Nhưng lại kiểm chứng được.
Nam Nhiễm không có tu vi.
Nói cách khác, Kim Đan của nàng thật sự đã bị hủy.
Hiện tại người đứng trước mặt nàng ta cũng chỉ là một người bình thường đã bị hủy Kim Đan mà thôi.
Vị trí gia chủ Nam gia sớm đã thuộc về người khác, đích nữ thì đã làm sao? Nàng bây giờ cùng lắm cũng chỉ là một phế nhân.
Nghĩ vậy, vẻ mặt của Nam Lăng liền thay đổi, ý cười trên mặt càng tươi hơn.
Nhiều năm qua, Nam Nhiễm lúc nào cũng đè ép nàng ta dưới chân.
Tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Nam Nhiễm.
Dù nàng ta có nỗ lực thế nào thì cuối cùng vẫn phải dựa vào sự bố thí của Nam Nhiễm.
Những ngày đó đã đủ lắm rồi.
Hiện tại.
Thời thế đã thay đổi.
Nàng ta nhất định sẽ khiến vị tỷ tỷ này nếm đủ mọi loại thống khổ nàng ta đã chịu.
Nam Lăng nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, nghĩ muốn từ trên mặt Nam Nhiễm phát hiện biểu tình khuất nhục, khổ sở.
Nhưng đợi cả nửa ngày.
Chỉ thấy tỷ tỷ của nàng ta thản nhiên ăn hết đĩa bánh quế hoa.
Thấy vậy, Nam Lăng cau mày.
Bị dồn đến tình cảnh này mà còn có thể bình tĩnh, mặt không đổi ăn điểm tâm.
Lòng dạ này... trước kia nàng ta thật sự đã quá xem thường Nam Nhiễm.
Đến khi Nam Nhiễm ăn hết điểm tâm, ánh mắt của Nam Lăng vẫn dán chặt vào người Nam Nhiễm, không hề có ý định từ bỏ.
Nam Nhiễm hơi nghiêng đầu, mí mắt khẽ run.
"Thế nào? Muốn móc mắt tặng cho ta?"
Nam Lăng ngẩn người.
Nghĩ nghĩ một chút: "Đinh lực của tỷ tỷ thật tốt! Đến tận lúc này mà mặt vẫn không đổi sắc."
Nam Nhiễm nghe vậy, ném hoa quế tô trong tay sang một bên.
Giơ tay lên.
Tiểu Đào đứng bên cạnh lập tức hiểu ý.
Vội vội vàng vàng lau tay cho chủ tử.
Trong lòng không hiểu nổi.
Trước kia chủ tử là một người rất thích sạch sẽ.
Tại sao hiện tại lại lười biếng như vậy.
Nhưng điều này cũng không quan trọng lắm.
Nàng là nha hoàn của tiểu thư.
Chỉ cần nàng siêng năng một chút, cẩn thận một chút, người khác sẽ không phát hiện tiểu thư lười biếng.
Bên này, Nam Nhiễm đột nhiên mở miệng.
"Kim Đan của ta, do ngươi hủy?"
Cô đột nhiên hỏi như vậy.
Khiến Nam Lăng vô cùng ngạc nhiên.
Nàng ta híp mắt.
Ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua người Nam Nhiễm.
Không ngờ nàng có thể hiên ngang nói chuyện này ra như vậy.
Phải biết.
Một khi Kim Đan bị hủy thì sẽ trở thành phế vật.
Việc này, nếu để người ngoài biết được thì nhất định sẽ là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Đối với những người tu luyện mà nói, Kim Đan còn quan trọng hơn tính mạng.
Sao Nam Nhiễm có thể mặt không đổi, thản nhiên nói ra những lời này như vậy?
Nam Lăng ổn định thân mình.
Cầm chung trà trên bàn lên.
Uống một ngụm.
Rồi cười nói: "Tỷ tỷ nói gì vậy? Muội muội nghe không hiểu!"
Hiện giờ nếu đã nói ra.
Thì tuyệt đối không thể nhận.
Hiện tại nàng ta là đích nữ của Nam gia, không phải là thứ nữ của chi thứ nữa.
Nàng ta đại biểu cho thể diện của Nam gia.
Huống hồ việc này cũng không phải do nàng ta làm.
Người muốn nịnh nọt nàng ta rất nhiều, có rất nhiều người muốn trở thành cánh tay của nàng ta.
Lại bưng chung trà lên, nhấp một ngụm.
Sau đó ổn định thân mình, im lặng không tiếp tục nói chuyện với Nam Nhiễm nữa.
Mà lúc này trong tiền viện của Đường gia, khách khứa đã đến gần đủ.
Không khí của dạ yến càng lúc càng náo nhiệt hơn.
Không biết qua bao lâu.
Cuối cùng gia chủ của Đường gia cũng xuất hiện.
Đường Khô mặc một bộ y phục đen, vẻ mặt hờ hững.
Giống như một cái giếng cạn, không chút cảm xúc, đảo mắt nhìn cả sân viện một vòng.
Môi mỏng lạnh không chút động đậy.
Hắn chậm rãi đi đến vị trí cao nhất.
Đường Khô vừa đến.
Toàn viện liền yên tĩnh.
Gia chủ của Nam gia và Tư Đồ gia đồng loạt đứng dậy.
Gia chủ Nam gia dẫn đầu lên tiếng.
"Đường gia chủ, đã lâu không gặp!"
Sau đó, qua một tuần trà, ba vị gia chủ đều khách sáo lời qua tiếng lại.
Đường Khô rất ít khi tham gia yến hội.
Cho nên rất nhiều người ở đây đều chưa từng ngờ đến gia chủ của Đường gia lại trẻ tuổi đến như vậy.
Phải biết, gia chủ hiện tại của Tư Đồ gia đã là một người đàn ông 60 tuổi.
Còn gia chủ của Nam gia, cũng chính là phụ thân của Nam Lăng, hiện giờ cũng đã hơn 50.