Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh khẽ mở, “Bắt lại.”

Khi cô vừa nói dứt lời, hàng chục người đàn ông cầm súng lao ra, những tốp người chạy ra khỏi phòng họp vây quanh giữa sân.

Trong số đó, đương nhiên phải kể đến Nghiêm Minh Đường, thủ lĩnh của Bang Nghiêm.

Tôn Nghị, Vũ Cường, La Đào mỗi người đều mang theo một khẩu súng máy cỡ lớn. Bọn họ cởi trần, thắt chặt cơ tay phát ra một sức lực vô cùng to lớn. Lúc này, khẩu súng ba nòng nhằm thẳng vào những kẻ bị bao vây. Nhưng không ai di chuyển, như thể đang đợi ai đó.

Vào lúc này, đám đông tách ra từ hai phía, một người đàn ông mặc áo đen đội mũ lưỡi trai từ đằng sau chầm chậm tiến về phía trước, thậm chí còn dừng lại trước mặt Tôn Nghị, Vũ Cường, La Đào

“Cậu Dạ.” Ba người cùng nhau cúi đầu gọi.

Dạ Cô Tinh khẽ vung tay lên, những cử chỉ của cô, toát lên sự quyết đoán, khiến người khác phải kinh ngạc, giống như khí chất của một vị vua ở vị trí đỉnh cao nhất đang dần lộ ra.

“Tôn Nghị?!” Một cơn tức giận đột nhiên bùng phát từ đám đông bị bao vây, mang theo sự tức giận cùng sát khí xông thẳng đến.

Tôn Nghị cười thật sâu, “Nghiêm bang chủ, lâu rồi không gặp.”

“Là mày! Nhất định là mày cướp súng của bọn tao! Đồ khốn kiếp! Dám cướp đồ của tao... aaaaa”

Nghiêm Minh Đường bị Vũ Cường bắn vào bắp chân hét lên một tiếng, "Mẹ kiếp! Đồ chó, tao nghĩ mày vẫn chưa thấy rõ thực tế, giờ này rồi mà mày còn dám nói những lời này! Muốn tìm chết!”

“Mày, chúng mày.” Nghiêm Minh Đường nhận ra tình hình hiện tại, nghĩ tới việc ông ta không tiếc tiền của, mạo hiểm lớn buôn lậu vũ khí từ Việt Nam chuyển về Trung Quốc, bây giờ đột nhiên lại trở thành vũ khí trong tay người khác quay lại đối phó với chính mình! Tốn không ít tâm kế cuối cùng lại đổ sông đổ biển!

Ông ta hận! Một mùi máu tanh xộc thẳng lên cổ họng, tức đến mức nôn ra một ngụm máu ngay tại chỗ!

Vũ Cường giải tỏa sự tức giận bằng cách nhổ một bãi nước bọt về phía ông ta, đôi mắt anh ta toát lên sự khoái chí: “Đồ chó, mày cũng có ngày hôm nay! Ăn được thì cũng phải nôn ra cho bằng hết! Lúc trước mày đã làm bị thương không ít anh em của bọn tao. Hôm nay tao sẽ một tay tiêu diệt cả cái bang này của mày!”

“Hahahaha...” Đôi mắt của Nghiêm Minh Đường đỏ như máu, ông ta cười điên dại khi nghe mấy lời này, ánh mắt ông ta lóe lên vẻ khinh thường, “Chỉ dựa vào mấy cây súng hỏng của chúng mày, cho dù chúng mày có ăn cắp được súng của tao thì đã sao? Vẫn chỉ là một đám ô hợp! Bang Nghiêm bọn tao có tới hàng ngàn người, bọn mày nghĩ bọn họ đều sẽ ăn chay sao?!”

Tôn Nghị cau mày, Nghiêm Minh Đường nói không sai, quân số của Bang Nghiêm rất đông, hiển nhiên không chỉ có những kẻ bị bao vây trước mặt, cho dù có giết chết Nghiêm Minh Đường thì sẽ có kẻ khác lên kế nhiệm lãnh đạo Bang Nghiêm.

"Ồ? Thật sao?" Giọng nói trầm ấm từ tính vang lên, như thể tất cả những sự giương cung bạt kiếm trước mặt chẳng khác gì một trò hề trong mắt người này vậy.

Lúc này Nghiêm Minh Đường mới đặt tầm nhìn về phía người đàn ông kia, anh ta mặc một bộ đồ màu đen đầy bí ẩn, khí chất phi thường. Có điều nếu là một người đàn ông thì có hơi ốm yếu, trông có vẻ không thể chịu được một cú đánh.

Vừa rồi ông ta nghe thấy ba người Tôn Nghị kính cẩn gọi anh là... cậu Dạ?!

Nghiêm Minh Đường ánh mắt khẽ nhúc nhích, “Tôn Nghị, tụi mày chẳng phải vẫn thường tỏ ra thanh cao, giữ nguyên tắc, không buôn thuốc phiện, không buôn lậu, không động tay động chân vào súng ống cơ mà?”

“Bây giờ tao mới biết, đối phó từng người khác nhau nên dùng những thủ đoạn khác nhau, giống như đối phó với mày thì không cần nói đến nguyên tắc!” Vẻ mặt của Tôn Nghị tàn nhẫn.

Đến bây giờ anh ta mới biết, ban đầu mình đã ngây thơ và ngốc nghếch như thế nào! Nếu không nhờ Dạ Cô Tinh thức tỉnh, có lẽ bây giờ anh ta vẫn không thể thoát ra khỏi ngõ cụt, mà lại còn chìm sâu vào vũng bùn, liên lụy đến không ít người anh em của mình chỉ vì sự “nhân từ” của bản thân.

“Lên đi.” Dạ Cô Tinh đương nhiên nhìn ra dám người này đang vùng vẩy trong cái chết, cô đã hứa với An Tuyển Hoàng hôm nay sẽ về sớm, vì vậy hôm nay cô phải giải quyết nhanh chóng!

Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Dạ Cô Tinh, khẩu khí của mọi người đột nhiên thay đổi, giương súng nhắm bắn, sau đó, từng phát súng liên tiếp vang lên, cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh, để lại một tiếng vang nặng nề.

Đồng tử của Nghiêm Minh Đường đột nhiên co rút lại, không ngờ đám người này lại không cho người khác chút thời gian chuẩn bị, nói bắn là bắn. Ông ta nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh mình đều bị trúng đạn ngã la liệt xuống đất. Tiếng súng vẫn tiếp tục, máu đỏ loang ra khắp nơi. Sự sợ hãi cái chết dần dần lan tràn trong đáy mắt, không biết phát súng tiếp theo có rơi vào người mình hay không, trong lúc hỗn loạn, ông ta liều mạng né tránh, khuôn mặt méo mó đến kinh hãi!

Cuối cùng, tiếng súng cũng dừng lại, Nghiêm Minh Đường thở hổn hển, lấy tay che ngực, may mà... may mắn thay, ông ta vẫn còn sống...

Ngay lúc ngẩng đầu lên, ông ta đột nhiên cứng đờ, hai mắt đỏ ngầu hiện lên sự chết chóc, mặt đất đất toàn là thi thể, máu me đầm đìa. Mà người thủ lĩnh dẫn đầu lúc này, quần áo đen dường như hòa vào màn đêm, giống như một địa ngục tu la giẫm lên máu, sinh ra trong máu của hàng triệu xác chết!

Theo sát phía sau anh ta là đám người Tôn Nghị, đằng sau bọn họ là hàng chục người đàn ông to lớn mang theo súng máy, ngay lúc đó, Nghiêm Minh Đường như nhìn thấy thần chết đang tiến về phía mình từng bước, tới để mang mạng của ông ta đi!

Không không... không thể kết thúc như vậy... ông ta vẫn còn lá bài cuối cùng... bình tĩnh... bình tĩnh... trì hoãn thời gian...

Dừng lại trước mặt ông ta, Dạ Cô Tinh cao cao tại thượng, Nghiêm Minh Đường chỉ có thể nhìn thấy một đôi môi anh đào còn đẹp hơn cả con gái, gương mặt góc cạnh hoàn hảo như được chạm khắc, kiệt tác của thiên nhiên!

“Giết gã đi.” Dạ Cô Tinh trầm giọng ra lệnh với ánh mắt sắc bén.

Vũ Cường dẫn đầu, nâng cao khẩu súng máy hạng nặng trong tay, nhắm ngay Nghiêm Minh Đường từ trên cao xuống, đặt ngón tay lên cò súng, chậm rãi phát lực, chậm rãi ấn xuống…

“Chờ đã!” Nghiêm Minh Đường khàn giọng hét lên, “Đừng giết tôi! Tôi có có thứ anh muốn!”

“Thứ tôi muốn?” Một sự chế giễu thoáng qua trong mắt Dạ Cô Tinh. Vì mọi thứ lúc này đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô cũng không ngại dành thời gian chơi đùa một chút với con mồi của mình, thưởng thức sự trành giành sự sống của con mồi trước khi sắp chết.

Thấy Dạ Cô Tinh tiếp lời, trong mắt Nghiêm Minh Đường lóe lên một tia sáng, ông ta nhanh chóng trả lời: “Đúng! Kho vũ khí của Bang Nghiêm vẫn còn rất nhiều vũ khí, tất cả đều nhập lậu từ Việt Nam, chất lượng cao, nhưng mật khẩu của kho vũ khí là gì chỉ có mình tôi biết! Chỉ cần anh cho tôi một đường sống, tôi có thể từ bỏ toàn bộ Bang Nghiêm!”

“Từ bỏ toàn bộ Bang Nghiêm? Một kẻ sắp chết vẫn muốn chờ quân tiếp viện cố gắng phục thù lại, ông nghĩ lời ông nói có đáng tin không?”

Sắc mặt Nghiêm Minh Đường đột nhiên thay đổi: “Cậu....”

“Nghiêm bang chủ, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, tôi sợ người cứu viện của ông sẽ không đến đâu...” Thở như không thở, cảm khái nhưng lại không quá biểu lộ, nhưng đối với Nghiêm Minh Đường mà nói, lại giống như nghe thấy âm thanh ma thuật.

“Cậu! Cậu rốt cuộc muốn làm gì?! A—“ Giống như một con hổ trước khi rơi xuống từ vách đá, ngoại trừ gầm lên một tiếng khàn khàn, ông ta đã bị đẩy vào thế tuyệt vọng, không cón cách nào để giành lấy sự sống được nữa.

Dạ Cô Tinh khẽ vỗ tay một cái, Vu Sâm sải bước tới, theo sau là một nhóm người cao lớn mặc đồ đen, mỗi người đều cầm một khẩu súng trong tay. Họng súng nhắm vào đám tù nhân đang bị giam giữ trước mặt!

Nhìn rõ mọi thứ trước mắt, ánh sáng duy nhất còn sót lại trong mắt Nghiêm Minh Đường giống như ngọn lửa bị nước dập tắt, đột nhiên bị dập tắt rồi biến thành một màu xám xịt.

Chu Nghị và những người khác đều bị sốc, những kẻ bị bắt lúc này rõ ràng đều là tinh nhuệ trong Bang Nghiêm, chả trách Nghiêm Minh Đường nói chuyện vớ vẩn với bọn họ lâu như vậy, hóa ra là để trì hoãn thời gian và chờ người đến giải cứu!

Nếu như cô Dạ có tầm nhìn xa trông rộng, đã ra tay bắt giữ trước, vậy thì đêm nay sẽ không thể tránh khỏi một trận chiến khốc liệt!

Ba người bọn họ càng ngày càng ngưỡng mộ Dạ Cô Tinh...

Ở bên kia, Dạ Cô Tinh cười lạnh một tiếng, "Chiến lược trì hoãn của Nghiêm bang chủ có vẻ không hiệu quả lắm.”

Nghiêm Minh Đường nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo đen trước mặt một cách đầy cảnh giác, “Rốt cuộc là cậu muốn gì?”

“Tôi muốn… mạng của ông.”

Ngay khi giọng nói của Dạ Cô Tinh vừa dứt, Vu Sâm bắn mạnh về phía ông ta một phát, một lỗ máu đỏ tươi xuất hiện giữa trán Nghiêm Minh Đường.

Ông ta đã bị bắn vào đầu!

Đám người Chu Nghị đều bị sốc một trận, tim đập dồn dập. Nhìn sự chết chóc trong ánh mắt của Dạ Cô Tinh mà đưa ra quyết định, thấy được sự tàn nhẫn quả quyết của Vu Sâm. Bọ dường như đã tìm thấy số phận của mình trong tương lai, và người phụ nữ đó sẽ là niềm tin duy nhất của bọn họ trong suốt quãng đời còn lại!

Chỉ có kẻ mạnh hơn mới có thể khiến kẻ mạnh sẵn sàng đầu hàng!

“Nguyện chết cũng đi theo cậu Dạ!”

“Thề chết cũng đi theo cậu Dạ!”

...

Dạ Cô Tinh xua tay, “Từ nay về sau, mọi người sẽ là anh em của nhau, cùng vào sinh ra tử, cùng chia sẻ ngọt bùi. Tôi còn sống ngày nào sẽ đảm bảo không để mọi người chịu thua thiệt, chịu oan khuất, không có bất công! Cùng nhau leo ​​lên đỉnh cao nhìn ra thế giới!”

“Cùng nhau leo ​​lên đỉnh cao nhìn ra thế giới!

“...”

“Cô chủ, đám tù binh này xử lý thế nào.”

Hai mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên lướt qua một tia tàn nhẫn, “Giết hết.”

Đám người Tôn Nghị bước chân có chút trì trệ, nói thật lòng, đêm nay chính là cảnh tượng đẫm máu và tàn khốc nhất mà bọn họ từng thấy trong đời. Máu và thi thể ở nơi đó chảy ra không ngừng. Từng sinh mạng kết thúc dưới họng súng lạnh giá. Dù cả ba người đều xuất thân từ quân đội, nhưng dù sao bọn họ vẫn chưa thực sự ra chiến trường, đây là lần đầu tiên. Bọn họ dường như ngửi thấy mùi khói lạnh của chiến tranh và hơi thở của cái chết. Bọn họ vẫn cần thời gian để làm quen, một ngày nào đó, bọn họ sẽ có thể giống như người đàn ông máu lạnh ở bên cạnh Dạ Cô Tinh vậy, trở nên sắt đá!

Vu Sâm ra hiệu cho đàn em của mình, tiếng súng tiếp tục vang lên, một nhóm người khác từ từ ngã xuống. Đây đều là những tinh hoa của Bang Nghiêm. Một khi Nghiêm Minh Đường chết, thủ lĩnh tiếp theo của Bang Nghiêm sẽ được sinh ra từ trong đám người này. Cô làm sao có thể thả hổ về rừng để lại những rắc rối ngầm sau này được chứ? Chặt cỏ không bỏ gốc, gió xuân lại tái sinh!

Cô sẽ không giữ lại bất kỳ mối đe dọa nào cho bản thân mình, thà giết lầm còn hơn bỏ sót...

Đàn ông khi giết người, sẽ vô cùng nhẫn tâm.

Nghiệp chướng ngàn năm bất diệt đều là sát sinh.

Giữa thế giới giết chóc, chấn động kinh hoàng.

Ba bước lại giết một người, tim ngừng nhưng tay không ngừng.

Giết một người là tội ác, giết vạn người là anh hùng, giết triệu người là anh hùng của anh hùng!

“Châm một mồi lừa đốt hết đi, rồi gọi báo cảnh sát...”

“Vâng...”

...

Ngày hôm sau, vụ hỏa hoạn "1230" bi thảm đã gây chấn động toàn bộ thủ đô!

Trong phòng làm việc của biệt thự ven biển, Minh Chiêu nghiêng người về phía trước, lông mày cau lại.

An Tuyển Hoàng chắp tay đứng trước cửa sổ, đôi mắt đen sâu thẳm, nhưng một tia sáng hung bạo xẹt qua mắt anh.

Cô gái, xem ra anh đã đánh giá thấp em rồi...

Nhưng từ tận đáy lòng lại trỗi dậy một cảm giác tự hào!

Người phụ nữ của anh muốn chơi đùa, cho dù có vắt kiệt cả thế giới này, cũng có gì không thể chứ?

“Chuyển lời đến ba nhà kia, chuyện này nhất định phải trấn áp lại cho tôi.”

Trong mắt Minh Chiêu hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng suy nghĩ của gia chủ không phải là thứ anh ta có thể đoán ra được, “Vâng.”

Trong phòng làm việc nhà họ Kỷ, Kỷ Cương cho người đưa tin lui xuống, vẻ mệt mỏi hiện lên trong đôi mắt sắc bén, nhiều người chết như vậy, làm sao ông ta có đè tin này xuống được!

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Kỷ Tu Thần đẩy cửa đi vào, gương mặt thâm trầm, nhỏ giọng nhỏ: “Chú.”

Kỷ Cương cau mày, cuối cùng cũng không nói gì, mà đi thẳng vào vấn đề.

“Quân đội bên kia có phản ứng gì không?”

“Sóng yên biển lặng.”

Kỷ Cương khẽ thở dài, “Xem ra nhà họ Giang cũng đã nhận được tin tức rồi. Tu Thần, chuyện này nhất định phải đè xuống!” An Tuyển Hoàng đồng thời đang gây áp lực cho ba nhà, xem ra chuyện này anh ta muốn quản rồi!

Tuy nhiên, điều khiến Kỷ Cương khá khó hiểu là, ai có thể khiến một người luôn lạnh lùng và hám lợi như An Tuyển Hoàng ra tay bảo vệ! Ngay cả cái giá phải trả là sử dụng quyền lực để dẫn tới sự nghi ngờ của ba nhà, hay nói cách khác... trong này có âm mưu gì?

Kỷ Tu Thần khẽ nhướn mày, sau đó trầm giọng nói, “Là ý của anh ta?”

Kỷ Cương bất lực thở dài gật đầu.

“Chú, nhà họ Kỷ có thể phát triển đến ngày nay, lẽ nào không thể tự chủ được sao?”

Vẻ mặt Kỹ Cương đanh lại, “Tu Thần, con…”

“Rời khỏi nhà họ An, lập đất xưng vương.” Một tia lạnh lùng vụt qua ánh mắt Kỷ Tu Thân.

Một sự ngạc nhiên chợt hiện lên trong mắt Kỷ Cương, đây là con trai của ông ta và Như Nguyệt! Tham vọng, hoài bão và năng lực xuất chúng! Là niềm tự hào của ông ta! Cũng là niền hy vọng của nhà họ Kỷ! Nhưng đối mặt với thực lực của nhà họ An, ngay cả ông ta cũng không thể sánh bằng, huống chi là người còn non nớt như Tu Thần?

Rốt cục, ông ta cũng đành ủ rũ xua tay, “Chuyện này... để bàn sau...”

Nhà họ Giang và nhà họ Tần cũng ở dưới sóng gió, mỗi người một cách nghĩ.

Tuy nhiên, thủ phạm gây ra toàn bộ vụ việc lúc này đang cầm quả ô mai và bản hợp đồng trong tay, nhướng mày nhìn Dạ Huy Nguyệt đang nghiêm túc ngồi sau bàn làm việc.

“Đại diện khu vực Châu Á cho Chanel?”

Dạ Huy Nguyệt gật đầu, lông mày vẫn nghiêm nghiêm ổn định. Sau khi trải qua những ngày tháng rèn luyện, Dạ Cô Tinh có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi ở cậu em trai này, sự trẻ trung dần dần mờ nhạt bớt, thay vào đó là sự trưởng thành của một người đàn ông thực thụ. Khuôn mặt tươi cười và sự giễu cợt chỉ là tấm áo khoác bảo vệ bên ngoài. Dưới cái vỏ bọc ấy là một trái tim bình lặng và không chút dao động.

Giải quyết một cách hoàn hảo những công việc của “Bầu trời thành phố”, kết giao bạn bè với Thiết Sơn, Tào Quân và những người khác. Trong thời gian đó, còn phụ trách thành lập “Studio Tinh Huy”, còn thuyết phục thành công Vương Thạch và Diệp Lưu Thanh tham gia. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, kinh nghiệm tích lũy được thật đáng ngững mộ.

Ngay sau đó, cậu ấy đã tiếp quản các công việc tổ chức hậu sự kiện và tuyên truyền sau khi “Bầu trời thành phố” công chiếu.

Có lẽ, vào lúc này, Dạ Cô Tinh có thể tin rằng người em trai đã ở bên cô nửa đời người này thực sự có thể giúp cô giữ cả bầu trời xanh này.

“Tại sao lại chọn quảng cáo của Chanel?”

Dạ Huy Nguyệt thở dài, đi tới ngồi xuống cạnh Dạ Cô Tinh, “Chị à, thị trường Trung Quốc quá nhỏ, chị cần một bầu trời rộng lớn hơn nữa!”

“Vậy ý của em là gì?” Dạ Cô Tinh cắn miếng ô mai trong tay, khẽ nhếch mày, nhưng trong mắt hiện lên một tia hài lòng. Từ khi mang thai, cô luôn thích ăn chua, không thể cưỡng lại được.

“Nhờ cái quảng cáo này, xây dựng danh tiếng ở Châu Á.”

Là một thương hiệu cao cấp nổi tiếng thế giới, Chanel có danh tiếng toàn cầu và có lịch sử trăm năm. Chanel có nhiều loại sản phẩm, bao gồm quần áo, đồ trang sức và phụ kiện, mỹ phẩm và nước hoa. Mỗi sản phẩm đều rất nổi tiếng, đặc biệt là nước hoa và thời trang.

Và mỗi sản phẩm của Chanel sẽ có một người đại diện thương hiệu phù hợp với tính chất sản phẩm, những người đại diện này đều là những tên tuổi đình đám ở Châu Âu, là siêu mẫu hoặc diễn viên, nhưng đều không có ngoại lệ, họ đều là những gương mặt phụ nữ Châu Âu với đường nét sắc xảo và rắn rỏi.

Ví dụ như Nicole Kidel (nước hoa No5 là do Nicole Kidel làm người đại diện, cô ấy là người đã giành được giải ở liên hoan phim Oscar lần thứ 75.

Ví dụ khác, Keira Knightley, người đại diện cho dòng nước hoa Miss Coco của Chanel, là một diễn viên người Anh đã trở nên nổi tiếng nhờ vào vai nữ anh hùng trong bộ phim "Cướp biển vùng Caribe.”

Đây là lần đầu tiên Chanel quan tâm đến gương mặt Châu Á!

Do đó, Dạ Cô Tinh cũng không có thái độ nghi ngờ gì.

Thật ra khi Dạ Huy Nguyệt nhận được thư mời, cậu ta cũng rất ngạc nhiên, sau đó tự mình điều tra và chuẩn bị rất nhiều thứ, sau khi đánh giá qua một lượt, cậu ta đã đồng ý với lời mời của Chanel, nhưng đó chỉ là lời mời thử vai chứ không phải là ký hợp đồng.

Nói cách khác, lần này Chanel đã dự định sẽ lựa chọn một gương mặt của Trung Quốc làm người đại diện cho khu vực Châu Á, và Dạ Cô Tinh chỉ là một trong những người được mời tham gia buổi thử vai.

Đối với một thương hiệu đa quốc gia như vậy, người đại diện chính là mặt tiền của bọn họ, và phải phù hợp với thẩm mỹ chung của các quốc gia và chủng tộc khác nhau trên thế giới, vì vậy quá trình tuyển chọn cũng vô cùng khắt khe và cẩn trọng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện