Editor: Đào Tử 🍑
________________________
Khởi nghiệp không đơn giản như Lôi Nhã Đình tưởng tượng, đặc biệt là kinh doanh vi mô, đường đi lại càng gian nan hơn.
Internet ngày càng phát triển kéo theo các doanh nghiệp vi mô nhiều lần thúc đẩy hotsearch, tạo hình ảnh tiêu cực, bị mọi người chỉ trích.
Đây là cảm thụ chân thực mỗi khi chào hàng mấy ngày nay của Mai Lập Hương.
Vài họ hàng chưa biết thật giả đã mở miệng châm chọc, ε=(′ο' *))) Ôi
Nếu không phải mấy viên thuốc kia của Lôi Nhã Đình thực sự có tác dụng, cô ta có lẽ đã không chống đỡ nổi.
Hôm nay là ngày thứ bảy.
Mai Lập Hương nghỉ ngơi một ngày, vừa mở Wechat ra đã phát hiện acc wechat của mình lag cmnr.
Hơn trăm lời mời kết bạn, còn có 99+ tin phản hồi.
"Chị ruột của em ơi, thuốc giảm cân chị giới thiệu điêu vl!"
"Tuyệt thật, có một tuần mà chị giảm tới 8 cân nè! ! ! Phải biết hôm trước chị ăn tận hai nồi lẩu, ba bữa tôm hoàng đế!"
"Vỏn vẹn một tuần gầy đi 9 cân, đây là ảnh trước khi giảm béo, kia là ảnh khi gầy đi, không thể tin nổi! ! !"
"Khóc mù rồi, vậy mà mình chỉ mua một hộp. Cậu còn thuốc không, nể tình chúng ta là bạn học lâu năm, báo giá hữu nghị chút đi!"
Nhóm khách hàng đầu tiên sử dụng thuốc giảm cân phản hồi vô cùng tích cực.
Không chỉ gầy, da thịt còn biến đổi tốt đẹp rõ rệt, lỗ chân lông dường như nhỏ hơn rất nhiều.
Quan trọng là bọn họ còn không biết mình gầy thế nào, suốt một tuần ăn chơi sa đọa, đến khi người xung quanh hỏi một câu "Sao nay gầy thế" mới phát hiện mình đúng là gầy thật. Loại gầy này không phải kiểu mất nước, không uống thuốc nữa là trở lại như cũ, mà là toàn thân dẻo dai, nơi nào cần thịt mỡ thì vẫn đầy đủ, vết sẹo cũng phai nhạt dần! ! !
"Đây là thuốc thần tiên à?"
"Tuyệt đối là thuốc giảm cân do thần tiên làm ra, khi trước tui muốn giảm cân mà uống đủ loại thuốc, vậy mà không giảm miếng cân nào!"
"Em gái à, chỗ cưng còn thuốc không, bán giá nội bộ cho chị đi, giá gốc 490 thật đắt, dân sinh viên chỉ biết khóc ròng."
Một tài khoản wechat chỉ được một lần ưu đãi nhất định, đây là quy định, nhưng trên có chính sách dưới có đối sách.
Có vài người dùng acc phụ xin kết bạn với Mai Lập Hương, cũng có người mượn acc người xung quanh để mua.
Cho dù bọn họ có lợi dụng sơ hở hay không, tóm lại đây là khởi đầu tốt đẹp.
Mai Lập Hương đắc ý chỉnh lí đơn hàng thật tốt gửi cho Lôi Nhã Đình giao hàng.
Một buổi sáng đã nhận được 150 đơn hàng, dựa theo trích khấu mười phần, vậy Mai Lập Hương đã kiếm được 1050 tệ!
Đây chỉ mới bắt đầu, đợi sau khi danh tiếng thuốc giảm cân triệt để lên men, ngày thu mười ngàn không chỉ là giấc mộng!
Nghĩ đến đây, Mai Lập Hương tay ôm điện thoại cười phát run.
Hiện tại sinh viên nhiều như chó, nghiên cứu sinh tốt nghiệp đầy đất, ngày nhận mười ngàn là khái niệm gì?
Cô ta chưa tốt nghiệp đại học đã có thể đánh bại 99% các bạn cùng lứa.
Cùng lúc đó Lôi Nhã Đình vất vả đến vui vẻ.
Cô bận bịu cả một ngày, dựa vào danh sách in điện tử, đóng gói hơn 150 gói hàng, nếu đơn hàng nhiều lên chắc cô bận ngóc đầu lên không nổi.
"Chờ việc làm ăn khá hơn nên thuê người phụ mảng chăm sóc khách hàng thôi, một người làm không xuể."
Muốn làm ăn lớn, có quy mô thì cần mở rộng, buộc phải gia tăng nhân lực, nếu cái gì cô cũng tự làm, có thể kiếm bao nhiêu đồng lời?
Lợi nhuận của thuốc giảm cân đã đạt 90% giá bán.
Mai Lập Hương kiếm được nhiều, cô kiếm được càng nhiều, thuê mấy người nhân viên không chút đau lòng.
Bỏ thuốc giảm cân cần giao hôm nay vào túi xách da rắn, Lôi Nhã Đình định xuống lầu đến cục bưu chính cách đó không xa gửi hàng.
Vì sao lại là bưu chính?
Giá thành rẻ, khoảng cách gần, trạm phân phối khắp cả nước, kí hợp đồng với bọn họ lời nhiều.
Lúc ra cửa, cô nhìn thấy cửa đối diện cũng mở ra, một chàng trai dáng người gầy gầy mảnh khảnh, giá trị nhan sắc cực cao bước ra.
Cô giả bộ vô tình lướt qua, trái tim nhỏ bỗng đập thình thịch.
Thế nhưng một chút cảm giác si mê vừa xuất hiện, trong đầu đã hiện ra kí ức thống khổ kiếp trước, nhanh chóng dập tắt lòng thưởng thức của cô đối với chàng trai.
Đàn ông là cái thá gì, chỗ nào tốt hơn tiền?
Tìm đàn ông chi bằng tu luyện luyện đan kinh doanh!
Nghĩ đến đây, mặt Lôi Nhã Đình lập tức lạnh xuống.
Cô nhìn thấy Chu Thuần An, đương nhiên Chu Thuần An cũng nhìn thấy cô.
Cẩn thận quan sát khí tức còn chưa thu liễm sạch sẽ quanh thân đối phương, hắn biết Lôi Nhã Đình là người đồng đạo.
Nhìn túi xách da rắn vừa lớn lại nặng trong tay cô, Chu Thuần An rất có phong độ thân sĩ tiến lên, hỏi xem có cần mình hỗ trợ gì không.
Lôi Nhã Đình lạnh lùng cự tuyệt.
"Không cần."
Dứt lời sải bước vượt qua Chu Thuần An, tiến vào thang máy rồi đóng lại một mạch!
Chu Thuần An: "? ? ?"
Bạn cùng phòng của tiền bối. . .
Có vẻ không được thân thiện lắm.
Tuy hắn là sinh viên, nhưng vì lí do nghề nghiệp nên thường xuyên nghỉ phép, trường học đã từng được cục điều tra mời đi trao đổi nên không yêu cầu hắn điểm danh gì, đừng bỏ lỡ kì thi cuối kì là được.
Nghĩ lại Chu Thuần An đã ba ngày không đến trường.
Hôm nay là thứ bảy, hắn định đến thư viện trường đọc sách bổ sung kiến thức một tí.
Lái chiếc xe hơi nhỏ màu hồng, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường ngũ đạo, hắn nhìn thấy một đám sát khí quen thuộc đứng ở ven đường.
Bùi Diệp cũng nhìn thấy trong đoàn xe đen trắng xen lẫn một chiếc xe con màu hồng nổi bật.
Thành phố T lớn vô cùng, nhưng đến tận bây giờ cô chưa thấy chiếc xe nào có màu hồng như của Chu Thuần An.
Chu Thuần An giơ tay với cô, ra hiệu mình đến bãi đỗ xe gần đấy đỗ xe.
"Tiền bối, đi dạo phố à?"
Bùi Diệp nhìn Chu Thuần An vội vã chạy tới.
"Không phải, hôm qua nhận nhiệm vụ trong Đột phá thứ nguyên bích." Ngừng một chút, bổ sung thêm, " Hôm qua có liên hệ với cậu, nhưng cậu không trả lời."
Chu Thuần An có đơn sẽ báo với Bùi Diệp, Bùi Diệp tất nhiên có qua có lại.
Chỉ tiếc là không liên hệ được.
Chu Thuần An vò đầu cười, "Bị sư tỷ bắt tới thành phố B làm khổ sai, loay hoay rạng sáng bốn giờ mới trở về thành phố T. Nếu có đơn hàng phù hợp, tiền bối không cần đặc biệt liên hệ tôi đâu, nếu không khó lắm có thể liên hệ Tiểu Bàng. Hiện tại em ấy cần nhất là kinh nghiệm tích lũy. . . Đúng rồi, tiền bối có liên hệ Tiểu Bàng không?"
Bùi Diệp: "? ? ?"
Chú chuột tinh ngồi trên vai Bùi Diệp run rẩy phát ra âm thanh yếu ớt bất lực.
"Thầy à. . . Em ở đây. . ."
Chu Thuần An: "? ? ?"
"Mắt của cậu. . .Có muốn đi khám không?"
Bùi Diệp chân thành đề nghị.
Đứng đối diện nhau, vì cớ gì không thấy Tiếu Bàng Tí trên vai cô?
Chu Thuần An: ". . ."
_(:з" ∠)_
Chẳng lẽ muốn hắn nói thật với tiền bối, trong mắt mình cô chính là một đám sương mù đen nồng đậm?
Sao hắn có thể thấy được Tiếu Bàng Tí biến thành chuột đứng trên vai cô?
Nhưng mà, lời này có thể nói ra?
Tuyệt nhiên là không!
Dục vọng cầu sinh của Chu Thuần An vẫn rất mạnh.
Thế là hắn liền khai gian, bảo lúc làm nhiệm vụ mắt xảy ra vấn đề, nghỉ ngơi hai ngày là tốt lại.
Bùi Diệp biết hắn nói dối, chỉ là không biết hắn nói dối để làm gì.
"Tiền bối, nội dung nhiệm vụ lần này thế nào?"
"Đại học kinh tế tài chính 233 kế bên xảy ra án mạng."
Chu Thuần An kinh ngạc.
Đại học Kinh tế tài chính 233 kế bên không phải là trường của hắn?
"Xảy ra án mạng? Hở? Chuyện xảy ra khi nào?"
Lúc hắn đi thành phố "B" công tác trường học còn sóng yên biển lặng, không nghe tiếng gió gì, vụ án mạng này chắc xảy ra trong ba ngày gần đây.
"Đại học năm ba, quản lý tài chính, Mẫn Diệc Chu."