An Cẩn chào hỏi với ba người đó xong, tầm mắt lại chuyển về Anh Tử Lạc, ánh mắt dịu dàng và trìu mến dường như sắp nhấn chìm người khác.
Minh Chiêu lạnh lùng nhìn hình ảnh trước mắt, trong lòng có một cảm giác khó chịu không nói nên lời, anh ta trừng mắt nhìn, giống như muốn làm giảm sự đau đớn khó chịu ấy.
Nguyệt Vô Tình bình tĩnh nhìn hình ảnh tươi đẹp trước mắt, cảm xúc không hề dao động, mượn câu nói của Minh Triệt trêu chọc nghĩ —— thằng nhóc này đoán chừng sắp sửa phi thăng, đứng vào hàng tiên nhân, đoạn tuyệt thất tình lục dục!
Minh Triệt vuốt cằm, đưa mắt qua lại nhìn ba người An Cẩn, Anh Tử Lạc và Minh Chiêu, như có như không.
Vừa rồi nghe thấy câu nói—— “Hai người đang làm gì đó?” Quả thật là từ cái miệng gỗ của tên đầu gỗ Minh Chiêu phát ra, còn bất ngờ hơn nữa là giọng nói mang theo chút tức giận, gần như là quát lớn, trong đó còn có mùi vị chua chua, Minh Triệt đều thấy rất rõ ràng!
Chuyện này thật sự càng ngày càng thú vị…
“Hai người đang làm gì đó?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên, Minh Triệt trợn tròn mắt, thiếu chút rớt luôn đôi mắt, cái tên này vậy mà lại mở miệng hỏi… lần thứ hai?
An Cẩn sửng sốt, có chút khó hiểu: “Tôi, tôi và Lạc Lạc cho cô chủ nhỏ ăn bánh kem…”
Anh Tử Lạc và bé con mắt đối mắt, khuôn mặt cười đối khuôn mặt cười, chuyện không liên quan tới mình cũng không thèm nhìn.
Minh Chiêu vô thức siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh. Nguyệt Vô Tình vẫn thờ ơ, Minh Triệt lại vô cùng thích thú, sống chết mặc bây, xem tảng băng lạnh ngàn năm bị nham thạch nóng chảy sẽ bùng nổ kinh khủng như thế nào! Chắc chắn là lửa văng khắp nơi, đất trời rung chuyển…
“Gia chủ và phu nhân, để cho cậu và An Du chăm sóc cho cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, cậu thế mà lại để người khác làm là sao hả?”
Câu nói này của Minh Chiêu vừa nghe qua thì có lý, miệng đầy trách nhiệm và quy tắc, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì không tránh khỏi quá mức gay gắt.
Đầu tiên, Anh Tử Lạc bị nói là “người khác.” Cô ấy gọi Dạ Cô Tinh một tiếng dì nhỏ, gọi An Tuyển Hoàng một tiếng dượng nhỏ, thì hai đứa bé kia phải gọi cô ấy một tiếng chị, chị đút em ăn thì có gì sai?
Còn nữa, sự xuất hiện của An Cẩn và An Du là để chăm sóc và bảo vệ cô cậu chủ nhỏ, đề phòng chính là người ngoài, còn Anh Tử Lạc là người một nhà!
Thứ ba, An Cẩn và An Du là do đích thân chú An tự tay huấn luyện, được cử đến bên người gia chủ và phu nhân để chăm sóc cô cậu chủ nhỏ, vì bọn họ không sinh ra trong gia tộc, đương nhiên sẽ không thuộc quyền quản lý của Minh Chiêu. Vì vậy, câu hỏi chất vấn này của Minh Chiêu, khiến cho người khác có hơi nghi ngờ!
Nguyệt Vô Tình khẽ nhíu mày, hơi liếc mắt nhìn, nhưng rất nhanh đã trở về như cũ, không chút gợn sóng, như không có chuyện gì xảy ra.
Minh Triệt thật ra rất có hứng thú, anh ta muốn xem đầu gỗ Minh Chiêu bùng nổ sẽ như thế nào, đã suy nghĩ rất nhiều năm nhưng đều thất bại. Bây giờ có phải giấc mơ sắp trở thành hiện thực rồi không?
Hạnh phúc tới quá đột ngột, đến nỗi có chút không kịp trở tay…
An Cẩn nghe vậy, thu hồi hai mắt, giọng nói không lớn nhưng lại rất rõ ràng ——
“Tôi thấy Lạc Lạc không phải là người khác.”
Trong lòng Anh Tử Lạc ấm áp, mỉm cười nhìn An Cẩn, nhưng trong lòng cô ấy lại hoàn toàn trống rỗng, hoá ra trong mắt người kia, cô vẫn luôn là “người khác” cần đề phòng!
Thảo nào anh ta lại nói chuyện lạnh lùng, chẳng trách anh ta không nói gì, chả trách anh ta lại thờ ơ đối với lời thổ lộ của cô. Hoá ra từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ tin tưởng cô! Cuối cùng, cô cũng chỉ là người ngoài…
Trái tim Anh Tử Lạc như rơi vào hầm băng.
Minh Chiêu âm thầm buồn bã, vừa muốn mở miệng lại bị một tiếng leng keng lanh lảnh cắt đứt.
Hoá ra là Anh Tử Lạc đã đút xong miếng bánh cuối cùng, cái muỗng inox khẽ đập vào thành chén phát ra tiếng leng keng giòn vang, chỉ thấy cô gái đứng dậy, mỉm cười chào mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Minh Chiêu, cử chỉ lễ độ mà xa cách nói từng chữ: “Không liên quan đến An Cẩn. Lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa.”
Ánh mắt Minh Chiêu tối sầm lại, mím môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được lời nào. Bởi vì Anh Tử Lạc đã quay người cầm chén đi về phía nhà bếp, bỏ lại mọi người với bóng lưng thẳng tắp.
An Cẩn cúi đầu, dùng khăn bông sạch lau miệng cho Tiểu Húc, bé con trong lòng ngực anh ấy ăn uống no đủ thì tươi cười sáng lạn, thấp thoáng hai má lúm nhỏ đáng yêu vô cùng.
Nguyệt Vô Tình rời đi, sau đó Minh Triệt cũng đuổi theo.
Để lại Minh Chiêu đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của người con gái càng lúc càng xa, lồng ngực nặng trĩu giống như có một cục đá đè nặng không tài nào thở được.
Ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt dịu dàng của An Cẩn đang ôm đứa bé cách đó không xa, dường như anh ta vừa hiểu lại dường như không hiểu một cái gì đó…
Đứng trong vườn, cảm nhận làn gió nhè nhẹ buổi tối, nước mắt Anh Tử Lạc đã khô trên khoé mắt, chỉ còn chút cảm giác thắt lại để tự nhắc nhở bản thân rằng, một phút trước cô ấy vẫn đã khóc, cho dù cô đã cố gắng chịu đựng.
Gió thổi tung mái tóc sau tai, cô ấy vẫn im lặng nhìn hoàng hôn chỉ còn lại nửa mặt trời phía chân trời tận ngoài biển xa. Đôi mi khẽ run che dấu mờ mịt trong đôi mắt.
Cha cô ấy từng nói, cả đời này ông ấy chỉ yêu duy nhất một người tên “Diệp Tử”, nhưng người mà ông ấy có lỗi nhất chính là mẹ.
Khi còn nhỏ, Tử Lạc đã từng hỏi cha mình: “Có phải mỗi ngày cha đều nhớ đến dì Diệp Tử không?”
Cha cô ấy gật đầu rồi lại lắc đầu: “Lúc đầu, mỗi ngày cha đều nhớ, nhưng rồi đến một ngày cha mới phát hiện, ngoại trừ nhớ nhung, thì ra cha có rất nhiều việc phải làm, sau đó, từ từ cha cũng ít nhớ đến cô ấy, bây giờ cha cũng chỉ thỉnh thoảng mới nhớ đến cô ấy.”
“Vậy là cha đã quên dì Diệp Tử đó rồi sao?”
“Có lẽ thế…. Đôi khi, quên là để nhớ sâu hơn, khi người đó đã cắm rễ trong lòng con, bất cứ suy nghĩ nào cũng trở nên nhỏ bé không đáng nhắc đến, cũng bởi vì, nỗi nhớ đó đã sớm trở thành một loại niềm tin, tan vào trong xương….”
Anh Tử Lạc không hối hận vì bản thân đã dành tình yêu chân thành, tình cảm chân thật cho Minh Chiêu, cô ấy chỉ là hối tiếc, không thể lưỡng tình tương duyệt. Nếu đã như vậy thì cũng giống như cha cô ấy, dùng quên để nhớ, mang nỗi nhớ trở tình niềm tin, cũng không uổng phí lòng yêu mến của cô ấy.
Trong lòng đã thông suốt, Anh Tử Lạc nhìn một góc chiều tà cuối cùng, chống nạnh cười lớn —— ha ha ha!
Thở ra một hơi, cô ấy phát hiện bản thân mình đói, sờ bụng, cô ấy chuẩn bị quay về phòng bếp kiếm gì đó để ăn, vừa đảo mắt đã đụng ngay vào đôi mắt màu tối đen lạnh lẽo.
Hai người đều nhất thời sửng sốt, Anh Tử Lạc hít thở nặng nề, cong môi mỉm cười khẽ gật đầu với anh ta, lách người đi qua, ôm bụng chạy về phía nhà bếp.
Trong lòng thầm bối rối, lẽ nào đây là nhất thông thì bách thông trong truyền thuyết?
Tâm thông, sau đó đường ruột cũng thông?
Giây tiếp theo, lại bị một bức tường thịt ngăn lại, Anh Tử Lạc bị đụng một cái: “Úi…. Làm phiền, tránh ra.”
Minh Chiêu vẫn bất động như núi, sừng sững đứng nguyên tại chỗ.
“Ngày đó, cô nói…”
Trong lòng Anh Tử Lạc hồi hộp nhưng trên mặt vẫn điềm nhiên như không có gì, mỉm cười quay đầu nhìn anh ta nói: “Tôi đã nói gì sao?” Đôi mắt trầm xuống: “Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ…”
Vừa dứt lời, toàn thân Minh Chiêu cử động, nắm chặt bàn tay lộ rõ gân xanh, Anh Tử Lạc lùi nửa bước, ánh mắt lộ ra cảnh giác. Trong nháy mắt, cô đã bị hai tay như thép của người đàn ông siết chặt, giãy không ra được.
“Cô, mau, nói, lại, lần, nữa!” Người đàn ông cắn chặt quai hàm, nghiến răng nghiến lợi!
Anh Tử Lạc khẽ mím môi: “Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ…”
“Thôi đi! Rõ ràng cô đã từng nói!”
Anh Tử Lạc cười lạnh, người đàn ông này đến cùng là còn muốn nhục nhã cô ấy tới khi nào? Vết sẹo này vừa mới kết vảy anh ta lại tàn nhẫn xé nát khiến máu chảy đầm đìa một lần nữa dưới ánh nắng mặt trời hay sao, ngay cả lòng tự trọng duy nhất còn sót lại cũng bị cướp đi!
Con nhím bị nhổ hết gai, còn được gọi là nhím sao?
Cô tiến lại gần hai bước, trong mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng: “Tôi đã nói gì?”
Minh Chiêu nhíu mày: “Cô nói…” Ba chữ kia lại không thể thốt ra.
Anh Tử Lạc lặng lẽ nhìn anh ta, nụ cười mỉa mai trên môi làm cay mắt người đàn ông, cảm giác ngột ngạt lướt qua ngay lập tức.
“Tôi đã nói gì?” Cô từng bước tiến lại, bốn mắt nhìn nhau, mũi chạm mũi, hô hấp rối loạn, Minh Chiêu đột nhiện cảm thấy chấn động, tim đập nhanh như trống!
“Cô nói….”
Anh Tử Lạc vươn tay nắm lấy cổ anh ta, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, đột nhiên hét lớn: “Anh dám nói lại hả? Không phải anh muốn làm nhục tôi hả? Không phải muốn đến chế nhạo tôi sao? Sao anh không nói? Đúng, anh không nói bởi vì tôi là người ngoài không xứng đáng!”
Minh Chiêu sững sờ: “Không phải, tôi không có…”
“Ha ha… Không phải anh muốn chế nhạo, chê cười tôi sao? Tôi tự mình đa tình, tự cho là đúng, Anh Tử Lạc tôi không xứng để thích Minh Chiêu anh! Đủ rồi chứ? Không đủ phải không? Anh còn muốn nghe cái gì?”
Ánh mắt Minh Chiêu đau xót, hai tay siết chặt hai vai thon gầy của người phụ nữ: “Không phải, cô không phải người ngoài….”
“À, tôi biết rồi, ý anh muốn nói, não tôi bị hư rồi, trong này toàn bã đậu! Tôi xin lỗi anh, thật xin lỗi! Tôi từ đầu không nên đến gần anh, anh yên tâm, Anh Tử Lạc tôi thề với trời, từ nay về sau không bao giờ… xuất hiện trước mặt anh nữa, được rồi chứ? Chưa đủ sao? Tôi sẽ không trêu chọc anh, cũng sẽ không yêu anh nữa, sau này cũng không, anh không cần phải lo lắng nữa, tôi sẽ không tự tìm mất mặt!”
“Ha ha… Kiên nhẫn của cô cũng chỉ có nhiêu đó thôi hả?” Đôi mắt Minh Chiêu dường như sắp phun ra lửa, nhất là câu nói kia của Anh Tử Lạc “Từ nay về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa” khiến cho anh ta muốn phát điên!
Lửa giận tích tụ trong người dường như muốn bộc phát, càng buồn hơn là, anh ta căn bản không biết sự tức giận này từ đâu mà ra?
Minh Chiêu cảm thấy một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, đó là sự bối rối và phản kháng theo bản năng trước những điều chưa biết. Anh ta cảm thấy bản thân như đứng trước vực thẳm đen tối, lại không thể quay đầu, không làm chủ được lý trí, biết rõ là vực sâu vạn trượng, nhưng có một giọng nói trong tim lại như nói với anh ta rằng —— Mày phải cố gắng hết sức!
Giờ phút này, trong mắt người đàn ông chỉ còn lại ánh mắt khiêu khích trước mắt, vậy mà người phụ nữ đó lại rút lui không chịu trách nhiệm!
“Sự nhạt nhẽo của anh, đã làm tiêu tan tất cả, bao gồm cả kiên nhẫn!” Anh Tử Lạc gầm nhẹ.
Người đàn ông nghiến răng: “Ngày đó, em nói thích tôi, có thật không?”
Anh ta cuối cùng cũng nói ra ba chữ kia, nhưng chỉ đổi lại là cái nhếch môi lạnh lùng của người phụ nữ. Anh Tử Lạc nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt tuôn rơi, trái tim cô ấy đã rơi xuống đáy vực từ lâu, chôn vùi trong nghìn trượng băng tuyết.
Cô ấy không ngừng giãy dụa, gào thét: “Là giả! Tất cả đều là giả! Tôi không thích anh! Cũng không dám… thích anh nữa!”
“Em nói dối! Em nói dối!” Người đàn ông lắc đôi vai gầy của cô gái, đôi mắt như chảy máu: “Sao em có thể? Sao em dám? Đến khi tôi phải hiện bản thân thích em, thì em lại không thích tôi nữa rồi…”
“Anh, anh nói cái gì?” Anh Tử Lạc trừng mắt, trên mặt như gặp quỷ, nước mắt ngừng chảy, chân cũng ngừng đá.
Danh sách chương