.
Công chúa An Nhạc luôn quan sát Vân Nhiễm, vốn thấy Y Y gần gũi với Vân Nhiễm còn lo lắng nàng sẽ nổi giận, không ngờ nàng cũng không có giận còn cười vui vẻ dịu dàng, công chúa An Nhạc ngây người nhìn, đây là Trường Bình sao.
“Trường Bình, bọn họ đều nói ngươi thay đổi, ta còn không tin, hiện tại xem ra đúng là sự thật.”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn công chúa An Nhạc cười yếu ợt trong suốt, “Là trước kia trẻ người non dạ, hiện tại đều đã trưởng thành dĩ nhiên không thề hồ nháo như trước.”
Hai người vân đạm phong khinh nói chuyện, giống như bạn bè nhiều năm, ai nghĩ trước đây các nàng từng cãi nhau.
“Hiện tại Trường Bình thật làm cho người ta yêu thích, khó trách Y Y thích ngươi, ngươi đừng thấy nàng thân thiện dễ gân, kỳ thật nàng cũng kinh khủng lắm, người bình thường căn bản nàng ta không để vào mắt.”
“Đó là vinh hạnh của ta, không biết ta có vinh hạnh làm bằng hữu của công chúa An Nhạc.”
Thêm một người bạn tốt hơn thêm một kẻ thù, hơn nữa Vân Nhiễm cảm thấy, công chúa An Nhạc cũng không tệ, nhu hòa, không giống mấy công chúa hoàng thất kiêu căng ngạo mạn, cho nên nguyện ý cùng nàng ta làm bằng hữu, ở kinh thành có bằng hữu cũng tốt hơn là cô đơn lẻ loi một mình.
Công chúa An Nhạc sửng sốt một chút, cười nhìn Vân Nhiễm: “Chẳng lẽ chúng ta không phải sao?”
Vân Nhiễm nở nụ cười hai người cùng cười, gió nhẹ nhàng thổi qua, hoa cỏ lay động, khắp nơi một mảnh ấm áp.
Cách đó không xa Hạ công công chạy lại, hướng An Nhạc thỉnh an sau đó nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường bình, hoàng thượng triệu kiến người, Đường đại nhân đã đến rồi.”
Vân Nhiễm gật đầu nhìn An Nhạc chào một tiếng chuẩn bị rời đi, Công chúa An Nhạc nghe thấy lời Hạ công trong mắt có chút lóe sáng, lôi kéo tay Vân Nhiễm: “Ta ở trong cung có chút buồn bực, nếu ngươi tiến cung liền tới tìm ta nói chuyện.”
Công chúa An Nhạc nói xong liền dẫn người rời đi, Hạ công công có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, công chúa An Nhạc cũng rất cô đơn, trong cung không có bằng hữu nàng ta cùng công chúa Tĩnh An lại không hợp, một người tự nhiên rất lẻ loi có người bồi nàng ta cũng tốt.
“Quận chúa Trường Bình, mời đi.”
Vân Nhiễm gật đầu nhìn An Nhạc rời đi, vừa rồi ý nàng ta muốn nói, nàng nên cẩn thận với bọn họ, bọn họ là ám chỉ Thái hậu cùng hoàng thượng, xem ra hai người kia quả nhiên muốn tính kế trên đầu nàng, hay nói đúng hơn là họ đánh chủ ý đến hai mươi vạn quân Vân gia.
Ánh mắt Vân Nhiễm u ám, không nói một lời, dẫn Lệ Chi hướng ngự thư phòng đi tới.
Nàng bước vào liền thấy không khí trong phòng có chút căng thẳng, sau long án sắc mặt hoàng đế âm trầm, Yến Kỳ khí định thần nhàn vẻ mặt vô sự không liên quan tới ta, giữa chính phòng một người đang quỳ, đó chính là là Đường Tử Khiên, lúc nàng đi vào hắn ai oán liếc nàng một cái.
Hoàng đế tức giận nhìn về phía Vân Nhiễm trầm giọng hỏi: “Trường Bình, ngươi có nguyên ý gả cho hắn không, nếu ngươi muốn trẫm lập tức ban hôn.”
Vân Nhiễm cứng đờ, thiếu chút hóa đá, xem ra nam nhân này quyết tâm muốn gả nàng cho Đường Tử Khiên.
Bất quá nàng sẽ không đồng ý chuyện này, Vân Nhiễm cung kính trả lời: “Bẩm hoàng thượng, Đường đại nhân không thích thần nữ, thẫn nữ sẽ không gả cho Đường đại nhân, nếu cố tình gả, ngày sau chính là một đôi phu thê bất hò, thần nữ không muốn hại mình hại người.
Đường Tử Khiên cũng trầm giọng nói: “Hoàng thượng thần cũng vô tình với quận chúa Trường Bình, thỉnh hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban.”
Vân Nhiễm nhìn Đường Tử Khiên lớn tiếng, tiểu tử này cũng khá, có dũng khí, về sau kết làm bằng hữu cũng không tệ.
Hoàng đế giận tái mặt, trong lòng bừng bừng lửa giận, chỉ vào Đường Tử Khiên mãi không nói nên lời, cuối cùng hung hăng thở ra, nhìn về phía Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi xem chuyện này nên làm thế nào?”
Đường Tử Khiên cùng Vân Nhiễm đồng thời nhìn Yến Kỳ, ánh mắt đều âm trầm lạnh lẽo, hắn dám can đảm đem bọn ọ cùng một chỗ, bọn họ thề cả đời đuổi giết hắn, không chết không ngừng.
Yến Kỳ cũng không có để ý đến hai người, ông tay áo nhẹ phất như mây bay ôn hòa lên tiếng: “Hoàng thượng, quận chúa Trường Bình vừa mới hồi kinh, Đường đại nhân cùng quận chúa còn chưa kịp làm thân cận bồi dưỡng tình cảm, hoàng thượng cho hai người bọn họ chút thời gian, tin tưởng Đường đại nhân nhất định sẽ không phụ tâm ý của hoàng thượng.”
Hoàng đế nhìn hai người bọn họ vô tình, nếu mạnh mẽ chỉ hôn chỉ sợ làm cho họ phản kháng, loại chuyện này nếu làm lớn sẽ không tốt lắm, kế hoạch của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng mất nhiều hơn được, cho nên âm trầm mở miệng: “Các ngươi trở về đi, sau này thường xuyên qua lại.”
“Tạ hoàng thượng,” Hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm tạ ơn rồi lui khỏi ngự thư phòng.
Vừa ra khỏi cửa Đường Tử Khiên đã chỉ vào Vân Nhiễm tức giận: “Vân Nhiễm ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ.”
Vân Nhiễm hết nói nổi: “Ta như thế nào thành tiểu nhân vô sỉ, không phải chính ngươi đã nói không cưới ta sao, ngay lúc hoàng thượng chỉ hôn cũng không nói đồng ý gả cho ngươi, ngươi còn nói ta tiểu nhân.”
Đường Tử Khiên im lặng sau đó hừ lạnh: “Vậy ngươi trực tiếp cự hôn là được rồi, sao phải kéo ta vào.”
“Ngươi cho rằng mình ta cản được hoàng thượng chỉ hôn sao.” Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Đường Tử Khiên, hắn uy nghĩ một chút, để nàng một mình cự hôn đúng là không thể nào, tức giận liền giảm ba phần.
Vân Nhiễm lại phát hỏa: “Đường Tử Khiên ngươi là đồ vô lương tâm, ngươi không muốn cưới, ta có lòng tốt giúp ngươ, ngươi lại nói ta tiểu nhân vô sỉ, được ta vô sỉ cho ngươi xem, hiện tại ta lập tức đi vào xin hoàng thượng ban hôn, xem ngươi chạy đi đâu.”
Vân Nhiễm xoay người giả vờ muốn bước vào ngự thư phòng, Đường Tử Khiên bị dọa, chạy nhanh đến lôi kéo tay nàng cầu xin: “Ngươi đừng đi vào, ngươi là người tốt, người tốt nhất thiên hạ.”
Vân Nhiễm nín cười nghiêm túc nói: “ Xin lỗi cho ta.”
“Ta xin lỗi, là ta không tốt, uổng lòng tốt của ngươi.” Vân Nhiễm mặt không đổi sắc, nói: “Tự nhận chính mình tiểu nhân vô sỉ.” Đường Tử Khiên nào dám từ chôi, nhanh chóng nói: “Ta là tiểu nhân vô sỉ, ngươi là người tốt.”
Đường Tử Khiên vừa dứt lời phía sau giọng nói Yến Kỳ sung sướng vang lên, “Đường đại nhân cùng quận chúa đang bắt đầu bồi dưỡng tình cảm sao?”
Công chúa An Nhạc luôn quan sát Vân Nhiễm, vốn thấy Y Y gần gũi với Vân Nhiễm còn lo lắng nàng sẽ nổi giận, không ngờ nàng cũng không có giận còn cười vui vẻ dịu dàng, công chúa An Nhạc ngây người nhìn, đây là Trường Bình sao.
“Trường Bình, bọn họ đều nói ngươi thay đổi, ta còn không tin, hiện tại xem ra đúng là sự thật.”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn công chúa An Nhạc cười yếu ợt trong suốt, “Là trước kia trẻ người non dạ, hiện tại đều đã trưởng thành dĩ nhiên không thề hồ nháo như trước.”
Hai người vân đạm phong khinh nói chuyện, giống như bạn bè nhiều năm, ai nghĩ trước đây các nàng từng cãi nhau.
“Hiện tại Trường Bình thật làm cho người ta yêu thích, khó trách Y Y thích ngươi, ngươi đừng thấy nàng thân thiện dễ gân, kỳ thật nàng cũng kinh khủng lắm, người bình thường căn bản nàng ta không để vào mắt.”
“Đó là vinh hạnh của ta, không biết ta có vinh hạnh làm bằng hữu của công chúa An Nhạc.”
Thêm một người bạn tốt hơn thêm một kẻ thù, hơn nữa Vân Nhiễm cảm thấy, công chúa An Nhạc cũng không tệ, nhu hòa, không giống mấy công chúa hoàng thất kiêu căng ngạo mạn, cho nên nguyện ý cùng nàng ta làm bằng hữu, ở kinh thành có bằng hữu cũng tốt hơn là cô đơn lẻ loi một mình.
Công chúa An Nhạc sửng sốt một chút, cười nhìn Vân Nhiễm: “Chẳng lẽ chúng ta không phải sao?”
Vân Nhiễm nở nụ cười hai người cùng cười, gió nhẹ nhàng thổi qua, hoa cỏ lay động, khắp nơi một mảnh ấm áp.
Cách đó không xa Hạ công công chạy lại, hướng An Nhạc thỉnh an sau đó nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường bình, hoàng thượng triệu kiến người, Đường đại nhân đã đến rồi.”
Vân Nhiễm gật đầu nhìn An Nhạc chào một tiếng chuẩn bị rời đi, Công chúa An Nhạc nghe thấy lời Hạ công trong mắt có chút lóe sáng, lôi kéo tay Vân Nhiễm: “Ta ở trong cung có chút buồn bực, nếu ngươi tiến cung liền tới tìm ta nói chuyện.”
Công chúa An Nhạc nói xong liền dẫn người rời đi, Hạ công công có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, công chúa An Nhạc cũng rất cô đơn, trong cung không có bằng hữu nàng ta cùng công chúa Tĩnh An lại không hợp, một người tự nhiên rất lẻ loi có người bồi nàng ta cũng tốt.
“Quận chúa Trường Bình, mời đi.”
Vân Nhiễm gật đầu nhìn An Nhạc rời đi, vừa rồi ý nàng ta muốn nói, nàng nên cẩn thận với bọn họ, bọn họ là ám chỉ Thái hậu cùng hoàng thượng, xem ra hai người kia quả nhiên muốn tính kế trên đầu nàng, hay nói đúng hơn là họ đánh chủ ý đến hai mươi vạn quân Vân gia.
Ánh mắt Vân Nhiễm u ám, không nói một lời, dẫn Lệ Chi hướng ngự thư phòng đi tới.
Nàng bước vào liền thấy không khí trong phòng có chút căng thẳng, sau long án sắc mặt hoàng đế âm trầm, Yến Kỳ khí định thần nhàn vẻ mặt vô sự không liên quan tới ta, giữa chính phòng một người đang quỳ, đó chính là là Đường Tử Khiên, lúc nàng đi vào hắn ai oán liếc nàng một cái.
Hoàng đế tức giận nhìn về phía Vân Nhiễm trầm giọng hỏi: “Trường Bình, ngươi có nguyên ý gả cho hắn không, nếu ngươi muốn trẫm lập tức ban hôn.”
Vân Nhiễm cứng đờ, thiếu chút hóa đá, xem ra nam nhân này quyết tâm muốn gả nàng cho Đường Tử Khiên.
Bất quá nàng sẽ không đồng ý chuyện này, Vân Nhiễm cung kính trả lời: “Bẩm hoàng thượng, Đường đại nhân không thích thần nữ, thẫn nữ sẽ không gả cho Đường đại nhân, nếu cố tình gả, ngày sau chính là một đôi phu thê bất hò, thần nữ không muốn hại mình hại người.
Đường Tử Khiên cũng trầm giọng nói: “Hoàng thượng thần cũng vô tình với quận chúa Trường Bình, thỉnh hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban.”
Vân Nhiễm nhìn Đường Tử Khiên lớn tiếng, tiểu tử này cũng khá, có dũng khí, về sau kết làm bằng hữu cũng không tệ.
Hoàng đế giận tái mặt, trong lòng bừng bừng lửa giận, chỉ vào Đường Tử Khiên mãi không nói nên lời, cuối cùng hung hăng thở ra, nhìn về phía Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi xem chuyện này nên làm thế nào?”
Đường Tử Khiên cùng Vân Nhiễm đồng thời nhìn Yến Kỳ, ánh mắt đều âm trầm lạnh lẽo, hắn dám can đảm đem bọn ọ cùng một chỗ, bọn họ thề cả đời đuổi giết hắn, không chết không ngừng.
Yến Kỳ cũng không có để ý đến hai người, ông tay áo nhẹ phất như mây bay ôn hòa lên tiếng: “Hoàng thượng, quận chúa Trường Bình vừa mới hồi kinh, Đường đại nhân cùng quận chúa còn chưa kịp làm thân cận bồi dưỡng tình cảm, hoàng thượng cho hai người bọn họ chút thời gian, tin tưởng Đường đại nhân nhất định sẽ không phụ tâm ý của hoàng thượng.”
Hoàng đế nhìn hai người bọn họ vô tình, nếu mạnh mẽ chỉ hôn chỉ sợ làm cho họ phản kháng, loại chuyện này nếu làm lớn sẽ không tốt lắm, kế hoạch của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng mất nhiều hơn được, cho nên âm trầm mở miệng: “Các ngươi trở về đi, sau này thường xuyên qua lại.”
“Tạ hoàng thượng,” Hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm tạ ơn rồi lui khỏi ngự thư phòng.
Vừa ra khỏi cửa Đường Tử Khiên đã chỉ vào Vân Nhiễm tức giận: “Vân Nhiễm ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ.”
Vân Nhiễm hết nói nổi: “Ta như thế nào thành tiểu nhân vô sỉ, không phải chính ngươi đã nói không cưới ta sao, ngay lúc hoàng thượng chỉ hôn cũng không nói đồng ý gả cho ngươi, ngươi còn nói ta tiểu nhân.”
Đường Tử Khiên im lặng sau đó hừ lạnh: “Vậy ngươi trực tiếp cự hôn là được rồi, sao phải kéo ta vào.”
“Ngươi cho rằng mình ta cản được hoàng thượng chỉ hôn sao.” Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Đường Tử Khiên, hắn uy nghĩ một chút, để nàng một mình cự hôn đúng là không thể nào, tức giận liền giảm ba phần.
Vân Nhiễm lại phát hỏa: “Đường Tử Khiên ngươi là đồ vô lương tâm, ngươi không muốn cưới, ta có lòng tốt giúp ngươ, ngươi lại nói ta tiểu nhân vô sỉ, được ta vô sỉ cho ngươi xem, hiện tại ta lập tức đi vào xin hoàng thượng ban hôn, xem ngươi chạy đi đâu.”
Vân Nhiễm xoay người giả vờ muốn bước vào ngự thư phòng, Đường Tử Khiên bị dọa, chạy nhanh đến lôi kéo tay nàng cầu xin: “Ngươi đừng đi vào, ngươi là người tốt, người tốt nhất thiên hạ.”
Vân Nhiễm nín cười nghiêm túc nói: “ Xin lỗi cho ta.”
“Ta xin lỗi, là ta không tốt, uổng lòng tốt của ngươi.” Vân Nhiễm mặt không đổi sắc, nói: “Tự nhận chính mình tiểu nhân vô sỉ.” Đường Tử Khiên nào dám từ chôi, nhanh chóng nói: “Ta là tiểu nhân vô sỉ, ngươi là người tốt.”
Đường Tử Khiên vừa dứt lời phía sau giọng nói Yến Kỳ sung sướng vang lên, “Đường đại nhân cùng quận chúa đang bắt đầu bồi dưỡng tình cảm sao?”
Danh sách chương