"Moi Kim Đan của huynh đệ, đánh gãy chân của thân thích. Ngươi đã biết tội chưa?"
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Nam gia chủ liền xanh mét, gân xanh trên trán đều hiện ra.
Cái người bị nàng hủy Kim Đan, là nhi tử duy nhất của lão ta.
Nam Nhiễm không chút để ý, chậm rãi mở miệng: "Gọi ta đến, chỉ vì chuyện này?"
Vẻ mặt Nam gia chủ thập phần nghiêm túc, bị thái độ của Nam Nhiễm kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến gân xanh trên mặt như muốn lồi ra.
Nếu không phải ở đây vẫn còn những trưởng bối khác.
Lão ta hận không thể dùng một chưởng trực tiếp đánh chết nàng.
"Ngươi còn không nhận tội?"
Nhìn ánh mắt lạnh lùng, sắc bén của Nam gia chủ, các trưởng bối trong dòng họ cũng bắt đầu nghiêm túc hơn.
Trong đó có một người ôm quyền, dẫn đầu hỏi: "Gia chủ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt người này có một vết sẹo dài do đao tạo thành.
Vừa nhìn đã khiến người khác sợ hãi.
Vị trưởng bối mặt sẹo này tuy thái độ rất nghiêm túc nhưng ánh mắt lại không lộ ra chút gì gọi là hoang mang hay nghi ngờ.
Rõ ràng đã biết trước nội tình.
Là một kẻ lừa gạt.
Ở đây châm ngòi thổi gió.
Ánh mắt của hắn ta khi nhìn Nam Nhiễm cũng mang theo sát khí lạnh lẽo.
Nam gia chủ vừa nghe hắn ta hỏi đã lộ ra biểu tình đau khổ, một tay đỡ trán, che mất một phần khuôn mặt của mình.
Thở dài một hơi.
Phút chốc, cả phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Nửa ngày sau.
Mới nghe lão ta chậm rãi nói, thanh âm già nua đi rất nhiều: "Kim Đan của nhi tử ta bị người khác đào ra, nó nằm ở trong ngõ nhỏ suýt chút nữa đã chết. Không những thế, bốn đứa bằng hữu của nhi tử ta cũng bị đánh gãy chân, cắt đứt kinh mạch."
Lão ta vừa dứt lời.
Cái tên mặt sẹo kia liền căm giận la lớn: "Là ai độc ác như vậy? Dám đả thương người của Nam gia ta! Đào Kim Đan của người khác là thủ đoạn bỉ ổi nhất. Chịu thiên đao vạn quả(*) cũng không quá đáng!"
Sau đó, lại nghe Nam gia chủ thở dài: "Nhi tử của ta vẫn không chịu nói ra ai đã động thủ. Cho đến hôm qua, ta mới từ trong miệng bốn đứa bằng hữu kia biết được, là Nam Nhiễm và thị nữ của nàng xuống tay. Chỉ tội nghiệp cho nhi tử của ta, quá thiện tâm, luôn nhớ đến tình cảm giữa huynh muội tỷ đệ. Chậm chạp không chịu nói ra. Nam Nhiễm! Ngươi thật đáng chết!"
Hai mắt Nam gia chủ đỏ bừng, gắt gao nhìn Nam Nhiễm, hận không thể đem Nam Nhiễm vạn tiễn xuyên tim.
Trưởng bối ngồi ở hai bên vừa nghe đầu đuôi câu chuyện liền lộ ra bộ dáng khiếp sợ.
Tiếp theo, vẻ mặt của mỗi người đều thập phần nghiêm túc, nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
"Sao lại xảy ra chuyện như thế?"
"Gia chủ tiền nhiệm là một người vô cùng chính trực, sao lại có một nữ nhi như vậy?"
"Quả nhiên không thể trông mặt bắt hình dong."
"Không ngờ, có một ngày Nam gia lại rơi vào tình cảnh huynh đệ tương tàn."
Có người còn thở dài: "Chuyện này phải xử lý thế nào?"
Người đó vừa hỏi, mọi người ở đây lại bắt đầu nghị luận.
"Còn có thể thế nào, đã làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy thì không thể nhẹ nhàng cho qua được!"
"Đúng! Đào Kim Đan của người khác là hành vi vô cùng bỉ ổi, làm xấu mặt cả Nam gia!"
"Nam lão gia chủ ở dưới suối vàng có linh thiên, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào. Nhất định phải phạt nặng!"
Lúc này, cái tên mặt sẹo kia lại đứng dậy: "Các vị, chuyện này, chúng ta đều có cùng một suy nghĩ giống nhau. Nhưng, dù sao nàng cũng là huyết mạch duy nhất còn sót lại của lão gia chủ. Ta nghĩ thế này. Tất cả tỳ nữ hầu hạ của nàng đều phải chết. Còn nàng, chặt bỏ hai chân, lấy làm gương cho đám tiểu bối, sau đó nhốt nàng lại, lưu lại cho nàng một mạng. Để nàng ở địa lao ngày ngày sám hối vì hành động của mình. Các vị thấy thế nào?"
Người này tựa hồ như bản thân rộng lòng từ bi nên vừa mở miệng đã xin lưu lại mạng cho Nam Nhiễm.
Nhưng cẩn thận xem xét.
Thà một đao gϊếŧ chết, còn hơn sống nhục nhã thế này.
Nam gia chủ nghe tên mặt sẹo nói vậy, lại thở dài.
Một tay đỡ trán, lắc lắc đầu.
Giống như không có sức lực so đo với một tiểu bối như Nam Nhiễm.
"Chư vị cảm thấy thế nào?"
Mọi người bắt đầu gật đầu.
"Không tồi."
"Nên để nàng ăn chút khổ."
...
(*) Thiên đao vạn quả (千刀万剐): Hình phạt băm thành trăm mảnh