.

Vân Nhiễm không cần nghĩ cũng biết là do nam nhân đối diện truyền tới, hắn lại biết thiên lý truyền âm, đủ biết là võ công của hắn cao thâm khó lường, càng nghĩ nàng càng bực

Bên ngoài Hạ công công nghe lời của Vân Nhiễm có chút hoảng sợ, nhanh chóng nhìn Yến Kỳ, phát hiện ra Yến quận vương không có nổi giận liền nhanh chóng chạy đi hứơng ngự thư phòng.

Hai cỗ kiệu kẻ trước người sau dừng lại trước cửa ngự thư phòng.

Vân Nhiễm xuống kiệu sắc mặt đã khôi phục bình thường, khóe môi còn nở nụ cười cổ quá, nàng không tin không thu thập được nam nhân này, làm không được, nàng sẽ không mang họ Vân.

Yến Kỳ bước xuống, hào quang vạn trượng, thái giám bên ngoài thượng thư phòng dều bị hắn mê hoặc, Vân Nhiễm bĩu môi, đúng là đại yêu nghiệt.

Yến Ky tựa hồ đã quen thuộc với tình cảnh như vậy, sắc mặt vẫn như thường, một đường hướng đến ngự thư phòng, phía sau Lệ Chi cùng Vân Nhiễm cũng đi qua.

Hạ công công tiến vào bẩm báo rất nhanh trở ra tuyên chỉ: “Hoàng thượng tuyên Yến quận vương cùng Quận chúa Trường Bình vào yết kiến.”

Yến Kỳ tao nhã nâng bước chân hướng đến cửa thư phòng, phía sau Vân Nhiễm đôt nhiên bước nhanh vài bước hai người cùng song song tiến vào, Yến Kỳ u ám liếc Vân Nhiễm, theo bản năng tránh sang bên trái, hắn không thích người khác tới gần, bất quá lúc này hai người đã sắp vào tới ngự thư phòng, Yến Kỳ vừa tránh đi bỗng âm thanh đồ vật nào đó bị rơi xuống vang lên. Mọi người trong phòng đều nhìn về phía đó, hóa ra là một quyển sách nhỏ.

Ngồi trên long án, hoàn thượng liếc mắt nhìn sách nhỏ, ánh mắt có chút đăm chiêu, Yến Kỳ nhớ tới việc Vân Nhiễm tự dưng chen ngang thấy có chút cổ quái, hiện tại lại rơi ra sách nhỏ, xem ra là có âm mưu, không biết lần này nàng lại muốn dở trò gì đây.

Vân Nhiễm nhanh chóng nhặt sách lên kiểm tra qua, vừa liếc nhìn đã nhanh chóng kêu lên, vứt sách trong tay như bị bỏng nàng bất mãn nhìn Yến Kỳ.

“Yến quận vương ngươi sao lại có thể mang loại sách như vậy đến ngự thư phòng, đây là làm nhục thánh giá.”

Vân Nhiễm chụp mũ quy tội, cũng không tin hoàng thượng không trị tội ngươi. Yến Kỳ liếc nhìn một cái, khóe môi giật giật, cho dù hắn luôn trấn tĩnh thái sơn áp đỉnh, cũng bị nữ nhân này đả động, nàng lại dám mang theo một quyển xuân cung đồ, xem ra thời thời khắc khắc đều muốn tính kế hắn.

Trong thượng thư phòng thần sắc hoàng đế Sở Dật Kỳ cổ quái nhìn vè phía Yến Kỳ, chờ hắn giải thích.

Vân Nhiễm đánh giá vị hoàng đế này, diện mạo tuấn dật, tràn đầy uy nghi khí phách, đôi mắt thâm trầm dấu sắc bén, có thể thấy cũng là một đại nhân vật.

Yến Kỳ u ám, chậm rãi nở nụ cười hướng về phía hoàng đế đáp.

“Bẩm hoàng thượng, đây là lễ vật thần muốn dâng cho người.”

Yến Kỳ vừa dứt lời, mọi người hiện lên vẻ mặt cổ quái, hoàng đế thì kinh ngạc, Vân Nhiễm không nói gì, nam nhân này lý do như thế cũng nói ra được.

“Yến ái khanh vì cái gì muốn đưa sách này cho trẫm.”

Yến Kỳ cười cười: “Hoàng thượng vì tiên đế giữ đạo hiếu ba năm, sắp tới là đại hôn của người, thần vì giang sơn xã tắc dâng lên sách này, chúc hoàng thựơng sớm sinh quý tử có người nối dõi long mạch hoàng triều.”

Tân đế trước mắt chỉ có hai vị công chúa, một là Chiêu Dương công chúa do Tín vương phi sinh hạ, một là do Lam Chiêu Nghi sở sinh Duyên Khánh công chúa, hiện tại còn chưa có hoàng tử, lời của Yến Kỳ đúng là tiếng lòng của hoàng thượng.

Hoàng thượng cười khen: “Yến ái khanh thật có tâm, trẫm ban thưởng.”

“Thần cảm tạ thánh ân.”

Yến Kỳ tạ ơn đứng dậy liếc nhìn Vân Nhiễm, lúc này nàng đã trơn mắt há mồm, đây là chuyện gì, vốn dĩ nàng muốn hại Yến Kỳ, không ngờ hắn nói hai ba câu lại thành khen thưởng.

Yến Kỳ cảm tạ quận chúa cho ta một phần đại lễ, Vân Nhiễm khí tức đã bốc lên đỉnh đầu, tên tiểu nhân giả nhân giả nghĩa này, hoàng thượng đã cho người nhận lấy quyển sách kia, nhìn qua Vân Nhiễm, âm thanh ôn nhuận vang lên.

“Trường Bình.”

Vân Nhiễm thu lại tâm tư muốn bóp chết Yến Kỳ, cung kính nhìn hoàng thượng. “Dạ, Hoàng thượng.”

“Ngươi có biết trẫm truyền ngươi tới đây là vì chuyện gì không?”

“Thần nữ không biết, thỉnh hoàng thượng nói rõ?” Vân Nhiễm cung kính mở miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm bày ra vẻ mặt ta cái gì cũng không biết.

Sở Dật Kỳ híp mắt lại đánh giá Vân Nhiễm, thấy nàng khuôn mặt bình thường, nhưng hành động bình tĩnh thong dong, xem ra lời đồn quận chúa thay đổi là thật.

“Trẫm tuyên ngươi lại đây là mong Yến Vân hai đại vương phủ về sau có thể hòa thuận, các ngươi là chỗ dựa của Đại Tuyên, trẫm không hy vọng chỉ vì hôn nhân mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai phủ.”

Vân Nhiễm im lặng lắng nghe, trong lòng phun trào, ngươi nếu thật sự muốn hai đại phủ hòa thuận đã không tán thành chuyện Yến Kỳ từ hôn, chỉ sợ ngươi đang ước gì hai nhà nháo nhào, tốt nhất là thủy hỏa bất dung ngươi mới vui vẻ đi.

Vân Nhiễm nghĩ vậy, lại thấy vị hoàng thượng này thủ đoạn cũng thật cao tay, hai đại vương phủ trở mặt kìm chế lẫn nhau hắn là người được lợi nhất.

“Yến Kỳ lúc trước tiến cung xin trẫm ý chỉ, hắn với người vô tình cho nên trẫm mới đồng ý, nhưng trẫm lại cảm thấy như vậy không công bằng với ngươi, cho nên muốn truyền ngươi lại đây tìm cho ngươi một hôn sự thích hợp, ngươi nói thích ai, muốn gả cho nhà nào, trẫm sẽ vì ngươi ban hôn.”

Hoàng thượng vừa dứt lời, Vân Nhiễm rối rắm, vì cái gì hết Thái Hậu lại đến hoàng thượng đều muốn ban hôn cho nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện