Dạ Cô Tinh tiến lên 2 bước, đỡ lấy cô ấy: “Không sao chứ?”

“Không sao,” Lưu Hinh Đình nặn ra một nụ cười: “Chỉ là có chút mệt rồi, chúng ta đi thôi.”

Dạ Cô Tinh rõ ràng cảm nhận được sự miễn cưỡng trong nụ cười của cô ấy, nhưng lại không nói gì, ánh mắt nhìn Diệp Nhĩ đang nuốt lại nghi vấn vào bụng, ánh mắt xuyên qua cặp kính râm mà nhìn vào người nọ một cách sâu xa, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ hắc kim đưa cho người nhân viên, giọng điệu lạnh lùng: “Thanh toán.”

Người nhân viên bỗng rùng mình, nhận lấy thẻ, ánh mắt vừa nhìn đến tấm thẻ hắc kim quyền lực, hai tay bắt đầu không cách nào khống chế nổi mà run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh mang theo một loại căng thẳng và sợ hãi khó nói.

Nhà họ An… Lại có thể là nhà họ An? Chỉ có người ở tầng lớp trên của nhà họ An mới có tư cách sở hữu thẻ hắc kim, mua sắm không giới hạn.

“Vâng, xin, xin cô chờ một chút.” Người nhân viên cúi người lui xuống, dù cho mồ hôi lạnh đã đầm đìa, trên mặt lại vẫn không quên nở nụ cười.

“Đợi đã!” Đột nhiên một giọng nói sắc bén cất lên khiến Dạ Cô Tinh vô thức cau mày, cô rõ ràng cảm thấy Lưu Hinh Đình run rẩy, nhìn qua phía phát ra âm thanh, đáy mắt thoáng qua một tia băng lãnh, ánh mắt cũng lạnh thấu xương, lại bị kính râm che lại toàn bộ.

Từ trong chấn động và sợ hãi phản ứng lại, Đường Vũ Thi chỉ thấy chiếc váy đã bị người khác mua đi, ý đồ thông qua Giang Vũ Tình để đi quyến rũ Giang Hạo Đình không phải là hoàn toàn thất bại rồi à?

Thật không dễ dàng mới đợi đến một cơ hội này, cô ta nhất định không thể để vụt mất một cách vô ích được!

Dưới tình thế cấp bách, cũng không kịp nghĩ kỹ vì sao sau 7 năm, người đáng lẽ phải chết lại còn sống mà xuất hiện trước mặt mình, cô ta gấp gáp nói, giọng nói sắc bén như muốn đâm thủng màng nhĩ của người nghe.

Người nhân viên bỗng dừng bước chân, nở nụ cười tiêu chuẩn, lộ ra tám cái răng trắng tinh: “Xin hỏi, cô có yêu cầu gì sao?”

Đường Vũ Thi lại không thèm nhìn cô ta, đi thẳng đến vị trí cách Lưu Hinh Đình một bước, dừng lại, ánh mắt lộ vẻ khinh thường: “Chào cô… Một người bạn của tôi nhìn trúng cái váy này, cô cởi ra ngay lập tức.” Ngữ khí như thể đương nhiên, dường như đã có thói quen hất hàm sai bảo.

Dạ Cô Tinh đột nhiên nhíu mày, lại không vội nói, mà là quan sát phản ứng của Lưu Hinh Đình, Diệp Nhĩ nhướn mày, tính tình nóng nảy chạm vào liền nổ, lại bị ánh mắt lành lạnh của Dạ Cô Tinh ngăn lại, không thể không ngừng lại, trong lòng thì bứt rứt không chịu được.

Mà suy nghĩ của Dạ Cô Tinh rất đơn giản, Lưu Hinh Đình và cái đứa thiểu năng kia chính là người quen, ân oán trong đó nhất định không ít, nếu không, đứa thiểu năng kia sẽ không dùng loại ánh mắt kinh ngạc thậm chí là kinh hãi khi nhìn cô ấy, càng sẽ không dùng cách nói chuyện đương nhiên như vậy để nói chuyện với người lạ, và Lưu Hinh Đình cũng sẽ không sơ suất như vậy!

Cô ấy hiện tại căng thẳng như vậy, không phải là giữa hai người này từng có ân oán gì, mà là Lưu Hinh Đình đã từng dùng loại thái độ như thế nào phản ứng lại!

Dạ Cô Tinh sẽ không phí công đi làm một người tốt, tất cả lựa chọn đều nằm trong tay Lưu Hinh Đình! Nếu như, Lưu Hinh Đình chọn phản kích, vậy Dạ Cô Tinh sẽ không hỏi đúng sai, bao che đến cùng, còn nếu, Lưu Hinh Đình lựa chọn chịu đựng, vậy Dạ Cô Tinh sẽ không nói hai lời, giao cái váy này ra.

Dù là Diệp Tử trước kia, hay là Dạ Cô Tinh bây giờ, tính cách đều giống nhau, đều có một loại lạnh nhạt khắc vào trong xương tủy. Đối với việc của bản thân còn phải khắc chế sự lạnh nhạt lại, đối với việc của người khác, tất nhiên cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt.

Dù là bác sĩ giỏi nhất cũng không thể cứu được một bệnh nhân trong lòng muốn tìm chết, còn cô sẽ không bao giờ vươn tay ra cứu một người đã muốn vứt bỏ bản thân mình, bởi vì, dù có cứu cũng không có sống được, vậy thì không đáng để lãng phí tinh thần và sức lực.

Tuyệt tình cũng được, lạnh nhạt cũng tốt, ở trong mắt Dạ Cô Tinh, người trong lòng không đủ mạnh mẽ, nếu không bị hiện thực đánh bại cũng sẽ tự đè ngã bản thân, cô không hi vọng người bên cạnh mình sẽ trở thành loại người đó, đặc biệt là Dạ Thập Nhị đã từng kiên trì không chịu thua kém!

Giang Vũ Tình thấy thế, vội vàng đưa tay ra kéo Đường Vũ Thi, nhìn Lưu Hinh Đình cười xin lỗi: “Chào chị, rất xin lỗi, bạn tôi không phải cố ý, cô ấy thấy tôi thực sự quá thích cái váy này, cho nên mới… Hi vọng chị sẽ không trách cứ.”

Con gái dòng chính nhà họ Giang, có cái gì tốt mà chưa thấy qua, căn bản sẽ không vì một chiếc váy mà đánh mất phong độ, hơn nữa, Giang Vũ Tình không phải loại người càn quấy, không nói đạo lý, cô ta vẫn rõ ràng thứ tự đến trước đến sau.

Gần đây, hai nhà An- Tần đánh đến rối tinh rối mù, nhà họ Kỷ với nhà họ Giang đều khiêm tốn mà làm người, chỉ sợ tự rước họa vào thân, trước khi ra ngoài, cha cô ta đã dặn đi dặn lại, cảnh cáo cô ta ngàn vạn lần không được gây chuyện, cho nên, cô ta không hề muốn xảy ra tranh chấp với nhóm người này, chỉ cầu mọi chuyện ổn thỏa. Nhưng lại có người không chịu theo ý cô ta, chỉ thấy Đường Vũ Thi tức giận giậm chân, đầy mắt đều là hận ý rèn sắt không thành thép: “Nina, sao cậu lại phải xin lỗi loại người thấp hèn này chứ?”

Giang Vũ Tình sửng sốt: “Thi, cậu nói cái gì vậy?” Nhìn trang phục của ba người trước mặt này cũng biết họ không phải người bình thường, lại nhìn tấm thẻ mà người nhân viên đã nhận, một loại cung kính phát ra từ nội tâm, chắc chắn là một tấm thẻ kim cương!

Loại người này cũng gọi “thấp hèn”, vậy trên đời còn người nào có thể xứng với hai chữ “cao quý” đậy? Đặc biệt là người phụ nữ đeo kính râm đó, cô ta cứ có cảm giác hình như đã nhìn thấy cô gái đó ở đâu đó rồi…

Đường Vũ Thi xùy nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lưu Hinh Đình một cái từ đầu đến chân: “Không ngờ, đời này còn có thể gặp lại cô. Ồ, chỉ sợ cô vẫn chưa biết nhỉ? Con gái của anh tôi và chị Hiểu Vy cũng gần 5 tuổi rồi, cô nói xem, lúc này mà cô còn xuất hiện trước mặt chúng tôi, không phải là tự rước lấy nhục nhã sao?”

Sắc mặt Lưu Hinh Đình thoát cái trắng bệch, nếu không có Dạ Cô Tinh đỡ lấy, có thể cô ấy đã ngã bệt xuống đất rồi.

Đường Vũ Thi đắc ý cười: “Được rồi, không phí lời nữa, cởi chiếc váy đó xuống, rồi lập tức biến đi cho khuất mắt tôi!”

Giang Vũ Tình kinh ngạc nhìn người chị em tốt của mình lời lẽ cay nghiệt, cô ta có chút không rõ ràng, Đường Vũ Thi dịu dàng dễ xấu hổ sao lại có thể nói ra những lời cay độc như vậy: “Thi Thi, cậu, sao cậu có thể nói ra những lời đó?” Cô ta tức giận hỏi, giống như đã chịu sự lừa gạt vô cùng to lớn.

Đường Vũ Thi bấy giờ mới phản ứng lại, cô ta ở trước hoặc Giang Vũ Tình cần phải có bộ dáng vừa vô tội lại nhút nhát, đồng tử khẽ chuyển, nước mắt lập tức rơi như mưa: “Nina, cậu không biết người phụ nữ này nham hiểm thế nào đâu! Cô ta là người yêu cũ của anh tớ, trước đây tớ vốn đã cố gắng thích cô ta, nhưng không ngờ, đây lại là một con bọ cạp độc ác! Cô… cô ta lại có thể nhẫn tâm đẩy mẹ tớ từ trên cầu thang xuống, bị ngã gãy chân, bác sĩ nói, nếu là chậm nửa tiếng thôi, thì bà ấy đã bị liệt rồi!”

Giang Vũ Tình giật mình, giống như đây là lần đầu tiên nghe loại chuyện như thế này, vội vàng đưa khăn giấy ra, nói lời an ủi.

Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ quay sang nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc.

Sự việc phát triển đến một bước này, dường như đã vượt quá dự đoán rồi, Lưu Hinh Đình rũ mắt xuống, không rõ đang nghĩ gì, Dạ Cô Tinh lạnh như băng, trong lòng một nửa là sốt ruột, một nửa là tức giận.

Cô sốt ruột, là vì muốn biết tường tận rốt cuộc là có chuyện gì, cô tức, là vì nhìn thấy Lưu Hinh Đình im lặng nén giận như vậy!

“Không phải bảo cô đi thanh toán sao? Nghe không hiểu tôi nói gì à?” Dạ Cô Tinh quay về phía người nhân viên đang ngây người ở bên cạnh và lạnh lùng nói, thần thái không giận tự uy, làm người khiếp sợ.

“Xin lỗi… rất xin lỗi… tôi, tôi lập tức thanh toán cho quý khách!” Nói xong, một bước thành hai, đi đến quầy thu ngân.

Đường Vũ Thi càng giận đến thở không ra hơi, oán hận, mà trừng mắt với Dạ Cô Tinh, lại hướng về Lưu Hinh Đình bên này chỉ trích: “Loại người như cô, có thể mặc đồ của GUCCI sao? Tôi cảnh cáo cô, hôm nay cô mà không để cái váy này lại, thì cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi cánh cửa này!”

“Ha ha… Tôi còn tưởng là ai? Một người toàn thân trên dưới đều mặc hàng vỉa hè, có tư cách gì ở đây la hét? Diệp Nhĩ tôi hôm nay đã nói rồi, chiếc váy này, chúng tôi chắc chắn lấy! Cho dù là mua về làm giẻ lau, cũng tuyệt đối không để loại người hèn hạ như cô được lợi!”

Dạ Cô Tinh không nói, cũng không ngăn cản Diệp Nhĩ, cô chỉ là chăm chú theo dõi phản ứng của Lưu Hinh Đình, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, cô muốn xem xem, cái người từng dám yêu dám hận, Dạ Thập Nhị sát phạt quyết đoán, có phải đã thực sự bị hiện thực mài mòn các góc cạnh, trở nên hoàn toàn nhu nhược hay không?

“Cô nói ai hèn hạ?” Đường Vũ Thi bị người vạch trần, đầy mắt đều là tức giận, cao giọng chất vấn.

Diệp Nhĩ môi đỏ khẽ nâng, hai tay dang ra, nhún vai, động tác này do cô ấy làm ra thực sự là phóng khoáng không nói nên lời, biếng nhác vô cùng: “Ai đáp thì là người đó!” Sau đó thần bí cười: “Chỉ có người trong lòng có tật, mới hay giật mình.”

“Cô!” Đường Vũ Thi cả người đều run rẩy, trợn mắt, chuyển hướng sang Giang Vũ Tình: “Nina, cô ta nói tớ thì không sao cả, nhưng là những lời này rõ ràng ngay cả cậu cũng mắng luôn rồi! Thật là quá đáng mà…”

Trong mắt Giang Vũ Tình thoáng qua một tia bối rối, gia giáo tốt đẹp khiến cô ta không thể làm ra trò cười như người đàn bà chanh chua mà mắng chửi người khác, với lại cô ta cũng không muốn gây chuyện, đương nhiên, cảnh ngộ mà mẹ Đường Vũ Thi gặp phải cũng khiến người ta đồng cảm, nhưng nói cho cùng thì cô ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, không có quyền nói gì cả.

Diệp Nhĩ cười như không cười mà nhìn Giang Vũ Tình: “Tôi thấy cô cũng không tệ, là một người biết nói đạo lý, chị đây chính là nổi lòng tốt, chỉ bảo em gái một câu, đầu tư luôn có rủi ro, phải cẩn thận khi kết bạn, tránh bị người ta xem như khẩu súng mà dùng!”

Giang Vũ Tình không phải đồ ngốc, cảnh giác mà nhìn Đường Vũ Thi, cười nói: “Thi Thi, cái váy này cũng đã bị người khác mua rồi, chúng ta đừng cướp đồ yêu thích của người ta, bỏ đi thôi?”

“Bỏ đi? Sao có thể bỏ được? Loại người thấp kém giống như cô ta làm sao xứng với chiếc váy cao quý như vậy?”

Giang Vũ Tình bị cô ta mắng tới sửng sốt, trong mắt càng phát ra đề phòng, nhưng Đường Vũ Thi đang bị lửa giận và lòng đố kỵ thiêu đốt, nên đâu còn quan tâm được những điều này? Một mặt gắt gỏng, chua ngoa trong tính cách cũng không thèm che giấu, bộc lộ hết ra ngoài.

Đúng vậy, Đường Vũ Thi sớm đã mất đi lý trí, lửa cháy lan khắp đồng cỏ! Cho dù cái váy đó cuối cùng thuộc về ai, cô ta đều quyết tâm sỉ nhục Lưu Hinh Đình!

7 năm trước, người này đáng ra phải chết rồi chứ, dựa vào đâu mà còn sống tới hiện tại? Không những còn sống, mà còn đi dạo ở các cửa hàng cao cấp, mặc quần áo xa xỉ mà cô ta không mua nổi, dựa vào đâu mà cô ta có thể sống thoải mái như thế?

Rõ ràng là người phụ nữ mồ côi lai lịch không rõ!

Lúc đầu, ở nhà họ Đường, cô ta có thể ức hiếp, hãm hại người phụ nữ này, thì bây giờ, cũng vẫn là như thế!

“Lưu Hinh Đình, cô nghe thấy không? Tôi bảo cô cởi cái váy ra! Không được phép mua!”

“Ha ha… Hôm nay thực sự là được mở mang tầm mắt rồi! Vốn dĩ, tôi thấy con chó cái đã đủ khốn nạn rồi, không ngờ thì ra có người so còn khốn nạn còn không biết xấu hổ hơn nó! Cô là cái thá gì? Cô cho rằng GUCCI là do nhà cô mở ra hả? Bà đây có tiền, muốn mua thì mua, sau khi mua về coi như giấy vệ sinh dùng cũng không liên quan gì tới cô! Nếu cô đã có bản lĩnh như vậy, cô có thể mang tiền ra mua lại tất cả quần áo đi. Ồ, thật ngại quá, tôi quên mất, toàn thân của cô đều là hàng nhái, chắc hẳn cũng không có nhiều tiền như vậy. Chậc chậc… Loại người như cô, nhìn một cái là biết ngay vừa bủn xỉn lại nghèo hèn, nhưng tâm cao khí ngạo, muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng!”

Diệp Nhĩ liếc nhìn cô ta từ đầu đến chân, đánh giá cô ta như một món hàng hóa, tiếp đó mắt lộ ra sự tiếc nuối, vô cùng đau đớn nói: “Trên đời này, có quá nhiều người không tự mình hiểu lấy, mà cô chính là một trong số đó! Tôi khuyên cô nên tự đi soi gương trước đi, cô chính là vừa béo vừa tròn, người vừa đen vừa xấu vừa hôi, coi như đem tặng cũng có người không vừa ý! Không tiền, thì đừng đến cửa hàng cao cấp, còn nói khoác không biết ngượng mà nói ra những lời hung ác, cái gì mà đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này… Cô cho rằng cô là tình nhân của đại ca xã hội đen à? Tôi khinh.”

Diệp Nhĩ bĩu môi, trực tiếp giơ ngón giữa lên! Xét về độc miệng, trình độ của Diệp Nhĩ và Dạ Huy Nguyệt là ngang nhau, hai người đều là loại người một khi đã phẫn nộ chính là không quan tâm gì hết!

“Ngươi bà già khốn kiếp này, cô lại dám mắng tôi?” Đường Vũ Thi xắn tay áo.

“Cô nói ai là khốn kiếp đấy?”

“Bà già khốn kiếp là tôi nói cô đấy!”

“Ừ! Bà già khốn kiếp gọi ta à! Hahaha…”

Mấy người nhân viên cũng không nhịn được cười, cùng là đang mắng chửi người ta, Diệp Nhĩ một loạt lời hay ý đẹp, ý cười luôn không chút thay đổi, một bộ trang phục màu đỏ, quý khí bức người, mà Đường Vũ Thi khuôn mặt vặn vẹo, mắt lộ vẻ căm giận, ai cao hay thấp, nhìn vào là hiểu ngay.

Nếu nói Diệp Nhĩ là một quý bà trong bức tranh sơn dầu, thì Đường Vũ Thi chính là con chó Poodle đang nhe răng múa vuốt bên cạnh quý bà ấy- dù có sủa như thế nào, thì cuối cùng vẫn là súc sinh mà thôi!

Lúc này, người nhân viên bước đến, cung kính đưa tấm thẻ trong lòng bàn tay cho Dạ Cô Tinh: “Đã thanh toán xong, cảm ơn quý khách đã đến.”

Dạ Cô Tinh thu lại tấm thẻ, nhìn Lưu Hinh Đình thật sâu, rồi nói với Diệp Nhĩ nói: “Chị hai, đi thôi.”

Diệp Nhĩ nghe thế, đáp lại: “Ừm đi thôi! Cảm ơn Nhất Nhất đã tặng chị bộ quần áo này, bầu không khí của nơi này đều đã bị cái miệng chó không mọc được ngà voi của ai kia làm cho ô nhiễm cả rồi, chúng ta vẫn là đi nhanh thôi!” Nói xong, bước lên vài bước, còn quay đầu làm một động tác hôn gió: “Tạm biệt nha, cô nàng hàng giả! Thật ra, tôi cảm thấy gọi cô là quý cô gà rừng càng hợp hơn đó!”

Sau đó hướng lễ phép gật đầu với nhân viên: “Trang phục trong cửa hàng của các cô rất đẹp, đáng tiếc, lại gặp phải đám chó đám mèo xui xẻo! Lần sau nhớ đặt ở cửa một tấm biển, trên đó ghi- Tiện nhân và súc sinh miễn vào! Biết chưa?”

Sắc mặt của quản lý cửa hàng có chút đen lại: “Cảm ơn đã đến, còn với lời khuyên của quý khách, chúng tôi… sẽ suy nghĩ kỹ càng.”

Diệp Nhĩ lúc này mới hài lòng gật gật đầu: “Thái độ rất tốt, đáng khen.”

“…”

Đường Vũ Thi giận đến toàn thân phát run, hướng về phía bóng lưng của Lưu Hinh Đình mắng to: “Đồ khốn kiếp! Đáng đời cô không sinh được con! Lọ thuốc đó sao lại không giết chết cô luôn đi mà lại chỉ giết mỗi đứa bé vậy chứ? Sao cô không cùng tiểu quỷ đoản mệnh kia đi Tây Thiên luôn đi, lại cứ sống sót để chướng mắt tôi…”

Bốp-

“Cô, nói, cái, gì?”

Đồng tử Đường Vũ Thi đột nhiên co lại, quên cả đau nhức trên má, một giây sau, đã chìm sâu trong nỗi sợ hãi đang ùn ùn kéo đến, bởi vì, cổ của cô ta đang bị người ta nắm trong tay, càng siết càng chặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện