, ngươi là đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
Vân Vãn Tuyết chỉ thấy đầu ong lên, chân đau rút gân, nàng muốn hoạt động một chút, bất quá bên bờ đã bị Vân Nhiễm làm ướt, nàng vừa động liên trượt chân rơi vào hồ.
“A, cứu mạng.”
Vãn Tuyết sợ thét chói tai thân hình không ngừng vùng vẫy trong hồ còn uống mấy ngụm nước. Bên trong hồ một đạo thân hình như cá nhanh chóng vươn tay túm nàng xuống đáy hồ, để cho nàng ngâm lâu một chút, nàng chỉ cảm thấy sống không bằng chết, Vãn Tuyết thề về sau nàng sẽ không bao giwof làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa, không bao giờ.
Dưới nước bóng đen túm lấy nàng, trong mắt người ngoài chỉ thấy Vân Vãn Tuyết đang giãy dụa, trên thực tế là Vân Nhiễm đang làm cho nàng nếm thử tư vị sống không bằng chết.
Bên bờ không thiếu nam nhân, vài người nhanh chóng nhảy xuống hồ bơi lại đây. Vân Nhiễm thấy có người đến vội vàng buông tay, thân hình như cá bơi về hướng khác. Bên này có người tìm được Vãn Tuyết cùng Lệ Chi đưa các nàng vào bờ.
Rất nhiều người nhìn chằm chằm hồ nước, thỉnh thoảng kêu: “Quận chúa đâu.”
“Chỉ sợ nàng lành ít dữ nhiều,” Có nhân tiếc hận nói.
Mọi người đang ở bên này tiếc nuối, ở chỗ khác Vân Nhiễm vươn tay bắt lấy một nhũ đá nhỏ giọng kêu: “Cứu mạng,a”
Có người ngeh được âm thanh cầu cứu vọng lại hô: “Mau, quận chúa ở bên kia nhanh đi cứu nàng.”
Một người chạy vội tới, đúng là phụ thân Vân Nhiễm, Vân vương gia.
Vân Nhiễm ở bên hồ ánh mặt trời chiếu vào nàng làm cảm thấy ấm áo đôi chút, tuy rằng nàng muốn Vân Vãn Tuyết tự hủy thanh danh, nhưng hồ nước này cũng rất lạnh, may mắn nàng có luyện võ còn có thể chịu đựng được một lúc.
Đột nhiên đỉnh đầu có một bóng đen che ánh mặt trời, khiến nàng thập phần không vui nâng mắt nhìn lên, lại thấy một đôi giày màu đen mạ vàng, nhìn lên lại thấy một dung nhan tinh xảo, hoàn mỹ ngũ quan vô khuyết thần thái tiêu diêu, ôn nhuận như ngọc, coi như đứng yên cũng như một đóa bạch liên làm người ta không nỡ rời mắt.
Vân Nhiễm cảm thấy có chút kinh diễm, lại có chút quen mắt, người này không phải là kẻ nàng đã cứu ở Phượng Thai Huyền sao? Không nghĩ tới lại thấy hắn ở đây, Vân Nhiễm nở nụ cười muốn đánh người, hiện tại nàng cũng hông phải ở Phượng Thai Huyền, khi đó nàng đeo mặt nạ, hiện tại hắn căn bản không nhận ra nàng, cho nên không cần chào hỏi, huống chi giờ phút này, hắn phong thái như ngọc, nàng lại chật vật thê thảm.
Cách đó không xa, Vân Tử Khiếu dẫn người chạy tới chỗ bọn họ, đằng sau còn có một số người đi theo, đột nhiên nhìn thấy bên bờ một thân ảnh, gió thổi qua làm vài cánh hoa mai rơi bay bay trong gió, tóc người nọ khẽ bay bay, một thân áo trắng như bạch lan nở rộ. Như một bức tranh tinh tế làm người ta nagwms bao lâu cũng thấy đẹp.
“Oa, Yến quận vương, là Yến quận vương.”
“Không ngờ Yến quận vương thế nhưng lại đến Vân vương phủ.”
Bên bờ hồ không ít người kinh hô ra tiếng, trong hồ Vân Nhiễm có chut mê hoặc, Yến quận vương ở đâu, nàng nhìn xung quanh tìm kiếm, rồi lại nhìn hướng người chỉ trỏ, nàng ngẩng đầu nhìn người trước mặt, có chút phản uwngsm ánh mắt nhìn chằm chằm người vừa cứu mình lên, hắn lại là Yến quận vương Yến Kỳ, Vân Nhiễm lồng ngực cứng lại thiếu chút nữa thổ huyết, trong lòng mắng to. Yến Kỳ, ngươi là đồ lang tâm cẩu phế, tiểu nhân vong ân phụ ngghiaxm tỷ không thu thập ngươi sẽ không mang họ Vân.
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, năm ngòn tay đã hướng nam nhân trên bờ túm lấy, không phải thích sạch sẽ sao, tỷ muốn cho ngươi bẩn chết.
Một tay liền bắt được vạt áo Yến Kỳ nhu nhược cầu xin: “Yến quận vương, cứu ta, cứu ta.”
Nam nhân này thích sạch sẽ, hắn chắc chắn sẽ mâu thuẫn, nàng muôn cho mọi người thấy bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn.
Vân Nhiễm khóe môi có chút cổ quái cười, thân mình lại gần hơn chút, một bàn tay nắm lấy chân Yến Kỳ ôm lấy còn liều mạng cầu xin.
“Ta không có khí lực, ngươi bế ta lên đi.”
Yến Kỳ mặt đen như mực, hung hăng trừng mắt nhìn nữ tử đang ôm chân mình, hắn không nghĩ tới nàng có can đảm ôm chân hắn. Ở Đại Tuyên có ai không biết hắn không thích nữ tử tới gần hắn, nếu có ý đồ, nhẹ thì đứt tay nặng thì chết, cho nên bình thương không ai dám gần hắn, không ngờ nữ nhân này còn dám ôm hắn, ánh mắt Yến Kỳ u ám như ngàn năm đánh ra một trưởng, thân hình Vân Nhiễm nhẳm thẳng phía sau hồ rơi xuống như một đóa hoa. Vân Tử Khiếu thấy một màn như vậy không khỏi quát to.
“Yến Kỳ, ngươi lại có can đảm dám làm vậy? Yến Kỳ không để ý tới lời nói Vân Tử Khiếu, ánh mắt nhìn tới nữ nhân trong hồ, hằn nhìn thấy khóe môi nàng nở nụ cười quỷ dị, lại nghe được tiếng quát của Vân Tử Khiếu, hắn liền hiểu nữ nhân này cố tình túm áo hắn, ôm hắn, mục đích là để người khác chỉ trích phỉ nhổ hắn thấy chết không cứu, Yến Kỳ khóe môi lộ ra ý cười, nếu nàng đã muốn chơi, hắn sẽ bồi, chỉ sợ nàng chịu không nổi.
Vân Vãn Tuyết chỉ thấy đầu ong lên, chân đau rút gân, nàng muốn hoạt động một chút, bất quá bên bờ đã bị Vân Nhiễm làm ướt, nàng vừa động liên trượt chân rơi vào hồ.
“A, cứu mạng.”
Vãn Tuyết sợ thét chói tai thân hình không ngừng vùng vẫy trong hồ còn uống mấy ngụm nước. Bên trong hồ một đạo thân hình như cá nhanh chóng vươn tay túm nàng xuống đáy hồ, để cho nàng ngâm lâu một chút, nàng chỉ cảm thấy sống không bằng chết, Vãn Tuyết thề về sau nàng sẽ không bao giwof làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa, không bao giờ.
Dưới nước bóng đen túm lấy nàng, trong mắt người ngoài chỉ thấy Vân Vãn Tuyết đang giãy dụa, trên thực tế là Vân Nhiễm đang làm cho nàng nếm thử tư vị sống không bằng chết.
Bên bờ không thiếu nam nhân, vài người nhanh chóng nhảy xuống hồ bơi lại đây. Vân Nhiễm thấy có người đến vội vàng buông tay, thân hình như cá bơi về hướng khác. Bên này có người tìm được Vãn Tuyết cùng Lệ Chi đưa các nàng vào bờ.
Rất nhiều người nhìn chằm chằm hồ nước, thỉnh thoảng kêu: “Quận chúa đâu.”
“Chỉ sợ nàng lành ít dữ nhiều,” Có nhân tiếc hận nói.
Mọi người đang ở bên này tiếc nuối, ở chỗ khác Vân Nhiễm vươn tay bắt lấy một nhũ đá nhỏ giọng kêu: “Cứu mạng,a”
Có người ngeh được âm thanh cầu cứu vọng lại hô: “Mau, quận chúa ở bên kia nhanh đi cứu nàng.”
Một người chạy vội tới, đúng là phụ thân Vân Nhiễm, Vân vương gia.
Vân Nhiễm ở bên hồ ánh mặt trời chiếu vào nàng làm cảm thấy ấm áo đôi chút, tuy rằng nàng muốn Vân Vãn Tuyết tự hủy thanh danh, nhưng hồ nước này cũng rất lạnh, may mắn nàng có luyện võ còn có thể chịu đựng được một lúc.
Đột nhiên đỉnh đầu có một bóng đen che ánh mặt trời, khiến nàng thập phần không vui nâng mắt nhìn lên, lại thấy một đôi giày màu đen mạ vàng, nhìn lên lại thấy một dung nhan tinh xảo, hoàn mỹ ngũ quan vô khuyết thần thái tiêu diêu, ôn nhuận như ngọc, coi như đứng yên cũng như một đóa bạch liên làm người ta không nỡ rời mắt.
Vân Nhiễm cảm thấy có chút kinh diễm, lại có chút quen mắt, người này không phải là kẻ nàng đã cứu ở Phượng Thai Huyền sao? Không nghĩ tới lại thấy hắn ở đây, Vân Nhiễm nở nụ cười muốn đánh người, hiện tại nàng cũng hông phải ở Phượng Thai Huyền, khi đó nàng đeo mặt nạ, hiện tại hắn căn bản không nhận ra nàng, cho nên không cần chào hỏi, huống chi giờ phút này, hắn phong thái như ngọc, nàng lại chật vật thê thảm.
Cách đó không xa, Vân Tử Khiếu dẫn người chạy tới chỗ bọn họ, đằng sau còn có một số người đi theo, đột nhiên nhìn thấy bên bờ một thân ảnh, gió thổi qua làm vài cánh hoa mai rơi bay bay trong gió, tóc người nọ khẽ bay bay, một thân áo trắng như bạch lan nở rộ. Như một bức tranh tinh tế làm người ta nagwms bao lâu cũng thấy đẹp.
“Oa, Yến quận vương, là Yến quận vương.”
“Không ngờ Yến quận vương thế nhưng lại đến Vân vương phủ.”
Bên bờ hồ không ít người kinh hô ra tiếng, trong hồ Vân Nhiễm có chut mê hoặc, Yến quận vương ở đâu, nàng nhìn xung quanh tìm kiếm, rồi lại nhìn hướng người chỉ trỏ, nàng ngẩng đầu nhìn người trước mặt, có chút phản uwngsm ánh mắt nhìn chằm chằm người vừa cứu mình lên, hắn lại là Yến quận vương Yến Kỳ, Vân Nhiễm lồng ngực cứng lại thiếu chút nữa thổ huyết, trong lòng mắng to. Yến Kỳ, ngươi là đồ lang tâm cẩu phế, tiểu nhân vong ân phụ ngghiaxm tỷ không thu thập ngươi sẽ không mang họ Vân.
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, năm ngòn tay đã hướng nam nhân trên bờ túm lấy, không phải thích sạch sẽ sao, tỷ muốn cho ngươi bẩn chết.
Một tay liền bắt được vạt áo Yến Kỳ nhu nhược cầu xin: “Yến quận vương, cứu ta, cứu ta.”
Nam nhân này thích sạch sẽ, hắn chắc chắn sẽ mâu thuẫn, nàng muôn cho mọi người thấy bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn.
Vân Nhiễm khóe môi có chút cổ quái cười, thân mình lại gần hơn chút, một bàn tay nắm lấy chân Yến Kỳ ôm lấy còn liều mạng cầu xin.
“Ta không có khí lực, ngươi bế ta lên đi.”
Yến Kỳ mặt đen như mực, hung hăng trừng mắt nhìn nữ tử đang ôm chân mình, hắn không nghĩ tới nàng có can đảm ôm chân hắn. Ở Đại Tuyên có ai không biết hắn không thích nữ tử tới gần hắn, nếu có ý đồ, nhẹ thì đứt tay nặng thì chết, cho nên bình thương không ai dám gần hắn, không ngờ nữ nhân này còn dám ôm hắn, ánh mắt Yến Kỳ u ám như ngàn năm đánh ra một trưởng, thân hình Vân Nhiễm nhẳm thẳng phía sau hồ rơi xuống như một đóa hoa. Vân Tử Khiếu thấy một màn như vậy không khỏi quát to.
“Yến Kỳ, ngươi lại có can đảm dám làm vậy? Yến Kỳ không để ý tới lời nói Vân Tử Khiếu, ánh mắt nhìn tới nữ nhân trong hồ, hằn nhìn thấy khóe môi nàng nở nụ cười quỷ dị, lại nghe được tiếng quát của Vân Tử Khiếu, hắn liền hiểu nữ nhân này cố tình túm áo hắn, ôm hắn, mục đích là để người khác chỉ trích phỉ nhổ hắn thấy chết không cứu, Yến Kỳ khóe môi lộ ra ý cười, nếu nàng đã muốn chơi, hắn sẽ bồi, chỉ sợ nàng chịu không nổi.
Danh sách chương