Editor: Đào Tử
___________________________
Liễu Diệp Tiên giả vờ lấy đồ trong balo, thực ra lấy quần áo thể thao gọn gàng sạch sẽ và khăn mặt từ không gian linh tuyền ra.
Khả năng trị liệu của cô so với dị năng giả đồng cấp xem như ưu tú, hiệu quả trị liệu rất tốt.
Trị liệu một phen làm dịu đi khó chịu trên thân người bị hại đáng kể, nhưng tổn thương tâm hồn lại khó mà xóa nhòa.
Nếu có thể sụp đổ khóc lớn còn tốt, cảm xúc phát tiết xong có khi trở lại bình thường, lo nhất là muốn khóc cũng không khóc nổi, khuôn mặt chết lặng.
Bồn rửa bát phòng bếp đựng đầy nước sạch, vừa hay lấy lau ô uế trên người bọn họ.
"... Cảm, cảm ơn..."
Gào khóc xong, người phụ nữ bị hại nấc một cái, cúi thấp đầu nhận khăn mặt và quần áo.
Hướng Thụy Quân nhìn nhíu mày.
Cô một lần nữa sinh nhận thức mới về Liễu Diệp Tiên.
Dị năng hệ trị liệu phổ thông chỉ làm dịu đau đớn thân thể, nhưng không thể trấn an vết thương lòng người bị hại.
Bọn họ chịu đả kích lớn sau này tinh thần ít nhiều gì cũng sẽ bị tổn thương, biểu hiện kháng cự mãnh liệt đối với người vật bên ngoài, thậm chí làm ra hành vi quá khích -- Ví dụ như điên cuồng nổi khùng gầm rú, tự bế không muốn tiếp xúc thế giới bên ngoài, đả thương người hoặc tự tổn thương bản thân.
Người ở thời tận thế vấn đề tinh thần nghiêm trọng vượt xa thời bình, phản ứng cũng càng rõ rệt.
Cảm xúc mấy nữ tính bị hại trước mắt coi như ổn định.
Không biết nên nói năng lực chịu đựng bọn họ tương đối mạnh hay khả năng chữa trị của Liễu Diệp Tiên càng mạnh.
Hướng Thụy Quân thật ra nghiêng về người sau.
Được Liễu Diệp Tiên tiếp sữa một đường, Hướng Thụy Quân có thể cảm nhận chân thực điểm khác biệt giữa cô và dị năng giả khác.
Do không gian linh tuyền ư? Hướng Thụy Quân không có thời gian truy cứu đến cùng.
Cứu chữa mấy người bị hại này, Liễu Diệp Tiên lại đi trị liệu những người sống sót bên ngoài kia, vết thương nhẹ tạm để một bên, ưu tiên trị liệu thương thế nặng.
Liễu Diệp Tiên có loại trực giác trời sinh của một dị năng giả hệ trị liệu, loại trực giác ấy giúp cô phán đoán chính xác thương thế ai nặng, thương thế ai nhẹ, từ đó đưa ra lựa chọn trị liệu.
Tay chân bị đánh gãy xương xử lý nối liền rồi cố định bằng ván gỗ.
Tấm ván gỗ?
Nhìn Liễu Diệp Tiên móc tấm cán gỗ rõ ràng mua ở cửa hàng sàn lót gỗ ra, khóe miệng cô giật giật.
Liễu Diệp Tiên tới thứ đồ chơi này cũng mua từ khi nào?
Người sống sót khách sạn xác nhận đoàn người Bùi Diệp không có ý xấu, thi nhau phát tiết lửa giận lên đám ác đồ bị trói gô.
Dùng chân đá, dùng giày cao gót giẫm, vung ghế đập vào đầu bọn chúng...
Mấy chục người dùng hết sức lực trút giận, hận không thể đòi lại gấp trăm lần đau đớn trên thân.
Bọn họ bị bạo lực chi phối tận đến khi đánh chết mục tiêu cũng chưa muốn ngừng tay.
Có tên ác đồ hét thảm bị nện vỡ đầu, óc rải đầy đất, tên ác đồ khác còn chút hơi thở.
Tề Thiên Thạc đem ác đồ trần nhộng vết thương chằng chịt treo bên ngoài cửa sổ, nới dây gai trong tay hạ người xuống vài mét. Mùi máu tươi mới mẻ nhanh chóng hấp dẫn một đám Zombie vây quanh, mới đầu chỉ lác đác hai ba con tăng tới ba mươi năm mươi con rồi bốn năm trăm con... Bọn chúng chen lấn nhau dưới vách tường tòa khách sạn, đằng sau chen không được trèo tuốt lên người đồng bọn.
Mấy tên ác đồ đang hôn mê bị Zombie từ chân ăn lên, có ác đồ còn ý thức thì gào thống khổ, giãy dụa muốn đi lên.
Dù sống thêm một giây cũng tốt.
Liễu Diệp Tiên rất lo lắng, "Những con Zombie đó sẽ không xếp chồng lên trèo tới chứ?"
"Không đâu."
Bùi Diệp cười cho nổ đầu con Zombie đang túm lấy gặm chân tên ác đồ hai cái.
Gặm hai cái bị nổ đầu, Zombie khác vẫn kiên nhẫn bổ sung tới.
Bùi Diệp tựa cạnh cửa sổ mỉm cười nhẹ nhàng. .
Hướng Thụy Quân nhìn toàn thân phát run.
Chỉ nhìn nụ cười tươi hiền hòa của Bùi Diệp, ai cũng sẽ nghĩ ngoài cửa sổ là khung cảnh gấm hoa rực rỡ.
Sự thật đâu?
Bên ngoài tất cả đều là Zombie kêu gào ăn thịt người, ngoài cửa sổ treo mười mấy hai mươi cỗ thân thể tráng hán máu me tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Zombie vây tới muốn ăn thịt người, còn cô đang cười.
"Cậu đang làm gì thế?"
Ngoài cửa sổ kêu thảm liên tiếp hơn nửa giờ, những ác đồ kia thế mà vẫn chưa chết sạch.
Hướng Thụy Quân tiến đến nhìn kỹ mới phát hiện chân tướng.
Bùi Diệp cười nói, "Zombie mà, thi sinh theo đuổi là ăn một miếng thịt người. Đã thả những người này cho Zombie ăn, dù sao vẫn nên chia đều cho từng con Zombie. Sư nhiều cháo ít, vậy để mỗi một con Zombie đều liếm một ngụm thịt máu người, cố gắng làm công bằng công chính một tí."
Hướng Thụy Quân: "..."
Hay cho một cái mẹ nó công bằng công chính!
Zombie liếm một ngụm lại bị Bùi Diệp dùng Ngũ lôi chú nổ đầu, đến lượt Zombie tiếp theo.
Quả nhiên là "Thi sinh không tiếc" !
Bùi Diệp gọi Liễu Diệp Tiên.
"Diệp Tiên, cậu dùng dị năng chữa trị cho bọn họ đi, để chúng cầm cự lâu một chút, thịt chết rồi không tươi, cậu còn có thể rèn luyện dị năng."
Nhất tiễn song điêu, một công nhiều việc.
Hướng Thụy Quân: "..."
Tình huống bình thường Liễu Diệp Tiên không chấp nhận làm vậy.
Gϊếŧ người chỉ cần đầu chạm đất, tra tấn người như thế thật giống biếи ŧɦái quá.
Những nghĩ đến những gì đám ác đồ từng làm, việc trợ Trụ vi ngược đặc biệt lí lẽ hùng hồn.
Đám ác đồ này khi dễ kẻ yếu, dùng bạo lực thay phiên xâm phạm những phụ nữ vô tội kia, bọn họ dựa vào đâu không thể bị Zombie thay phiên liếm?
Bùi Diệp cười hướng dẫn Liễu Diệp Tiên.
Chẳng hạn như ưu tiên trị liệu vết thương nào có thể miễn cưỡng giữa cái mạng nhỏ của chúng, để bọn hắn duy trì tỉnh táo.
Cô thành công để mọi người dán nhãn "Biếи ŧɦái cuồng ma".
Hướng Thụy Quân nhìn Liễu Diệp Tiên tiêu hao mấy đợt dị năng, không nhịn được hỏi Bùi Diệp.
"Cậu muốn chơi tới khi nào?"
Những tên ác đồ kia kêu khàn cả giọng luôn rồi.
"Chiếu theo một người hai phút, một phút sáu bảy mươi lần, tính sao cũng phải để Zombie liếm một tên hai trăm lần chứ?" Bùi Diệp cười lạnh nói, " Với lại mình đây chẳng phải đang nghiêm túc xử lí Zombie? Dùng máu và tiếng hét những người này dẫn Zombie gần đây tới triệt hạ, chúng ta rời khách sạn dễ thở hơn nhiều. Biết đâu chừng xung quanh có người sống sót, chúng ta hấp dẫn Zombie càng nhiều bọn họ sẽ an toàn hơn rồi?"
Cô đang làm người tốt việc tốt đấy, sao có thể nói cô đang đùa giỡn chứ?
Hướng Thụy Quân: "..."
Nếu không phải bệnh viện không còn, cô thật sự muốn xách Bùi Diệp đi khám tinh thần một chút.
Đây tuyệt đối là phần tử cực kỳ nguy hiểm.
Làm việc máu tanh như vậy, cô lại có thể nghiêm trang tẩy chính mình thành chúa cứu thế.
Mấu chốt còn có người tin.
"... Thụy Quân, Tiểu Tú cũng vì tốt cho mọi người mà, đám người xấu đó có kết cục như vậy đều là gieo gió gặt bão!"
Hướng Thụy Quân không khỏi lộ biểu tình hận rèn sắt không thành thép.
Liễu Diệp Tiên luôn dùng miệng độn thuật tẩy não người ta, sao bị Tiểu Tú bật hack này tẩy não rồi?
Màn đêm dần buông xuống, đám người cũng đói bụng.
Bọn Liễu Diệp Tiên dùng dị năng cả ngày, giờ bụng đói kêu vang.
Phòng bếp còn dùng được, phòng ăn tầng ba cũng chứa kha khá đồ ăn, mấy người sống sót biết làm cơm chủ động làm đủ khả năng.
Tuy mấy người Bùi Diệp không nói bọn họ không thể ăn, nhưng cũng không nói rõ có thể ăn.
Làm xong cố gắng có thể chia chút canh uống.
Liễu Diệp Tiên để mẹ kế chừa cho Bùi Diệp một phần mì tươi cỡ bát lớn.
"Chừng ấy đủ ăn chưa?"
Bùi Diệp móc một thanh thuốc dinh dưỡng vị đất sét dẻo ra, mở ra bỏ vào mì.
"Đủ rồi."
Một bát là đủ.