Sở Hoan thấy Tô Lâm Lang có vẻ không hiểu vì sao mình có thể ăn món thịt sói một cách ngon lành như vậy, liền giải thích:

- Thực vật là ông trời ban thưởng cho chúng ta, là món quà tốt nhất, không có thực vật chúng ta không sống được. Cho nên, chúng ta nên quý trọng, biến nó thành nguồn cung cấp sinh lực cho cơ thể. Ăn nhỏ nuốt chậm, sẽ rất tốt cho sự hấp thu dinh dưỡng.

Tô Lâm Lang “ừ” một tiếng, lập tức nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi… làm thế nào cởi bỏ dây thừng? Làm sao để có bản lĩnh đó?

Đây là việc mà nàng rất muốn biết, đối với nàng mà nói, Sở Hoan có thể cởi bỏ sợi dây thừng gân trâu, tuyệt đối là một kỳ tích.

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười nói:

- Kỳ thật cũng không khó, dây thừng trói người không thoát khỏi 12 cách buộc. Ngư Long kết, Vạn Hoa kết, Tam Khấu kết, Song Hoàn kết… Hiểu được cách buộc, chỉ cần 10 ngón tay không bị chặt đứt, sẽ có cách mở. Tuy nhiên, muốn thành thục việc này cũng phải luyện rất công phu.

Rồi dường như cũng không muốn nói thêm, chuyển đề tài:

- Hai ngày này, cô đã mệt mỏi lắm rồi, hơn nữa, mất rất nhiều máu, cần nghỉ ngơi thật tốt.

Dừng một chút, nói tiếp:

- Thương thế của cô, muốn khôi phục, cũng phải mất ba đến năm ngày thì may ra mới có thể đứng lên…

Tô Lâm Lang nhíu mày:

- Chẳng lẽ… chúng ta phải ở trong này ba đến năm ngày?

- E là như thế!

Sở Hoan thở dài:

- Ta cũng muốn sớm rời khỏi nơi này, nhưng vết thương trên đùi cô phải tĩnh dưỡng thật tốt, cho dù không thể khỏi hẳn, cũng phải nhấc chân lên đi được. Nếu không… nếu cố đi lại, gân cốt bị thương bên trong, ngày sau khó có thể phục hồi như cũ.

Tô Lâm Lang ảo não:

- Nhưng ở nhà ta đang có nhiều việc chờ ta trở về.

Rồi cảm thấy nói câu này căn bản cũng không giải quyết được gì, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.

- Sau khi trời sáng, ta đi tìm chút thảo dược, nếu may mắn, có thể sẽ giúp cô đứng lên sớm hơn.

Sở Hoan đưa tay bỏ miếng thịt cuối cùng vào miệng, nuốt xuống bụng, đứng dậy đi ra ngoài, đem bộ da sói đã lột sạch đưa cho Tô Lâm Lang, nói:

- Buổi tối rất lạnh, cái này giúp cô ấm hơn nhiều.

Tô Lâm Lang nhìn thấy tấm da sói, liền nghĩ đến bộ dạng dữ tợn của nó, không dám nhận. Sở Hoan cười ha hả, cũng không nói nhiều, đặt bộ da sói xuống bên cạnh Tô Lâm Lang, còn mình thì đi đến bên đống củi, quay lưng về phía Tô Lâm Lang, cầm lấy cái bọc lót xuống đầu làm gối.

Tô Lâm Lang nhìn thấy Sở Hoan quay lưng lại, như thoáng suy nghĩ, nàng lúc này cũng rất buồn ngủ, dựa vào vách đá, lại nhớ đến người nhà, ban đầu cũng khó ngủ, nhưng không lâu sau, đã thiếp đi lúc nào chẳng rõ.

Đến khi nàng tỉnh dậy, đã thấy ngoài động sáng rỡ, cũng không biết là đã mấy giờ, chạm tay vào một chỗ lông xù, Tô Lâm Lang giật mình kinh hãi, cúi đầu nhìn, thì ra bộ lông sói tự bao giờ đã ở trên người mình, chẳng trách một đêm ngủ không hề cảm thấy chút giá lạnh.

Đống lửa trong động đá sớm đã tắt. Tô Lâm Lang quay đầu nhìn, không thấy Sở Hoan đâu, giật mình kinh hãi, lập tức xốc miếng da sói lên, thấy xiêm y của mình chỉnh tề, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng có chút hổ thẹn vì đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Ánh mắt nàng chạm vào hai ống trúc đựng đầy nước đặt bên cạnh, trên đống lửa có một cây gỗ đặt ngang, trên mặt cây gỗ có hai khối thịt nướng, hết thảy đều đã sẵn sàng chu đáo. Tô Lâm Lang nhìn thấy vậy, e lệ mỉm cười.

Nữ tử thích làm đẹp. Nàng lúc này tóc mây hỗn độn, liền bới lại một chút, dùng trâm cài đầu cài chặt lại, cầm lấy ống trúc, đổ nước suối ra rửa mặt, không có gì lau khô, đành lấy ống tay áo thay khăn.

Xong xuôi đâu đó vẫn chưa thấy Sở Hoan trở về, trong lòng có chút lo lắng. Nàng trên đùi bị thương, lại không thể cử động, chỉ có thể ngồi trong động chờ, trong lòng hiểu, Sở Hoan tuyệt đối không thể bỏ mặc mình ở đây.

Chỉ có điều đợi khá lâu, vẫn không thấy hắn quay lại, trong lòng lại càng lo lắng hơn nữa, muốn giẫy dụa đứng lên, nhưng bắp châp đau nhức khôn xiết, nàng kêu lên một tiếng, hiểu mình cơ bản không thể tự đứng dậy.

Trước khi Sở Hoan giúp nàng chữa thương, đùi nàng đã bị tê cứng, tuy rằng đau đớn, nhưng cũng còn chịu được. Sau khi độc dược được hút ra, miệng vết thương được xử lý, cảm giác tê cứng kia mất đi, thay vào đó là cảm giác đau đớn, chỉ cần cử động một chút, liền đau không thể chịu nổi. Nàng nhíu đôi mày liễu, gương mặt xinh đẹp quyến rũ hiện lên vẻ thống khổ cực điểm.

Đúng lúc đó, nghe tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, một đạo thân ảnh lướt vào trong động. Tô Lâm Lang thấy cái bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng rất vui mừng, chỉ có điều nàng bản tính kiêu ngạo, sự vui mừng chỉ thoáng qua rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng. Sở Hoan đi vào, thấy chân của Tô Lâm Lang có di chuyển, cau có:

- Chân của cô chưa lành, ta đã dặn dò rồi, không được lộn xộn, nếu cứ như vậy, sẽ không khỏi được đâu.

Hắn lắc đầu cười khổ.

Tô Lâm Lang từ bé đến lớn không ai dám quở trách, nhưng lúc này nghe Sở Hoan cau có lại cảm thấy vô cùng thân thiết, hạ giọng đáp:

- Ta… ta không cẩn thận…

Sở Hoan cũng không lắm lời, thấy thịt nướng và nước cũng chưa chạm tới, lại hỏi:

- Còn chưa ăn gì sao? Tuy rằng hơi khó ăn một chút, nhưng phải tận dụng mọi cơ hội duy trì thể lực!

Tô Lâm Lang cảm giác lời của Sở Hoan có chút cổ quái, nhưng vì lý do gì thì cũng không rõ lắm.

Sở Hoan thấy Tô Lâm Lang không đáp, lập tức cười:

- Xem ra chúng ta vận khí không tồi, sáng nay ta đi ra ngoài tìm thấy thảo dược, mãi chẳng thấy đã phải quay về, cũng may trên đường về thoáng nhìn thấy trên vách núi có hai loại kỳ hoa thảo dược, có thể chữa trị vết thương cho cô.

Vừa nói, vừa cẩn thận mở cái bọc, từ bên trong lấy ra một gốc cây hình thù kỳ quái, vừa nhỏ vừa dài, màu đỏ thẫm.

Tô Lâm Lang vẻ mặt kỳ quái, nàng coi như cũng có chút kiến thức, nhưng không hiểu loại cây này vì sao có thể là kỳ dược, thắc mắc hỏi:

- Đây là kỳ dược sao?

- Đúng vậy!

Sở Hoan ngồi xuống, đem hồng hoa đặt vào lòng bàn tay:

- Đây là hồng hoa, một loại cây cỏ bảo xuân, kỳ diệu nhất là không chỉ chữa được thương mà còn xóa mờ sẹo. Chỉ cần đem đắp lên chỗ vết thương, miệng vết thương sẽ nhanh chóng khép lại, hơn nữa, không hề có sẹo, da thịt vẫn trắng nõn như trước.

Nói tới đây, chợt im bặt, xấu hổ cười.

Tô Lâm Lang mặt cũng đỏ lên, lúc này giữa ban ngày, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp đang hồng rực của nàng trông càng thêm quyến rũ. Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nghĩ đến vết thương không để lại sẹo, trong lòng cũng vô cùng vui mừng. Nữ nhân vốn thích chưng diện, nàng không phải là ngoại lệ, nếu trên làn da bóng loáng có lưu vết sẹo, chắc chắn sẽ vô cùng khổ sở.

Sở Hoan lấy cái ống trúc, nước bên trong chỉ còn nửa ống, là phần nước còn lại lúc trước Tô Lâm Lang lấy rửa mặt. Hắn đổ nước suối ra, đem hồng hoa vỏ vào ống trúc, lại từ trong bọc lấy ta hai loại dược thảo, cầm một cây mộc côn bắt đầu giã.

Tô Lâm Lang cũng là người thông minh sắc sảo, biết sẽ phải rịt thuốc, nhẹ nhàng nhấc chân kéo váy lên lộ ra bắp chân, lại cẩn thận xé mảnh vải băng bó vết thương, cảm thấy chỗ đó hơi lũng sâu, có màu đỏ. Sở Hoan đem dược thảo được nghiền nay đặt vào tay mình, hạ giọng nói:

- Hồng hoa thảo dược này mặc dù rất tốt, nhưng dược tính rất mạnh, sau khi đắp vào vết thương, sẽ có đau đớn, cô chịu khó một chút.

Tô Lâm Lang lại ừ một tiếng. Sở Hoan lúc này mới cẩn thận lấy dược thảo rịt vào vết thương. Dược tính quả nhiên rất mạnh. Tô Lâm Lang lập tức cảm thấy quanh vết thương như có ngàn vạn mũi kim chích vào. Ôi, nàng khẽ rên lên một tiếng, sắc mặt đau đớn vô cùng, không kìm nổi, đưa tay ra nắm vai Sở Hoan.

Đau đớn tột cùng, Tô Lâm Lang bấu vào vai hắn. Sở Hoan bất ngờ bị nắm chặt vai, lập tức cảm giác vai cũng một trận đau đớn. Bàn tay có những cái móng dài nhọn đâm vào da thịt hắn. Sở Hoan nhăn mặt, nhưng thấy Tô Lâm Lang rên rỉ vì đau, chẳng hiểu sao lại khiến lòng hắn rung động.

Tô Lâm Lang tuy rằng can cường, nhưng thuộc tính này vượt qua khả năng chịu đựng của một nữ nhi. Trong cơn đau, bàn tay đang nắm chặt vai Sở Hoan dần lỏng ra, nàng ngã vật ra ngất lịm.

Sở Hoan thấy nàng té xỉu, lắc đầu cười khổ:

- Thuốc đắng dã tật, ta vốn biết thế nhưng không dám nói với cô nương, sợ cô nương không dám rịt thuốc.

Liền cẩn thận đem dược thảo bịt kín vết thương, lúc này dưới ánh sáng ban ngày, càng cảm thấy da thịt của Tô Lâm Lang sáng chói, hơn nữa, cực kỳ rắn chắc, lòng thầm than: “Xuất thân hào phú có khác, nếu là nữ nhi bình thường, làm sao có được sự chăm sóc tốt như vậy”.

Hắn dùng mảnh vải băng bó vết thương lại, sau đó kéo váy che chân cho Tô Lâm Lang. Ngắm nhìn dung nhan kiều diễm của nàng ngay trước mắt, trong lòng lại rúng động, nhưng nhanh chóng tĩnh tâm, dùng da sói đắp lên mình nàng, lúc này mới đi ra khỏi động.

Phóng mắt nhìn, thấy trập trùng cỏ dại, thân ở bên trong thâm cốc, hai bên núi cao chọc trời, chỉ tiếc là cuối mùa thu, cây lá khô rụng, nếu là xuân hạ, nơi này nhất định chẳng khác nào đào nguyên tiên cảnh.

Chợt nghe trên không trung văng vẳng tiếng chim trời, hắn ngẩng đầu lên, trên nền mây thẳm, từng đàn chim nhạn nuối đuôi nhau bay về phương Nam. Sở Hoan ảm đạm tự hỏi: “Các ngươi cũng từ phương Bắc bay về cố thổ sao”?

Nhìn đàn chim nhạn Nam di cho đến khi khuất khỏi tầm mắt, Sở Hoan lúc này mới đi đến một tảng đá ngồi xuống, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, nhặt lên một cành cây khô, khẽ quát một tiếng, ở ngay ngoài động bắt đầu luyện công.

Mộc côn trong tay tả bổ hữu chém, rất là sắc bén, thân thủ nhanh nhẹn, bước đi mạnh mẽ, hắn múa côn cực kỳ uy vũ.

Đến khi cả người đổ mồ hôi, Sở Hoan mới dừng lại, nghỉ tạm, rồi lại tiếp tục luyện tập, sau đó mới dừng tay, thì thào tự nói: “Nắm rồi buông đều phải tự nhiên, làm theo ý mình, trở lại nguyên trạng. Để đạt tới cảnh giới đó, nói dễ hơn làm”.

Hít một tiếng, thả mộc côn ra, trở lại trong động, tựa vào vách đá, nhìn Tô Lâm Lang đang vẫn đang hôn mê, liền khoanh tay trước ngực, nhắm mặt lại, rồi cũng ngủ luôn.

Không biết qua bao lâu thì tỉnh. Việc đầu tiên là hắn nhìn về phía Tô Lâm Lang, thấy nàng đã tỉnh dậy, đang ngồi dựa vào vách đá, hai mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt vô cùng cổ quái.

Sở Hoan khẽ mỉm cười:

- Đã khá hơn chưa?

Tô Lâm Lang muốn nói gì lại thôi, thân hình nhẹ nhàng vặn vẹo một chút, nhìn trái nhìn phải, lại nhìn Sở Hoan, không hiểu sao, trên gương mặt thành thục chợt đỏ ửng, khẽ cắn cặp môi, bứt rứt báy ráy.

Sở Hoan cảm giác kỳ quái liền hỏi:

- Cô muốn cái gì sao?

Dù hắn không hỏi giễu, nhưng vừa hỏi xong, Tô Lâm Lang lại càng mất tự nhiên, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Sở Hoan, do dự một lát, mới nói bằng một cái giọng không thể nhỏ hơn:

- Ta… ta.. muốn… đi ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện