Thật may, vẫn còn đây…
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt mất tiêu cự, lúc này mới bắt đầu quan sát xung quanh, đập vào mắt cô là một mảnh trắng như tuyết, chóp mũi nồng nặc mùi thuốc khử trùng, là bệnh viện sao? Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cửa sổ sát đất bằng kính, rèm che một nửa, tiếng sóng vỗ rì rào, nhìn thoáng qua có thể thấy được khung cảnh trời biển mênh mông, cô đang ở tầng ba của biệt thự, một phòng khám phụ sản do An Tuyển Hoàng bố trí dành riêng cho cô.
“Em tỉnh rồi?” Giọng nói trầm ấm có chút kích động của người đà ông từ sau lưng truyền đến.
Dạ Cô Tinh đứng dậy định quay đầu lại, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt cánh tay. Lông mày cau lại, cô cảm thấy có chút đau. Bỗng nhiên cô đưa mắt lên nhìn, nhưng một giây sau cô đã bị sửng sốt.
Cô không dám tin rằng người đàn ông râu ria xồm xoàm cùng với đôi mắt đỏ ngầu ở trước mặt mình lại là An Tuyển Hoàng – một người luôn lãnh đạm ngông cuồng tự cao tự đại.
Đối với sự kinh ngạc của Dạ Cô Tinh, người đàn ông cũng không để ý mấy, anh chỉ là cúi đầu “ừm” nhẹ một tiếng, rồi lẩm bẩm trong miệng như đang nói với chính mình: “Cuối cùng, em đã tỉnh thật rồi…”
Lúc đó, cô không kìm được nữa, nước mắt lưng tròng.
“Đồ ngốc! Sao lại khiến bản thân thành bộ dạng như vầy chứ…” Dạ Cô Tinh sờ lên má của người đàn ông, ánh mắt đau khổ, tiến lại gần anh, dùng trán của mình cọ cọ vào cái cằm của người đàn ông một cách trìu mến. Râu của anh cứ chọt vào trán cô làm cô giật mình, nhưng nhờ có loại cảm giác này đã khiến cô tỉnh táo và cảm nhận được sự tồn tại chân thực của anh.
An Tuyển Hoàng lại vô thức đẩy cô ra, khiến Dạ Cô Tinh không khỏi sửng sốt.
“Anh, anh đi tắm cái đã…” Sau đó, người đàn ông như vội vàng chạy trốn. Dạ Cô Tinh rõ ràng thấy tai của anh hơi đỏ ửng.
Đợi bóng dáng của người đàn ông xa dần, nụ cười của Dạ Cô Tinh cũng nhạt dần, thay vào đó là đôi mắt sợ hãi, nhỏ giọng kêu: “Bác sĩ Vương……”
Nghe vậy, một nguòi phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo choàng trắng từ ngoài bước vào, đáp: “Cô Dạ.”
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Ba ngày rồi!”
Dạ Cô Tinh sửng sốt, hèn gì trông An Tuyển Hoàng lại tiều tuỵ như vậy, trong ba ngày này chắc hẳn anh nửa bước cũng không rời.
Thấy Dạ Cô Tinh im lặng, bác sĩ Vương xác nhận những gì cô đang nghĩ trong lòng, bà nói: “Mấy ngày cô hôn mê, cả ngày lẫn đêm cậu An đều túc trực ở bên cạnh cô.”
Thật ngốc!
Khẽ thở dài một tiếng, Dạ Cô Tinh vừa đau lòng vừa bất lực. Đột nhiên, sắc mặt của cô căng thẳng, vội hỏi: “Tại sao tôi lại bị ngất thế?”
“Áp lực quá lớn, các dây thần kinh luôn đặt trong trạng thái căng thẳng. Do đó, lượng máu cung cấp cho não không đủ.”
“Vậy con tôi có sao không?”
“Cô đừng lo lắng, không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Trước khi ngất, tôi đã té xuống, liệu có ảnh hưởng gì không?”
Bác sĩ Vương trầm ngâm trong chốc lát, đắn đo nói: “Ảnh hưởng thì nhất định là có, nhưng không quá nghiêm trọng. Chỉ cần cô chịu khó nằm trên giường tĩnh dưỡng ba ngày thì sẽ không có gì đáng ngại nữa.”
An Tuyển Hoàng dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chỉnh chu lại mình. Đợi đến lúc anh quay lại, thì Dạ Cô Tinh đã ngủ say rồi.
Khẽ thở dài một tiếng, người đàn ông bước đến bên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô, rồi điều chỉnh nhiệt độ phòng lên 28 độ C. Anh cũng nằm xuống một chiếc giường khác bên cạnh, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
…
Trong ba ngày này, Dạ Cô Tinh làm theo chỉ dẫn của bác sĩ mà nằm tĩnh dưỡng trên giường. Nhưng cũng không nhàn rỗi, chuyện của Dạ Xã và Bang Ám Dạ đang đợi cô xử lý.
Ban đầu, cô dùng điện thoại di động và cứ hễ nghe điện thoại là có khi nói chuyện đến cả nửa tiếng đồng hồ. An Tuyển Hoàng ở giường bên cạnh, cầm quyển “Hướng dẫn trong thời kỳ mang thai”, chỉ vào chữ màu đỏ trên trang bìa, nói: “Phụ nữ có thai nên tránh xa các đồ điện tử có tính phóng xạ bao gồm điện thoại di động, máy vi tính, máy tính bảng,…”, Sắc mặt của người đàn ông trở nên tối sầm lại.
Dạ Cô Tinh nói chuyện điện thoại càng lâu, thì sắc mặt của người đàn ông càng đen. Ngay vừa cúp máy xong, An Tuyển Hoàng lại bắt đầu bla bla dạy bảo. Dạ Cô Tinh rất hoài nghi, đây liệu có phải là người đàn ông kiệm lời trước đây nữa không.
Thực ra, tỉnh lại sau cơn hôn mê, cô có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của An Tuyển Hoàng. Mặc dù ở trước mặc người ngoài anh luôn tỏ vẻ lạnh lùng và lãnh đạm, nhưng ở trước mặt cô thì anh trở nên dịu dàng như nước vậy. Có vẻ như chỉ trong một đêm mà người đàn ông này đã hoàn toàn biến thành một con người khác.
Không ai biết rằng khoảnh khắc Dạ Cô Tinh ngã vào lòng An Tuyển Hoàng, anh đã vô cùng tuyệt vọng, giống như toàn bộ sinh mạng của mình bị lấy đi vậy. Lúc đó, anh chỉ có một suy nghĩ đó là không thể đánh mất cô được!
Tuyệt đối không thể đánh mất cô!
Sau khi Dạ Cô Tinh được đưa đến phòng điều trị, anh ngồi trên ghế một mình, châm điếu thuốc mà tay run rẩy. Cho đến khi điếu thuốc cháy hết, tàn thuốc làm bỏng ngón tay anh, anh mới bừng tỉnh.
Lúc này, bác sĩ nói với anh — không có gì đáng lo ngại!
Giống như một người đi trong bóng tối tìm thấy một tia sáng, trở thành cứu cánh của cuộc đời anh.
Cho nên, anh đã thay đổi rồi, trở nên càng giống như một người chồng, càng giống như một người cha.
Nếu anh buông bỏ bóng tối và có thể đón nhận ánh sáng, thì anh sẵn sàng tiếp xúc với mặt trời, ngay cả khi anh đang gặp khó khăn.
Tuy nhiên, người phụ nữ lắc đầu từ chối và phản bác lại: “Em không phải là ánh sáng, em và anh giống nhau— đều sống trong bóng tối! Vì vậy, chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo!”
Cùng một loại người, cùng đi một con đường, vì vậy chúng ta- xứng đôi vừa lứa!
“Đúng thế.” Người đàn ông cười: “Chúng ta là một sự kết hợp hoàn hảo.”
Sau đó, An Tuyển Hoàng yêu cầu lắp đặt một màn hình rộng LCD, cách giường bệnh của Dạ Cô Tinh khoảng mười hoặc hai mươi mét, sau đó tịch thu điện thoại di động của cô, để cô có thể trực tiếp gọi video, có thể thu âm phương vị ba trăm sáu mươi độ, do đó cô không cần phải dùng bất kỳ tai nghe nào cả, có thể nói chuyện như bình thường, ngay cả khi cách một khoảng xa, người bên kia vẫn có thể nghe rõ cô đang nói gì.
Cho nên, trong ba ngày này, việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của Dạ Cô Tinh không gặp trục trặc gì.
Đến ngày thứ tư, cuối cùng cô cũng có thể xuống giường đi lại. Giống như chim sổ lồng, Dạ Cô Tinh vội chạy xuống phòng y tế ở tầng dưới.
Mặc dù An Tuyển Hoàng đã nói với cô, sau khi được giải cứu thì ba người họ đã không sao rồi, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn không yên tâm, muốn chính mắt xác nhận mới được. Ba ngày trước, là vì nghĩ đến bảo bối trong bụng nên cô mới kiềm chế tâm trạng lo lắng. Hôm nay cô có thể xuống giường được rồi, đương nhiên việc đầu tiên phải làm chính là đi thăm bọn họ.
Vừa đẩy cửa tầng hầm ra, cô đã đụng phải Dạ Tứ đang đi tới, ngay lúc Dạ Tứ còn đang ngẩn người thì Dạ Cô Tinh đã lao vào lòng của anh ta.
Dạ Tứ lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng đẩy cô ra, khuôn mặt đen thui lập tức ửng đỏ: “Cô gái, sao, sao cô có thể làm loạn như thế chứ?”
“Hả?” Dạ Cô Tinh đờ người ra.
Dạ Tứ vẻ mặt nghiêm nghị nhắc nhở: “Cô là người phụ nữ của Hoàng đấy.”
Dạ Cô Tinh càng sửng sờ, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán của anh ấy, sau đó tự mình thử, lẩm bẩm nói: “Không sốt mà…”
Dạ Tứ gạt tay cô ra, rồi nói: “Cô thật là…”
Dạ Cô Tinh nhướng mày.
“Thật là không biết tốt xấu!” Nếu không phải nhìn thấy cái bụng bự của cô, Dạ Tứ đảm bảo sẽ cho cô một bài học rồi! Sau đó anh ấy đi ngang qua cô rồi định rời đi.
“Dạ Tiểu Tứ! Đồ quỷ nhút nhát này! Em còn tưởng rằng trôi qua mười năm rồi anh sẽ tiến bộ chứ! Không ngờ cứ nhìn thấy phụ nữ thì anh lại sợ!”
Toàn thân của Dạ Tứ bỗng nhiên cứng đờ, bước chân dừng lại, xoay người, trố mắt nhìn: “Cô, cô, cô, cô vừa gọi tôi là gì?”
Dạ Cô Tinh làm mặt quỷ, rồi nói: “Đồ quỷ nhút nhát!” Nhưng một giây sau, cô đã bị anh ấy ôm vào lòng.
“Nhất Nhất! Thật sự là em ư? Mấy năm nay anh vẫn luôn tìm kiếm em!”
Dạ Cô Tinh gật đầu lia lịa: “Tiểu Tứ, em rất nhớ mọi người!”
Khi gặp lại người thân, việc ôm nhau vốn là chuyện bình thường, nhưng lại bị cắt ngang bởi một tiếng ho khan ẩn chứa đầy nguy hiểm.
Dạ Cô Tinh quay đầu lại, thấy An Tuyển Hoàng đứng đằng sau với vẻ mặt đen thui. Cùng lúc đó Minh Triệt cũng vừa đi ra khỏi phòng khám, khi thấy hai người họ ôm nhau anh ta bị dọa cho ho sặc sụa, đúng là giày vò tâm can mà! Thật là hận không thể ho nổ phổi luôn!
Trên trán Dạ Cô Tinh nổi lên ba vạch đen, biết mình lại chọc phải cơn ghen của người đàn ông này rồi, nên cô vội vàng sửa lỗi bằng cách cười nịnh, rồi đi đến bên cạnh An Tuyển Hoàng, khoác tay anh, rồi hỏi: “Sao anh lại xuống đây rồi?”
An Tuyển Hoàng không nói, nhưng đưa tay ra ôm lấy eo của Dạ Cô Tinh.
Dạ Tứ nhìn thấy dáng vẻ dính như sam của hai người, sắc mặt hơi trầm xuống, đi tới trước mặt An Tuyển Hoàng, hỏi: “Người anh em, không giải thích một chút sao?”
Sắc mặt của An Tuyển Hoàng hơi thay đổi: “Giống như những gì anh thấy!”
“Cô ấy là em gái của tôi!” Dạ Tứ gào thét.
“Cô ấy là vợ tôi!” An Tuyển Hoàng đáp lại.
Dạ Cô Tinh lúc này mới hiểu ra, khoanh tay trước ngực, nhìn hai người họ: “Em nghĩ các anh nên giải thích một chút chứ?”
Cả hai cùng lúc im lặng.
“Anh nói đi.” An Tuyển Hoàng ra lệnh.
“Anh nói trước đi.” Dạ Tứ khiêm nhường.
Sau đó, lại là một sự im lặng khác.
Dạ Cô Tinh mở to mắt: “Anh, các anh đừng có bảo là…”
Hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía cô.
“Đừng nói là chơi gay đó nha!…”
“…”
“…”
Thực ra, An Tuyển Hoàng và Dạ Tứ quen nhau và tình bạn của họ khá tốt.
Lúc đầu, Dạ Tứ được Dạ Cơ Sơn gửi đến Châu Phi. Có thể là vì thấy anh ấy da đen, vì vậy muốn để anh ấy đóng giả làm một người dân Châu Phi bản địa, Dạ Cô Tinh nghĩ vậy.
Dù sao sau khi đến Châu Phi, Dạ Tứ, người luôn ngoan cường như cỏ dại, không chỉ có thể sống sót mà còn sống một cách rất thoải mái. Anh ấy căn bản không quan tâm đến việc sư phụ ra lệnh không được liên lạc với các thành viên khác, mà đã tự ý trực tiếp liên lạc với Dạ Ngũ, Dạ Lục, Dạ Bát, Dạ Thập Tứ và Dạ Thập Ngũ. Sau đó, tập hợp bọn họ ở Châu Phi và thành lập một tổ chức lính đánh thuê, lấy tên là Dã Lang!
Trên lục địa châu Phi hỗn loạn, sáu người sống rất tốt, ăn uống no nê. Hết lần này đến lần khác họ đều đặt ra nhiệm vụ là kiếm thật nhiều tiền, và hơn nữa là họ không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm các thành viên khác trong Dạ Tổ!
Ba năm trước, Dạ Tứ nhận được tin tức nói đã tìm được tung tích của Dạ Thập ở Trung Quốc. Lúc đó anh ấy đang thực hiện một nhiệm vụ ở Châu Âu và không thể đi khỏi đó được, nên đã bảo Dạ Ngũ, Dạ Thập Tứ và Dạ Thập Ngũ về Trung Quốc trước. Nửa tháng sau, anh ấy đã cố gắng liên lạc với ba người bọn họ nhưng lại không thể nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Dạ Tứ mới biết mình bị trúng kế. Chắc hẳn là có người đã cố tình tung tin Dạ Thập bị kẹt ở Trung Quốc, mục đích là để dụ bọn họ cắn câu, rồi sau đó làm một mẻ lưới tóm gọn tất cả!
Trong ba năm qua, anh ấy ngụy trang ẩn nấp ở Trung Quốc, mục đích chính là để truy tìm tin tức của ba người họ.
Loay hoay mãi, cuối cùng mãi đến tháng trước anh ấy mới phát hiện ra bí mật của nhà tù tử thần số 7. Anh ấy ẩn nấp đến tận hôm nay chính là vì muốn giải cứu Tiểu Ngũ, Tiểu Thập Tứ và Tiểu Thập Ngũ.
Vào ngày cửa ngục được mở ra, An Tuyển Hoàng và những người khác lần lượt bước vào nhà tù. Sau đó nghe thấy tiếng súng nổ, anh ấy vẫn luôn ẩn nấp cho đến khi An Tuyển Hoàng và Minh Chiêu tìm đến. Vì lúc ấy trong ngục tối căn bản không thể nhìn thấy rõ ai là ai, họ đánh nhau hồi lâu mới dừng lại, cho nên mới có chuyện ra ngoài muộn như thế.
“Nói như thế, hai người quen nhau từ trước sao?”
“Nhà họ An chính là nhà cung ứng súng ống đạn dược cho Dã Lang.”
Dạ Cô Tinh sững sờ, cười như không cười: “Xem ra, mười năm qua, Tứ gia sống một cuộc sống rất ung dung tự tại ha!”
Dạ Tứ cười toe toét, ngây ngốc gãi gãi đầu, rồi đáp: “Đừng có thấy Châu Phi là nơi khỉ ho cò gáy mà xem thường nó nhé! Thật ra nó là một chỗ tốt lý tưởng đấy! Nơi đó có kim cương, có mỏ vàng, còn có dầu mỏ, bông…”
Dạ Cô Tinh liếc mắt khinh thường, xem ra cực khổ mười năm qua Diệp Tử phải chịu đều trở nên vô ích rồi! Hãy nhìn người ta xem, ăn uống thỏa thích, béo lên trông thấy đấy!
Nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có ai giống như Diệp Tử đã từng, vì cái gọi là tinh thần trách nhiệm, ý thức nhiệm vụ, vì cái gọi là báo đáp công ơn mà đã đánh mất mạng sống của mình.
Trước đây, Tiểu Tứ luôn thích chống lại sư phụ, không biết xấu hổ, không sợ trừng phạt, không cần mạng, vô tâm vô phế.
Lần thứ nhất thì chỉnh đốn, lần thứ hai thì phạm, lần thứ ba, thứ tư thứ năm vẫn không thay đổi, cuối cùng còn cười hì hì khiến sư phụ giận đến phùng mang trợn mắt!
Chống lại sư phụ đã trở thành hành vi trong tiềm thức của anh ấy. Chính tính cách này đã khiến anh ấy không bao giờ học được im hơi lặng tiếng và âm thầm chịu đựng, vì vậy, sau khi bị đưa đến Châu Phi, anh ấy mới dám liên lạc với những người khác.
Trước đây, Dạ Cô Tinh suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu tại sao sư phụ lại đột ngột gửi bọn họ đi, và phân tán bọn họ đến các nơi khác nhau trên thế giới để họ tự sinh tự diệt, nhưng bây giờ, dường như cô đã hiểu…
“Nhất Nhất, sư phụ vẫn khoẻ chứ?” Dạ Tứ cười hỏi: “Anh đoán là ông ấy mà biết, nhất định sẽ đánh chết anh! Dù sao những năm qua, anh cũng không thu thập được chút tin tức nào. Lại nói, Châu Phi có nơi nào để thu thập tình báo chứ? Không phải là hôm nay mình đánh người, thì là ngày mình bị người ta đánh…”
“Sư phụ, ông ấy… mất tích rồi.”
Dạ Tứ ngừng một lát, lại hỏi: “Tại sao có thể như vậy chứ?”
Đúng lúc này, Diệp Nhĩ nghe thấy giọng nói, từ phòng bệnh đi ra, trợn tròn mắt, nhìn Dạ Tứ bằng ánh mắt ghét bỏ: “Tôi nói này, Tứ Nhi, cậu không thể nhỏ giọng chút được sao? Không thấy còn có ba bệnh nhân nữa sao?”
“Ồ, vậy thì tôi sẽ nhỏ tiếng một chút.” Dạ Tứ cúi đầu, nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, hạ giọng: “Nhất Nhất, chuyện của sư phụ em nói rõ ra hơn được không? Sau khi bọn anh bị đưa đi, thì chỉ còn lại một mình em ở bên cạnh ông ấy. Em chính là người biết rõ nhất!”
Diệp Nhĩ hai mắt ngưng trọng, sắc mặt hơi cứng đờ: “Cái đó… mọi người nói chuyện đi, tôi vào xem Tiểu Thập Ngũ thế nào rồi…”
“Chị hai.” Dạ Cô Tinh nghiêm mặt nói: “Em biết, chị hận sư phụ, nhưng chị hãy nghe em nói xong đã.”
Diệp Nhĩ dừng lại, ở yên tại chỗ, nhưng cô ấy vẫn ngoan cố không chịu quay lại.
Đúng vậy, cô ấy quả là hận sư phụ của mình. Rõ ràng ông ấy đã cho bọn họ một gia đình, nhưng tại sao sau đó lại chia cách bọn họ mỗi người mỗi ngả chứ! Cứ nghĩ đến những ngày tháng một mình lang bạt ở nước ngoài, cô đơn và không nơi nương tựa, là Diệp Nhĩ đã cảm thấy buồn rồi.
Cô ấy vốn là một đứa trẻ trong cô nhi viện, một lần bị cha mẹ ruột bỏ rơi, lại bị sư phụ ân trọng như núi của mình bỏ rơi!
Lúc đầu vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ trong lòng lại mang một nỗi oán hận sâu sắc bấy nhiêu.
Vì vậy, sau khi gặp lại Dạ Cô Tinh, cô ấy không bao giờ nhắc đến sư phụ Dạ Cơ Sơn, nhưng bây giờ cô ấy phải đối mặt với chuyện đó rồi.
Hít sâu một hơi, Diệp Nhĩ quay người lại, nhìn thẳng vào Dạ Cô Tinh: “Em nói đi.”
“Em nghi ngờ khi sư phụ phái chúng ta đi, nhất định không phải vì lí do là để cho chúng ta lấy tin tức từ các quốc gia khác như ông ấy nói đâu. E rằng trong chuyện này có uẩn khúc gì đó!”
“Ý em là, lúc đầu sư phụ làm như vậy, là… bị ép buộc sao?” Dạ Tứ ngạc nhiên.
Nhưng Diệp Nhĩ không chút động lòng, vấn đề này Nhất Nhất đã từng nói qua, nhưng cô ấy vẫn không tin!
“Ban đầu, em chỉ suy đoán và không chắc chắn lắm, nhưng sau sự việc này, em đã hiểu. Lúc đầu, có kẻ đã dòm ngó đến Dạ Tổ, sư phụ làm vậy là để cứu mạng chúng ta!”
Dạ Cô Tinh liếc nhìn Diệp Nhĩ và tiếp tục nói: “Mọi người nghĩ thử xem, Tiểu Ngũ, Tiểu Thập Tứ và Tiểu Thập Ngũ bị giam ở nhà tù tử thần số thứ 7. Điều này chỉ có thể chứng minh rằng có kẻ muốn thủ tiêu chúng ta, mà kẻ này, mọi người cũng đã có thể đoán được rồi đó!”
“MI6!” Dạ Tứ nghiến răng nghiến lợi đáp.
Diệp Nhĩ thắc mắc: “Không phải nhà tù tử thần số 7 là trụ sở của quân đội sao? Tại sao cậu khẳng định là MI6?”
“Bởi vì, lúc đó tin tức Dạ Thập đang ở Trung Quốc đến từ MI6, cho nên anh để cho ba người bọn họ cùng nhau trở về Trung Quốc trước, nhưng anh không ngờ, bọn họ lại…”
“Giỏi cho một cái MI6!” Hai mắt Diệp Nhĩ trừng to đầy căm phẫn, nghĩ đến Tiểu Thập Ngũ tội nghiệp, một cô gái nhỏ mà trên người lại có bao nhiêu là vết thương, làm sao cô ấy có thể chịu đựng nổi chứ?
Ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh lùng, khóe môi hiện lên một tia giễu cợt: “Yên tâm đi! MI6, không còn tồn tại được bao lâu nữa đâu…”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt mất tiêu cự, lúc này mới bắt đầu quan sát xung quanh, đập vào mắt cô là một mảnh trắng như tuyết, chóp mũi nồng nặc mùi thuốc khử trùng, là bệnh viện sao? Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cửa sổ sát đất bằng kính, rèm che một nửa, tiếng sóng vỗ rì rào, nhìn thoáng qua có thể thấy được khung cảnh trời biển mênh mông, cô đang ở tầng ba của biệt thự, một phòng khám phụ sản do An Tuyển Hoàng bố trí dành riêng cho cô.
“Em tỉnh rồi?” Giọng nói trầm ấm có chút kích động của người đà ông từ sau lưng truyền đến.
Dạ Cô Tinh đứng dậy định quay đầu lại, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt cánh tay. Lông mày cau lại, cô cảm thấy có chút đau. Bỗng nhiên cô đưa mắt lên nhìn, nhưng một giây sau cô đã bị sửng sốt.
Cô không dám tin rằng người đàn ông râu ria xồm xoàm cùng với đôi mắt đỏ ngầu ở trước mặt mình lại là An Tuyển Hoàng – một người luôn lãnh đạm ngông cuồng tự cao tự đại.
Đối với sự kinh ngạc của Dạ Cô Tinh, người đàn ông cũng không để ý mấy, anh chỉ là cúi đầu “ừm” nhẹ một tiếng, rồi lẩm bẩm trong miệng như đang nói với chính mình: “Cuối cùng, em đã tỉnh thật rồi…”
Lúc đó, cô không kìm được nữa, nước mắt lưng tròng.
“Đồ ngốc! Sao lại khiến bản thân thành bộ dạng như vầy chứ…” Dạ Cô Tinh sờ lên má của người đàn ông, ánh mắt đau khổ, tiến lại gần anh, dùng trán của mình cọ cọ vào cái cằm của người đàn ông một cách trìu mến. Râu của anh cứ chọt vào trán cô làm cô giật mình, nhưng nhờ có loại cảm giác này đã khiến cô tỉnh táo và cảm nhận được sự tồn tại chân thực của anh.
An Tuyển Hoàng lại vô thức đẩy cô ra, khiến Dạ Cô Tinh không khỏi sửng sốt.
“Anh, anh đi tắm cái đã…” Sau đó, người đàn ông như vội vàng chạy trốn. Dạ Cô Tinh rõ ràng thấy tai của anh hơi đỏ ửng.
Đợi bóng dáng của người đàn ông xa dần, nụ cười của Dạ Cô Tinh cũng nhạt dần, thay vào đó là đôi mắt sợ hãi, nhỏ giọng kêu: “Bác sĩ Vương……”
Nghe vậy, một nguòi phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo choàng trắng từ ngoài bước vào, đáp: “Cô Dạ.”
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Ba ngày rồi!”
Dạ Cô Tinh sửng sốt, hèn gì trông An Tuyển Hoàng lại tiều tuỵ như vậy, trong ba ngày này chắc hẳn anh nửa bước cũng không rời.
Thấy Dạ Cô Tinh im lặng, bác sĩ Vương xác nhận những gì cô đang nghĩ trong lòng, bà nói: “Mấy ngày cô hôn mê, cả ngày lẫn đêm cậu An đều túc trực ở bên cạnh cô.”
Thật ngốc!
Khẽ thở dài một tiếng, Dạ Cô Tinh vừa đau lòng vừa bất lực. Đột nhiên, sắc mặt của cô căng thẳng, vội hỏi: “Tại sao tôi lại bị ngất thế?”
“Áp lực quá lớn, các dây thần kinh luôn đặt trong trạng thái căng thẳng. Do đó, lượng máu cung cấp cho não không đủ.”
“Vậy con tôi có sao không?”
“Cô đừng lo lắng, không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Trước khi ngất, tôi đã té xuống, liệu có ảnh hưởng gì không?”
Bác sĩ Vương trầm ngâm trong chốc lát, đắn đo nói: “Ảnh hưởng thì nhất định là có, nhưng không quá nghiêm trọng. Chỉ cần cô chịu khó nằm trên giường tĩnh dưỡng ba ngày thì sẽ không có gì đáng ngại nữa.”
An Tuyển Hoàng dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chỉnh chu lại mình. Đợi đến lúc anh quay lại, thì Dạ Cô Tinh đã ngủ say rồi.
Khẽ thở dài một tiếng, người đàn ông bước đến bên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô, rồi điều chỉnh nhiệt độ phòng lên 28 độ C. Anh cũng nằm xuống một chiếc giường khác bên cạnh, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
…
Trong ba ngày này, Dạ Cô Tinh làm theo chỉ dẫn của bác sĩ mà nằm tĩnh dưỡng trên giường. Nhưng cũng không nhàn rỗi, chuyện của Dạ Xã và Bang Ám Dạ đang đợi cô xử lý.
Ban đầu, cô dùng điện thoại di động và cứ hễ nghe điện thoại là có khi nói chuyện đến cả nửa tiếng đồng hồ. An Tuyển Hoàng ở giường bên cạnh, cầm quyển “Hướng dẫn trong thời kỳ mang thai”, chỉ vào chữ màu đỏ trên trang bìa, nói: “Phụ nữ có thai nên tránh xa các đồ điện tử có tính phóng xạ bao gồm điện thoại di động, máy vi tính, máy tính bảng,…”, Sắc mặt của người đàn ông trở nên tối sầm lại.
Dạ Cô Tinh nói chuyện điện thoại càng lâu, thì sắc mặt của người đàn ông càng đen. Ngay vừa cúp máy xong, An Tuyển Hoàng lại bắt đầu bla bla dạy bảo. Dạ Cô Tinh rất hoài nghi, đây liệu có phải là người đàn ông kiệm lời trước đây nữa không.
Thực ra, tỉnh lại sau cơn hôn mê, cô có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của An Tuyển Hoàng. Mặc dù ở trước mặc người ngoài anh luôn tỏ vẻ lạnh lùng và lãnh đạm, nhưng ở trước mặt cô thì anh trở nên dịu dàng như nước vậy. Có vẻ như chỉ trong một đêm mà người đàn ông này đã hoàn toàn biến thành một con người khác.
Không ai biết rằng khoảnh khắc Dạ Cô Tinh ngã vào lòng An Tuyển Hoàng, anh đã vô cùng tuyệt vọng, giống như toàn bộ sinh mạng của mình bị lấy đi vậy. Lúc đó, anh chỉ có một suy nghĩ đó là không thể đánh mất cô được!
Tuyệt đối không thể đánh mất cô!
Sau khi Dạ Cô Tinh được đưa đến phòng điều trị, anh ngồi trên ghế một mình, châm điếu thuốc mà tay run rẩy. Cho đến khi điếu thuốc cháy hết, tàn thuốc làm bỏng ngón tay anh, anh mới bừng tỉnh.
Lúc này, bác sĩ nói với anh — không có gì đáng lo ngại!
Giống như một người đi trong bóng tối tìm thấy một tia sáng, trở thành cứu cánh của cuộc đời anh.
Cho nên, anh đã thay đổi rồi, trở nên càng giống như một người chồng, càng giống như một người cha.
Nếu anh buông bỏ bóng tối và có thể đón nhận ánh sáng, thì anh sẵn sàng tiếp xúc với mặt trời, ngay cả khi anh đang gặp khó khăn.
Tuy nhiên, người phụ nữ lắc đầu từ chối và phản bác lại: “Em không phải là ánh sáng, em và anh giống nhau— đều sống trong bóng tối! Vì vậy, chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo!”
Cùng một loại người, cùng đi một con đường, vì vậy chúng ta- xứng đôi vừa lứa!
“Đúng thế.” Người đàn ông cười: “Chúng ta là một sự kết hợp hoàn hảo.”
Sau đó, An Tuyển Hoàng yêu cầu lắp đặt một màn hình rộng LCD, cách giường bệnh của Dạ Cô Tinh khoảng mười hoặc hai mươi mét, sau đó tịch thu điện thoại di động của cô, để cô có thể trực tiếp gọi video, có thể thu âm phương vị ba trăm sáu mươi độ, do đó cô không cần phải dùng bất kỳ tai nghe nào cả, có thể nói chuyện như bình thường, ngay cả khi cách một khoảng xa, người bên kia vẫn có thể nghe rõ cô đang nói gì.
Cho nên, trong ba ngày này, việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của Dạ Cô Tinh không gặp trục trặc gì.
Đến ngày thứ tư, cuối cùng cô cũng có thể xuống giường đi lại. Giống như chim sổ lồng, Dạ Cô Tinh vội chạy xuống phòng y tế ở tầng dưới.
Mặc dù An Tuyển Hoàng đã nói với cô, sau khi được giải cứu thì ba người họ đã không sao rồi, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn không yên tâm, muốn chính mắt xác nhận mới được. Ba ngày trước, là vì nghĩ đến bảo bối trong bụng nên cô mới kiềm chế tâm trạng lo lắng. Hôm nay cô có thể xuống giường được rồi, đương nhiên việc đầu tiên phải làm chính là đi thăm bọn họ.
Vừa đẩy cửa tầng hầm ra, cô đã đụng phải Dạ Tứ đang đi tới, ngay lúc Dạ Tứ còn đang ngẩn người thì Dạ Cô Tinh đã lao vào lòng của anh ta.
Dạ Tứ lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng đẩy cô ra, khuôn mặt đen thui lập tức ửng đỏ: “Cô gái, sao, sao cô có thể làm loạn như thế chứ?”
“Hả?” Dạ Cô Tinh đờ người ra.
Dạ Tứ vẻ mặt nghiêm nghị nhắc nhở: “Cô là người phụ nữ của Hoàng đấy.”
Dạ Cô Tinh càng sửng sờ, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán của anh ấy, sau đó tự mình thử, lẩm bẩm nói: “Không sốt mà…”
Dạ Tứ gạt tay cô ra, rồi nói: “Cô thật là…”
Dạ Cô Tinh nhướng mày.
“Thật là không biết tốt xấu!” Nếu không phải nhìn thấy cái bụng bự của cô, Dạ Tứ đảm bảo sẽ cho cô một bài học rồi! Sau đó anh ấy đi ngang qua cô rồi định rời đi.
“Dạ Tiểu Tứ! Đồ quỷ nhút nhát này! Em còn tưởng rằng trôi qua mười năm rồi anh sẽ tiến bộ chứ! Không ngờ cứ nhìn thấy phụ nữ thì anh lại sợ!”
Toàn thân của Dạ Tứ bỗng nhiên cứng đờ, bước chân dừng lại, xoay người, trố mắt nhìn: “Cô, cô, cô, cô vừa gọi tôi là gì?”
Dạ Cô Tinh làm mặt quỷ, rồi nói: “Đồ quỷ nhút nhát!” Nhưng một giây sau, cô đã bị anh ấy ôm vào lòng.
“Nhất Nhất! Thật sự là em ư? Mấy năm nay anh vẫn luôn tìm kiếm em!”
Dạ Cô Tinh gật đầu lia lịa: “Tiểu Tứ, em rất nhớ mọi người!”
Khi gặp lại người thân, việc ôm nhau vốn là chuyện bình thường, nhưng lại bị cắt ngang bởi một tiếng ho khan ẩn chứa đầy nguy hiểm.
Dạ Cô Tinh quay đầu lại, thấy An Tuyển Hoàng đứng đằng sau với vẻ mặt đen thui. Cùng lúc đó Minh Triệt cũng vừa đi ra khỏi phòng khám, khi thấy hai người họ ôm nhau anh ta bị dọa cho ho sặc sụa, đúng là giày vò tâm can mà! Thật là hận không thể ho nổ phổi luôn!
Trên trán Dạ Cô Tinh nổi lên ba vạch đen, biết mình lại chọc phải cơn ghen của người đàn ông này rồi, nên cô vội vàng sửa lỗi bằng cách cười nịnh, rồi đi đến bên cạnh An Tuyển Hoàng, khoác tay anh, rồi hỏi: “Sao anh lại xuống đây rồi?”
An Tuyển Hoàng không nói, nhưng đưa tay ra ôm lấy eo của Dạ Cô Tinh.
Dạ Tứ nhìn thấy dáng vẻ dính như sam của hai người, sắc mặt hơi trầm xuống, đi tới trước mặt An Tuyển Hoàng, hỏi: “Người anh em, không giải thích một chút sao?”
Sắc mặt của An Tuyển Hoàng hơi thay đổi: “Giống như những gì anh thấy!”
“Cô ấy là em gái của tôi!” Dạ Tứ gào thét.
“Cô ấy là vợ tôi!” An Tuyển Hoàng đáp lại.
Dạ Cô Tinh lúc này mới hiểu ra, khoanh tay trước ngực, nhìn hai người họ: “Em nghĩ các anh nên giải thích một chút chứ?”
Cả hai cùng lúc im lặng.
“Anh nói đi.” An Tuyển Hoàng ra lệnh.
“Anh nói trước đi.” Dạ Tứ khiêm nhường.
Sau đó, lại là một sự im lặng khác.
Dạ Cô Tinh mở to mắt: “Anh, các anh đừng có bảo là…”
Hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía cô.
“Đừng nói là chơi gay đó nha!…”
“…”
“…”
Thực ra, An Tuyển Hoàng và Dạ Tứ quen nhau và tình bạn của họ khá tốt.
Lúc đầu, Dạ Tứ được Dạ Cơ Sơn gửi đến Châu Phi. Có thể là vì thấy anh ấy da đen, vì vậy muốn để anh ấy đóng giả làm một người dân Châu Phi bản địa, Dạ Cô Tinh nghĩ vậy.
Dù sao sau khi đến Châu Phi, Dạ Tứ, người luôn ngoan cường như cỏ dại, không chỉ có thể sống sót mà còn sống một cách rất thoải mái. Anh ấy căn bản không quan tâm đến việc sư phụ ra lệnh không được liên lạc với các thành viên khác, mà đã tự ý trực tiếp liên lạc với Dạ Ngũ, Dạ Lục, Dạ Bát, Dạ Thập Tứ và Dạ Thập Ngũ. Sau đó, tập hợp bọn họ ở Châu Phi và thành lập một tổ chức lính đánh thuê, lấy tên là Dã Lang!
Trên lục địa châu Phi hỗn loạn, sáu người sống rất tốt, ăn uống no nê. Hết lần này đến lần khác họ đều đặt ra nhiệm vụ là kiếm thật nhiều tiền, và hơn nữa là họ không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm các thành viên khác trong Dạ Tổ!
Ba năm trước, Dạ Tứ nhận được tin tức nói đã tìm được tung tích của Dạ Thập ở Trung Quốc. Lúc đó anh ấy đang thực hiện một nhiệm vụ ở Châu Âu và không thể đi khỏi đó được, nên đã bảo Dạ Ngũ, Dạ Thập Tứ và Dạ Thập Ngũ về Trung Quốc trước. Nửa tháng sau, anh ấy đã cố gắng liên lạc với ba người bọn họ nhưng lại không thể nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Dạ Tứ mới biết mình bị trúng kế. Chắc hẳn là có người đã cố tình tung tin Dạ Thập bị kẹt ở Trung Quốc, mục đích là để dụ bọn họ cắn câu, rồi sau đó làm một mẻ lưới tóm gọn tất cả!
Trong ba năm qua, anh ấy ngụy trang ẩn nấp ở Trung Quốc, mục đích chính là để truy tìm tin tức của ba người họ.
Loay hoay mãi, cuối cùng mãi đến tháng trước anh ấy mới phát hiện ra bí mật của nhà tù tử thần số 7. Anh ấy ẩn nấp đến tận hôm nay chính là vì muốn giải cứu Tiểu Ngũ, Tiểu Thập Tứ và Tiểu Thập Ngũ.
Vào ngày cửa ngục được mở ra, An Tuyển Hoàng và những người khác lần lượt bước vào nhà tù. Sau đó nghe thấy tiếng súng nổ, anh ấy vẫn luôn ẩn nấp cho đến khi An Tuyển Hoàng và Minh Chiêu tìm đến. Vì lúc ấy trong ngục tối căn bản không thể nhìn thấy rõ ai là ai, họ đánh nhau hồi lâu mới dừng lại, cho nên mới có chuyện ra ngoài muộn như thế.
“Nói như thế, hai người quen nhau từ trước sao?”
“Nhà họ An chính là nhà cung ứng súng ống đạn dược cho Dã Lang.”
Dạ Cô Tinh sững sờ, cười như không cười: “Xem ra, mười năm qua, Tứ gia sống một cuộc sống rất ung dung tự tại ha!”
Dạ Tứ cười toe toét, ngây ngốc gãi gãi đầu, rồi đáp: “Đừng có thấy Châu Phi là nơi khỉ ho cò gáy mà xem thường nó nhé! Thật ra nó là một chỗ tốt lý tưởng đấy! Nơi đó có kim cương, có mỏ vàng, còn có dầu mỏ, bông…”
Dạ Cô Tinh liếc mắt khinh thường, xem ra cực khổ mười năm qua Diệp Tử phải chịu đều trở nên vô ích rồi! Hãy nhìn người ta xem, ăn uống thỏa thích, béo lên trông thấy đấy!
Nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có ai giống như Diệp Tử đã từng, vì cái gọi là tinh thần trách nhiệm, ý thức nhiệm vụ, vì cái gọi là báo đáp công ơn mà đã đánh mất mạng sống của mình.
Trước đây, Tiểu Tứ luôn thích chống lại sư phụ, không biết xấu hổ, không sợ trừng phạt, không cần mạng, vô tâm vô phế.
Lần thứ nhất thì chỉnh đốn, lần thứ hai thì phạm, lần thứ ba, thứ tư thứ năm vẫn không thay đổi, cuối cùng còn cười hì hì khiến sư phụ giận đến phùng mang trợn mắt!
Chống lại sư phụ đã trở thành hành vi trong tiềm thức của anh ấy. Chính tính cách này đã khiến anh ấy không bao giờ học được im hơi lặng tiếng và âm thầm chịu đựng, vì vậy, sau khi bị đưa đến Châu Phi, anh ấy mới dám liên lạc với những người khác.
Trước đây, Dạ Cô Tinh suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu tại sao sư phụ lại đột ngột gửi bọn họ đi, và phân tán bọn họ đến các nơi khác nhau trên thế giới để họ tự sinh tự diệt, nhưng bây giờ, dường như cô đã hiểu…
“Nhất Nhất, sư phụ vẫn khoẻ chứ?” Dạ Tứ cười hỏi: “Anh đoán là ông ấy mà biết, nhất định sẽ đánh chết anh! Dù sao những năm qua, anh cũng không thu thập được chút tin tức nào. Lại nói, Châu Phi có nơi nào để thu thập tình báo chứ? Không phải là hôm nay mình đánh người, thì là ngày mình bị người ta đánh…”
“Sư phụ, ông ấy… mất tích rồi.”
Dạ Tứ ngừng một lát, lại hỏi: “Tại sao có thể như vậy chứ?”
Đúng lúc này, Diệp Nhĩ nghe thấy giọng nói, từ phòng bệnh đi ra, trợn tròn mắt, nhìn Dạ Tứ bằng ánh mắt ghét bỏ: “Tôi nói này, Tứ Nhi, cậu không thể nhỏ giọng chút được sao? Không thấy còn có ba bệnh nhân nữa sao?”
“Ồ, vậy thì tôi sẽ nhỏ tiếng một chút.” Dạ Tứ cúi đầu, nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, hạ giọng: “Nhất Nhất, chuyện của sư phụ em nói rõ ra hơn được không? Sau khi bọn anh bị đưa đi, thì chỉ còn lại một mình em ở bên cạnh ông ấy. Em chính là người biết rõ nhất!”
Diệp Nhĩ hai mắt ngưng trọng, sắc mặt hơi cứng đờ: “Cái đó… mọi người nói chuyện đi, tôi vào xem Tiểu Thập Ngũ thế nào rồi…”
“Chị hai.” Dạ Cô Tinh nghiêm mặt nói: “Em biết, chị hận sư phụ, nhưng chị hãy nghe em nói xong đã.”
Diệp Nhĩ dừng lại, ở yên tại chỗ, nhưng cô ấy vẫn ngoan cố không chịu quay lại.
Đúng vậy, cô ấy quả là hận sư phụ của mình. Rõ ràng ông ấy đã cho bọn họ một gia đình, nhưng tại sao sau đó lại chia cách bọn họ mỗi người mỗi ngả chứ! Cứ nghĩ đến những ngày tháng một mình lang bạt ở nước ngoài, cô đơn và không nơi nương tựa, là Diệp Nhĩ đã cảm thấy buồn rồi.
Cô ấy vốn là một đứa trẻ trong cô nhi viện, một lần bị cha mẹ ruột bỏ rơi, lại bị sư phụ ân trọng như núi của mình bỏ rơi!
Lúc đầu vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ trong lòng lại mang một nỗi oán hận sâu sắc bấy nhiêu.
Vì vậy, sau khi gặp lại Dạ Cô Tinh, cô ấy không bao giờ nhắc đến sư phụ Dạ Cơ Sơn, nhưng bây giờ cô ấy phải đối mặt với chuyện đó rồi.
Hít sâu một hơi, Diệp Nhĩ quay người lại, nhìn thẳng vào Dạ Cô Tinh: “Em nói đi.”
“Em nghi ngờ khi sư phụ phái chúng ta đi, nhất định không phải vì lí do là để cho chúng ta lấy tin tức từ các quốc gia khác như ông ấy nói đâu. E rằng trong chuyện này có uẩn khúc gì đó!”
“Ý em là, lúc đầu sư phụ làm như vậy, là… bị ép buộc sao?” Dạ Tứ ngạc nhiên.
Nhưng Diệp Nhĩ không chút động lòng, vấn đề này Nhất Nhất đã từng nói qua, nhưng cô ấy vẫn không tin!
“Ban đầu, em chỉ suy đoán và không chắc chắn lắm, nhưng sau sự việc này, em đã hiểu. Lúc đầu, có kẻ đã dòm ngó đến Dạ Tổ, sư phụ làm vậy là để cứu mạng chúng ta!”
Dạ Cô Tinh liếc nhìn Diệp Nhĩ và tiếp tục nói: “Mọi người nghĩ thử xem, Tiểu Ngũ, Tiểu Thập Tứ và Tiểu Thập Ngũ bị giam ở nhà tù tử thần số thứ 7. Điều này chỉ có thể chứng minh rằng có kẻ muốn thủ tiêu chúng ta, mà kẻ này, mọi người cũng đã có thể đoán được rồi đó!”
“MI6!” Dạ Tứ nghiến răng nghiến lợi đáp.
Diệp Nhĩ thắc mắc: “Không phải nhà tù tử thần số 7 là trụ sở của quân đội sao? Tại sao cậu khẳng định là MI6?”
“Bởi vì, lúc đó tin tức Dạ Thập đang ở Trung Quốc đến từ MI6, cho nên anh để cho ba người bọn họ cùng nhau trở về Trung Quốc trước, nhưng anh không ngờ, bọn họ lại…”
“Giỏi cho một cái MI6!” Hai mắt Diệp Nhĩ trừng to đầy căm phẫn, nghĩ đến Tiểu Thập Ngũ tội nghiệp, một cô gái nhỏ mà trên người lại có bao nhiêu là vết thương, làm sao cô ấy có thể chịu đựng nổi chứ?
Ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh lùng, khóe môi hiện lên một tia giễu cợt: “Yên tâm đi! MI6, không còn tồn tại được bao lâu nữa đâu…”
Danh sách chương