An Tuyển Hoàng không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của người con gái trên bàn mổ, tay anh không kìm được run rẩy, nỗi sợ hãi sâu thẳm trong tâm hồn anh lập tức thắt chặt trái tim anh.
Anh là người đứng đầu nhà họ An, nắm trong tay quyền sinh sát, còn là ông vua xã hội đen lạnh lùng quả quyết, sống 30 năm trên đời, kể cả thời điểm anh giành lấy quyền lực từ tay cha ruột của mình, lòng An Tuyển Hoàng cũng không hề rung động. Anh đã từng chém giết không kể mạng sống, hiện giờ anh đã nắm quyền trong tay, không ai dám động vào.
Nhưng người phụ nữ trước mặt anh lại dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh, gồm cả sợ hãi, vui sướng, lo lắng được và mất, những thứ mà trước đây anh không có được…..
Ở trước mặt cô, anh không thể che giấu được nhược điểm của mình, giống như một góc tối dưới ánh mặt trời, nơi mọi điểm mù đều được phơi bày.
Nhưng anh cam tâm tình nguyện, mặc dù là nhược điểm, anh cũng chấp nhận tất cả!
Hai hộ sĩ ôm 2 đứa bé đi tắm, cô nằm trên bàn mổ không còn sức lực, mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn cố gắng mở mắt, nhìn người đàn ông từng bước đến gần.
Anh cầm tay cô, đặt bên môi, giọng hơi nghẹn ngào, anh nói: “Anh đã về đây……”
Dạ Cô Tinh gật đầu, đôi mắt long lanh, sóng sánh nước.
Theo kế hoạch ban đầu, việc An Tuyển Hoàng rời đi là để dụ rắn ra khỏi hang, chờ sau khi Dạ Cô Tinh bắt được rắn, anh mới có thể trở về.
Gần một tuần nay, An Tuyển Hoàng ở lại Chiếm Ngao, bề ngoài thì không có gì khác, thường nhưng chỉ có anh biết, trong lòng anh rất lo lắng, rất sốt ruột!
Lần đầu tiên, anh tự mình cảm nhận được cái gì gọi là “Nóng ruột nóng gan”!
Cho nên anh đã trở về. Nếu rắn không ra khỏi hang thì anh sẽ nghĩ cách đốt núi, nếu cô muốn trừng phạt người đó, dù có phải giết chết một nghìn người, anh nhất định sẽ làm theo ý cô!
Thủ đoạn của An Tuyển Hoàng từ trước đến nay đều rất mạnh mẽ, anh không tán thành kế hoạch vòng vo của Dạ Cô Tinh, anh chỉ luôn quan tâm đến kết quả!
Không cần biết phải giết bao nhiêu người, không cần biết sẽ có hậu quả gì, có câu nói, anh An đã muốn giết chết một người, cách trực tiếp nhất chính là cho gã đó ăn một phát đạn, mặc kệ có cảnh sát hay không, mặc kệ có tai họa về sau hay không! Cảnh sát mà dám nhiều chuyện, anh sẽ xử cả cục cảnh sát, tai họa về sau mà tìm tới, anh sẽ giết!
Trong mắt đàn ông, sức mạnh tuyệt đối chính là dựa vào việc bất khả chiến bại, gặp thần giết thần, gặp quỷ chém quỷ.
Chỉ cần hỏa lực đủ mạnh, dao đủ nhanh, thủ đoạn vừa đơn giản, vừa thô bạo!
Dù Dạ Cô Tinh cũng tôn sùng vũ lực, nhưng cô lại càng sùng bái không đánh mà thắng hơn!
Cô tính dùng một cái giá nhỏ nhất, thông qua tính toán cẩn thận và lập kế hoạch chính xác, để thu được lợi ích lớn nhất.
Cũng như kế hoạch thanh lý Lạc Địch lần này, An Tuyển Hoàng định trực tiếp giết người, nhưng Dạ Cô Tinh lại muốn khiến cho cô ta tự chui đầu vào lưới.
Nhưng người tính không bằng trời tính, có một điều cô chưa tính đến, chính là hôm nay cô sẽ sinh.
Ngay từ đầu, đúng là cô chỉ định giả vờ thôi, mục đích là dụ Vương Tuệ lộ ra dấu vết, khi cô quét sạch những người mà Hà Thủy Quang đưa tới, cô cố tình bảo La Đào để một người còn sống, để mượn miệng của người này gửi tin cho Lạc Địch!
Theo tính cách dễ tức giận và sự căm hận của Lạc Địch với cô, thì nhất định cô ta sẽ chọn ra tay lúc cô sinh!
Dạ Cô Tinh để cho Dạ Tứ, Dạ Ngũ, Thập Tứ, Thập Ngũ dẫn người mai phục chung quanh biệt thự, một khi Lạc Địch xuất hiện, thì dù có chắp cánh cũng khó mà trốn được!
Sắp xếp xong mọi việc, vốn có thể chậm rãi đợi con cá này mắc câu, lại không ngờ rằng, cô thật sự sinh rồi!
Hai mắt cô lóe lên, nhưng lời nói lại yếu ớt: “Người đâu?”
An Tuyển Hoàng biết cô hỏi ai, tốn nhiều sức lực như vậy, chỉ để bắt con kiến kia, dù anh không hiểu, nhưng vẫn chiều cô.
Anh sẽ ủng hộ tất cả quyết định của cô, mặc kệ là đúng hay sai!
“Đã bắt được rồi.”
“Em vừa nghe thấy tiếng súng……”
“Là người của đối phương bị bắn trúng.”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Trương Lị và một hộ lý bế 2 đứa trẻ đã được tắm rửa sạch sẽ đến.
Hai mắt Dạ Cô Tinh sáng lên, trong đáy mắt trào dâng cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng cuối cùng cũng tan thành nước lấp lánh.
Nhớ lại cảm giác đau đớn như bị xé rách lúc nãy, cuối cùng Dạ Cô Tinh đã hiểu được, vì sao rất nhiều người đều nói, con cái là khúc ruột của cha mẹ!
Loại đau đớn này không khác gì khoét thịt gọt xương! Nhưng cô không hề ghét sự đau đớn này đến vậy, thậm chí cô còn sẵn lòng, bởi vì đó là cốt nhục của cô và An Tuyển Hoàng. Cho dù cô thực sự phải chết, cô cũng nhất định phải để con của cô được bình an chào đời.
Trương Lị bế một đứa bé đến trước mặt cô: “Đây là anh trai 2,7kg.” Sau đó ánh mắt cô nhìn về phía đứa bé trong tay hộ lý, mặt cười, bình tĩnh nói: “Đó là em gái 2,1 kg.”
Dạ Cô Tinh đưa tay ra định ôm con, thấy thế An Tuyển Hoàng vội vàng nâng cô dậy, để lưng cô dựa vào ngực mình.
Trương Lị đưa đứa bé trai trong tay cho cô, tay Dạ Cô Tinh run nhè nhẹ, khi đầu ngón tay chạm vào em bé mềm mại, thì trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, một loại dao động cảm xúc đánh thẳng vào tâm hồn, cả người như nhẹ nhàng hơn, giống như sợi bông vậy, cậu bé nhỏ trong tay như nặng hơn, giống như cô đang nâng toàn bộ thế giới vậy!
Trước đó Dạ Cô Tinh đã đọc rất nhiều sách, nói em bé mới sinh hầu như đều đỏ hỏn, nhiều nếp nhăn, như con khỉ con không lông vậy, cô đã xem hình ảnh, không nhịn được phải thốt lên—— đúng là xấu thật!
Nhưng trường hợp của cô lại khác, tuy có nhiều nếp nhăn nhưng da lại rất trắng, khác với hình ảnh đỏ hỏn ở trong sahcs.
Dạ Cô Tinh ôm con, khóe miệng nhếch lên một nự cười không hề toan tính: “Hoàng, anh xem, đây là con của chúng ta……”
An Tuyển Hoàng ôm cô từ phía sau, ánh mắt bình tĩnh nhìn đứa trẻ đang yên tĩnh ngủ, trong mắt anh như có một tia mềm mại, khẽ thở dài, ánh mắt lại nhìn người con gái trong lòng mình.
Với anh, đứa bé đương nhiên là quan trọng, nhưng mẹ của đứa bé còn quan trọng hơn.
Dạ Cô Tinh đặt bé ở bên cạnh, vươn tay về phía hộ lý, Trương Lị nhận đứa bé từ tay hộ lý rồi đặt vào lòng Dạ Cô Tinh.
Cô hơi nhíu mày, Trương Lị đúng lúc lên tiếng giải thích: “Có vẻ em gái không khỏe bằng anh trai, tuy là sinh ra bình an nhưng phải nuôi dưỡng thật tốt mới được.”
Dạ Cô Tinh vừa nhìn đã thấy con gái mình đúng là giống chú khỉ con đỏ hỏn trong truyền thuyết, rất nhiều nếp nhăn! Cô bé nhỏ hơn anh mình 1 chút, lúc ôm như ôm không khí vậy, nhẹ bẫng, chắc chắn không khỏe mạnh bằng anh trai.
“Song sinh vốn luôn có chuyện dinh dưỡng phân chia không đều, huống hồ là thai long phượng. Bé gái được như vậy đã tốt lắm rồi, ít nhất lúc sinh ra không cần nằm trong lồng ấp.”
Dạ Cô Tinh sụt sịt, nghe vậy cũng không nói gì.
An Tuyển Hoàng thấy được sự khác thường của cô: “Sao vậy?”
Dạ Cô Tinh nhếch miệng, hơi tủi thân nói: “Con gái chúng ta có phải rất xấu không?”
An Tuyển Hoàng nhìn con gái hồng hồng nhăn nhăn trong lòng cô một cái, suy nghĩ một lúc, quyết định ăn ngay nói thật: “Hiện tại, đúng là rất xấu……”
Trương Lị lại bị cặp cha mẹ đang ghét bỏ con gái mình trước mắt này làm cho cười phì một tiếng: “Trẻ con mới ra sinh đều như vậy, tôi thấy cô bé có cái miệng nhỏ nhắn, mũi lại cao, chắc chắn tương lai sẽ là mĩ nhân đấy! Chẳng có cha mẹ nào như hai người cả, lại đi ghét bỏ con gái mình xấu.”
Dạ Cô Tinh bế cô bé chơi đùa một lúc thì cảm thấy quá mệt.
Lúc ấy cửa phòng phẫu thuật mở ra, trong không khí đầy mùi máu tanh, Dạ Cô Tinh liếc nhìn An Tuyển Hoàng.
An Tuyển Hoàng vỗ tay cô: “Yên tâm. Mọi chuyện chờ em khỏe lại rồi nói sau.”
Lúc này Dạ Cô Tinh mới nhắm mắt ngủ thật sâu.
Bọn người Anh Tử Lạc, Tiêu Mộ Lương, Tôn Nghị xông vào lại bị Trương Lị nói: “Người bệnh cần nghỉ ngơi, giữ cho không khí lưu thông.” Cản họ lại, mắt nhìn Dạ Cô Tinh được đẩy vào phòng bệnh.
Lúc này, vừa mới trải qua một trận chiến, đám người Dạ Tứ lại phải giải quyết xong hậu quả mới trở lại biệt thự, lớn tiếng nói: “Nhất Nhất sao rồi?”
“Cháu trai của tôi đâu?”
“Cháu gái của tôi đâu?”
Diệp Nhĩ nhận được tin, bỏ lại phòng họp và cả đám quan chức cấp cao, cầm túi chạy về phía bãi đỗ xe, phóng như bay với tốc độ 120km/h lao đến biệt thự, đúng lúc đụng phải bọn người Dạ Thập Nhị đang thở hồng hộc.
“Thập Nhị, có phải Nhất Nhất sinh rồi không?” Hai mắt Diệp Nhĩ như tỏa sáng!
“Trong điện thoại có nghe anh Tứ nói thế.”
“Không phải còn 5-6 ngày nữa mới đến ngày dự sinh à? Sao lại không tiếng nào mà tới thế……”
“Hả, ai biết, chắc là 2 đứa nhóc bị dày vò quá, nên muốn ra sớm giải thoát sớm!” Lưu Hinh Đình phất tay.
Diệp Nhĩ trầm tư một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Chắc là thấy máu me quá, nên 2 đứa nhỏ không chịu được.”
“Biến thái quá, đáng sợ quá……”
Diệp Nhĩ và Lưu Hinh Đình vừa mới bước vào tầng ba đã thấy một đám người vây quanh hai hộ lý, hai người liếc nhìn nhau, lao về phía trước, vừa vượt qua đám người vừa nói, “Tránh ra tránh ra —— tôi muốn xem cháu trai tôi!”
Mặt Dạ Tứ đen sì bảo vệ đứa nhỏ ở trong lòng mình: “Tránh sang một bên đi! Tôi chỉ vừa mới được ôm một tí thôi, phải xếp hàng đấy!”
Đứa bé còn lại nằm trong vòng tay của Tiêu Mộ Lương, đôi mắt anh lướt qua đôi lông mày không rõ ràng của đứa bé, cố gắng tìm kiếm dấu vết của người trong lòng anh.
Nhưng không có.
Anh nên sớm tỉnh ngộ đi đúng không? Dạ Cô Tinh, không phải Diệp Tử!
Diệp Tử đã chết rồi! Tiểu Tử của anh—— đã chết rồi!
Trong mắt người đàn ông hiện lên tia tuyệt vọng, một giọt nước mắt chảy xuống, nhỏ xuống bờ môi của đứa nhỏ, giống như đã làm phiền giấc ngủ của cô bé nên cô bé chép miệng, nếm được vị mặn của nước mắt thì nhíu mày.
Tiêu Mộ Lương nhìn thấy sinh mệnh mềm mại, yếu ớt trong lòng, sâu thẳm trong mắt hiện lên tia dịu dàng thoáng qua mà đến chính anh cũng không biết.
Trong lòng bàn tay anh đang ôm một sinh mệnh mềm mại, lúc đó lòng anh trống rỗng, một vài thứ đang trôi đi khỏi cuộc đời anh, nhưng những điều mới mẻ mới theo sau.
Khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, đôi mắt phượng đẹp đẽ của người đàn ông ấy sáng lên, gột rửa tất cả.
“Đưa con cho tôi.” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên.
Tiêu Mộ Lương ngẩng đầu, sau đó một giây tiếp theo nhắm mắt lại, người đàn ông trước mặt khiến anh không dám đến gần.
Kiểu thần thái cao ngạo, tôn quý đã khắc sâu trong xương tủy của người đàn ông này, khiến anh ta cảm thấy tự ti.
Anh ta đưa mắt nhìn về phía phòng bệnh đối diện, có lẽ, chỉ có người đàn ông như vậy, mới xứng với cô.
Mặt An Tuyển Hoàng tối sầm, đồng tử đen sì, không chờ Tiêu Mộ Lương có động tác gì, Trương Lị đứng cạnh đã làm đi lên, hơi bực bội nói ——
“Tất cả đi ra ngoài hết đi! Xúm ở đây làm gì? Em bé mới chào đời, hệ thống miễn dịch còn chưa hoàn thiện, mấy người đã rửa tay chưa? Hả?”
Mọi người đều nhìn nhau, hình như…… chưa rửa.
Trên mặt Dạ Tứ có vẻ xấu hổ, vội vàng đưa đứa bé trong tay cho hộ lý, đưa tay ra sau lau vào quần áo.
Xin hãy tha thứ cho anh, cầm súng, giết người, còn chưa rửa tay……
Trương Lị nhận lấy đứa bé từ trong tay Tiêu Mộ Lương, khẽ gật đầu với An Tuyển Hoàng, rồi đưa hai hộ lý vào phòng vô khuẩn cho trẻ sơ sinh.
Máy móc thiết bị, thuốc y tế, vắc xin cho trẻ sơ sinh đều đã được chuẩn bị trước, Trương Lị nhìn bốn phía, lắc đầu, vì sinh con mà xây hẳn cả khoa phụ sản trong nhà, rất nhiều thiết bị ở đây có khi cả bệnh viện hiện đại nhất Trung Quốc cũng không có!
Tiêu Mộ Lương cười cười, vô thức đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng.”
Mặt An Tuyển Hoàng vẫn trầm xuống, ánh mắt sắc bén dừng trên người Tiêu Mộ Lương, nặng nề nói: “Cảm ơn.”
……
Dạ Cô Tinh ngủ một giấc dài và sâu, cô biết mình đã rất mệt.
Nó giống như một sợi dây căng, bất ngờ bị nới lỏng và phải mất một thời gian mới có thể phục hồi được.
Cô không nằm mơ, chỉ là cảm thấy xung quanh mình là một bóng tối ấm áp, và sau đó, ánh sáng xua tan bóng tối, và một vầng hào quang màu vàng ấm áp tràn ngập trong mắt cô.
Cô đột nhiên mở mắt ra, nhưng lại hơi nheo mắt lại, vì ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.
Cô định ngồi dậy, chống khuỷu tay xuống giường, lại ngồi dậy rất dễ dàng dậy mà không cần tốn sức, sau đó cô chợt nhận ra quả bóng trên bụng mình đã biến mất, để lại một mảng thịt bèo nhèo.
Cô vươn tay nhéo nhéo cái bụng đầy nếp nhăn, những nếp nhăn hiện lên rõ ràng làm cô cảm thấy hụt hẫng.
Lúc này, Trương Lị đẩy cửa vào, trong tay cầm một bình truyền đầy chất lỏng.
“Tỉnh rồi à?” Ánh mặt trời chiếu vào đôi mày thanh tú dịu dàng của cô, làm trên người cô như có một vầng hào quang màu vàng kim, mang theo gió mát lành, nhuốm màu ấm áp của cành liễu
Dạ Cô Tinh cười cười: “Bác sĩ Trương, cám ơn chị.”
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc cảm ơn một người như vậy.
Nếu không có Trương Lị, trong tình huống khẩn cấp, Dạ Cô Tinh không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cô có thể đặt cược tính mạng mình, nhưng cô không dám đặt cược mạng 2 đứa con của cô!
“Không cần cảm ơn đâu, tôi là bác sĩ phụ sản, chào đón sinh mệnh mới là bổn phận của tôi.”
“Dù nói như thế nào, chị cũng đã cứu tôi và 2 đứa nhỏ.”
Trương Lị than nhẹ: “Cảm ơn tôi thì nên cảm ơn cả cô nữa. Lần trước tôi nói đứa bé quá to, cô đã quyết định sinh thường từ sớm nên mới liều mạng rèn luyện như vậy, phải không?”
Dạ Cô Tinh gật đầu, lại chỉ nói: “Trong sách nói, sinh thường tốt cho con hơn.”
Nhưng nguyên nhân thực sự là cô không muốn mình giống như một con cừu non bị làm thịt, nằm trên thớt một cách vô thức, giao sinh tử cho con dao mổ!
Chỉ có lúc tỉnh táo, mới không để cho kẻ địch thừa nước đục thả câu được!
“Cũng may là cô liều mạng giảm cân, nếu không nhất định sẽ bị khó sinh, đến lúc đó cô không muốn mổ cũng phải mổ.”
Dạ Cô Tinh chỉ cười cười.
“Nói thật, tôi học y nhiều năm như vậy, cũng đã đỡ đẻ cho cả ngìn đứa trẻ, cô là người có thể nhịn đau giỏi nhất mà tôi từng thấy, không giống như lần đầu sinh con, rất thuận lợi.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hướng ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, cảnh xuân rực rỡ: “Có lẽ…… là ông trời đã ưu ái tôi.”
Trương Lị nhanh chóng đổi bình truyền, mỉm cười với Dạ Cô Tinh: “Chắc là như vậy! Trước kia, tôi còn thấy có người đau ba ngày ba đêm còn không sinh được, tử cung chưa mở được 1 nửa, mà cô thì ngược lại, vào phòng chưa tới 1 giờ đã sinh được hai nhóc mạnh khỏe rồi!”
Lông mày Dạ Cô Tinh khẽ di chuyển: “Hai đứa nhỏ có khỏe không?”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Trương Lị trầm xuống, nhớ tới những người dì người cậu giống như sói và hổ kia, cô ấy lại đau đầu, mọi người cứ như dán chặt vào cửa sổ, hai mắt như dán vào đứa nhỏ.
“Hai đứa bé đã được kiểm tra rồi, anh trai thì khỏe mạnh, em gái thì hơi kém một chút, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn, sau này nhất định sẽ rất khỏe mạnh!”
“Tôi muốn đi xem bọn nhỏ……”
“Được, chúng ta cùng đi.” Người đàn ông cao lớn đẩy cửa đi vào, đẹp trai như thần Apollo dưới ánh mặt trời.
Dạ Cô Tinh cười gật đầu, một tay An Tuyển Hoàng giúp cô, tay kia thì cầm bình truyền nước.
Ánh nắng chiếu vào lưng anh như có vầng hào quang mờ ảo.
Trương Lị khẽ than một tiếng, nhưng khóe miệng lại dịu dàng cười, lúc này đây, cô ấy lại nghĩ về Liên Kiếm Phong, không biết mấy ngày nay cái dạ dày khó chiều của anh ấy có bị hành hạ không …
Cơn gió lặng lẽ thổi qua, chỉ còn lại tiếng lá xào xạc.
Ánh nắng tươi sáng, năm tháng yên bình..
Trong bão tố có mật ngọt, lạc quan thì là phần thưởng, bi quan thì là đau khổ.
Số phận của họ từ lâu đã hòa vào làm một, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến về phía trước.
Con đường phía trước của 2 người, còn rất rất dài……
May mắn thay lại có thêm hai sinh mệnh nhỏ nữa đồng hành cùng họ, giúp nhau vượt qua mưa gió.
Từ nay về sau, cô còn có một thân phận nữa là làm mẹ, mà anh cũng có thêm một thân phận nữa là làm cha.
Hết quyển 2
Anh là người đứng đầu nhà họ An, nắm trong tay quyền sinh sát, còn là ông vua xã hội đen lạnh lùng quả quyết, sống 30 năm trên đời, kể cả thời điểm anh giành lấy quyền lực từ tay cha ruột của mình, lòng An Tuyển Hoàng cũng không hề rung động. Anh đã từng chém giết không kể mạng sống, hiện giờ anh đã nắm quyền trong tay, không ai dám động vào.
Nhưng người phụ nữ trước mặt anh lại dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh, gồm cả sợ hãi, vui sướng, lo lắng được và mất, những thứ mà trước đây anh không có được…..
Ở trước mặt cô, anh không thể che giấu được nhược điểm của mình, giống như một góc tối dưới ánh mặt trời, nơi mọi điểm mù đều được phơi bày.
Nhưng anh cam tâm tình nguyện, mặc dù là nhược điểm, anh cũng chấp nhận tất cả!
Hai hộ sĩ ôm 2 đứa bé đi tắm, cô nằm trên bàn mổ không còn sức lực, mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn cố gắng mở mắt, nhìn người đàn ông từng bước đến gần.
Anh cầm tay cô, đặt bên môi, giọng hơi nghẹn ngào, anh nói: “Anh đã về đây……”
Dạ Cô Tinh gật đầu, đôi mắt long lanh, sóng sánh nước.
Theo kế hoạch ban đầu, việc An Tuyển Hoàng rời đi là để dụ rắn ra khỏi hang, chờ sau khi Dạ Cô Tinh bắt được rắn, anh mới có thể trở về.
Gần một tuần nay, An Tuyển Hoàng ở lại Chiếm Ngao, bề ngoài thì không có gì khác, thường nhưng chỉ có anh biết, trong lòng anh rất lo lắng, rất sốt ruột!
Lần đầu tiên, anh tự mình cảm nhận được cái gì gọi là “Nóng ruột nóng gan”!
Cho nên anh đã trở về. Nếu rắn không ra khỏi hang thì anh sẽ nghĩ cách đốt núi, nếu cô muốn trừng phạt người đó, dù có phải giết chết một nghìn người, anh nhất định sẽ làm theo ý cô!
Thủ đoạn của An Tuyển Hoàng từ trước đến nay đều rất mạnh mẽ, anh không tán thành kế hoạch vòng vo của Dạ Cô Tinh, anh chỉ luôn quan tâm đến kết quả!
Không cần biết phải giết bao nhiêu người, không cần biết sẽ có hậu quả gì, có câu nói, anh An đã muốn giết chết một người, cách trực tiếp nhất chính là cho gã đó ăn một phát đạn, mặc kệ có cảnh sát hay không, mặc kệ có tai họa về sau hay không! Cảnh sát mà dám nhiều chuyện, anh sẽ xử cả cục cảnh sát, tai họa về sau mà tìm tới, anh sẽ giết!
Trong mắt đàn ông, sức mạnh tuyệt đối chính là dựa vào việc bất khả chiến bại, gặp thần giết thần, gặp quỷ chém quỷ.
Chỉ cần hỏa lực đủ mạnh, dao đủ nhanh, thủ đoạn vừa đơn giản, vừa thô bạo!
Dù Dạ Cô Tinh cũng tôn sùng vũ lực, nhưng cô lại càng sùng bái không đánh mà thắng hơn!
Cô tính dùng một cái giá nhỏ nhất, thông qua tính toán cẩn thận và lập kế hoạch chính xác, để thu được lợi ích lớn nhất.
Cũng như kế hoạch thanh lý Lạc Địch lần này, An Tuyển Hoàng định trực tiếp giết người, nhưng Dạ Cô Tinh lại muốn khiến cho cô ta tự chui đầu vào lưới.
Nhưng người tính không bằng trời tính, có một điều cô chưa tính đến, chính là hôm nay cô sẽ sinh.
Ngay từ đầu, đúng là cô chỉ định giả vờ thôi, mục đích là dụ Vương Tuệ lộ ra dấu vết, khi cô quét sạch những người mà Hà Thủy Quang đưa tới, cô cố tình bảo La Đào để một người còn sống, để mượn miệng của người này gửi tin cho Lạc Địch!
Theo tính cách dễ tức giận và sự căm hận của Lạc Địch với cô, thì nhất định cô ta sẽ chọn ra tay lúc cô sinh!
Dạ Cô Tinh để cho Dạ Tứ, Dạ Ngũ, Thập Tứ, Thập Ngũ dẫn người mai phục chung quanh biệt thự, một khi Lạc Địch xuất hiện, thì dù có chắp cánh cũng khó mà trốn được!
Sắp xếp xong mọi việc, vốn có thể chậm rãi đợi con cá này mắc câu, lại không ngờ rằng, cô thật sự sinh rồi!
Hai mắt cô lóe lên, nhưng lời nói lại yếu ớt: “Người đâu?”
An Tuyển Hoàng biết cô hỏi ai, tốn nhiều sức lực như vậy, chỉ để bắt con kiến kia, dù anh không hiểu, nhưng vẫn chiều cô.
Anh sẽ ủng hộ tất cả quyết định của cô, mặc kệ là đúng hay sai!
“Đã bắt được rồi.”
“Em vừa nghe thấy tiếng súng……”
“Là người của đối phương bị bắn trúng.”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Trương Lị và một hộ lý bế 2 đứa trẻ đã được tắm rửa sạch sẽ đến.
Hai mắt Dạ Cô Tinh sáng lên, trong đáy mắt trào dâng cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng cuối cùng cũng tan thành nước lấp lánh.
Nhớ lại cảm giác đau đớn như bị xé rách lúc nãy, cuối cùng Dạ Cô Tinh đã hiểu được, vì sao rất nhiều người đều nói, con cái là khúc ruột của cha mẹ!
Loại đau đớn này không khác gì khoét thịt gọt xương! Nhưng cô không hề ghét sự đau đớn này đến vậy, thậm chí cô còn sẵn lòng, bởi vì đó là cốt nhục của cô và An Tuyển Hoàng. Cho dù cô thực sự phải chết, cô cũng nhất định phải để con của cô được bình an chào đời.
Trương Lị bế một đứa bé đến trước mặt cô: “Đây là anh trai 2,7kg.” Sau đó ánh mắt cô nhìn về phía đứa bé trong tay hộ lý, mặt cười, bình tĩnh nói: “Đó là em gái 2,1 kg.”
Dạ Cô Tinh đưa tay ra định ôm con, thấy thế An Tuyển Hoàng vội vàng nâng cô dậy, để lưng cô dựa vào ngực mình.
Trương Lị đưa đứa bé trai trong tay cho cô, tay Dạ Cô Tinh run nhè nhẹ, khi đầu ngón tay chạm vào em bé mềm mại, thì trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, một loại dao động cảm xúc đánh thẳng vào tâm hồn, cả người như nhẹ nhàng hơn, giống như sợi bông vậy, cậu bé nhỏ trong tay như nặng hơn, giống như cô đang nâng toàn bộ thế giới vậy!
Trước đó Dạ Cô Tinh đã đọc rất nhiều sách, nói em bé mới sinh hầu như đều đỏ hỏn, nhiều nếp nhăn, như con khỉ con không lông vậy, cô đã xem hình ảnh, không nhịn được phải thốt lên—— đúng là xấu thật!
Nhưng trường hợp của cô lại khác, tuy có nhiều nếp nhăn nhưng da lại rất trắng, khác với hình ảnh đỏ hỏn ở trong sahcs.
Dạ Cô Tinh ôm con, khóe miệng nhếch lên một nự cười không hề toan tính: “Hoàng, anh xem, đây là con của chúng ta……”
An Tuyển Hoàng ôm cô từ phía sau, ánh mắt bình tĩnh nhìn đứa trẻ đang yên tĩnh ngủ, trong mắt anh như có một tia mềm mại, khẽ thở dài, ánh mắt lại nhìn người con gái trong lòng mình.
Với anh, đứa bé đương nhiên là quan trọng, nhưng mẹ của đứa bé còn quan trọng hơn.
Dạ Cô Tinh đặt bé ở bên cạnh, vươn tay về phía hộ lý, Trương Lị nhận đứa bé từ tay hộ lý rồi đặt vào lòng Dạ Cô Tinh.
Cô hơi nhíu mày, Trương Lị đúng lúc lên tiếng giải thích: “Có vẻ em gái không khỏe bằng anh trai, tuy là sinh ra bình an nhưng phải nuôi dưỡng thật tốt mới được.”
Dạ Cô Tinh vừa nhìn đã thấy con gái mình đúng là giống chú khỉ con đỏ hỏn trong truyền thuyết, rất nhiều nếp nhăn! Cô bé nhỏ hơn anh mình 1 chút, lúc ôm như ôm không khí vậy, nhẹ bẫng, chắc chắn không khỏe mạnh bằng anh trai.
“Song sinh vốn luôn có chuyện dinh dưỡng phân chia không đều, huống hồ là thai long phượng. Bé gái được như vậy đã tốt lắm rồi, ít nhất lúc sinh ra không cần nằm trong lồng ấp.”
Dạ Cô Tinh sụt sịt, nghe vậy cũng không nói gì.
An Tuyển Hoàng thấy được sự khác thường của cô: “Sao vậy?”
Dạ Cô Tinh nhếch miệng, hơi tủi thân nói: “Con gái chúng ta có phải rất xấu không?”
An Tuyển Hoàng nhìn con gái hồng hồng nhăn nhăn trong lòng cô một cái, suy nghĩ một lúc, quyết định ăn ngay nói thật: “Hiện tại, đúng là rất xấu……”
Trương Lị lại bị cặp cha mẹ đang ghét bỏ con gái mình trước mắt này làm cho cười phì một tiếng: “Trẻ con mới ra sinh đều như vậy, tôi thấy cô bé có cái miệng nhỏ nhắn, mũi lại cao, chắc chắn tương lai sẽ là mĩ nhân đấy! Chẳng có cha mẹ nào như hai người cả, lại đi ghét bỏ con gái mình xấu.”
Dạ Cô Tinh bế cô bé chơi đùa một lúc thì cảm thấy quá mệt.
Lúc ấy cửa phòng phẫu thuật mở ra, trong không khí đầy mùi máu tanh, Dạ Cô Tinh liếc nhìn An Tuyển Hoàng.
An Tuyển Hoàng vỗ tay cô: “Yên tâm. Mọi chuyện chờ em khỏe lại rồi nói sau.”
Lúc này Dạ Cô Tinh mới nhắm mắt ngủ thật sâu.
Bọn người Anh Tử Lạc, Tiêu Mộ Lương, Tôn Nghị xông vào lại bị Trương Lị nói: “Người bệnh cần nghỉ ngơi, giữ cho không khí lưu thông.” Cản họ lại, mắt nhìn Dạ Cô Tinh được đẩy vào phòng bệnh.
Lúc này, vừa mới trải qua một trận chiến, đám người Dạ Tứ lại phải giải quyết xong hậu quả mới trở lại biệt thự, lớn tiếng nói: “Nhất Nhất sao rồi?”
“Cháu trai của tôi đâu?”
“Cháu gái của tôi đâu?”
Diệp Nhĩ nhận được tin, bỏ lại phòng họp và cả đám quan chức cấp cao, cầm túi chạy về phía bãi đỗ xe, phóng như bay với tốc độ 120km/h lao đến biệt thự, đúng lúc đụng phải bọn người Dạ Thập Nhị đang thở hồng hộc.
“Thập Nhị, có phải Nhất Nhất sinh rồi không?” Hai mắt Diệp Nhĩ như tỏa sáng!
“Trong điện thoại có nghe anh Tứ nói thế.”
“Không phải còn 5-6 ngày nữa mới đến ngày dự sinh à? Sao lại không tiếng nào mà tới thế……”
“Hả, ai biết, chắc là 2 đứa nhóc bị dày vò quá, nên muốn ra sớm giải thoát sớm!” Lưu Hinh Đình phất tay.
Diệp Nhĩ trầm tư một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Chắc là thấy máu me quá, nên 2 đứa nhỏ không chịu được.”
“Biến thái quá, đáng sợ quá……”
Diệp Nhĩ và Lưu Hinh Đình vừa mới bước vào tầng ba đã thấy một đám người vây quanh hai hộ lý, hai người liếc nhìn nhau, lao về phía trước, vừa vượt qua đám người vừa nói, “Tránh ra tránh ra —— tôi muốn xem cháu trai tôi!”
Mặt Dạ Tứ đen sì bảo vệ đứa nhỏ ở trong lòng mình: “Tránh sang một bên đi! Tôi chỉ vừa mới được ôm một tí thôi, phải xếp hàng đấy!”
Đứa bé còn lại nằm trong vòng tay của Tiêu Mộ Lương, đôi mắt anh lướt qua đôi lông mày không rõ ràng của đứa bé, cố gắng tìm kiếm dấu vết của người trong lòng anh.
Nhưng không có.
Anh nên sớm tỉnh ngộ đi đúng không? Dạ Cô Tinh, không phải Diệp Tử!
Diệp Tử đã chết rồi! Tiểu Tử của anh—— đã chết rồi!
Trong mắt người đàn ông hiện lên tia tuyệt vọng, một giọt nước mắt chảy xuống, nhỏ xuống bờ môi của đứa nhỏ, giống như đã làm phiền giấc ngủ của cô bé nên cô bé chép miệng, nếm được vị mặn của nước mắt thì nhíu mày.
Tiêu Mộ Lương nhìn thấy sinh mệnh mềm mại, yếu ớt trong lòng, sâu thẳm trong mắt hiện lên tia dịu dàng thoáng qua mà đến chính anh cũng không biết.
Trong lòng bàn tay anh đang ôm một sinh mệnh mềm mại, lúc đó lòng anh trống rỗng, một vài thứ đang trôi đi khỏi cuộc đời anh, nhưng những điều mới mẻ mới theo sau.
Khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, đôi mắt phượng đẹp đẽ của người đàn ông ấy sáng lên, gột rửa tất cả.
“Đưa con cho tôi.” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên.
Tiêu Mộ Lương ngẩng đầu, sau đó một giây tiếp theo nhắm mắt lại, người đàn ông trước mặt khiến anh không dám đến gần.
Kiểu thần thái cao ngạo, tôn quý đã khắc sâu trong xương tủy của người đàn ông này, khiến anh ta cảm thấy tự ti.
Anh ta đưa mắt nhìn về phía phòng bệnh đối diện, có lẽ, chỉ có người đàn ông như vậy, mới xứng với cô.
Mặt An Tuyển Hoàng tối sầm, đồng tử đen sì, không chờ Tiêu Mộ Lương có động tác gì, Trương Lị đứng cạnh đã làm đi lên, hơi bực bội nói ——
“Tất cả đi ra ngoài hết đi! Xúm ở đây làm gì? Em bé mới chào đời, hệ thống miễn dịch còn chưa hoàn thiện, mấy người đã rửa tay chưa? Hả?”
Mọi người đều nhìn nhau, hình như…… chưa rửa.
Trên mặt Dạ Tứ có vẻ xấu hổ, vội vàng đưa đứa bé trong tay cho hộ lý, đưa tay ra sau lau vào quần áo.
Xin hãy tha thứ cho anh, cầm súng, giết người, còn chưa rửa tay……
Trương Lị nhận lấy đứa bé từ trong tay Tiêu Mộ Lương, khẽ gật đầu với An Tuyển Hoàng, rồi đưa hai hộ lý vào phòng vô khuẩn cho trẻ sơ sinh.
Máy móc thiết bị, thuốc y tế, vắc xin cho trẻ sơ sinh đều đã được chuẩn bị trước, Trương Lị nhìn bốn phía, lắc đầu, vì sinh con mà xây hẳn cả khoa phụ sản trong nhà, rất nhiều thiết bị ở đây có khi cả bệnh viện hiện đại nhất Trung Quốc cũng không có!
Tiêu Mộ Lương cười cười, vô thức đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng.”
Mặt An Tuyển Hoàng vẫn trầm xuống, ánh mắt sắc bén dừng trên người Tiêu Mộ Lương, nặng nề nói: “Cảm ơn.”
……
Dạ Cô Tinh ngủ một giấc dài và sâu, cô biết mình đã rất mệt.
Nó giống như một sợi dây căng, bất ngờ bị nới lỏng và phải mất một thời gian mới có thể phục hồi được.
Cô không nằm mơ, chỉ là cảm thấy xung quanh mình là một bóng tối ấm áp, và sau đó, ánh sáng xua tan bóng tối, và một vầng hào quang màu vàng ấm áp tràn ngập trong mắt cô.
Cô đột nhiên mở mắt ra, nhưng lại hơi nheo mắt lại, vì ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.
Cô định ngồi dậy, chống khuỷu tay xuống giường, lại ngồi dậy rất dễ dàng dậy mà không cần tốn sức, sau đó cô chợt nhận ra quả bóng trên bụng mình đã biến mất, để lại một mảng thịt bèo nhèo.
Cô vươn tay nhéo nhéo cái bụng đầy nếp nhăn, những nếp nhăn hiện lên rõ ràng làm cô cảm thấy hụt hẫng.
Lúc này, Trương Lị đẩy cửa vào, trong tay cầm một bình truyền đầy chất lỏng.
“Tỉnh rồi à?” Ánh mặt trời chiếu vào đôi mày thanh tú dịu dàng của cô, làm trên người cô như có một vầng hào quang màu vàng kim, mang theo gió mát lành, nhuốm màu ấm áp của cành liễu
Dạ Cô Tinh cười cười: “Bác sĩ Trương, cám ơn chị.”
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc cảm ơn một người như vậy.
Nếu không có Trương Lị, trong tình huống khẩn cấp, Dạ Cô Tinh không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cô có thể đặt cược tính mạng mình, nhưng cô không dám đặt cược mạng 2 đứa con của cô!
“Không cần cảm ơn đâu, tôi là bác sĩ phụ sản, chào đón sinh mệnh mới là bổn phận của tôi.”
“Dù nói như thế nào, chị cũng đã cứu tôi và 2 đứa nhỏ.”
Trương Lị than nhẹ: “Cảm ơn tôi thì nên cảm ơn cả cô nữa. Lần trước tôi nói đứa bé quá to, cô đã quyết định sinh thường từ sớm nên mới liều mạng rèn luyện như vậy, phải không?”
Dạ Cô Tinh gật đầu, lại chỉ nói: “Trong sách nói, sinh thường tốt cho con hơn.”
Nhưng nguyên nhân thực sự là cô không muốn mình giống như một con cừu non bị làm thịt, nằm trên thớt một cách vô thức, giao sinh tử cho con dao mổ!
Chỉ có lúc tỉnh táo, mới không để cho kẻ địch thừa nước đục thả câu được!
“Cũng may là cô liều mạng giảm cân, nếu không nhất định sẽ bị khó sinh, đến lúc đó cô không muốn mổ cũng phải mổ.”
Dạ Cô Tinh chỉ cười cười.
“Nói thật, tôi học y nhiều năm như vậy, cũng đã đỡ đẻ cho cả ngìn đứa trẻ, cô là người có thể nhịn đau giỏi nhất mà tôi từng thấy, không giống như lần đầu sinh con, rất thuận lợi.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hướng ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, cảnh xuân rực rỡ: “Có lẽ…… là ông trời đã ưu ái tôi.”
Trương Lị nhanh chóng đổi bình truyền, mỉm cười với Dạ Cô Tinh: “Chắc là như vậy! Trước kia, tôi còn thấy có người đau ba ngày ba đêm còn không sinh được, tử cung chưa mở được 1 nửa, mà cô thì ngược lại, vào phòng chưa tới 1 giờ đã sinh được hai nhóc mạnh khỏe rồi!”
Lông mày Dạ Cô Tinh khẽ di chuyển: “Hai đứa nhỏ có khỏe không?”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Trương Lị trầm xuống, nhớ tới những người dì người cậu giống như sói và hổ kia, cô ấy lại đau đầu, mọi người cứ như dán chặt vào cửa sổ, hai mắt như dán vào đứa nhỏ.
“Hai đứa bé đã được kiểm tra rồi, anh trai thì khỏe mạnh, em gái thì hơi kém một chút, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn, sau này nhất định sẽ rất khỏe mạnh!”
“Tôi muốn đi xem bọn nhỏ……”
“Được, chúng ta cùng đi.” Người đàn ông cao lớn đẩy cửa đi vào, đẹp trai như thần Apollo dưới ánh mặt trời.
Dạ Cô Tinh cười gật đầu, một tay An Tuyển Hoàng giúp cô, tay kia thì cầm bình truyền nước.
Ánh nắng chiếu vào lưng anh như có vầng hào quang mờ ảo.
Trương Lị khẽ than một tiếng, nhưng khóe miệng lại dịu dàng cười, lúc này đây, cô ấy lại nghĩ về Liên Kiếm Phong, không biết mấy ngày nay cái dạ dày khó chiều của anh ấy có bị hành hạ không …
Cơn gió lặng lẽ thổi qua, chỉ còn lại tiếng lá xào xạc.
Ánh nắng tươi sáng, năm tháng yên bình..
Trong bão tố có mật ngọt, lạc quan thì là phần thưởng, bi quan thì là đau khổ.
Số phận của họ từ lâu đã hòa vào làm một, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến về phía trước.
Con đường phía trước của 2 người, còn rất rất dài……
May mắn thay lại có thêm hai sinh mệnh nhỏ nữa đồng hành cùng họ, giúp nhau vượt qua mưa gió.
Từ nay về sau, cô còn có một thân phận nữa là làm mẹ, mà anh cũng có thêm một thân phận nữa là làm cha.
Hết quyển 2
Danh sách chương