Bàn giao xong chuyện tìm kiếm Tiểu Tứ, Dạ Cô Tinh lại liên lạc với Chử Vưu ở nước Nga xa xôi và Dạ Thất ở thành phố A, nói rõ tình hình cụ thể cho bọn họ, nhưng cũng nhắc nhở bọn họ không được phép manh động.

Tịch Cẩn gần đây ở lại nhà họ Đường, đảm nhiệm chức vụ bác sỹ tâm lý, khai thông nội tâm cho Chiêm Tú, mẹ của Đường Nghiêu, khi Dạ Cô Tinh biết được tin tức, lần đầu tiên thừa nhận anh ta là một bác sĩ “toàn năng”.

Một câu “toàn năng” khen chê không rõ, lại làm cho Tịch Cẩn như được bơm máu gà, có trời mới biết, có thể nhận được sự tán thưởng, công nhận của tiểu phú bà khó khăn tới cỡ nào, bám đùi người khác để sống, anh ta dễ dàng lắm sao……

Bất kể nói thế nào, vì thể hiện chính mình danh xứng với thực “toàn năng”, Tịch Cẩn ban đầu còn bài xích từ chối, bây giờ đã tận tâm tận lực trị liệu cho Chiêm Tú, thái độ chuyển biến nhanh chóng, khiến cho Đường Nghiêu trợn tròn mắt kinh ngạc, không hề có sức lực chống đỡ!

Trước đây, anh ta đã bỏ ra nhiều tiền, tự mình phái người mời vị “thiên tài quái y” này, thậm chí không tiếc phái sát thủ đi bắt về, không ngờ nhiều lần mà vẫn để anh ta chạy thoát, từ Canada một đường đuổi tới Trung Quốc, Đường Nghiêu tức giận muốn xì khói, cũng không thể làm gì.

Còn Tịch Cẩn, chính là kẻ ngang tàng, nói không dễ nghe, chính là không có tự trọng, người khác đuổi, anh ta chạy, người ta buông tha, anh ta lại dán lên.

Chẳng trách đạt được cái tên gọi “quái y”, trình độ quái dị có thể thấy được.

Nếu như suy nghĩ của Dạ Cô Tinh bị Tịch Cẩn phát hiện, anh ta chắc chắn sẽ ngửa mặt lên trời hét dài, sau đó kêu la mình bị oan uổng.

Trước khi Dạ Cô Tinh bảo anh ta trị liệu cho Chiêm Tú, anh ta đúng là đã cự tuyệt, ai bảo Đường Nghiêu phái người đuổi theo anh ta hơn một nửa châu Mỹ, cuối cùng lại còn kiên nhẫn ép anh ta chạy đến Trung Quốc, mối thù này anh ta đã nhớ kỹ!

Nhưng mà nghĩ lại, nếu không phải Đường Nghiêu ép anh ta chạy đến Trung Quốc, anh ta cũng sẽ không gặp được Dạ Tam, cùng không được đoàn tụ với bọn họ, nghĩ như thế, thằng nhóc con nhà họ Đường này ma xui quỷ khiến cũng làm ra được một chuyện tốt!

Nói tóm lại, bệnh của mẹ Đường Nghiêu được Tịch Cẩn chữa trị, nhân tình này đương nhiên là tính trên đầu Dạ Cô Tinh, dù sao không có cô mở miệng, Tịch Cẩn cũng sẽ không ra tay.

Sau khi Đường Nghiêu tự thuyết phục, rồi thán phục, rồi khâm phục, càng cảm thấy cảm kích với Dạ Cô Tinh.

Tuy rằng lúc mới biết được cha Đường là do mẹ Đường hại chết, anh ta gần như tan vỡ, thế nhưng tỉnh táo suy nghĩ lại, thù hận của đời trước đã theo cái chết của cha anh ta tan thành mây khói rồi, anh cần gì phải tự tìm buồn phiền, đã mất cha rồi, anh ta cũng không muốn lại mất thêm mẹ, tuy rằng người mẹ này từ nhỏ cũng không tính là đối xử tốt với anh ta.

Dạ Cô Tinh quyết định trước tiên dấu Tịch Cẩn chuyện của Tiểu Tứ, thứ nhất là vì để cho anh an tâm chữa bệnh cho mẹ Đường Nghiêu, thứ hai cũng là sợ anh ta tức giận, sẽ làm ra chuyện manh động.

Tịch Cẩn mặc dù là người có vẻ như không hòa hợp nhất trong mười sáu người, nhưng tính cách lại vô cùng bao che cho người nhà, cố chấp đến chín con trâu cũng kéo không được, từ trước tới nay ghét nhất có người bắt nạt người mà anh ta bao bọc!

Tề Dục đột nhiên ngắt máy khiến cho Dạ Cô Tinh cảm thấy hơi nghi ngờ, thử gọi lại, phát hiện đối phương đã tắt máy, vậy thì lại càng thấy không bình thường.

Dựa theo thái độ của Tề Dục đối với cô, không có lý nào lại không nói tiếng nào đã tắt máy, chẳng lẽ……

Cô nhanh chóng ấn số điện thoại của Tiền Kỳ Bân, thật lâu sau, đối phương mới nghe máy, điều này làm cho dự cảm không tốt trong lòng cô càng trở nên sâu sắc.

“Ông Tiền, Tề Dục làm sao vậy?” Dạ Cô Tinh vội hỏi.

Tiền Kỳ Bân thoáng nhìn hai hàng lông mi của Tề Dục khẽ rung động, khẽ than thở một tiếng: “Thằng bé không có chuyện gì, đã đi ngủ được một lúc lâu, chắc là mệt mỏi quá.”

Dạ Cô Tinh hơi thở phào nhẹ nhõm, trầm ngâm trong nháy mắt: “Giúp tôi chuyển lời cảm ơn tới anh ấy.”

“Được.”

“Gần đây trị liệu có thuận lợi không?”

Lúc này, Tề Dục mỏi mệt mở mắt, đôi mắt đỏ đầy những tơ máu, khoát tay với ông Tiền, sắc mặt lo lắng.

“Thuận lợi, tất cả đều thuận lợi.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Tề Dục mới chậm rãi thở hắt ra một hơi, lại mệt mỏi nằm xuống giường.

Tiền Kỳ Bân vội tiến lên đỡ, giọng nói thê lương: “Con trai ngốc, sao con không nói cho cô ấy? Con đã thích cô ấy, vì sao không đi tranh thủ, cho dù cô ấy thương tiếc thêm vài phần cũng tốt!”

Chàng trai tự giễu nở nụ cười, sắc mặt cái mét giống như tờ giấy trắng, môi mím chặt có chút chán nản, vẻ mệt mỏi trong ánh mắt pha thêm bất đắc dĩ, trong lòng chua xót nói: “Nói cho cô ấy biết cái gì? Đợt trị liệu thứ nhất thất bại? Có thể con vĩnh viễn cũng không thể đứng lên nổi? Đâu chỉ thích, con là yêu mà không có được——”

“Dục à……”

“Nếu như, con có một thân thể kiện toàn, con sẽ không có chút do dự dây dưa đeo bám lấy cô ấy, cho dù không chừa thủ đoạn nào, dù cho mạnh mẽ cướp đoạt, cũng không muốn buông tay. Nhưng con chỉ là một kẻ tàn phế, trước khi có thể đứng lên một lần nữa, con còn chẳng có tư cách nói lời yêu với cô ấy, hạnh phúc của cô ấy, đã được một người đàn ông khác nâng niu trong lòng bàn tay, ngay cả dũng khí đưa tay ra con cũng không có.”

“Thật sự, đã sâu nặng như vậy sao?” Vì sao hai cha con bọn họ đều chạy không thoát một chữ tình, ý trời là như vậy……

Sâu nặng sao? Ánh mắt Tề Dục nhìn về một nơi xa xăm, có lẽ vậy, lòng thương hại, thương tiếc của cô, tất cả những thứ đó anh ta đều không muốn, anh ta sẽ không để dáng vẻ xấu xí nhất, yếu ớt nhất của mình bại lộ ở trước mặt cô.

Ánh chiều tà buông xuống ngoài cửa sổ, thảm cỏ đã khô vàng từ lâu, chờ tới mùa xuân năm sau lại phủ một màu xanh biếc, liệu anh ta có thể, lại được hôn, người con gái trong mộng? “Cha, bắt đầu đi……”

Tiền Kỳ Bân cầm lấy ngân châm, lệ chảy đầy mặt.

……

Trời đi giữa buổi tiệc, đã là không thích hợp, bây giờ cậu Dạ đã rời đi sắp bốn tiếng đồng hồ rồi, Dạ Cô Tinh rửa mặt, rồi nhìn trong gương kiểm tra khuôn mặt, chàng trai đẹp như yêu nghiệt, ngụy trang không chê vào đâu được, rất tốt.

Vu Sâm tiến lên, “Cô chủ, Đường Nghiêu đến rồi.”

Khuôn mặt Dạ Cô Tinh khẽ động, tự mình kéo cửa ra.

Đường Nghiêu mang theo nụ cười nhàn nhạt khách sáo: “Cậu Dạ rời bữa tiệc đã lâu, chiêu đãi không chu toàn, kính xin rộng lượng.”

“Đường bang chủ khách sáo quá rồi, tôi chỉ là cảm thấy không khỏe cho lắm, nghỉ ngơi một chút là được.”

“Có cần gọi bác sỹ tới xem không?”

Dạ Cô Tinh xua tay: “Tôi đỡ hơn rồi, không cần làm phiền tới mọi người. Phải để chủ nhà tự mình tới cửa mời, Dạ mỗ cảm thấy vô cùng xấu hổ.”

“Cậu Dạ khách sáo rồi, mời ——”

Cô nhìn Đường Nghiêu khẽ vuốt cằm: “Đường bang chủ, xin mời ——”

Hai người sóng vai mà đi, Vu Sâm, Đàm Hào chia ra đứng hai bên ở phía sau, đôi mắt nghiêm nghị quét xung quanh, ác liệt mạnh mẽ như chim ưng, tất cả những ánh mắt dòm ngó kia đều phải sợ hãi thu hồi.

Đường Nghiêu bước đi trầm ổn, Dạ Cô Tinh hô hấp không sợ hãi.

Mắt người đàn ông nhìn thẳng: “Tạm thời không phát hiện ra có mánh khóe gì.”

Dạ Cô Tinh cười lạnh, nói nhỉ nhất có thể: “Vội cái gì? Bây giờ mới là ngày thứ nhất, còn thời gian hai ngày, đã là hồ ly, sớm muộn cũng sẽ lộ đuôi.”

“Nhưng mà trước đó bang Cự Phong không có thu được bất kỳ tin tức nào cả.”

Dạ Cô Tinh cười mà không cười liếc nhìn người bên cạnh: “Nếu như anh có thể nhận được tin tức, vậy bây giờ phía Nam chắc hẳn đã hình thành thế chân kiềng, bang Cự Phong, Vĩnh An hội, bang Thất Tinh, và sẽ không hề có Thương Hiệt xã!”

Đường Nghiêu bóp mi tâm: “Có ý gì?”

“Ý của cô chủ là, Thương Hiệt xã và Bang Cự Phong kẻ tám lạng người nửa cân, nếu anh có thể thu được chút tin tức, vậy Thương Hiệt xã đã sớm là bại tướng dưới tay Bang Cự Phong, đã như thế, tất nhiên hình thành thế kiềng ba chân.” Có thể là không nhìn nổi năng lực lĩnh ngộ của Đường Nghiêu thấp như vậy, Vu Sâm từ trước đến nay trầm mặc ít nói lại mở miệng giải thích, có vẻ hơi xem thường.

Đường Nghiêu bị sặc ho khụ khụ hai tiếng, ngượng ngùng sờ sờ mũi, cô chủ nói chuyện, cũng thật là nghệ thuật, chế nhạo người khác cũng cong cong vòng vòng, làm khó cho Vu Sâm đơn giản chất phác như vậy còn có thể nghe hiểu……

“Cô chủ, tôi còn có điều không hiểu, vì sao cô lại có thể chắc chắn hội nghị thượng đỉnh giới hắc đạo lần này sẽ có dị thường?”

“Khu nghỉ dưỡng này này, là của anh phải không?”

Không hiểu vì sao Dạ Cô Tinh lại hỏi điều này, Đường Nghiêu vẫn thành thực gật đầu: “Đúng vậy.”

“Lẽ nào anh không phát hiện ra có hiện tượng kỳ lạ à?”

“Hiện tượng kỳ lạ?” Đường Nghiêu nhíu mày suy nghĩ, đáy mắt đột nhiên xẹt qua một tia sáng, sáng tỏ thông suốt: “Lần này số người tham dự hội nghị, dường như nhiều gấp đôi so với trước đây.”

Trong mắt xẹt qua một tia u quang, Dạ Cô Tinh gật đầu: “Lúc trước, khi Dạ Xã thu được thiệp mời của Phong hội, cũng chỉ là một trong những thế lực đông đảo ở Giang Tây, dĩ vãng cũng chưa từng mời các bang hội nhỏ, vì sao lần này lại khác biệt như thế? Trước đây, bốn bang phái lớn các anh là ai đang phụ trách lập danh sách khách mời và phát thiệp mời?”

“Là Thương Hiệt xã và Bang Thất Tinh! Nhưng vì sao mục tiêu của cô chỉ khóa chặt vào Thương Hiệt xã, lẽ nào Bang Thất Tinh không đáng giá để hoài nghi sao?”

Chậm rãi nhếch môi, mỉm cười lãnh đạm, người đàn ông xinh đẹp như yêu nghiệt phảng phất như đã nắm càn khôn, giang sơn sớm đã khắc ở trong đầu: “Bang Thất Tinh bây giờ cũng chỉ còn lại bộ xương già của Bạch Đào chống giữ, chuyện đại sự cả đời của cháu gái ông ta còn chưa định xuống, ngay thời gian mấu chốt này, ông ta chắc chắn sẽ không tự tìm phiền phức, vì thế, chỉ còn lại Thương Hiệt xã!”

Đường Nghiêu gật gù, biểu thị đã hiểu: “Tôi sẽ cho người nhìn chằm chằm Nguyên Hùng.”

Dạ Cô Tinh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt cao thâm: “Anh cũng không thể nhìn chăm chăm ông ta, nếu không lão hồ ly sao dám lòi đuôi? Dụ rắn ra khỏi hang, ngoại trừ cần mồi nhử, còn phải sáng tạo ra một hoàn cảnh không có uy hiếp, như vậy rắn mới có thể yên tâm nghênh ngang đi ra, hiểu không?”

Đường Nghiêu dùng một loại ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cô, thật lâu sau mới lúng túng mở miệng: “Lần trước, trên bàn cược, cô dùng chiêu này thắng tôi?”

Trước hết để cho kẻ địch buông lỏng cảnh giác, rải mồi nhử, sau đó chỉ cần một lần là bắt được!

Chàng trai yêu nghiệt mỉm cười yếu ớt, ánh mắt thâm thúy: “Có thể nói như vậy.”

“Cô điên rồi?! Nhỡ đâu Nguyên Hùng không mắc câu, vậy……”

“Chỉ cần là rắn, chắc chắn sẽ kông chịu nổi mê hoặc!” Nếu như, Nguyên Hùng có thể thu tay lại ở bước cuối cùng, vậy chỉ có thể chứng minh, ông ta không phải là rắn, cùng lắm cũng chỉ là con con giun hơi to mà thôi!

Bất kể như thế nào, chuyến đi phương Nam này, nếu cô đã đến rồi, thì không thể về tay không, Thương Hiệt xã —— cô ‘chốt đơn’ rồi!

Có điều kiện thì phải lên, không có điều kiện, thì phải sáng tạo điều kiện mà tiến lên!

Vì thế, Nguyên Hùng lúc này, phản cũng phải phản, không muốn phản cũng phải phản!

Cô chung quy là đã có tiếng thì phải có miếng, cho dù nuốt chửng Thương Hiệt xã, cũng phải để cho những người khác không ai dám đàm tiếu!

Một nhóm bốn người đang muốn đi qua đoạn rẽ, Dạ Cô Tinh đột nhiên giơ tay, ba người Đường Nghiêu,Vu Sâm, Đàm Hào dừng lại bước chân, trong nháy mắt nổi lên cảnh giác.

Cánh môi anh đào của Dạ Cô Tinh khẽ mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh, chỉ dùng khẩu hình khoa tay hai chữ —— “Có người!”

Quả nhiên, ngưng thần lắng nghe, mơ hồ có âm thanh trò chuyện truyền đến, một nam một nữ, một già một trẻ.

Bạch Minh Hàm đi theo sau ông nội ra khỏi phòng tiệc, đi tới một chỗ ngoặt tương đối khuất bên trên hành lang.

“Ông nội…..” Bạch Minh Hàm khẽ kêu, giọng nói của cô gái trong veo như chuông bạc, mái tóc ngắn màu nâu đỏ dưới ánh đèn giống như được bôi sáp, phát ra ánh sáng.

Bạch Đào than nhẹ một tiếng, ánh mắt yêu thương nhìn đứa cháu gái trước mặt, hòa ái mà hiền lành, càng không có chút dáng vẻ tàn nhẫn, tuyết quyết vô tình của một bang chủ, vào giờ phút này, ông ta cũng chỉ là một người ông vì là cháu gái mà phải suy nghĩ lo lắng mọi bề.

“Minh Hàm, đã nhiều năm như vậy, ông nội biết, trong lòng con còn oán hận, vẫn không từ bỏ được Mục Viễn, vẫn còn đang hận ông. Nhưng mà, ông nội chưa từng hối hận về quyết định ban đầu! Nếu như đảo ngược thời gian, ông vẫn sẽ khiến cho cậu ta nhận rõ hiện thực, chủ động rời đi!”

Bạch Minh Hàm cúi đầu, không rõ đang suy nghĩ điều gì, chỉ là đôi bàn tay trắng mịn như phấn hơi nắm chặt.

“Con và Mục Viễn vốn là người của hai thế giới, trắng đen không thể cùng tồn tại, huống hồ cha mẹ cậu ta không chấp nhận con, con cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ?”

Bạch Minh Hàm vẫn im lặng như cũ, không lên tiếng.

“Cha mẹ con đã đi cả rồi, nhà họ Bạch bây giờ cũng chỉ còn lại mỗi mình con! Sớm muộn cũng có một ngày, Bang Thất Tinh sẽ giao trên tay con, vị hôn phu của con làm sao có thể chỉ là một kẻ mọt sách hào hoa phong nhã, ngay cả súng cũng không dám chạm vào được?”

“Đúng vậy! Mục Viễn là kẻ mọt sách vô dụng! Cha mẹ anh ấy cũng không chấp nhận con! Nhưng mà ông nội, ông có nghĩ tới không, con và anh ấy vì sao lại đi tới tình trạng ngày hôm nay?! Là ông, là do ông! Chính ông đã cưỡng ép chia rẽ chúng con!” Bạch Minh Hàm rốt cục không thể nhịn được nữa, ông nội mở miệng là nói Mục Viễn vô dụng, ngậm miệng là chê bai anh ấy không xứng, cô xuất thân từ hắc đạo, có một ông nội hai tay dính đầy máu tanh, còn cha mẹ bị người ta báo thù giết hại, Bạch Minh Hàm cô có thể cao cao tại thượng hơn ai chứ?!

Bạch Đào trọng tâm bất ổn, lảo đảo lùi về sau nửa bước, dường như có nước mắt tràn ra, trong đôi mắt già nua là vẻ hoang vu trống trải: “Thì ra…… thì ra con vẫn luôn trách ông nội! Ông biết có lẽ con sẽ oán, nhưng không biết con sẽ oán hận ông như vậy, thậm chí đến mức thù……”

Ông lấy tay che lấy ngực, kịch liệt thở hổn hển, khuôn mặt méo mó.

Bạch Minh Hàm giật này mình, hai tay run run vội vã tiến lên đỡ ông mình dậy: “Ông nội! Ông làm sao vậy? Đừng…… đừng dọa con, con xin lỗi, con không phải cố ý….. con không phải cố ý……”

Nước mắt từ khuôn mặt trắng nõn uốn lượn chảy xuống, bi thương khóc nức nở, nước mắt như mưa, vô cùng động lòng người!

Bạch Đào thở dốc, bàn tay nổi đầy gân xanh ngang dọc run rẩy, lấy từ trong túi áo ra một bình nhỏ thuốc, đổ ra hai viên uống, một lát sau mới thở đều hơn, chỉ là sắc mặt so với lúc trước càng thêm xanh trắng khó coi.

“Ông nội, ông làm sao vậy?” Cô gái trợn to mắt, trong đồng tử trống rỗng hình như có chút không dám tin, xoắn xuýt không biết phải làm sao.

Bạch Đào cười khổ một tiếng, bàn tay run rẩu phủ lên tay cháu gái: “Minh Hàm, ông nội sợ là không ở bên cạnh con được bao lâu nữa……”

“Ông nội….. ông……” Thời khắc này, trái tim Bạch Minh Hàm như bị kim đâm vào, giọt máu đỏ sậm tràn ra, vô cùng hoảng sợ.

Cô ấy chưa bao giờ từng nghĩ tới, ông nội luôn luôn khỏe mạnh sẽ có một ngày nào đó vĩnh viễn rời bỏ mình! Người ông này, bá đạo như vậy, ngang ngược không biết lý lẽ như vậy, không thể nói lý, tranh cường háo thắng, sao có thể chết được?!

Ông ấy làm sao sẽ vĩnh viễn nhắm lại đôi mắt ấy? Sao lại bỏ lại mình?

Thời khắc này, Bạch Minh Hàm như bị sét đánh, hai chân như nhũn ra.

Cô cố chấp sống ở bên trong nỗi đau, cố chấp không chịu đi ra nỗi ám ảnh của Mục Viễn, tùy hứng hưởng thụ sự chiều chuộng của ông nội, trắng trợn không kiêng dè, dối trá, tinh tướng lại tìm đường chết!

Lau khô nước mắt, Bạch Minh Hàm lần đầu tiên cảm thấy, thì ra bản thân mình lại đáng ghét khó ưa như vậy!

“Ông nội, ông muốn con làm thế nào?” Trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia lạnh lẽo, cô đã quyết định!

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống nếp nhăn trải rộng nơi khóe mắt, Bạch Đào vui mừng: “Được! Đây mới là cháu gái của Bạch Đào! Con cháu nhà họ Bạch! Chủ nhân tương lai của Bang Thất Tinh! Cháu gái, hứa với ông nội, chấp nhận hôn phu ông nội sắp xếp cho con, mối quan hệ này ảnh hưởng đến hưng suy của toàn bộ bang phái!”

Minh Hàm không thích hắc đạo đánh đánh giết giết, liếm máu trên lưỡi đao để sinh tồn, ông là ông nội nên trong lòng biết rõ, muốn cô kế nhiệm Bang Thất Tinh, miễn cưỡng, không có chút ý nghĩa nào, vì thế, vị hôn phu tương lai của cô nhất định phải là một nhân vật có thể một mình chống đỡ một phương!

Trước đây, ông ta đã chọn rất nhiều người, không phải năng lực không đủ, thì là tính cách không được, căn bản không xứng với cháu gái ông ta!

Ông ta cũng đã từng cân nhắc qua Đường Nghiêu, thậm chí ngay cả công tử ăn chơi như Nguyên Dực cũng từng nghĩ tới, nhưng thế lực ngang bằng, Minh Hàm gả cho bất luận người nào trong bọn họ, mà cho dù có hạnh phúc hay không, chỉ là dã tâm của hai người này khiến ông không thể không kiêng kỵ. Làm như thế, thì khác nào chắp tay nhường lại Bang Thất Tinh cho bọn họ!

Trước ngày hôm nay, Bạch Đào vẫn còn đang khổ não vì chuyện đại sự cả đời của cháu gái, nhưng mà sau khi nhìn thấy người đó……

Bạch Minh Hàm hô hấp nặng nề, sau đó bình tĩnh mở miệng: “Ông nội, người được chọn…… là ai?”

“Cậu Dạ!”

Bạch Minh Hàm sững sờ.

Đang ẩn mình ở khúc quanh, sắc mặt ba người Đường Nghiêu, Vu Sâm, Đàm Hào đều là tối sầm lại, vậy mà ông lão này cũng nghĩ ra được, coi trọng cậu Dạ, bọn họ cũng đều biết thân phận thật sự của Dạ Cô Tinh, nếu thực sự là như vậy, vậy chỉ có thể nói cháu gái nhà họ Bạch quá xui xẻo, sẽ phải thủ tiết ở góa cả đời!

Chỉ có Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch lên khóe môi, cười một cách thần bí khó lường.

Có lẽ chuyến đi về phương Nam này của cô, thu hoạch, không chỉ có Bang Cự Phong, Thương Hiệt xã, còn có thêm cả Bang Thất Tinh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện