Edited by Cigar.
Lý Thiếu Thiên sẽ rời khỏi Mặc Huyền, Mặc Lý kêu gọi các sư huynh sư đệ còn ở trong thành phố tụ tập lại, tổ chức một buổi tiệc chia tay vui vẻ cho Lý Thiếu Thiên.
Bởi vì mấy kì chiếu trên TV của chương trình, Lý Thiếu Thiên đã muốn có chút danh tiếng, thời điểm đi vào khách sạn tổ chức tiệc còn phải ngụy trang một phen mới có thể né tránh những fan hâm mộ có mặt ở mọi nơi.
Mặc Lý nhìn thấy đại sư ca bao kín người che kín mặt đi vào trong, đi đầu ồn ào: “Đại minh tinh, đại minh tinh.”
Các sư huynh sư đệ cũng hưởng ứng, Lý Thiếu Thiên cởi áo khoác, khăn quàng cổ và kính râm ra để qua sofa ở bên cạnh, bất đắc dĩ đi tới: “Đại minh tinh gì chứ, đây là giễu cợt sư ca đó, phạt rượu ba ly.”
Mặc Lý cười tủm tỉm cầm thức uống của bản thân lên, nhấp mấy ngụm.
“Không thể, bởi vì em vẫn còn nhỏ.”
Lý Thiếu Thiên ngồi ở bên cạnh Mặc Lý, nâng tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu.
Mặc Lý không kiên nhẫn lắc đầu, sợi tóc đen nhánh bay lên lại hạ xuống, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
“Không được làm rối tóc em. Ghét nhất bị người ta sờ tóc.”
Lý Thiếu Thiên buông tay, mấy sư đệ giơ ly rượu tiến lại kính rượu, Lý Thiếu Thiên ai đến cũng không cự tuyệt, với những anh em lớn lên cùng nhau này không cần phải khách sáo nhiều lắm, cũng không cần mấy thủ đoạn giao tế nhìn sắc mặt đoán thái độ mà Phương Lâm dạy, chỉ cần thoải mái mở lòng uống là được.
Về sau không biết khi nào mới có thời gian tự do tự tại không bị quản chế như thế này.
Hắn sắp bước vào tràng danh lợi kia, cùng bốn chữ tự do tự tại là kẻ địch trời sinh.
“Đại minh tinh, quý trọng đi, uống rượu như thế này nhiều một ly quý một ly.” Tiểu sư đệ nhu thuận ngồi ở bên cạnh hợp thời lên tiếng, giống như nói lên tiếng lòng của hắn.
Lý Thiếu Thiên ứng phó nhóm người kính rượu cuối cùng, kêu gọi mọi người bắt đầu dùng bữa, nhìn về phía Mặc Lý ở bên cạnh.
Mặc Lý không có uống dù chỉ một giọt rượu, song trên làn da trắng như sứ lại ánh một tầng sắc hồng, giống như chỉ cần ngửi mùi rượu cũng dường như có thể khiến cậu say. Lý Thiếu Thiên bắt đầu lo lắng sau khi cậu trưởng thành tới lúc không thể không uống rượu, lỡ dễ dàng bị quá chén thì phải làm sao bây giờ.
“Về sau có thể không uống cũng đừng uống.” Hắn dặn dò.
“Hử? Lời này anh nên nói với chính bản thân đi. Anh sắp trở thành đại minh tinh, nếu uống rượu bị paparazzi chụp được hình ảnh không tốt, mọi người đều có thể nhìn thấy anh ở trên báo. Cũng không biết là trên báo giải trí hay là báo pháp luật.”
“Tiểu A Ly, em trù sư ca hả?” Lý Thiếu Thiên lại nâng tay theo thói quen, muốn xoa mái tóc mềm mại của Mặc Lý.
Mặc Lý đẩy tay của hắn ra: “Đã nói là không cho sờ đầu của em mà.”
Lý Thiếu Thiên trầm mặc nhìn chăm chú cậu vài giây, đầu ngón tay có hơi ngứa, cũng không thể động.
“A Ly, em không phải là vẫn giận đại sư ca đó chứ?”
“Em nào dám giận đại minh tinh.”
“Thì phải là giận.” Lý Thiếu Thiên giữ chặt tay của Mặc Lý. “Em có lý do để tức giận.”
“Em không có.” Mặc Lý dùng hai tay cầm đồ uống, làm cho Lý Thiếu Thiên không thể nào xuống tay.
“Anh không phải là người thứ nhất rời đi, cũng sẽ không là người cuối cùng. Mọi người làm không sai, em không có tư cách giận ai cả. Em hy vọng mọi người vĩnh viễn vây quanh em, cưng chiều em, thương em nhất. Nhưng đây là cuộc sống của mọi người, em không có quyền yêu cầu mọi người thương em, mọi người không có nghĩa vụ phải cùng em, cùng gánh hát cổ hủ cột chặt lại vào với nhau.”
Thiếu niên bốc đồng tùy hứng, thiếu niên có tâm tư mẫn cảm, thiếu niên tự cho mình là trung tâm, thiếu niên được cưng chiều, vĩnh viễn biết làm thế nào để người khác phải đau lòng vì cậu, giống như thiên phú vậy.
Khiến người khác yêu cậu không phải là quyền lợi của cậu, mà là năng lực cậu trời sinh đã có.
Trái tim của Lý Thiếu Thiên giống như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, khiến cho hắn không thể hô hấp trong khoảnh khắc.
“A Ly, đi cùng anh đi.” Hắn đột ngột mở miệng, tâm tình không yên mấy ngày qua giống như qua lời này được giải đáp.
Hắn đối với thành phố hắn sinh ra và lớn lên này không có gì lưu luyến, nhưng là Mặc Lý, hắn không bỏ xuống được.
Cậu tùy hứng, hờ hững vô tâm, khiến người ta không thể không lo lắng cho cậu. Mới trước đây lo cậu chạy loạn bị té ngã, lo lắng cậu rất đường hoàng sẽ bị người khác bắt nạt. Nay cậu chậm rãi trưởng thành, thì lại lo lắng cậu về sau cùng người khác nhậu nhẹt chè chén, lo lắng cậu đêm không về nhà, lo lắng cậu bị người không có ý tốt lừa gạt.
Thế giới này rất nguy hiểm, không để cậu ở trước mặt trông chừng, lo lắng và bất an sẽ như bóng với hình, khiến hắn không thể an bình.
Mặc Lý lại hiện ra vẻ mặt kinh ngạc: “Gì?! Anh điên rồi hả, anh đi làm đại minh tinh em theo anh làm gì? Em còn phải đi học.”
“Em cũng có thể đi học ở nơi khác mà.” Lý Thiếu Thiên bức thiết khuyên cậu. “Anh có thể liên hệ giúp em, cho em học trường trung học tốt nhất.”
“Em không đi.” Mặc Lý quyết đoán lắc đầu, một chút do dự cũng không có. “Các anh có thể tùy tiện rời khỏi gánh hát Mặc gia.” Mặc Lý còn có điểm tự hào. “Em là người có gia nghiệp phải kế thừa, không giống với các anh.”
Lý Thiếu Thiên không thể khuyên nữa, chuyện Mặc Lý hạ quyết tâm không ai có thể khuyên được.
Mặc Lý từ trước đến nay dính hắn, nhưng hắn phải đi, Mặc Lý tựa hồ cũng không có gì quyến luyến không buông đối với hắn.
Cậu thậm chí cũng không nói mấy lời sau này gặp lại, giống như lúc này đây vui vẻ đưa tiễn chính là quyết biệt.
“Về sau ——” Lý Thiếu Thiên châm chước dùng từ, lại bị Mặc Lý đánh gãy.
“Chuyện sau này không ai đoán được, chuyện không thể nói chính xác thì nhắc đến nó làm gì.” Mặc Lý đột nhiên lại bắt đầu không kiên nhẫn. “Anh đừng phiền em nữa, nói nói phiền muốn chết, em muốn ăn.”
Lý Thiếu Thiên chỉ có thể ngậm miệng không đề cập tới, cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn cho cậu.
Thời điểm giải tán, Lý Thiếu Thiên mặc lại võ trang hạng nặng, lúc đi xuống dưới lầu, Phương Lâm đã muốn dừng xe ở bên ngoài chờ.
Các sư huynh sư đệ nhìn thấy Phương Lâm, đều nháy mắt với Lý Thiếu Thiên.
Vẻ mặt của Tiểu Đậu cực kỳ hâm mộ: “Làm đại minh tinh tốt thế đó, về sau bên cạnh toàn là mỹ nhân.”
Tiểu Xuân liên tục gật đầu.
Mặc Lý ôm tay đứng ở trên bậc thang, mặt mày xa cách, thờ ơ lạnh nhạt, giống như tổ chức buổi tiệc đưa tiễn này xong cậu cũng đã hoàn thành nghĩa vụ của sư đệ.
Phương Lâm gọi Lý Thiếu Thiên nhanh lên xe, Lý Thiếu Thiên nhìn về phía Mặc Lý, Mặc Lý cười vẫy tay với hắn, làm ra động tác tạm biệt.
Dáng vẻ của cậu lại giống như hóa thành vô số sợi tơ mảnh nhỏ, cột chặt tay chân của hắn, khiến hắn không thể nhấc nổi bước chân.
Không quan tâm đến Phương Lâm đang liên tục thúc giục, Lý Thiếu Thiên đi đến chỗ Mặc Lý, giúp cậu kéo khóa kéo áo khoác lên tận trên cùng, khăn quàng cổ tùy tiện choàng cũng giúp cậu thắt lại, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt trắng trẻo của Mặc Lý.
“A Ly, anh đi trước nhé.” Lý Thiếu Thiên nắm bờ vai của cậu.
Mặc Lý gật đầu: “Anh đi nhanh đi, cổng này không cho dừng xe. Cẩn thận cảnh sát đến đưa giấy phạt.”
“….” Lý Thiếu Thiên lại càng không cam tâm rời đi.
Mặc Lý khẳng định biết hắn muốn nghe cái gì, chính là cậu không muốn nói.
Con tiểu hồ ly giảo hoạt này.
Lý Thiếu Thiên lên xe, phía sau giống như còn vô số sợi tơ nhìn không thấy cắt không hết đang cuốn lấy hắn. Hắn phải chạy về hướng tương lai huy hoàng, nhưng không có cách nào đi được một cách tiêu sái.
Phương Lâm lái xe, từ gương chiếu hậu nhìn thấy Lý Thiếu Thiên ngồi ở ghế sau còn có chút đăm chiêu: “Tôi xác định thêm một lần nữa. Tiểu sư đệ của cậu quả thật không phải là một ngọn đèn đã cạn dầu.”
Mỗi một tiếng nói mỗi một cử động, mỗi một biểu cảm của Mặc Lý, giống như đều đã trải qua tính toán chính xác. Cậu có thể khiến người khác thiên vị cậu, có thể khiến người khác cảm thấy cậu bị thua thiệt, có thể khiến người khác lưu luyến không rời nổi cậu.
Diễn hồ yêu mười mấy năm, thật sự có thể có được năng lực mê hoặc con người? Phương Lâm cảm thấy cậu cũng quả thật rất hợp với giới giải trí, chính là cậu không giống người sẽ nguyện ý để cho người ta bài bố nhân sinh của cậu.
“Tôi không hy vọng sau này nghe được mấy lời đánh giá cậu ấy từ chị.” Lý Thiếu Thiên mặt không chút thay đổi nhìn xem bên ngoài, thành phố nhỏ bé sắp bị hắn vứt bỏ.
Phương Lâm nhún vai: “Ok, cậu là ông chủ cậu nói gì thì là đấy.”
Lý Thiếu Thiên sẽ rời khỏi Mặc Huyền, Mặc Lý kêu gọi các sư huynh sư đệ còn ở trong thành phố tụ tập lại, tổ chức một buổi tiệc chia tay vui vẻ cho Lý Thiếu Thiên.
Bởi vì mấy kì chiếu trên TV của chương trình, Lý Thiếu Thiên đã muốn có chút danh tiếng, thời điểm đi vào khách sạn tổ chức tiệc còn phải ngụy trang một phen mới có thể né tránh những fan hâm mộ có mặt ở mọi nơi.
Mặc Lý nhìn thấy đại sư ca bao kín người che kín mặt đi vào trong, đi đầu ồn ào: “Đại minh tinh, đại minh tinh.”
Các sư huynh sư đệ cũng hưởng ứng, Lý Thiếu Thiên cởi áo khoác, khăn quàng cổ và kính râm ra để qua sofa ở bên cạnh, bất đắc dĩ đi tới: “Đại minh tinh gì chứ, đây là giễu cợt sư ca đó, phạt rượu ba ly.”
Mặc Lý cười tủm tỉm cầm thức uống của bản thân lên, nhấp mấy ngụm.
“Không thể, bởi vì em vẫn còn nhỏ.”
Lý Thiếu Thiên ngồi ở bên cạnh Mặc Lý, nâng tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu.
Mặc Lý không kiên nhẫn lắc đầu, sợi tóc đen nhánh bay lên lại hạ xuống, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
“Không được làm rối tóc em. Ghét nhất bị người ta sờ tóc.”
Lý Thiếu Thiên buông tay, mấy sư đệ giơ ly rượu tiến lại kính rượu, Lý Thiếu Thiên ai đến cũng không cự tuyệt, với những anh em lớn lên cùng nhau này không cần phải khách sáo nhiều lắm, cũng không cần mấy thủ đoạn giao tế nhìn sắc mặt đoán thái độ mà Phương Lâm dạy, chỉ cần thoải mái mở lòng uống là được.
Về sau không biết khi nào mới có thời gian tự do tự tại không bị quản chế như thế này.
Hắn sắp bước vào tràng danh lợi kia, cùng bốn chữ tự do tự tại là kẻ địch trời sinh.
“Đại minh tinh, quý trọng đi, uống rượu như thế này nhiều một ly quý một ly.” Tiểu sư đệ nhu thuận ngồi ở bên cạnh hợp thời lên tiếng, giống như nói lên tiếng lòng của hắn.
Lý Thiếu Thiên ứng phó nhóm người kính rượu cuối cùng, kêu gọi mọi người bắt đầu dùng bữa, nhìn về phía Mặc Lý ở bên cạnh.
Mặc Lý không có uống dù chỉ một giọt rượu, song trên làn da trắng như sứ lại ánh một tầng sắc hồng, giống như chỉ cần ngửi mùi rượu cũng dường như có thể khiến cậu say. Lý Thiếu Thiên bắt đầu lo lắng sau khi cậu trưởng thành tới lúc không thể không uống rượu, lỡ dễ dàng bị quá chén thì phải làm sao bây giờ.
“Về sau có thể không uống cũng đừng uống.” Hắn dặn dò.
“Hử? Lời này anh nên nói với chính bản thân đi. Anh sắp trở thành đại minh tinh, nếu uống rượu bị paparazzi chụp được hình ảnh không tốt, mọi người đều có thể nhìn thấy anh ở trên báo. Cũng không biết là trên báo giải trí hay là báo pháp luật.”
“Tiểu A Ly, em trù sư ca hả?” Lý Thiếu Thiên lại nâng tay theo thói quen, muốn xoa mái tóc mềm mại của Mặc Lý.
Mặc Lý đẩy tay của hắn ra: “Đã nói là không cho sờ đầu của em mà.”
Lý Thiếu Thiên trầm mặc nhìn chăm chú cậu vài giây, đầu ngón tay có hơi ngứa, cũng không thể động.
“A Ly, em không phải là vẫn giận đại sư ca đó chứ?”
“Em nào dám giận đại minh tinh.”
“Thì phải là giận.” Lý Thiếu Thiên giữ chặt tay của Mặc Lý. “Em có lý do để tức giận.”
“Em không có.” Mặc Lý dùng hai tay cầm đồ uống, làm cho Lý Thiếu Thiên không thể nào xuống tay.
“Anh không phải là người thứ nhất rời đi, cũng sẽ không là người cuối cùng. Mọi người làm không sai, em không có tư cách giận ai cả. Em hy vọng mọi người vĩnh viễn vây quanh em, cưng chiều em, thương em nhất. Nhưng đây là cuộc sống của mọi người, em không có quyền yêu cầu mọi người thương em, mọi người không có nghĩa vụ phải cùng em, cùng gánh hát cổ hủ cột chặt lại vào với nhau.”
Thiếu niên bốc đồng tùy hứng, thiếu niên có tâm tư mẫn cảm, thiếu niên tự cho mình là trung tâm, thiếu niên được cưng chiều, vĩnh viễn biết làm thế nào để người khác phải đau lòng vì cậu, giống như thiên phú vậy.
Khiến người khác yêu cậu không phải là quyền lợi của cậu, mà là năng lực cậu trời sinh đã có.
Trái tim của Lý Thiếu Thiên giống như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, khiến cho hắn không thể hô hấp trong khoảnh khắc.
“A Ly, đi cùng anh đi.” Hắn đột ngột mở miệng, tâm tình không yên mấy ngày qua giống như qua lời này được giải đáp.
Hắn đối với thành phố hắn sinh ra và lớn lên này không có gì lưu luyến, nhưng là Mặc Lý, hắn không bỏ xuống được.
Cậu tùy hứng, hờ hững vô tâm, khiến người ta không thể không lo lắng cho cậu. Mới trước đây lo cậu chạy loạn bị té ngã, lo lắng cậu rất đường hoàng sẽ bị người khác bắt nạt. Nay cậu chậm rãi trưởng thành, thì lại lo lắng cậu về sau cùng người khác nhậu nhẹt chè chén, lo lắng cậu đêm không về nhà, lo lắng cậu bị người không có ý tốt lừa gạt.
Thế giới này rất nguy hiểm, không để cậu ở trước mặt trông chừng, lo lắng và bất an sẽ như bóng với hình, khiến hắn không thể an bình.
Mặc Lý lại hiện ra vẻ mặt kinh ngạc: “Gì?! Anh điên rồi hả, anh đi làm đại minh tinh em theo anh làm gì? Em còn phải đi học.”
“Em cũng có thể đi học ở nơi khác mà.” Lý Thiếu Thiên bức thiết khuyên cậu. “Anh có thể liên hệ giúp em, cho em học trường trung học tốt nhất.”
“Em không đi.” Mặc Lý quyết đoán lắc đầu, một chút do dự cũng không có. “Các anh có thể tùy tiện rời khỏi gánh hát Mặc gia.” Mặc Lý còn có điểm tự hào. “Em là người có gia nghiệp phải kế thừa, không giống với các anh.”
Lý Thiếu Thiên không thể khuyên nữa, chuyện Mặc Lý hạ quyết tâm không ai có thể khuyên được.
Mặc Lý từ trước đến nay dính hắn, nhưng hắn phải đi, Mặc Lý tựa hồ cũng không có gì quyến luyến không buông đối với hắn.
Cậu thậm chí cũng không nói mấy lời sau này gặp lại, giống như lúc này đây vui vẻ đưa tiễn chính là quyết biệt.
“Về sau ——” Lý Thiếu Thiên châm chước dùng từ, lại bị Mặc Lý đánh gãy.
“Chuyện sau này không ai đoán được, chuyện không thể nói chính xác thì nhắc đến nó làm gì.” Mặc Lý đột nhiên lại bắt đầu không kiên nhẫn. “Anh đừng phiền em nữa, nói nói phiền muốn chết, em muốn ăn.”
Lý Thiếu Thiên chỉ có thể ngậm miệng không đề cập tới, cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn cho cậu.
Thời điểm giải tán, Lý Thiếu Thiên mặc lại võ trang hạng nặng, lúc đi xuống dưới lầu, Phương Lâm đã muốn dừng xe ở bên ngoài chờ.
Các sư huynh sư đệ nhìn thấy Phương Lâm, đều nháy mắt với Lý Thiếu Thiên.
Vẻ mặt của Tiểu Đậu cực kỳ hâm mộ: “Làm đại minh tinh tốt thế đó, về sau bên cạnh toàn là mỹ nhân.”
Tiểu Xuân liên tục gật đầu.
Mặc Lý ôm tay đứng ở trên bậc thang, mặt mày xa cách, thờ ơ lạnh nhạt, giống như tổ chức buổi tiệc đưa tiễn này xong cậu cũng đã hoàn thành nghĩa vụ của sư đệ.
Phương Lâm gọi Lý Thiếu Thiên nhanh lên xe, Lý Thiếu Thiên nhìn về phía Mặc Lý, Mặc Lý cười vẫy tay với hắn, làm ra động tác tạm biệt.
Dáng vẻ của cậu lại giống như hóa thành vô số sợi tơ mảnh nhỏ, cột chặt tay chân của hắn, khiến hắn không thể nhấc nổi bước chân.
Không quan tâm đến Phương Lâm đang liên tục thúc giục, Lý Thiếu Thiên đi đến chỗ Mặc Lý, giúp cậu kéo khóa kéo áo khoác lên tận trên cùng, khăn quàng cổ tùy tiện choàng cũng giúp cậu thắt lại, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt trắng trẻo của Mặc Lý.
“A Ly, anh đi trước nhé.” Lý Thiếu Thiên nắm bờ vai của cậu.
Mặc Lý gật đầu: “Anh đi nhanh đi, cổng này không cho dừng xe. Cẩn thận cảnh sát đến đưa giấy phạt.”
“….” Lý Thiếu Thiên lại càng không cam tâm rời đi.
Mặc Lý khẳng định biết hắn muốn nghe cái gì, chính là cậu không muốn nói.
Con tiểu hồ ly giảo hoạt này.
Lý Thiếu Thiên lên xe, phía sau giống như còn vô số sợi tơ nhìn không thấy cắt không hết đang cuốn lấy hắn. Hắn phải chạy về hướng tương lai huy hoàng, nhưng không có cách nào đi được một cách tiêu sái.
Phương Lâm lái xe, từ gương chiếu hậu nhìn thấy Lý Thiếu Thiên ngồi ở ghế sau còn có chút đăm chiêu: “Tôi xác định thêm một lần nữa. Tiểu sư đệ của cậu quả thật không phải là một ngọn đèn đã cạn dầu.”
Mỗi một tiếng nói mỗi một cử động, mỗi một biểu cảm của Mặc Lý, giống như đều đã trải qua tính toán chính xác. Cậu có thể khiến người khác thiên vị cậu, có thể khiến người khác cảm thấy cậu bị thua thiệt, có thể khiến người khác lưu luyến không rời nổi cậu.
Diễn hồ yêu mười mấy năm, thật sự có thể có được năng lực mê hoặc con người? Phương Lâm cảm thấy cậu cũng quả thật rất hợp với giới giải trí, chính là cậu không giống người sẽ nguyện ý để cho người ta bài bố nhân sinh của cậu.
“Tôi không hy vọng sau này nghe được mấy lời đánh giá cậu ấy từ chị.” Lý Thiếu Thiên mặt không chút thay đổi nhìn xem bên ngoài, thành phố nhỏ bé sắp bị hắn vứt bỏ.
Phương Lâm nhún vai: “Ok, cậu là ông chủ cậu nói gì thì là đấy.”
Danh sách chương