Trong nháy mắt, hai mươi phút đã trôi qua, tất cả các thành viên trong đội tham gia lần lượt vào phòng thi, ngồi vào chỗ của mình.
Những đội phản kháng rõ ràng tinh thần xuống dốc, các thí sinh của họ sắc mặt ai cũng khó coi, và chắc hẳn họ đã bị ban tổ chức tạo ra áp lực rất lớn.
Vì là sự sắp xếp ngẫu nhiên nên Dạ Cô Tinh không ở cùng phòng thi với những người khác, thay vào đó cô cùng phòng với đội trưởng của trường Đại học Thanh Hoa, hơn nữa còn ngồi cạnh nhau.
Anh ta nghiêng đầu, cười thân thiện nhìn cô, “Chào! Người đẹp! Cậu trông giống như một minh tinh vậy.”
Dạ Cô Tinh không quan tâm.
“Tôi là Cố Doãn Phái, còn cậu?”
Dạ Cô Tinh vẫn không quan tâm.
“Đừng lạnh lùng như vậy chứ! Chỉ kết bạn thôi mà, tôi cũng không phải là lưu manh.”
Dạ Cô Tinh chậm rãi cất giọng, không chút cảm kích: “Là đối thủ, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải kết bạn, đúng chứ?”
Cố Doãn Phái nhún vai, sự ấm áp trong mắt dần trở nên lạnh lẽo, cuối cùng chỉ còn lại vẻ thờ ơ, gật đầu, “Đúng là không cần thiết.”
Sau đó, anh ta ngồi thẳng lưng, đợi phát đề thi, cũng không nhìn Dạ Cô Tinh thêm lần nào nữa.
Cố Doãn Phái cũng có lòng kiêu hãnh của mình, mặt dày bám lấy người khác, anh ta không làm được.
Xinh đẹp có gì to tát chứ, chỉ cần anh ta muốn, còn có rất nhiều người đẹp hơn cô ấy vây quanh anh ta.
Vì chuyện này mà khiến bản thân trở nên mất liêm sỉ như vậy, thật không đáng.
Chuông reo, giám thị bước vào phòng với tập đề trên tay, khuôn mặt không chút biểu cảm lập tức làm ngưng tụ bầu không khí của cả phòng, một cảm giác căng thẳng kéo đến.
Dạ Cô Tinh bình tĩnh nhìn xung quanh và nhận thấy hầu hết bàn tay của mọi người khi cầm bút đã bắt đầu run lên, cô mỉm cười từ tốn. Mục đích của đề thi này không phải là để kiểm tra kiến thức vật lý cơ bản, mà là để kiểm tra tinh thần và sự thích ứng hoàn cảnh của mọi người.
Chỉ cần hoảng sợ, lo lắng, bối rối thì bạn đã thua rồi.
“Thời gian thi chỉ có 50 phút, các bạn hãy sắp xếp thời gian cho hợp lý.” Giám thị nhấn mạnh một lần nữa.
Sau khi lấy đề thi, Dạ Cô Tinh nghe rõ bên tai những tiếng thở dài, nhìn xuống tập đề thi 20 trang chằng chịt những câu hỏi trong tay. Chẳng trách giám thị liên tục nhắc nhở vấn đề thời gian.
Sau khi xem qua một lượt tất cả các câu hỏi, Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, người làm bộ đề này chẳng lẽ là Diêm Đông Bình, ngay cả kiểu câu hỏi cũng giống hệt. Năm trang đầu đều là những câu hỏi khó, còn mười lăm trang cuối là kiến thức vật lý cơ bản.
Giống hệt bài thi học kì môn Cơ học lượng tử, đều là khó trước dễ sau, nếu không nhìn tổng thể đề thi thì sẽ chỉ cắm đầu vào làm những câu khó trước, những câu hỏi phía sau rất dễ ăn điểm lại không có thời gian để làm, sẽ bị mất điểm vô ích.
Lật thẳng đến trang cuối cùng làm ngược lên, Dạ Cô Tinh chỉ mất mười lăm phút để hoàn thành những câu hỏi cơ bản, rồi tiếp theo mới chinh phục những câu hỏi khó trong năm trang đầu tiên.
Cô không phải là người duy nhất phát hiện ra quy luật này. Nhiều người thường kiểm tra đề thi một lượt trước. Khi tìm ra quy luật, họ sẽ khôn ngoan lựa chọn thực hiện từ sau ra trước. Vì vậy, về mặt chiến thuật, Dạ Cô Tinh cũng không có lợi thế, vốn dĩ bọn họ đều là những sinh viên có thành tích cao được các trường đại học lớn tuyển chọn, thực lực của bọn họ không thể coi thường. Cô có thể tìm ra quy luật thì nhiều người cũng có thể tìm ra.
Vì vậy, nếu muốn kéo dài khoảng cách thành tích, vẫn phải dựa vào kỹ năng thực sự! Chìa khóa nằm ở những câu hỏi khó của năm trang đầu tiên!
Có thể nói năm trang đầu tiên mới là phần cuối cùng, tất cả đều là những câu hỏi liên quan đến kiến thức lý thuyết và vận hành thực tế chỉ được học sau đại học, nếu Dạ Cô Tinh không tự học trước khóa học này, thì thậm chí ngay cả câu hỏi cô còn không hiểu, chứ đừng nói là giải quyết nó.
Cố Doãn Phái dùng nửa tiếng đồng hồ để làm các câu hỏi cơ bản, trong khoảng thời gian đó anh ta không dưới năm lần giơ tay xin nháp.
Theo quy định, mỗi lần chỉ được phát một tờ giấy nháp, khi giám thị phát tờ mới phải thu tờ cũ đi, trên bàn chỉ được giữ một tờ.
Nhìn những công thức và phép tính dày đặc trên giấy, giám thị gật đầu hài lòng. Ngòi bút của Cố Duẫn Phát càng lúc càng di chuyển nhanh hơn.
Nhìn lại Dạ Cô Tinh, một tờ giấy nháp đơn độc với vài công thức thưa thớt trên đó, ít ỏi đến đáng thương, ánh mắt hài lòng của giám thị đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Cố Duẫn Phát nhìn Dạ Cô Tinh, trong mắt lóe lên tia đắc ý.
Dạ Cô Tinh đảo mắt, môi khẽ mấp máy, khẩu hình hoàn hảo dù không ra âm thanh nào, nhưng Cố Duẫn Phát vẫn hiểu được sự khinh thường thầm lặng của cô.
Ấu trĩ!
Chỉ còn năm phút cuối cùng, Dạ Cô Tinh nhìn câu hỏi cuối cùng ở trang đầu tiên và câu hỏi thứ tư ở trang thứ ba, khẽ cau mày, trong một lúc trầm ngâm, cô điền từ “không có lời giải” vào chỗ trống.
Bây giờ cô càng chắn chắn người ra đề có liên quan đến Diêm Đông Bình, nếu không, cách ra đề cũng sẽ không thể nào giống đến vậy. Ngay cả hình thức và bố cục chi tiết của câu hỏi cũng đã mơ hồ tiết lộ “phong cách Diêm thị” rồi.
Chỉ còn ba phút cuối cùng, cô ngáp một cái, thần kinh căng thẳng hoàn toàn thả lỏng, cảm giác buồn ngủ ập đến, Dạ Cô Tinh chỉ muốn ngủ ngay lúc này...
Cảm thấy có người đang đẩy vai mình, Dạ Cô Tinh chậm rãi tỉnh dậy ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt ẩn chứa sự tức giận của giám thị, giọng nói lạnh lùng vang lên, thể hiện thái độ nghiêm túc trong công việc: “Này bạn học, hết giờ rồi. Nộp bài.”
“Vâng.” Dạ Cô Tinh không hề cảm thấy xấu hổ, cầm tờ đáp án lên đưa cho giám thị. Sau đó cô cầm lấy cây bút duy nhất trên bàn, đứng dậy rời đi, để lại bóng lưng tiêu sái.
Ngáp một cái, không ngại ngần nói: “Cuối cùng cũng thi xong rồi...”
Phía sau cô, giám thị coi thi đen mặt tức giận, rồi nhìn tên thí sinh ở bài thi trong tay.
Dạ Cô Tinh? Tốt lắm! Tốt lắm! Cái kiểu ăn chơi trác táng này tốt nhất nên bị loại ngay vòng đầu tiên cho đỡ chướng mắt!
Có điều... cái tên này có vẻ quen quen...
Dạ Cô Tinh đến điểm hẹn đã thống nhất, thấy Kiều Diệp đã đến gần như cùng lúc với mình, dưới một cây bạch dương cao vút, Dạ Cô Tinh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang nhìn ngó xung quanh, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
“Cô Chu? “
Chu Lê vô thức quay đầu lại, nhìn thấy hai người bọn họ, trong lòng vui mừng, thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tìm được các em rồi! Những người khác đâu? Vừa rồi cô nghe thấy tiếng chuông hết giờ, cứ tưởng rằng không gặp được các em.”
“Các bạn ấy đều thi ở tầng 5, có thể sẽ xuống muộn một chút.” Kiều Diệp giải thích, khóe miệng hơi cong lên, có thể thấy rằng cậu ta làm bài khá tốt.
Chu Lê cúi người lấy ra hai ly trà sữa nóng từ trong một cái hộp được bọc chặt bên cạnh chân, vẫn còn hơi ấm thoát ra từ nơi cắm ống hút, có vẻ như vừa được làm xong.
Đưa cho hai người, Chu Lê cười nói: “Cô mới mang từ nhà tới, tính toán thời gian, vừa lúc chuông reo. Vẫn còn nóng! Hôm nay trời lạnh, uống cho ấm bụng.”
Hai người đưa tay ra nhận lấy và cảm ơn.
Lần trước sau khi tạm biệt, Chu Lê từng nói rằng sẽ đến cổ vụ bọn họ trong lễ khai mạc, Dạ Cô Tinh cứ nghĩ cô chỉ nói khách sáo vậy thôi. Suy cho cùng, những năm gần đây, giảng viên đại học không có nhiều kỳ nghỉ, khó khăn lắm mới được về nhà một lần, nên đi cùng bố mẹ nhiều hơn, chuẩn bị đón tết, chào hỏi họ hàng, bạn bè đến thăm, làm gì còn thời gian đến xem lễ khai mạc? Xét cho cùng, mối quan hệ của Chu Lê với họ chỉ giới hạn ở xã giao thông thường, cô ấy không có trách nhiệm gì với cuộc thi này, thành thật mà nói, Dạ Cô Tinh thực sự ngạc nhiên khi Chu Lê có mặt vào ngày hôm nay.
Không những đến mà còn mang theo trà sữa nóng cổ vũ mọi người nữa.
Không thể phủ nhận, Chu Lê thực sự là một giảng viên tốt, nhiệt tình và chu đáo, nghe nói rằng các sinh viên mới của khoa Vật lý hạt nhân rất thích cô ấy, cô ấy còn được mệnh danh là “nữ thần giảng đường.”
Lát sau, mọi người lần lượt đến nơi, thấy vẻ mặt thoải mái của mọi người, có thể đoán ra được họ đã hoàn thành tốt bài thi.
“Cảm ơn cô Chu!” Hạ Tử Tịnh nhận ly trà sữa, nở nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ nhỏ nhắn khiến người ta có cảm giác giống như một con búp bê nhỏ bé.
“Ôi! Sao mình đã là sinh viên năm ba rồi? Nếu là sinh viên năm nhất thì tốt quá! Như thế thì có thể kết thân với nữ thần giảng đường dịu dàng và ân cần, nằm mơ đã thấy thích rồi!” Từ Nhất Hạo vẫn hoạt bát như thường, mỉm cười chân thành.
Mỗt người một câu, bầu không khí thật náo nhiệt.
“Được rồi! Đừng nịnh tôi nữa! Nói xem hôm nay các em thi như thế nào đi?”
Chu Lê là một giảng viên mà, ngay trong tiềm thức cũng quan tâm đến thành tích của sinh viên!
Khuôn mặt ai nấy đều khựng lại, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Dạ Cô Tinh, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.
Đề thi lần này đa phần là những kiến thức được học trong các khóa cao học, trưởng nhóm tuy là thiên tài vật lý nhưng lại mới chỉ là sinh viên năm 2. Đối với cô ấy, việc trả lời những câu hỏi này còn khó hơn lên trời, thậm chí có thể cô ấy còn không biết câu hỏi đang viết những gì.
Vừa rồi, trước khi đến đây bọn họ đã thảo luận xong xuôi, cố gắng không đề cập đến điểm số. Sau khi tổng kết lại, phát hiện ai cũng làm được bài. Dù sao thì vòng một cũng dựa vào tổng điểm của cả đội, để xếp trong top 93 cũng không thành vấn đề, chỉ cần vào được vòng hai là được.
Câu hỏi của Chu Lê khiến kế hoạch của họ tan thành mây khói, chuyện buồn của đội trưởng vẫn bị nhắc đến.
Thật ra, Dạ Cô Tinh có làm bài thi như thế nào thì cô ấy cũng là đội trưởng mà họ tôn trọng. Hơn nữa, những câu hỏi này đều dành cho nghiên cứu sinh. Dạ Cô Tinh không làm được không phải là lỗi của cô ấy. Cô ấy chỉ là chưa được học thôi.
Cuối cùng vẫn là Dương Vũ Sơ thông minh, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cô Chu, trà sữa này ngon thật đấy! Lại còn ấm nữa, là cô tự làm ạ?”
Dương Vũ Sơ thành công lấy được sự chú ý của Chu Lê: “Cô vụng về lắm, sao làm được mấy việc khéo tay thế này! Là mẹ cô dậy sớm làm đó! Các em uống thử xem, xem thử mùi vị có khác với trà sữa mua bên ngoài không?” Nhắc đến mẹ mình, trong mắt Chu Lê tràn đầy vẻ tự hào, dù sao thì cô cũng chỉ hơn bọn họ hai ba tuổi, không đến ba mươi tuổi, có thể thấy được, cô là một cô gái ngoan, lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ, dường như chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi.
“Ồ! Thật sự không giống chút nào! Còn thơm và nhiều topping hơn trà sữa mua ở ngoài tiệm!” Lâm Thấm gật gật đầu, cố gắng hơn nữa thu hút sự chú ý của Chu Lê.
Chu Lê mắt sáng lên và rõ ràng cô rất hứng thú với chủ đề này. “Mẹ cô nói đây là công thức bí mật độc đáo của bà! Đầu tiên dùng máy làm sữa đậu nành để xay trà thành bột mịn, sau đó pha với sữa ấm, thêm một chút đường, rồi lọc cặn và đun lần thứ hai... “
Sự nghi ngờ lóe lên trong mắt Dạ Cô Tinh, vừa rồi cô rõ ràng nhận thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, rồi lại nhanh chóng rời đi. Bây giờ lại có hứng thú nghe Chu Lê kể chuyện nấu ăn, không giống phong cách của những sinh viên hàng đầu chút nào!
Chẳng lẽ... làm bài đến ngốc luôn rồi?
Đề thi cũng đâu có khó như vậy...?
Mọi người vội vàng phối hợp với Chu Lê nói hết chuyện nhỏ nhặt này đến chuyện nhỏ nhặt khác, nói mãi không dừng. Lúc đó, Dạ Cô Tinh đề nghị, nếu đã gặp mặt, chi bằng mời cô Chu đi ăn một bữa cơm.
Kiều Diệp cảm thấy ý kiến đó rất hay, dù sao ngày mai cũng mới thông báo kết quả, hiện tại vẫn chưa chính thức bước vào giai đoạn thi đấu, đang còn rảnh rỗi.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau thầm nghĩ, cô Chu giống như một quả bom hẹn giờ, cứ mỗi phút lại chọc vào chuyện buồn của đội trưởng, vẫn nên để hai người ít tiếp xúc một chút thì tốt hơn. Thế là mọi người đề nghị đổi sang chiều mai, hôm nay nào là khai mạc, rồi nào có một bài kiểm tra bất ngờ, bọn họ cũng cảm thấy mệt nên muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Dạ Cô Tinh ngẫm nghĩ, cô thấy cũng hợp lí nên đành để mọi người trở về, tự do sắp xếp thời gian.
Trong khi đó, mọi người lại suy nghĩ rất đơn giản. Khi kết quả được công bố vào ngày mai, mọi thứ trở nên rõ ràng, cô Chu sẽ không hỏi về nó nữa.
Khi đó, chỉ cần tổng điểm của đội có thể vào bán kết, điểm của đội trưởng dù có được tiết lộ, thì hy vọng điều đó cũng sẽ không khiến cho cô ấy cảm thấy buồn.
Vô hình trung, Dạ Cô Tinh đã trở thành trụ cột của đội nhỏ này, mọi người đều không muốn để cô ấy đau lòng.
Dù bọn họ nghĩ Dạ Cô Tinh không hoàn thành tốt bài thi, thậm chí còn có thể kéo thành tích cả đội xuống. Tuy vậy nhưng trong tiềm thức của mỗi người lại không phải là bất bình hay bất mãn mà là sự lo lắng.
Họ lo lắng rằng Dạ Cô Tinh sẽ đổ lỗi cho bản thân, chán nản và không còn tin vào bản thân, vì vậy ai ai cũng đều ngầm hiểu, tránh nói về những chủ đề liên quan đến bài thi.
Tất nhiên, Dạ Cô Tinh không biết những điều này, cô chỉ nghĩ rằng ánh mắt của mọi người có chút kỳ lạ.
Một lúc sau, mọi người lần lượt giải tán, Đặng Tuyết kéo Lâm Thấm và Hạ Tử Tịnh đi mua sắm, những người khác đều có sự sắp xếp của riêng mình, đương nhiên hầu hết mọi người đều chọn về khách sạn để ngủ bù. Dẫu sao họ cũng đã bận rộn cả tối hôm qua đến tận rạng sáng mới có thể trở về phòng ngủ, sống sót qua kì thi đã không dẽ dàng gì, bây giờ có thời gian đương nhiên là phải ngủ một giấc thật ngon rồi.
Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy mệt mỏi, vừa rồi cô còn ngủ gật trong phòng thi.
Một lần nữa cảm ơn Chu Lê, Dạ Cô Tinh chuẩn bị rời đi lại phát hiện Dương Vũ Sơ đang núp sau thân cây, hai má ửng hồng, thân thể co lại, hận không thể chui vào trong lùm cây.
Đối với Dương Vũ Sơ, Dạ Cô Tinh không có bất kỳ cảm xúc nào đặc biệt, đến muộn là lựa chọn của cô ta và cô ta sẽ phải gánh chịu hậu quả tương ứng. Còn việc đợi cô ta cho đến phút cuối cùng trước khi vào sân, chỉ là nhiệm vụ của một đội trưởng tốt.
Hai câu cảm ơn và xin lỗi của Dương Vũ Sơ khiến Dạ Cô Tinh có chút chú ý, có thể thấy đây là một cô gái rất kiêu ngạo và bướng bỉnh, nếu không, khi bỏ lỡ chuyến bay cũng sẽ không tìm mọi cách để đến thành phố Z tham gia cuộc thi. Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác kia, chắc hẳn là đi tàu lửa đến.
Đang là thời điểm gần tết, có thể tưởng tượng được sự hỗn loạn, chen chúc xô đẩy trên tàu hỏa.
“Có cần giúp đỡ không? “ Dạ Cô Tinh tiến lại gần Dương Vũ Sơ.
Dương Vũ Sơ bị dọa cho một trận, xua xua tay: “Không… không cần đâu...” Mặt càng trở nên đỏ hơn.
Dạ Cô Tinh càng cảm thấy nghi hoặc, nhìn Dương Vũ Sơ một lượt từ trên xuống dưới, không phát hiện ra điều gì lạ thường: “Thật sự không cần à?”
Ánh mắt Dương Vũ Sơ lưỡng lự, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Thật sự không cần đâu.” Nhưng trên trán cô ta đã toát ra mồ hôi lạnh.
Dạ Cô Tinh vẫn nghi ngờ, nhìn kỹ một lượt, đột nhiên một vết màu đỏ đập vào mắt, cô vội đưa tay ra, xoay lưng Dương Vũ Sơ về phía mình. Quả nhiên, trên chiếc quần tây màu trắng của Dương Vũ Sơ xuất hiện một vết máu đỏ vô cùng bắt mắt.
Hai má Dương Vũ Sơ đỏ bừng, ánh mắt né tránh: “Tôi... tôi tới ngày rồi...”
Dạ Cô Tinh không nói nên lời, chẳng lẽ cô ta định trốn sau cây cho đến khi trời tối?
“Cởi áo khoác ra.”
“Hả?”
“Bảo cô cởi áo khoác ra quấn quanh eo, tạm thời che đi.”
“À…à...” Dương Vũ Sơ làm theo lời Dạ Cô Tinh, bây giờ cô ta chỉ muốn học con đà điểu, đào cái hố chui xuống.
Rõ ràng ba ngày nữa cô ta mới tới ngày cơ mà... cô ta chưa kịp chuẩn bị gì cả. Khi nhận thấy có điều không ổn, Dương Vũ Sơ đã vội vã trốn sau thân cây, định để mọi người đi về hết mới tìm một chỗ nào đó tắm rửa sạch sẽ, bây giờ cả người cô ta bốc mùi hôi, lại thêm việc đến ngày, dường như sự đen đủi của nửa đời người đều tích tụ rồi bùng phát vào ngày hôm nay.
Dạ Cô Tinh tìm được Chu Lê: “Cô Chu, nhà cô ở gần đây, cô có thể cho bạn học đó tắm rửa thay quần áo nhờ được không?”
“Đương nhiên là được rồi! Đợi chút... sao em biết nhà cô ở gần đây?”
Dạ Cô Tinh chỉ vào cái hộp dùng để đựng trà sữa dưới chân cô, “Mặc dù gói rất kín nhưng nhiệt độ ngoài trời quá thấp, nếu không phải vừa mới được mang ra khỏi nhà thì sẽ không còn giữ được nhiệt độ như vậy.”
Không chỉ biết nhà Chu Lâm ở gần đây, cô còn đoán ra được hôm nay sẽ có một bài kiểm tra bất ngờ.
Về việc Chu Lê làm thế nào để biết chuyện đó, cô tạm thời vẫn chưa biết....
Suốt quãng đường đi theo Chu Lê về nhà, chưa đến năm phút đi bộ, Dạ Cô Tinh đã đến một khu dân cư ngay phía Bắc của nhà thi đấu, đều là những biệt thự dành cho hộ gia đình, được bao quanh bởi hòn non bộ, giả sơn, với cảnh quan tuyệt đẹp.
Dương Vũ Sơ kéo vali vào một căn phòng cho khách có phòng tắm.
Chu Lê niềm nở mời Dạ Cô Tinh ngồi, rót cho cô một ly nước lọc, Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày.
Chu Lê cười cười giải thích: “Vừa nãy cô thấy em uống không đến hai ngụm trà sữa, biết em chắc chắn không thích, nhưng lại không biết em thích uống cái gì, nên cô nghĩ rót cho em cốc nước lọc là phù hợp nhất.”
Dạ Cô Tinh cũng cười nói: “Chẳng trách các em sinh viên năm nhất đều gọi cô là nữ thần học đường, cô thật sự là một người ấm áp, chu đáo....”
Chu Lê ngượng ngùng cười: “Mấy đứa nhóc đó...”
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ phòng ngủ, cắt ngang lời nói tiếp theo của Chu Lê.
Vẻ mặt của Dạ Cô Tinh thay đổi, nhanh chóng nhìn về hướng phát ra âm thanh...
Những đội phản kháng rõ ràng tinh thần xuống dốc, các thí sinh của họ sắc mặt ai cũng khó coi, và chắc hẳn họ đã bị ban tổ chức tạo ra áp lực rất lớn.
Vì là sự sắp xếp ngẫu nhiên nên Dạ Cô Tinh không ở cùng phòng thi với những người khác, thay vào đó cô cùng phòng với đội trưởng của trường Đại học Thanh Hoa, hơn nữa còn ngồi cạnh nhau.
Anh ta nghiêng đầu, cười thân thiện nhìn cô, “Chào! Người đẹp! Cậu trông giống như một minh tinh vậy.”
Dạ Cô Tinh không quan tâm.
“Tôi là Cố Doãn Phái, còn cậu?”
Dạ Cô Tinh vẫn không quan tâm.
“Đừng lạnh lùng như vậy chứ! Chỉ kết bạn thôi mà, tôi cũng không phải là lưu manh.”
Dạ Cô Tinh chậm rãi cất giọng, không chút cảm kích: “Là đối thủ, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải kết bạn, đúng chứ?”
Cố Doãn Phái nhún vai, sự ấm áp trong mắt dần trở nên lạnh lẽo, cuối cùng chỉ còn lại vẻ thờ ơ, gật đầu, “Đúng là không cần thiết.”
Sau đó, anh ta ngồi thẳng lưng, đợi phát đề thi, cũng không nhìn Dạ Cô Tinh thêm lần nào nữa.
Cố Doãn Phái cũng có lòng kiêu hãnh của mình, mặt dày bám lấy người khác, anh ta không làm được.
Xinh đẹp có gì to tát chứ, chỉ cần anh ta muốn, còn có rất nhiều người đẹp hơn cô ấy vây quanh anh ta.
Vì chuyện này mà khiến bản thân trở nên mất liêm sỉ như vậy, thật không đáng.
Chuông reo, giám thị bước vào phòng với tập đề trên tay, khuôn mặt không chút biểu cảm lập tức làm ngưng tụ bầu không khí của cả phòng, một cảm giác căng thẳng kéo đến.
Dạ Cô Tinh bình tĩnh nhìn xung quanh và nhận thấy hầu hết bàn tay của mọi người khi cầm bút đã bắt đầu run lên, cô mỉm cười từ tốn. Mục đích của đề thi này không phải là để kiểm tra kiến thức vật lý cơ bản, mà là để kiểm tra tinh thần và sự thích ứng hoàn cảnh của mọi người.
Chỉ cần hoảng sợ, lo lắng, bối rối thì bạn đã thua rồi.
“Thời gian thi chỉ có 50 phút, các bạn hãy sắp xếp thời gian cho hợp lý.” Giám thị nhấn mạnh một lần nữa.
Sau khi lấy đề thi, Dạ Cô Tinh nghe rõ bên tai những tiếng thở dài, nhìn xuống tập đề thi 20 trang chằng chịt những câu hỏi trong tay. Chẳng trách giám thị liên tục nhắc nhở vấn đề thời gian.
Sau khi xem qua một lượt tất cả các câu hỏi, Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, người làm bộ đề này chẳng lẽ là Diêm Đông Bình, ngay cả kiểu câu hỏi cũng giống hệt. Năm trang đầu đều là những câu hỏi khó, còn mười lăm trang cuối là kiến thức vật lý cơ bản.
Giống hệt bài thi học kì môn Cơ học lượng tử, đều là khó trước dễ sau, nếu không nhìn tổng thể đề thi thì sẽ chỉ cắm đầu vào làm những câu khó trước, những câu hỏi phía sau rất dễ ăn điểm lại không có thời gian để làm, sẽ bị mất điểm vô ích.
Lật thẳng đến trang cuối cùng làm ngược lên, Dạ Cô Tinh chỉ mất mười lăm phút để hoàn thành những câu hỏi cơ bản, rồi tiếp theo mới chinh phục những câu hỏi khó trong năm trang đầu tiên.
Cô không phải là người duy nhất phát hiện ra quy luật này. Nhiều người thường kiểm tra đề thi một lượt trước. Khi tìm ra quy luật, họ sẽ khôn ngoan lựa chọn thực hiện từ sau ra trước. Vì vậy, về mặt chiến thuật, Dạ Cô Tinh cũng không có lợi thế, vốn dĩ bọn họ đều là những sinh viên có thành tích cao được các trường đại học lớn tuyển chọn, thực lực của bọn họ không thể coi thường. Cô có thể tìm ra quy luật thì nhiều người cũng có thể tìm ra.
Vì vậy, nếu muốn kéo dài khoảng cách thành tích, vẫn phải dựa vào kỹ năng thực sự! Chìa khóa nằm ở những câu hỏi khó của năm trang đầu tiên!
Có thể nói năm trang đầu tiên mới là phần cuối cùng, tất cả đều là những câu hỏi liên quan đến kiến thức lý thuyết và vận hành thực tế chỉ được học sau đại học, nếu Dạ Cô Tinh không tự học trước khóa học này, thì thậm chí ngay cả câu hỏi cô còn không hiểu, chứ đừng nói là giải quyết nó.
Cố Doãn Phái dùng nửa tiếng đồng hồ để làm các câu hỏi cơ bản, trong khoảng thời gian đó anh ta không dưới năm lần giơ tay xin nháp.
Theo quy định, mỗi lần chỉ được phát một tờ giấy nháp, khi giám thị phát tờ mới phải thu tờ cũ đi, trên bàn chỉ được giữ một tờ.
Nhìn những công thức và phép tính dày đặc trên giấy, giám thị gật đầu hài lòng. Ngòi bút của Cố Duẫn Phát càng lúc càng di chuyển nhanh hơn.
Nhìn lại Dạ Cô Tinh, một tờ giấy nháp đơn độc với vài công thức thưa thớt trên đó, ít ỏi đến đáng thương, ánh mắt hài lòng của giám thị đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Cố Duẫn Phát nhìn Dạ Cô Tinh, trong mắt lóe lên tia đắc ý.
Dạ Cô Tinh đảo mắt, môi khẽ mấp máy, khẩu hình hoàn hảo dù không ra âm thanh nào, nhưng Cố Duẫn Phát vẫn hiểu được sự khinh thường thầm lặng của cô.
Ấu trĩ!
Chỉ còn năm phút cuối cùng, Dạ Cô Tinh nhìn câu hỏi cuối cùng ở trang đầu tiên và câu hỏi thứ tư ở trang thứ ba, khẽ cau mày, trong một lúc trầm ngâm, cô điền từ “không có lời giải” vào chỗ trống.
Bây giờ cô càng chắn chắn người ra đề có liên quan đến Diêm Đông Bình, nếu không, cách ra đề cũng sẽ không thể nào giống đến vậy. Ngay cả hình thức và bố cục chi tiết của câu hỏi cũng đã mơ hồ tiết lộ “phong cách Diêm thị” rồi.
Chỉ còn ba phút cuối cùng, cô ngáp một cái, thần kinh căng thẳng hoàn toàn thả lỏng, cảm giác buồn ngủ ập đến, Dạ Cô Tinh chỉ muốn ngủ ngay lúc này...
Cảm thấy có người đang đẩy vai mình, Dạ Cô Tinh chậm rãi tỉnh dậy ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt ẩn chứa sự tức giận của giám thị, giọng nói lạnh lùng vang lên, thể hiện thái độ nghiêm túc trong công việc: “Này bạn học, hết giờ rồi. Nộp bài.”
“Vâng.” Dạ Cô Tinh không hề cảm thấy xấu hổ, cầm tờ đáp án lên đưa cho giám thị. Sau đó cô cầm lấy cây bút duy nhất trên bàn, đứng dậy rời đi, để lại bóng lưng tiêu sái.
Ngáp một cái, không ngại ngần nói: “Cuối cùng cũng thi xong rồi...”
Phía sau cô, giám thị coi thi đen mặt tức giận, rồi nhìn tên thí sinh ở bài thi trong tay.
Dạ Cô Tinh? Tốt lắm! Tốt lắm! Cái kiểu ăn chơi trác táng này tốt nhất nên bị loại ngay vòng đầu tiên cho đỡ chướng mắt!
Có điều... cái tên này có vẻ quen quen...
Dạ Cô Tinh đến điểm hẹn đã thống nhất, thấy Kiều Diệp đã đến gần như cùng lúc với mình, dưới một cây bạch dương cao vút, Dạ Cô Tinh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang nhìn ngó xung quanh, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
“Cô Chu? “
Chu Lê vô thức quay đầu lại, nhìn thấy hai người bọn họ, trong lòng vui mừng, thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tìm được các em rồi! Những người khác đâu? Vừa rồi cô nghe thấy tiếng chuông hết giờ, cứ tưởng rằng không gặp được các em.”
“Các bạn ấy đều thi ở tầng 5, có thể sẽ xuống muộn một chút.” Kiều Diệp giải thích, khóe miệng hơi cong lên, có thể thấy rằng cậu ta làm bài khá tốt.
Chu Lê cúi người lấy ra hai ly trà sữa nóng từ trong một cái hộp được bọc chặt bên cạnh chân, vẫn còn hơi ấm thoát ra từ nơi cắm ống hút, có vẻ như vừa được làm xong.
Đưa cho hai người, Chu Lê cười nói: “Cô mới mang từ nhà tới, tính toán thời gian, vừa lúc chuông reo. Vẫn còn nóng! Hôm nay trời lạnh, uống cho ấm bụng.”
Hai người đưa tay ra nhận lấy và cảm ơn.
Lần trước sau khi tạm biệt, Chu Lê từng nói rằng sẽ đến cổ vụ bọn họ trong lễ khai mạc, Dạ Cô Tinh cứ nghĩ cô chỉ nói khách sáo vậy thôi. Suy cho cùng, những năm gần đây, giảng viên đại học không có nhiều kỳ nghỉ, khó khăn lắm mới được về nhà một lần, nên đi cùng bố mẹ nhiều hơn, chuẩn bị đón tết, chào hỏi họ hàng, bạn bè đến thăm, làm gì còn thời gian đến xem lễ khai mạc? Xét cho cùng, mối quan hệ của Chu Lê với họ chỉ giới hạn ở xã giao thông thường, cô ấy không có trách nhiệm gì với cuộc thi này, thành thật mà nói, Dạ Cô Tinh thực sự ngạc nhiên khi Chu Lê có mặt vào ngày hôm nay.
Không những đến mà còn mang theo trà sữa nóng cổ vũ mọi người nữa.
Không thể phủ nhận, Chu Lê thực sự là một giảng viên tốt, nhiệt tình và chu đáo, nghe nói rằng các sinh viên mới của khoa Vật lý hạt nhân rất thích cô ấy, cô ấy còn được mệnh danh là “nữ thần giảng đường.”
Lát sau, mọi người lần lượt đến nơi, thấy vẻ mặt thoải mái của mọi người, có thể đoán ra được họ đã hoàn thành tốt bài thi.
“Cảm ơn cô Chu!” Hạ Tử Tịnh nhận ly trà sữa, nở nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ nhỏ nhắn khiến người ta có cảm giác giống như một con búp bê nhỏ bé.
“Ôi! Sao mình đã là sinh viên năm ba rồi? Nếu là sinh viên năm nhất thì tốt quá! Như thế thì có thể kết thân với nữ thần giảng đường dịu dàng và ân cần, nằm mơ đã thấy thích rồi!” Từ Nhất Hạo vẫn hoạt bát như thường, mỉm cười chân thành.
Mỗt người một câu, bầu không khí thật náo nhiệt.
“Được rồi! Đừng nịnh tôi nữa! Nói xem hôm nay các em thi như thế nào đi?”
Chu Lê là một giảng viên mà, ngay trong tiềm thức cũng quan tâm đến thành tích của sinh viên!
Khuôn mặt ai nấy đều khựng lại, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Dạ Cô Tinh, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.
Đề thi lần này đa phần là những kiến thức được học trong các khóa cao học, trưởng nhóm tuy là thiên tài vật lý nhưng lại mới chỉ là sinh viên năm 2. Đối với cô ấy, việc trả lời những câu hỏi này còn khó hơn lên trời, thậm chí có thể cô ấy còn không biết câu hỏi đang viết những gì.
Vừa rồi, trước khi đến đây bọn họ đã thảo luận xong xuôi, cố gắng không đề cập đến điểm số. Sau khi tổng kết lại, phát hiện ai cũng làm được bài. Dù sao thì vòng một cũng dựa vào tổng điểm của cả đội, để xếp trong top 93 cũng không thành vấn đề, chỉ cần vào được vòng hai là được.
Câu hỏi của Chu Lê khiến kế hoạch của họ tan thành mây khói, chuyện buồn của đội trưởng vẫn bị nhắc đến.
Thật ra, Dạ Cô Tinh có làm bài thi như thế nào thì cô ấy cũng là đội trưởng mà họ tôn trọng. Hơn nữa, những câu hỏi này đều dành cho nghiên cứu sinh. Dạ Cô Tinh không làm được không phải là lỗi của cô ấy. Cô ấy chỉ là chưa được học thôi.
Cuối cùng vẫn là Dương Vũ Sơ thông minh, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cô Chu, trà sữa này ngon thật đấy! Lại còn ấm nữa, là cô tự làm ạ?”
Dương Vũ Sơ thành công lấy được sự chú ý của Chu Lê: “Cô vụng về lắm, sao làm được mấy việc khéo tay thế này! Là mẹ cô dậy sớm làm đó! Các em uống thử xem, xem thử mùi vị có khác với trà sữa mua bên ngoài không?” Nhắc đến mẹ mình, trong mắt Chu Lê tràn đầy vẻ tự hào, dù sao thì cô cũng chỉ hơn bọn họ hai ba tuổi, không đến ba mươi tuổi, có thể thấy được, cô là một cô gái ngoan, lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ, dường như chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi.
“Ồ! Thật sự không giống chút nào! Còn thơm và nhiều topping hơn trà sữa mua ở ngoài tiệm!” Lâm Thấm gật gật đầu, cố gắng hơn nữa thu hút sự chú ý của Chu Lê.
Chu Lê mắt sáng lên và rõ ràng cô rất hứng thú với chủ đề này. “Mẹ cô nói đây là công thức bí mật độc đáo của bà! Đầu tiên dùng máy làm sữa đậu nành để xay trà thành bột mịn, sau đó pha với sữa ấm, thêm một chút đường, rồi lọc cặn và đun lần thứ hai... “
Sự nghi ngờ lóe lên trong mắt Dạ Cô Tinh, vừa rồi cô rõ ràng nhận thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, rồi lại nhanh chóng rời đi. Bây giờ lại có hứng thú nghe Chu Lê kể chuyện nấu ăn, không giống phong cách của những sinh viên hàng đầu chút nào!
Chẳng lẽ... làm bài đến ngốc luôn rồi?
Đề thi cũng đâu có khó như vậy...?
Mọi người vội vàng phối hợp với Chu Lê nói hết chuyện nhỏ nhặt này đến chuyện nhỏ nhặt khác, nói mãi không dừng. Lúc đó, Dạ Cô Tinh đề nghị, nếu đã gặp mặt, chi bằng mời cô Chu đi ăn một bữa cơm.
Kiều Diệp cảm thấy ý kiến đó rất hay, dù sao ngày mai cũng mới thông báo kết quả, hiện tại vẫn chưa chính thức bước vào giai đoạn thi đấu, đang còn rảnh rỗi.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau thầm nghĩ, cô Chu giống như một quả bom hẹn giờ, cứ mỗi phút lại chọc vào chuyện buồn của đội trưởng, vẫn nên để hai người ít tiếp xúc một chút thì tốt hơn. Thế là mọi người đề nghị đổi sang chiều mai, hôm nay nào là khai mạc, rồi nào có một bài kiểm tra bất ngờ, bọn họ cũng cảm thấy mệt nên muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Dạ Cô Tinh ngẫm nghĩ, cô thấy cũng hợp lí nên đành để mọi người trở về, tự do sắp xếp thời gian.
Trong khi đó, mọi người lại suy nghĩ rất đơn giản. Khi kết quả được công bố vào ngày mai, mọi thứ trở nên rõ ràng, cô Chu sẽ không hỏi về nó nữa.
Khi đó, chỉ cần tổng điểm của đội có thể vào bán kết, điểm của đội trưởng dù có được tiết lộ, thì hy vọng điều đó cũng sẽ không khiến cho cô ấy cảm thấy buồn.
Vô hình trung, Dạ Cô Tinh đã trở thành trụ cột của đội nhỏ này, mọi người đều không muốn để cô ấy đau lòng.
Dù bọn họ nghĩ Dạ Cô Tinh không hoàn thành tốt bài thi, thậm chí còn có thể kéo thành tích cả đội xuống. Tuy vậy nhưng trong tiềm thức của mỗi người lại không phải là bất bình hay bất mãn mà là sự lo lắng.
Họ lo lắng rằng Dạ Cô Tinh sẽ đổ lỗi cho bản thân, chán nản và không còn tin vào bản thân, vì vậy ai ai cũng đều ngầm hiểu, tránh nói về những chủ đề liên quan đến bài thi.
Tất nhiên, Dạ Cô Tinh không biết những điều này, cô chỉ nghĩ rằng ánh mắt của mọi người có chút kỳ lạ.
Một lúc sau, mọi người lần lượt giải tán, Đặng Tuyết kéo Lâm Thấm và Hạ Tử Tịnh đi mua sắm, những người khác đều có sự sắp xếp của riêng mình, đương nhiên hầu hết mọi người đều chọn về khách sạn để ngủ bù. Dẫu sao họ cũng đã bận rộn cả tối hôm qua đến tận rạng sáng mới có thể trở về phòng ngủ, sống sót qua kì thi đã không dẽ dàng gì, bây giờ có thời gian đương nhiên là phải ngủ một giấc thật ngon rồi.
Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy mệt mỏi, vừa rồi cô còn ngủ gật trong phòng thi.
Một lần nữa cảm ơn Chu Lê, Dạ Cô Tinh chuẩn bị rời đi lại phát hiện Dương Vũ Sơ đang núp sau thân cây, hai má ửng hồng, thân thể co lại, hận không thể chui vào trong lùm cây.
Đối với Dương Vũ Sơ, Dạ Cô Tinh không có bất kỳ cảm xúc nào đặc biệt, đến muộn là lựa chọn của cô ta và cô ta sẽ phải gánh chịu hậu quả tương ứng. Còn việc đợi cô ta cho đến phút cuối cùng trước khi vào sân, chỉ là nhiệm vụ của một đội trưởng tốt.
Hai câu cảm ơn và xin lỗi của Dương Vũ Sơ khiến Dạ Cô Tinh có chút chú ý, có thể thấy đây là một cô gái rất kiêu ngạo và bướng bỉnh, nếu không, khi bỏ lỡ chuyến bay cũng sẽ không tìm mọi cách để đến thành phố Z tham gia cuộc thi. Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác kia, chắc hẳn là đi tàu lửa đến.
Đang là thời điểm gần tết, có thể tưởng tượng được sự hỗn loạn, chen chúc xô đẩy trên tàu hỏa.
“Có cần giúp đỡ không? “ Dạ Cô Tinh tiến lại gần Dương Vũ Sơ.
Dương Vũ Sơ bị dọa cho một trận, xua xua tay: “Không… không cần đâu...” Mặt càng trở nên đỏ hơn.
Dạ Cô Tinh càng cảm thấy nghi hoặc, nhìn Dương Vũ Sơ một lượt từ trên xuống dưới, không phát hiện ra điều gì lạ thường: “Thật sự không cần à?”
Ánh mắt Dương Vũ Sơ lưỡng lự, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Thật sự không cần đâu.” Nhưng trên trán cô ta đã toát ra mồ hôi lạnh.
Dạ Cô Tinh vẫn nghi ngờ, nhìn kỹ một lượt, đột nhiên một vết màu đỏ đập vào mắt, cô vội đưa tay ra, xoay lưng Dương Vũ Sơ về phía mình. Quả nhiên, trên chiếc quần tây màu trắng của Dương Vũ Sơ xuất hiện một vết máu đỏ vô cùng bắt mắt.
Hai má Dương Vũ Sơ đỏ bừng, ánh mắt né tránh: “Tôi... tôi tới ngày rồi...”
Dạ Cô Tinh không nói nên lời, chẳng lẽ cô ta định trốn sau cây cho đến khi trời tối?
“Cởi áo khoác ra.”
“Hả?”
“Bảo cô cởi áo khoác ra quấn quanh eo, tạm thời che đi.”
“À…à...” Dương Vũ Sơ làm theo lời Dạ Cô Tinh, bây giờ cô ta chỉ muốn học con đà điểu, đào cái hố chui xuống.
Rõ ràng ba ngày nữa cô ta mới tới ngày cơ mà... cô ta chưa kịp chuẩn bị gì cả. Khi nhận thấy có điều không ổn, Dương Vũ Sơ đã vội vã trốn sau thân cây, định để mọi người đi về hết mới tìm một chỗ nào đó tắm rửa sạch sẽ, bây giờ cả người cô ta bốc mùi hôi, lại thêm việc đến ngày, dường như sự đen đủi của nửa đời người đều tích tụ rồi bùng phát vào ngày hôm nay.
Dạ Cô Tinh tìm được Chu Lê: “Cô Chu, nhà cô ở gần đây, cô có thể cho bạn học đó tắm rửa thay quần áo nhờ được không?”
“Đương nhiên là được rồi! Đợi chút... sao em biết nhà cô ở gần đây?”
Dạ Cô Tinh chỉ vào cái hộp dùng để đựng trà sữa dưới chân cô, “Mặc dù gói rất kín nhưng nhiệt độ ngoài trời quá thấp, nếu không phải vừa mới được mang ra khỏi nhà thì sẽ không còn giữ được nhiệt độ như vậy.”
Không chỉ biết nhà Chu Lâm ở gần đây, cô còn đoán ra được hôm nay sẽ có một bài kiểm tra bất ngờ.
Về việc Chu Lê làm thế nào để biết chuyện đó, cô tạm thời vẫn chưa biết....
Suốt quãng đường đi theo Chu Lê về nhà, chưa đến năm phút đi bộ, Dạ Cô Tinh đã đến một khu dân cư ngay phía Bắc của nhà thi đấu, đều là những biệt thự dành cho hộ gia đình, được bao quanh bởi hòn non bộ, giả sơn, với cảnh quan tuyệt đẹp.
Dương Vũ Sơ kéo vali vào một căn phòng cho khách có phòng tắm.
Chu Lê niềm nở mời Dạ Cô Tinh ngồi, rót cho cô một ly nước lọc, Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày.
Chu Lê cười cười giải thích: “Vừa nãy cô thấy em uống không đến hai ngụm trà sữa, biết em chắc chắn không thích, nhưng lại không biết em thích uống cái gì, nên cô nghĩ rót cho em cốc nước lọc là phù hợp nhất.”
Dạ Cô Tinh cũng cười nói: “Chẳng trách các em sinh viên năm nhất đều gọi cô là nữ thần học đường, cô thật sự là một người ấm áp, chu đáo....”
Chu Lê ngượng ngùng cười: “Mấy đứa nhóc đó...”
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ phòng ngủ, cắt ngang lời nói tiếp theo của Chu Lê.
Vẻ mặt của Dạ Cô Tinh thay đổi, nhanh chóng nhìn về hướng phát ra âm thanh...
Danh sách chương