Đáng tiếc, câu chuyện tình yêu ấy không duy trì được lâu.
Một ngày nọ, trong thôn của trượng phu nàng bị một con hổ yêu quấy phá.
Người chết vô số.
Nàng có chút không đành lòng.
Đành lộ ra nguyên hình yêu thú của mình.
Gϊếŧ chết con hổ yêu kia.
Đối với chuyện này, trượng phu của nàng chỉ hơi kinh ngạc, ngoài ý muốn một chút, nhưng không hề có bất cứ bài xích nào.
Ngược lại là những thôn dân kia.
Sau khi biết nàng là yêu thú tu luyện nhiều năm hóa thành hình người.
Thì vô cùng sợ hãi, bài xích, thậm chí còn hận nàng.
Cảm thấy bởi vì nàng xuất hiện nên thôn của bọn họ mới gặp phải đại nạn.
Tất cả thôn dân đều bắt đầu cô lập nàng và trượng phu của nàng.
Cho đến một ngày.
Khi nàng đi hái trái xây ở trên núi trở về.
Phát hiện, nhà của nàng bị đập phá tanh bành.
Thì ra con hổ yêu kia còn có một bạn lữ.
Nó tơi đây để báo thù.
Sau khi gϊếŧ người, con yêu thú kia liền chạy mất.
Các thôn dân đem tất cả mọi sai lầm đổ hết lên đầu nàng.
Hổ yêu là nàng gϊếŧ, mà con hổ yêu kia cũng là tới để trả thù nàng, bởi vì nàng mà đã khiến cho rất nhiều bá tánh vô tội hi sinh.
Bọn họ muốn xử phạt nàng, muốn nàng phải đền tội.
Tinh Chỉ không phản kháng.
Giống như từ ngày trượng phu nàng chết, tâm của nàng cũng đã héo tàn theo.
Nàng bị nhốt ở trong một lồng sắt, rồi bị đặt lên dàn thiêu.
Nhưng như vậy vẫn không thể gϊếŧ chết nàng.
Gϊếŧ không được, thôn dân càng ngày càng hận Tinh Chỉ hơn.
Thỉnh thoảng sẽ đánh nàng, mắng chửi nàng.
Mà Tinh Chỉ cũng vì muốn chuộc tội.
Nên khi nghe nói Bồ Tát nhất công chính, nhất từ bi.
Nàng liền nghĩ đến việc xin Bồ Tát cứu vớt nàng.
Ba năm.
Ba bước một quỳ, năm bước một dập đầu.
Mỗi bước đi đều vô cùng thành kính.
Nhưng Bồ Tát lại chưa từng hiển linh.
Mỗi ngày qua đi nàng càng nản lòng, thoái chí.
Sau đó lại gặp được Nam Nhiễm.
Được Nam Nhiễm đưa về đây.
Tinh Chỉ cúi đầu, kể hết mọi chuyện của nàng cho Nam Nhiễm.
Hai mắt lại chảy máu, kéo dài trên khuôn mặt tinh xảo của nàng ta.
Nam Nhiễm vân vê cánh hoa đào trong tay.
Mở miệng hỏi: "Ba người vừa rồi là ai?"
"Người dân trong thôn."
"Ngươi là yêu thú?"
Tinh Chỉ do dự, chớp mắt một cái, hơi gật đầu.
"Đúng vậy."
Sau khi nói xong, nàng ta còn nhanh chóng giải thích: "Tiểu thư, ta sẽ không tổn thương ngài."
Nam Nhiễm tò mò: "Là yêu thú nào?"
Tinh Chỉ cúi đầu: "Ta cũng không biết."
"Hả?"
"Mẫu thân của ta là ngư yêu, phụ thân lại là phượng hoàng."
Vì thế lúc nàng sinh ra.
Có lẽ do huyết mạch của phụ thân có lực lượng quá mạnh.
Nên nguyên hình của nàng là một con phượng hoàng.
Chỉ có đôi mắt là giống mẫu thân, hai tròng đen tuyền không chút kim sắc.
Sau khi nàng ta sinh ra, mẫu thân thấy nàng không phải là ngư yêu nên vứt nàng ở trên núi.
Chưa từng ngó ngàng tới nàng dù chỉ một lần.
Nam Nhiễm nghe xong, hai mắt nhắm lại, biếng nhác.
"Hiện tại, phụ thân của ngươi ở đâu?"
Phượng hoàng thuần chủng.
Cô vẫn chưa được thấy.
Hiếm khi, Nam Nhiễm có hứng thú đối với một thứ không phải là dạ minh châu.
Hệ thống cảm thấy ký chủ nhà mình có đôi khi hơi bát quái một chút.
Không hề tương xứng với khí chất lão đại của cô.
Đương nhiên, chỉ là một chút.
Tinh Chỉ thấp giọng nói: "Bị mẫu thân gϊếŧ chết."
Ngữ điệu của nàng vô cùng bình thản.
Nhưng không khí lúc này lại an tĩnh đến sợ.
Hệ thống hoảng đến mức ngây người.
Còn có loại thao tác này? Tinh Chỉ thấp giọng: "Mẫu thân vừa là ngư yêu xinh đẹp nhất vừa là ngư yêu có tu vi cao nhất trong tộc. Mẫu thân muốn trở thành người mạnh nhất biển khơi, bá chiếm không trung."
Gϊếŧ chết con phượng hoàng duy nhất còn tồn tại trên thế giới này, mẫu thân sẽ hoàn thành bá nghiệp của mình.
Đối với chuyện Tinh Chỉ kể, Nam Nhiễm không hề có phản ứng khác thường nào.
Ngược lại, việc này đã đánh động đến tâm hồn nhỏ bé của hệ thống.
Nó chính là một hệ thống có tam quan bình thường.
Đây là kiểu cha mẹ kì quái gì ?
Lúc này, một cành đào bỗng nhiên rơi từ trên cây xuống.