Nhìn sơ qua, nàng ta cũng có vài phần giống nữ nhân kia.
Sau đó, Đường Khô liền dời mắt.
Nhìn chằm chằm chén rượu trên tay.
Tuy chỉ thất thần vài giây nhưng Đường Khô lại khiến cho hai cha con Nam gia có cơ hội lấn lướt làm tới.
Một buổi dạ yến qua đi, Nam Lăng đại khái cũng hiểu rõ về Đường Khô hơn một chút.
Người có tính tình lãnh đạm như vậy, chỉ khi thật sự có hứng thú thì mới để tâm đến người khác.
Nghĩ thế, ý cười trên mặt của Nam Lăng càng rõ hơn.
Mục đích đã đạt được.
Nên nàng ta liền nói với Nam gia chủ: "Phụ thân không được quên đâu đó."
Nam gia chủ bất đắc dĩ nói: "Nhớ rồi, nhớ rồi."
Bộ dáng như hoàn toàn không có cách nào với Nam Lăng.
Vừa nghe đáp án này, Nam Lăng liền cao hứng chạy về vị trí của mình.
Nàng ta mới ngồi xuống.
[Lạch cạch.]
Chung trà trên bàn đột nhiên rớt xuống đất.
"A!"
Nam Lăng hô lớn một tiếng.
Né sang bên cạnh.
Nhưng hành động này lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nam gia chủ bất lực: "Cậu nhìn đi, ngày nào con bé này cũng gây rắc rối cho người khác, cứ luôn làm người khác không yên tâm như vậy."
Đường Khô hờ hững lên tiếng: "Đúng vậy."
Sau đó hai mắt thoáng liếc về phía mọi người đang tụ tập bên kia.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt bị cái gì đó thu hút.
Đôi mắt không chút cảm xúc đột nhiên hiện lên tia hứng thú.
Tầm mắt cứ dán chặt vào thân ảnh trắng xóa ở phía xa.
Hai tay nắm chặt thành quả đấm.
Nam Nhiễm phát hiện bản thân bị người khác nhìn chăm chú.
Theo bản năng ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn qua.
Ánh mắt hai người vừa đối diện nhau.
Nam Nhiễm liền chau mày.
Đánh giá cả người hắn một lượt.
Tất cả các vết xanh xanh tím tím trên người hắn đều đã biến mất.
Nhìn sơ qua hình như hắn đã hết bệnh.
Lúc này, hệ thống đột nhiên mở miệng: [Ký chủ, cô đừng có nói từ nãy đến giờ cô không hề nhìn thấy hắn nha.]
Nghe lời này, Nam Nhiễm liền dừng động tác ăn bánh đậu xanh lại.
Tiểu Đào ngồi ở bên cạnh, thấy thế lập tức giúp chủ tử nhà mình lau tay.
Vừa làm vừa nói: "Tiểu thư, chúng ta có nên ăn ít lại không? Tất cả các công tử thế gia ở xung quanh đều đang nhìn chúng ta đấy."
Về sau tiểu thư còn phải gả đi.
Lỡ để người ta thấy tiểu thư ăn quá nhiều, không ai muốn lấy thì sao? Bên ngoài, Tiểu Đào tuy là một nha hoàn, nhưng bên trong lại mang suy nghĩ của phụ mẫu.
Vì thế, Tiểu Đào nhịn không được đề xuất với tiểu thư nhà mình.
"Tiểu thư, nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Lát nữa quay lại ăn tiếp?"
Hiện tại, tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn Nam Lăng tiểu thư.
Đợi qua vài tuần trà.
Tiểu thư quay lại ăn tiếp, chắc không ai chú ý đâu?
Nam Nhiễm bĩu môi: "Được rồi."
Thật không biết tiểu nha hoàn này đang sầu cái gì nữa.
Cả khuôn mặt đều trù ụ, bộ dáng vô cùng suy sụp.
Bất quá, cứ ngồi ở đây thì cũng không được, cũng nên ra ngoài đi dạo một chút.
Thuận tiện nhìn xem dạ minh châu đang ở đâu.
Mà nữ tử lạ mặt kia vẫn luôn đứng một bên, cúi đầu, lúc này đột nhiên hạ giọng, nghiêm túc nói: "Để ta tìm giúp tiểu thư."
Nam Nhiễm nghe vậy, quay đầu liếc nàng một cái.
Rõ ràng hai mắt nàng bị khăn trắng che lại.
Nhưng vẫn có thể quan sát được tất cả nhất cử nhất động của mọi người.
Dường như, nữ tử kia biết hành động vừa rồi của mình khiến người khác nghi ngờ.
Nên chủ động giải thích: "Cái này liên quan đến công pháp tu luyện của nô tỳ."
Nam Nhiễm đứng lên, im lặng không nói.
Bước chân hướng thẳng về phía hoa viên ở bên ngoài.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng mờ ảo chiếu vào người hai chủ tớ.
Nam Nhiễm mặc một thân bạch y.
Mắt hơi rũ, hai hàng lông mi khẽ run, dáng người tinh xảo ẩn ẩn hiện dưới trăng.
Cả người cô toát ra hơi thở nhàn tản, lại mang theo chút gì đó hờ hững.
Như một vị thần tiên không dính khói lửa bụi trần đột nhiên xuất hiện giữa nhân thế.
Bỗng dưng hệ thống hình như phát hiện cái gì đó, kinh ngạc la lớn: [ký chủ, tấm bản đồ kia chính là sơ đồ kiến trúc của cả Đường gia.]
"Thì sao?"
Hệ thống nhỏ giọng: [hệ thống vẫn chưa nghĩ ra.]
Nó phải suy nghĩ xem tại sao lại đưa bản đồ của nơi này cho ký chủ.
Một chủ một tớ cứ tản bộ như thế cho tới khi đến được đình viện.
Tiểu Đào nãy giờ vẫn luôn im lặng.
Đột nhiên ngước mắt nhìn Nam Nhiễm, bộ dáng như muốn nói rồi lại thôi.