.
Trong gian phòng, khóe môi Yến Kỳ nở nụ cười như tuyết liên nở rộ, hắn nâng tay ngọc lên vỗ nhẹ ca ngợi: “Quận chúa Trường Bình, thật sự có thủ đoạn, bản quận vương đã đánh giá thấp ngươi, gấm thiên tàm, tay nghề thêu tốt, quận chúa đã dự đoán bản vương sẽ bỏ số tiền lớn để mua đi.”
“Để cho quận vương tiêu tiền, Trường Bình thật áy náy,” Vân Nhiễm bộ dáng phục tùng, dùng kính ngữ, vẻ dịu dàng linh động kia có thể khóa tim người trong nháy mắt, nhanh nhẹn xảo trá giảo hoạt như tiểu hồ ly, trong đầu Yến Kỳ chợt vụt sáng lên cái gì đó, nhưng hắn còn chưa kịp nắm bắt lấy thì âm thanh sung sướng của Vân Nhiễm đã vang lên: “Trường Bình còn muốn hỏi quận vương, ngoại trừ chiếc khăn quận vương, chiếc khác quận vương còn muốn không?”
Mặt Yến Kỳ tối sầm lại, mắt đen sâu như vực không đáy, bình tĩnh nhìn Vân Nhiễm.
“Ý Trường Bình quận chúa là trừ chiếc khăn kia, quận chúa còn có những chiếc khác.”
“Đúng vậy nha, kỳ thật ta làm ba chiếc giống hệt nhau, không biết quận vương có hứng thú mua hết không, nếu không, ta muốn bán một chiếc cho quận chúa Minh Tuệ một chiếc cho thế tử Tần quốc công. Bởi vì vừa rồi họ cạnh tranh rất khốc liệt nha.”
Khóe môi Yến Kỳ cười càng sâu, hơi gật đầu: “Giỏi lắm, rất giỏi, quận chúa Trường Bình quả nhiên thủ đoạn cao minh.”
“Quận vương khách khí, nếu quận vương vô tình với hai chiếc còn lại, mua được một chiếc kia cũng tốt rồi.”
Vân Nhiễm thập phần khách sao, thần thái vân đạm phong khinh, thật ra trong sớm đã nội thương, nàng tính nam nhân này nhất định sẽ mua toàn bộ ba chiếc, ai bảo hắn có bệnh sạch sẽ, không nói là của mình, giống của mình hắn cũng không cho phép, nàng đây là nắm rõ tính tình hắn.
Lúc trước thời điểm bán đấu giá, nàng cũng đã tính nam nhân này nhất định dở trò cho nên đặc biệt sai Triệu ma ma làm ba chiếc. Tay nghề của ma ma rất tốt, hơn nữa phụ vương lúc trước cũng được hoàng thượng ban cho gấm thiên tàm, tặng cho nàng một tấm đúng lúc nàng có chỗ dùng. Vốn nàng muốn để Triệu ma ma làm mười tấm nhưng thời gian gấp rút, Triệu ma ma làm gấp rút cũng chỉ được ba tấm.
Yến Kỳ cười càng đậm, khuôn mặt như tuyết liên nở rộ, Vân Nhiễm tựa vào một bên nhìn hắn, ngắm mọi góc độ, bộ dáng tốt đẹp không nói, khí thế cuồng vọng tiêu sái như thế này thật là yêu nghiệt vô song. Vân Nhiễm bỗng nhớ đến một vấn đề, nếu hắn cùng nàng không có hiềm khích, có phải nàng cũng giống những nữ tử kia mê luyến hắn, không thể biết được, bất quá hiện tại nàng rất rõ chuyện đó tuyệt đối không có khả năng.
Yến Kỳ lấy ra bốn vạn năm ngàn lượng ngân phiếu đưa tới trước mặt Vân Nhiễm, nàng cẩn thận cầm lấy, kiểm tra số lượng đầy đủ sau đó cất vào ống tay áo, trong lòng không nhịn được cười vài tiếng, đem hà bao bên hông ném cho Yến Kỳ, lắc mình nhanh chóng đi khỏi, phòng ngừa nam nhân này đoạt lại tiền của nàng.
Bất quá Yến Kỳ cũng không có động tác gì, chỉ cười một cách cổ quái, khoát tay, nắm hà bao trong tay hà bao lập tức nổ tung, ba chiếc khăn bên trong nháy mắt hóa thành bột phấn.
Ngoài của Trực Nhật cùng Phá Nguyệt đi vào, lẳng lặng nhìn chủ tử hủy dietj ba chếc khăn giống nhau như đúc kia.
“Gia không lẽ cứ như vậy tặng không bốn vạn lượng ngân phiếu cho quận chúa Trường Bình.”
“Ha ha, ngươi cho là vậy sao,” Yến quận vương chậm rãi đứng dậy, vung tay rộng thùng thình, phô trương tao nhã đi ra ngoài.
Vân Nhiễm dẫn hai nha hoàn rời khỏi lầu hai, tâm tình rất tốt. Phía sau có người đuổi theo, quát lớn: “Vân Nhiễm, đứng lại.”
Vân Nhiễm quay đầu nhìn quận chúa Minh Tuệ như hung thần ác sát.đang dẫn vài vị bằng hữu tới đây, mắt nàng ta tỏa ra sát khí nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, ngươi chờ đó cho ta.”
Vân Nhiễm hơi hơi vuốt cằm, cũng không có chút e ngại, thản nhiên, hữu lễ: “Được.”
Nhìn nàng một bộ dáng lơ đễnh, quận chúa Minh Tuệ nháy tức giận nhấc tay muốn tát nàng, bất quá đằng sau đã có người đi tới bắt lấy tay nàng ta. Nàng ta càng giận dữ, sớm đã nhận được tin biểu ca đã rời đi, cho nên hiện tại nàng cũng không sợ ai,
“Ai dám cản ta, muốn chết sao?”
Quận chúa Minh Tuệ cùng vài người quay đầu nhìn về phía sau, thấy người bắt lấy tay nàng ta không phải ai khác chính là Tần Dục Thành, sắc mặt âm trầm nhìn Minh Tuệ.
“Quận chúa, đang êm đang đẹp lại muốn phát điên gì đây.”
Lời này chỉ trích Phượng Quân Dao vô sự phát giận. Quận chúa Minh Tuệ hoàn toàn bị chọc giận, đầu tiên là biểu ca vì nữ nhân này giáo huấn nàng, giờ lại đến Tần Dục Thành. Nữ nhân này có gì tốt, sao một đám người đều giúp nàng ta.
Quận chúa hung hăng kéo tay, chỉ vào Tần Dục Thành: “Tần Dụ Thành, ngươi làm gì đây, dám can đảm cầm tay quận chúa sao.”
Ánh mắt Tần Dục Thành tràn đầy sự chán ghét, tuy rằng quận chú Minh Tuệ thân phận tôn quý, nhưng hắn cũng không sợ nàng. Phủ Tần quốc công là nhà mẹ đẻ của thái hoàng thái hậu, cho đến bây giờ đều thập phần tôn quý vinh sủng, so với phủ trưởng công chúa càng có thực quyền hơn.
“Quận chúa vẫn là tự lo liệu cho tốt đi, nếu để hành vi kiêu ngạo này rơi vào tai Thái hậu, chỉ sợ sẽ có chuyện.”
Quận chúa Minh Tuệ tuy rằng được hoàng thượng sủng, nhưng trưởng công chúa cùng thái hậu luôn bất hào, nếu quận chúa gây chuyện rơi vào tay Thái Hậu, Thái Hậu khẳng định sẽ giáo huấn nàng. Phượng Quân Dao nghe Tần Dục Thành nhắc tới bàm theo bản năng cắn răng, trừng mắt nhìn, hận không thể cắn hắn.
Một bên Đường Tử Khiên mở miệng: “Tốt rồi, bán đấu giá cũng đã xong rồi, mọi người giải tán thôi.”
Quận chúa Minh Tuệ nhìn về phía Đường Tử Khiên, tức giận liếc hắn một cái. Vài tiêu thư bên cạnh Phượng Quân Dao thấy hai người che chở cho quận chúa Trường Bình thì trong lòng ghen tị không thôi. Còn tưởng bị Yến quận vương từ hôn, sẽ không có người hỏi thăm, ai ngờ nàng lại sáng chói, chẳng những Định vương xem trọng, hiện nay cả Tần thế tử cùng Đường công tử cũng đứng về phía nàng, thật làm cho người ta ghen ghét.
Triệu Thanh Nghiên nhìn về phía Vân Nhiễm, nữ nhân này không giống với quá khứ, mọi người vì nàng mới nháo đến thế này nàng vẫn khí định thần nhàn xem náo nhiệt, nữ nhân này thật không đơn giản, đối với chuyện nàng được che chở cũng cực kì ghen tị.
Trong gian phòng, khóe môi Yến Kỳ nở nụ cười như tuyết liên nở rộ, hắn nâng tay ngọc lên vỗ nhẹ ca ngợi: “Quận chúa Trường Bình, thật sự có thủ đoạn, bản quận vương đã đánh giá thấp ngươi, gấm thiên tàm, tay nghề thêu tốt, quận chúa đã dự đoán bản vương sẽ bỏ số tiền lớn để mua đi.”
“Để cho quận vương tiêu tiền, Trường Bình thật áy náy,” Vân Nhiễm bộ dáng phục tùng, dùng kính ngữ, vẻ dịu dàng linh động kia có thể khóa tim người trong nháy mắt, nhanh nhẹn xảo trá giảo hoạt như tiểu hồ ly, trong đầu Yến Kỳ chợt vụt sáng lên cái gì đó, nhưng hắn còn chưa kịp nắm bắt lấy thì âm thanh sung sướng của Vân Nhiễm đã vang lên: “Trường Bình còn muốn hỏi quận vương, ngoại trừ chiếc khăn quận vương, chiếc khác quận vương còn muốn không?”
Mặt Yến Kỳ tối sầm lại, mắt đen sâu như vực không đáy, bình tĩnh nhìn Vân Nhiễm.
“Ý Trường Bình quận chúa là trừ chiếc khăn kia, quận chúa còn có những chiếc khác.”
“Đúng vậy nha, kỳ thật ta làm ba chiếc giống hệt nhau, không biết quận vương có hứng thú mua hết không, nếu không, ta muốn bán một chiếc cho quận chúa Minh Tuệ một chiếc cho thế tử Tần quốc công. Bởi vì vừa rồi họ cạnh tranh rất khốc liệt nha.”
Khóe môi Yến Kỳ cười càng sâu, hơi gật đầu: “Giỏi lắm, rất giỏi, quận chúa Trường Bình quả nhiên thủ đoạn cao minh.”
“Quận vương khách khí, nếu quận vương vô tình với hai chiếc còn lại, mua được một chiếc kia cũng tốt rồi.”
Vân Nhiễm thập phần khách sao, thần thái vân đạm phong khinh, thật ra trong sớm đã nội thương, nàng tính nam nhân này nhất định sẽ mua toàn bộ ba chiếc, ai bảo hắn có bệnh sạch sẽ, không nói là của mình, giống của mình hắn cũng không cho phép, nàng đây là nắm rõ tính tình hắn.
Lúc trước thời điểm bán đấu giá, nàng cũng đã tính nam nhân này nhất định dở trò cho nên đặc biệt sai Triệu ma ma làm ba chiếc. Tay nghề của ma ma rất tốt, hơn nữa phụ vương lúc trước cũng được hoàng thượng ban cho gấm thiên tàm, tặng cho nàng một tấm đúng lúc nàng có chỗ dùng. Vốn nàng muốn để Triệu ma ma làm mười tấm nhưng thời gian gấp rút, Triệu ma ma làm gấp rút cũng chỉ được ba tấm.
Yến Kỳ cười càng đậm, khuôn mặt như tuyết liên nở rộ, Vân Nhiễm tựa vào một bên nhìn hắn, ngắm mọi góc độ, bộ dáng tốt đẹp không nói, khí thế cuồng vọng tiêu sái như thế này thật là yêu nghiệt vô song. Vân Nhiễm bỗng nhớ đến một vấn đề, nếu hắn cùng nàng không có hiềm khích, có phải nàng cũng giống những nữ tử kia mê luyến hắn, không thể biết được, bất quá hiện tại nàng rất rõ chuyện đó tuyệt đối không có khả năng.
Yến Kỳ lấy ra bốn vạn năm ngàn lượng ngân phiếu đưa tới trước mặt Vân Nhiễm, nàng cẩn thận cầm lấy, kiểm tra số lượng đầy đủ sau đó cất vào ống tay áo, trong lòng không nhịn được cười vài tiếng, đem hà bao bên hông ném cho Yến Kỳ, lắc mình nhanh chóng đi khỏi, phòng ngừa nam nhân này đoạt lại tiền của nàng.
Bất quá Yến Kỳ cũng không có động tác gì, chỉ cười một cách cổ quái, khoát tay, nắm hà bao trong tay hà bao lập tức nổ tung, ba chiếc khăn bên trong nháy mắt hóa thành bột phấn.
Ngoài của Trực Nhật cùng Phá Nguyệt đi vào, lẳng lặng nhìn chủ tử hủy dietj ba chếc khăn giống nhau như đúc kia.
“Gia không lẽ cứ như vậy tặng không bốn vạn lượng ngân phiếu cho quận chúa Trường Bình.”
“Ha ha, ngươi cho là vậy sao,” Yến quận vương chậm rãi đứng dậy, vung tay rộng thùng thình, phô trương tao nhã đi ra ngoài.
Vân Nhiễm dẫn hai nha hoàn rời khỏi lầu hai, tâm tình rất tốt. Phía sau có người đuổi theo, quát lớn: “Vân Nhiễm, đứng lại.”
Vân Nhiễm quay đầu nhìn quận chúa Minh Tuệ như hung thần ác sát.đang dẫn vài vị bằng hữu tới đây, mắt nàng ta tỏa ra sát khí nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, ngươi chờ đó cho ta.”
Vân Nhiễm hơi hơi vuốt cằm, cũng không có chút e ngại, thản nhiên, hữu lễ: “Được.”
Nhìn nàng một bộ dáng lơ đễnh, quận chúa Minh Tuệ nháy tức giận nhấc tay muốn tát nàng, bất quá đằng sau đã có người đi tới bắt lấy tay nàng ta. Nàng ta càng giận dữ, sớm đã nhận được tin biểu ca đã rời đi, cho nên hiện tại nàng cũng không sợ ai,
“Ai dám cản ta, muốn chết sao?”
Quận chúa Minh Tuệ cùng vài người quay đầu nhìn về phía sau, thấy người bắt lấy tay nàng ta không phải ai khác chính là Tần Dục Thành, sắc mặt âm trầm nhìn Minh Tuệ.
“Quận chúa, đang êm đang đẹp lại muốn phát điên gì đây.”
Lời này chỉ trích Phượng Quân Dao vô sự phát giận. Quận chúa Minh Tuệ hoàn toàn bị chọc giận, đầu tiên là biểu ca vì nữ nhân này giáo huấn nàng, giờ lại đến Tần Dục Thành. Nữ nhân này có gì tốt, sao một đám người đều giúp nàng ta.
Quận chúa hung hăng kéo tay, chỉ vào Tần Dục Thành: “Tần Dụ Thành, ngươi làm gì đây, dám can đảm cầm tay quận chúa sao.”
Ánh mắt Tần Dục Thành tràn đầy sự chán ghét, tuy rằng quận chú Minh Tuệ thân phận tôn quý, nhưng hắn cũng không sợ nàng. Phủ Tần quốc công là nhà mẹ đẻ của thái hoàng thái hậu, cho đến bây giờ đều thập phần tôn quý vinh sủng, so với phủ trưởng công chúa càng có thực quyền hơn.
“Quận chúa vẫn là tự lo liệu cho tốt đi, nếu để hành vi kiêu ngạo này rơi vào tai Thái hậu, chỉ sợ sẽ có chuyện.”
Quận chúa Minh Tuệ tuy rằng được hoàng thượng sủng, nhưng trưởng công chúa cùng thái hậu luôn bất hào, nếu quận chúa gây chuyện rơi vào tay Thái Hậu, Thái Hậu khẳng định sẽ giáo huấn nàng. Phượng Quân Dao nghe Tần Dục Thành nhắc tới bàm theo bản năng cắn răng, trừng mắt nhìn, hận không thể cắn hắn.
Một bên Đường Tử Khiên mở miệng: “Tốt rồi, bán đấu giá cũng đã xong rồi, mọi người giải tán thôi.”
Quận chúa Minh Tuệ nhìn về phía Đường Tử Khiên, tức giận liếc hắn một cái. Vài tiêu thư bên cạnh Phượng Quân Dao thấy hai người che chở cho quận chúa Trường Bình thì trong lòng ghen tị không thôi. Còn tưởng bị Yến quận vương từ hôn, sẽ không có người hỏi thăm, ai ngờ nàng lại sáng chói, chẳng những Định vương xem trọng, hiện nay cả Tần thế tử cùng Đường công tử cũng đứng về phía nàng, thật làm cho người ta ghen ghét.
Triệu Thanh Nghiên nhìn về phía Vân Nhiễm, nữ nhân này không giống với quá khứ, mọi người vì nàng mới nháo đến thế này nàng vẫn khí định thần nhàn xem náo nhiệt, nữ nhân này thật không đơn giản, đối với chuyện nàng được che chở cũng cực kì ghen tị.
Danh sách chương