Edited by Cigar.

Địch ý trong lời của Lâm Nhan khiến cho trường quay lâm vào trầm mặc một chốc.

Về quan hệ giữa hắn và Lý Thiếu Thiên thì tất cả mọi người ở trong giới đều biết, ngay cả việc che lấp cũng không tất yếu. Hơn nữa Lâm Nhan hẳn là cũng có chống lưng, bởi vì năm đó Lý Thiếu Thiên là dẫn đầu nã pháo nhắm vào hắn. Sau khi kết quả thứ hạng được công bố Lý Thiếu Thiên lại đột nhiên làm ra công kích đủ loại với hạng nhất Lâm Nhan, làm trò trước mặt truyền thông nói rất nhiều về chuyện nội bộ chương trình, nói việc Lâm Nhan đoạt tác phẩm dự thi của hắn một cách không công bằng, cùng một vài chuyện xấu không có thể diện.

Biểu hiện của Lâm Nhan lúc ấy là gió nhẹ mây trôi, không có ngay mặt chống lại Lý Thiếu Thiên. Bởi vì sau khi Lâm Nhan ký hợp đồng với công ty Thâm Không đã ra mắt rất nhiều tác phẩm tự sáng tác được đánh giá cao, mà lời buộc tội của Lý Thiếu Thiên lại không có căn cứ, bởi vậy dư luận rất nhanh chuyển hướng sang Lâm Nhan. Lý Thiếu Thiên ở ba năm sau đó thật sự là sống không dễ dàng, Lâm Nhan ở công ty giải trí Thâm Không được công ty chủ lực push thì lên như diều gặp gió, rất nhanh chen chân vào hàng ngũ tiểu thịt tươi đang hot.

Sau khi Lý Thiếu Thiên mai danh ẩn tích ba năm đột nhiên lại nổi tiếng trở lại, fan vô số, những lời đồn đãi xấu xí năm đó nay vì Lý Thiếu Thiên lại xuất hiện ở trong tầm nhìn của công chúng mà một lần nữa bị người ta đào lại, Lâm Nhan cho dù có tu dưỡng tốt cũng không thể tiếp tục thờ ơ.

Lúc này đây hắn lại tự nhiên bị người đại diện an bài cho tham gia chương trình này, chỉ vì nhà đầu tư chính là con trai mới tốt nghiệp về nước của chủ tịch công ty, là chương trình đầu tiên mà đối phương đầu tư sản xuất, muốn ở trước mặt Boss tương lai triển lãm cảm giác tồn tại.

Vốn hắn đối với bản thân chương trình cũng xem trọng mười phần, vô luận là có lợi cho hình tượng hay là tên tuổi của đạo diễn Tống Lục Minh, đối với con đường sự nghiệp của hắn đều thu lợi, huống chi còn có thể gia tăng độ tồn tại lẫn hảo cảm trong mắt thái tử gia.

Chính là ai ngờ kỳ thứ nhất lại va phải người có quan hệ rất gần với Lý Thiếu Thiên, đối phương còn bày ra thái độ tự phong là thầy của sáu người bọn họ, quả thật là còn cuồng vọng hơn cả Lý Thiếu Thiên. Muốn hắn hạ thấp tư thái bái đối phương làm thầy, Lâm Nhan làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này.

“Tôi cảm thấy câu hỏi của Liễu Kì Hoa thật hợp lý, cho nên tôi không rõ nguyên nhân vì sao Mặc bầu gánh cố ý không muốn trả lời chúng tôi.” Lâm Nhan nói.

Liễu Kì Hoa gật đầu với Lâm Nhan. Hắn thật đúng là xuất phát từ góc độ chuyên nghiệp đưa ra vấn đề, chương trình vừa mới bắt đầu quay hắn cũng không nghĩ đến chuyện làm ra hành động gì nổi bật. Hắn tự nhận thấy hành vi của bản thân cũng không có gì là không ổn, là vị bầu gánh nổi trên mạng này cố chấp tùy hứng vượt qua tưởng tượng mà thôi.

Nếu đoạn này cứ như vậy không có biên tập cắt bỏ hay thêm thắt gì mà phát sóng, Liễu Kì Hoa tự nhận thấy bản thân không hề làm ra sai lầm nào tạo thành hố đen, có thể xác định đề tài tranh luận của khán giả nhất định chỉ ở trên người Mặc Lý.

Mặc Lý thì đang rối rắm nhíu mày.

Cậu tạm thời còn chưa nghĩ đến hiệu ứng của chương trình, chỉ là đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ lại.

Từ sau khi Lý Thiếu Thiên rời khỏi gánh hát Mặc gia không bao giờ diễn đạo trưởng nữa, cậu cũng không còn đề cập đến đạo trưởng. Lúc này đây Lý Thiếu Thiên vẫn giữ lập trường dựng cờ biểu đạt chuyện sẽ không diễn vai đạo trưởng, Mặc Lý kỳ thật có điểm khổ sở.

Lý Thiếu đối với cậu rất tốt, nhưng là đối với gánh hát Mặc gia mà cậu âu yếm nhất thì tựa hồ là thái độ không thèm để ý.

Mặc Lý hy vọng đạo trưởng của cậu trở về, đừng để Hồ tiên luôn đơn độc một mình, nếu không nỗi niềm yêu hận của Hồ tiên không có chỗ để ký thác, chỉ có thể bày tỏ với không khí. Cậu thay Hồ tiên cảm thấy khổ sở.

Nhưng cậu không thể khẩn cầu người khác yêu những gì mà cậu yêu, cho nên cậu vẫn không muốn chủ động nhắc tới đạo trưởng mà Lý Thiếu Thiên diễn, bởi vì cậu sợ một khi nói ra sẽ để lộ sự bất bình trong lòng cậu.

Chính là ——

“Được rồi, lời mọi người nói có đạo lý. Tôi hẳn là phải phụ trách việc dạy học một cách toàn tâm toàn ý.” Mặc Lý hít sâu. “Nếu mọi người đều muốn biết, tôi sẽ giảng.”

Lâm Nhan trong lòng nghẹn một bụng tức giận bị sự quyết đoán nhận sai của cậu đánh cho trở tay không kịp, kinh ngạc trừng mắt với cậu.

Người này thỏa hiệp dễ dàng như vậy sao? Vậy nãy giờ ra vẻ cứng cái gì không biết? Mặc Lý bắt đầu nói: “Vở Độ Hồ tiên của gánh hát Mặc gia tổng cộng có tám phần, chủ yếu chính là kể về nỗi niềm yêu hận gút mắc của Hồ tiên và đạo trưởng hàng yêu phục ma…”

Yến Lẫm đứng ở cách đó không xa đã muốn sắp bóp nát cái chìa khóa xe nắm trong tay.

Lý Thiếu Thiên, vẫn là cái tên Lý Thiếu Thiên đó. Em cứ như vậy sợ làm thanh danh của Lý Thiếu Thiên bị liên lụy? Người khác ẩn ý nhắc tới Lý Thiếu Thiên là em có thể dễ dàng vứt bỏ sự kiên trì của bản thân?

Mặc Lý vì sao lại có thể cho cái tên từng phản bội cậu, từng cô phụ cậu sự khoan dung như vậy? Và vì sao với hắn thì lại tuyệt tình như thế?

Yến Lẫm nhất thời sắp bị sự chua xót vô vọng bao phủ.

Những nỗ lực của hắn, những thứ hắn làm, giống như đều là để tiện nghi cho Lý Thiếu Thiên. Hắn ở trong lòng của Mặc Lý tới nay vẫn như cũ là một người xa lạ từng có thù cũ.

Chính giữa trường quay, Mặc Lý hướng về phía sáu người đang ngồi cạnh bàn trải khăn chậm rãi nói.

“….. Hồ yêu là sự tồn tại không thuộc về lục giới, thọ mệnh vô thủy vô chung, sự xuất thế của nó nhiễu loạn thế đạo luân hồi, khiến nhân gian tai họa không ngừng. Đạo trưởng tuân mệnh chính đạo nhân gian, hộ tống sư môn hàng yêu trừ ma. Sau khi lỡ lạc vào lãnh địa của Hồ yêu thì bị Hồ yêu trêu chọc, đây là trích đoạn các khách mời nam phải xướng, màn này gọi là Hí đạo. Đến lúc Hồ yêu cảm thấy nhàm chán bắt đầu động sát tâm thì đạo trưởng đã nắm được thiên tính của Hồ yêu, dùng ngữ khí trêu chọc khơi mào sự hứng thú của Hồ yêu, hắn với Hồ yêu đánh cược, hắn có thể không cần đao kiếm mà giết được Hồ yêu thọ tựa trời đất. Hồ yêu cảm thấy chơi vui, vì thế nhận lời đánh cược của đạo trưởng, đồng ý để đạo trưởng thi triển ảo thuật lên người nó. Đạo trưởng và Hồ yêu cùng lịch tình kiếp tam thế, đời thứ nhất là thân tình, đời thứ hai là hữu tình, đời thứ ba là ái tình. Trích đoạn các khách mời nữ phải diễn chính là thuộc đời thứ ba, tên là Thương tình.”

Mặc Lý dừng một chút: “Cơ bản chính là như vậy. Mọi người đã hiểu trọn vẹn kịch bản rồi chứ.”

Phương Mộc Mộc nghe đến nhập thần: “Sau đó thì sao? Đạo sĩ thật sự giết Hồ yêu?! Hồ yêu đã thật sự nảy sinh tình yêu với đạo trưởng? Hay vẫn là đạo trưởng nảy sinh tình yêu với Hồ yêu?”

Tống Văn vỗ người cô, cười nói: “Đủ rồi đó, cậu tưởng tới đây nghe kể chuyện xưa thật à? Tôi cảm thấy không kể nữa để mọi người tò mò về kết cục tốt hơn. Cậu chỉ xướng một đoạn ngắn, đừng có không biết xấu hổ đào hết cái rương gia truyền của nhà người ta.”

Mặc Lý có thể cảm nhận được thiện ý của Tống Văn, Tống Văn đã nói như vậy người khác cũng không thể tiếp tục tìm tòi đến tận cùng.

Tề Hàm vẫn chưa từng lên tiếng nhấc tay: “Tôi có một câu hỏi. Hồ yêu là nữ? Dùng thuật ngữ trong hí kịch để miêu tả thì là vai đán phải không? Vậy chẳng phải các khách mời nam phải giả nữ?”

Các khách mời nam nhất thời trưng ra vẻ mặt vặn vẹo. Nhất là Đổng Thăng vẫn không nói gì, hắn chính là dạng cơ bắp rắn rỏi cao to, sắm vai đán? Chính hắn tự tưởng tượng ra cảnh đó còn không dám nhìn thẳng.

Phương Mộc Mộc cũng nhấc tay: “Tôi có xem qua video của Mặc bầu gánh, Hồ yêu tuy rằng xinh đẹp vô cùng, nhưng cách hóa trang cũng không giống vai đán thông thường.”

Tề Hàm kinh ngạc dùng kịch bản che miệng đang há hốc: “Cho nên kịch bản dân gian của tổ quốc chúng ta lại có thể dám chẳng che đậy gì mà trình diễn yêu hận tình thù giữa đạo trưởng và nam Hồ yêu? Tư tưởng cũng quá hiện đại rồi!”

“Suy nghĩ đến hương thân ở hai bên bờ ruộng khi chúng ta hồi hương, sau khi bận rộn cả ngày trời với việc nhà nông, ngồi ở trong sân xem những khúc nghệ truyền bá tư tưởng tiên phong thời thượng như vậy.” Phương Mộc Mộc nắm nắm bàn tay. “Kịch bản của Mặc gia lưu truyền mấy trăm năm, trí tuệ kết tinh của dân gian chúng ta mới là ngầu nhất!”

Khóe miệng của Liễu Kì Hoa co giật: “Mặc bầu gánh, trong số chúng ta có một người là fan bí mật của ngài đó, ngài đã phát hiện ra chưa?”

Phương Mộc Mộc hưng phấn dùng tay ôm mặt: “Chính là tôi chính là tôi! Mặc bầu gánh, tôi là fan chân ái bí mật của ngài!”

“….. Cám ơn.” Mặc Lý tuyệt không hoài nghi màn “tự bạo” này của Phương Mộc Mộc, cậu ngay từ đầu đã cảm thấy trên người của cô gái này có một cảm giác quen thuộc dị thường. Nếu là fan của cậu vậy thì mọi thứ đã được tiết lộ.

Bởi vì câu chọc cười của Phương Mộc Mộc, cũng có thể là bởi vì Mặc Lý đột nhiên từ hình tượng “bitch trà xanh tâm cơ thích đoạt màn ảnh” biến chuyển thành “truyền nhân của khúc nghệ dân gian tính tình thân thiết”, bầu không khí cứng ngắc ở hiện trường dần dần hóa mềm mại, mọi người bắt đầu trở nên hòa hợp với nhau.

“Không tồi.” Tống Lục Minh đối với diễn biến phát triển như vậy hiển nhiên rất vừa lòng, hậu kỳ có thể làm thành tư liệu sống rất hoàn thiện.

Yến Lẫm mặt trầm như nước ôm cánh tay ngồi ở một bên, chỉ trầm mặc quan sát, trong phạm vi năm mét lấy hắn làm trung tâm giống như không khí bị đông lạnh, khiến nhân viên công tác đi qua đi lại đều rất dụng tâm cẩn thận tránh đi tôn đại thần này.

Nghe nói vị này đến thăm trường quay, nhưng là sắc mặt này thật sự làm người ta nhìn không thấu a…. Có vẻ như là đang rất tức giận?

Về vấn đề giả nữ trên trường quay còn chưa có bỏ dở, Đổng Thăng trực tiếp đưa ra kháng nghị.

“Thời điểm ký hợp đồng cũng không đề cập là phải làm chuyện này! Kì Hoa và Lâm Nhan trắng trẻo người gầy giả nữ còn đẹp, tôi thì không được. Để tôi diễn đạo trưởng đi.”

“Không cần các khách mời nam phải giả nữ.” Câu trả lời của Mặc Lý làm cho trái tim treo lên cao của các khách mời nam hạ xuống. “Hồ yêu trong vở kịch không có giới tính, nội dung vở kịch muốn là nam liền là nam muốn là nữ liền là nữ, nam cũng không cần giả nữ.”

Miệng của Phương Mộc Mộc há hốc thành hình chữ O, hít sâu một tiếng. “Thật muốn làm quen đại thần viết kịch bản.”

“Vậy cậu xuyên không đi.” Tống Văn cười nói.

Mặc Lý gõ mặt bàn nói: “Tiếp theo mọi người sẽ phải học thuộc lòng những câu thoại, tôi sẽ dạy mọi người xướng từng câu một. Bởi vì có một vài từ địa phương cần đọc nhấn rõ từng chữ, hy vọng mọi người học một cách nghiêm túc, nếu không sẽ xướng không hay. Mong rằng các vị người nào cũng có thể diễn ra được khí chất của Hồ tiên, đơn giản mà nói chính là đẹp, đặc biệt đẹp, siêu cấp đẹp!”

Trong nháy mắt đã quay về dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, lúc này đây ngay cả Lâm Nhan và Liễu Kì Hoa cũng thờ ơ.

Tóm lại muốn vị này khiêm tốn là phải xem tâm tình, dào dạt đắc ý mới là bản tính trời sinh, bọn họ có tức giận cũng chẳng làm gì được.

Các nghệ sĩ tách nhau ra đi học lời kịch, các cameraman mỗi người đi theo một người trong số họ để quay, bên cạnh Mặc Lý cũng có một cameraman, chính là cái vị hồi nãy từng tranh luận với Tống Lục Minh.

Vốn dĩ việc này không phải là nhiệm vụ của hắn, nhưng là có thể gần gũi 360 độ quay Mặc Lý có hấp dẫn quá lớn với hắn, hắn liền lén trao đổi nhiệm vụ với đồng nghiệp.

Mặc Lý không có việc gì làm, giương mắt nhìn ống kính camera. Cameraman cũng không cảm thấy nhàm chán, quay đủ loại tư thế gây sức ép vui đến mức quên luôn trời đất.

Yến Lẫm nhân lúc thời gian đang trống gọi Tống Lục Minh vào phòng nghỉ không có ai, mở miệng chất vấn: “Chú ký hợp đồng với Lý Thiếu Thiên làm giám khảo cho chương trình lúc nào?”

Tống Lục Minh không hiểu ra sao: “Mới mấy ngày trước, độ tạo đề tài của cậu ta không tồi, lại có quan hệ sâu xa với gánh hát Mặc gia, chú cảm thấy rất thích hợp.”

“Cháu không đồng ý.” Yến Lẫm trực tiếp phủ quyết.

Tống Lục Minh nhất thời há hốc mồm: “Chẳng phải cháu nói về vấn đề khách mời cháu buông tay mặc kệ sao? Hiện tại lại nói với chú là không đồng ý?! Hợp đồng đều đã ký xong rồi!”

“Đưa cậu ta tiền bồi thường hợp đồng, không được cho cậu ta tham gia.” Yến Lẫm kiên trì nói.

Tống Lục Minh đột nhiên phát hiện con nhà người ta mà ông hâm mộ hồi trước cũng có thời điểm khiến người ta phải lo lắng.

“Yến Lẫm, chú biết cháu có tiền, nhưng mà tiền của nhà họ Yến cũng không phải do gió lớn thổi tới.” Ông tận tình khuyên bảo, thay Yến Chu dạy con trai.

“Cháu chỉ hỏi đạo diễn Tống một câu, thiếu một Lý Thiếu Thiên chẳng lẽ chương trình không thể làm tiếp?”

“Tất nhiên là không…”

“Vậy loại cậu ta.” Thái độ của Yến Lẫm là hoàn toàn không cho phép thương lượng.

Tống Lục Minh cùng hắn giằng co nửa ngày, cuối cùng bại trận.

“Cháu nguyện ý lấy tiền ném qua cửa sổ thì chú có thể nói gì nữa.” Ông thật bất đắc dĩ. “Nhưng chú phải nói để cháu biết, người đại diện của Lý Thiếu Thiên không phải là đèn cạn dầu đâu. Ba của cháu hẳn là biết cô ta. Tổ chương trình của chúng ta vô duyên vô cớ làm trái hợp đồng, Phương Lâm không có khả năng sẽ bỏ qua việc này.”

“Không cần cô ta phải dùng thủ đoạn để tìm hiểu, chú cứ trực tiếp nói cho cô ta, là Yến Lẫm cháu nhìn Lý Thiếu Thiên không vừa mắt.” Yến Lẫm hừ lạnh một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.

Hiếm khi Yến Lẫm từ trước đến nay vẫn luôn có thái độ hiền hoà lại đột nhiên bá đạo như vậy, Tống Lục Minh quay trở lại trường quay vẫn còn nghi hoặc trong lòng.

Chờ tới khi nhìn thấy Mặc Lý đang ngồi một góc mắt to trừng mắt nhỏ với ống kính camera, cái đầu đó giờ vẫn luôn linh quang của ông đột nhiên thông suốt mọi chuyện, minh bạch hết thảy.

Cái này thì tính là gì? Tiết mục ghen tuông của tổng tài bá đạo?!

Ông không thể hiểu nổi Yến Lẫm, nếu thực sự thích người ta thì phấn đấu dùng sức lên chính người đó ấy, hắn rốt cuộc đang gây sức ép cái gì vậy? Gây sức ép lâu như vậy rồi, kết quả Mặc Lý cũng không có nhận thức hắn, Tống Lục Minh cho tới bây giờ chưa từng thấy hào môn thiếu gia nào theo đuổi người trong mộng vất vả như hắn.

Lời kịch trong kịch bản không nhiều, rất nhanh các nghệ sĩ đã quay trở lại đại sảnh, lắng nghe Mặc Lý dạy cách nhấn nhá nhả từ lên giọng từng câu một.

Yến Lẫm đứng ở trong góc, tùy tay cầm lấy một quyển kịch bản bị đặt ở một bên lật ra đọc.

Nhành liễu buông mình xuống dòng nước xanh biếc, mây trôi lững lờ trên những ngọn núi xanh.

Chiếc quạt ngọc thấm ướt mồ hôi, mặt tựa đào hoa chuếnh choáng men say.

Gió thổi bay tấm rèm đỏ nơi phòng bếp rạng sáng, cơn mưa đêm tưới ướt giàn dây leo trước cửa.

Bẻ cành phù dung che đi gương mặt tựa phù dung, hiểu được mộng tàn lại không hiểu hết nông sâu của mộng tàn.

Trăng khuyết cong cong đổi lấy những mảnh trăng đã úa tàn, người vô tình nhớ kẻ đa tình.

“Người vô tình nhớ kẻ đa tình….” Hắn không kìm được nhỏ giọng đọc thành tiếng, trong lòng nhất thời suy nghĩ lung tung. Hí thoại xa xưa đột nhiên liền đâm trúng tâm sự sâu nhất trong lòng hắn.

Ai là người vô tình, ai lại là kẻ đa tình? Mặc Lý là người vô tình của hắn, khi nào thì mới có thể giống như trong câu hí thoại này nhớ thương kẻ đa tình là hắn đây?

Ở trong trường quay, Mặc Lý cũng trùng hợp đang dạy các nghệ sĩ khách mời nữ mấy câu này.

“…. Trích đoạn này chính là trò chơi nhân gian, Hồ yêu hóa thành phàm nữ, cùng đạo trưởng hóa thân thư sinh kết thành phu thê. Đa tình chính là thư sinh đạo trưởng, vô tình chính là phàm nữ Hồ yêu. Nhưng màn này là thê tử nhớ thương trượng phu đi xa, thời điểm xướng câu này phải biểu đạt ra một loại tình cảm khuê oán….”

Yến Lẫm vứt bộp kịch bản trong tay xuống đất.

Tình cảm khuê oán gì đó đi chết đi! Thư sinh đạo trưởng đa tình đi chết đi!

Hắn ngay cả cảm khái một chút sự thâm tình của bản thân cũng phải bị Mặc Lý bộp bộp vả mặt, đây là phải hận hắn nhiều đến mức nào thì mới có thể điều động được sức mạnh huyền diệu to lớn chế tạo ra loại trùng hợp này.

Yến Lẫm cũng không quay đầu lại mà ly khai trường quay.

Phương Mộc Mộc còn đang bận cảm thán kịch bản: “Hí thoại của Hồ tiên đại đại đúng là ngàn năm có một!”

Mặc Lý giật giật khóe miệng, Hồ tiên đại đại? Vị này sẽ không phải là thành viên của cái thread Hồ tiên ngày xưa đó chứ? Đúng là fan chân ái thật rồi.

Quá trình học tập được ghi hình rất chi tiết, Mặc Lý mặc diễn phục vào triển lãm dáng người lẫn giọng hát cho các khách mời xem, cho nên quay liên tục ba ngày.

Cameraman vừa thấy Mặc Lý mặc vào diễn trang liền mất đi lý trí. Đợi đến thời điểm Mặc Lý cử động bắt đầu diễn hí, Tống Lục Minh tận mắt chứng kiến quá trình phát điên của cameraman chuyên dụng của ông.

Các khách mời cũng cảm nhận được trạng thái của cameraman lúc quay Mặc Lý và lúc quay bọn họ khác nhau, nhưng bọn họ tu dưỡng tốt lắm, không thể hiện ra ngoài cái gì cả.

Mặc Lý dạy thật sự dụng tâm, còn dựa vào khí chất bất đồng của mỗi người mà điều chỉnh thủ pháp biểu diễn ở hiện trường, hy vọng mỗi người đều có thể triển lãm ra tư thái đẹp nhất.

Cuối cùng ngay cả cách trang điểm cũng là Mặc Lý dựa vào khí chất lẫn khuôn mặt của từng người quyết định. Liễu Kì Hoa ban đầu còn muốn phát biểu một vài ý kiến mang tính chất chuyên nghiệp, nhưng Mặc Lý kiên trì với suy nghĩ của mình, hơn nữa sau khi hóa trang, tất cả các khách mời còn lại rõ ràng thích thủ pháp của Mặc Lý hơn.

Liễu Kì Hoa xuất thân từ học viện hí kịch chính thống, bằng cấp học thuật xem như là đạt, đối với quy củ, các điểm phải chú ý cũng như điểm phải cẩn thận của bộ môn hí kịch rõ như lòng bàn tay. Biến cách của hí kịch không phải không thể có, nhưng là cũng phải ở trong một giới hạn nhất định, nếu không vai đán vẽ mày thẳng kiểu Hàn quốc cũng được ư? Quả thực hài hước.

Mặc Lý không vẽ lông mày cho bọn họ kiểu Hàn, nhưng ở trong mắt hắn những việc Mặc Lý thực hiện đều rất tùy tiện.

Chính là các khách mời rõ ràng thích cái cách làm bừa bãi này của cậu hơn, đối với lời giải thích và thưởng thức của hắn về hí kịch cũng không quan tâm.

Cuối cùng Liễu Kì Hoa kiên trì quan điểm của bản thân, từ cách trang điểm đến y phục đều là bút tích của chính hắn. Mặc Lý rất không vui, đánh giá dành cho hắn là “Hồ tiên không phải là như thế.”

Liễu Kì Hoa nhịn không được phản bác. “Nếu Mặc bầu gánh có thể nói ra được Hồ tiên hẳn là dáng vẻ gì, tôi có thể dựa theo ý của ngài sửa đổi. Nhưng ngài dùng ba chữ “tôi cảm thấy” và “tôi cho rằng” để sửa loạn hóa trang của nhân vật thì tôi không đồng tình.”

“Tôi đương nhiên nói ra được.” Mặc Lý ngẩng đầu nói.

“Vậy Hồ tiên nên là dáng vẻ như thế nào?”

“Đẹp!” Mặc Lý đúng lý hợp tình, còn không quên tìm ống kính camera.

Liễu Kì Hoa tức giận đến mức đau hết cả ngực. Tên này có ý gì, là nói hắn không đủ đẹp?!

“Cậu như vậy nhất định sẽ thất bại.” Mặc Lý nói. “Cậu không đẹp bằng các Hồ tiên còn lại, khán giả làm sao có thể vote cho cậu. Đổng Thăng được tôi trang điểm thành rất đẹp thấy không.”

Đổng Thăng ngồi ở trước gương trang điểm ở một phía khác bất đắc dĩ nói: “Cám ơn Mặc bầu gánh.”

“Không cần cám ơn, chờ sau khi chương trình phát sóng đảm bảo fan của cậu sẽ càng thích cậu hơn.”

“Mượn cát ngôn của ngài.” Đổng Thăng cười nói.

Liễu Kì Hoa lười tranh cãi với cậu. Hết thảy cuộc đối thoại này đều lọt vào ống kính camera, hắn tự nhận thấy biểu hiện của bản thân không có điểm nào ra sai lầm. Mặc Lý thì không cố kỵ nơi chốn lộ sơ hở, hắn không tất yếu phải phân cao thấp với cậu.

Ngày này phải bắt đầu quay hiện trường cuộc tranh tài, nhiệm vụ của Mặc Lý đơn giản hơn, chỉ cần ở thời điểm bắt đầu ghi hình cùng các khách mời lên sân khấu lộ cái mặt, mặt sau chính là thời gian dành cho các khách mời tranh tài khoe sắc.

Cậu hôm nay như cũ vẫn ăn mặc một cách đơn giản, áo lông màu xanh cũng bị fan bí mật Phương Mộc Mộc nhận ra.

Ghi hình bắt đầu, mọi người theo thứ tự lên sân khấu, vì tôn trọng thân phận truyền nhân của khúc nghệ truyền thống, sáu khách mời được sắp xếp lên sân khấu trước, cuối cùng sẽ để vị truyền nhân lấy phương thức “sao quanh trăng sáng” lên sân khấu cuối cùng. Đây là định vị của chương trình, về sau kỳ nào cũng sẽ như thế.

Sáu vị khách mời trong tiếng giới thiệu của MC lần lượt đi ra ngoài, trên mặt đeo mặt nạ che khuất trang dung, nhưng không gây trở ngại chút nào cho fandom của mỗi người gào giọng thét chói tai so đấu lẫn nhau, biển tên đèn neon sáng rọi khắp cả trường quay, tiếng gào thét cổ vũ đợt nào đợt nấy cũng như muốn đánh bay nóc hội trường.

Tới thời điểm Mặc Lý lên sân khấu, tiếng thét chói tai nhỏ hơn rất nhiều, nhưng fan của cậu tuy rằng ít, cũng rất ra sức chiếm cứ một góc hội trường, biển tên thập phần bắt mắt, mấy cô gái trẻ liều mạng vừa giơ bảng lên cao vừa hò hét.

Mặc Lý mỉm cười vẫy vẫy tay với fan của mình, dưới sự dẫn đường của MC đi đến vị trí ghế ngồi của các giám khảo ngồi xuống.

Quá trình ghi hình cực kì dài lâu, nhưng bầu không khí suốt chương trình đều như lửa nóng, không hề có thời điểm nguội bớt.

Biểu hiện của các khách mời vượt qua mong đợi của giám khảo lẫn khán giả, mỗi một màn biểu diễn của khách mời đều kéo bầu không khí tăng vọt lên cao.

Mặc Lý cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, sự theo đuổi của nhân loại đối với cái đẹp vĩnh viễn sẽ không thay đổi, cho nên cậu mới nói kỹ thuật diễn quan trọng nhất của Hồ tiên chính là đẹp. Cậu đã muốn đem hết toàn lực dạy cho sáu nghệ sĩ này, chỉ cần bọn họ có thể học được một phần nhỏ bản lĩnh của Hồ tiên, thì đã có thể làm cho người khác vì bọn họ điên cuồng.

Thời gian đến lượt Phương Mộc Mộc lên sân khấu biểu diễn còn rất lâu, cô cũng không cố kỵ điều gì, trực tiếp ngồi lên bậc thang cạnh Mặc Lý.

Ngón tay của Mặc Lý gõ nhẹ mặt bàn, thon dài trắng nõn, đẹp cực kì.

Phương Mộc Mộc đột nhiên lấy điện thoại ra: “Mặc bầu gánh, cậu có tin tưởng vào tướng tay không?”

Mặc Lý nhíu mày nhìn về phía cô: “Cô biết xem tướng tay?”

“Biết một chút.” Phương Mộc Mộc cười hì hì nói: “Đưa tay đây, tôi chụp tay cậu một tấm sau đó xem tướng cho cậu.”

Mặc Lý mở tay ra để cô chụp một tấm, sau đó thấy cô mở một cái App rồi đưa ảnh tay cậu vào, sau đó chờ App tính toán ra kết quả.

Mặc Lý hết chỗ nói.

Rất nhanh kết quả xem tướng tay đã hiện ra, Phương Mộc Mộc đọc qua kết quả một cách nhanh như gió, đột nhiên che miệng lại, có điểm chột dạ liếc Mặc Lý một cái.

“Làm sao vậy?”

“Không có gì!” Phương Mộc Mộc liên tục lắc đầu. “Không chính xác, một chút cũng không chuẩn.”

Mặc Lý vốn cũng không muốn nhìn kết quả, xem tướng tay bằng một cái App thì có bao nhiêu đáng tin? Nhưng nhìn biểu cảm này của Phương Mộc Mộc, cậu ngược lại sinh ra lòng hiếu kỳ, kết quả là gì mà cậu không thể xem được.

Phương Mộc Mộc tắt app, vẻ mặt vô tội nói: “Ai da, không cẩn thận mất mất rồi.”

Mặc Lý đã nhìn thấy tên của App, mở điện thoại ra tải App, sau đó tự mình chụp một tấm ảnh tay của cậu đưa vào App.

Phương Mộc Mộc: “…….. Sao cậu có thể nhanh tay đến vậy! Tốt lắm vậy tôi nói trước, lòng hiếu kỳ giết chết mèo, cậu xem xong hối hận cũng đừng oán tôi.”

Mặc Lý đã muốn nhìn thấy kết quả sau một hồi tính toán của App, chỉ thấy gương mặt trắng nõn của cậu trong nháy mắt trở nên đỏ rực, hai mắt tựa như có thể chảy ra nước.

Cậu cắn răng liếc mắt nhìn Phương Mộc Mộc một cái, Phương Mộc Mộc cười lấy lòng: “Đừng có trách tôi, tôi đã nói là không cho cậu xem rồi.”

Mặc Lý yên lặng xóa App khỏi điện thoại, hai tay ôm lấy khuôn mặt ửng đỏ tựa hoa đào, chậm rãi chờ nó tản hết nhiệt.

Buổi ghi hình này tổng cộng kéo dài chín tiếng, Mặc Lý chỉ phải lấy góc độ “truyền nhân” nêu một vài nhận xét về biểu hiện sau mỗi một màn diễn của các khách mời, còn lại đều giao cho các giám khảo chuyên nghiệp phát huy.

Bởi vì đều là khách mời cố định, không tồn tại vấn đề đào thải, bởi vậy không có khả năng xếp hạng mỗi cá nhân, mà là lấy hình thức chia tổ thi đấu. Kỳ này chia làm ba tổ, mỗi tổ một nam một nữ, quyền vote vị trí nhất nhì ba thuộc về giám khảo và khán giả.

Đợi đến khi kết thúc buổi ghi hình Mặc Lý đã muốn buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mắt, Chu Phi làm tròn trách nhiệm che chở cậu rời khỏi trường quay, lên xe hắn thuê, lái xe về lại nhà của Lý Thiếu Thiên, thực hiện đam mê sắm vai kỵ sĩ của hắn.

Cùng lúc đó, Yến Lẫm ở trong một căn hộ tại trung tâm thành phố, Yến thiếu gia mặc áo ngủ từ trong tay vệ sĩ nhận lấy điện thoại.

Trên màn hình điện thoại là một cái App nhảm nhí xem tướng tay, bên trong là một tấm hình chụp một bàn tay trắng nõn.

“Đây là thứ mà hôm nay cô gái đó đưa cho Mặc Lý xem?” Hắn uống một ngụm rượu vang, buông ly rượu, tùy ý đùa nghịch điện thoại trong tay.

“Đúng vậy thiếu gia.”

“Vất vả rồi, cậu trở về đi, thay tôi cám ơn anh họ.” Yến Lẫm thực khách khí tiễn vệ sĩ ra về.

Đây là vệ sĩ tư nhân của Yến Thâm, ngay cả hắn cũng phải cho đối phương sự tôn trọng.

Vệ sĩ rất có tinh thần chuyên nghiệp, nhanh chóng ra về, không có chút nào thắc mắc vị đại thiếu gia này chọn dùng loại thủ đoạn sát ranh giới trái pháp luật chỉ vì muốn lấy được một cái kết quả nhàm chán là vì sao.

“Xem tướng tay à.” Yến Lẫm cảm khái không rõ nghĩa, nhấn nút “Xem kết quả tướng tay”.

Con tiểu hồ ly vô tình này, ngoại trừ lãnh khốc với hắn, tùy tiện là ai cũng có thể dùng cái cớ thấp kém này đến gần cậu, còn dám ở trước mặt mọi người ngượng ngùng đỏ mặt, để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ tươi đẹp như hoa.

Trong đầu của Yến Lẫm đã muốn có suy nghĩ tính toán dẹp luôn chương trình này. Nếu dẹp nó, tiểu hồ ly sẽ khóc nhỉ? Thật vất vả mới có cơ hội, thật vất vả mới có cơ hội vì gánh hát Mặc gia mà em âu yếm nhất cố gắng, liền cứ như vậy “phốc” một tiếng, biến thành tro bụi bay đi.

Đau lòng đi, rơi lệ đi, em con tiểu hồ ly giảo hoạt lại tàn nhẫn này, anh không muốn tiếp tục sủng em nữa.

Yến Lẫm nhìn thấy trên màn hình điện thoại là một vòng tròn báo hiệu App đang load, kết quả sau khi App tính toán xong hiện ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện