Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu bình tĩnh nói: “Phụ vương, con không có sát hại Liên Nhi, không có gì phải sợ, người cho mời Định vương cùng thượng thư hộ bộ tới, xảy án mạng nhất định sẽ có manh mối, không phải con cũng là người khác, sẽcó câu trả lời.”
Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm khí định thần nhàn, chuyện này chắc chắn không có liên quan tới nàng, không phải là Nhiễm Nhi, chính là người khác, ông nhất định phải bắt được kẻ đứng sau nếu là tiện nhân Nguyễn Tâm Lan, ông sẽ không tha cho bà.
Ánh măt Vân Tử Khiếu lạnh lẽo ngoan lệ, phân phó người đi mời Định vương cùng thượng thư hình bộ tới.
Mọi người uống trà chờ đợi, lão vương phi phi thản nhiên nhìn Vân Nhiễm giống như chuyện này không có liên quan tới nàng, bà nghi hoặc không lẽ chuyện này không phải do nữ nhân kia làm, không phải nàng ta thì sẽ là ai, lão vương phi nhanh chóng nhìn con dâu sợ hãi, sẽ không phải do con dâu bà làm chứ.
Mọi người đều có suy nghĩ riêng, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng khóc thương tâm của Dung di nương.
Định vương điện hạ cùng thượng thư hình bộ rất nhanh đã tới.
Khi Vân Nhiễm nhìn thấy Sở Dật Lâm mí mắt cùng lười động, không thèm hỏi tới nam nhân này.
Ánh mắt Sở Dật Lâm u ám, trong lòng giận dữ, cười lạnh ta chỉ sợ ngươi cười không nổi.
Hoàng huynh muốn ngươi tiến cung, sao có khả năng, hắn tuyệt đối không để Vân Nhiễm tiến cung làm phi, lấy địa vị của Vân gia nếu Vân Nhiễm tiến cung ít nhất cũng đứng đầu tứ phi.
Hai mươi vạn binh quyền không phải sẽ nằm trong tay hoàng huynh sao? Có Vân gia trợ giúp hắn sao có thể đạp đổ được hoàng huynh.
Cho nên mấu chốt là phải loại bỏ Vân Nhiễm không cho nàng tiến cung.
Không lấy hắn, nàng chỉ có con đường chết, ánh mắt Sở Dật Lâm tràn đầy sát khí.
Lão vương phi chờ Định vương cùng thượng thư ngồi xuống, đem chuyện xảy ra kể lại từ đàu, thượng thư vừa nghe chuyện này liên lụy đến Định vương, liền ngập ngừng, đưa mắt nhìn Định vương: “Vương gia, ngươi xem việc này.”
Định vương nhướng mày, nghiêm túc nhìn lão vương phi: “Người nói, quận chúa Trường Bình sát hại lục tiểu thư? Vì lục tiểu thư phát hiện chuyện của chúng ta.”
Sở Dật Lâm dứt lời, nhiều người trong phòng biến sắc, lời này rõ ràng muốn nói thừa nhận chuyện đêm qua, hôm qua Định vương thật sự hẹn hò với quận chúa, tiểu Liên Nhi vì phát hiện ra chuyện của hai người nên bị Vân Nhiễm diệt khẩu? Dung di nương khóc đứt ruột đứt gan, liên tục thét chói tai: “Quận chúa, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy, Liên Nhi nhỏ như vậy, cái gì nàng cũng không biết, vì sao lại hại Liên Nhi.”
Vân Tử Khiếu nhìn Định vương: “Vương gia nói chuyện cần phải có chứng cứ, không thể ăn nói linh tinh, đây là chuyện liên quan đến danh dự của Nhiễm Nhi, vương gia cũng không thể tùy tiện nói lung tung.”
Sở Dật Lâm nhướng mày nhìn Vân Tử Khiếu: “Quả thật đêm qua bổn vương có tới phủ Vân vương, bổn vương không hề nói dối, nếu Vương gia không tin có thể triệu bốn thị vệ của bổn vương tới hỏi, hôm qua họ ở ngoài canh cửa.”
Định vương vừa dứt lời, sắc mặt Vân Tử Khiếu đen lại nhìn Định vương lại nhìn người trong phòng, người người đều kinh hãi nhìn Vân Nhiễm.
Vân Tử Khiếu chỉ cảm thấy căm phẫn, ông tin tưởng Nhiễm Nhi không phải là người tàn nhẫn, Nhiễm Nhi không thích Định vương, Định vương muốn hãm hại nàng cũng là chuyện dễ hiểu.
Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, đêm qua vương gia có tới viện Như Hương hay không?”
Vân Nhiễm nheo mắt trả lời: “Có tới.”
Lão vương phi vừa nghe thấy Vân Nhiễm trả lời, không nén được lửa giận đứng lên: “Vân Nhiễm, lá gan thật lớn, lén lút cùng người khác hẹn hò, giết thân muội muội, rõ ràng là phát điên, phủ Vân vương ta quyết không tha cho hành vi như vậy.”
Lão vương phi nhìn thượng thư hình bộ: “Tần đại nhân, bắt quận chúa Trường Bình mang đi, dựa theo luật pháp Đại Tuyên định tội, lão thân sẽ không nhiều lời.”
Tần đại nhân nhìn lão vương phi, lại nhìn Vân Tử Khiếu, Vân Tử Khiếu căm tức: “Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, dựa vào đâu muốn bắt người, ta không cho phép bất cứ kẻ nào mang nữ nhi của ta đi.”
Định vương cười như không cười, âm u nhìn Vân Tử Khiếu: “Ta không ngờ quận chúa Trường Bình lại là người như vậy, ta củng rất đau lòng, nhưng vương tử phạm pháp tội như thứ dân, bổn vương dù đau lòng cũng không thể bao che cho nàng. Vương gia cũng không nên bảo hộ nàng, nếu việc này tới tai hoàng huyenh, hoàng huynh lại nói vương gia ỷ công cao hơn chủ coi thường luật pháp.”
Sở Dật Lâm lời nói như mũi dao, ra vẻ đau lòng vì Vân Nhiễm nhưng lại ẩn chứa tâm địa rắn rết.
Hình bộ thượng thư đứng dậy lên tiếng nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, nếu vương gia đã lên tiếng hạ quan chỉ có thể mời quận chúa tới hình bộ một chuyến.”
Vân Tử Khiếu đứng dậy muốn ngăn cản, ngoài cửa có người nhanh chóng tiến vào bẩm báo: “Vương gia, Yến quận vương tới.”
Trong phòng sửng sốt, Yến Kỳ tới đây làm gì, mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy bên ngoài đi tới một thân ảnh thản nhiên thong thả, mặt mày ung dung lên tiếng: “Chỗ này xảy ra chuyện gì, ngay cả Định vương cùng thượng thư hình bộ đại nhân đều có mặt, thật sự không đơn giản.”
Ánh mắt Định vương u ám nhìn Yến Kỳ, người này sao lại bất thình lình xuất hiện, Định vương trầm ổn lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình giết lục muội của nàng, bổn vương đang xử lý chuyện này, không biết Yến quận vương tới đây có chuyện gì?”
“Truyền khẩu dụ của hoàng thượng triệu Vân vương gia tiến cung, người phủ Hoài Nam tới kinh thành, hoàng thượng muốn để Vân vương gi tiếp đón đoàn người của thế tử Hoài Nam.
“Hóa ra là như vậy.”
Định vương gật đầu, im lặng nhìn Tần đại nhân: “Còn không nha đưa quận chúa Trường Bình tới hình bộ, nhất định phải điều tra rõ chuyện này, nếu quận chúa trong sạch phải trả lại công đạo cho nàng.”
Sở Dật Lâm ra vẻ quan tâm, thực tế hắn ước gì Vân Nhiễm vĩnh viễn không có cơ hội trở mình, đợi nàng bị bắt vào đại lao, hoàng huynh dù biết cũng không thể triệu nàng tiến cung bởi vì làm vậy sẽ bị người trong thiên hạ chê cười, loại chuyện như vậy hắn sẽ không làm.
Vân Nhiễm cười lạnh nhìn Sở Dật Lâm cảm thấy người này thật ghê tởm, hôm qua vừa hỏi nàng có muốn lấy hắn không, hôm nay đã muốn đẩy nàng vào chỗ chết, hắn cũng nghĩ quá đơn giản, chỉ dựa vào mấy câu nói của hắn có thể định tội nàng sao?
“Ta muốn thỉnh giáo Định vương một chút, đêm qua Định vương tới viện Như Hương là có chuyện gì?”
Ánh mắt Sở Dật Lâm thâm thúy, làm ra vẻ khó xử: “Trường Bình, chuyện như vậy có thể nói ra trước mặt người khác sao?”
“Định vương có chuyện gì thì cứ nói ra, bản quận chúa lại muốn biết Định vương có thể nói ra chuyện gì?” Vân Nhiễm nói năng khí phách, đáy mắt Sở Dật Lâm lạnh lẽo, nhưng hắn cũng không nói gì, nhiều lời lại thành hỏng, Vân Nhiễm rất thông minh, nếu hắn nói nhiều sẽ bị nàng nắm được nhược điểm, giờ hắn cái gì cũng không nói, ngược lại càng khiến nhiều người nghi ngờ, liên tưởng.
“Vương gia không nói phải không? Vậy ta nói, đêm qua Định vương tới phủ Vân vương cưỡng ép ta gả cho Định vương điện hạ, ta phản đối, Định vương thẹn quá hóa giận hãm hại ta cùng Định vương hẹn hò, muốn hủy thanh danh của ta, đáng tiếng Định vương suy nghĩ hơi nhiều, đêm qua lúc ngươi tới ta đã hạ độc trong phòng, độc dược kia có tên là thập lý hương, nếu Định vương điện hạ không chịu thừa nhận có thể tiến cung để thái y nghiệm chứng, nếu ta cùng Định vương hẹn hò sao phải hạ độc trên người hắn?”
Vân Nhiễm dứt lời, sắc mặt Định vương khó coi sững sờ hóa đá, sắc mặt Vân Tử Khiếu càng khó coi trừng mắt nhìn Định vương Sở Dật Lâm: “Định vương gia khinh người quá đáng, bổn vương nhất định phải tiến cung bẩm báo lại cho hoàng thượng, ngươi lại dám ngang nhiên ban đêm lẻn vào phủ ép hôn nữ nhi của ta, nữ nhi của ta phản đối ngươi lại hãm hại thanh danh của nàng, chẳng lẽ nữ nhi của ta là để cho ngươi bắt nạt sao?”
Quanh thân Sở Dật Lâm quần quận hàn khí, hơi thở tỏa ra một mùi hương, chính là hương hôm qua Vân Nhiễm ha trong phòng, không ngờ nữ nhân này lại chơi hắn một ván, thủ đoạn thật cao tay.
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Yến Kỳ vốn ở một bên xem náo nhiệt ôn nhuận lên tiếng: “Bản quận vương có thể làm chứng cho lời nói của quận cúa Trường Bình, đêm qua không có lén lút cùng Định vương hẹn hò.”
Sở Dật Lâm lại đen mặt, âm ngao nhìn chằm chằm Yến Kỳ, “Sao Yến quận vương lại có thể chứng minh?”
“Mọi người đều biết quận chúa dán thông báo trước cửa phủ, bản quận vương nhất thời tức giận muốn tới giáo huấn nàng một chút, không ngờ đúng lúc nghe thấy bên trong có người, Định vương điện hạ đang ép quận chúa giao ra giải dược, sau khi cầm giải dược thì rời đi.”
Yến Kỳ chứng minh Vân Nhiễm không nói dối, căn bản không có chuyện lén hẹn hò.
Thượng thư hình bộ Tần đại nhân cũng không dám nhìn sắc mặt âm trầm của Định vương, thật là đáng sợ.
Vân Nhiễm lại cười lạnh nói tiếp: “Nếu bản quận chúa cùng Định vương không có tư tình, làm sao có chuyện tiểu Liên Nhi nhìn thấy bản quận chúa cùng người khác hẹn hò mà bị giết?”
Ánh mắt Vân Nhiễm sắc bén bắn thẳng về phía lão vương phi, lão vương phi run lên theo phản xạ nhìn Vân vương phi.
Vân Nhiễm quét mắt nhìn mọi người trong phòng, thản nhiên đi tới chỗ Khả Nhi từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi nói nhìn thấy tiểu Liên Nhi tới tìm ta đúng không? Tới lúc nào, nếu ngươi nói sai ta liền cắt lưỡi cho chó ăn, dám hồ ngôn loạn ngữ lưỡi không cần giữa lại.”
Vân Nhiễm khí thế bức người, tuy rằng Khả Nhi có oán khí, nhưng vẫn sợ hãi run rẩy nói: “Nô tỳ nhìn thấy tiểu Liên Nhi tới phòng của quận chúa.”
“Khi nào tới?”
Vân Nhiễm quát hỏi, Khả Nhi nhanh chóng trả lời: “Giờ tý, giờ tý một khắc Liên Nhi tới tìm quận chúa.”
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, thản nhiên nói: “Yến quận vương lúc ngươi tới là giờ nào?”
Yến Kỳ suy nghĩ một chút: “Bản quận vương nhớ không lầm là giờ sửu một khắc.”
Vân Nhiễm nhìn Khả Nhi khóe môi cười lạnh lẽo, Khả Nhi sợ hãi sắc mặt khẩn trương, Vân Tử khiếu nhìn tiện tì này rõ ràng là muốn hãm hại nữ nhi, giận dữ ra lệnh: “Người tới, đem tiện tì này kéo ra ngoài giết.”
Ngoài cửa nhanh chóng có hai thủ hạ tiến vào kéo Khả Nhi ra ngòa, Khả Nhi vừa nghe khuôn mặt trắng bệch hét ầm lên: “Vân vương phi cứu mạng, Vân vương phi cứu ta.”
Nàng ta vừa kêu tất cả mọi người đều quay lại nhìn Nguyễn Tâm Lan, sắc mặt bà ta âm trầm mắng Khả Nhi: “Tiểu tiện nhân, ngươi ăn nói linh tinh cái gì, bảo ta cứu ngươi.”
“Vân vương phi là ngươi sai nô tỳ làm mà.” Khả Nhi tuyệt vọng thét chói tai.
Sắc mặt Vân vương phi trắng bệch, vốn nghĩ Định vương ra mặt sẽ không có chuyện gì, không ngờ vẫn thất bại, tại sao lại như vậy, sao lại thất bại?
Vân Nhiễm cười châm chọc nhìn Vân vương phi: “Xem ra Vân vương phi một lòng muốn ta chết.”
“Ta không có,” Vân vương phi không thừa nhận, nếu nhận bà sẽ không còn đường sống.
Vân Vãn Tuyết ở bên cạnh Vân vương phi thét chói tai lao tới, đánh Khả Nhi: “Ngươi lại can đảm như cho điên cắn lung tung, mẫu phi ta sao có thể sai khiến ngươi.”
Có người nhanh chóng kéo Vân Vãn Tuyết ra, Khả Nhi bị nàng đánh cho mặt mũi bầm dập, trong lòng bộc phát oán khí, một mực chỉ Vân vương phi: “Chính nha hoàn Nguyên Châu bên cạnh Vân vương phi tới tìm ta, bảo ta hãm hại quận chúa, còn đồng ý sau khi loại bỏ quận chúa sẽ thăng ta làm nhất đẳng nha hoàn.”
Khả Nhi ngất đi, thân hình Vân vương phi mềm nhũn ngã sang một bên, Vân Vãn Sương nhanh chóng đỡ lấy mẫu thân, trong lòng tức giận, vì sao mẫu thân nhất định phải thu thập nữ nhân này.
Vân Nhiễm không nhìn ai, hướng ra ngoài vỗ tay, Sơn Trà kéo hai người từ ngoài cửa đi vào, ngoại trừ nha hoàn Nguyên Châu còn có một ma ma quản sự trong viện Vân vương phi, hai người này chính là kẻ bắt cóc Liên Nhi đem ném xuống hồ, vừa tiến vào đã tự quỳ xuống nhanh chóng lên tiếng: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ nhận chỉ thị của Vân vương phi cho nên bắt trói lục tiểu thư lại ném xuống hổ rồi vu oan cho quận chúa.”
Ma ma quản sự cũng nhanh chóng lên tiếng: “Đúng vậy, nô tỳ cũng nghe theo chỉ thị của Vân vương phi, cho nên cùng với Nguyên Châu nửa đêm trói lục tiểu thư lại ném xuốn hồ, còn để lại giầy thêu ở trên bờ để người khác biết lục tiểu thư chết đuối trong hồ.”
Dung di nương trực tiếp ngất đi.
Trong phòng không ai để ý tới nàng ta, tất cả mọi người đều nhìn Vân vương phi, Vân Tử Khiếu đứng lên đi qua tát thẳng vào mặt Vân vương phi, không lưu tình: “Tiện nhân, lại phát cuồng, hại chết tiểu Liên Nhi còn muốn hãm hại Nhiễm Nhi.”
Vân Tử Khiếu nhìn Tần thượng thư: “Tần đại nhân, bắt độc phụ này về hình bộ chịu xét xử.”
Vân Tử Khiếu vừa dứt lời, Vân vương phi bổ nhào tới bên chân: “Vương gia, không phải ta, là các nàng hãm hại ta.”
Giờ khắc này Nguyễn Tâm Lan hiểu ra một điều, cả tòa vương phủ này không phải thiên hạ của bà, mà là của Vân Nhiễm, ngay cả người bên cạnh nàng đều bị lợi dụng đứng ra vạch tội bà, sao bà còn không hiểu.
Tiện nhân này có thân phận, có địa vị, lại thông minh có ai dám không nghe lời nàng.
Thực tế Vân Nhiễm đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện, cho nên ra lệnh cho Sơn Trà đi tìm Nguyên Châu cùng ma ma quản sự, khiến cho bọn họ nói ra sự thật, nói cách khác, nếu càng nàng không nói đệ đệ của Nguyên Châu cùng con trai của ma ma quản sự đừng hòng được sống, hơn nữa Sơn Trà nói, quận chúa đã đáp ứng chỉ cần bọn họ đứng ra làm chứng sẽ trả một khoản tiền lớn, hai người mới đồng ý.
Vân vương phi đau khổ cầu xin, Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn nữ nhân này, tuyệt không thương hại, phải biết rằng nữ nhân này chính là rắn độc, không chết không ngừng.
Có điều chỉ sợ lão vương phi sẽ che chở cho nàng, ý niệm vừa xẹt qua, lão vương phi đã lên tiếng.
“Tần đại nhân, việc này lão thân vốn không nên xen vào, nhưng lão thân cũng là vì nghĩ cho thể diện Đại Tuyên, Nguyễn Tâm Lan tuy đáng chết nhưng việc này liên lụy tới Định vương, trước mắt sứ thần tam quốc vẫn còn đang ở Đại Tuyên, nếu chuyện này truyền ra sẽ khiến Đại Tuyên mất thể diện, xin Tần đại nhân cân nhắc.”
Lão vương phi lên tiếng, Tần thượng thư liền lo lắng, đem Vân vương phi đến hình bộ thẩm vấn đã đủ thu hút sự chú ý, giờ chuyện này còn liên lụy đến Định vương, thật sự sẽ khiễn người ta chê cười, hắn cần phải thận trọng trong chuyện này.
Tần đại nhân nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân vương gia, thần quyết định tiến cung gặp hoàng thương để người định đoạt.”
Vân Tử Khiếu âm ngoan nói: “Bổn vương cùng tiến cung, xin hoàng thượng chủ tri công đạo, Định vương ban đêm xông vào phủ ép hôn nữ nhi, còn làm hỏng thanh danh của nữ nhi.”
Sắc mặt Sở Dật Lâm thâm trầm, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, Vân Nhiễm cười cười không có nửa điểm sợ hãi, Định vương điện hạ phía sau còn có chiêu, ngươi chuẩn bị tiếp đi.
Yến Kỳ đứng dậy ung dung lên tiếng: “Bản quận vương cùng tiến cung với các ngươi.”
Vân Tử Khiếu nhìn Nguyễn Tâm Lan hung dữ nói: “Từ hôm nay, ngươi không còn là Vân vương phi, bổn vương hưu thê.”
Vân Tử Khiếu dứt lời, hướng ra ngoài gọi người: “Tới, đem Nguyễn Tâm Lan nhốt vào phòng chứa củi, không được bổn vương đồng ý không cho ai đến thăm, kẻ nào vi phạm lập tức đuổi ra ngoài.”
Nguyễn Tâm Lan ngất đi, Vân Vãn Tuyết xông đến ôm lấy bà: “Mẫu phi, người tỉnh lại đi, mẫu phi.”
Vân Tử Khiếu nhìn Yến Kỳ cùng Tần đại nhân: “Đi, cùng nhau tiến cung.”
Ánh mắt Yến Kỳ lướt qua đụng phải tầm mắt Vân Nhiễm, ý cười ôn hòa, dẫn đầu tiến ra ngoài, hắn đến để giúp nha đầu kia, không ngờ nàng lại tự dễ dàng hóa giải, nha đầu này lan tâm huệ chất, thông minh tuyệt đỉnh.
Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm khí định thần nhàn, chuyện này chắc chắn không có liên quan tới nàng, không phải là Nhiễm Nhi, chính là người khác, ông nhất định phải bắt được kẻ đứng sau nếu là tiện nhân Nguyễn Tâm Lan, ông sẽ không tha cho bà.
Ánh măt Vân Tử Khiếu lạnh lẽo ngoan lệ, phân phó người đi mời Định vương cùng thượng thư hình bộ tới.
Mọi người uống trà chờ đợi, lão vương phi phi thản nhiên nhìn Vân Nhiễm giống như chuyện này không có liên quan tới nàng, bà nghi hoặc không lẽ chuyện này không phải do nữ nhân kia làm, không phải nàng ta thì sẽ là ai, lão vương phi nhanh chóng nhìn con dâu sợ hãi, sẽ không phải do con dâu bà làm chứ.
Mọi người đều có suy nghĩ riêng, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng khóc thương tâm của Dung di nương.
Định vương điện hạ cùng thượng thư hình bộ rất nhanh đã tới.
Khi Vân Nhiễm nhìn thấy Sở Dật Lâm mí mắt cùng lười động, không thèm hỏi tới nam nhân này.
Ánh mắt Sở Dật Lâm u ám, trong lòng giận dữ, cười lạnh ta chỉ sợ ngươi cười không nổi.
Hoàng huynh muốn ngươi tiến cung, sao có khả năng, hắn tuyệt đối không để Vân Nhiễm tiến cung làm phi, lấy địa vị của Vân gia nếu Vân Nhiễm tiến cung ít nhất cũng đứng đầu tứ phi.
Hai mươi vạn binh quyền không phải sẽ nằm trong tay hoàng huynh sao? Có Vân gia trợ giúp hắn sao có thể đạp đổ được hoàng huynh.
Cho nên mấu chốt là phải loại bỏ Vân Nhiễm không cho nàng tiến cung.
Không lấy hắn, nàng chỉ có con đường chết, ánh mắt Sở Dật Lâm tràn đầy sát khí.
Lão vương phi chờ Định vương cùng thượng thư ngồi xuống, đem chuyện xảy ra kể lại từ đàu, thượng thư vừa nghe chuyện này liên lụy đến Định vương, liền ngập ngừng, đưa mắt nhìn Định vương: “Vương gia, ngươi xem việc này.”
Định vương nhướng mày, nghiêm túc nhìn lão vương phi: “Người nói, quận chúa Trường Bình sát hại lục tiểu thư? Vì lục tiểu thư phát hiện chuyện của chúng ta.”
Sở Dật Lâm dứt lời, nhiều người trong phòng biến sắc, lời này rõ ràng muốn nói thừa nhận chuyện đêm qua, hôm qua Định vương thật sự hẹn hò với quận chúa, tiểu Liên Nhi vì phát hiện ra chuyện của hai người nên bị Vân Nhiễm diệt khẩu? Dung di nương khóc đứt ruột đứt gan, liên tục thét chói tai: “Quận chúa, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy, Liên Nhi nhỏ như vậy, cái gì nàng cũng không biết, vì sao lại hại Liên Nhi.”
Vân Tử Khiếu nhìn Định vương: “Vương gia nói chuyện cần phải có chứng cứ, không thể ăn nói linh tinh, đây là chuyện liên quan đến danh dự của Nhiễm Nhi, vương gia cũng không thể tùy tiện nói lung tung.”
Sở Dật Lâm nhướng mày nhìn Vân Tử Khiếu: “Quả thật đêm qua bổn vương có tới phủ Vân vương, bổn vương không hề nói dối, nếu Vương gia không tin có thể triệu bốn thị vệ của bổn vương tới hỏi, hôm qua họ ở ngoài canh cửa.”
Định vương vừa dứt lời, sắc mặt Vân Tử Khiếu đen lại nhìn Định vương lại nhìn người trong phòng, người người đều kinh hãi nhìn Vân Nhiễm.
Vân Tử Khiếu chỉ cảm thấy căm phẫn, ông tin tưởng Nhiễm Nhi không phải là người tàn nhẫn, Nhiễm Nhi không thích Định vương, Định vương muốn hãm hại nàng cũng là chuyện dễ hiểu.
Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, đêm qua vương gia có tới viện Như Hương hay không?”
Vân Nhiễm nheo mắt trả lời: “Có tới.”
Lão vương phi vừa nghe thấy Vân Nhiễm trả lời, không nén được lửa giận đứng lên: “Vân Nhiễm, lá gan thật lớn, lén lút cùng người khác hẹn hò, giết thân muội muội, rõ ràng là phát điên, phủ Vân vương ta quyết không tha cho hành vi như vậy.”
Lão vương phi nhìn thượng thư hình bộ: “Tần đại nhân, bắt quận chúa Trường Bình mang đi, dựa theo luật pháp Đại Tuyên định tội, lão thân sẽ không nhiều lời.”
Tần đại nhân nhìn lão vương phi, lại nhìn Vân Tử Khiếu, Vân Tử Khiếu căm tức: “Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, dựa vào đâu muốn bắt người, ta không cho phép bất cứ kẻ nào mang nữ nhi của ta đi.”
Định vương cười như không cười, âm u nhìn Vân Tử Khiếu: “Ta không ngờ quận chúa Trường Bình lại là người như vậy, ta củng rất đau lòng, nhưng vương tử phạm pháp tội như thứ dân, bổn vương dù đau lòng cũng không thể bao che cho nàng. Vương gia cũng không nên bảo hộ nàng, nếu việc này tới tai hoàng huyenh, hoàng huynh lại nói vương gia ỷ công cao hơn chủ coi thường luật pháp.”
Sở Dật Lâm lời nói như mũi dao, ra vẻ đau lòng vì Vân Nhiễm nhưng lại ẩn chứa tâm địa rắn rết.
Hình bộ thượng thư đứng dậy lên tiếng nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, nếu vương gia đã lên tiếng hạ quan chỉ có thể mời quận chúa tới hình bộ một chuyến.”
Vân Tử Khiếu đứng dậy muốn ngăn cản, ngoài cửa có người nhanh chóng tiến vào bẩm báo: “Vương gia, Yến quận vương tới.”
Trong phòng sửng sốt, Yến Kỳ tới đây làm gì, mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy bên ngoài đi tới một thân ảnh thản nhiên thong thả, mặt mày ung dung lên tiếng: “Chỗ này xảy ra chuyện gì, ngay cả Định vương cùng thượng thư hình bộ đại nhân đều có mặt, thật sự không đơn giản.”
Ánh mắt Định vương u ám nhìn Yến Kỳ, người này sao lại bất thình lình xuất hiện, Định vương trầm ổn lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình giết lục muội của nàng, bổn vương đang xử lý chuyện này, không biết Yến quận vương tới đây có chuyện gì?”
“Truyền khẩu dụ của hoàng thượng triệu Vân vương gia tiến cung, người phủ Hoài Nam tới kinh thành, hoàng thượng muốn để Vân vương gi tiếp đón đoàn người của thế tử Hoài Nam.
“Hóa ra là như vậy.”
Định vương gật đầu, im lặng nhìn Tần đại nhân: “Còn không nha đưa quận chúa Trường Bình tới hình bộ, nhất định phải điều tra rõ chuyện này, nếu quận chúa trong sạch phải trả lại công đạo cho nàng.”
Sở Dật Lâm ra vẻ quan tâm, thực tế hắn ước gì Vân Nhiễm vĩnh viễn không có cơ hội trở mình, đợi nàng bị bắt vào đại lao, hoàng huynh dù biết cũng không thể triệu nàng tiến cung bởi vì làm vậy sẽ bị người trong thiên hạ chê cười, loại chuyện như vậy hắn sẽ không làm.
Vân Nhiễm cười lạnh nhìn Sở Dật Lâm cảm thấy người này thật ghê tởm, hôm qua vừa hỏi nàng có muốn lấy hắn không, hôm nay đã muốn đẩy nàng vào chỗ chết, hắn cũng nghĩ quá đơn giản, chỉ dựa vào mấy câu nói của hắn có thể định tội nàng sao?
“Ta muốn thỉnh giáo Định vương một chút, đêm qua Định vương tới viện Như Hương là có chuyện gì?”
Ánh mắt Sở Dật Lâm thâm thúy, làm ra vẻ khó xử: “Trường Bình, chuyện như vậy có thể nói ra trước mặt người khác sao?”
“Định vương có chuyện gì thì cứ nói ra, bản quận chúa lại muốn biết Định vương có thể nói ra chuyện gì?” Vân Nhiễm nói năng khí phách, đáy mắt Sở Dật Lâm lạnh lẽo, nhưng hắn cũng không nói gì, nhiều lời lại thành hỏng, Vân Nhiễm rất thông minh, nếu hắn nói nhiều sẽ bị nàng nắm được nhược điểm, giờ hắn cái gì cũng không nói, ngược lại càng khiến nhiều người nghi ngờ, liên tưởng.
“Vương gia không nói phải không? Vậy ta nói, đêm qua Định vương tới phủ Vân vương cưỡng ép ta gả cho Định vương điện hạ, ta phản đối, Định vương thẹn quá hóa giận hãm hại ta cùng Định vương hẹn hò, muốn hủy thanh danh của ta, đáng tiếng Định vương suy nghĩ hơi nhiều, đêm qua lúc ngươi tới ta đã hạ độc trong phòng, độc dược kia có tên là thập lý hương, nếu Định vương điện hạ không chịu thừa nhận có thể tiến cung để thái y nghiệm chứng, nếu ta cùng Định vương hẹn hò sao phải hạ độc trên người hắn?”
Vân Nhiễm dứt lời, sắc mặt Định vương khó coi sững sờ hóa đá, sắc mặt Vân Tử Khiếu càng khó coi trừng mắt nhìn Định vương Sở Dật Lâm: “Định vương gia khinh người quá đáng, bổn vương nhất định phải tiến cung bẩm báo lại cho hoàng thượng, ngươi lại dám ngang nhiên ban đêm lẻn vào phủ ép hôn nữ nhi của ta, nữ nhi của ta phản đối ngươi lại hãm hại thanh danh của nàng, chẳng lẽ nữ nhi của ta là để cho ngươi bắt nạt sao?”
Quanh thân Sở Dật Lâm quần quận hàn khí, hơi thở tỏa ra một mùi hương, chính là hương hôm qua Vân Nhiễm ha trong phòng, không ngờ nữ nhân này lại chơi hắn một ván, thủ đoạn thật cao tay.
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Yến Kỳ vốn ở một bên xem náo nhiệt ôn nhuận lên tiếng: “Bản quận vương có thể làm chứng cho lời nói của quận cúa Trường Bình, đêm qua không có lén lút cùng Định vương hẹn hò.”
Sở Dật Lâm lại đen mặt, âm ngao nhìn chằm chằm Yến Kỳ, “Sao Yến quận vương lại có thể chứng minh?”
“Mọi người đều biết quận chúa dán thông báo trước cửa phủ, bản quận vương nhất thời tức giận muốn tới giáo huấn nàng một chút, không ngờ đúng lúc nghe thấy bên trong có người, Định vương điện hạ đang ép quận chúa giao ra giải dược, sau khi cầm giải dược thì rời đi.”
Yến Kỳ chứng minh Vân Nhiễm không nói dối, căn bản không có chuyện lén hẹn hò.
Thượng thư hình bộ Tần đại nhân cũng không dám nhìn sắc mặt âm trầm của Định vương, thật là đáng sợ.
Vân Nhiễm lại cười lạnh nói tiếp: “Nếu bản quận chúa cùng Định vương không có tư tình, làm sao có chuyện tiểu Liên Nhi nhìn thấy bản quận chúa cùng người khác hẹn hò mà bị giết?”
Ánh mắt Vân Nhiễm sắc bén bắn thẳng về phía lão vương phi, lão vương phi run lên theo phản xạ nhìn Vân vương phi.
Vân Nhiễm quét mắt nhìn mọi người trong phòng, thản nhiên đi tới chỗ Khả Nhi từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi nói nhìn thấy tiểu Liên Nhi tới tìm ta đúng không? Tới lúc nào, nếu ngươi nói sai ta liền cắt lưỡi cho chó ăn, dám hồ ngôn loạn ngữ lưỡi không cần giữa lại.”
Vân Nhiễm khí thế bức người, tuy rằng Khả Nhi có oán khí, nhưng vẫn sợ hãi run rẩy nói: “Nô tỳ nhìn thấy tiểu Liên Nhi tới phòng của quận chúa.”
“Khi nào tới?”
Vân Nhiễm quát hỏi, Khả Nhi nhanh chóng trả lời: “Giờ tý, giờ tý một khắc Liên Nhi tới tìm quận chúa.”
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, thản nhiên nói: “Yến quận vương lúc ngươi tới là giờ nào?”
Yến Kỳ suy nghĩ một chút: “Bản quận vương nhớ không lầm là giờ sửu một khắc.”
Vân Nhiễm nhìn Khả Nhi khóe môi cười lạnh lẽo, Khả Nhi sợ hãi sắc mặt khẩn trương, Vân Tử khiếu nhìn tiện tì này rõ ràng là muốn hãm hại nữ nhi, giận dữ ra lệnh: “Người tới, đem tiện tì này kéo ra ngoài giết.”
Ngoài cửa nhanh chóng có hai thủ hạ tiến vào kéo Khả Nhi ra ngòa, Khả Nhi vừa nghe khuôn mặt trắng bệch hét ầm lên: “Vân vương phi cứu mạng, Vân vương phi cứu ta.”
Nàng ta vừa kêu tất cả mọi người đều quay lại nhìn Nguyễn Tâm Lan, sắc mặt bà ta âm trầm mắng Khả Nhi: “Tiểu tiện nhân, ngươi ăn nói linh tinh cái gì, bảo ta cứu ngươi.”
“Vân vương phi là ngươi sai nô tỳ làm mà.” Khả Nhi tuyệt vọng thét chói tai.
Sắc mặt Vân vương phi trắng bệch, vốn nghĩ Định vương ra mặt sẽ không có chuyện gì, không ngờ vẫn thất bại, tại sao lại như vậy, sao lại thất bại?
Vân Nhiễm cười châm chọc nhìn Vân vương phi: “Xem ra Vân vương phi một lòng muốn ta chết.”
“Ta không có,” Vân vương phi không thừa nhận, nếu nhận bà sẽ không còn đường sống.
Vân Vãn Tuyết ở bên cạnh Vân vương phi thét chói tai lao tới, đánh Khả Nhi: “Ngươi lại can đảm như cho điên cắn lung tung, mẫu phi ta sao có thể sai khiến ngươi.”
Có người nhanh chóng kéo Vân Vãn Tuyết ra, Khả Nhi bị nàng đánh cho mặt mũi bầm dập, trong lòng bộc phát oán khí, một mực chỉ Vân vương phi: “Chính nha hoàn Nguyên Châu bên cạnh Vân vương phi tới tìm ta, bảo ta hãm hại quận chúa, còn đồng ý sau khi loại bỏ quận chúa sẽ thăng ta làm nhất đẳng nha hoàn.”
Khả Nhi ngất đi, thân hình Vân vương phi mềm nhũn ngã sang một bên, Vân Vãn Sương nhanh chóng đỡ lấy mẫu thân, trong lòng tức giận, vì sao mẫu thân nhất định phải thu thập nữ nhân này.
Vân Nhiễm không nhìn ai, hướng ra ngoài vỗ tay, Sơn Trà kéo hai người từ ngoài cửa đi vào, ngoại trừ nha hoàn Nguyên Châu còn có một ma ma quản sự trong viện Vân vương phi, hai người này chính là kẻ bắt cóc Liên Nhi đem ném xuống hồ, vừa tiến vào đã tự quỳ xuống nhanh chóng lên tiếng: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ nhận chỉ thị của Vân vương phi cho nên bắt trói lục tiểu thư lại ném xuống hổ rồi vu oan cho quận chúa.”
Ma ma quản sự cũng nhanh chóng lên tiếng: “Đúng vậy, nô tỳ cũng nghe theo chỉ thị của Vân vương phi, cho nên cùng với Nguyên Châu nửa đêm trói lục tiểu thư lại ném xuốn hồ, còn để lại giầy thêu ở trên bờ để người khác biết lục tiểu thư chết đuối trong hồ.”
Dung di nương trực tiếp ngất đi.
Trong phòng không ai để ý tới nàng ta, tất cả mọi người đều nhìn Vân vương phi, Vân Tử Khiếu đứng lên đi qua tát thẳng vào mặt Vân vương phi, không lưu tình: “Tiện nhân, lại phát cuồng, hại chết tiểu Liên Nhi còn muốn hãm hại Nhiễm Nhi.”
Vân Tử Khiếu nhìn Tần thượng thư: “Tần đại nhân, bắt độc phụ này về hình bộ chịu xét xử.”
Vân Tử Khiếu vừa dứt lời, Vân vương phi bổ nhào tới bên chân: “Vương gia, không phải ta, là các nàng hãm hại ta.”
Giờ khắc này Nguyễn Tâm Lan hiểu ra một điều, cả tòa vương phủ này không phải thiên hạ của bà, mà là của Vân Nhiễm, ngay cả người bên cạnh nàng đều bị lợi dụng đứng ra vạch tội bà, sao bà còn không hiểu.
Tiện nhân này có thân phận, có địa vị, lại thông minh có ai dám không nghe lời nàng.
Thực tế Vân Nhiễm đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện, cho nên ra lệnh cho Sơn Trà đi tìm Nguyên Châu cùng ma ma quản sự, khiến cho bọn họ nói ra sự thật, nói cách khác, nếu càng nàng không nói đệ đệ của Nguyên Châu cùng con trai của ma ma quản sự đừng hòng được sống, hơn nữa Sơn Trà nói, quận chúa đã đáp ứng chỉ cần bọn họ đứng ra làm chứng sẽ trả một khoản tiền lớn, hai người mới đồng ý.
Vân vương phi đau khổ cầu xin, Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn nữ nhân này, tuyệt không thương hại, phải biết rằng nữ nhân này chính là rắn độc, không chết không ngừng.
Có điều chỉ sợ lão vương phi sẽ che chở cho nàng, ý niệm vừa xẹt qua, lão vương phi đã lên tiếng.
“Tần đại nhân, việc này lão thân vốn không nên xen vào, nhưng lão thân cũng là vì nghĩ cho thể diện Đại Tuyên, Nguyễn Tâm Lan tuy đáng chết nhưng việc này liên lụy tới Định vương, trước mắt sứ thần tam quốc vẫn còn đang ở Đại Tuyên, nếu chuyện này truyền ra sẽ khiến Đại Tuyên mất thể diện, xin Tần đại nhân cân nhắc.”
Lão vương phi lên tiếng, Tần thượng thư liền lo lắng, đem Vân vương phi đến hình bộ thẩm vấn đã đủ thu hút sự chú ý, giờ chuyện này còn liên lụy đến Định vương, thật sự sẽ khiễn người ta chê cười, hắn cần phải thận trọng trong chuyện này.
Tần đại nhân nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân vương gia, thần quyết định tiến cung gặp hoàng thương để người định đoạt.”
Vân Tử Khiếu âm ngoan nói: “Bổn vương cùng tiến cung, xin hoàng thượng chủ tri công đạo, Định vương ban đêm xông vào phủ ép hôn nữ nhi, còn làm hỏng thanh danh của nữ nhi.”
Sắc mặt Sở Dật Lâm thâm trầm, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, Vân Nhiễm cười cười không có nửa điểm sợ hãi, Định vương điện hạ phía sau còn có chiêu, ngươi chuẩn bị tiếp đi.
Yến Kỳ đứng dậy ung dung lên tiếng: “Bản quận vương cùng tiến cung với các ngươi.”
Vân Tử Khiếu nhìn Nguyễn Tâm Lan hung dữ nói: “Từ hôm nay, ngươi không còn là Vân vương phi, bổn vương hưu thê.”
Vân Tử Khiếu dứt lời, hướng ra ngoài gọi người: “Tới, đem Nguyễn Tâm Lan nhốt vào phòng chứa củi, không được bổn vương đồng ý không cho ai đến thăm, kẻ nào vi phạm lập tức đuổi ra ngoài.”
Nguyễn Tâm Lan ngất đi, Vân Vãn Tuyết xông đến ôm lấy bà: “Mẫu phi, người tỉnh lại đi, mẫu phi.”
Vân Tử Khiếu nhìn Yến Kỳ cùng Tần đại nhân: “Đi, cùng nhau tiến cung.”
Ánh mắt Yến Kỳ lướt qua đụng phải tầm mắt Vân Nhiễm, ý cười ôn hòa, dẫn đầu tiến ra ngoài, hắn đến để giúp nha đầu kia, không ngờ nàng lại tự dễ dàng hóa giải, nha đầu này lan tâm huệ chất, thông minh tuyệt đỉnh.
Danh sách chương