Editor: Đào Tử
_________________________
Biệt thự sườn núi.
Một đám nam nữ ăn mặc thời thượng, thanh xuân tịnh lệ ở đây mừng sinh nhật.
Theo bầu không khí bữa tiệc được người chủ trì xào nóng, đám nam nữ này dần buông xuống thận trọng, theo men say trào dâng mà quên phân tấc.
Theo đó là âm nhạc sôi nổi ồn ào, bọn họ càng dán gần nhau, cho đến thân thể dán thân thể như rắn nước uốn lượn quấn giao.
"Sao em không đi xuống chơi đùa cùng bọn họ?"
Một người thanh niên tướng mạo dường như khá quen thuộc tới gần.
"Hả? Tôi không thích uống rượu."
Một góc đại sảnh tụ hội biệt thự, Hướng Thụy Quân từ chối nhã nhặn rượu thanh niên đưa tới.
"Đến đây, em cũng uống hai ly đi, không uống là không nể mặt mũi mừng sinh nhật hôm nay đâu. Yên tâm, độ rượu không cao."
Thanh niên nhiệt tình mời rượu, Hướng Thụy Quân vẫn không chịu.
Chẳng biết tại sao, cô bước vào biệt thự thì có loại bất an quỷ dị mãnh liệt, nội tâm tựa như có thanh âm bảo cô nhanh rời đi.
Khi cô cẩn thận hồi tưởng thanh âm này là ai, nó lại biến mất không thấy.
Nữ sinh chơi đùa phụ cận cũng cười đi tới khuyên cô uống hai ly.
"Cái gì không thể uống rượu? Đoạn thời gian trước tiệc buffet đồ nướng, cậu uống bia không phải rượu? Uống hai ly tạo bầu không khí, sẽ không say."
Hướng Thụy Quân bị nữ sinh vạch khuyết điểm, cảm thấy xấu hổ, mà ánh mắt thanh niên mời rượu nhìn cô cũng thêm chút khác lạ.
"... Hai ngày này thân thể mình không thoải mái..."
Thanh niên và nữ sinh đều không tin cô, cho là cô nói dối.
Vì để chuyện lúng túng này mau chóng qua đi, Hướng Thụy Quân chỉ có thể uống hai ly.
Khi rượu theo yết hầu chảy xuôi xuống, bất an trước đó không lâu lại quỷ dị xuất hiện.
Lần này càng thêm mãnh liệt.
Rời đi! ! !
Nhanh rời khỏi đây! ! !
Sắc mặt Hướng Thụy Quân tái đi, thuận theo thanh âm nội tâm.
Cô đặt tay phải trên bụng, làm bộ đau bụng khó nhịn.
"Bụng hơi khó chịu, tôi đi toilet một chuyến."
Biệt thự phần lớn người đều tụ tại sân nhảy, cô đi thẳng đến cửa chính biệt thự.
"Thật sự choáng quá đi..."
Lẻ loi một mình đi trên đường xuống núi, gió đêm quét qua, để đầu óc Hướng Thụy Quân dần thanh tỉnh.
Đêm tối dãy núi liên miên chập trùng, hai bên đường tựa bóng đen kịt mơ hồ, cứ như một giây sau sẽ phiêu đãng tới, há một miệng đầy máu hướng về phía cô.
Nội tâm hoảng loạn, trên mặt vẫn vững.
Cô quay đầu nhìn biệt thự sườn núi một cái.
Không rõ chính mình tại sao bất tri bất giác đã rời biệt thự.
Chưa nói con đường núi vắng vẻ có nguy hiểm không, cô đi bộ xuống núi, tới hừng đông đều đi không đến chân núi.
Trên núi tín hiệu không tốt, điện thoại nhanh hết pin, đèn pin không mở được bao lâu.
Nội tâm đấu tranh kịch liệt, quẩn quanh giữa tiếp tục đi đường núi và trở lại biệt thự đợi tiệc sinh nhật kết thúc.
"Hay là... Trở về?"
Bên tai hình như có giọng dịu dàng xa lạ mê hoặc cô trở về.
Đường núi quá nguy hiểm, mau trở về!
Biệt thự sườn núi trong đêm tối lẳng lặng lóe lên, ánh đèn vàng giống như bướm lửa dụ hoặc.
Sau lưng Hướng Thụy Quân là đường núi tối như mực đưa tay không thấy năm ngón, rừng núi âm u làm người ta lông mao dựng đứng.
Hai lựa chọn tại cái cân lý trí lôi kéo giằng co.
Hướng Thụy Quân chậm chạp không đưa ra quyết định.
Trong lúc chần chờ, một trận gió đêm quỷ dị thổi qua phần gáy, làm cô giật cả mình, ý thức lại lần nữa lâm vào hỗn độn.
Khi cô khôi phục ý thức, đã trở về đại sảnh biệt thự sườn núi.
Nam nữ còn đang vui vẻ phóng túng trên sân nhảy, thanh niên trông có vẻ hơi quen mắt lại tới.
"Sao em không đi xuống chơi đùa cùng bọn họ?"
Ánh mắt Hướng Thụy Quân mê mang, cô cảm thấy câu nói này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ từng nghe ở đâu.
"Hả? Tôi không thích uống rượu."
Thanh niên cười, miệng đóng lại mở.
Rõ ràng hắn còn chưa nói xong, nhưng Hướng Thụy Quân lại biết hắn muốn nói cái gì.
"Đến đây, em cũng uống hai ly đi, không uống là không nể mặt mũi mừng sinh nhật hôm nay đâu. Yên tâm, độ rượu không cao."
Hướng Thụy Quân: "..."
Một lát sau, có nữ sinh tới mời rượu, Hướng Thụy Quân bị khuyên uống hai ly.
"Những chuyện này... Hình như mình đã trải qua..."
Cô cố gắng nghĩ lại chỗ phát ra cảm giác quen thuộc.
Sân nhảy truyền đến một trận cười vang, cô lần theo thanh âm nhìn lại.
Một đôi bạn bè nam nữ dưới ồn ào của mọi người ôm hôn nhau.
Hướng Thụy Quân rõ ràng nhìn thấy tay người đàn ông đang từ vạt áo luồng vào phía sau bạn gái, giật chiếc bra cô gái đang mặc xuống.
Khi món bra bị chàng trai vung lên ghế sô pha, đám người cười vang lớn hơn.
"Kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn đi, từng cái từng cái một!"
"Những trò chơi này quá nhàm chán, chúng ta chơi cái khác..."
Hôn môi ăn bánh kem, oẳn tù tì thoát y, nam nữ phối hợp chống đẩy...
Hướng Thụy Quân từ đầu tới đuôi uống hai ly, men say lại ngày càng đậm, đầu óc ngày càng nặng, tựa như hai vai khiêng không phải đầu mà là một quả tạ lớn ngang nhau.
Cô đứng người lên, chân lảo đảo một cái.
"Hắc hắc, chúng ta cũng tới chơi đùa?"
Phú nhị đại chủ tiệc sinh nhật xuất hiện bên người cô, cô đưa tay hất tay đối phương ra, chán ghét quát lớn.
"Cút, thả tay tôi ra!"
Phú nhị đại hai mắt nhắm lại, vẻ mặt âm lãnh như lệ quỷ.
Hướng Thụy Quân ý thức mơ hồ phát hiện bên người lại thêm một người, là đám hồ cẩu bằng hữu của phú nhị đại.
Hai người hợp lực, một người một cánh tay kéo cô lên tầng hai.
Hướng Thụy Quân luống cuống.
"Thả tôi ra!"
"Đừng đụng tôi!"
"Các người thả tôi ra!"
Cô dùng hết lực khí toàn thân giãy dụa, vẫn không tránh thoát hai người giam cầm.
"Anh nhìn trúng là phúc khí của cô em, đừng có cho thể diện mà không cần đi hô thêm hai đứa cùng chơi với cô ta, cô ta không muốn? Hừ, càng muốn cô ta muốn..."
Thanh âm của người đàn ông như lệ quỷ thì thầm bên tai cô vừa đi vừa về lặp lại.
"Thả tôi ra "
Cô lại đá lại cắn, hao hết sự kiên nhẫn của bọn hắn.
Phú nhị đại mở to mắt men say mông lung, đưa tay muốn cho cô một cái tát.
"Cho thể diện mà không cần, con điếm!"
Hướng Thụy Quân vô thức rụt cổ, tránh mặt đi.
Đau đớn trong dự liệu không truyền tới, người lôi kéo cô ngược lại phát ra một tiếng "Ai u", kêu thảm đụng vào tường.
Hướng Thụy Quân sợ há mồm thở dốc, mồ hôi đầm đìa, ngực gấp rút chập trùng.
Cẩn thận ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện mình bị bóng người cao lớn che khuất.
Nghịch ánh sáng, thậm chí không thấy rõ hình dạng đối phương thế nào.
Chỉ biết người đến vóc người cao tráng khôi ngô.
"Cảm, cảm ơn..."
Hướng Thụy Quân không biết người đến là ai, nội tâm lại đặc biệt có cảm giác an toàn, xua tan bóng ma suýt bị cưỡng bức vừa rồi.
Chàng trai hỏi cô, "Em muốn báo cảnh không?"
"Báo, báo cảnh?"
Chàng trai thấy phản ứng của cô biết ngay cô căn bản không có ý thức phải báo cảnh.
"Nữ sinh phải có ý thức bảo hộ mình, đụng phải loại chuyện này nên báo cảnh, bằng không sẽ ăn thiệt ngầm?"
Hướng Thụy Quân nói quanh co: "Bọn họ có vẻ đều không phải người bình thường..."
Chàng trai cười nhạo.
"Chỉ là mấy tên nhà giàu mới nổi, không thể một tay che trời. Nếu báo cảnh bị áp xuống, em có thể lên mạng tìm truyền thông xin giúp đỡ."
Làm lớn chuyện, chắc chắn sẽ có bàn giao.
Không thấy bao nhiêu "Đại lão" bị con trai, con gái, vợ chồng và thân thích bắn đại bác không tới kéo xuống ngựa? Đây đã là thời đại nào rồi, còn cứng nhắc như vậy cho rằng người bình thường không chỗ giải oan?
Còn nữa——
"Anh là người chứng kiến, em báo cảnh, anh làm nhân chứng cho em, xem ai dám áp xuống."