“Nghe được cái gì?” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại, không nhanh không chậm, giống như gió xuân thổi nhẹ.

“Lão gia và phu nhân nói quốc chủ ban tiểu thư cho Tư Mã Vô Úy, chính là --”

“Không cần phải nói, ta biết rõ hắn là ai.”

Nam Như Ý để quyển sách trên tay xuống đi tới bên cửa sổ lẳng lẳng nhìn hoa nguyệt quế đang nở dưới ánh trăng, mùi hương lẳng lặng phiêu tán.

Quyên nhi đứng sau lưng tiểu thư, lẳng lăng nhìn nàng. Một mái tóc đen dài đến eo tùy ý thả xuống, một bộ sa mỏng màu trắng khiến cho tiểu thư mềm mại đang yêu, giống như đóa mai trắng đẹp đẽ động lòng người.

Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư, Quyên nhi đã bị vẻ đẹp của tiểu thư làm cho rung động thật sâu.

Chỉ có điều, nhớ một câu nói, người không thể xem bề ngoài.

Đừng tưởng rằng nhìn dáng vẻ tiểu thư giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi, tiểu thư kiên cường hơn bất kỳ kẻ nào, chỉ cần là đồ tiểu thư muốn có được, chưa có thứ gì không chiếm được.

Tư Mã Vô Úy, Như Ý âm thầm nhớ trong lòng đây không được coi là tên xa lạ.

Cả nước ai lại không biết xưng hô “Cuồng long tướng quân”, người nào không hiểu? “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy việc tứ hôn này không công bằng với tiểu thư.”

Như Ý quay đầu tò mò hỏi: “Sao lại không công bằng?”

“Nghe nói Cuồng long tướng quân kia hơn tiểu thư mười bốn tuổi, đây – gả cho lão nam nhân có phải quá uất ức tiểu thư không?”

Như Ý gật đầu, “Có đạo lý đó!”

“Hơn nữa nghe nói – tính khí hắn nóng nảy, tiểu thư gả đi có thể bị chịu uất ức không?”

“Cũng đúng, lỡ như hắn sẽ đánh nữ nhân, vậy coi như không xong.”

“Đúng vậy! Lại nói tiểu thư trẻ tuổi càng đáng giá, còn có người tài hoa để làm tướng công, gả cho một người hơn mình mười bốn tuổi, giống như hoa lài cắm bãi phân trâu, thật đáng tiếc.”

Quyên nhi càng nói càng cảm thấy tiểu thư quá đáng thương.

“Quyên nhi, vậy em nói ta nên làm thế nào? Có phải muốn chuẩn bị một sợi dây đến vừa khóc, hai nháo, ba treo cổ, hay gói bọc quần áo, chuẩn bị trốn nhà xa ngàn dặm?” Giọng điệu bình tĩnh của nàng giống như gọi Quyên nhi chọn bộ y phục.

“Cái này –”

“Đơn giản chút, ta không muốn quá phiền toái.”

“Tiểu thư, em nói thật.”

“Ta cũng rất nghiêm túc!”

“Cái này – cái này –”

“Tốt nhất em nên nghĩ biện pháp ngăn cản hôn lễ này, tất cả ta đều nghe lời em. Trễ rồi, ta muốn đi ngủ,” nàng tao nhã ngáp một cái, “Nhớ phải nghĩ nhanh lên một chút, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.”

“Nhưng mà tiểu thư, việc này hơi khó – tiểu thư?”

Quyên nhi đứng tại chỗ nhìn tiểu thư đi vào phòng trong, không thể tin được tiểu thư lại ném củ khoai lang bỏng tay này cho tiểu nha đầu như nàng?

Bây giờ nên làm gì?

Là muốn lấy cái chết ra kháng nghị, hay đào hôn cho nhanh?

Hai vấn đề không ngừng giao chiến trong đầu Quyên nhi, làm nàng suốt đêm không ngủ.

Mà Nam Như Ý lại yên yên ổn ổn nằm trên giường ấm áp ngủ thật ngon, hoàn toàn không để trong lòng chuyện hôn sự liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của nàng.

Buổi sáng hôm sau.

Khi Như ý ngủ một giấc ngọt như mật tỉnh dậy, rời giường duỗi duỗi lại eo nhỏ thì hai tay dừng giữa không trung. Nàng chớp chớp cặp mi dày, miệng nhỏ há to trợn mắt nhìn Quyên nhi trước mặt.

“Quyên nhi, có vẻ em – giống như cả đêm không ngủ?”

“Tiểu thư,” Quyên nhi nén lệ chạy đến trước mặt Như Ý rồi quỳ xuống, “Tiểu thư, Quyên nhi suy nghĩ suốt đêm, tóc cũng sắp dứt đứt, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được biện pháp từ hôn tốt, em thật sự đần, ngu hết biết.”

Thấy dáng vẻ tự trách của nàng ấy, trong lòng Như Ý không nỡ, nàng tiến lên đỡ Quyên nhi dậy, sau đó dịu dàng nói: “Quyên nhi ngốc, ta đang nói đùa, em còn tưởng là thật?”

Cặp mắt đẫm lệ của Quyên nhi lóe tia sáng không hiểu, “Tiểu thư, tiểu thư đang nói giỡn?”

“Em cho rằng ta có thể học nữ tử dân gian hoặc thiên kim quan phủ bình thường khác đào hôn, hoặc lấy cái chết ra chống cự sao?” Khóe miệng nàng chậm rãi nhếch lên thành nụ cười đắng chát, “Đừng quên thân phận của ta, phụ thân là tướng quốc địa vị cao quý, mẫu thân là Phủ Huyên công chúa, không được xảy ra bất kỳ chuyện xấu.”

Nàng xác định phải gả cho Tư Mã Vô Úy kia.

“Nhưng – nhưng –” sao tiểu thư có thể đùa bỡn nàng? Hại nàng tưởng lời vui đùa là lời nói thạt, suốt đêm không ngủ, thật quá đáng.

Khi nàng đang định mở miệng biểu đạt nội tâm uất ức và kháng nghị thì đôi tay ngọc thon thon của Như Ý lau nước mắt trên mặt Quyên nhi. “Quyên nhi tốt của ta, sao em có thể đối xử tốt với ta như thế? Ta không đáng giá.”

Nhìn thấy một giọt nước mắt từ khóe mắt của tiểu thư chậm rãi lăn xuống, Quyên nhi có uất ức to lớn gì đều đã quên tất cả. “Tiểu thư, đừng như vậy, Quyên nhi mới không đáng giá đâu.”

“Không, từ nhỏ em đã theo ta, những năm gần đây, tình chúng ta như tỷ muội, hôm nay để cho em chịu uất ức, là ta không tốt –”

“Không, tiểu thư, là em không tốt –”

“Không, là ta thật quá đáng –”

Trong khi hai người đang nói một câu lại một câu, tướng quốc phu nhân đứng ở cửa một lát đã không chịu được nữa rồi.

“Đủ rồi, nếu như các ngươi muốn biểu hiện tỷ muội tình thâm, vậy thì nghe ta có một phương pháp tốt.”

“Nương.”

“Phu nhân.”

“Như Ý.” Huyền Vũ tựa cửa, theo lệ cũ mà cho bảo bối của mình một cái ôm nhiệt tình.

“Nương, nữ nhi đã trưởng thành, ôm ôm ấp ấp hình như không tốt lắm.” Như Ý thẹn thùng nói. Nàng trợn mắt liếc nhìn Quyên nhi đang cười trộm ở bên cạnh.

“Nói cái gì! Con do ta ôm từ nhỏ đến lớn, ai dám nói?” Huyền Vũ với dáng vẻ cao cao tại thượng, tuyệt đối không thua đương kim quốc chủ.

“Nương, nương nói có phương pháp gì?”

Huyền Vũ cười đến gian xảo, “Phương pháp kia là một hòn đá hạ hai con chim, không có ai thông minh hơn nương của con.”

Thật sao? Như Ý và Quyên nhi cùng trao đổi một ánh mắt, trong nội tâm hiểu rõ ràng có người có thể kiềm chế được tướng quốc phu nhân này.

“Quyên nhi, ngươi thay tiểu thư đi động phòng.”

Cằm Quyên nhi rớt tại chỗ. “Động – động – động –”

“Động phòng.” Huyền Vũ tức giận nói nốt thay nàng ta. “Mà Như Ý con chính là nhất định phải đi bái đường, sau đó trao đổi với Quyên nhi, làm nha hoàn hồi môn.”

“Nhưng mà, nương, tại sao?”

“Nha đầu ngốc, nương vẫn không yên lòng khi con phải gả cho nam nhân già đó, trước quan sát phẩm hạnh và – phương diện thân thể của hắn một chút, khụ! Có được không, có thể cho con hạnh phúc không.” Nàng nói xong cũng hơi ngượng ngùng.

“Cho nên nương muốn để Quyên nhi đi thí nghiệm trước?”

Như Ý vừa nói xong, bên cạnh lại truyền đến tiếng “Bịch”.

Hai người trợn tròn mắt nhìn Quyên nhi té xỉu trên đất, nằm ngang hình chữ đại. Trời ạ!

“Nương, em ấy bị kích thích quá lớn rồi.” Như Ý thì thào.

“Đúng là không trải việc đời, cũng không phải muốn giết nó, nữ nhi, nghe nương nói phương pháp tốt nhất trần đời –”

Như Ý nhìn Quyên nhi ngã thẳng tắp trên đất, hoàn toàn không nghe phương pháp mẫu thân nói ở bên tai nàng.

Sâu trong nội tâm có một âm thanh nói cho nàng biết, đây là một phương pháp –vô cùng thối nát.

Cuối cùng đã tới ngày Tư Mã Vô Úy cưới thiên kim tướng quốc.

Ngày ồn ào, khách quý tụ tập, gần như muốn dỡ nóc nhà phủ tướng quân ra.

Trên tiệc cưới, Tư Mã Vô Úy không khỏi lây nhiễm vẻ sung sướng của thân phận tân lang, uống nhiều mấy chén.

Dù sao cũng đã không thay đổi được thực tế, thản nhiên tiếp nhận đi!

Nghĩ như vậy, hắn cũng thả lỏng suy nghĩ, bắt đầu uống rượu với tân khách.

“Đại ca, chúc mừng huynh, rốt cuộc hoàn thành chuyện lớn cả đời.”

“A Mạnh, cám ơn, đến đây uống hết ly này!”

“Không thành vấn đề.”

Mạnh Hải, tả tướng trong quân, cùng với Thạch Tùng chính là hai huynh đệ tốt đồng sinh cộng tử trong quân đội với Tư Mã Vô Úy.

“Đại ca, a Tùng nói nếu không phải hắn ở lại đóng giữ doanh trại, nhất định sẽ uống với huynh ba ngày ba đêm mới bỏ qua.”

“Được, bây giờ chúng ta uống phần của a Tùng.”

Khi hắn cao hứng chuẩn bị cầm ly rượu lớn trong tay uống sạch thì Tống lão nhanh hơn một bước cướp đi.

“Không được, không được, hôm nay bất kỳ kẻ nào cũng có thể say, chỉ có tướng quân không thể.” Lão vừa nói vừa uống ừng ực ừng ực sạch ly rượu lớn.

A! Rượu ngon!

“Tống lão, lão dám cướp rượu của ta?’ Tư Mã Vô Úy nắm chặt lấy lão đầu xấu xa không biết sống chết, rất có ý muốn dùng cổ áo xiết chặt lão.

“Không phải, không phải lão tốt bụng cản rượu thay tướng quân,” lão lại uống sạch một chén, còn sảng khoái ợ lên, “Đêm động phòng để tân nương tử vườn không nhà trống là hành động không cát tường, không đạo đức.”

“Ta thấy lão lấy cớ cho con trùng rượu của lão ăn đi?” Giọng nói của hắn bật ra từ trong hàm răng.

Còn có thiên lý vương pháp không? Hạ nhân lại dám giành rượu với chủ nhân?

“Tướng quân, đừng nói nữa, nhanh đi làm chuyện tướng quân nên làm, chuyện uống rượu này do lão lo, đừng nhìn lão lớn tuổi, uống mấy thùng cũng không làm khó được lão.”

“Nói như vậy mới được, ta và lão uống rượu, ta thua lão không phải gọi ta là Tư Mã Vô Úy.”

“Được, nếu tướng quân thua, vậy trong vòng một tháng phải khiến bụng tân nương tử có tin tức, nếu không lão sẽ cáo lão hồi hương.”

“Nói được thì làm được.”

“Cạn.”

Tiếng ly rượu đụng nhau giòn vang, một già một trẻ đánh cuộc trước mặt mọi người.

“Tướng quân?”

Mạnh Hải còn chưa lấy lại tinh thần thì rượu trong tay đã bị Tống lão đoạt mất, nhìn thấy lão ngửa cổ uống canh, hắn có cảm giác muốn khóc.

Rượu của ta, người ta còn chưa uống --

Chỉ có điều, không sao, chắc vẫn còn, Mạnh Hải tìm rượu ngon khắp nơi, ai ngờ hắn cầm một chén lại bị hai người uống đến không biết mình là ai cướp đi.

Chủ nhân và tổng quản uống rượu với nhau, những người khác cũng phải làm gì trợ hứng chứ.

Không bao lâu, mọi người lấy tỷ lệ mười ăn một tướng quân nhất định sẽ thắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện