Editor: Đào Tử



________________________________



"Chết cũng muốn yêu! ! !"



"Yêu đến chết không buông -- "



Nhạc chuông quen thuộc vang lên, Bùi Diệp nhìn thoáng qua tên người gọi hiện lên trên màn hình sau đó cúp máy.



Cùng lúc đó, phòng ngủ 4021.



Chu Tuệ Vinh cầm bị điện thoại đã bị cúp máy, sắc mặt ảm đạm lắc đầu với bạn cùng phòng, đám người như quả cà già héo rũ ỉu xìu xuống.



Bạch Hiểu Hiểu càng thêm ủ rũ nằm bệt xuống giường, sắc mặt xám xịt.



"Sao cô ta có thể nhỏ mọn như thế, đây là chuyện liên quan đến mạng người đấy!"



Bọn họ không nghe lời khuyên bảo của Bùi Diệp, không khống chế nổi theo đuổi cái đẹp, dùng sản phẩm ba không của Lôi Nhã Đình, những chuyện này đúng thật là lỗi của bọn họ.



Thế nhưng phần lỗi lầm này đâu đến nỗi phải dùng đến tính mạng của bọn họ để bồi tội?



Cái giá phải trả quá lớn!



Bùi Diệp sao có thể nhẫn tâm đến vậy!



Chu Tuệ Vinh lộ ra vẻ mặt khó xử.



"Người ta đã nhắc nhở, chỉ là chúng ta không chịu nghe, đây là lỗi của tụi mình. . ."



Đám người Mễ Tương Quân chỉ biết khóc, Bạch Hiểu Hiểu nóng nảy nắm tóc, giận dữ mắng ngược lại Chu Tuệ Vinh.



"Giờ là lúc nào rồi, sắp mất mạng đến nơi, mày có thể thu trái tim thánh mẫu của mình lại được không?"



Bạch Hiểu Hiểu không thích nhìn vẻ mặt bạch liên hoa giả tạo của quản lí phòng ngủ, cả ngày của người phúc ta, dối trá gần chết!



Lúc dùng đồ Lôi Nhã Đình bán, Chu Tuệ Vinh có hó hé câu nào đâu.



Không, người ta nào có chê, còn khen lấy khen để không ngừng kia kìa.



Bây giờ xảy ra chuyện liền lên mặt giảng đạo đức.



Giờ vuốt mông ngựa để làm gì nữa?



Chu Tuệ Vinh nếu đem lời cảnh cáo của Bùi Diệp để trong lòng thật, sao mụn lỗ chân lông thô to trên mặt lại không cánh mà bay?



Cân nặng sao giảm xuống không ngừng?



Mỡ trên người đâu hết rồi?



Khi mọi người dùng sao một nhắc nhở lấy một câu?



Chu Tuệ Vinh bị Bạch Hiểu Hiểu chặn họng không nói nên lời.



Dung mạo đám nữ sinh phòng 4021 không tồi chút nào, không có mụn bọc, lỗ chân lông thô to hay mập mạp, da đen gì hết, đều là những tiểu mỹ nữ thanh tú tươi tắn.



Nếu là bình thường, bọn họ hẳn sẽ vui vẻ vì sự thoát thai hoán cốt thần kì này, bây giờ lại hối hận vô cùng.



Xinh đẹp đúng là rất quan trọng, nhưng so với tính mạng, đương nhiên cái mạng nhỏ là trên hết.



Nếu trên đời có thuốc hối hận, bọn họ nhất định sẽ nhớ kĩ lời căn dặn của "Tiểu Hồng".



"Hay là -- "



Mễ Tương Quân lên tiếng khiến đám người chú ý, cô ta do dự đề nghị



"Chúng ta tìm giảng viên đi! Để giảng viên ra mặt nói với Tiểu Hồng, lời giảng viên, chắc Tiểu Hồng sẽ nghe mà phải không?"



Sự thật chứng minh biện pháp tìm giáo viên này không phải là vạn năng



Bọn họ không chỉ không mượn được lời giảng viên khiến Tiểu Hồng vâng lời giúp đỡ, ngược lại còn bị giảng viên nghiêm túc dạy dỗ một trận, bảo bọn họ quá mê tín.



Lúc này vẫn là mùa hè oi bức, đám người vừa bị làm việc từ phòng giáo viên bước ra lại rùng mình một cái.



Các bạn học khác đều nóng muốn chảy mỡ, duy chỉ có các cô cảm thấy tứ chi run rẩy lạnh toát.



Bạch Hiểu Hiểu nổi cáu.



"Nếu không còn cách nào, chúng ta đi tìm con tiện nhân Lôi Nhã Đình kia!"



"Có được không đấy?"



"Sao lại không được? Nếu cô ta không giúp chúng ta, chúng ta lập tức báo cảnh nói cô ta bán thuốc giả hại chết người, hóa thành lệ quỷ cũng không tha cho con nhỏ đó!"



Dù Lôi Nhã Đình đã trùng sinh một lần, trong tay còn nắm giữ bàn tay vàng là nhóm thần tiên thiên đình, nhưng thực chất bên trong vẫn là người bình thường, theo bản năng vẫn e ngại pháp luật.



Lí do uy hiếp người của Bạch Hiểu Hiểu vô cùng buồn cười, nhưng hết lần này tới lần khác Lôi Nhã Đình lại dính chiêu này.



Quan trọng nhất chính là --



Ban đầu Lôi Nhã Đình không định lấy mạng của mấy người bọn họ.



Nếu bọn họ chết rồi, ai biết mấy cái nhân mạng này có tính lên đầu cô ta không, liệu có ảnh hưởng đến việc tu luyện của cô ta?



Mấy người Bạch Hiểu Hiểu quấn lấy Lôi Nhã Đình, tạm thời không rảnh đến quấy rầy Bùi Diệp.



Học viện hộ lí quản lí học sinh tương đối lỏng lẻo, danh tiếng cỗ thân thể "Tiểu Hồng" này của Bùi Diệp cũng không tốt, đêm không về ngủ là chuyện thường.



Ban ngày thỉnh thoảng cô sẽ đi học, ban đêm lại ở khách sạn chơi game.



Đúng vậy, cô chơi game.



Còn là trò chơi tiết tấu nhẹ nhàng thích hợp với người già dưỡng lão giết thời gian--



Bậc thầy nhịp điệu.



Đại lão chơi bậc thầy nhịp điệu không giống cách người bình thường chơi lắm.



【 Người bình thường 】: Hận mẹ không sinh thêm cho ta sáu bàn tay.



【 Người bị tật ở tay】: Trò chơi quá khó, chơi cái bép --



Mà tốc độ tay của đại lão không chỉ khiến người vây xem hoài nghi nhân sinh, mà còn khiến bản thân trò chơi ngơ ngác.



【 Trò chơi 】: Cô ta nhấn trúng chưa?



【 Màn hình 】: Ta cũng không biết.



【 Trò chơi 】: Vậy làm sao bây giờ?



【 Màn hình 】: Cho cô ta qua chứ sao.



【 Trò chơi 】: Quá, quá nhanh ~~~



【 Màn hình 】: Chậm, chậm một chút a ~~~



Tốc độ tay, năng lực phản ứng này còn tồn tại?



Đây không phải là chuyện cẩu độc thân hai mươi năm có thể làm được, chẳng lẽ là cẩu độc thân độc thân hai trăm năm?



Bùi Diệp: ". . ."



Đừng nói là độc thân hai trăm năm, độc thân ba trăm năm cũng không phải nguyên nhân khiến tay cô nhanh đến vậy.



Chơi trò chơi cả đêm, cô cảm giác màn hình điện thoại sắp bị mình chà xát mỏng như tờ giấy.



Sờ túi một cái phát hiện đã hết thuốc lá.



Nghĩ lại hình như gần khách sạn có một cửa hàng tiện lợi, Bùi Diệp cầm tiền lẻ và thẻ phòng đi ra ngoài.



Hành lang trải dài quanh co khúc khuỷu, ánh đèn cam mờ ảo lan rộng đến nơi xa xa, nhưng lại không chiếu đến những góc khuất hắc ám bao phủ.



Bùi Diệp mang dép lê đi thang máy xuống lầu.



Sau khi cô rời đi, tấm thảm đỏ thẫm trên mặt đất tản ra chút mùi vị không xác định.



Cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, Bùi Diệp vừa ngâm nga câu hát vừa mua thuốc.



Lúc trả tiền chuẩn bị rời đi, cô nghe được đoạn đối thoại của hai nhân viên bán hàng.



Nhân viên cửa hàng Giáp: "Nghe nói Bạch Gia tham diễn « Quãng thời gian đơn thuần của anh và em» muốn tới X đại lấy bối cảnh, không biết chúng mình có cơ hội gặp anh ấy không đây?"



Nhân viên cửa hàng Ất: "Tỉnh lại đi, người ta là ảnh đế đó, sẽ tự mình tới đây mua đồ à? Đại minh tinh không phải đều có trợ lí chạy việc?"



Nhân viên cửa hàng Giáp: "Cũng đúng, muốn mua đồ sẽ đi siêu thị lớn, sao có thể đến cửa hàng nhỏ bé của chúng ta."



Bùi Diệp không hứng thú với việc truy tinh, minh tinh ở thế giới phó bản trò chơi lại càng không.



Bạch Gia là ai?



Rất nổi tiếng à?



Cô không đem chuyện này để trong lòng, trả tiền xong bỏ thuốc vào túi rồi rời khỏi.



Vừa đi đường vừa lướt điện thoại, cô phát hiện cái App【 Yêu và nuôi trẻ 】này có thêm một dấu chấm than lớn màu đỏ thẫm.



Nhấn vào nhìn xem, cửa sổ trò chơi một nhiệm vụ nhỏ có thể nhận.



【 Nhiệm vụ chi nhánh: Người chơi A Cha lúc mua thuốc ở cửa hàng tiện lợi, nghe được đoạn đối thoại của nhân viên cửa hàng, ngài cảm thấy cái tên Bạch Gia này hơi quen tai. 】



【 Nhiệm vụ một: Tìm gặp Ảnh đế Bạch Gia 】



【 Nhiệm vụ hai: Bạch Gia dường như gặp phiền phức, tra rõ chuyện gì xảy ra với Bạch Gia】



【 Hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng 50 điểm công đức, 5 điểm khí vận 】



Cái nhiệm vụ nhỏ này giống như hồng ảnh gây tai nạn giao thông ngã tư đường hôm trước.



Bùi Diệp khẽ cau mày, nhưng vẫn tiếp nhận.



Thịt muỗi cũng là thịt, 50 điểm công đức cũng là công đức.



Tuy mục tiêu nhiệm vụ Bạch Gia là ảnh đế giới giải trí, người bình thường rất khó tiếp xúc, nhưng Bùi Diệp có thể xem là người bình thường?



Sáng mai đến cửa hàng nến hương Taobao của đồng nghiệp Chu Thuần An mua ít đồ cho Ứng Lân, để Ứng Lân hỗ trợ điều tra thêm.



Nếu nhớ không lầm, hình như trong tiểu thuyết người dìu dắt nữ chính Lôi Nhã Đình tiến vào giới giải trí "Ca hát nhảy múa trở thành ảnh hậu" chính là vị ảnh đế Bạch Gia này?



Hừm --



Có nhắc nhở chi tiết cũng tốt, bớt để cô đoán mò.



Trở lại gian phòng khách sạn, cô định móc thẻ phòng mở cửa, bỗng thính tai nghe được động tĩnh quỷ dị trong phòng.



Bùi Diệp: "? ? ?"



Có trộm?



Kích thích à nha! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện