“Tiểu Xuân phải không?”

“Vâng vâng vâng, chị Dạ có điều gì dặn dò?”

“Không sao, tôi chỉ là cảm thấy nhà họ Kỷ này lớn như mê cung, không biết có khi nào bị lạc đường không đây.”

Tiểu Xuân cười ngại ngùng, đối với sự dễ gần của vị khách quý này, cô ta có vẻ vừa mừng vừa lo, từ từ trả lời: “Đúng vậy! Em có nghe mấy người giúp việc lớn tuổi nói rằng, tòa nhà này có lịch sử hơn một trăm năm rồi.” Cô gái đưa tay gãi đầu, trong mắt có chút xấu hổ: “Chị cũng đừng chê cười, năm đầu tiên em mới đến cũng thường xuyên bị lạc đường đấy!”

“Ồ, thật à?” Dạ Cô Tinh cong khóe môi, ánh mắt rất là chăm chú.

Tiểu Xuân gật đầu: “Vâng đúng vậy đấy ạ! Có một lần em ngây ngốc thế nào mà lại đi nhầm vào phòng cậu hai, vốn là bà chủ bảo em mang cơm cho cho cậu cả….”

“Ồ, nói như vậy, phòng của mấy cậu chủ rất gần nhau à?”

“Không phải ạ, cậu cả ở bên phải chỗ rẽ, đây, chính là chỗ kia.” Tiểu Xuân đưa tay chỉ chỉ, Dạ Cô Tinh thuận thế nhìn lại, độ cong của khóe môi ngày càng rõ hơn: “Phòng cô tư ở đối diện phòng cậu cả, phòng của cậu hai và cậu ba cũng nằm cạnh nhau. Em cũng không biết là hôm đó mình bị làm sao nữa, tự nhiên lại đem đồ ăn vào phòng cậu hai….” Thè lưỡi có chút tinh nghịch, trông Tiểu Xuân có vẻ rất hoạt bát, hẳn là đã lâu không được vui vẻ nói chuyện với người khác rồi.

Nhà họ Kỷ, một gia đình gia giáo, tự nhiên, cũng không ít quy tắc, điều kiêng kỵ nhất của gia chủ, chính là người giúp việc túm năm tụm ba buôn chuyện thị phi, nghị luận chuyện của chủ nhà, cho nên nhà họ Kỷ nghiêm lệnh, không cho phép người giúp việc nói chuyện riêng tư, nói dài nói ngắn sau lưng người khác.

Tiểu Xuân lại là cô bé đang ở độ tuổi hoạt bát năng động, không thể chịu đựng nổi những lễ nghi này, cho nên gặp Dạ Cô Tinh dễ nói chuyện như vậy, cũng rất nhanh bắt được sóng, thao thao bất tuyệt.

“Chị Dạ, mời chị.” Tiểu Xuân mở cửa một căn phòng: “Em ở ngay ngoài cửa, chị có việc gì cần thì gọi em một tiếng là được.”

Dạ Cô Tinh tỏ ra có chút ngại ngùng, muốn nói lại thôi, cuối cùng,cắn chặt răng, mở miệng nói: “Tiểu Xuân, tôi….”

Tiểu Xuân nhíu mày nghi hoặc: “Chị Dạ, chị có việc gì cứ bảo em làm, em không sợ phiền phức.”

“Chuyện là…” Cô vươn tay vuốt ve phần bụng dưới hơi nhô ra của mình, hai má trắng nõn của Dạ Cô Tinh ửng hồng: “Tiểu Xuân, em có thể… giúp chị lấy một miếng băng vệ sinh, chị, chị bên dưới thấy có chút đỏ…”

“Ồ!” Hai má cô bé lập tức đỏ lên, cô bé chưa từng sinh con, cũng không biết “thấy có chút đỏ” đến tột cùng là cái gì, theo trực giác nó phải là chuyện gì đó xấu hổ.

“Vậy… chị Dạ, chị, chị đợi em, em đi lấy giúp chị!” Nói xong, xoay người bỏ chạy.

“À, đúng rồi!” Dạ Cô Tinh gọi người lại.

Cô gái nhỏ vội vàng, quay đầu, trong mắt lộ ra dò hỏi: “Chị còn cần gì nữa không ạ?”

Dạ Cô Tinh cười cười, chỉ vào vết cà phê màu nâu loang trên chiếc quần dài màu trắng nhạt: “Tôi đi vào sửa sang lại một chút, lát nữa cô quay lại, thì đợi tôi ở cửa nhé, khi cần tôi sẽ ra lấy.”

“Được ạ.” Cô gái nói xong, lại nhanh chân chạy đi.

“Không cần vội vàng.”

Nhìn thấy bóng lưng Tiểu Xuân dần đi xa, tươi cười của Dạ Cô Tinh chợt tắt, ánh mắt sắc bén quét một vòng không gian bốn phía, trên dưới, trái phải, đảm bảo không có camera nào có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Sau đó, cô tiến vào phòng, lưu loát đóng cửa, lấy trong túi áo khoác ra một con chip lớn cỡ ngón cái, ấn tiếp công tắc màu đỏ, không đến ba mươi giây đèn đỏ đã chuyển sang xanh lá.

Dạ Cô Tinh chậm rãi cong môi cười, đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm, cũng may cô sớm có chuẩn bị, nhà họ Kỷ quả nhiên không đơn giản!

Thứ trên tay cô là máy can thiệp tín hiệu mini tối hôm qua An Tuyển Hoàng đã đưa cho cô, phòng ngừa rủi ro, sáng nay khi cô ra khỏi cửa đã cố ý mang theo, không ngờ tới lại có công dụng lớn.

Vừa rồi, cô dùng mắt thường kiểm tra nhanh một phen, không tìm thấy thiết bị giám sát nào, thế nhưng đèn đỏ lại chuyển sang xanh, hơn nữa kéo dài đến ba mươi giây.

Con cáo già Kỷ Cương này, quả nhiên giảo hoạt!

Đặt con chip vào lại vào túi, Dạ Cô Tinh mở cửa, nghênh ngang đi về phía phòng Kỷ Tu Thần.

Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, đập vào mắt là tấm lưng rắn rỏi màu đồng của người đàn ông, dù căn phòng vẫn chưa bật đèn, rèm cửa đóng nhặt. Nhưng Dạ Cô Tinh lại thấy rất rõ ràng, đúng vậy, người đàn ông đang quay lưng về phía cô với thân trên để trần.

Đồng phục rằn ri vứt lộn xộn bên giường, xem ra, là đang cởi quần áo chuẩn bị đi tắm.

Dạ Cô Tinh hơi bĩu môi, đến thật không đúng lúc.

Không đúng, thật ra, lúc này tới cũng không tính là tệ lắm, nếu anh ta thật sự vào phòng tắm rồi, vậy mới là không đúng lúc.

Trong ánh sáng lờ mờ, Dạ Cô Tinh có thể thấy tấm lưng trần của người đàn ông, cơ bắp mạnh mẽ săn chắc, cùng với vết sẹo lớn nhỏ.

Rất đàn ông, rất nam tính, rất có khí chất, đây là ấn tượng mà Kỷ Tu Thần dành cho cô.

“Cút.”

Ồ, còn có một điểm, chính là quá lạnh lùng.

Loại lạnh lùng này, có hơi khác An Tuyển Hoàng. An Tuyển Hoàng lạnh lùng, là vì sự cao ngạo và cuồng vọng vốn có của anh, làm cho anh đối với rất nhiều người đều không quan tâm. Mà cái lạnh của Kỷ Tu Thần, là một loại lạnh nhạt khắc sâu vào xương tủy, sự lạnh nhạt này không phải bởi vì anh ta cao cao tại thượng, mà là anh ta không muốn đi đối phó, hoặc là nói, quá lười để đối phó.

Ngay lúc anh ta bước vào cửa, phát hiện một nhóm phụ nữ ồn ào phía sau, theo bản năng cau mày, từ động tác này là có thể nhìn ra được, anh ta cảm thấy phiền.

Vì vậy, anh ta không chào hỏi một lời nào, ngoại trừ Lận Tuệ, thậm chí ngay cả ánh mắt đều chưa từng dừng lại trên người nào khác.

Người đàn ông này, rất chính trực, rất thẳng, rất tự giác.

Dạ Cô Tinh cười cười, vẫn chưa “cút” theo lời anh ta nói, trái lại từng bước bước vào, thuận tay đóng cửa lại, tiếp đó nhấn công tắc trên tường.

“Lạch cạch” ánh sáng lóe lên rực rỡ.

Người đàn ông quay đầu lại, đợi sau khi thấy rõ ràng người tới, hai mắt híp lại, một tia nguy hiểm từ trong mắt lóe lên, ánh mắt lướt qua phần bụng hơi nhô lên của Dạ Cô Tinh, đột nhiên dừng lại một chút.

“Tôi nhắc lại lần nữa, cút.”

Dạ Cô Tinh trợn mắt xem thường: “Tôi không phải tảng đá, làm sao mà lăn được? Anh dạy tôi đi?” (Trong tiếng Trung: từ cút còn có nghĩa đen là lăn.)

Kỷ Tu Thần sắc mặt không thay đổi, giọng nói lạnh lùng “Tôi không muốn ra tay với phụ nữ đang mang thai.”

“Sao nào?” Dạ Cô Tinh lập tức lách qua bên giường, thong thả bước đến trước mặt anh ta, nhìn không sót chút gì cơ bắp mạnh mẽ của người đàn ông này.

Kỷ Tu Thần nhanh chóng lấy quần áo trên giường mặc vào, ánh mắt như tên bắn thẳng tắp bắn về phía người phụ nữ trước mặt. “Cô muốn làm gì?”

“Xì.” Dạ Cô Tinh trợn mắt xem thường: “Đừng làm giống như tôi muốn cưỡng bức anh vậy, đàn ông đàn ang, che cái gì mà che? Người gợi cảm hơn anh tôi cũng đã gặp qua, sợ cái gì chứ?”

“…….”

Nhìn thấy sắc mặt anh ta đã tối sầm lại, trong lòng Dạ Cô Tinh rất sảng khoái, tâm trạng vui vẻ thì sẽ có năng lượng để nói chuyện làm ăn.

Quả nhiên, nhìn thấy núi băng thay đổi sắc mặt, đã trở thành sự nghiệp không ngừng nghỉ mà cô theo đuổi trong đời, cũng thề phải phát huy sự nghiệp này. Khụ Khụ… Được rồi có chút lan man rồi….

Tuy nhiên, cuộc sống quá mức nghiêm trang như vậy cũng có chút cứng nhắc. Vẫn nên cần học cách thư giãn hợp lý!

“Chúng ta nói chuyện nhé!”

“Tôi cảm thấy tôi và cô không có cái gì để nói.”

Đưa tay vuốt ve phần bụng nhô cao, Dạ Cô Tịch khẽ thở dài: “Xin lỗi, nhưng tôi có đấy.”

“…….”

“Rốt cuộc cô muốn gì?”

“Tôi muốn một thứ từ anh.”

“Thứ gì?”

“Bản đồ bố trí canh phòng của nhà tù tử thần số 7.”

Ánh mắt Kỷ Tu Thần lạnh lẽo, nhìn chằm chằm người phụ nữ mang thai tay trói gà không chặt trước mặt, như muốn nhìn thấu cô.

Anh ta thậm chí hoài nghi, đây là âm mưu gì đó của nhà họ An, hoặc là của An Tuyển Hoàng!

Nhưng mà, cũng không đến nỗi để một người phụ nữ mang thai đến dụ anh ta mắc câu chứ? “Nhìn đủ chưa? Nhìn nữa mặt tôi có mọc ra hoa được không hả?” Trợn trắng mắt, không hiểu nổi.

“…….”

“Anh rốt cuộc có đưa không?” Dạ Cô Tinh tự nhiên cảm thấy bản thân có chút đanh đá, ừm… giống kiểu đang bắt nạt người lương thiện.

“Không có.”

“Bớt mấy chiêu này đi.”

Lạnh lùng cười một cái, Kỷ Tu Thần tiến thêm hai bước: “Cho dù tôi có, cô dựa vào cái gì mà cho rằng, cô muốn, thì tôi phải đưa?”

Ôi, ép người lương thiện nóng nảy rồi!

Dạ Cô Tinh sừng sững không cử động, ưỡn cái bụng, rất là thong dong: “Bởi vì, khoản giao dịch này, đôi bên cùng có lợi!”

Kỷ Tu Thần lông mày khẽ nhúc nhích: “Ý cô là gì?”

Dạ Cô Tinh nghiêng người quay lưng về phía người đàn ông, tầm mắt dừng trên bức rèm khép chặt, được rồi, thực ra cô vốn là muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi quay đầu mới phát hiện, kéo kéo bức rèm, hết cách rồi, chỉ có thể thuận theo mà diễn tiếp.

Diễn viên không biết tùy cơ ứng biến không phải diễn viên giỏi, cô chính là một chuyên gia diễn xuất mà.

“Trước mặt người ngay thẳng không nói lời vòng vo, tôi biết, quân đội đã chịu đựng MI6 rất lâu rồi, tôi làm như vậy, không phải đang trá hình giúp anh sao?”

Ánh mắt Kỷ Tu Thần lập tức trở nên vô cùng phức tạp, sắc mặt cũng u ám không rõ, đáng tiếc, Dạ Cô Tinh quay lưng về phía anh ta, nên không nhìn thấy.

Đương nhiên, Kỷ Tu Thần cũng sẽ không nhìn thấy những ngón tay đặt trên bụng dưới Diệp Cô Tinh đang run nhè nhẹ, đúng vậy, cô đang lo lắng, đồng thời cũng đang hưng phấn, dường như những thắc mắc vương vấn trong lòng từ khi cô trọng sinh đến nay sẽ công bố đáp án trong giây tiếp theo, giống như nước lũ phá đập mà ra, không ngăn được! Không ngăn nổi!

Mà sở dĩ cô quay lưng lại, cũng vì không để Kỷ Tu Thần nhìn ra được chút manh mối nào từ biểu hiện của cô!

Người đàn ông phía sau không nói nữa, mà cô cũng đang lẳng lặng chờ đợi, đợi câu trả lời cô tìm kiếm đã lâu!

Trong gian phòng rộng rãi, áp suất không khí bỗng nhiên ngột ngạt.

Lúc trước nhận được điện thoại của Diệp Nhĩ, khi biết được Tiểu Tứ bị mắc kẹt trong nhà tù tử thần số 7, trong lòng cô cảm thấy không thể diễn tả nổi!

Giống như một cái lưới lớn, giăng trên đầu tất cả người của Dạ Tổ, mà cô, bởi vì chết đi sống lại, nên mới may mắn chạy thoát một kiếp, lúc này mới có thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy, quan sát mọi chuyện từ góc độ khác, vì vậy đầu óc cũng có thể tỉnh táo hơn, thấy được một chút bí mật, tiếp theo kéo tơ lột kén, tiếp cận sự thật!

Một cảm giác u ám như khi bị rắn độc nhìn chằm chằm, làm cô liên tưởng đến cái chết của Diệp Tử!

Đúng vậy! Chính là MI6! Căn bản không phải nhằm vào một mình cô, chính xác mà nói, là không phải chỉ mỗi cô. MI6 theo dõi toàn bộ Dạ Tổ, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Dạ Tổ!

Vậy nên việc Tiểu Tứ bị hãm hại sẽ không đơn giản!

Có lẽ, ngoài Tiểu Tứ còn có các thành viên khác cũng bị nhốt trong đó, như vậy mới có thể giải thích vì sao cô phát Hỏa Tất lệnh đi lâu như vậy, nhưng cho đến hôm nay, mười sáu người Dạ Tổ, cũng chỉ mới tập hợp được năm người!

Không phải họ không nhìn thấy, mà là căn bản không có cơ hội để nhìn thấy!

Suy đoán này làm cô cực kỳ tức giận, hận không thể dùng một thùng thuốc nổ san bằng MI6, đây chính là tổ chức cô đã từng không tiếc sinh mệnh nguyện trung thành, đây chính là đối tượng mà sư phụ bảo tất cả bọn họ phải liều chết trung thành!

Hay cho một tổ chức MI6 vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát!

Đợi đấy….

“Xin lỗi, tôi vẫn không hiểu cô đang nói cái gì.” Giọng nói người đàn ông lạnh như băng, lại không thể dập tắt lửa giận hừng hực trong lòng Dạ Cô Tinh, quân đội, cũng là đồng phạm!

Bất ngờ xoay người, khi Kỷ Tu Thần còn chưa kịp phản ứng, Dạ Cô Tinh rốt cuộc nhịn không được một cước đá vào đầu gối của anh ta, một đá này, là dùng hết sức.

Kỷ Tu Thần chỉ cảm thấy bắp chân đau nhói, một giây sau, thân thể không thể kiểm soát nghiêng một cái, quỳ một gối xuống đất, huyệt thái dương đau nhức, cuộc đời Kỷ Tu Thần còn chưa từng chịu đựng loại sỉ nhục nào như vậy!

Anh ta cắn răng, làm bộ dễ dàng đứng dậy, Dạ Cô Tinh nhanh tay lẹ mắt giẫm lên bắp chân đang gập lại của anh ta. Vươn tay một phát bóp lấy cổ anh ta, ngón cái vừa vặn đặt ở khí môn, lúc đầu cô theo phản ứng tiềm thức là muốn túm tóc, nhưng mà tóc Kỷ Tu Thần ngắn ngủn cứng nhắc, có muốn nắm cũng không thể nắm được, may mà cô phản ứng kịp, vị trí này, trái lại vừa hay, chỉ cần cô nhẹ nhàng dùng sức, người thanh niên này có thể đi tong rồi.

Kỷ Tu Thần âm thầm kinh ngạc, anh ta không biết sao lực chân của một người phụ nữ mang thai lại có thể khỏe như vậy, còn cố tình đạp vào chỗ yếu nhất trên xương chân, hơn nữa người phụ nữ này có thể chính xác chế trụ khí môn của anh ta, anh ta rốt cuộc cũng không còn dám nghĩ đây chỉ là một cô gái bình thường, đang mang thai và có chút xinh đẹp nữa rồi!

Anh ta đã quên một điều, đây là người phụ nữ của An Tuyển Hoàng! Người có thể được An Tuyển Hoàng xem trọng, làm sao có thể là hạng người tầm thường!

Là anh sơ ý khinh địch rồi.

Mà Dạ Cô Tinh hoàn toàn là dựa vào một chút xúc động mà động thủ, vừa nghĩ đến quân đội cũng có phần tham dự, cô đã nhịn không được muốn giết người!

Nhà tù tử thần số bảy là nơi rất kinh khủng, anh chị em sống chết chưa biết, mà cô lại còn đang cùng tên đàn ông ngu xuẩn xấu xa trước mắt lãng phí nước bọt!

Cô sốt ruột, cô giận, cô hận, cô phẫn uất!

Đáng lẽ, hôm nay, cô đã chuẩn bị đầy đủ cho cuộc đàm phán, thế nhưng kế hoạch luôn theo không kịp biến hóa, bản đồ bố trí canh phòng nhà tù, cô nhất định phải lấy được về tay, cho dù phải giết Kỷ Tu Thần, cô cũng không ngần ngại!

Coi như đòi lãi trước!

Không có bản đồ! Được!

Cùng lắm thì, cô sẽ dùng thuốc nổ làm nổ tan cái nhà tù kia, cho dù đắc tội MI6, thậm chí toàn bộ tổ chức cấp cao Trung Quốc, cô cũng không do dự!

Muốn ầm ĩ phải không? Hay lắm, vậy thì cùng nhau ầm ĩ!

Nhà tù tử thần số bảy vốn là nơi không thể tồn tại dưới ánh mặt trời, một khi lộ ra trước mắt dân chúng, toàn bộ cấp cao sẽ ầm ầm sụp đổ.

Đến lúc đấy, xem ai sợ ai?

“Tôi nói cho anh biết, bản đồ bố phòng nhà tù, tôi chắc chắn phải có, nếu anh thông minh chút thì nên biết, con rắn độc MI6 kia, trêu trọc rồi sẽ không dễ dàng thoát thân, một khi sự việc bại lộ, bí mật của nhà tù phơi bày, không chỉ anh, những binh lính dưới trướng anh một người cũng không trốn thoát! Hôm nay tôi nói cho rõ ràng, âm mưu chắc chắn đã lộ, nhà tù tử thần số bảy đã định trước sẽ bị tiêu diệt, và MI6 cũng không còn mấy ngày tốt đẹp đâu! Bây giờ biết nên làm như thế nào chưa?”

Ánh mắt người phụ nữ như hai ngọn lửa thiêu đốt, điên cuồng, quyết liệt, không tiếc trả giá hết thảy.

Anh ta không thể tin nổi, khí thế trên người phụ nữ lại có thể không thua đàn ông, ngay cả anh ta cũng bị đôi mắt rực lửa hận kia làm chấn động, linh hồn cũng đang run rẩy theo, anh ta biết, lời người phụ nữ này nói là thật, cho dù nghe như chuyện cổ tích, nhưng anh ta cũng không tự chủ mà tin tưởng rồi!

Chỉ vì đôi mắt kia so với ngọn lửa còn rực rỡ sáng chói hơn!

Lực chân Dạ Cô Tinh vẫn không giảm, ngón tay cũng dần dần siết chặt.

“Khụ Khụ… được, tôi đưa…”

Lúc này đây, Kỷ Tu Thần lựa chọn khuất phục, lại còn là khuất phục trước một người phụ nữ.

Dạ Cô Tinh ngạc nhiên: “Cái gì?” Cô đã chuẩn bị tốt tinh thần anh ta sẽ “thà làm ngọc vỡ”, không ngờ khúc xương cứng này tự nhiên lại chịu đưa rồi?

“Tôi nói, tôi sẽ đưa cho cô, bản, đồ, bố phòng!” Khuôn mặt màu đồng rám nắng của người đàn ông đã căng đến đỏ bừng.

Dạ Cô Tinh bỗng nhiên buông tay.

“Khụ khụ khụ khụ….” Ngay sau đó, tiếng ho trầm khàn của người đàn ông vang lên.

Diệp Cô Tinh chìa tay: “Đưa tôi.”

“……..”

Lại một đạp dẫm lên chỗ cũ, cô gái trừng hai mắt, giọng nói cố ý đề cao lên: “Muốn bịp bợm?”

Kỷ Tu Thần hít sâu một hơi khí, anh ta tựa hồ nghe thấy tiếng xương cốt lần thứ hai lệch vị trí, chỉ sợ đã bị thương nặng thêm.

Sắc mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ quan trọng như vậy tôi lại mang theo bên mình chắc?”

“…….Ồ.” Dạ Cô Tinh thu chân về.

“……..”

“Ngày mai. Ngày mai tôi muốn có được bản đồ bố phòng!”

“Nhớ kỹ hứa hẹn của cô. MI6 nhất định diệt vong!”

Dạ Cô Tinh lạnh lùng hừ một tiếng: “Không cần anh nhắc nhở.” Sau đó lấy ra một cái bút ghi âm: “Này, tôi nói cho anh biết, đừng có giở trò, cuộc đàm phán của chúng ta đều đã bị ghi âm lại toàn bộ, nếu như anh dám bán đứng tôi, có tin tôi sẽ cho cả nhà họ Kỷ nhà anh đều sụp đổ theo không?”

“Ha ha… chỉ dựa vào việc cô là người phụ nữ của An Tuyển Hoàng? Chỉ bằng cô ưỡn cái bụng to?” Bị đe dọa hết lần này tới lần khác, Kỷ Tu Thần đã gần như sắp nổi điên, vì vậy nói chuyện cũng không khách sáo nữa.

Cong môi cười, Dạ Cô Tinh đã hoàn toàn vượt qua cảm xúc phẫn nộ ban nãy, khôi phục lại bộ dáng thản nhiên lúc trước.

“Làm sụp đổ nhà họ Kỷ, cho dù An Tuyển Hoàng không ra tay, tôi cũng có thể làm được, anh, tin, không?” Người phụ nữ nheo mắt, Kỷ Tu Thần dường như từ trong đôi đồng tử đen láy kia, nhìn thấy một tia ánh sáng đen tối kỳ lạ, mang theo máu tanh của địa ngục, rồi lại che đậy lên cái khăn che mặt của thiên thần.

Anh ta tin.

Anh ta ngay từ đầu đã tin rồi, tin cô có thể lật đổ nhà tù tử thần số bảy, có thể khiến cho MI6 sụp đổ, cho nên, anh ta mới đồng ý đưa bản đồ bố phòng!

“Đại tá Kỷ, lúc đầu tôi tưởng rằng anh là một tên đầu gỗ, nhưng rất may mắn, anh là một tên đầu gỗ khá thông minh, anh cũng muốn quét sạch MI6 phải không?” Cười lạnh lùng: “Anh cũng thật quá hèn nhát. Bị người ta dí súng còn có thể nén giận đến bây giờ!”

Kỷ Tu Thần ngạc nhiên: “Nói rõ ràng.”

“Anh lẽ nào không biết nhà tù tử thần số bảy là nơi như thế nào? Một khi nó bị lộ ra ánh sáng, anh biết kết quả là gì không? Tôi dám đảm bảo, anh chắc chắn sẽ là kẻ thế mạng cực ngoan cực ngốc cực ngu cực dốt.”

“…….”

“Được rồi, bây giờ chúng ta cũng tính là ngồi trên cùng một thuyền, cùng nằm trên sợi dây lợi ích! Nếu sợi dây ấy mà đứt, anh chết đấy, nhưng tôi nhất định sẽ sống tốt, đừng có dại mà không tin đấy nhé…”

“…….”

“Nếu tôi là anh, thì nên suy nghĩ, làm sao có thể làm cho sợi dây ấy càng ngày càng kiên cố hơn, được rồi, tôi đi đây, anh tự đến bệnh viện khám chân nhé, tạm biệt.”

“…….”

Bóng lưng người phụ nữ lay động, mang theo vinh quang chiến thắng, mảnh mai, quyến rũ, như ngọn lửa vàng kim một đoàn rực cháy, trung tâm ngọn lửa lại sinh ra một đôi cánh tà ác.

Đọa thiên sứ!

Kỷ Tu Thần vịn vào thành giường từ từ đứng dậy, đợi sau khi ngồi xuống, mồ hôi đã rơi đầy đầu, lạnh lùng cong môi.

“Người phụ nữ nhẫn tâm….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện