"Này cô, cô không cảm thấy lời mình nói độc đoán quá sao? Nói tôi cũng không sao cả, nhưng hiện tại ở đây có nhiều tiểu thư quyền quý như vậy, cô thật quá đáng!"
Mặt Tần Tư Thần trắng bệch tràn đầy lửa giận của, trong lòng thầm muốn khiến cho Dạ Cô Tinh trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, không để ý đến sự khiêu khích của Tần Tư Thần, quay sang người đàn ông bên cạnh nói đùa: “Xem ra quý cô đây không hài lòng với lời nói của anh cho lắm!”
Sắc mặt Tần Tư Thần chợt tái nhợt, sao cô ta lại quên mất, quan điểm mỹ phẩm là độc hại này, là từ An Tuyển Hoàng nói ra chứ!
Cô ta vội vàng giải thích: "Không phải... tôi, tôi không có..."
An Tuyển Hoàng lạnh lùng liếc nhìn, Tần Tư Thần lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, ánh mắt né tránh, vẻ mặt kinh hãi.
Vào lúc đó, cô ta chợt hiểu tại sao người đàn ông này vì sao lại được gọi là bậc đế vương không ai sánh bằng!
Thái độ của An Tuyển Hoàng là tâm điểm chú ý của mọi người. Việc anh bảo vệ và dung túng cho Dạ Cô Tinh, khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc, thậm chí anh còn không tiếc đắc tội với nhà họ Tần, xem ra địa vị của người phụ nữ này trong lòng An Tuyển Hoàng, không thể xem nhẹ...
Lận Huệ thấy vậy, vội vàng mỉm cười tiến về phía trước nói: "Hôm nay là tiệc chiêu đãi của Tuyển Hoàng. Mọi sở thích đều thuận theo ý của Tuyển Hoàng. Mọi người cứ vui vẻ ăn uống ngon miệng. Đừng vì một chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng hòa khí. "
Không hổ danh là bà chủ nắm quyền của nhà họ Kỷ, lời nói của Lận Huệ có vẻ trung lập, nhưng cho dù cố ý hay vô tình cũng đang đứng về phía Dạ Cô Tinh, điều này giống như những gì bà ta vừa nói, bữa tiệc đón tiếp An Tuyển Hoàng tất nhiên phải dựa theo sở thích của anh, anh thích người phụ nữ của mình để mặt mộc, người khác không có tư cách nói gì!
Cho dù thái độ của bà ta đối với An Tuyển Hoàng có yêu ghét thế nào, với tư cách là người làm chủ của nhà họ Kỷ, bà ta cũng buộc phải đứng ra giải quyết mọi chuyện!
Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, nhà họ Kỷ vẫn là nhà ngoại của An Tuyển Hoàng, tuy rằng mối quan hệ giữa hai nhà trên thực tế có như thế nào, thì trong lòng mỗi người tự biết rõ, nhưng tất nhiên vẫn phải chừa lại một chút thể diện!
Tần Tư Thần cắn môi ra vẻ đáng thương, gật đầu với Lận Huệ một cách đầy dứt khoát, “Dì Kỷ, là Tư Thần không suy nghĩ chu toàn.”
Trong mắt Lận Huệ hiện lên một tia hài lòng, “Đứa trẻ ngoan, con chịu thiệt rồi.”
Chịu thiệt? Hóa ra trong mắt bà ta, Tần Tư Thần một người tự đứng ra khiêu khích trước, lại là kẻ chịu thiệt? Dạ Cô Tinh cười híp mắt, ánh mắt lướt qua Lận Huệ, trong nháy mắt lóe lên một tia lạnh lùng, xem ra lại là một lão phù thủy thành tinh nữa rồi!
Giống như Kỷ Tình, mấy bà dì này cũng đều cùng một phe cả!
Khóe môi của cô càng thêm sâu, không cần vội, cô nhất định sẽ không để bất cứ con cá nào lọt lưới!
Trong khoảng thời gian này, dưới sự chú ý có chủ ý của cô, Dạ Cô Tinh có lẽ đã đoán ra được tình hình nhân sự phức tạp bên trong nhà họ An, nó giống như một cỗ máy phong kiến lớn tự vận hành, gắn bó chặt chẽ với nhau, vận hành một cách có trật tự có tuần hoàn.
Theo như cô biết, Kỷ Tình luôn có quan hệ tốt với chi thứ năm của nhà họ An, quyền lợi từ lâu đã không thể tách rời, nói cách khác, Kỷ Tình bao năm qua luôn không yên phận ở phía sau, mà bí mật đưa tay ra phía trước tranh giành phần thức ăn thừa trong đám người đàn ông nhà họ An!
Việc buôn lậu của chi thứ năm nhà họ An ở thủ đô tình cờ cần phải đi qua bến tàu ở phía bắc thành phố, nhưng kể từ khi thủ lĩnh băng Cá Mập Từ Khắc bị giết, cùng bị Bang Ám Dạ nuốt chửng, giờ đây bang Cá Mập đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của Bang Ám Dạ, đương nhiên bao gồm cả, bến tàu phía bắc!
Nếu như đã may mắn có được một cơ hội tốt như vậy, Dạ Cô Tinh làm sao có thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội phong tỏa mụ phù thủy già này được chứ?
Trong vòng nửa tháng, cô đã chặn được gần tám mươi triệu hàng hóa của chi thứ năm nhà họ An, bao gồm vũ khí, ma túy và quặng quý hiếm!
Tới bao nhiêu, ăn bấy nhiêu, cuối cùng ăn được một bữa no bụng, các khoản chi khổng lồ của nhà máy quân sự và phòng thí nghiệm ở thành phố A cũng được giải quyết. Nhưng cường long cũng không thể qua nổi rắn thổ địa, vụ thiệt thòi này chi thứ năm chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Có lẽ Kỷ Tình giờ phút này nhất định đang phát điên rồi!
Dạ Cô Tinh thực sự muốn nhìn thấy khuôn mặt méo mó của mụ phù thủy già kia, đúng vậy, cô thừa nhận bản thân rất ghê gớm, mà tất cả điều này cũng không qua mắt được An Tuyển Hoàng, nhưng người đàn ông này lại không nói một lời nào, như thể ngầm thừa nhận điều đó vậy.
Tần Tư Thần đưa một ly rượu đỏ lên, mỉm cười khiêm tốn nói: “Vừa rồi tôi ăn nói có chút vô lễ, mong cô niệm tình bỏ qua.”
Dạ Cô Tinh cười nhẹ, cũng không làm ra bất kỳ động tác nào mà chỉ khẽ nhấc đôi lông mày lên, nhẹ tựa gió thoảng mây bay chuyển hưởng nhìn sang chỗ khác.
Bàn tay cầm ly rượu của Tần Tư Thần đông đứng giữa không trung, sắc mặt tái mét, trong ánh mắt thoáng qua một tia oán hận, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường trở lại, hào phóng rút tay về, nhưng nụ cười nơi khóe miệng có chút xấu hổ.
Nụ cười của Lận Huệ cũng đông cứng trở lại, người phụ nữ này rốt cuộc là có ý gì?!
Bỏ qua Tần Tư Thần, còn dám không nể mặt bà ta luôn hay sao?! Ánh mắt liếc nhìn sang An Tuyển Hoàng, nhưng lại thấy anh nãy giờ vẫn không hề có chút biểu cảm gì, hiển nhiên là không coi người làm mợ này ra gì!
Lúc đầu anh ta hại Hạo Lâm một cách thê thảm, bây giờ đột nhiên trở lại, không biết còn bao nhiêu người phải chết dưới tay của tên máu lạnh này nữa?! Bà ta hận... hận không thể tự tay đòi lại công bằng cho con trai mình! Có điều, bà ta không có cái khả năng đó, và chồng bà ta cũng sẽ không cho phép ba ta làm như vậy, bởi vì nhà họ Kỷ vẫn cần nhà họ An làm chỗ dựa...
"Cô gái trẻ cũng cái gan cũng lớn thật, nói thế nào đi nữa, người tới đều là khách, cô cũng không thể vô lễ như vậy được.” Giọng nữ thanh thoát vang lên, cho dù là khiển trách nhưng nghe vẫn rất dễ chịu.
Giang Vũ Ngưng tiến lại gần hai bước, tư thế uy nghiêm, thẳng người đứng trước mặt Dạ Cô Tinh. Đôi mắt Tần Tư Thần hơi lóe lên, lúc này cô ta chỉ mong sao có người đứng ra cùng chuyến tuyến với cô ta, "Chị Vũ Ngưng, đừng nói nữa, em..."
Như mọi khi, dáng vẻ có chút đáng thương.
Giang Vũ Nhưng quay đầu lại nở nụ cười dịu dàng với cô ta, "Đừng lo, trước mặt nhiều quan khách và trưởng bối như vậy, tôi tin rằng công đạo tự ở lòng người! Có một số người tự cho rằng leo lên được chỗ cao, là có thể không coi người khác ra gì sao? Cô cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Tần, cô phải nhớ cho rõ, gà chính là gà, cho dù có khoác lên người lông vũ, cũng không thể trở thành phượng hoàng!"
Quay sang Dạ Cô Tinh cười khiêu khích, Giang Vũ Ngưng hỏi: "Còn cô, cô nói xem có đúng không?"
Biểu cảm của An Tuyển Hoàng chợt chùng xuống, Giang Vũ Ngưng chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân dấy lên, cô ta gần như loạng choạng, nhưng vẫn cố gắng nghiến răng chống đỡ. Cô ta đã thành công thu hút được sự chú ý của người đàn ông này, không phải sao?
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cô cháu gái nhà họ Giang này quả thật là có bản lĩnh hơn người, dám ở trước mặt An Tuyển Hoàng làm bẽ mặt “vị hôn thê” của anh ta, chưa kể cô ta chẳng qua cũng chỉ là một một đứa cháu gái của nhà họ Giang mà thôi, cho dù là Giang Dương cũng không dám làm như vậy.
Dạ Cô Tinh siết chặt cánh tay người đàn ông, ra hiệu cho anh nguôi giận, ánh mắt lạnh lùng và nụ cười dịu nhẹ, lúc này mà vẫn có thể cười được, kỹ năng của người phụ nữ này một lần nữa khiến ai nấy cũng phải ngước nhìn.
"Cô Giang nói sai rồi. Nghe nói cô mới vừa đi du học từ Đức về. Có lẽ cô đã quên đi tinh hoa văn hóa Trung Hoa truyền lại hàng nghìn năm qua. Trong đó có câu nói "một con phượng hoàng đã bị rụng lông thì chẳng bằng một con gà chọi”. Hôm nay tôi sẽ làm cô giáo, giúp cô ôn lại cái cũ, biết thêm cái mới." Sau đó, quay sang Tần Tư Thần đang đứng bên cạnh, "Cô nói xem, phượng, hoàng, tiểu, thư?"
Vẻ mặt Giang Vũ Ngưng đột ngột thay đổi. Người phụ nữ này là đang châm biếm cô ta là một con phượng hoàng bị nhổ sạch lông. Thật đáng chết mà!
Tần Tư Thần không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng Dạ Cô Tinh lại không nhận ra điều đó, "Có câu nói, tự mình còn coi thường mình, thì cũng không đáng để được người khác tôn trọng! Lời này của cô Giang nghe có vẻ là đang đả kích người khác, nhưng ngược lại là đang làm tổn thương chính mình. Thật sự không phải là một chiêu sáng suốt.”
Giống như một người thầy có trách nhiệm, tận tình chỉ bảo, không hề quản công.
Giang Vũ Ngưng cũng không phải là một kẻ ngốc, ngược lại, cô ta là một sinh viên ưu tú, từ nước ngoài trở về, chỉ số IQ cao. Ngoài ra, cô ta được sinh ra trong một gia đình danh giá, có tài năng từ nhỏ. Cô ta luôn cảm thấy bản thân vượt trội hơn người, bây giờ Dạ Cô Tinh giống như một con hồ ly tinh, nói năng ngông cuồng, tâm địa cao thâm, lại có được một người đàn ông đẹp trai xuất sắc như An Tuyển Hoàng, khiến cô ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
Vốn dĩ bác Giang yêu cầu cô ta đi quyến rũ đàn ông, cô ta cực kỳ khinh thường, nhưng dọc đường đi, nghe bác gái kể về việc nhà họ An là một gia đình giàu có và quyền lực thế nào, trái tim cô ta có hơi rung động, nhưng chỉ khi tận mắt nhìn thấy An Tuyển Hoàng, cô ta cuối cùng đã hạ quyết tâm - người đàn ông này, phải thuộc về cô ta!
Với tư cách chỉ là con của vợ lẽ, xuất thân của Giang Vũ Ngưng khiến cô ta mất thân phận phận là con cháu dòng chính của nhà họ Giang, nhưng đó đã là lẽ tự nhiên và cô ta cũng không thể thay đổi, nhưng ngày từ khi còn nhỏ cô ta đã không ngừng nỗ lực hơn gấp nhiều lần so với những người khác, chỉ cần là thứ cô ta muốn, cô ta sẽ không từ mọi thủ đoạn mà có được!
Nếu đã không có, thì phải cướp lấy!
Chậm rãi nở nụ cười, “Nhưng cho dù thế nào, thì cũng nên phải có phép lịch sự tối thiểu.” Cô ta cầm lấy ly rượu trong tay Tần Tư Thần một lần nữa đưa tới trước mặt Dạ Cô Tinh, quét mắt qua những người xung quanh, “Hôm nay, Giang Vũ Ngưng tôi, xin thay mặt toàn thể các vị khách quý ở đây, kính cô một ly!”
Lời nói của Giang Vũ Ngưng hào phóng nhã nhặn, có khuôn có phép, nhưng trên thực tế lại là kẻ gây hấn. Nếu Dạ Cô Tinh không uống hết ly rượu này, thì coi như là không coi trọng những người được mời tới tham dự buổi tiệc ngày hôm này!
Thắt dây an toàn đã bị gỡ xuống, cô ta muốn xem xem người phụ nữ ranh mãnh này sẽ đối phó thế nào!
Ổn định tâm trạng của người đàn ông bên cạnh, Dạ Cô Tinh vươn tay nhận lấy ly rượu, lắc nhẹ trong tay, vẻ mặt bình tĩnh.
An Tuyển Hoàng đã muốn phát điên từ lâu, loại đàn bà miệng mồm chua ngoa như này, nên tát cho một cái chết ngay tại chỗ!
Trong từ điển của anh, kẻ mạnh nhất chính là vua! Đối với những người làm bản thân khó chịu, không cần phải tốn thời gian dây dưa, chỉ cần trực tiếp xuống tay, cách thức thô sơ nhưng lại vô cùng hiệu quả!
Nhưng Dạ Cô Tinh lại không nghĩ như vậy, cô thích dáng vẻ của con mồi trong lúc hấp hối, thích cách giết người vô hình, hạ gục đối phương mà không tốn một con tốt! Tốt nhất là động núi kinh hổ...
Khi Giang Vũ Ngưng nhìn thấy cô cầm lấy ly rượu, trong khóe mắt lóe lên vẻ đắc ý, giống như con gà mái lâm trận, ngay cả bộ ngực cũng dựng đứng lên, nhưng khi cô ta đang cao cao tự đắc, thì rượu từ trên đầu đổ xuống, vết rượu đỏ loang ra khắp người, giống như vết máu tươi. Tình cờ Giang Vũ Ngưng lúc này cũng đang mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng. Màu đỏ ngày càng rõ rệt, trở nên nhếch nhách không thể tả nổi.
Dạ Cô Tinh thu tay lại, ánh mắt lướt nhìn những khuôn mặt thần thờ xung quanh, cuối cùng đặt tầm nhìn lên trên người Giang Vũ Ngưng, đôi môi đỏ mọng khẽ móc lên, "Ý của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu như tôi đã từ chối ly rượu mời của cô Tần, thì lý do gì tôi phải tiếp nhận ly rượu này của cô? Hay là cô cho rằng nhà họ Giang mấy người cao hơn nhà họ Tần một bậc? Không nể mặt nhà họ Tần nhưng phải nể mặt nhà họ Giang mấy người!?”
Sắc mặt Giang Dương đột ngột thay đổi, ánh mắt vô thức nhìn về phía Tần Kỳ, Tần Sĩ lúc này cũng đã tối sầm trở lại.
Bốn đại gia tộc ở thủ đô, nhà họ An đã chuyển ra nước ngoài, nhà họ Kỷ lại nắm quyền thống trị, chỉ còn lại nhà họ Giang và nhà họ Tần, trong những năm qua, mặc dù hợp đồng hôn nhân của Giang Hạo Đình và Tần Tư Hủy vẫn được duy trì, nhưng bọn họ vẫn đang ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau. Dạ Cô Tinh chỉ nhàn nhạt nói ra một câu, nhưng đã đè nén hai gia đình lên đến đỉnh điểm xác định vấn đề kẻ mạnh kẻ yếu.
Sự khiêu khích sẽ dẫn tới ly gián, nhưng trước mặt quan khách, cả hai nhà đều không muốn so bì với nhau, Tần Kỳ sắc mặt trầm lạnh nói, "Cháu Vũ Ngưng cũng nên biết có chừng mực, nếu cô gái này đã kiên quyết từ chối rượu mời, vậy thì cũng không nên miễn cưỡng nữa!”
Vẻ mặt Giang Dương trầm xuống, nháy mắt với vợ mình Cố Phương Lan. Cố Phương Lan hiểu ý, bước tới nói đỡ cho đứa cháu gái, "Vũ Ngưng, chúng ta vào phòng nhà vệ sinh trước đã... "
“Cô dựa vào cái gì mà hất rượu vào người tôi?” Giang Vũ Ngưng đột nhiên trừng mắt, giọng điệu lạnh lùng, tức giận đến run cả người, nhưng lại phải cắn răng chịu đựng.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên sắc bén, trong phút chốc, một cỗ uy lực mạnh mẽ tựa như An Tuyển Hoàng đột nhiên bùng phát, cái lạnh băng giá nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, ai nấy cũng đều cảm thấy lòng mình run lên, ớn lạnh.
"Cô là ai? Cô có tư cách gì để đại diện cho tất cả quan khách ở đây? Nếu cô đã chọn mời rượu, tôi cũng có quyền không uống!"Ngừng một chút Dạ Cô Tinh cười lạnh, chế nhạo, "Hay là, nhà họ Giang mấy người đủ lông đủ cánh rồi, dám ép nhà họ An phải phục tùng theo ý?!"
"Hôm nay tôi đứng đây với tư cách là vị hôn thê của An Tuyển Hoàng, đại diện cho toàn bộ nhà họ An. Cô nghĩ, cô, là, cái, thứ, gì?!"
Giang Vũ Ngưng đột ngột đứng không vững, lảo đảo lùi lại hai bước, cho đến khi được Cố Phương Lan đỡ lấy, mới có thể ổn định lại.
Mọi người trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, mấy lời này không chỉ muốn nói cho một mình Giang Vũ Ngưng nghe, mà còn là đang nhắc nhở tất cả bọn họ!
Bất kể xuất thân của người phụ nữ là như thế nào, chỉ cần cô là "vị hôn thê” do An Tuyên Hoàng đích thân thừa nhận, cô có thể hiên ngang bước vào giới thượng lưu! Đừng nói cô không cho Giang Vũ Ngưng một chút mặt mũi, cho dù là Giang Dương đích thân đến mời rượi, cô cũng có đủ tư cách để từ chối!
Vẻ mặt Giang Hạo Đình phức tạp, ánh mắt mờ mịt khi nhìn sang Dạ Cô Tinh.
Mà Giang Dương đã sớm chạy lên phía trước, trước tiên là mắng cho Giang Vũ Ngưng một trận, "Cháu nói xem ngày thường cháu là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, sao hôm nay lại tỏ thái độ đáng xấu hổ như vậy! Cháu nhìn bộ dạng của mình bây giờ xem, còn không mau lui xuống!” Sau đó ông ta quay sang An Tuyển Hoàng cười hiền hòa nói, “Con bé không hiểu chuyện, mong cậu An không để bụng.”
Nhưng An Tuyển Hoàng ngay cả một cái liếc nhìn cũng không thèm bố thí cho ông ta, Giang Dương cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ cuộc.
Nhìn toàn cảnh như một trò hề, đôi mắt Kỷ Cương sâu xuống, ánh mắt lặng lẽ rơi trên người Dạ Cô Tinh, như đang đánh giá, nghiên cứu, suy đoán.
Lông mày của Dạ Cô Tinh khẽ nhướn lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Kỹ Cương, khóe môi cong nhẹ, khẽ gật đầu, nở nụ cười khó lường!
Trái tim Kỹ Cương đập thình thịch!
Người phụ nữ này... thật quyền lực!
Dạ Cô Tinh rất hài lòng với tác dụng của việc giết gà dọa khỉ lần này, như đã nói, nếu đã có hai người phụ nữ ngu ngốc chủ động dâng đến tận cửa, cô làm sao cô có thể lãng phí nỗi khổ tâm của ba nhà họ Kỷ, Giang, Tần được chứ?
Không phải muốn thăm dò tôi sao? Được, vậy thì tôi sẽ cho mấy người cơ hội!
Có bài học xương máu của Giang Vũ Ngưng trước mắt, mấy vị thiên kim tiểu thư khác cũng đã biết an phận, còn Dạ Cô Tinh thì nhướng mày như muốn nói với An Tuyển Hoàng, em đã nói là em có thể xử lý được!
An Tuyển Hoàng mỉm cười bất lực, hôn lên trán của cô, ánh mắt đầy vẻ mê đắm.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều vô cùng kinh ngạc! Một cậu An vừa rồi còn lãnh đạm đến cay nghiệt, bây giờ lại có thể trở nên dịu dàng đến như vậy sao? Từ lúc nào một vị hoàng đế kiêu ngạo luôn coi phụ nữ như một món đồ chơi, lại có thể hôn lên người phụ nữ một nụ hôn triều mến đến như vậy?!
Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, sự quan tâm của An Tuyển Hoàng đối với người phụ nữ này đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, có thể giành được sự ưu ái và yêu thương của An Tuyển Hoàng, người phụ nữ này nhất định là không hề đơn giản!
Với âm thanh của âm nhạc vang lên, An Tuyển Hoàng nhìn sang vợ chồng Kỷ Cương, khẽ gật đầu một cái rồi nắm lấy tay Dạ Cô Tinh bước vào sàn nhảy.
Người trước kẻ sau, dính chặt vào nhau, sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng trong những ánh mắt ấy, có một con chim săn mồi vô cùng nham hiểm, Dạ Cô Tinh khẽ cau mày, đột nhiên ngước mắt lên.
Trên lầu hai, một người đàn ông xanh xao đang nắm chặt bàn tay ho nhẹ một cái, hai mắt thâm thúy, ánh mắt hung tợn, thấy Dạ Cô Tinh nhìn lại, anh ta cũng không trốn tránh, nở một nụ cười thâm thúy và kiên quyết.
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên một tia châm chọc, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, cũng không chịu thua kém, cô chậm rãi giơ ngón tay giữa lên.
Kỷ Hạo Lâm mặt mày tái mét, còn Dạ Cô Tinh thì đã sớm mỉm cười lẫn tránh ánh mắt của anh ta.
Yêu ma quỷ quái, thật là một màn kịch lớn lớn!
Sau khi khiêu vũ xong, An Tuyên Hoàng được Kỷ Cương gọi đến phòng làm việc, Dạ Cô Tinh đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Giang Vũ Ngưng trong gương, cô chỉ chọn cách phớt lờ.
“Dừng lại!”
Dạ Cô Tinh vẩy vẩy những giọt nước trong lòng bàn tay, giả điếc, tiếp tục bước đi.
“Đồ khốn! Đứng lại đó cho tôi!" Giang Vũ Ngưng vồ về phía trước, ánh mắt tràn đầy sự oán hận.
Dạ Cô Tinh bắt lấy cánh tay cô ta tát mạnh ngược lại một cái, cười lạnh, "Đây là để dạy cho cô biết, làm người phải biết giữ gìn cái miệng."
Hết lần này đến lần khác, bị người phụ nữ này vặn vẹo trở lại, khiến cô ta không chỉ mất mặt trước mặt mọi người, bây giờ còn bị ăn một cái bạt tai, Giang Vũ Ngưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu loại chuyện uất ức đến như vậy!
Cô ta giơ tay lên muốn đánh trả lại, nhưng khi cô ta còn chưa kịp ra tay, thì một họng súng lạnh lẽo đã chĩa ngay ở giữa trán của cô ta, đồng tử đột nhiên co rút lại, toàn thân Giang Vũ Ngưng chấn động, đầu ngón tay cũng run lên. "Cô... cô muốn làm gì?!"
Dạ Cô Tinh dí súng vào trán cô ta, khẽ thở dài lắc đầu bất lực, "Cô nói xem tại sao cô lại biến thành bộ dạng ngu ngốc như thế này chứ? Lợn còn thông minh hơn cô gấp trăm lần! Tôi muốn làm gì, cô còn không nhìn ra sao?"
Giang Vũ Ngưng kinh hãi nhìn chằm chằm, "Cô, cô dám sao?! Giết tôi rồi cô cũng sẽ phải ngồi tù! Nhà họ Giang nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Vậy sao?" Ngừng lại một chút, Dạ Cô Tinh khẽ cười, "Vậy thì hãy thử xem nếu tôi giết cô rồi thì có phải ngồi tù không nhé? Xem thử nhà họ Giang có giúp cô đòi lại công bằng hay không!"
Hai mắt Dạ Cô Tinh khẽ nheo lại, vẻ mặt tàn nhẫn đột nhiên xuất hiện, lúc này Giang Vũ Ngưng không còn nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ này thật sự muốn giết cô ta!
"Đừng... làm ơn đừng, đừng giết tôi... tất cả đều là lỗi của tôi, tôi, tôi ngu như heo, tôi không nên chọc tức cô... làm ơn buông tha cho tôi! Tôi…"
“Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì cô muốn... Tôi sẽ không thèm muốn An Tuyển Hoàng nữa... "
Nước mắt nước mũi đã làm nhòe đi lớp trang điểm tinh xảo của cô ta, cùng với vết rượu vang đỏ mà Dạ Cô Tinh vừa đổ lên đầu cô ta lúc nãy, trông Giang Vũ Ngưng lúc này không khác gì một con ma nước, làm gì còn có vẻ ngoài cao quý của một tiểu thư đài các nữa chứ.
Sinh tồn là bản năng của con người, khi sự sống bị đe dọa, con người sẽ trở nên yếu đuối và sợ hãi!
Bị đá vào chân một cái, Giang Vũ Ngưng xấu hổ ngã xuống đất, Dạ Cô Tinh nhanh chóng thu súng lại, rút băng đạn ra, từ ngăn nhỏ trong ổ đạn lấy ra một lọ chất lỏng bỏ túi, với kích thước như ngón tay, rồi lại lấy từ trong người ra một ống kim tiêm, lấy chất lỏng ra, rồi nhanh chóng tiêm vào động mạch cảnh của Giang Vũ Ngưng.
Rút kim tiêm ra, ném vào bồn rửa mặt, vặn vòi nước, cây kim mỏng bị nước rửa sạch, tất cả ống tiêm còn lại và chai dung dịch rỗng đều được ném vào thùng rác.
Toàn bộ hành động đều diễn ra vô cùng trôi chảy, như đã diễn tập hàng ngàn lần vậy!
Giang Vũ Ngưng ôm lấy cái cổ nơi bị kim tiêm đâm vào, nằm trên sàn nhà ẩm ướt, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh, “Cô, cô đã tiêm cho tôi cái gì?”
“Một loại vi rút mới phát triển, thời gian khởi phát ba ngày. Thay tôi làm một chuyện, làm xong tôi sẽ tiêm thuốc giải độc cho cô. Nếu không, cô cứ đợi con vi rút ăn mòn nội tạng rồi cuối cùng lở loét mà chết! Đừng nghĩ đến chuyện đến bệnh viện khám, tôi có thể đảm bảo rằng cho dù cô có sử dụng thiết bị y tế tối tân nhất của thế giới cũng không có kết quả gì đâu!”
Đôi mắt Giang Vũ Ngưng lóe lên vẻ tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt cùng hoảng sợ, cô ta đã chọc phải phù thủy rồi! Loại chuyện chỉ xảy ra trong mấy bộ phim truyền hình, tại sao bây giờ lại xảy ra với chính cô ta được chứ?! Virus... ba ngày... toàn thân mưng mủ... không có kết quả... không! Cô ta không muốn chết! Không muốn chết!
"Cô thật bỉ ổi! Thật vô sỉ! Đồ ác độc! Rắn rết!"
Giang Vũ Ngưng cuồng loạn gào thét!
Không chút tức giận, Dạ Cô Tinh chỉ cười nhạt một cái, rồi nói, "Nếu như tôi là cô, tôi sẽ tuyệt đối không mở miệng nói mấy lời này, vào lúc này, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mọi chuyện đến như bây giờ, cô đã không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Tôi đếm đến ba, nếu cô còn không mau đưa ra quyết định." Giọng nói hơi dừng lại, cánh tay trắng nõn mảnh mai từ từ nâng súng lên, "Vậy thì vĩnh viễn đừng mở miệng nữa! "
"Một, hai... "
"Đừng bắn! Tôi hứa với cô — tôi hứa với cô.” Giang Vũ Ngưng ôm đầu hét lên, cảm xúc bùng nổ vì bị dồn tới bờ vực cái chết.
"Tôi muốn nội trong ba ngày, cô phải alasy được báo cáo nghiên cứu vũ khí hạt nhân mới nhất trong tay James. Báo cáo có LOGO hình hoa hồng, có lẽ là được đặt trong két sắt của anh ta. Hãy nhớ, cô chỉ có thời gian ba ngày!"
Đồng tử đột nhiên co rút lại, ánh mắt của Giang Vũ Ngưng trở nên hoảng sợ, " James là ai? Tôi không biết James...”
Dạ Cô Tinh cúi người xuống trước mặt cô ta, nâng chiếc cằm nhọn của người phụ nữ lên, nở nụ cười, "Cô Giang thật là mau quên... về nước chỉ mới một tuần tôi đã hoàn toàn quên sạch người yêu cũ. Cô nói, nếu James biết được, anh ta sẽ làm gì với cô?”
Giang Vũ Ngưng toàn thân đông cứng, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh. Cả cuộc đời này của cô ta đã làm sai một chuyện, chính là đã lên giường cùng với tên bến thái đó...
Không dễ dàng gì mới có thể trốn về nước và cố gắng thoát khỏi người đàn ông đó, nhưng không ngờ bây giờ lại phải quay lại, Cô ta hận! Vô cùng hận!
"James đã đến thủ đô ngày hôm qua và đang ở tại khách sạn Hilton. Nên làm thế nào, cô tự mình biết rõ. Sau ba ngày, tôi sẽ chủ động liên lạc với cô. Tất nhiên, nếu cô thất bại hoặc báo cáo là giả." Dạ Cô Tinh cười lạnh, "Vậy thì tìm sẵn chỗ chôn cho mình đi..."
Nói xong, cô xoay người rời đi, bước ra khỏi cửa, giọng nói của Giang Vũ Ngưng từ phía sau truyền đến, giống như một vũng nước đọng, "Cô đã sớm có kế hoạch rồi?”
Đó không phải là một câu hỏi, mà là ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Dạ Cô Tinh dừng lại, trong mắt hiện lên một tia sáng, “Chỉ là nhân tiện mà thôi.” Nói xong, cô cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Cô cũng không nói dối, hồng môn yến ngày hôm nay chỉ dành cho An Tuyển Hoàng, gặp được Giang Vũ Ngưng chỉ là một bất ngờ ngoài mong đợi.
Tiền Kỳ Bân và Tề Dục chỉ ở lại thủ đủ thêm một thời gian nữa. Bọn họ sẽ trở về thành phố A vào sáng nay. Trong thời gian ở thủ đô, Dạ Cô Tinh đã thảo luận với bọn họ về phòng thí nghiệm và nhà máy quân sự, trong cuộc trò chuyện, James đã được nhắc đến nhiều lần. Là một Giáo sư có thẩm quyền tại Khoa Vật lý của Đại học Hannover ở Đức, James nắm trong tay báo cáo nghiên cứu vũ khí hạt nhân mới nhất của Đức. Tất cả các chuyến đi đều được bảo vệ bởi các đặc vụ của Cơ quan Tình báo Liên bang Đức. Việc tiếp cận và lấy được tài liệu nghiên cứu trên tay anh ta có thể nói là khó càng thêm khó, nếu không cẩn thận sẽ lọt vào tầm ngắm của các cơ quan tình báo Đức.
Động vào anh ta cũng không thành vấn đề, nhưng nếu động vào cả một quốc gia, thì không phải là chuyện nhỏ!
Đây cũng là lý do vì sao Dạ Cô Tinh cứ chần chừ chưa xuống tay được, nếu bị cơ quan tình báo Đức nhắm tới, thì sẽ rất phiền phức! Vô cùng rắc rối!
Trong khi hết đường xoay sở, thì Chử Vưu đã lấy được thông tin cá nhân của James từ mạng lưới tình báo nội bộ của Chiến Phủ, thông tin thu được còn đầy đủ hơn gấp hàng trăm lần so với những gì bọn họ tìm thấy. Nó ghi lại những chuyện anh ta từng trải qua, thậm chí là lịch sử tình ái vô cùng chi tiết, trong số đó, tên của Giang Vũ Ngưng đặt biệt ấn tượng! Giang Vũ Ngưng học ngành lịch sử nghệ thuật tại Đại học Hannover. Bốn năm trước, cô ta gặp James, một vị giáo sư tài năng của Khoa Vật lý. Hai người nhanh chóng yêu nhau. Giang Vũ Ngưng cũng chuyển đến sống ở căn biệt thự của James gần trường học, nhưng không ngờ kể từ đó cô ta cũng đã tự mình bước chân vào địa ngục!.
James là một nhà nghiên cứu vật lý hạt nhân cấp bậc Học giả của Đức, ở Đức, James nhận được rất nhiều lời khen ngợi và cũng có mối quan hệ rất thân thiết với quân đội, thành quả nghiên cứu học thuật của anh ta thậm chí còn đếm không xuể. Có câu, muốn ngồi ở vị trí mà không ai ngồi được thì phải chịu được cảm giác không ai chịu được, với vẻ ngoài hào hoa như vậy, James luôn phải đối mặt với những áp lực vô cùng lớn. Để giảm bớt tâm lý căng thẳng, anh ta đã chọn cách lạm dụng tình dục để giải tỏa tâm lý. Và anh ta đặc biệt yêu thích kiểu phụ nữ Châu Á, bị ám ảnh bởi vẻ ngoài nhỏ nhắn và tinh tế của họ. Trước Giang Vũ Ngưng, anh ta đã tra tấn và giết chết ba người phụ nữ gốc Á, hai người Nhật và một người nước Hàn. Giang Vũ Ngưng là một người Trung Quốc mà anh ta chưa bao giờ nếm thử!
Trong vòng bốn năm, trừ năm đầu tiên là tình cảm mặn nồng, ba năm còn lại, Giang Vũ Ngưng vừa là búp bê tình dục của James, vừa là đối tượng để anh ta trút giận, thường xuyên bị đánh bầm dập tơi tả, sống không bằng chết.
Theo tư liệu có được, James đặc biệt say đắm Giang Vũ Ngưng, hay nói đúng hơn là thân thể mềm mại của cô ta. Không chỉ bỏ ra số tiền lớn xây biệt thự vàng cho cô ta, mà còn thường xuyên đưa cô ta tham gia một số cuộc hội thảo cơ mật. Tất nhiên Giang Vũ Ngưng cũng không thể tham gia trực tiếp vào các cuộc hội nghị trên, mà chỉ có thể ở khách sạn hoặc những nơi khác do James chỉ định.
Mà Giang Vũ Ngưng này nói ra thì cũng thật trùng hợp, cô ta lại có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Giang, mặc dù chỉ là con vợ lẽ.
Dạ Cô Tinh biết được nhà họ Giang sẽ tham dự bữa tiệc do nhà họ Kỷ tổ chức, nhưng cô không ngờ rằng Giang Dương và vợ ông ta lại dẫn Giang Vũ Ngưng đến cùng.
Mà khẩu súng lục cô mang theo bên mình, cô đã sớm chuẩn bị thuốc thử độc, trước khi đi vào nhà vệ sinh, cô còn đang suy nghĩ cách dẫn dụ người đến những nơi khuất nẻo để có thể ra tay gọn gẽ. Nhưng không ngờ rằng, Giang Vũ Ngưng lại tự dâng đến cửa, sẽ thật không lịch sự nếu từ chối một bữa trưa miễn phí thế này rồi!
Bữa trưa dâng đến tận miệng vậy thì Dạ Cô Tinh cũng sẽ không khách sáo!
Cho dù hôm nay không xử lý được Giang Vũ Ngưng, Bang Ám Dạ bên đó cũng sẽ chờ cơ hội động thủ, cho nên, chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là vấn đề về thời gian, cũng không thể tránh khỏi!
Miễn là có được báo cáo nghiên cứu trong tay James, cô tin rằng với khả năng của Tiền Kỳ Bân và con trai ông, nghiên cứu hạt nhân trong giai đoạn này nhất định sẽ có được những bước đột phá lớn y!
Bỏ súng trở lại đùi trong, Dạ Cô Tinh vén tóc gọn gàng và khôi phục trạng thái, bước ra ngoài hành lang, nhưng không ngờ ở trong góc tối lại đụng phải một lồng ngực ấm áp....
Mặt Tần Tư Thần trắng bệch tràn đầy lửa giận của, trong lòng thầm muốn khiến cho Dạ Cô Tinh trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, không để ý đến sự khiêu khích của Tần Tư Thần, quay sang người đàn ông bên cạnh nói đùa: “Xem ra quý cô đây không hài lòng với lời nói của anh cho lắm!”
Sắc mặt Tần Tư Thần chợt tái nhợt, sao cô ta lại quên mất, quan điểm mỹ phẩm là độc hại này, là từ An Tuyển Hoàng nói ra chứ!
Cô ta vội vàng giải thích: "Không phải... tôi, tôi không có..."
An Tuyển Hoàng lạnh lùng liếc nhìn, Tần Tư Thần lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, ánh mắt né tránh, vẻ mặt kinh hãi.
Vào lúc đó, cô ta chợt hiểu tại sao người đàn ông này vì sao lại được gọi là bậc đế vương không ai sánh bằng!
Thái độ của An Tuyển Hoàng là tâm điểm chú ý của mọi người. Việc anh bảo vệ và dung túng cho Dạ Cô Tinh, khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc, thậm chí anh còn không tiếc đắc tội với nhà họ Tần, xem ra địa vị của người phụ nữ này trong lòng An Tuyển Hoàng, không thể xem nhẹ...
Lận Huệ thấy vậy, vội vàng mỉm cười tiến về phía trước nói: "Hôm nay là tiệc chiêu đãi của Tuyển Hoàng. Mọi sở thích đều thuận theo ý của Tuyển Hoàng. Mọi người cứ vui vẻ ăn uống ngon miệng. Đừng vì một chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng hòa khí. "
Không hổ danh là bà chủ nắm quyền của nhà họ Kỷ, lời nói của Lận Huệ có vẻ trung lập, nhưng cho dù cố ý hay vô tình cũng đang đứng về phía Dạ Cô Tinh, điều này giống như những gì bà ta vừa nói, bữa tiệc đón tiếp An Tuyển Hoàng tất nhiên phải dựa theo sở thích của anh, anh thích người phụ nữ của mình để mặt mộc, người khác không có tư cách nói gì!
Cho dù thái độ của bà ta đối với An Tuyển Hoàng có yêu ghét thế nào, với tư cách là người làm chủ của nhà họ Kỷ, bà ta cũng buộc phải đứng ra giải quyết mọi chuyện!
Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, nhà họ Kỷ vẫn là nhà ngoại của An Tuyển Hoàng, tuy rằng mối quan hệ giữa hai nhà trên thực tế có như thế nào, thì trong lòng mỗi người tự biết rõ, nhưng tất nhiên vẫn phải chừa lại một chút thể diện!
Tần Tư Thần cắn môi ra vẻ đáng thương, gật đầu với Lận Huệ một cách đầy dứt khoát, “Dì Kỷ, là Tư Thần không suy nghĩ chu toàn.”
Trong mắt Lận Huệ hiện lên một tia hài lòng, “Đứa trẻ ngoan, con chịu thiệt rồi.”
Chịu thiệt? Hóa ra trong mắt bà ta, Tần Tư Thần một người tự đứng ra khiêu khích trước, lại là kẻ chịu thiệt? Dạ Cô Tinh cười híp mắt, ánh mắt lướt qua Lận Huệ, trong nháy mắt lóe lên một tia lạnh lùng, xem ra lại là một lão phù thủy thành tinh nữa rồi!
Giống như Kỷ Tình, mấy bà dì này cũng đều cùng một phe cả!
Khóe môi của cô càng thêm sâu, không cần vội, cô nhất định sẽ không để bất cứ con cá nào lọt lưới!
Trong khoảng thời gian này, dưới sự chú ý có chủ ý của cô, Dạ Cô Tinh có lẽ đã đoán ra được tình hình nhân sự phức tạp bên trong nhà họ An, nó giống như một cỗ máy phong kiến lớn tự vận hành, gắn bó chặt chẽ với nhau, vận hành một cách có trật tự có tuần hoàn.
Theo như cô biết, Kỷ Tình luôn có quan hệ tốt với chi thứ năm của nhà họ An, quyền lợi từ lâu đã không thể tách rời, nói cách khác, Kỷ Tình bao năm qua luôn không yên phận ở phía sau, mà bí mật đưa tay ra phía trước tranh giành phần thức ăn thừa trong đám người đàn ông nhà họ An!
Việc buôn lậu của chi thứ năm nhà họ An ở thủ đô tình cờ cần phải đi qua bến tàu ở phía bắc thành phố, nhưng kể từ khi thủ lĩnh băng Cá Mập Từ Khắc bị giết, cùng bị Bang Ám Dạ nuốt chửng, giờ đây bang Cá Mập đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của Bang Ám Dạ, đương nhiên bao gồm cả, bến tàu phía bắc!
Nếu như đã may mắn có được một cơ hội tốt như vậy, Dạ Cô Tinh làm sao có thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội phong tỏa mụ phù thủy già này được chứ?
Trong vòng nửa tháng, cô đã chặn được gần tám mươi triệu hàng hóa của chi thứ năm nhà họ An, bao gồm vũ khí, ma túy và quặng quý hiếm!
Tới bao nhiêu, ăn bấy nhiêu, cuối cùng ăn được một bữa no bụng, các khoản chi khổng lồ của nhà máy quân sự và phòng thí nghiệm ở thành phố A cũng được giải quyết. Nhưng cường long cũng không thể qua nổi rắn thổ địa, vụ thiệt thòi này chi thứ năm chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Có lẽ Kỷ Tình giờ phút này nhất định đang phát điên rồi!
Dạ Cô Tinh thực sự muốn nhìn thấy khuôn mặt méo mó của mụ phù thủy già kia, đúng vậy, cô thừa nhận bản thân rất ghê gớm, mà tất cả điều này cũng không qua mắt được An Tuyển Hoàng, nhưng người đàn ông này lại không nói một lời nào, như thể ngầm thừa nhận điều đó vậy.
Tần Tư Thần đưa một ly rượu đỏ lên, mỉm cười khiêm tốn nói: “Vừa rồi tôi ăn nói có chút vô lễ, mong cô niệm tình bỏ qua.”
Dạ Cô Tinh cười nhẹ, cũng không làm ra bất kỳ động tác nào mà chỉ khẽ nhấc đôi lông mày lên, nhẹ tựa gió thoảng mây bay chuyển hưởng nhìn sang chỗ khác.
Bàn tay cầm ly rượu của Tần Tư Thần đông đứng giữa không trung, sắc mặt tái mét, trong ánh mắt thoáng qua một tia oán hận, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường trở lại, hào phóng rút tay về, nhưng nụ cười nơi khóe miệng có chút xấu hổ.
Nụ cười của Lận Huệ cũng đông cứng trở lại, người phụ nữ này rốt cuộc là có ý gì?!
Bỏ qua Tần Tư Thần, còn dám không nể mặt bà ta luôn hay sao?! Ánh mắt liếc nhìn sang An Tuyển Hoàng, nhưng lại thấy anh nãy giờ vẫn không hề có chút biểu cảm gì, hiển nhiên là không coi người làm mợ này ra gì!
Lúc đầu anh ta hại Hạo Lâm một cách thê thảm, bây giờ đột nhiên trở lại, không biết còn bao nhiêu người phải chết dưới tay của tên máu lạnh này nữa?! Bà ta hận... hận không thể tự tay đòi lại công bằng cho con trai mình! Có điều, bà ta không có cái khả năng đó, và chồng bà ta cũng sẽ không cho phép ba ta làm như vậy, bởi vì nhà họ Kỷ vẫn cần nhà họ An làm chỗ dựa...
"Cô gái trẻ cũng cái gan cũng lớn thật, nói thế nào đi nữa, người tới đều là khách, cô cũng không thể vô lễ như vậy được.” Giọng nữ thanh thoát vang lên, cho dù là khiển trách nhưng nghe vẫn rất dễ chịu.
Giang Vũ Ngưng tiến lại gần hai bước, tư thế uy nghiêm, thẳng người đứng trước mặt Dạ Cô Tinh. Đôi mắt Tần Tư Thần hơi lóe lên, lúc này cô ta chỉ mong sao có người đứng ra cùng chuyến tuyến với cô ta, "Chị Vũ Ngưng, đừng nói nữa, em..."
Như mọi khi, dáng vẻ có chút đáng thương.
Giang Vũ Nhưng quay đầu lại nở nụ cười dịu dàng với cô ta, "Đừng lo, trước mặt nhiều quan khách và trưởng bối như vậy, tôi tin rằng công đạo tự ở lòng người! Có một số người tự cho rằng leo lên được chỗ cao, là có thể không coi người khác ra gì sao? Cô cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Tần, cô phải nhớ cho rõ, gà chính là gà, cho dù có khoác lên người lông vũ, cũng không thể trở thành phượng hoàng!"
Quay sang Dạ Cô Tinh cười khiêu khích, Giang Vũ Ngưng hỏi: "Còn cô, cô nói xem có đúng không?"
Biểu cảm của An Tuyển Hoàng chợt chùng xuống, Giang Vũ Ngưng chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân dấy lên, cô ta gần như loạng choạng, nhưng vẫn cố gắng nghiến răng chống đỡ. Cô ta đã thành công thu hút được sự chú ý của người đàn ông này, không phải sao?
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cô cháu gái nhà họ Giang này quả thật là có bản lĩnh hơn người, dám ở trước mặt An Tuyển Hoàng làm bẽ mặt “vị hôn thê” của anh ta, chưa kể cô ta chẳng qua cũng chỉ là một một đứa cháu gái của nhà họ Giang mà thôi, cho dù là Giang Dương cũng không dám làm như vậy.
Dạ Cô Tinh siết chặt cánh tay người đàn ông, ra hiệu cho anh nguôi giận, ánh mắt lạnh lùng và nụ cười dịu nhẹ, lúc này mà vẫn có thể cười được, kỹ năng của người phụ nữ này một lần nữa khiến ai nấy cũng phải ngước nhìn.
"Cô Giang nói sai rồi. Nghe nói cô mới vừa đi du học từ Đức về. Có lẽ cô đã quên đi tinh hoa văn hóa Trung Hoa truyền lại hàng nghìn năm qua. Trong đó có câu nói "một con phượng hoàng đã bị rụng lông thì chẳng bằng một con gà chọi”. Hôm nay tôi sẽ làm cô giáo, giúp cô ôn lại cái cũ, biết thêm cái mới." Sau đó, quay sang Tần Tư Thần đang đứng bên cạnh, "Cô nói xem, phượng, hoàng, tiểu, thư?"
Vẻ mặt Giang Vũ Ngưng đột ngột thay đổi. Người phụ nữ này là đang châm biếm cô ta là một con phượng hoàng bị nhổ sạch lông. Thật đáng chết mà!
Tần Tư Thần không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng Dạ Cô Tinh lại không nhận ra điều đó, "Có câu nói, tự mình còn coi thường mình, thì cũng không đáng để được người khác tôn trọng! Lời này của cô Giang nghe có vẻ là đang đả kích người khác, nhưng ngược lại là đang làm tổn thương chính mình. Thật sự không phải là một chiêu sáng suốt.”
Giống như một người thầy có trách nhiệm, tận tình chỉ bảo, không hề quản công.
Giang Vũ Ngưng cũng không phải là một kẻ ngốc, ngược lại, cô ta là một sinh viên ưu tú, từ nước ngoài trở về, chỉ số IQ cao. Ngoài ra, cô ta được sinh ra trong một gia đình danh giá, có tài năng từ nhỏ. Cô ta luôn cảm thấy bản thân vượt trội hơn người, bây giờ Dạ Cô Tinh giống như một con hồ ly tinh, nói năng ngông cuồng, tâm địa cao thâm, lại có được một người đàn ông đẹp trai xuất sắc như An Tuyển Hoàng, khiến cô ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
Vốn dĩ bác Giang yêu cầu cô ta đi quyến rũ đàn ông, cô ta cực kỳ khinh thường, nhưng dọc đường đi, nghe bác gái kể về việc nhà họ An là một gia đình giàu có và quyền lực thế nào, trái tim cô ta có hơi rung động, nhưng chỉ khi tận mắt nhìn thấy An Tuyển Hoàng, cô ta cuối cùng đã hạ quyết tâm - người đàn ông này, phải thuộc về cô ta!
Với tư cách chỉ là con của vợ lẽ, xuất thân của Giang Vũ Ngưng khiến cô ta mất thân phận phận là con cháu dòng chính của nhà họ Giang, nhưng đó đã là lẽ tự nhiên và cô ta cũng không thể thay đổi, nhưng ngày từ khi còn nhỏ cô ta đã không ngừng nỗ lực hơn gấp nhiều lần so với những người khác, chỉ cần là thứ cô ta muốn, cô ta sẽ không từ mọi thủ đoạn mà có được!
Nếu đã không có, thì phải cướp lấy!
Chậm rãi nở nụ cười, “Nhưng cho dù thế nào, thì cũng nên phải có phép lịch sự tối thiểu.” Cô ta cầm lấy ly rượu trong tay Tần Tư Thần một lần nữa đưa tới trước mặt Dạ Cô Tinh, quét mắt qua những người xung quanh, “Hôm nay, Giang Vũ Ngưng tôi, xin thay mặt toàn thể các vị khách quý ở đây, kính cô một ly!”
Lời nói của Giang Vũ Ngưng hào phóng nhã nhặn, có khuôn có phép, nhưng trên thực tế lại là kẻ gây hấn. Nếu Dạ Cô Tinh không uống hết ly rượu này, thì coi như là không coi trọng những người được mời tới tham dự buổi tiệc ngày hôm này!
Thắt dây an toàn đã bị gỡ xuống, cô ta muốn xem xem người phụ nữ ranh mãnh này sẽ đối phó thế nào!
Ổn định tâm trạng của người đàn ông bên cạnh, Dạ Cô Tinh vươn tay nhận lấy ly rượu, lắc nhẹ trong tay, vẻ mặt bình tĩnh.
An Tuyển Hoàng đã muốn phát điên từ lâu, loại đàn bà miệng mồm chua ngoa như này, nên tát cho một cái chết ngay tại chỗ!
Trong từ điển của anh, kẻ mạnh nhất chính là vua! Đối với những người làm bản thân khó chịu, không cần phải tốn thời gian dây dưa, chỉ cần trực tiếp xuống tay, cách thức thô sơ nhưng lại vô cùng hiệu quả!
Nhưng Dạ Cô Tinh lại không nghĩ như vậy, cô thích dáng vẻ của con mồi trong lúc hấp hối, thích cách giết người vô hình, hạ gục đối phương mà không tốn một con tốt! Tốt nhất là động núi kinh hổ...
Khi Giang Vũ Ngưng nhìn thấy cô cầm lấy ly rượu, trong khóe mắt lóe lên vẻ đắc ý, giống như con gà mái lâm trận, ngay cả bộ ngực cũng dựng đứng lên, nhưng khi cô ta đang cao cao tự đắc, thì rượu từ trên đầu đổ xuống, vết rượu đỏ loang ra khắp người, giống như vết máu tươi. Tình cờ Giang Vũ Ngưng lúc này cũng đang mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng. Màu đỏ ngày càng rõ rệt, trở nên nhếch nhách không thể tả nổi.
Dạ Cô Tinh thu tay lại, ánh mắt lướt nhìn những khuôn mặt thần thờ xung quanh, cuối cùng đặt tầm nhìn lên trên người Giang Vũ Ngưng, đôi môi đỏ mọng khẽ móc lên, "Ý của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu như tôi đã từ chối ly rượu mời của cô Tần, thì lý do gì tôi phải tiếp nhận ly rượu này của cô? Hay là cô cho rằng nhà họ Giang mấy người cao hơn nhà họ Tần một bậc? Không nể mặt nhà họ Tần nhưng phải nể mặt nhà họ Giang mấy người!?”
Sắc mặt Giang Dương đột ngột thay đổi, ánh mắt vô thức nhìn về phía Tần Kỳ, Tần Sĩ lúc này cũng đã tối sầm trở lại.
Bốn đại gia tộc ở thủ đô, nhà họ An đã chuyển ra nước ngoài, nhà họ Kỷ lại nắm quyền thống trị, chỉ còn lại nhà họ Giang và nhà họ Tần, trong những năm qua, mặc dù hợp đồng hôn nhân của Giang Hạo Đình và Tần Tư Hủy vẫn được duy trì, nhưng bọn họ vẫn đang ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau. Dạ Cô Tinh chỉ nhàn nhạt nói ra một câu, nhưng đã đè nén hai gia đình lên đến đỉnh điểm xác định vấn đề kẻ mạnh kẻ yếu.
Sự khiêu khích sẽ dẫn tới ly gián, nhưng trước mặt quan khách, cả hai nhà đều không muốn so bì với nhau, Tần Kỳ sắc mặt trầm lạnh nói, "Cháu Vũ Ngưng cũng nên biết có chừng mực, nếu cô gái này đã kiên quyết từ chối rượu mời, vậy thì cũng không nên miễn cưỡng nữa!”
Vẻ mặt Giang Dương trầm xuống, nháy mắt với vợ mình Cố Phương Lan. Cố Phương Lan hiểu ý, bước tới nói đỡ cho đứa cháu gái, "Vũ Ngưng, chúng ta vào phòng nhà vệ sinh trước đã... "
“Cô dựa vào cái gì mà hất rượu vào người tôi?” Giang Vũ Ngưng đột nhiên trừng mắt, giọng điệu lạnh lùng, tức giận đến run cả người, nhưng lại phải cắn răng chịu đựng.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên sắc bén, trong phút chốc, một cỗ uy lực mạnh mẽ tựa như An Tuyển Hoàng đột nhiên bùng phát, cái lạnh băng giá nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, ai nấy cũng đều cảm thấy lòng mình run lên, ớn lạnh.
"Cô là ai? Cô có tư cách gì để đại diện cho tất cả quan khách ở đây? Nếu cô đã chọn mời rượu, tôi cũng có quyền không uống!"Ngừng một chút Dạ Cô Tinh cười lạnh, chế nhạo, "Hay là, nhà họ Giang mấy người đủ lông đủ cánh rồi, dám ép nhà họ An phải phục tùng theo ý?!"
"Hôm nay tôi đứng đây với tư cách là vị hôn thê của An Tuyển Hoàng, đại diện cho toàn bộ nhà họ An. Cô nghĩ, cô, là, cái, thứ, gì?!"
Giang Vũ Ngưng đột ngột đứng không vững, lảo đảo lùi lại hai bước, cho đến khi được Cố Phương Lan đỡ lấy, mới có thể ổn định lại.
Mọi người trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, mấy lời này không chỉ muốn nói cho một mình Giang Vũ Ngưng nghe, mà còn là đang nhắc nhở tất cả bọn họ!
Bất kể xuất thân của người phụ nữ là như thế nào, chỉ cần cô là "vị hôn thê” do An Tuyên Hoàng đích thân thừa nhận, cô có thể hiên ngang bước vào giới thượng lưu! Đừng nói cô không cho Giang Vũ Ngưng một chút mặt mũi, cho dù là Giang Dương đích thân đến mời rượi, cô cũng có đủ tư cách để từ chối!
Vẻ mặt Giang Hạo Đình phức tạp, ánh mắt mờ mịt khi nhìn sang Dạ Cô Tinh.
Mà Giang Dương đã sớm chạy lên phía trước, trước tiên là mắng cho Giang Vũ Ngưng một trận, "Cháu nói xem ngày thường cháu là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, sao hôm nay lại tỏ thái độ đáng xấu hổ như vậy! Cháu nhìn bộ dạng của mình bây giờ xem, còn không mau lui xuống!” Sau đó ông ta quay sang An Tuyển Hoàng cười hiền hòa nói, “Con bé không hiểu chuyện, mong cậu An không để bụng.”
Nhưng An Tuyển Hoàng ngay cả một cái liếc nhìn cũng không thèm bố thí cho ông ta, Giang Dương cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ cuộc.
Nhìn toàn cảnh như một trò hề, đôi mắt Kỷ Cương sâu xuống, ánh mắt lặng lẽ rơi trên người Dạ Cô Tinh, như đang đánh giá, nghiên cứu, suy đoán.
Lông mày của Dạ Cô Tinh khẽ nhướn lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Kỹ Cương, khóe môi cong nhẹ, khẽ gật đầu, nở nụ cười khó lường!
Trái tim Kỹ Cương đập thình thịch!
Người phụ nữ này... thật quyền lực!
Dạ Cô Tinh rất hài lòng với tác dụng của việc giết gà dọa khỉ lần này, như đã nói, nếu đã có hai người phụ nữ ngu ngốc chủ động dâng đến tận cửa, cô làm sao cô có thể lãng phí nỗi khổ tâm của ba nhà họ Kỷ, Giang, Tần được chứ?
Không phải muốn thăm dò tôi sao? Được, vậy thì tôi sẽ cho mấy người cơ hội!
Có bài học xương máu của Giang Vũ Ngưng trước mắt, mấy vị thiên kim tiểu thư khác cũng đã biết an phận, còn Dạ Cô Tinh thì nhướng mày như muốn nói với An Tuyển Hoàng, em đã nói là em có thể xử lý được!
An Tuyển Hoàng mỉm cười bất lực, hôn lên trán của cô, ánh mắt đầy vẻ mê đắm.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều vô cùng kinh ngạc! Một cậu An vừa rồi còn lãnh đạm đến cay nghiệt, bây giờ lại có thể trở nên dịu dàng đến như vậy sao? Từ lúc nào một vị hoàng đế kiêu ngạo luôn coi phụ nữ như một món đồ chơi, lại có thể hôn lên người phụ nữ một nụ hôn triều mến đến như vậy?!
Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, sự quan tâm của An Tuyển Hoàng đối với người phụ nữ này đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, có thể giành được sự ưu ái và yêu thương của An Tuyển Hoàng, người phụ nữ này nhất định là không hề đơn giản!
Với âm thanh của âm nhạc vang lên, An Tuyển Hoàng nhìn sang vợ chồng Kỷ Cương, khẽ gật đầu một cái rồi nắm lấy tay Dạ Cô Tinh bước vào sàn nhảy.
Người trước kẻ sau, dính chặt vào nhau, sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng trong những ánh mắt ấy, có một con chim săn mồi vô cùng nham hiểm, Dạ Cô Tinh khẽ cau mày, đột nhiên ngước mắt lên.
Trên lầu hai, một người đàn ông xanh xao đang nắm chặt bàn tay ho nhẹ một cái, hai mắt thâm thúy, ánh mắt hung tợn, thấy Dạ Cô Tinh nhìn lại, anh ta cũng không trốn tránh, nở một nụ cười thâm thúy và kiên quyết.
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên một tia châm chọc, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, cũng không chịu thua kém, cô chậm rãi giơ ngón tay giữa lên.
Kỷ Hạo Lâm mặt mày tái mét, còn Dạ Cô Tinh thì đã sớm mỉm cười lẫn tránh ánh mắt của anh ta.
Yêu ma quỷ quái, thật là một màn kịch lớn lớn!
Sau khi khiêu vũ xong, An Tuyên Hoàng được Kỷ Cương gọi đến phòng làm việc, Dạ Cô Tinh đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Giang Vũ Ngưng trong gương, cô chỉ chọn cách phớt lờ.
“Dừng lại!”
Dạ Cô Tinh vẩy vẩy những giọt nước trong lòng bàn tay, giả điếc, tiếp tục bước đi.
“Đồ khốn! Đứng lại đó cho tôi!" Giang Vũ Ngưng vồ về phía trước, ánh mắt tràn đầy sự oán hận.
Dạ Cô Tinh bắt lấy cánh tay cô ta tát mạnh ngược lại một cái, cười lạnh, "Đây là để dạy cho cô biết, làm người phải biết giữ gìn cái miệng."
Hết lần này đến lần khác, bị người phụ nữ này vặn vẹo trở lại, khiến cô ta không chỉ mất mặt trước mặt mọi người, bây giờ còn bị ăn một cái bạt tai, Giang Vũ Ngưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu loại chuyện uất ức đến như vậy!
Cô ta giơ tay lên muốn đánh trả lại, nhưng khi cô ta còn chưa kịp ra tay, thì một họng súng lạnh lẽo đã chĩa ngay ở giữa trán của cô ta, đồng tử đột nhiên co rút lại, toàn thân Giang Vũ Ngưng chấn động, đầu ngón tay cũng run lên. "Cô... cô muốn làm gì?!"
Dạ Cô Tinh dí súng vào trán cô ta, khẽ thở dài lắc đầu bất lực, "Cô nói xem tại sao cô lại biến thành bộ dạng ngu ngốc như thế này chứ? Lợn còn thông minh hơn cô gấp trăm lần! Tôi muốn làm gì, cô còn không nhìn ra sao?"
Giang Vũ Ngưng kinh hãi nhìn chằm chằm, "Cô, cô dám sao?! Giết tôi rồi cô cũng sẽ phải ngồi tù! Nhà họ Giang nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Vậy sao?" Ngừng lại một chút, Dạ Cô Tinh khẽ cười, "Vậy thì hãy thử xem nếu tôi giết cô rồi thì có phải ngồi tù không nhé? Xem thử nhà họ Giang có giúp cô đòi lại công bằng hay không!"
Hai mắt Dạ Cô Tinh khẽ nheo lại, vẻ mặt tàn nhẫn đột nhiên xuất hiện, lúc này Giang Vũ Ngưng không còn nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ này thật sự muốn giết cô ta!
"Đừng... làm ơn đừng, đừng giết tôi... tất cả đều là lỗi của tôi, tôi, tôi ngu như heo, tôi không nên chọc tức cô... làm ơn buông tha cho tôi! Tôi…"
“Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì cô muốn... Tôi sẽ không thèm muốn An Tuyển Hoàng nữa... "
Nước mắt nước mũi đã làm nhòe đi lớp trang điểm tinh xảo của cô ta, cùng với vết rượu vang đỏ mà Dạ Cô Tinh vừa đổ lên đầu cô ta lúc nãy, trông Giang Vũ Ngưng lúc này không khác gì một con ma nước, làm gì còn có vẻ ngoài cao quý của một tiểu thư đài các nữa chứ.
Sinh tồn là bản năng của con người, khi sự sống bị đe dọa, con người sẽ trở nên yếu đuối và sợ hãi!
Bị đá vào chân một cái, Giang Vũ Ngưng xấu hổ ngã xuống đất, Dạ Cô Tinh nhanh chóng thu súng lại, rút băng đạn ra, từ ngăn nhỏ trong ổ đạn lấy ra một lọ chất lỏng bỏ túi, với kích thước như ngón tay, rồi lại lấy từ trong người ra một ống kim tiêm, lấy chất lỏng ra, rồi nhanh chóng tiêm vào động mạch cảnh của Giang Vũ Ngưng.
Rút kim tiêm ra, ném vào bồn rửa mặt, vặn vòi nước, cây kim mỏng bị nước rửa sạch, tất cả ống tiêm còn lại và chai dung dịch rỗng đều được ném vào thùng rác.
Toàn bộ hành động đều diễn ra vô cùng trôi chảy, như đã diễn tập hàng ngàn lần vậy!
Giang Vũ Ngưng ôm lấy cái cổ nơi bị kim tiêm đâm vào, nằm trên sàn nhà ẩm ướt, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh, “Cô, cô đã tiêm cho tôi cái gì?”
“Một loại vi rút mới phát triển, thời gian khởi phát ba ngày. Thay tôi làm một chuyện, làm xong tôi sẽ tiêm thuốc giải độc cho cô. Nếu không, cô cứ đợi con vi rút ăn mòn nội tạng rồi cuối cùng lở loét mà chết! Đừng nghĩ đến chuyện đến bệnh viện khám, tôi có thể đảm bảo rằng cho dù cô có sử dụng thiết bị y tế tối tân nhất của thế giới cũng không có kết quả gì đâu!”
Đôi mắt Giang Vũ Ngưng lóe lên vẻ tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt cùng hoảng sợ, cô ta đã chọc phải phù thủy rồi! Loại chuyện chỉ xảy ra trong mấy bộ phim truyền hình, tại sao bây giờ lại xảy ra với chính cô ta được chứ?! Virus... ba ngày... toàn thân mưng mủ... không có kết quả... không! Cô ta không muốn chết! Không muốn chết!
"Cô thật bỉ ổi! Thật vô sỉ! Đồ ác độc! Rắn rết!"
Giang Vũ Ngưng cuồng loạn gào thét!
Không chút tức giận, Dạ Cô Tinh chỉ cười nhạt một cái, rồi nói, "Nếu như tôi là cô, tôi sẽ tuyệt đối không mở miệng nói mấy lời này, vào lúc này, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mọi chuyện đến như bây giờ, cô đã không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Tôi đếm đến ba, nếu cô còn không mau đưa ra quyết định." Giọng nói hơi dừng lại, cánh tay trắng nõn mảnh mai từ từ nâng súng lên, "Vậy thì vĩnh viễn đừng mở miệng nữa! "
"Một, hai... "
"Đừng bắn! Tôi hứa với cô — tôi hứa với cô.” Giang Vũ Ngưng ôm đầu hét lên, cảm xúc bùng nổ vì bị dồn tới bờ vực cái chết.
"Tôi muốn nội trong ba ngày, cô phải alasy được báo cáo nghiên cứu vũ khí hạt nhân mới nhất trong tay James. Báo cáo có LOGO hình hoa hồng, có lẽ là được đặt trong két sắt của anh ta. Hãy nhớ, cô chỉ có thời gian ba ngày!"
Đồng tử đột nhiên co rút lại, ánh mắt của Giang Vũ Ngưng trở nên hoảng sợ, " James là ai? Tôi không biết James...”
Dạ Cô Tinh cúi người xuống trước mặt cô ta, nâng chiếc cằm nhọn của người phụ nữ lên, nở nụ cười, "Cô Giang thật là mau quên... về nước chỉ mới một tuần tôi đã hoàn toàn quên sạch người yêu cũ. Cô nói, nếu James biết được, anh ta sẽ làm gì với cô?”
Giang Vũ Ngưng toàn thân đông cứng, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh. Cả cuộc đời này của cô ta đã làm sai một chuyện, chính là đã lên giường cùng với tên bến thái đó...
Không dễ dàng gì mới có thể trốn về nước và cố gắng thoát khỏi người đàn ông đó, nhưng không ngờ bây giờ lại phải quay lại, Cô ta hận! Vô cùng hận!
"James đã đến thủ đô ngày hôm qua và đang ở tại khách sạn Hilton. Nên làm thế nào, cô tự mình biết rõ. Sau ba ngày, tôi sẽ chủ động liên lạc với cô. Tất nhiên, nếu cô thất bại hoặc báo cáo là giả." Dạ Cô Tinh cười lạnh, "Vậy thì tìm sẵn chỗ chôn cho mình đi..."
Nói xong, cô xoay người rời đi, bước ra khỏi cửa, giọng nói của Giang Vũ Ngưng từ phía sau truyền đến, giống như một vũng nước đọng, "Cô đã sớm có kế hoạch rồi?”
Đó không phải là một câu hỏi, mà là ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Dạ Cô Tinh dừng lại, trong mắt hiện lên một tia sáng, “Chỉ là nhân tiện mà thôi.” Nói xong, cô cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Cô cũng không nói dối, hồng môn yến ngày hôm nay chỉ dành cho An Tuyển Hoàng, gặp được Giang Vũ Ngưng chỉ là một bất ngờ ngoài mong đợi.
Tiền Kỳ Bân và Tề Dục chỉ ở lại thủ đủ thêm một thời gian nữa. Bọn họ sẽ trở về thành phố A vào sáng nay. Trong thời gian ở thủ đô, Dạ Cô Tinh đã thảo luận với bọn họ về phòng thí nghiệm và nhà máy quân sự, trong cuộc trò chuyện, James đã được nhắc đến nhiều lần. Là một Giáo sư có thẩm quyền tại Khoa Vật lý của Đại học Hannover ở Đức, James nắm trong tay báo cáo nghiên cứu vũ khí hạt nhân mới nhất của Đức. Tất cả các chuyến đi đều được bảo vệ bởi các đặc vụ của Cơ quan Tình báo Liên bang Đức. Việc tiếp cận và lấy được tài liệu nghiên cứu trên tay anh ta có thể nói là khó càng thêm khó, nếu không cẩn thận sẽ lọt vào tầm ngắm của các cơ quan tình báo Đức.
Động vào anh ta cũng không thành vấn đề, nhưng nếu động vào cả một quốc gia, thì không phải là chuyện nhỏ!
Đây cũng là lý do vì sao Dạ Cô Tinh cứ chần chừ chưa xuống tay được, nếu bị cơ quan tình báo Đức nhắm tới, thì sẽ rất phiền phức! Vô cùng rắc rối!
Trong khi hết đường xoay sở, thì Chử Vưu đã lấy được thông tin cá nhân của James từ mạng lưới tình báo nội bộ của Chiến Phủ, thông tin thu được còn đầy đủ hơn gấp hàng trăm lần so với những gì bọn họ tìm thấy. Nó ghi lại những chuyện anh ta từng trải qua, thậm chí là lịch sử tình ái vô cùng chi tiết, trong số đó, tên của Giang Vũ Ngưng đặt biệt ấn tượng! Giang Vũ Ngưng học ngành lịch sử nghệ thuật tại Đại học Hannover. Bốn năm trước, cô ta gặp James, một vị giáo sư tài năng của Khoa Vật lý. Hai người nhanh chóng yêu nhau. Giang Vũ Ngưng cũng chuyển đến sống ở căn biệt thự của James gần trường học, nhưng không ngờ kể từ đó cô ta cũng đã tự mình bước chân vào địa ngục!.
James là một nhà nghiên cứu vật lý hạt nhân cấp bậc Học giả của Đức, ở Đức, James nhận được rất nhiều lời khen ngợi và cũng có mối quan hệ rất thân thiết với quân đội, thành quả nghiên cứu học thuật của anh ta thậm chí còn đếm không xuể. Có câu, muốn ngồi ở vị trí mà không ai ngồi được thì phải chịu được cảm giác không ai chịu được, với vẻ ngoài hào hoa như vậy, James luôn phải đối mặt với những áp lực vô cùng lớn. Để giảm bớt tâm lý căng thẳng, anh ta đã chọn cách lạm dụng tình dục để giải tỏa tâm lý. Và anh ta đặc biệt yêu thích kiểu phụ nữ Châu Á, bị ám ảnh bởi vẻ ngoài nhỏ nhắn và tinh tế của họ. Trước Giang Vũ Ngưng, anh ta đã tra tấn và giết chết ba người phụ nữ gốc Á, hai người Nhật và một người nước Hàn. Giang Vũ Ngưng là một người Trung Quốc mà anh ta chưa bao giờ nếm thử!
Trong vòng bốn năm, trừ năm đầu tiên là tình cảm mặn nồng, ba năm còn lại, Giang Vũ Ngưng vừa là búp bê tình dục của James, vừa là đối tượng để anh ta trút giận, thường xuyên bị đánh bầm dập tơi tả, sống không bằng chết.
Theo tư liệu có được, James đặc biệt say đắm Giang Vũ Ngưng, hay nói đúng hơn là thân thể mềm mại của cô ta. Không chỉ bỏ ra số tiền lớn xây biệt thự vàng cho cô ta, mà còn thường xuyên đưa cô ta tham gia một số cuộc hội thảo cơ mật. Tất nhiên Giang Vũ Ngưng cũng không thể tham gia trực tiếp vào các cuộc hội nghị trên, mà chỉ có thể ở khách sạn hoặc những nơi khác do James chỉ định.
Mà Giang Vũ Ngưng này nói ra thì cũng thật trùng hợp, cô ta lại có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Giang, mặc dù chỉ là con vợ lẽ.
Dạ Cô Tinh biết được nhà họ Giang sẽ tham dự bữa tiệc do nhà họ Kỷ tổ chức, nhưng cô không ngờ rằng Giang Dương và vợ ông ta lại dẫn Giang Vũ Ngưng đến cùng.
Mà khẩu súng lục cô mang theo bên mình, cô đã sớm chuẩn bị thuốc thử độc, trước khi đi vào nhà vệ sinh, cô còn đang suy nghĩ cách dẫn dụ người đến những nơi khuất nẻo để có thể ra tay gọn gẽ. Nhưng không ngờ rằng, Giang Vũ Ngưng lại tự dâng đến cửa, sẽ thật không lịch sự nếu từ chối một bữa trưa miễn phí thế này rồi!
Bữa trưa dâng đến tận miệng vậy thì Dạ Cô Tinh cũng sẽ không khách sáo!
Cho dù hôm nay không xử lý được Giang Vũ Ngưng, Bang Ám Dạ bên đó cũng sẽ chờ cơ hội động thủ, cho nên, chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là vấn đề về thời gian, cũng không thể tránh khỏi!
Miễn là có được báo cáo nghiên cứu trong tay James, cô tin rằng với khả năng của Tiền Kỳ Bân và con trai ông, nghiên cứu hạt nhân trong giai đoạn này nhất định sẽ có được những bước đột phá lớn y!
Bỏ súng trở lại đùi trong, Dạ Cô Tinh vén tóc gọn gàng và khôi phục trạng thái, bước ra ngoài hành lang, nhưng không ngờ ở trong góc tối lại đụng phải một lồng ngực ấm áp....
Danh sách chương