Sở Hoan biết nếu Lâm Lang chuẩn bị tòa nhà này, cho dù thế nào mình cũng không có khả năng trả về.. Lâm Lang nhìn như vô cùng dịu dàng với mình, nhưng tính cách nữ nhân này Sở Hoan cũng hiểu biết vài phần, thuộc loại ngoài mềm trong cứng, nếu mình thật sự trả khế ước mua bán nhà trở về, dùng tính tình Lâm Lang, thật sự sẽ xé bỏ thứ này.

Dù sao Lâm Lang cũng tốt bụng một phen, Sở Hoan cũng không thể không biết tốt xấu, hơn nữa lời Lâm Lang nói cũng không phải không có đạo lý, nếu mình lẻ loi một mình thì thôi, nhưng mình còn có người nhà phải chiếu cố, để cuộc sống của các nàng tốt hơn một chút, tự nhiên cũng không tồi.

Lâm Lang làm những thứ này, đó là tri ân báo đáp, mà Sở Hoan lại là một người tri ân báo đáo, chỉ là ngay cả bản thân hắn cũng thật không ngờ, ngay từ đầu hắn hy vọng giữa hai người không còn liên quan nữa, hiện giờ trái lại càng quấn càng sâu, đã nói không rõ ân huệ của ai lớn hơn ai nữa.

Cũng may hiện giờ hắn còn đang ở ẩn, Lam Lang an bài chuyện như vậy cho hắn, cũng không phải không thể chấp nhận. Cho dù thế nào, có cơ hội để người nhà sống tốt hơn, hơn nữa có thể báo đáp ân huệ của Lâm Lang, coi như làm chuyện tình khác khó khăn hơn hắn cũng sẽ không cự tuyệt, càng đừng nói chỉ là huấn luyện vài tên hộ viện.

Tô phủ và nhà Sở Hoan quả thật chỉ cách một con phố, cũng không tốn thời gian quá dài, liền về đến nhà, tuy rằng đã khuya nhưng Tố Nương vẫn chờ ở nhà, còn chưa có ngủ.

Vào trong phòng, Tố Nương liền hỏi:

- Buổi tối Đệ ăn cơm chưa? Đồ ăn để lại cho đệ, ta đi làm nóng một chút!

Sở Hoan cười nói:

- Đệ đã ăn cơm chiều.

Hắn hỏi:

- Mẹ ngủ rồi sao?

- Ừ!

Tố Nương gật đầu nói:

- Cậu gia cũng ngủ rồi, bọn họ lớn tuổi, không chịu nổi thời tiết lạnh lẽo này. Chỉ là cậu gia nói, nếu đệ đã về, cũng không còn chuyện gì lớn, sáng sớm ngày mai nếu không có tuyết lớn, cậu sẽ trở về thị trấn.

Sở Hoan nhíu mày hỏi:

- Đi vội vã làm gì?

- Ta không khuyên cậu như vậy, để cậu chờ đệ trở về rồi nói.

Tố Nương nói:

- Chỉ là cậu gia nói còn muốn dạy bài học sinh, thế nào cũng phải trở về mới được.

Nàng nhìn Sở Hoan, lần này lại cẩn thận hỏi:

- Nhị lang, chúng ta… có phải ngày mai chúng ta cũng phải trở về hay không?

Sở Hoan nhìn về phía Tố Nương, trong phòng thắp ngọn đèn dầu, đèn dầu kia chiếu lên mặt Tố Nương, quả thật vô cùng quyến rũ. Chẳng qua dường như Sở Hoan nhìn thấy từ trong mắt Tố Nương một thứ gì, dường như là không muốn… đúng, chính là không muốn.

Không thể nghi ngờ, tòa nhà này so với phòng ốc bần hàn cũ nát ở Lưu gia thôn kia, quả nhiên là khác biệt trời đất. Tuy rằng Tố Nương không phải hạng người ham ăn biếng làm, nhưng dù sao cũng là người phàm thân xác máu thịt, cuộc sống lời này tốt hơn Lưu gia thôn, nghĩ tới phải lập tức rời khỏi nơi này, Tố Nương hơi không muốn cũng là chuyện thường tình của con người.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Tố Nương, Sở Hoan lại kiên định ý niệm để người nhà ở lại nơi này trong đầu. Hắn khẽ mỉm cười, cũng không trả lời vấn đề của Tố Nương, trái lại hỏi:

- Tố Nương tỷ, tỷ có thích ở nơi này hay không?

Tố Nương ngẩn ra, dường như là bị người nhìn thấu tâm tư, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, nói thầm:

- Ở nơi này… không có bà con… cũng không quá tốt… chỉ là nơi này ấm áp… !

Giọng nàng rất nhỏ, nhưng Sở Hoan cũng lập tức nghe ra ý nàng.

Sở Hoan tựa vào ghế, nhìn Tố Nương đứng bên cạnh bộ dáng hơi xấu hổ, chỉ cảm thấy vô cùng mới mẻ. Từ khi nhìn thấy Tố Nương, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của nàng, trong lòng cười thầm: "Hóa ra cũng không chỉ là cọp cái, thật sự ngượng ngùng, cũng dễ nhìn lắm". Hắn dịu dàng nói:

- Tố Nương tỷ, tỷ ngồi xuống trước, ta có việc thương lượng với tỷ!

Tố Nương thấy Sở Hoan muốn thương lượng với mình, đây vẫn là lần đầu tiên mình bàn bạc, đối với một gia đình ở thời đại mọi thứ đều do nam nhân làm chủ mà nói, bản thân mình trong cái nhà này hiển nhiên vẫn rất có địa vị. Nàng lập tức ngồi xuống hỏi:

- Chuyện gì?

- Chính là chuyện tòa nhà này.

Sở Hoan nói:

- Tố Nương tỷ, ta hỏi thật ỷ, tỷ cóthích tòa nhà này hay không? Có nguyện ý ở lại đây lâu dài hay không?

Tố Nương sửng sốt, lập tức cúi đầu, cũng không nhìn Sở Hoan, chỉ dùng khóe mắt liếc Sở Hoan một cái, hơi xấu hổ nói:

- Đây…Đây là nhà người khác, chúng ta… chúng ta sao có thể ở lại nơi này lâu dài?

- Vậy là tỷ thích nơi này?

Sở Hoan cười nói:

- Nếu không như thế này là tốt rồi. Tố Nương tỷ, từ hôm nay trở đi, tòa nhà này là của chúng ta, tỷ muốn ở bao lâu cũng được!

Tố Nương bỗng nhiên ngẩng đầu, giật mình nói:

- Chẳng lẽ cậu gia nói chính là sự thật?

Sở Hoan cười ha ha, hỏi:

- Cậu gia đã nói gì với hai người?

Tố Nương vừa thốt ra lời kia, chỉ biết nói lỡ, tựa như những lời lúc trước của mình đều là làm ra vẻ, trên mặt hơi nóng lên, nói nhỏ:

- Cậu gia nói Tô gia tặng đệ tòa nhà, tối nay đệ qua, là muốn trả tòa nhà trở về!

- Không trả được.

Sở Hoan lắc đầu thở dài.

Tố Nương ngăn chặn vui mừng trong lòng, nhìn chằm chằm Sở Hoan hỏi:

- Làm sao vậy?

Nàng lại nói:

- Cậu gia nói, tòa nhà này rất quý, cho dù chúng ta có chút ân huệ với người ta, cũng không thể… không thể nhận lễ vậy quý như vậy!

Sở Hoan cười nói:

- Tỷ yên tâm đi, ta đã xử lý tốt. Qua hai ngày ta phải tới Tô phủ làm việc, tiền công cho ta rất cao, phí dụng tòa nhà này, sẽ khấu trừ từ tiền công của ta!

- Tiền công?

Tố Nương hơi kinh ngạc nói:

- Cậu gia nói tòa nhà này giá trị bốn năm trăm lạng bạc, nếu dựa vào tiền công của đệ, mười năm tám năm cũng không trả nổi!

Tuy rằng thất vọng, nhưng nàng vẫn nói:

- Nhị lang, thôi đi, đệ bị đóng định ở Tô gia, bị bọn họ ép buộc, cũng không biết bọn họ ức hiếp đệ thế nào… Chúng ta vẫn nên trở về Lưu gia thôn, tránh cho sau này đệ không thoát thân được!

Tố Nương nói lời này, cũng khiến Sở Hoan nghe thoải mái. Tuy rằng Tố Nương hy vọng cuộc sống tốt hơn một chút, nhưng ít ra vẫn quan tâm mình, cũng không bởi vì vật chất mà bỏ qua lý trí, hắn mỉm cười nói:

- Tỷ không cần lo lắng, ta nói, tiền công bên kia rất cao, mỗi tháng cho ta mười lăm lạng bạc, cuối năm còn có tiền thưởng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất hai năm có thể trả hết nợ. Nếu hai người thích nơi này, về sau chúng ta sẽ ở lại nơi này!

Tố Nương nghe Sở Hoan nói một tháng tiền công mười lăm lạng bạc, môi anh đào nho nhỏ mở rộng ra, vẻ mặt không dám tin.

Nàng xuất thân nông thôn, chớ nói một tháng mười lăm lạng bạc, ngay cả một năm mười lăm lạng bạc đối với nàng mà nói cũng là một số lượng lớn. Sau khi kinh ngạc một lúc lâu, nàng mới nói:

- Thật sự?

Sở Hoan gật đầu.

Vẻ mặt Tố Nương ngưng trọng lên, thấp giọng nói:

- Nhị lang, ta cảm thấy cổ quái.

Sở Hoan thấy vẻ mặt ngưng trọng của nàng, hơn nữa nhìn qua thần thần bí bí, trong lòng buồn cười, hỏi:

- Ồ, có gì cổ quái?

- Ta cảm thấy đệ không đáng giá mười lăm lạng bạc!

Tố Nương thẳng thắn nói.

Sở Hoan đổ mồ hôi lạnh, lúng túng nói:

- Tố Nương tỷ, cũng không thể xem thường người khác như thế chứ, sao ta cảm thấy ta ít nhất trị giá 20 lạng bạc!

Tố Nương lườm hắn một cái, rất có phong vận, thấp giọng nói:

- Không phải nói đùa với đệ. Ta là nói một tháng của đệ không được tiền công mười lăm lạng bạc… Đệ nói đệ cũng chỉ biết khoe tài đấu ác, lại không có bản lĩnh khác, vì sao Tô gia lại cho đệ tiền công cao như thế?

Sở Hoan bất đắc dĩ nói:

- Tố Nương tỷ, chẳng lẽ tỷ thật sự cảm thấy ta không có bản lĩnh khác?

- Dù sao ta cũng thấy không ra.

Tố Nương nói:

- Nhị lang, không nói đùa nữa, ta nói thật, đệ chỉ biết đánh nhau ẩu đả, bọn họ cho đệ tiền công cao như vậy, cũng không phải là muốn… muốn… !

Nàng lại nói không ra lời.

- Muốn cái gì?

Tố Nương do dự một chút, rốt cuộc nói:

- Cũng không phải muốn đệ giết người phóng hỏa giúp bọn họ chứ? Nếu thật sự là như vậy, nói thế nào chúng ta cũng không cần tòa nhà này.

Sở Hoan buồn cười trong lòng, cảm thấy đầu óc Tố Nương quả thật dám nghĩ. Hắn ra vẻ thâm trầm, trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu nói:

- Tố Nương tỷ, tỷ nói đúng, tòa nhà này không thể lấy. Ngày mai ta sẽ trả cho bọn họ, chúng ta trực tiếp về Lưu gia thôn!

Tố Nương sửng sốt, nàng cũng không thể tưởng được Sở Hoan để ý tới đề nghị của mình như thế, lại đồng ý lời mình nói như thế, trong lòng nàng hơi nóng nảy, vội vàng nói:

- Ta chỉ là đoán lung tung, đệ… đệ đừng cho là thật. Thật ra loại khả năng này không tính lớn, Tô gia bọn họ nhiều bạc mà, hẳn là… hẳn là sẽ không như thế!

Nàng lại nói:

- Nói không chừng thật sự cảm kích đệ giúp bọn họ lần này, cho nên mới tặng đệ tòa nhà, tòa nhà này đối với kẻ có tiền mà nói, không tính cái gì.

Sở Hoan cười tủm tỉm nói:

- Ta cũng thấy bọn họ sẽ không như vậy. Chờ bàn bạc thảo đáng với bên kia, chúng ta trước tiên ở lại là được, ta ở nhà làm công cho bọn họ, nếu thật sự muốn ta phóng hỏa giết người, chúng ta lại trở về!

Tố Nương nghe vậy, vui vẻ rạo rực nói:

- Cũng là đệ thông minh, như vậy, trước tiên chúng ta ở lại nơi này… !

Nàng đứng dậy nói:

- Nhị lang, đệ còn chưa xem tòa nhà này đúng không? Rất lớn đó, phía sau còn có hậu viện, có phòng bếp, còn có dàn cây, cữu gia nói đó là cây nho, đợi tới mùa thu sẽ có nho, còn có giếng nước, ta tính một chút, tòa nhà này gồm cả chính đường, có bảy tám gian phòng, về sau đệ sẽ không phải ngủ đại sảnh!

Sở Hoan đứng dậy nói:

- Ta ngủ chỗ nào?

Tố Nương nghe nói sẽ ở lại tòa nhà này lâu dài, trong lòng vui mừng, nhiệt tình lên, nói:

- Đệ đi theo ta, ta mang đệ đi. Phòng của đệ ta đã thu dọn cho đệ, rất ấm áp đó!

Tòa nhà này ngoại trừ chính đường, còn có sương phòng hai bên, trừ đó ra, còn có hậu đường, hai bên hậu đường lại có mấy gian phòng, tuy rằng không phải tòa nhà của hộ lớn, nhưng cũng có thể so được với nhà giàu, hơi rộng lớn.

Tố Nương bưng đèn, dẫn Sở Hoan tới một phòng hơi rộng mở, vật phẩm bên trong đầy đủ hết, còn có một tấm giường gỗ, treo màn, bên trong cũng là chăn đệm dày mới tinh.

Sở Hoan nhìn mọi nơi, rất vừa lòng, Tố Nương cười nói:

- Về sau đệ ở nơi này. Tô tiên sinh quả thật chu đáo, thứ gì bên này của đệ đều đầy đủ, ngay cả trong phòng ta cũng đủ, có bục trang điểm, gương soi, màn trướng… Những thứ này trước kia ta chỉ nghe người ta nói qua, hiện giờ lại đều thấy!

Nàng có vẻ vô cùng hưng phấn, Sở Hoan cũng hiểu được, đây giống như một người đột nhiên trúng xổ số mấy triệu, cảm xúc khó tránh khỏi hơi thay đổi, chỉ là nghĩ tới Tỗ Nương và mẫu thân vẫn sống quá kham khổ, hiện giờ có thể sống thoải mái một chút, trong lòng cũng vô cùng vui mừng.

Ánh mắt Sở Hoan quét trong phòng, nhìn thấy trên vách tường còn có mấy bức tranh chữ, lại có vẻ hơi thanh nhã, đột nhiên thoáng nhìn góc tường có một tiêu trúc, đúng là không kìm nổi lòng đi qua.

Tố Nương thấy Sở Hoan cảm thấy hứng thú với tiêu trúc kia, giải thích:

- Cây sáo này là chủ nhân trước kia của tòa nhà lưu lại, treo ở đây trang trí, ta thấy cũng dễ nhìn, cũng không lấy xuống.

Sở Hoan đã tới gỡ tiêu trúc trên tường xuống, lắc đầu cười nói:

- Tố Nương tỷ, đây không phải là cây sáo, là tiêu trúc!

- Tiêu trúc?

Tố Nương ngẩn ra, liếc Sở Hoan một cái, nói:

- Không phải sáo và tiêu trúc giống nhau sao, ta thấy cũng không khác gì nhau. Trong thôn còn có người biết thổi sáo, ta từng thấy bọn họ thổi, cũng không khác thứ này lắm!

Sở Hoan cầm tiêu trúc ngồi xuống ghế, dịu dàng nói:

- Bên ngoài tương tự, nhưng cách thổi khác nhau, nói một câu, gọi là sáo thổi ngang tiêu thổi dọc!

- Sáo thổi ngang tiêu thổi dọc?

Tố Nương hơi mô hồ:

- Có ý tứ gì?

Sở Hoan cũng không giải thích, hai tay dựng thẳng nắm tiêu trúc, nhẹ nhàng thổi, một tiếng tiêu cực kỳ thê lương lập tức vang lên, âm sắc rất tốt, khúc nhạc rất hay.

Sở Hoan thổi hai lượt, đột nhiên nghĩ giờ đã hơn nửa đêm, người nhà cũng đang ngủ, vội ngừng lại, trên mặt Tố Nương lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, không kìm nổi hỏi:

- Đệ… đệ biết thổi tiêu? Tại sao ta không biết?

- Chẳng phải hiện giờ đã biết rồi sao!

Sở Hoan lại cười nói:

- Tiếng tiêu rất hay, có rảnh ta sẽ dạy tỷ thổi tiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện