Xuống sân bay, Chu Lê tạm biệt nhóm người Dạ Cô Tinh, chỉ nói hôm thi đấu cô ấy sẽ tới cổ vũ cho bọn họ.

Đi tới khách sạn đã đặt trước, một nhóm mười người thêm cả Tịch Cẩn, đội ngũ mười một người mênh mông cuồn cuộn, đi vào đại sảnh khách sạn, thoáng chốc thu hút được biết bao ánh mắt của mọi người.

Làm xong thủ tục nhận phòng, hai nam chung một phòng, nữ lại là mỗi người một phòng đơn.

“Trước tiên bỏ hành lý vào phòng của từng người, thu dọn nghỉ ngơi một lát, nửa tiếng sau tập hợp ở nhà hàng của khách sạn, mọi người cùng nhau ăn cơm tối!”

Dạ Cô Tinh thông báo một tiếng, tất cả mọi người như tìm được người đáng tin cậy, cấp tốc hành động.

Sau khi đi vào phòng của mình, cái đuôi Tịch Cẩn cũng theo vào, nghênh ngang nằm nghiêng ở trên giường, đung đưa hai cái chân dài, nghểnh đầu lên: “Nhất Nhất, mau tới để anh bắt mạch, xem bé con có ngoan không nào.”

Dạ Cô Tinh nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh ta, vươn tay ra.

Vẫn duy trì tư thế nằm đó không thay đổi, người nào đó hững hờ vươn tay ra đè lên mạch đập, dáng vẻ kia, trông chả khác gì như một tên lang băm!

Rất ra dáng ra hình gật gật đầu, còn thiếu vuốt vuốt chòm râu nữa thôi, “Tốt lắm, tốt lắm! Năng lượng sống dồi dào, giống anh!”

Dạ Cô Tinh rốt cục cũng nhịn không được mà trợn trắng mắt, cô rất muốn hỏi, sao đứa bé lại giống anh được chứ? Nửa tiếng sau, tất cả mọi người tập hợp đúng giờ, không có người nào đến muộn.

Nhìn thấy những chiếc bánh nhỏ tinh xảo trên bàn, một đám người tò mò trợn to mắt, làm người gốc phương bắc, mọi người đều chủ yếu là ăn mì, bây giờ đi tới miền Nam, dọc theo đường đi nhìn thấy không ít những thứ mới mẻ thú vị.

“Đây chẳng lẽ chính là trà chiều trong truyền thuyết?” Từ Nhất Hạo tiện tay kéo ghế ngồi xuống, vẫn cười rất vui vẻ.

“Thật là đẹp.....” Từ trước đến giờ Hạ Tử Tịnh luôn ngại ngùng cũng không nhịn được lên tiếng thán phục, không thể rời mắt khỏi những món bánh tinh xảo như những tác phẩm nghệ thuật này.

Ẩm thực hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây đa phần là chưng hấp, mỗi món đều được đặt ngay ngắn trong những vỉ hấp nhỏ xinh xắn, đặt đầy bàn, còn rất đa dạng, đang bốc lên khói trắng nóng hổi, khiến cho người ta rất muốn mau chóng nếm thử.

Bầu không khí trên bàn ăn say sưa, đúng là vô cùng hòa hợp, tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú đối với những món ăn mới mẻ trước mắt, thỉnh thoảng hỏi Dạ Cô Tinh những điều có liên quan đến văn hóa, Dạ Cô Tinh nói ra từng cái, hạ bút thành văn, lần thứ hai khiến cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, còn có thể nói tiếng Quảng Đông lưu loát, đúng là khiến người ta tấm tắc.

Lúc này, điện thoại vang lên, là Đàm Hào.

Nói một câu “Xin lỗi”, cô đứng dậy đi ra ngoài cửa, “Alo.”

“Xã trưởng, xảy ra vấn đề rồi......”

Trở lại trên bàn cơm, Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng, “Mọi người từ từ ăn, không đủ có thể gọi thêm, ngày mai hoạt động tự do, chú ý nghỉ ngơi, sáng ngày mốt, hãy dùng một trạng thái tinh thần sung mãn nhất nghênh đón nghi thức khai mạc.”

“Xảy ra chuyện gì?” Hai người ra khỏi khách sạn, đi tới một con hẻm nhỏ vắng vẻ, thấy xung quanh không có người, Tịch Cẩn mở miệng hỏi dò.

“Vũ khí em để Thất Thất vận chuyển tới thành phố Z đã bị cướp.” Dạ Cô Tinh nhíu mày.

“Mẹ kiếp, khốn kiếp! Dám động tay trên đầu ông đây, không muốn sống nữa hở?! Đi -- đánh cho chúng móp đầu!”

Hất tay người nào đó ra, ánh mắt Dạ Cô Tinh lộ vẻ ghét bỏ, xoay người rời đi, “Muốn đi thì anh tự đi đi.”

Thực ra cô muốn nói, muốn ngốc anh tự mình ngốc đi, đừng lôi kéo em ngốc giống như anh.

“Ơ kìa! Cách của anh tốt như vậy cơ mà......”

Không tới hai phút, Đàm Hào chạy xe tới, hai người ngồi vào trong xe, Dạ Cô Tinh nặng nề nói, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Đàm Hào rất tức giận.

Chuyện này còn phải kể từ tối hôm qua, Dạ Cô Tinh gọi điện thoại để Tiền Kỳ Bân thông báo Dạ Thất áp tải vũ khí.

Dạ Cô Tinh cho kỳ hạn là trong vòng ba ngày, bởi vì đường thủy đi từ thành phố A tới thành phố Z đi qua khu vực cao hơn mặt biển, đan giữa mùa đông, mặt sông kết băng, vì thế căn bản là không có cách vận tải.

Đúng là có thể giữa đường đổi cách vận chuyện, nhưng như vậy sẽ kéo dài thời gian vận chuyển, không thể vận chuyển hàng tới đích trong vòng ba ngày.

Dạ Thất mới quyết định tạm thời điều vũ khí trong kho ở thành phố G đi, vận chuyển tới thành phố Z, bởi vì khoảng cách giữa hai thành phố rất gần, thời gian vận chuyển không tới một ngày.

Bởi vậy, khi nhóm người Dạ Cô Tinh đi tới thành phố Z, cùng lúc đó vũ khí cũng có thể vận chuyển đến, nhưng tất cả những người trong đội ngũ áp tải đều đã mất liên lạc với tổng bộ.

“Ai làm?” Dạ Cô Tinh mỏi mệt ray ray trán, đi đường mệt nhọc, bây giờ cô rất muốn được nghỉ ngơi, nhưng chuyện lại liên tiếp xảy ra, ép tới cô có chút thở không nổi.

Tịch Cẩn ngồi bên cạnh khuôn mặt khẽ động, lấy từ trong túi áo ra thứ gì đó giống như túi thơm, đưa cho cô, “Nè......”

Dạ Cô Tinh nhận lấy, mũi khẽ hô hấp, thoáng chốc một hương thơm bạc hà mát mẻ chui vào chóp mũi, thẳng vào khí quản, thoáng chốc tinh thần phấn chấn hẳn.

“Là đám chó trong Bang Cự Phong làm.”

“Bang Cự Phong?”

Đàm Hào đang muốn nói, lại bị Tịch Cẩn đột nhiên ngắt lời.

“Bang Cự Phong, thành lập mười tám năm trước, phát triển từ sòng bài ở Macao, sau đó thế lực từng bước chuyển đến Quảng Đông, tốc độ phát triển rất nhanh, hiện nay đã trở thành thế lực lớn số một số hai trong hắc đạo phía Nam, cùng bang Thất Tinh, Hội Vĩnh An, Thương Hiệt xã được xưng là bốn bá chủ của hắc đạo phương Nam. Bang chủ đương nhiệm Đường Nghiêu, ba năm trước thay thế vị trí của cha anh ta, mặc dù vừa mới tiếp nhận, nhưng thủ đoạn cứng rắn, dưới sự dẫn dắt của anh ta, Bang Cự Phong phát triển như mặt trời ban trưa!”

Dạ Cô Tinh kinh ngạc nhíu mày, ngay cả Đàm Hào cũng lặng lẽ nhìn qua gương chiếu hậu đánh giá Tịch Cẩn.

Tuy những tư liệu này chỉ cần điều tra sẽ biết, nhưng mà cũng không đến nỗi...... vừa nhắc đã trả lời được lưu loát như vậy chứ? Lại giống như đang kể chuyện xưa......

Tịch Cẩn nhếch miệng nở nụ cười, vẫy vẫy tay với kính chiếu hậu, vừa vặn đối diện với ánh mắt thăm dò của Đàm Hào, “He he...... Có phải là cảm thấy anh đây càng lúc càng đẹp trai hơn rồi không?”

Đàm Hào nhất thời sững sờ, khóe miệng co rút kéo ra một ý cười, mà nụ cười đó, còn khó coi hơn cả khóc.

Tịch Cẩn bất ngờ.

“Làm sao anh biết những chuyện này?”

“Hì hì...... mẹ của Đường Nghiêu mắc phải bệnh lạ, vẫn luôn muốn mời anh xem bệnh, từ Canada đuổi tới Trung Quốc, phiền mốn chết!”

“Vậy anh đã đồng ý chưa?”

“Đương nhiên không!”

“Tại sao?”

“Anh là Quái Y! Quái Y! Biết không? Sao có thể dễ dàng chữa bệnh cho người ta được chứ? Đây không phải là hạ giá sao?! Nhìn xem anh đẹp trai bao nhiêu, phải có khuôn phép chứ!” Dứt lời, còn nháy mắt với Dạ Cô Tinh, làm điệu làm bộ.

Dạ Cô Tinh bình tĩnh dời ánh mắt, đối phó loại người mắc bệnh động kinh gián đoạn này, phương pháp tốt nhất chính là – bơ anh ta đi!

“Xã trưởng, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Ánh mắt Dạ Cô Tinh óe lên, huyển hướng nhìn sang Tịch Cẩn đang phiền muộn ngồi một bên, cười đến khuôn mặt xán lạn, “Nói vậy...... anh hiểu rất rõ Đường Nghiêu?”

Tịch Cẩn tiêu sái ngẩng đầu lên, “Đương nhiên! Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng mà! Nếu không sao anh có thể lần nào cũng thoát khỏi vòng vây của anh ta?”

“Vậy anh nói xem anh ta có gì đó đặc biệt...... hmmm...... chỗ đặc thù.”

“Chỗ đặc biệt? Ví dụ như cái gì?”

“Ví dụ như ham mê, hay là nhược điểm gì đó?”

Vuốt cằm, Tịch Cẩn cau mày suy ngẫm, trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi lắc đầu, “Không uống rượu, không hút thuốc, không chơi gái, không chơi ma túy, không chỉ có học lực cao, tính khí cũng còn tốt, quả thực chính là một công tử hào hoa trong thời cuộc loạn lạc, ha ha...... có điều, vẫn còn kém hơn anh một chút!”

Lườm anh ta một cái, Dạ Cô Tinh lẩm bẩm cân nhắc, “Lẽ nào anh ta cũng không có nhược điểm gì sao?”

Hai mắt Tịch Cẩn sáng lên, vỗ mạnh đùi, “Anh biết rồi! Đường Nghiêu rất thích đánh bạc! Tất cả mọi người nhà họ Đường đều lấy việc đánh bạc làm tự hào, đều rất giỏi đánh bạc!”

Chậm rãi nhếch lên khóe môi, Dạ Cô Tinh nở một nụ cười cao thâm khó lường, nụ cười đó rơi vào trong mắt Tịch Cẩn lại quỷ dị không nói lên lời, anh ta có một loại linh cảm rất mãnh liệt-- có người sắp gặp xui xẻo rồi!

“Quay xe lại.”

“Quay, quay xe lại?!” Đàm Hào kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ, “Đi đâu?”

“Về khách sạn.”

“Làm gì?” Lúc này người nghi ngờ nhất chính là Tịch Cẩn.

“Ngủ bù.” Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, trả lời như đó là chuyện đương nhiên.

“Nhưng..... Bang Cự Phong bên kia......” Đàm Hào lúng túng lên tiếng, tha thứ cho anh ta, vì thực sự anh ta không nhìn thấu cô chủ hay thay đổi sắc mặt này.

“Chờ trời tối rồi nói.”

Đánh tay lái quay đầu lại, chiếc xe đã đi được một đoạn đường xa lại chạy trở về trên con đường cũ, cuối cùng đứng ở một cửa khách sạn.

Tịch Cẩn cho rằng cô có kế hoạch khác, không nghĩ Dạ Cô Tinh cũng thật là vì ngủ bù, mất hứng bĩu môi, bỏ chạy.

Giấc ngủ này Dạ Cô Tinh ngủ rất say, khi đồng hồ báo thức vang lên cô cũng vừa tỉnh lại, không nhiều không ít, vừa vặn!

Buổi tối đúng hẹn mà tới, ráng chiều đỏ tía buông xuống báo hiệu cho một đêm sôi động của thành phố, cụng chén cạn ly, ăn chơi trác táng, cuộc sống về đêm sắp bắt đầu!

Kim Đế -- một trong ba sòng bạc cao cấp nhất tỉnh Quảng Đông, ngoài ra còn có Ngân Mị, Đồng Khôi, đều là sản nghiệp của Bang Cự Phong, là thiên đường của dân cờ bạc và những người đầu cơ!

Bang Cự Phong trước đây phát triển từ Macao, mọi người đều biết, Macao là cái nôi của sòng bài ở Trung Quốc, có thể so với Lasvegas của Mỹ! Theo kết quả điều tra cho thấy, nhà họ Đường trước đây chính là từ hai bàn tay trắng đánh bạc dựng nghiệp, kỹ thuật đánh bạc tự được luyện thành, con cháu mỗi đời đều phải học tập kỹ thuật đánh bạc!

Người nhà họ Đường đều xem bài bạc như mạng, nhưng cũng không phải là loại cặn bã cờ bạc thành tính, bọn họ rất biết tiết chế, bài bạc nhưng lại kính trọng cái nghề bài bạc, mọi người đồn tai nhau rằng, Bang chủ đương nhiệm Bang Cự Phong, Đường Nghiêu có kỹ thuật đánh bạc đã không phải dùng từ xuất thần nhập hóa mà có thể hình dung, nhiều năm như vậy, vô số người khiêu chiến, chưa từng thấy anh ta thua một lần nào!

Gia quy của nhà họ Đường có nói, vào bàn đều là khách, có thể cược nhất định phải cược!

Nghĩa là, một khi vào bàn, chỉ cần lấy ra số thẻ bài tương ứng, cho dù táng gia bại sản, con cháu nhà họ Đường cũng sẽ tiếp tới cùng!

Tịch Cẩn không biết đã đi đâu rồi, vì thế chỉ có Dạ Cô Tinh sau khi cải trang mang theo Đàm Hào, hai “người đàn ông” nghênh ngang đi vào Kim Đế.

Đón nhận anh mắt kinh diễm, si mê của mọi người, Dạ Cô Tinh có vẻ khá bình tĩnh, từ khi hóa trang xong đi tới đây, cô đã miễn dịch với những ánh mắt như thế này rồi.

Trong nháy mắt mang mặt nạ, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc, rốt cục cũng hiểu rõ câu “mê đảo vạn ngàn thiếu nữ! Cho dượng nhỏ đố kị chết!” trước khi đi Anh Tử Lạc nói là có nghĩa gì!

Cặp chân mày sắc bén như kiếm, đôi môi như hoa anh đào, mũi cao thẳng, da trắng như tuyết, trên trán vài sợi tóc rối khẽ buông, đuôi mắt đa tình, phảng phất mang sắc hoa, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua, cũng có thể câu mất hồn phách, không thể không thừa nhận, khuôn mặt người đàn ông trước mắt này, còn họa quốc hại dân hơn cả mỹ nữ, khuynh thành tuyệt sắc!

Một người đàn đẹp tới như vậy, đúng là -- đạo trời không tha!

Cho dù mọi người kinh diễm, si mê, nhưng cũng không dám có chút ý nghĩ dâm loạn nào, bởi vì trong mắt người đàn ông tuyệt sắc này lóe lên vẻ ác liệt, mỗi bước đi đều thể hiện ra phong thái khí độ khiến cho người khác không dám khinh thường!

Ở những nơi như thế này, thời thời khắc khắc có thể sẽ gặp phải nhân vật lớn, có những người bọn họ không trêu chọc nổi! Vì thế, nhìn là tốt rồi.

Đàm Hào đang trước sảnh đổi sáu trăm ngàn đô thành những đồng chip có giá trị khác nhau từ 100-5000, đặt ở bên trong khay, bước theo Dạ Cô Tinh tiến vào sảnh.

Đập vào mắt một mảnh vàng son lộng lẫy, bên trong đại sảnh trống trải đâu đâu cũng có khách đang chơi, có người sắc mặt đỏ lừ lừ, có người sắc mặt u ám, hàng trăm sắc thái của con người đều có thể nhìn thấy hết ở đây.

Các thiếu nữ ngoại quốc mặc trang phục cosplay thỏ đi lại xen lẫn ở trong đám người, đưa rượu hoặc đồ ăn vặt, cố gắng kiếm được chút tiền tips.

Mà cách thức chơi cũng nhiều vô kể, từ máy pokies đến chơi rồng hổ, từ Stud poker đến trò cò quay Nga, lớn nhỏ đều có, phục vụ hết sở thích của tất cả các thượng đế, có hết tất cả các nhu cầu của khách hàng đến từ các quốc gia khác nhau!

“Xã trưởng, chị nhìn bên kia kìa......” Đàm Hào ghé sát vào tai Dạ Cô Tinh, ánh mắt nhìn nghiêng sang bên phải.

Dạ Cô Tinh nhìn sang hướng anh ta đang nhìn, chỉ thấy một người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ không quá 30, khí chất lạnh lùng, những tia sáng trong mắt dường như tóe ra, có mấy người đàn ông cao lớn cung kính đứng phía sau, có thể suy đoán được người đàn ông đó có thân phận cao quý.

Ánh mắt dò hỏi của cô nhìn về phía Đàm Hào, anh ta hạ thấp giọng, nói tiếp: “Là cậu chủ nhỏ ủa hội Vĩnh An -- Sầm Liệt!”

Sầm Liệt, thiếu niên anh tài, mười tám tuổi đã lên quản lý chuyện trong bang hội, 23 tuổi một mình đấu với 6 dũng tướng dưới trướng bang Thất Tinh, từ đây một trận chiến thành danh, thậm chí uy vọng ở trong bang hội đã dần dần lớn hơn cả danh tiếng của cha anh ta là Sầm Hải, nghiễm nhiên trở thành người quyết định sau tấm màn, nắm quyền lực trong tay, có thể nói là một vị vua không ngai trong Hội Vĩnh An!

Không ngờ anh ta cũng tới!

Lần này chắc hẳn là anh ta đại diện Hội Vĩnh An, tham gia Hội nghị thượng đỉnh giới hắc đạo.

“Không cần để ý tới. Nhớ kỹ, mục tiêu ngày hôm nay của chúng ta, là Đường Nghiêu!”

Đàm Hào âm thầm gật đầu, đôi đồng tử màu đen ác liệt quét xung quanh, dáng người vạm vỡ lực lưỡng, tỏa ra cảnh cáo người sống chớ tới gần.

Ngoại trừ trò chơi đổ xúc xắc đơn giản, Dạ Cô Tinh biết không nhiều, nhưng không chút nào làm lỡ hành động của cô!

Một đường nhìn sang, chàng trai tuyệt mỹ có vẻ rất hứng thú, Đàm Hào tận chức trách theo sát ở phía sau, giống như người thủ hộ, tư thế làm vệ sĩ.

Bên ngoài đại sảnh, trò chơi đơn giản dễ hiểu nhất-- đổ xúc xắc!

Bởi vì tiền cược không lớn, mà quy tắc lại đơn giản, vì thế rất nhiều người chơi, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào màn hình điện tử, Dạ Cô Tinh có chút ngạc nhiên đi tới, phát hiện con số trên màn hình cho thấy tổng kết quả của mỗi một cục xúc xắc.

Tổng cộng có ba viên xúc xắc, tổng điểm nhỏ hơn hoặc bằng 10 là nhỏ, 11 trở lên là lớn.

Mà mỗi lần lắc, chỉ cần ấn vào cái nút bên cạnh bàn, ba viên xúc xắc ở bên trong sẽ tự động rung lắc, mà con số xúc xắc đưa ra, cũng sẽ tự động biểu hiện ở trên màn hình điện tử trên bàn, trước khi kết quả được hiện ra người chơi sẽ đặt cược vào hai cái vòng tròn đại diện cho lớn và nhỏ, người chia bài chỉ cần thu chip của người thua và trả thưởng chip cho người thắng mà thôi.

Còn có một loại tình huống, cũng chính là chúng ta thường nói lớn nhỏ đều ăn sạch, nhưng tình huống như thế là rất hiếm thấy, có nghĩa là ba viên xúc xắc đưa ra con số hoàn toàn giống nhau, như vậy cho dù người chơi đặt lớn hay nhỏ, đều tính là nhà cái thắng, loại tình huống ba xúc xắc đổ ra con số giống nhau được gọi là “vây đầu.”

Mà người chơi cũng có thể “cược vây đầu”, chính là đặt chip ở bên trong vòng tròn đánh dấu 3 gạch ngang, trước đó tỉ lệ cược cho đặt lớn nhỏ là 1: 1, như vậy loại cược vây đầu này 1 ăn 150, nói cách khác, nếu một người đặt 10 ngàn đô, mà xúc xắc đổ ra 3 con đều cùng một số, người dó sẽ thắng được 1,5 triệu đô! Mà tiêu chuẩn “ cược vây đầu “ thấp nhất phải là 1000 đô, nếu như đặt trúng, sẽ thắng được 150 nghìn đô.

Đại đa số người đặt 1000 đô đều sẽ trôi theo nước, mà 150 nghìn đô chỉ tồn tại ở trong mộng mà thôi......

Dạ Cô Tinh đứng trước màn hình, quan sát một lát, sau đó chậm rãi nở nụ cười, cầm lấy gần một nửa số chip ở trên khay trong tay Đàm Hào, hững hờ bước tới đặt lên chữ “tiểu”.

Vừa đặt xuống chính là ba trăm ngàn đô, người chơi bên ngoài này bình thường sẽ chỉ có mấy ngàn chip, người có thể nắm hơn một vạn thông thường sẽ chọn đi vào bên trong sảnh, bởi vì những trò bên trong có tỉ lệ ăn cao hơn!

Dạ Cô Tinh vừa chơi đã ném xuống ba trăm ngàn đô, khiến cho tất cả mọi người đều trợn mắt há to miệng kinh ngạc, ngay cả người chia bài cũng nuốt một ngụm nước bọt, “Khách hàng tôn quý, anh đã quyết định sẽ đặt cược chừng này sao?”

“Người đàn ông” khẽ nhíu mày kiếm, “Đã đặt cửa thì rút tay, sẽ không hối hận.”

Động tác của Dạ Cô Tinh quá nhanh, Đàm Hào muốn ngăn cản cũng không kịp, mắt anh ta mở to, giật giật, đây chính là một đống tiền đó!

Dạ Cô tinh nhún nhún vai, có vẻ hững hờ, cứ như thứ cô vừa bỏ ra không phải là tiền, mà là một bó cỏ khô vậy, “Vui đùa một chút mà thôi, thăm dò sâu cạn.”

Mọi người dồn dập đặt cược, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc tới tuyệt thế mĩ nam thong dong bình tĩnh vung tiền như rác, đẹp trai như vậy, lẽ nào...... lại là một tên ngốc?!

Lúc này, ống lắc chạy bằng điện ngừng lại, trên màn hình --

1,3,4, tiểu!

Wowwww --

Người chia bài cười đẩy chip trị giá sáu trăm ngàn đô đến trước mặt Dạ Cô Tinh, nụ cười chuyên nghiệp, “Chúc mừng khách quý!”

Dưới ánh mắt thán phục, hâm mộ của tất cả mọi người, xoạt xoạt một tiếng, Đàm Hào ôm tất cả chip nhét vào khay trong tay khay, động tác kia, lưu loát dứt khoát, uy vũ mạnh mẽ, Thực ra nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tay anh ta đang run rẩy, trời ạ! Một đống tiền đó! Trên đời này còn có cái gì mà xã trưởng không biết không?!

Cảm giác sùng bái trực tiếp tăng vọt!

Cầm chín trăm ngàn đô chip, Dạ Cô Tinh bước thẳng vào trong sảnh.

“Trời ạ! Người này một ván đã thắng ba trăm ngàn?! Còn là đô Mỹ!”

“Chẳng lẽ anh ta không sợ thua sao?!”

“Nhìn dáng vẻ của anh ta giống như đã tính toán trước, chắc là...... người trong nghề?!”

Bỏ hết thảy những tiếng bàn luận sau tai, Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch khóe môi, cô không phải thần bài, cũng không xưng được người trong nghề, cô chỉ là học môn toán khá tốt, tính nhẩm khá là nhanh, hiểu một chút kiến thức về “xác suất thống kê” mà thôi.

Trên đời này không có chuyện tuyệt đối dựa vào vận may, giống như cổ phiếu, người trước khi mua vào mà chẳng phải phân tích tình hình tài chính của các công ty trên sàn giao dịch, rồi tổng hợp đánh giá các hạng mục tài sản, cuối cùng mới đưa ra quyết định!

Đổ xúc xắc cũng như vậy, chỉ hoàn toàn dựa vào vận may đặt cược bằng trực giác, thắng được thì gọi là mèo mù gặp cá rán, không khác nào ôm cây đợi thỏ!

Vừa rồi cô đứng trước màn hình máy lắc lâu như vậy, nhẩm tính một lúc lâu, nếu như còn đặt không trúng, vậy thì nên hoài nghi tính thực tế của môn xác suất thống kê rồi.

Cũng giống như lúc này, Dạ Cô Tinh đi vào sảnh trong cũng không đặt cược, mà là đi xung quanh, quan sát một lượt.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc vô cùng xa hoa lầu hai sòng bạc, người đàn ông anh tuấn khẽ nhíu mày, bàn tay cầm điện thoại nhất thời cứng đờ, “Ba trăm ngàn đô?”

“Đúng vậy, ông chủ. Bên ngoài có một bàn đặt cược xuất hiện khoản lỗ ba trăm ngàn đô.”

“Đổ xúc xắc?”

“Người kia đặt cược ba trăm ngàn đô.”

“Ồ...... Thú vị. Theo dõi kỹ, gửi video đến phòng làm việc của tôi.”

“Vâng.”

Trong này đương nhiên sẽ không giống như bên ngoài chơi mấy trò xúc xắc trẻ con, mà trong sòng bạc chiếm một nửa là bàn chơi bài.

Không giống như bên ngoài bẩn thỉu xấu xa, âm thanh huyên náo, bên trong người ít hơn một nửa, mà hoàn cảnh thoải mái, không gian rộng rãi thoáng mát, có phòng bao riêng, chuyên để phục vụ những ván bài có số tiền đặt cược đặc biệt hoặc là cách chơi đặc biệt, ví dụ như, trò cò quay Nga lấy mạng sống ra đánh cược!

Sau khi đi quan sát một lúc, lúc này, Dạ Cô Tinh dừng ở trước chiếu bạc rồng hổ.

Rồng hổ, ý nghĩa đúng như tên gọi, trên bàn đánh bạc có ba vòng tròn để đặt chip, một là Rồng, một là Hổ, một là hòa.

Người chia bài chia cho hai bên rồng và hổ các lá bài, so sánh lớn nhỏ.

Người chơi dồn dập đặt cược, đoán rồng hay hổ sẽ có bài lớn hơn. Lá bài lớn nhất là K, nhỏ nhất là A.

Rồng và hổ tỉ lệ đặt cược là 1:1, mà hòa tỉ lệ lại là 1:10.

Dạ Cô Tinh dùng lại chiêu cũ, cầm một nửa số chip ném vào vòng trong hòa, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Đàm Hào, Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, “Lần thứ nhất chơi, đánh lớn một chút.”

Dáng vẻ kia, hoàn toàn ung dung không có chút áp lực, giống như trong mắt cô căn bản không có khái niệm “tiền” là cái gì, thứ vứt ra chỉ là đống giấy lộn, vô cùng tùy ý!

Thực ra, trong lòng Dạ Cô Tinh cũng không ung dung như vẻ ngoài, lúc trước 30 lần liên tiếp có lớn có nhỏ, chưa từng xuất hiện “hòa”, căn cứ vào tính toán xác suất, lúc này xác suất xuất hiện “hòa” khoảng chừng 20%, tuy nói tỉ lệ thắng không tới một nửa, nhưng đã xem như là số liệu rất khả quan rồi, đánh bạc mà, không liều một phen mà cứ chơi kiểu chắc ăn bình bình thì còn có nghĩa lý gì?

Dù sao cô vẫn còn lại một nửa chip, thua cũng có thể Đông Sơn tái khởi!

Lại nói, mục tiêu của cô hôm nay không phải là thắng được tiền, mà là -- Đường Nghiêu!

Cô cũng không tin, cô đã có một động tác lớn như vậy, vẫn không thể thu hút được sự chú ý của anh ta!

Chỉ cần gặp được Đường Nghiêu, cô sẽ có biện pháp đối phó anh ta!

Đàm Hào nhìn Dạ Cô Tinh một lát, nhanh chóng che đậy sự khiếp sợ, được rồi, sau khi chứng kiến thủ đoạn thông thiên của xã trưởng, anh ta lựa chọn tin tưởng! Sùng bái mù quáng không có lý do, anh ta phát hiện mình bắt đầu giống Vương Trực rồi......

Những người chơi khác lại lựa chọn đặt vào cửa khác, hoặc là đặt rồng, hoặc là đặt hổ, xác suất thắng đương nhiên sẽ lớn hơn nhiều.

Lúc mở bài ra, Dạ Cô Tinh hời hợt dời ánh mắt, dường như nắm chắc phần thắng trong tay, ngược lại Đàm Hào còn căng thẳng lo lắng hơn cả cô, mũi hơi lấm tấm hôi, ánh mắt nóng rực dường như muốn đốt 2 lá bài được chia trước mặt thành một cái lỗ thủng to!

“Hổ 9 điểm, rồng 9 điểm, hòa.” Giọng của người chia bài như máy móc vang lên, nhất thời dấy lên một trận ồn ào!

Dạ Cô Tinh cũng không dám tin tưởng, nhưng cũng được cô kịp thời che giấu, đúng là gặp vinh quang không kinh động, nhẹ như mây gió!

Tỉ lệ 1 ăn 10, ván này Dạ Cô Tinh đặt 450 nghìn đô, nói cách khác, cô đã thắng được 4,5 triệu đô tiền cược!

Wowwww--

Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, 450 nghìn đô, thắng 4,5 triệu! Trời ạ!

Khi mọi người đang nhìn cô bằng ánh mắt thán phục, Đàm Hào nâng cái khay nặng trình trịch, một mực cung kính đi theo ở phía sau Dạ Cô Tinh, ánh mắt cảnh giác quét xung quanh, thấy những người đang thèm thuống nhìn chip trong tay anh ta, anh ta lập tức hung tợn trừng mắt trở lại!

Dám nhòm ngó đồ vật trong tay anh ta, những người này đúng là chán sống rồi!

Hừ!

Thậm chí anh ta còn nghĩ, sau này chỉ cần Ám Dạ Xã thiếu tiền, đẩy xã trưởng vào trong sòng bạc đứng một lát, xoạt xoạt xoạt mấy cái, thế là tiền vào túi dễ như ăn cháo!

Lại là một phen bài bạc tư thái nhàn nhã nhẹ nhàng, Dạ Cô Tinh chưa bao giờ tùy tiện ra tay, nhưng đa số tình huống ra tay thì sẽ tất thắng, hơn nữa ván sau còn lớn hơn ván trước, đương nhiên chip cũng nhiều hơn, nhưng dù sao cô cũng không phải thần thánh, cũng thua mấy lần, nhưng tổng kết lại số lần thắng nhiều hơn so với số lần thua rất nhiều!

Khi tất cả mọi người đang không ngừng ngạc nhiên, dưới ánh mắt sợ hãi của bọn họ, Dạ Cô Tinh liên tục thắng cược, chip trong tay cũng từ sáu trăm ngàn đô ban đầu sinh sôi nảy nở đến 50 triệu đô, tốc độ kiếm tiền có thể nói là vô địch.

Tất cả mọi người đều ngừng đặt cược, chỉ theo dõi cô đơn thương độc mã lấy tốc độ như đang giết giặc mà ‘làm thịt’ nhà cái, đều không hẹn mà cảm thấy mướt mồ hôi thay vị tuyệt mỹ nam như yêu nghiệt này, đây là hoàn toàn coi nhà cái trở thành kẻ ngốc -- dùng sức vét tiền!

Tuy bọn họ cũng rất muốn đặt cược theo cô, nhưng sau lưng sòng bạc còn có một vị đại Phật-- Bang Cự Phong, cho nên có cho bọn họ mười lá gan bọn họ cũng không dám!

Nghe cô mở miệng nói mấy câu với người bên cạnh, khẩu âm thủ đô, là người ngoài, chẳng trách dám động thủ trên đầu thái tuế! Ôi! Chỉ là đáng tiếc một mỹ nam như vậy, không có gì bất ngờ xảy ra, vừa bước chân ra sòng bạc chắc chắn sẽ bị đánh đến ngay cả mẹ ruột cũng nhận không ra!

Dù sao không phải cũng không phải là sòng bạc lớn như ở Macao, Ars Vegas, không phải mỗi người đều có khoản tiền kếch sù, vung tiền như rác, những người này đại đa số chỉ có thể được cho gia cảnh giàu có, nhưng còn kém xa so với cấp bậc đại gia, vì thế Dạ Cô Tinh được cho là phú hào trong những phú hào, vừa ra tay đã là sáu trăm ngàn đô chip! Thật là ngầu!

Mà ở bên trên, cách chiếu bạc không xa, một đôi mắt ác liệt như chim ưng đã theo dõi tất cả các hành động Dạ Cô Tinh, tầm mắt đảo qua người đàn ông cường tráng phía sau, trong tay khiêng chip đã xếp thành núi nhỏ, một tia hứng thú nồng đậm lóe lên trong mắt, Sầm Liệt chậm rãi nhếch khóe môi, trầm giọng ra lệnh cho đàn em: “Đi, điều tra người đàn ông kia.”

Khi Dạ Cô Tinh đang đại sát tứ phương, say mê đặt cược tới mức không biết trời đất, bỗng nhiên từ giữa đám người tách ra một con đường, một người đàn ông mặc áo khoác măng tô màu đen chậm rãi đi tới phía sau cô.

Ở một góc độ bí mật, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên một vẻ đắc ý bí ẩn, Dạ Cô Tinh ngừng động tác trên tay, rốt cục, cũng đến rồi......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện